Chương 148: Gặp mặt
Ngày tụ hội thương hội ấy sau khi thành công nhìn thấy gia chủ đương thời Trịnh gia Trịnh Quân Kỳ, sau đó Phó Dịch liền cùng nàng hẹn một thời gian gặp mặt, chuẩn bị trao đổi về guồng dệt vải.
Trịnh gia cũng không phải là tác phường sản xuất guồng dệt vải lớn nhất Quân Tử thành, ở trước mặt đông đảo đại thương nhân chân chính, địa vị tác phường Trịnh gia chỉ có thể xếp hạng trung hạ.
Chuyện tình ngày ấy ở tụ hội Phó Dịch chủ động tìm Trịnh Quân Kỳ nói chuyện đã truyền ra.
Không ít thương nhân sản xuất guồng dệt vải sau khi biết tin tức này liền nhân cơ hội hướng Phó Dịch đưa ra cành ô liu, càng hứa hẹn sẽ cho Phó vương phủ ưu đãi lớn hơn, đem lợi nhuận của mình ép tới rất thấp, lại chỉ vì đáp lên sợi dây Phó vương phủ này.
Làm bọn họ không ngờ là, Phó Dịch cũng không có động tâm, đồng thời nhất nhất khước từ, chính là ông muốn tìm Trịnh gia chế tạo guồng dệt vải.
Loại phản ứng không bình thường này tự nhiên rơi vào trong mắt của mọi người chính là Phó Dịch đang tận lực bảo vệ Trịnh gia.
Đối với lần này, trong lòng mọi người chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là Trịnh gia rốt cuộc muốn hàm ngư phiêu thân rồi, người vốn chỉ muốn bỏ đá xuống giếng cũng đều thu liễm lại chút tâm tư này, lấy lòng Trác gia tất nhiên quan trọng, nhưng là vì cái này mà đắc tội Phó vương phủ đó là một con đường chết.
Bất quá mọi người cũng nghi hoặc, Trịnh Quân Kỳ rốt cuộc là lúc nào đáp lên Phó đại quản gia?
Sau đó có người phát hiện, hai người một năm chưa hôn, một nữ chưa gả; một người dáng dấp anh tuấn, người cũng không tính quá kém, chí ít khi cười cũng rất có mị lực, chẳng phải là một đôi nữ tài nam mạo?
Mọi người cảm giác mình chạm đến chân tướng nhất thời đem chút tiểu tâm tư còn dư lại kia chân chính thu liễm, sau này nếu Trịnh Quân Kỳ cũng đại quản gia Phó vương phủ thành thân, trái lại chính là đối tượng mà bọn họ phải nịnh bợ, đơn giản không thể đắc tội.
Mặc dù mọi người suy đoán cùng chân tướng chênh lệch rất xa, thế nhưng chuyện tương lai ai cũng không nói chính xác được!
Biết được tiểu thúc phải ra ngoài cùng Trịnh Quân Kỳ gặp mặt, An Tử Nhiên len lén hướng Phó Vô Thiên nháy mắt, người sau lập tức hiểu ý đứng lên.
“Tiểu thúc, vương phi cần số lượng guồng dệt vải không ít, sơ sơ phỏng chừng có thể phải hơn trăm chiếc, cho nên trên phương diện chất lượng cần người quan tâm nhiều hơn, không bằng thừa cơ hội này, ngày hôm nay người bảo Trịnh cô nương dẫn người đi tác phường Trịnh gia nhìn một chút, thế nào?”
Nghe vậy, Phó Dịch sâu xa nhìn phu phu hai người bọn họ liếc mắt một cái, lập tức không tỏ rõ ý kiến ứng thanh, sau đó mới rời khỏi vương phủ.
Thời điểm Phó Vô Thiên ngồi xuống, An Tử Nhiên hài lòng đè lại bờ vai của y.
Năm nay hắn đã mười bảy rồi, thân hình so với năm ngoái cao hơn ba bốn cm, mặc dù khó khăn lắm mới cao bằng vai Phó Vô Thiên, thế nhưng về sau còn có rất nhiều thời gian để phát triển, hắn nắm chắc có thể cao đến 1m8, đến lúc đó cùng Phó Vô Thiên cũng sẽ không kém nhiều lắm.
Phó Vô Thiên cầm ngược lại tay hắn, vô cùng thân thiết vuốt ve lòng bàn tay của hắn, “Vương phi, bản vương xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ ngươi giao phó, có nên thưởng cho ta hay không?”
An Tử Nhiên rủ mi.
Phó Vô Thiên cuối đầu tràn ngập tính ám chỉ vuốt ve lưng ta hắn.
An Tử Nhiên muốn rụt tay lại, lại bị y nắm thật chặt, hơi chút do dự, khuôn mặt anh tuấn của Phó Vô Thiên đã tiến đến trước mặt hắn, chóp mũi hai người hầu như vô cùng thân thiết ở cùng một chỗ, phảng phất có một dòng điện lưu thật nhỏ từ địa phương tiếp xúc trong nháy mắt truyền khắp toàn thân.
“Vương phi…”
Phó Vô Thiên nhẹ giọng gọi hắn, so với thanh âm bình thường còn muốn trầm thấp hơn tựa như một đôi tay, đột nhiên thanh âm của y giống như tiếng cầm huyền.
Lông mi An Tử Nhiên hơi rung rung một chút, hắn phát hiện hắn đối với khuôn mặt và thanh âm của Phó Vô Thiên có một loại cảm giác càng ngày càng khó chống cự, rõ ràng hắn cũng không phải là người nhan khống và thanh khống a.
Cũng không biết Phó Vô Thiên có phải đã phát hiện điểm này hay không, đoạn thời gian gần đây luôn cố ý tìm cơ hội đến gần hắn, hơn nữa y rất thích ghé vào lỗ tai hắn hạ giọng nói, rất gian trá bắt được “nhược điểm” của hắn, ác liệt đến cùng cực!
Phó Vô Thiên cũng không nóng nảy, cúi đầu nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, đang muốn gọi hắn thêm một tiếng nữa, đã thấy vương phi của y đột nhiên ngẩng đầu, biểu tình tựa như hạ quyết định vậy, quay đầu liền hôn môi của y, đầu lưỡi tuy rằng hơi ngốc, lại vẫn đang rất bình tĩnh xông tới, tựa như bình thường y vẫn hôn hắn vậy, học y ở bên trong khoang miệng đấu đá lung tung.
Thời điểm chờ đến khi y muốn cầm lại quyền chủ động, vương phi ngược lại giống như nhận thấy được ý đồ của y, đầu lưỡi đột nhiên lui ra ngoài.
Một sợi chỉ bạc rơi xuống từ môi hai người tách ra, nửa chừng rơi xuống trên môi vương phi, hình ảnh trong suốt ướt át, vương phi đột nhiên vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm đi nước bọt.
Phó Vô Thiên dùng sức ôm hông của hắn.
An Tử Nhiên hai tay để trên lồng ngực y, tròng mắt toàn tâm toàn ý liếc nhìn liều vải của y, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, “Vương gia, một hồi còn phải xuất môn.”
Phó Vô Thiên đột nhiên phát hiện kỳ thực tâm trả thù của vương phi y rất mạnh, “Buổi tối lại thu thập ngươi.”
Lông mi An Tử Nhiên không động một cái, chuyện buổi tối thì buổi tối lại nói, hơn nữa ai thu thập ai còn chưa nhất định!
Bên kia, Phó Dịch đi đến tửu lâu hai người hẹn, cũng không phải tửu lâu Trác gia mở, mà là một thương nhân cùng Phó Dịch có qua lại sinh ý, biết ông muốn cùng Trịnh gia gia chủ nói chuyện làm ăn, từ chối một thương nhân đặc biệt vì bọn họ an bài một nhã gian an tĩnh không có người quấy rối.
Trịnh Quân Kỳ đến tương đối sớm, sinh ý lần này cùng Phó vương phủ đúng là cơ hội duy nhất cho Trịnh gia xoay người, phải đối đãi cẩn thận.
Nghĩ vậy, nàng không khỏi cúi đầu liếc nhìn y phục màu đỏ trên người, lại sờ sờ gương mặt bình thường không tô phấn, hiện tại lại tô chút phấn trên mặt, có chút bất đắc dĩ, Trịnh mẫu biết nàng phải cùng người Phó vương phủ bàn chuyện làm ăn, hơn nữa đối phương còn là một nam nhân chưa lập gia thất, dĩ nhiên không để ý đến ý nguyện của nàng làm cho nàng ăn mặc đẹp một chút.
Trịnh Quân Kỳ rất muốn không để ý đến hình tượng trợn mắt một cái, nàng cũng không phải đi thân cận.
Cũng không lâu lắm, Phó Dịch cuối cùng cũng đã tới.
Hai người hàn huyên qua lại vài câu, lập tức tiến vào đề chính, hoàn toàn không có hình ảnh nhi nữ tình trường như trong tưởng tượng của Trịnh mẫu.
“Phó tiên sinh, ta có thể hỏi ngài một việc không?”
Phó Dịch gật đầu nói: “Mời nói.”
Trịnh Quân Kỳ lấy lại bình tĩnh, ngay thẳng hỏi: “Tại sao ngài lại tìm đến Trịnh gia?” Nàng phi thường rõ ràng Trịnh gia không có lợi ích gì có thể làm cho đối phương mưu toan, đương nhiên cũng không có chỗ nào có thể hấp dẫn đối phương được, cho nên nàng vẫn rất nghi hoặc.
Trước tụ hội ba ngày, tuy rằng Phó Dịch cũng giải đáp vấn đề này, thế nhưng nàng cũng không xem là thật, bởi vì nàng nhìn ra được, đáp án chính xác không thích hợp nói ra ở loại trường hợp đó.
Phó Dịch biết nàng là một nữ tử thông minh, có thể đoán được cũng không ngoài ý muốn, hơn nữa ông cũng rất thích cùng người sảng khoái giao tiếp.
“Lý do rất đơn giản, ta cần một số lượng guồng dệt vải không ít, thế nhưng ta mong muốn người khác biết con số so với thực tế thấp hơn một chút.”
Trong nháy mắt Trịnh Quân Kỳ liền hiểu.
Cũng rốt cuộc biết vì sao đối phương lại đến tìm chính mình.
Loại hành vi này cũng có thể nói là một loại che giấu tai mắt cạnh tranh thương nghiệp, không để cho người khác thám thính ra của cải đích thực của mình, nếu một ngày nào đó phát sinh sự tình gì quan trọng dễ làm được xuất kỳ bất ý (đánh bất ngờ).
Mặc kệ vì sao Phó Dịch lại muốn làm như vậy, chuyện kế tiếp cũng không phải là điều nàng nên hỏi, đáp án này làm cho tâm Trịnh Quân Kỳ thở dài một hơi, có nguyên nhân mới tốt, nếu như đối phương vô duyên vô cớ, không có bất kỳ một lý do gì nàng mới cần lo lắng.
Trịnh Quân Kỳ lập tức hỏi: “Phó tiên sinh muốn bao nhiêu guồng dệt vải?”
Tác phường Trịnh gia không tính lớn, nhiều làm được xem là trung đẳng, quy mô người làm cũng chỉ có chừng trăm người, nếu như ông yêu cầu số lượng quá nhiều, trái lại nàng lo lắng sẽ gánh không được.
Phó Dịch nói: “Ít nhất cần một trăm chiếc guồng dệt vải.”
Guồng dệt vải là gọi chung cho guồng quay tơ và guồng dệt kim, nhưng hai thứ lại tách biệt, cho nên một trăm chiếc của ông là chỉ guồng quay tơ và guồng dệt kim mỗi thứ một trăm chiếc, còn nhiều hơn khoản đơn Trác gia ra cho Trịnh gia, số lượng này nhiều hơn không ít.
Trịnh Quân Kỳ nhăn mi, khó khăn nói: “Phó tiên sinh, con số này, lấy quy mô tác phường Trịnh gia sợ rằng vô pháp trong khoảng thời gian ngắn làm ra được.”
“Vấn đề này, Trịnh cô nương không cần phải lo lắng, guồng dệt vải mà ta muốn cũng không cần sản xuất ra ngay lập tức, ba bốn tháng, ta nghĩ vậy là đủ rồi.” Phó Dịch nói.
Nét mặt Trịnh Quân Kỳ vui vẻ, đồng thời thở dài một hơi.
Ba bốn tháng quả thực vậy là đủ rồi, nàng còn tưởng rằng Phó Dịch muốn nàng trong một hai tháng phải làm ra được, thời gian chặt chẽ như vậy cho dù bảo tất cả người làm làm suốt đêm cũng không làm xong được.
Sau đó, Phó Dịch đề nghị đến tác phường của Trịnh gia xem một chút, Trịnh Quân Kỳ cũng vui vẻ đồng ý.
Trải qua nỗ lực ba năm, tác phường Trịnh gia đã so với ban đầu tốt hơn rất nhiều, người khác liều mạng so về số lượng, như vậy nàng liền yêu cầu chất lượng nhất định phải qua cửa ải, hơn nữa nếu so với những tác phường khác thì tốt hơn, cho nên khách hàng của tác phường cơ bản đều là khách hàng quen thuộc.
Sau khi xem qua, Phó Dịch quả nhiên rất hài lòng.
Ông cần chính là tác phường chế tác hoàn mỹ, vì vậy cùng ngày ký hiệp nghị cùng Trịnh Quân Kỳ.
Hiệp nghị tổng cộng có hai phần, một phần số lượng trên một trăm chiếc, một phần khác ít hơn, chí ít ba mươi chiếc guồng dệt vải, một phần này chính là dùng để che giấu tai mắt người khác, hơn nữa đến lúc đó thực sự sẽ thay đổi guồng dệt vải cũ trong bố trang Phó Dịch, toàn bộ bạc là An Tử Nhiên ra, giúp Phó Dịch làm một chút việc tốt.
Thời điểm guồng dệt vải bắt đầu sản xuất số lượng lớn, Xương Châu bên kia cũng đã bắt đầu khởi công.
Quản Túc và Thiệu Phi trên đường từ A Lý Hương trở về liền trực tiếp được Phó Vô Thiên phái đi Xương Châu, cho nên trong khoảng thời gian này vẫn không thấy bóng dáng của bọn họ.
Chung Nguyệt ngược lại cũng không cùng đi qua, bất quá nàng từ trước đến nay ở cùng Cát Khiêm An, sau khi Phó nguyên Phàm buông tay, sòng bạc và các sản nghiệp khác đều giao vào trong tay nàng và Cát Khiêm An, An Tử Nhiên chỉ cần mỗi cuối tháng xem sổ sách một chút là được rồi.
Trịnh gia cũng không phải là tác phường sản xuất guồng dệt vải lớn nhất Quân Tử thành, ở trước mặt đông đảo đại thương nhân chân chính, địa vị tác phường Trịnh gia chỉ có thể xếp hạng trung hạ.
Chuyện tình ngày ấy ở tụ hội Phó Dịch chủ động tìm Trịnh Quân Kỳ nói chuyện đã truyền ra.
Không ít thương nhân sản xuất guồng dệt vải sau khi biết tin tức này liền nhân cơ hội hướng Phó Dịch đưa ra cành ô liu, càng hứa hẹn sẽ cho Phó vương phủ ưu đãi lớn hơn, đem lợi nhuận của mình ép tới rất thấp, lại chỉ vì đáp lên sợi dây Phó vương phủ này.
Làm bọn họ không ngờ là, Phó Dịch cũng không có động tâm, đồng thời nhất nhất khước từ, chính là ông muốn tìm Trịnh gia chế tạo guồng dệt vải.
Loại phản ứng không bình thường này tự nhiên rơi vào trong mắt của mọi người chính là Phó Dịch đang tận lực bảo vệ Trịnh gia.
Đối với lần này, trong lòng mọi người chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là Trịnh gia rốt cuộc muốn hàm ngư phiêu thân rồi, người vốn chỉ muốn bỏ đá xuống giếng cũng đều thu liễm lại chút tâm tư này, lấy lòng Trác gia tất nhiên quan trọng, nhưng là vì cái này mà đắc tội Phó vương phủ đó là một con đường chết.
Bất quá mọi người cũng nghi hoặc, Trịnh Quân Kỳ rốt cuộc là lúc nào đáp lên Phó đại quản gia?
Sau đó có người phát hiện, hai người một năm chưa hôn, một nữ chưa gả; một người dáng dấp anh tuấn, người cũng không tính quá kém, chí ít khi cười cũng rất có mị lực, chẳng phải là một đôi nữ tài nam mạo?
Mọi người cảm giác mình chạm đến chân tướng nhất thời đem chút tiểu tâm tư còn dư lại kia chân chính thu liễm, sau này nếu Trịnh Quân Kỳ cũng đại quản gia Phó vương phủ thành thân, trái lại chính là đối tượng mà bọn họ phải nịnh bợ, đơn giản không thể đắc tội.
Mặc dù mọi người suy đoán cùng chân tướng chênh lệch rất xa, thế nhưng chuyện tương lai ai cũng không nói chính xác được!
Biết được tiểu thúc phải ra ngoài cùng Trịnh Quân Kỳ gặp mặt, An Tử Nhiên len lén hướng Phó Vô Thiên nháy mắt, người sau lập tức hiểu ý đứng lên.
“Tiểu thúc, vương phi cần số lượng guồng dệt vải không ít, sơ sơ phỏng chừng có thể phải hơn trăm chiếc, cho nên trên phương diện chất lượng cần người quan tâm nhiều hơn, không bằng thừa cơ hội này, ngày hôm nay người bảo Trịnh cô nương dẫn người đi tác phường Trịnh gia nhìn một chút, thế nào?”
Nghe vậy, Phó Dịch sâu xa nhìn phu phu hai người bọn họ liếc mắt một cái, lập tức không tỏ rõ ý kiến ứng thanh, sau đó mới rời khỏi vương phủ.
Thời điểm Phó Vô Thiên ngồi xuống, An Tử Nhiên hài lòng đè lại bờ vai của y.
Năm nay hắn đã mười bảy rồi, thân hình so với năm ngoái cao hơn ba bốn cm, mặc dù khó khăn lắm mới cao bằng vai Phó Vô Thiên, thế nhưng về sau còn có rất nhiều thời gian để phát triển, hắn nắm chắc có thể cao đến 1m8, đến lúc đó cùng Phó Vô Thiên cũng sẽ không kém nhiều lắm.
Phó Vô Thiên cầm ngược lại tay hắn, vô cùng thân thiết vuốt ve lòng bàn tay của hắn, “Vương phi, bản vương xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ ngươi giao phó, có nên thưởng cho ta hay không?”
An Tử Nhiên rủ mi.
Phó Vô Thiên cuối đầu tràn ngập tính ám chỉ vuốt ve lưng ta hắn.
An Tử Nhiên muốn rụt tay lại, lại bị y nắm thật chặt, hơi chút do dự, khuôn mặt anh tuấn của Phó Vô Thiên đã tiến đến trước mặt hắn, chóp mũi hai người hầu như vô cùng thân thiết ở cùng một chỗ, phảng phất có một dòng điện lưu thật nhỏ từ địa phương tiếp xúc trong nháy mắt truyền khắp toàn thân.
“Vương phi…”
Phó Vô Thiên nhẹ giọng gọi hắn, so với thanh âm bình thường còn muốn trầm thấp hơn tựa như một đôi tay, đột nhiên thanh âm của y giống như tiếng cầm huyền.
Lông mi An Tử Nhiên hơi rung rung một chút, hắn phát hiện hắn đối với khuôn mặt và thanh âm của Phó Vô Thiên có một loại cảm giác càng ngày càng khó chống cự, rõ ràng hắn cũng không phải là người nhan khống và thanh khống a.
Cũng không biết Phó Vô Thiên có phải đã phát hiện điểm này hay không, đoạn thời gian gần đây luôn cố ý tìm cơ hội đến gần hắn, hơn nữa y rất thích ghé vào lỗ tai hắn hạ giọng nói, rất gian trá bắt được “nhược điểm” của hắn, ác liệt đến cùng cực!
Phó Vô Thiên cũng không nóng nảy, cúi đầu nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, đang muốn gọi hắn thêm một tiếng nữa, đã thấy vương phi của y đột nhiên ngẩng đầu, biểu tình tựa như hạ quyết định vậy, quay đầu liền hôn môi của y, đầu lưỡi tuy rằng hơi ngốc, lại vẫn đang rất bình tĩnh xông tới, tựa như bình thường y vẫn hôn hắn vậy, học y ở bên trong khoang miệng đấu đá lung tung.
Thời điểm chờ đến khi y muốn cầm lại quyền chủ động, vương phi ngược lại giống như nhận thấy được ý đồ của y, đầu lưỡi đột nhiên lui ra ngoài.
Một sợi chỉ bạc rơi xuống từ môi hai người tách ra, nửa chừng rơi xuống trên môi vương phi, hình ảnh trong suốt ướt át, vương phi đột nhiên vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm đi nước bọt.
Phó Vô Thiên dùng sức ôm hông của hắn.
An Tử Nhiên hai tay để trên lồng ngực y, tròng mắt toàn tâm toàn ý liếc nhìn liều vải của y, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, “Vương gia, một hồi còn phải xuất môn.”
Phó Vô Thiên đột nhiên phát hiện kỳ thực tâm trả thù của vương phi y rất mạnh, “Buổi tối lại thu thập ngươi.”
Lông mi An Tử Nhiên không động một cái, chuyện buổi tối thì buổi tối lại nói, hơn nữa ai thu thập ai còn chưa nhất định!
Bên kia, Phó Dịch đi đến tửu lâu hai người hẹn, cũng không phải tửu lâu Trác gia mở, mà là một thương nhân cùng Phó Dịch có qua lại sinh ý, biết ông muốn cùng Trịnh gia gia chủ nói chuyện làm ăn, từ chối một thương nhân đặc biệt vì bọn họ an bài một nhã gian an tĩnh không có người quấy rối.
Trịnh Quân Kỳ đến tương đối sớm, sinh ý lần này cùng Phó vương phủ đúng là cơ hội duy nhất cho Trịnh gia xoay người, phải đối đãi cẩn thận.
Nghĩ vậy, nàng không khỏi cúi đầu liếc nhìn y phục màu đỏ trên người, lại sờ sờ gương mặt bình thường không tô phấn, hiện tại lại tô chút phấn trên mặt, có chút bất đắc dĩ, Trịnh mẫu biết nàng phải cùng người Phó vương phủ bàn chuyện làm ăn, hơn nữa đối phương còn là một nam nhân chưa lập gia thất, dĩ nhiên không để ý đến ý nguyện của nàng làm cho nàng ăn mặc đẹp một chút.
Trịnh Quân Kỳ rất muốn không để ý đến hình tượng trợn mắt một cái, nàng cũng không phải đi thân cận.
Cũng không lâu lắm, Phó Dịch cuối cùng cũng đã tới.
Hai người hàn huyên qua lại vài câu, lập tức tiến vào đề chính, hoàn toàn không có hình ảnh nhi nữ tình trường như trong tưởng tượng của Trịnh mẫu.
“Phó tiên sinh, ta có thể hỏi ngài một việc không?”
Phó Dịch gật đầu nói: “Mời nói.”
Trịnh Quân Kỳ lấy lại bình tĩnh, ngay thẳng hỏi: “Tại sao ngài lại tìm đến Trịnh gia?” Nàng phi thường rõ ràng Trịnh gia không có lợi ích gì có thể làm cho đối phương mưu toan, đương nhiên cũng không có chỗ nào có thể hấp dẫn đối phương được, cho nên nàng vẫn rất nghi hoặc.
Trước tụ hội ba ngày, tuy rằng Phó Dịch cũng giải đáp vấn đề này, thế nhưng nàng cũng không xem là thật, bởi vì nàng nhìn ra được, đáp án chính xác không thích hợp nói ra ở loại trường hợp đó.
Phó Dịch biết nàng là một nữ tử thông minh, có thể đoán được cũng không ngoài ý muốn, hơn nữa ông cũng rất thích cùng người sảng khoái giao tiếp.
“Lý do rất đơn giản, ta cần một số lượng guồng dệt vải không ít, thế nhưng ta mong muốn người khác biết con số so với thực tế thấp hơn một chút.”
Trong nháy mắt Trịnh Quân Kỳ liền hiểu.
Cũng rốt cuộc biết vì sao đối phương lại đến tìm chính mình.
Loại hành vi này cũng có thể nói là một loại che giấu tai mắt cạnh tranh thương nghiệp, không để cho người khác thám thính ra của cải đích thực của mình, nếu một ngày nào đó phát sinh sự tình gì quan trọng dễ làm được xuất kỳ bất ý (đánh bất ngờ).
Mặc kệ vì sao Phó Dịch lại muốn làm như vậy, chuyện kế tiếp cũng không phải là điều nàng nên hỏi, đáp án này làm cho tâm Trịnh Quân Kỳ thở dài một hơi, có nguyên nhân mới tốt, nếu như đối phương vô duyên vô cớ, không có bất kỳ một lý do gì nàng mới cần lo lắng.
Trịnh Quân Kỳ lập tức hỏi: “Phó tiên sinh muốn bao nhiêu guồng dệt vải?”
Tác phường Trịnh gia không tính lớn, nhiều làm được xem là trung đẳng, quy mô người làm cũng chỉ có chừng trăm người, nếu như ông yêu cầu số lượng quá nhiều, trái lại nàng lo lắng sẽ gánh không được.
Phó Dịch nói: “Ít nhất cần một trăm chiếc guồng dệt vải.”
Guồng dệt vải là gọi chung cho guồng quay tơ và guồng dệt kim, nhưng hai thứ lại tách biệt, cho nên một trăm chiếc của ông là chỉ guồng quay tơ và guồng dệt kim mỗi thứ một trăm chiếc, còn nhiều hơn khoản đơn Trác gia ra cho Trịnh gia, số lượng này nhiều hơn không ít.
Trịnh Quân Kỳ nhăn mi, khó khăn nói: “Phó tiên sinh, con số này, lấy quy mô tác phường Trịnh gia sợ rằng vô pháp trong khoảng thời gian ngắn làm ra được.”
“Vấn đề này, Trịnh cô nương không cần phải lo lắng, guồng dệt vải mà ta muốn cũng không cần sản xuất ra ngay lập tức, ba bốn tháng, ta nghĩ vậy là đủ rồi.” Phó Dịch nói.
Nét mặt Trịnh Quân Kỳ vui vẻ, đồng thời thở dài một hơi.
Ba bốn tháng quả thực vậy là đủ rồi, nàng còn tưởng rằng Phó Dịch muốn nàng trong một hai tháng phải làm ra được, thời gian chặt chẽ như vậy cho dù bảo tất cả người làm làm suốt đêm cũng không làm xong được.
Sau đó, Phó Dịch đề nghị đến tác phường của Trịnh gia xem một chút, Trịnh Quân Kỳ cũng vui vẻ đồng ý.
Trải qua nỗ lực ba năm, tác phường Trịnh gia đã so với ban đầu tốt hơn rất nhiều, người khác liều mạng so về số lượng, như vậy nàng liền yêu cầu chất lượng nhất định phải qua cửa ải, hơn nữa nếu so với những tác phường khác thì tốt hơn, cho nên khách hàng của tác phường cơ bản đều là khách hàng quen thuộc.
Sau khi xem qua, Phó Dịch quả nhiên rất hài lòng.
Ông cần chính là tác phường chế tác hoàn mỹ, vì vậy cùng ngày ký hiệp nghị cùng Trịnh Quân Kỳ.
Hiệp nghị tổng cộng có hai phần, một phần số lượng trên một trăm chiếc, một phần khác ít hơn, chí ít ba mươi chiếc guồng dệt vải, một phần này chính là dùng để che giấu tai mắt người khác, hơn nữa đến lúc đó thực sự sẽ thay đổi guồng dệt vải cũ trong bố trang Phó Dịch, toàn bộ bạc là An Tử Nhiên ra, giúp Phó Dịch làm một chút việc tốt.
Thời điểm guồng dệt vải bắt đầu sản xuất số lượng lớn, Xương Châu bên kia cũng đã bắt đầu khởi công.
Quản Túc và Thiệu Phi trên đường từ A Lý Hương trở về liền trực tiếp được Phó Vô Thiên phái đi Xương Châu, cho nên trong khoảng thời gian này vẫn không thấy bóng dáng của bọn họ.
Chung Nguyệt ngược lại cũng không cùng đi qua, bất quá nàng từ trước đến nay ở cùng Cát Khiêm An, sau khi Phó nguyên Phàm buông tay, sòng bạc và các sản nghiệp khác đều giao vào trong tay nàng và Cát Khiêm An, An Tử Nhiên chỉ cần mỗi cuối tháng xem sổ sách một chút là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất