Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh
Chương 32: Hương đào ngọt ngào của Cừu nhỏ
Mấy tiếng về sau, vòng đấu xếp hạng kết thúc. Thành tích của Tống Ngưỡng đứng thứ 47, may mắn chen được một chân vào vòng loại tiếp theo. Danh sách đăng ký nội dung đơn nam của đội tuyển trường có tổng cộng bốn người, bị loại một người là A Hồng, cũng không biết vì sao cậu ta có thể bắn vào vòng 5 điểm ba lần, quả thực là một tai nạn.
Ngô Gia Niên và Vu Thận Vi chia nhau xếp thứ ba và thứ tư, đứng thứ nhất là một nghiên cứu sinh từ trường thể thao, nhưng mà điểm của bọn họ cũng không chênh lệch quá nhiều.
Vòng loại trực tiếp đấu theo hình thức PK một chọi một. Để có thể tăng sức hấp dẫn khi thưởng thức các trận đấu, bình thường sẽ không bao giờ xếp cho các tuyển thủ mạnh đấu với người mới.
Cho nên sẽ xếp hạng 1 PK với hạng 16, hạng 17 PK với hạng 36, hạng 37 PK với hạng 48, hạng 2 PK với hạng 15, cứ thế mà suy ra.
Vòng loại trực tiếp thi đấu đơn giản hơn nhiều, hai vận động viên luân phiên bắn ra sáu mũi tên, tổng điểm của ai cao hơn thì thắng, tầm bắn 50 mét.
Sân bãi rộng rãi, xung quanh đều có khu vực cho khán giả, nhưng nội dung này của bắn cung xem từ xa không thú vị gì hết, vì vậy mọi người đều ngồi bệt luôn xuống đất, vây thành vòng tròn, nhìn giống như cái bánh kem khổng lồ bị ngoạm một miếng lớn.
Tống Ngưỡng đấu với Trương Sâm đến từ trường thể thao Bắc Thành, xếp hạng của anh ta cao, thần thái ung dung nói chuyện với huấn luyện viên. Lúc nhìn thấy Tống Ngưỡng thì khẽ mỉm cười, ngoài mặt thì hữu nghị lịch sự nhưng thật ra đang muốn khiêu khích.
Tống Ngưỡng vuốt mũi tên trong tay mình, không nói một lời.
Lý Tầm là người từng trải, đương nhiên anh hiểu hết. Anh còn nhớ rõ lần đầu mình thi đấu đã xếp hạng thứ 16, lúc ấy còn đấu với người đứng đầu. Tổng điểm thi đấu chung cuộc của bọn họ còn hơn kém nhau 30 điểm, sự chênh lệch này chẳng khác nào Ngũ Chỉ Sơn(*) đè nặng khiến anh không thở nổi. Anh cảm thấy kết quả quá rõ ràng, còn đâm đầu đấu tiếp chỉ đánh mất chính mình mà thôi, trong lúc chuẩn bị trạng thái tinh thần rất tệ.
(*) Ngọn núi cao nhất ở đảo Hải Nam, Trung Quốc.
Nhưng khi ấy huấn luyện viên của anh đã nói một câu khiến anh sáng tỏ thông suốt, bây giờ anh sẽ thuật lại y nguyên lời này cho Tống Ngưỡng.
“Đừng quan tâm tới cậu ta mà hay tự thách thức chính mình, có thể phát huy với trạng thái tốt nhất nghĩa là em đã chiến thắng chính bản thân mình rồi.”
Tống Ngưỡng gật đầu nở nụ cười.
Dựa theo quy tắc tranh tài, người xếp hạng thấp hơn sẽ được bắn mũi tên đầu tiên.
Mũi tên này cực kỳ quan trọng, kết quả tốt sẽ lấy được một chút tự tin, nhưng lỡ như không đạt yêu cầu, chắc chắn sẽ bị đối thủ chèn ép.
Sau khi tiếng còi của trọng tài vang lên, toàn bộ nhà thi đấu yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng rì rầm trò chuyện ở trong góc.
Lý Tầm khoanh tay, lặng lẽ đứng ở vị trí bên phải phía sau Tống Ngưỡng, cùng cậu nín thở tập trung tư tưởng.
Đèn chỉ thị sáng lên, Tống Ngưỡng nhấc cánh tay kéo dây cung, đôi mắt nheo lại, quai hàm cắn chặt.
Chính chi tiết nhỏ này đã kéo Lý Tầm quay trở về mùa hè năm ấy, anh làm việc ở phòng tập bắn cung, có một chàng trai cứng đầu cứng cổ, tìm đủ mọi cách tạo cảm giác tồn tại trước mặt anh để được lên lớp một tiết học.
Lúc đó anh cũng đứng ở vị trí này, ở góc độ này, nhìn chăm chú vào Tống Ngưỡng đang ngắm bia.
Thần kỳ thật, rõ ràng đã hơn một năm trôi qua, hình ảnh ấy vẫn rõ ràng tựa như mới chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua.
Clicker hạ xuống, mũi tên đầu tiên rời dây cung giống như tia chớp xẹt ngang bầu trời đêm, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người.
“Phập” một phát, mũi tên đâm vào khu vực màu vàng.
Một cú bắn chuẩn xác vào vòng 10 điểm.
“Đẹp lắm!” Lý Tầm gào lên một tiếng, bàn tay vỗ tiếng vang dội.
Cảnh tượng trong nhà thi đấu cũng trở nên ầm ĩ, rất nhiều tiếng hò hét vang lên, cũng có những cuộc cá cược lén lút.
Tống Ngưỡng buông hai tay xuống, một tay đỡ lấy cột cân bằng phía trên. So với thi đấu xếp hạng, đấu loại trực tiếp lại không hề khiến cậu thấy sốt sắng chút nào, bởi vì cậu biết rõ Lý Tầm đang ở phía sau, không đi đâu cả, chỉ cần quay người lại là có thể nhìn thấy anh.
Bọn họ nhìn nhau mỉm cười.
Tất cả những chuyện này đều lạ lùng khó mà giải thích nổi. Nếu như mười năm trước có ai nói cho cậu biết, tương lai bạn có thể trở thành học trò của Lý Tầm, hai người sẽ sóng vai đứng trên đấu trường, cậu có chết cũng không tin được.
Mà bây giờ, thần tượng của cậu, nam thần thuở ấu thơ, thật sự đang đứng phía sau cổ vũ khích lệ cho cậu.
Ngay sau đó đến lượt Trương Sâm nhấc cung kéo dây, một lần bắn trúng vòng 10 của Tống Ngưỡng không thể tránh khỏi việc gây áp lực ít nhiều cho anh ta, chỉ có điều động tác của anh ta vẫn rất lưu loát trơn tru, mũi tên đầu tiên bắn trúng vòng 9 điểm.
“Cố lên cố lên, thả lỏng.” Huấn luyện viên của anh ta đứng phía sau khích lệ.
Trương Sâm nhìn sang Tống Ngưỡng, thong thả nở nụ cười.
Từ nụ cười này, Lý Tầm có thể nhận định trạng thái của cậu ta vô cùng tốt, chứng tỏ 9 điểm này là thành tích khi huấn luyện bình thường, mặt khác Trương Sâm cũng không tin mình sẽ thua Tống Ngưỡng.
Mũi tên thứ hai của Tống Ngưỡng trúng vòng số 8, cũng là một con số không tệ.
Sở dĩ nói không tệ là vì thành tích bình thường khi huấn luyện của cậu, có khoảng 30% đều là điểm từ 8 trở xuống.
Vừa rồi trong vòng thi đấu xếp hạng, phần lớn thành tích 50 mét của cậu đều từ 8 điểm trở xuống, chỉ có điều việc này có liên quan đến trạng thái cơ bắp. Thi đấu một thời gian dài khiến sức lực kéo cung của Tống Ngưỡng không còn đủ nữa.
Huấn luyện viên của Trương Sâm đã lớn tuổi, tính tình khá trầm ổn, thậm chí có phần hờ hững, cho dù thành tích của Trương Sâm có như thế nào thì khóe miệng ông ta vẫn mỉm cười nhẹ như mây gió.
Trương Sâm cũng giống vậy.
Hai mũi tên sau đó, biểu hiện của anh ta vô cùng xuất sắc, vượt qua Tống Ngưỡng một điểm.
Đến lượt Tống Ngưỡng bắn, khu khán giả vang lên những âm thanh bất bình càu nhàu: “Thêm một vòng số 8 nữa đi…”
“Thằng nhóc này không ổn, động tác nhấc cung của cậu ta gồng quá.”
Lý Tầm mặt không đổi sắc quay đầu lại, đảo ánh mắt qua bọn họ, im lặng không nói. Trong những người đó có người biết anh, cũng có người không biết anh, thế nhưng bọn họ đều giống như khi gặp thầy chủ nhiệm, thu lại ý cười.
Trong góc lặng ngắt như tờ.
Mũi tên thứ năm của hai người hòa nhau, đều trúng vòng số 8, nhưng tổng điểm Trương Sâm vẫn đang dẫn trước một điểm.
Áp lực của Tống Ngưỡng tăng gấp bội.
Nếu mũi tên này thất bại, ngày mai cậu sẽ không còn cơ hội đứng ở đây nữa, đương nhiên cũng không có phần thưởng.
Nhà thi đấu đèn đuốc sáng choang, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người cậu. Rõ ràng đang mùa đông mà thái dương Tống Ngưỡng vẫn sáng lấp lánh.
Cậu từ từ nhắm mắt, điều chỉnh hô hấp, âm thanh xung quanh càng ngày càng nhỏ đi, cũng ngày càng xa dần, vậy mà cậu lại có thể nghe rõ được tiếng tim đập thình thịch từng nhịp của mình.
Giống như trong căn phòng này chỉ có một sinh vật sống duy nhất là cậu, mỗi nhịp đập đều rất mạnh mẽ.
Vòng số 10 vòng số 10 vòng số 10…
Cậu lẩm nhẩm trong lòng hết lần này đến lần khác.
Tầm mắt điều chỉnh tiêu điểm với mũi tên, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ.
Lý Tầm hơi nheo mắt lại, trông có vẻ vững vàng như núi Thái Sơn nhưng thật ra anh đang toát mồ hôi. Khó trách trước đây mỗi khi anh ra nước ngoài thi đấu, huấn luyện viên của anh kiểu gì cũng phải uống một viên thuốc trợ tim hiệu quả nhanh trước khi bắt đầu trận đấu.
Vị trí đứng này của anh không giống với khu vực khán giả, nếu như mũi tên của người phía trước trúng hồng tâm, có sự tiến bộ, đồng nghĩa với việc phương pháp huấn luyện của anh có hiệu quả. Còn nếu như nó thất bại, anh sẽ phải suy nghĩ sâu sắc lại.
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Có phải phương hướng huấn luyện sai ở đâu rồi không?
Danh dự của huấn luyện viên phụ thuộc vào vận động viên, còn tương lai của vận động viên phụ thuộc vào tầm nhìn của huấn luyện viên. Vận mệnh của bọn họ có liên kết chặt chẽ, quấn lấy nhau, giống như dây cung đang căng lên vào giờ phút này.
Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, nó được cấu tạo từ hai sợi dây mảnh quấn chặt vào nhau.
“Phập!” Dây cung đàn hồi bắn mũi tên ra ngoài, đâm trúng vào chính giữa khu vực màu vàng.
Nhân viên công tác hô lên: “Vòng 10!”
Tống Ngưỡng nắm chặt hai tay, nhảy cẫng lên tại chỗ.
Lý Tầm lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm, vỗ tay: “Tốt lắm!”
Cứ như vậy, trừ khi đối phương cũng có thể bắn trúng vòng 10 điểm thì mới có thể thắng trận này. Dựa vào thành tích trước đó của Trương Sâm thì tỉ lệ này không cao, bởi vì anh ta còn chưa bắn trúng vòng 10 lần nào.
Tống Ngưỡng cười toe toét, lùi về sau hai bước, đứng sóng vai cùng Lý Tầm.
Đến lúc này, dường như huấn luyện viên của Trương Sâm mới cảm thấy lo lắng. Ông ta sờ soạng túi quần theo bản năng, Lý Tầm đoán có lẽ ông nghiện thuốc lá rất nặng.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào tập trung lên mũi tên cuối cùng.
Thời gian ngắm bia lần cuối của Trương Sâm rõ ràng chậm hơn vài giây so với lần trước đó, mũi tên màu xanh lam bay vèo ra ngoài.
Vẫn cách hồng tâm một khoảng, hình như là bắn trúng khu vực màu đỏ, phía đối diện là màn hình rất lớn nhưng không đủ sắc nét, nhìn không rõ có đè vạch không.
Nếu đè vạch thì chắc chắn sẽ được 9 điểm, hai người hòa nhau bắn thêm một mũi tên nữa, nếu như không đè vạch, Tống Ngưỡng sẽ chiến thắng.
Thắng thua chỉ cần một lời phán quyết của trọng tài.
Nhóm đàn anh siết chặt hai tay, giống như chờ đợi kết quả xổ số, vứt hết mặt mũi lặp đi lặp lại: “Vòng 8 vòng 8…”
“8 điểm!” Nhân viên công tác báo điểm.
Huấn luyện viên trưởng vỗ tay chúc mừng đầu tiên, các đồng đội kích động đứng bật dậy, thổi bay cả tiếng còi của trọng tài: “Quào, đỉnh của chóp!”
Lý Tầm nghiêng đầu nhìn sang, đang định nhắc nhở bọn họ bớt kéo thù hận đi, anh bạn nhỏ đang nhảy nhót tưng bừng bên cạnh bỗng nhiên nhào tới đâm sầm vào lồng ngực anh.
Dáng người Tống Ngưỡng cao lớn, Lý Tầm không phòng bị chút nào bị cậu lao vào suýt chút nữa ngã ngửa, theo bản năng ôm lấy lưng cậu.
“Thầy ơi em thắng! Em thắng rồi! Ha ha ha ha!” Tống Ngưỡng vừa cười vừa nhảy, vỗ mạnh lưng Lý Tầm, mặt mày hớn hở nói: “Ngày mai em có thể đến nữa rồi!”
Hai cánh tay Lý Tầm bỗng nhiên cứng đờ lơ lửng giữa không trung, ngập tràn sự bối rối.
Tính cách anh lạnh nhạt, từ nhỏ đã thích một mình đơn độc, cho dù trước đây có chiến thắng phần thi đồng đội, cùng lắm anh chỉ đập tay với đồng đội để chúc mừng thôi, từ trước đến nay chưa từng được ai ôm. Vào giờ phút này, anh giống như con ma-nơ-canh nam đứng ở cửa ra vào của cửa hàng quần áo, mặc cho người ta chi phối.
Tóc của nhóc con cọ vào khiến tai anh ngưa ngứa.
Lý Tầm vừa ngước mắt lên, đúng lúc đối diện là đám tuyển thủ ngồi bệt trên mặt đất, anh cảm giác mấy trăm đôi mắt kinh ngạc đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Cảm giác này không thể kỳ lạ hơn được nữa.
Lý Tầm tê hết cả da đầu, đang định đẩy cậu bạn nhỏ ra thì đột nhiên nghe thấy con cáo nào đó không ăn được chùm nho nói: “Đến mức đó cơ à? Chẳng phải chỉ là một trận đấu vòng loại thôi sao? Ai không biết còn tưởng giành được chức vô địch rồi.”
Nụ cười của Tống Ngưỡng cứng lại trong nháy mắt.
Hai cánh tay đang chơi vơi giữa không trung, không biết đặt vào đâu của Lý Tầm nhẹ nhàng hạ xuống. Anh vuốt ve tấm lưng của Tống Ngưỡng, ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, em giỏi nhất.”
Mây đen trên ấn đường của Tống Ngưỡng tản đi, cậu cười hì hì, không nỡ buông cánh tay ra, nghĩ thầm nếu như đang mùa hè thì hay quá, quần áo mùa đông quá dày, không cảm nhận được nhiệt độ và nhịp tim đập của Lý Tầm.
Cặp của hạng 1 và hạng 16 xếp thi đấu cuối cùng, với trình độ của Ngô Gia Niên và Vu Thận Vi, tiếp tục vào vòng trong là điều không nằm ngoài dự đoán.
Lúc kết thúc thi đấu, ngoài trời đã hoàn toàn tối đen. Mọi người bàn bạc sau khi về nên đi đâu ăn khuya.
Bác tài xế đang đánh một giấc trong xe, huấn luyện viên trưởng gõ ngoài cửa mấy lần ông ta mới chậm rãi ngồi dậy.
Tất cả mọi người đều thích chọn ghế đôi, một chỗ để ngồi một chỗ để đồ, chỉ có điều Tống Ngưỡng thì không thích thế. Cậu nhìn thấy vị trí bên cạnh Lý Tầm trống không bèn bước nhanh tới.
Lý Tầm vốn định ngủ một lúc, nhìn thấy cậu ngồi xuống thì gỡ tai nghe vừa mới đeo lên.
“Máy ảnh anh cầm giúp em đúng không?” Tống Ngưỡng hỏi.
Lý Tầm gật đầu: “Ừ, ở trong túi của anh.”
Hai chân dài của Tống Ngưỡng kẹp lấy vali xách tay, móc từ trong túi áo khoác ra một gói lưỡi vịt kho: “Anh ăn không?”
Lý Tầm lắc đầu: “Anh không thích ăn thịt vịt.”
Tống Ngưỡng lại đổi sang một bịch rau câu konjac(*) mát lạnh.
(*) Hay còn gọi là khoai nưa, một họ cây mọc tại Đông Á và Đông Nam Á, rất được ưa chuộng tại Nhật. Vì lượng calories ít nên thường được dùng để ăn kiêng.
“Trẻ con mới ăn thạch.”
“Người lớn cũng ăn thạch được mà.” Tống Ngưỡng vặn nắp ra, “Anh nếm thử đi, vị đào ăn ngon lắm luôn.”
Giữa hai hàng lông mày của Lý Tầm ngập tràn vẻ từ chối.
Tôn Bàn ngồi ghế trước vừa nghe thấy chữ “ngon” là nhanh nhảu quay người lại, nằm nhoài lên ghế dựa, đôi mắt nhỏ nheo lại như vầng trăng khuyết, “Cái gì ngon đấy? Sao cậu không hỏi anh có thích ăn không, suốt ngày chỉ biết hối lộ huấn luyện viên thôi.”
“Lưỡi vịt này.” Tống Ngưỡng đưa túi tới, “Anh để lại cho em hai cái nhá.”
“Biết rồi biết rồi.”
“Lần nào anh cũng biết rồi nhưng có để lại cho em cái gì đâu.”
Mùi thơm của lưỡi vịt kho nhanh chóng bay lên hàng ghế trước, mấy cánh tay duỗi ra giống như ăn xin, cái túi nhỏ đựng lưỡi vịt trải qua muôn ngàn trắc trở gian nan, cuối cùng vẫn không ngoài dự đoán, một đi không trở lại.
Xe chậm rãi khởi động, lao qua bóng đêm tối như mực. Đèn đường hai bên sáng rực rỡ, nếu như không phải giữa trời lơ lửng treo vầng trăng khuyết thì cũng không biết bây giờ đang hừng đông hay đêm khuya nữa.
Khoang xe rung lắc rất dễ gây buồn ngủ. Đoàn người lần lượt đi vào cõi mộng, tiếng tán gẫu trong xe càng ngày càng nhỏ đi, cuối cùng hoàn toàn yên tĩnh.
Lý Tầm thấy hơi buồn ngủ, đang định điều chỉnh lại tư thế ngồi ngủ một giấc thì phát hiện nhóc con bên cạnh đã nghiêng đầu thiếp đi.
Ánh đèn neon sáng lung linh tỏa ra hắt vào khoang xe, gương mặt Tống Ngưỡng lúc sáng lúc tối.
Anh đến gần nhìn kĩ mới phát hiện ra ở huyệt thái dương của Tống Ngưỡng có một nốt ruồi nhạt.
Sao lông mi thằng nhóc này dài thế nhỉ?
Tống Ngưỡng mệt mỏi cả một ngày, giống như con nít ở nhà trẻ, hút hết thạch xong là lăn ra ngủ mất tiêu, vẫn còn cầm bịch thạch trong tay. Lý Tầm mỉm cười, chậm rãi nhấc vali xách tay kẹp giữa chân cậu, đặt vào chỗ ngồi phía sau, sau đó từ từ rút bịch thạch trong tay cậu ra.
Tống Ngưỡng rầm rì, giơ tay lên gãi quai hàm.
Lý Tầm đang xoay nửa người cứng đờ ra, duy trì tư thế khúc gỗ nhìn cậu chăm chú hồi lâu.
Cũng may chưa tỉnh ngủ.
Tướng ngủ của Tống Ngưỡng trông ngốc nghếch, Lý Tầm nhớ ra gì đó, hơi cúi người xuống tới gần, ngửi bên môi Tống Ngưỡng một cái.
Hương đào mật ngọt ngào thơm thơm.
Ngô Gia Niên và Vu Thận Vi chia nhau xếp thứ ba và thứ tư, đứng thứ nhất là một nghiên cứu sinh từ trường thể thao, nhưng mà điểm của bọn họ cũng không chênh lệch quá nhiều.
Vòng loại trực tiếp đấu theo hình thức PK một chọi một. Để có thể tăng sức hấp dẫn khi thưởng thức các trận đấu, bình thường sẽ không bao giờ xếp cho các tuyển thủ mạnh đấu với người mới.
Cho nên sẽ xếp hạng 1 PK với hạng 16, hạng 17 PK với hạng 36, hạng 37 PK với hạng 48, hạng 2 PK với hạng 15, cứ thế mà suy ra.
Vòng loại trực tiếp thi đấu đơn giản hơn nhiều, hai vận động viên luân phiên bắn ra sáu mũi tên, tổng điểm của ai cao hơn thì thắng, tầm bắn 50 mét.
Sân bãi rộng rãi, xung quanh đều có khu vực cho khán giả, nhưng nội dung này của bắn cung xem từ xa không thú vị gì hết, vì vậy mọi người đều ngồi bệt luôn xuống đất, vây thành vòng tròn, nhìn giống như cái bánh kem khổng lồ bị ngoạm một miếng lớn.
Tống Ngưỡng đấu với Trương Sâm đến từ trường thể thao Bắc Thành, xếp hạng của anh ta cao, thần thái ung dung nói chuyện với huấn luyện viên. Lúc nhìn thấy Tống Ngưỡng thì khẽ mỉm cười, ngoài mặt thì hữu nghị lịch sự nhưng thật ra đang muốn khiêu khích.
Tống Ngưỡng vuốt mũi tên trong tay mình, không nói một lời.
Lý Tầm là người từng trải, đương nhiên anh hiểu hết. Anh còn nhớ rõ lần đầu mình thi đấu đã xếp hạng thứ 16, lúc ấy còn đấu với người đứng đầu. Tổng điểm thi đấu chung cuộc của bọn họ còn hơn kém nhau 30 điểm, sự chênh lệch này chẳng khác nào Ngũ Chỉ Sơn(*) đè nặng khiến anh không thở nổi. Anh cảm thấy kết quả quá rõ ràng, còn đâm đầu đấu tiếp chỉ đánh mất chính mình mà thôi, trong lúc chuẩn bị trạng thái tinh thần rất tệ.
(*) Ngọn núi cao nhất ở đảo Hải Nam, Trung Quốc.
Nhưng khi ấy huấn luyện viên của anh đã nói một câu khiến anh sáng tỏ thông suốt, bây giờ anh sẽ thuật lại y nguyên lời này cho Tống Ngưỡng.
“Đừng quan tâm tới cậu ta mà hay tự thách thức chính mình, có thể phát huy với trạng thái tốt nhất nghĩa là em đã chiến thắng chính bản thân mình rồi.”
Tống Ngưỡng gật đầu nở nụ cười.
Dựa theo quy tắc tranh tài, người xếp hạng thấp hơn sẽ được bắn mũi tên đầu tiên.
Mũi tên này cực kỳ quan trọng, kết quả tốt sẽ lấy được một chút tự tin, nhưng lỡ như không đạt yêu cầu, chắc chắn sẽ bị đối thủ chèn ép.
Sau khi tiếng còi của trọng tài vang lên, toàn bộ nhà thi đấu yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng rì rầm trò chuyện ở trong góc.
Lý Tầm khoanh tay, lặng lẽ đứng ở vị trí bên phải phía sau Tống Ngưỡng, cùng cậu nín thở tập trung tư tưởng.
Đèn chỉ thị sáng lên, Tống Ngưỡng nhấc cánh tay kéo dây cung, đôi mắt nheo lại, quai hàm cắn chặt.
Chính chi tiết nhỏ này đã kéo Lý Tầm quay trở về mùa hè năm ấy, anh làm việc ở phòng tập bắn cung, có một chàng trai cứng đầu cứng cổ, tìm đủ mọi cách tạo cảm giác tồn tại trước mặt anh để được lên lớp một tiết học.
Lúc đó anh cũng đứng ở vị trí này, ở góc độ này, nhìn chăm chú vào Tống Ngưỡng đang ngắm bia.
Thần kỳ thật, rõ ràng đã hơn một năm trôi qua, hình ảnh ấy vẫn rõ ràng tựa như mới chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua.
Clicker hạ xuống, mũi tên đầu tiên rời dây cung giống như tia chớp xẹt ngang bầu trời đêm, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người.
“Phập” một phát, mũi tên đâm vào khu vực màu vàng.
Một cú bắn chuẩn xác vào vòng 10 điểm.
“Đẹp lắm!” Lý Tầm gào lên một tiếng, bàn tay vỗ tiếng vang dội.
Cảnh tượng trong nhà thi đấu cũng trở nên ầm ĩ, rất nhiều tiếng hò hét vang lên, cũng có những cuộc cá cược lén lút.
Tống Ngưỡng buông hai tay xuống, một tay đỡ lấy cột cân bằng phía trên. So với thi đấu xếp hạng, đấu loại trực tiếp lại không hề khiến cậu thấy sốt sắng chút nào, bởi vì cậu biết rõ Lý Tầm đang ở phía sau, không đi đâu cả, chỉ cần quay người lại là có thể nhìn thấy anh.
Bọn họ nhìn nhau mỉm cười.
Tất cả những chuyện này đều lạ lùng khó mà giải thích nổi. Nếu như mười năm trước có ai nói cho cậu biết, tương lai bạn có thể trở thành học trò của Lý Tầm, hai người sẽ sóng vai đứng trên đấu trường, cậu có chết cũng không tin được.
Mà bây giờ, thần tượng của cậu, nam thần thuở ấu thơ, thật sự đang đứng phía sau cổ vũ khích lệ cho cậu.
Ngay sau đó đến lượt Trương Sâm nhấc cung kéo dây, một lần bắn trúng vòng 10 của Tống Ngưỡng không thể tránh khỏi việc gây áp lực ít nhiều cho anh ta, chỉ có điều động tác của anh ta vẫn rất lưu loát trơn tru, mũi tên đầu tiên bắn trúng vòng 9 điểm.
“Cố lên cố lên, thả lỏng.” Huấn luyện viên của anh ta đứng phía sau khích lệ.
Trương Sâm nhìn sang Tống Ngưỡng, thong thả nở nụ cười.
Từ nụ cười này, Lý Tầm có thể nhận định trạng thái của cậu ta vô cùng tốt, chứng tỏ 9 điểm này là thành tích khi huấn luyện bình thường, mặt khác Trương Sâm cũng không tin mình sẽ thua Tống Ngưỡng.
Mũi tên thứ hai của Tống Ngưỡng trúng vòng số 8, cũng là một con số không tệ.
Sở dĩ nói không tệ là vì thành tích bình thường khi huấn luyện của cậu, có khoảng 30% đều là điểm từ 8 trở xuống.
Vừa rồi trong vòng thi đấu xếp hạng, phần lớn thành tích 50 mét của cậu đều từ 8 điểm trở xuống, chỉ có điều việc này có liên quan đến trạng thái cơ bắp. Thi đấu một thời gian dài khiến sức lực kéo cung của Tống Ngưỡng không còn đủ nữa.
Huấn luyện viên của Trương Sâm đã lớn tuổi, tính tình khá trầm ổn, thậm chí có phần hờ hững, cho dù thành tích của Trương Sâm có như thế nào thì khóe miệng ông ta vẫn mỉm cười nhẹ như mây gió.
Trương Sâm cũng giống vậy.
Hai mũi tên sau đó, biểu hiện của anh ta vô cùng xuất sắc, vượt qua Tống Ngưỡng một điểm.
Đến lượt Tống Ngưỡng bắn, khu khán giả vang lên những âm thanh bất bình càu nhàu: “Thêm một vòng số 8 nữa đi…”
“Thằng nhóc này không ổn, động tác nhấc cung của cậu ta gồng quá.”
Lý Tầm mặt không đổi sắc quay đầu lại, đảo ánh mắt qua bọn họ, im lặng không nói. Trong những người đó có người biết anh, cũng có người không biết anh, thế nhưng bọn họ đều giống như khi gặp thầy chủ nhiệm, thu lại ý cười.
Trong góc lặng ngắt như tờ.
Mũi tên thứ năm của hai người hòa nhau, đều trúng vòng số 8, nhưng tổng điểm Trương Sâm vẫn đang dẫn trước một điểm.
Áp lực của Tống Ngưỡng tăng gấp bội.
Nếu mũi tên này thất bại, ngày mai cậu sẽ không còn cơ hội đứng ở đây nữa, đương nhiên cũng không có phần thưởng.
Nhà thi đấu đèn đuốc sáng choang, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người cậu. Rõ ràng đang mùa đông mà thái dương Tống Ngưỡng vẫn sáng lấp lánh.
Cậu từ từ nhắm mắt, điều chỉnh hô hấp, âm thanh xung quanh càng ngày càng nhỏ đi, cũng ngày càng xa dần, vậy mà cậu lại có thể nghe rõ được tiếng tim đập thình thịch từng nhịp của mình.
Giống như trong căn phòng này chỉ có một sinh vật sống duy nhất là cậu, mỗi nhịp đập đều rất mạnh mẽ.
Vòng số 10 vòng số 10 vòng số 10…
Cậu lẩm nhẩm trong lòng hết lần này đến lần khác.
Tầm mắt điều chỉnh tiêu điểm với mũi tên, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ.
Lý Tầm hơi nheo mắt lại, trông có vẻ vững vàng như núi Thái Sơn nhưng thật ra anh đang toát mồ hôi. Khó trách trước đây mỗi khi anh ra nước ngoài thi đấu, huấn luyện viên của anh kiểu gì cũng phải uống một viên thuốc trợ tim hiệu quả nhanh trước khi bắt đầu trận đấu.
Vị trí đứng này của anh không giống với khu vực khán giả, nếu như mũi tên của người phía trước trúng hồng tâm, có sự tiến bộ, đồng nghĩa với việc phương pháp huấn luyện của anh có hiệu quả. Còn nếu như nó thất bại, anh sẽ phải suy nghĩ sâu sắc lại.
Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Có phải phương hướng huấn luyện sai ở đâu rồi không?
Danh dự của huấn luyện viên phụ thuộc vào vận động viên, còn tương lai của vận động viên phụ thuộc vào tầm nhìn của huấn luyện viên. Vận mệnh của bọn họ có liên kết chặt chẽ, quấn lấy nhau, giống như dây cung đang căng lên vào giờ phút này.
Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, nó được cấu tạo từ hai sợi dây mảnh quấn chặt vào nhau.
“Phập!” Dây cung đàn hồi bắn mũi tên ra ngoài, đâm trúng vào chính giữa khu vực màu vàng.
Nhân viên công tác hô lên: “Vòng 10!”
Tống Ngưỡng nắm chặt hai tay, nhảy cẫng lên tại chỗ.
Lý Tầm lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm, vỗ tay: “Tốt lắm!”
Cứ như vậy, trừ khi đối phương cũng có thể bắn trúng vòng 10 điểm thì mới có thể thắng trận này. Dựa vào thành tích trước đó của Trương Sâm thì tỉ lệ này không cao, bởi vì anh ta còn chưa bắn trúng vòng 10 lần nào.
Tống Ngưỡng cười toe toét, lùi về sau hai bước, đứng sóng vai cùng Lý Tầm.
Đến lúc này, dường như huấn luyện viên của Trương Sâm mới cảm thấy lo lắng. Ông ta sờ soạng túi quần theo bản năng, Lý Tầm đoán có lẽ ông nghiện thuốc lá rất nặng.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào tập trung lên mũi tên cuối cùng.
Thời gian ngắm bia lần cuối của Trương Sâm rõ ràng chậm hơn vài giây so với lần trước đó, mũi tên màu xanh lam bay vèo ra ngoài.
Vẫn cách hồng tâm một khoảng, hình như là bắn trúng khu vực màu đỏ, phía đối diện là màn hình rất lớn nhưng không đủ sắc nét, nhìn không rõ có đè vạch không.
Nếu đè vạch thì chắc chắn sẽ được 9 điểm, hai người hòa nhau bắn thêm một mũi tên nữa, nếu như không đè vạch, Tống Ngưỡng sẽ chiến thắng.
Thắng thua chỉ cần một lời phán quyết của trọng tài.
Nhóm đàn anh siết chặt hai tay, giống như chờ đợi kết quả xổ số, vứt hết mặt mũi lặp đi lặp lại: “Vòng 8 vòng 8…”
“8 điểm!” Nhân viên công tác báo điểm.
Huấn luyện viên trưởng vỗ tay chúc mừng đầu tiên, các đồng đội kích động đứng bật dậy, thổi bay cả tiếng còi của trọng tài: “Quào, đỉnh của chóp!”
Lý Tầm nghiêng đầu nhìn sang, đang định nhắc nhở bọn họ bớt kéo thù hận đi, anh bạn nhỏ đang nhảy nhót tưng bừng bên cạnh bỗng nhiên nhào tới đâm sầm vào lồng ngực anh.
Dáng người Tống Ngưỡng cao lớn, Lý Tầm không phòng bị chút nào bị cậu lao vào suýt chút nữa ngã ngửa, theo bản năng ôm lấy lưng cậu.
“Thầy ơi em thắng! Em thắng rồi! Ha ha ha ha!” Tống Ngưỡng vừa cười vừa nhảy, vỗ mạnh lưng Lý Tầm, mặt mày hớn hở nói: “Ngày mai em có thể đến nữa rồi!”
Hai cánh tay Lý Tầm bỗng nhiên cứng đờ lơ lửng giữa không trung, ngập tràn sự bối rối.
Tính cách anh lạnh nhạt, từ nhỏ đã thích một mình đơn độc, cho dù trước đây có chiến thắng phần thi đồng đội, cùng lắm anh chỉ đập tay với đồng đội để chúc mừng thôi, từ trước đến nay chưa từng được ai ôm. Vào giờ phút này, anh giống như con ma-nơ-canh nam đứng ở cửa ra vào của cửa hàng quần áo, mặc cho người ta chi phối.
Tóc của nhóc con cọ vào khiến tai anh ngưa ngứa.
Lý Tầm vừa ngước mắt lên, đúng lúc đối diện là đám tuyển thủ ngồi bệt trên mặt đất, anh cảm giác mấy trăm đôi mắt kinh ngạc đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Cảm giác này không thể kỳ lạ hơn được nữa.
Lý Tầm tê hết cả da đầu, đang định đẩy cậu bạn nhỏ ra thì đột nhiên nghe thấy con cáo nào đó không ăn được chùm nho nói: “Đến mức đó cơ à? Chẳng phải chỉ là một trận đấu vòng loại thôi sao? Ai không biết còn tưởng giành được chức vô địch rồi.”
Nụ cười của Tống Ngưỡng cứng lại trong nháy mắt.
Hai cánh tay đang chơi vơi giữa không trung, không biết đặt vào đâu của Lý Tầm nhẹ nhàng hạ xuống. Anh vuốt ve tấm lưng của Tống Ngưỡng, ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, em giỏi nhất.”
Mây đen trên ấn đường của Tống Ngưỡng tản đi, cậu cười hì hì, không nỡ buông cánh tay ra, nghĩ thầm nếu như đang mùa hè thì hay quá, quần áo mùa đông quá dày, không cảm nhận được nhiệt độ và nhịp tim đập của Lý Tầm.
Cặp của hạng 1 và hạng 16 xếp thi đấu cuối cùng, với trình độ của Ngô Gia Niên và Vu Thận Vi, tiếp tục vào vòng trong là điều không nằm ngoài dự đoán.
Lúc kết thúc thi đấu, ngoài trời đã hoàn toàn tối đen. Mọi người bàn bạc sau khi về nên đi đâu ăn khuya.
Bác tài xế đang đánh một giấc trong xe, huấn luyện viên trưởng gõ ngoài cửa mấy lần ông ta mới chậm rãi ngồi dậy.
Tất cả mọi người đều thích chọn ghế đôi, một chỗ để ngồi một chỗ để đồ, chỉ có điều Tống Ngưỡng thì không thích thế. Cậu nhìn thấy vị trí bên cạnh Lý Tầm trống không bèn bước nhanh tới.
Lý Tầm vốn định ngủ một lúc, nhìn thấy cậu ngồi xuống thì gỡ tai nghe vừa mới đeo lên.
“Máy ảnh anh cầm giúp em đúng không?” Tống Ngưỡng hỏi.
Lý Tầm gật đầu: “Ừ, ở trong túi của anh.”
Hai chân dài của Tống Ngưỡng kẹp lấy vali xách tay, móc từ trong túi áo khoác ra một gói lưỡi vịt kho: “Anh ăn không?”
Lý Tầm lắc đầu: “Anh không thích ăn thịt vịt.”
Tống Ngưỡng lại đổi sang một bịch rau câu konjac(*) mát lạnh.
(*) Hay còn gọi là khoai nưa, một họ cây mọc tại Đông Á và Đông Nam Á, rất được ưa chuộng tại Nhật. Vì lượng calories ít nên thường được dùng để ăn kiêng.
“Trẻ con mới ăn thạch.”
“Người lớn cũng ăn thạch được mà.” Tống Ngưỡng vặn nắp ra, “Anh nếm thử đi, vị đào ăn ngon lắm luôn.”
Giữa hai hàng lông mày của Lý Tầm ngập tràn vẻ từ chối.
Tôn Bàn ngồi ghế trước vừa nghe thấy chữ “ngon” là nhanh nhảu quay người lại, nằm nhoài lên ghế dựa, đôi mắt nhỏ nheo lại như vầng trăng khuyết, “Cái gì ngon đấy? Sao cậu không hỏi anh có thích ăn không, suốt ngày chỉ biết hối lộ huấn luyện viên thôi.”
“Lưỡi vịt này.” Tống Ngưỡng đưa túi tới, “Anh để lại cho em hai cái nhá.”
“Biết rồi biết rồi.”
“Lần nào anh cũng biết rồi nhưng có để lại cho em cái gì đâu.”
Mùi thơm của lưỡi vịt kho nhanh chóng bay lên hàng ghế trước, mấy cánh tay duỗi ra giống như ăn xin, cái túi nhỏ đựng lưỡi vịt trải qua muôn ngàn trắc trở gian nan, cuối cùng vẫn không ngoài dự đoán, một đi không trở lại.
Xe chậm rãi khởi động, lao qua bóng đêm tối như mực. Đèn đường hai bên sáng rực rỡ, nếu như không phải giữa trời lơ lửng treo vầng trăng khuyết thì cũng không biết bây giờ đang hừng đông hay đêm khuya nữa.
Khoang xe rung lắc rất dễ gây buồn ngủ. Đoàn người lần lượt đi vào cõi mộng, tiếng tán gẫu trong xe càng ngày càng nhỏ đi, cuối cùng hoàn toàn yên tĩnh.
Lý Tầm thấy hơi buồn ngủ, đang định điều chỉnh lại tư thế ngồi ngủ một giấc thì phát hiện nhóc con bên cạnh đã nghiêng đầu thiếp đi.
Ánh đèn neon sáng lung linh tỏa ra hắt vào khoang xe, gương mặt Tống Ngưỡng lúc sáng lúc tối.
Anh đến gần nhìn kĩ mới phát hiện ra ở huyệt thái dương của Tống Ngưỡng có một nốt ruồi nhạt.
Sao lông mi thằng nhóc này dài thế nhỉ?
Tống Ngưỡng mệt mỏi cả một ngày, giống như con nít ở nhà trẻ, hút hết thạch xong là lăn ra ngủ mất tiêu, vẫn còn cầm bịch thạch trong tay. Lý Tầm mỉm cười, chậm rãi nhấc vali xách tay kẹp giữa chân cậu, đặt vào chỗ ngồi phía sau, sau đó từ từ rút bịch thạch trong tay cậu ra.
Tống Ngưỡng rầm rì, giơ tay lên gãi quai hàm.
Lý Tầm đang xoay nửa người cứng đờ ra, duy trì tư thế khúc gỗ nhìn cậu chăm chú hồi lâu.
Cũng may chưa tỉnh ngủ.
Tướng ngủ của Tống Ngưỡng trông ngốc nghếch, Lý Tầm nhớ ra gì đó, hơi cúi người xuống tới gần, ngửi bên môi Tống Ngưỡng một cái.
Hương đào mật ngọt ngào thơm thơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất