Em Và Chức Vô Địch Đều Thuộc Về Anh
Chương 66: “Rõ ràng là anh trêu em trước.”
Bãi biển nằm ngay phía sau homestay, chỉ mất năm phút là đến nơi. Có điều Tống Ngưỡng vẫn lựa chọn chạy đi, giống như chú báo phát hiện ra con mồi, càng chạy càng nhanh, mãi đến khi cát đá trên bờ biển chui vào giày ma sát đến đau đớn, cậu mới buộc phải đi chậm lại.
Tháng mười một là mùa đắt khách du lịch ở Macao, mặc dù nơi đây cũng không phải bãi biển nào nổi tiếng nhưng vẫn có không ít khách du lịch tụ tập, còn có đội nhiếp ảnh gia đang quay chụp cho một cặp cô dâu chú rể.
Cậu cẩn thận đi vòng qua bọn họ, nghển cổ kiếm tìm nhân vật mục tiêu trên bờ biển rộng mênh mông.
Ánh đèn hắt xuống kéo bóng hình anh vừa dài vừa nhỏ.
Lý Tầm ngồi trên một tảng đá bên bờ, đang đeo tai nghe nghe nhạc. Nhìn thấy Tống Ngưỡng đi tới phía này, anh liền gỡ tai nghe xuống, nhét chung cùng điện thoại di động vào túi quần, sau đó lấy ra hai túi thạch đào nhỏ.
Tống Ngưỡng chìa tay nhận lấy nhưng ấn đường nhăn lại, không nhét thẳng ngay vào miệng mà cầm trong tay nhấc lên nhấc xuống xem xét, không biết đang nghĩ gì, có lẽ vẫn không quên được chuyện thi đấu.
Lý Tầm vỗ lên thềm đá, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.
“Không ngờ chỗ này lại đẹp đến thế.”
“Ừm.” Tống Ngưỡng nhét bít tất vào giày rồi đặt sang một bên, vùi những ngón chân vào hạt cát nhỏ mịn, chôn thật sâu, cảm nhận độ ấm của ánh nắng cuối ngày.
Lý Tầm đang chờ câu tiếp theo của cậu, nhưng chờ rõ lâu mà Tống Ngưỡng vẫn không mở đề tài mới. Anh đá nhẹ vào chân Tống Ngưỡng.
Mu bàn chân trơn bóng bị ngâm qua nước biển của anh cọ lên khiến những hạt cát ướt nhẹp dính hết lên chân Tống Ngưỡng.
“Còn khó chịu không?”
Tống Ngưỡng cúi thấp đầu, hai tay xoa xoa trên đầu gối, xương cột sống gần như cong thành một cánh cung bị kéo căng.
Cho dù cậu không nói một lời nhưng Lý Tầm vẫn có thể cảm nhận được hết tâm trạng giờ phút này của cậu, nỗi thất vọng chồng chất lên sự không cam lòng biến thành bất lực, cảm giác áy náy sâu sắc.
Chỉ an ủi suông thì đương nhiên không có tác dụng gì, Lý Tầm chỉ có thể đổi cách khác: “Anh từng nhắc đến huấn luyện viên của anh cho em nghe bao giờ chưa?”
“Ừm, anh từng nhắc đến ông ấy khi phỏng vấn. Sao thế ạ?”
“Hôm nay ông ấy cũng tới, khen em thi đấu không tệ.” Cuối cùng anh vừa cười vừa bổ sung: “Nhất là trận đấu với Vu Thận Vi, quá xuất sắc.”
Tống Ngưỡng không chắc chắn lắm, hỏi: “Anh đang cười em đấy à?”
Lý Tầm duỗi tay xoa tóc gáy người bạn nhỏ, tóc vừa mới cắt không lâu nên vẫn hơi đâm tay.
“Lần đầu tiên em đấu với đội Hàn Quốc, căng thẳng là chuyện bình thường.”
Tống Ngưỡng nghiêng người sang, nghiêm túc giải thích: “Thật ra điều khiến em khó chịu nhất không phải vì em thua Ahn JiMoo mà là vì em đã đạp đổ sự kỳ vọng của tất cả mọi người.”
Lý Tầm nói: “Vậy em đừng ngại mà thử thay đổi góc độ suy nghĩ xem, giả sử người đứng trên sân là anh, người bị Ahn JiMoo đánh bại cũng là anh, em có cảm thấy thất vọng về anh không?”
Tống Ngưỡng tỉnh ngộ, lắc đầu nói: “Em sẽ trông chờ vào những trận đấu tiếp theo của anh.”
Gió ngừng thổi trên bờ biển, thủy triều vẫn lũ lượt tràn vào bờ, rất hăng hái mơn trớn mu bàn chân hai người.
Tống Ngưỡng vểnh ngón chân lên, vẫn rầu rĩ không vui. Suy cho cùng vẫn là bởi vì bản thân cậu chơi không tốt, nếu như có thể đổi thành tích trận đấu với Vu Thận Vi, ít nhất cậu vẫn còn đủ tư cách đấu thêm hiệp phụ với Ahn JiMoo.
Ai thua ai thắng còn chưa chắc chắn đâu.
Nhưng mà nào có cái gì gọi là nếu như.
Lý Tầm véo nhẹ gáy cậu, nói: “Anh biết bây giờ chắc chắn em không cam lòng, thậm chí cảm thấy khuất nhục, những điều này anh đều có thể hiểu được, bởi vì anh cũng từng trải qua rồi.”
Tống Ngưỡng ngẩng đầu lên, thật ra cậu chỉ thuận miệng than phiền xả giận chứ cũng không quá mong chờ Lý Tầm sẽ đáp lại. Những lời anh nói đã an ủi phần nào sự cô quạnh nặng nề trong con người cậu.
Hóa ra nỗi khổ tâm của cậu có người hiểu được.
Lý Tầm nói tiếp: “Em nên hiểu một điều, chúng ta là vận động viên, không phải thần tiên, không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió mà thắng được. Bất cứ ai cũng không thể làm được điều ấy, thua thì thua, thân là vận động viên, em phải thử học cách chịu đựng, học cách thay đổi bản thân và chấp nhận những khuyết điểm của mình. Nếu như em đã phát huy hết khả năng tốt nhất của bản thân rồi thì không cần quá khó chịu.”
Thế nhưng cậu không làm được, Tống Ngưỡng vẫn ngập tràn phiền muộn trong lòng: “Em cũng không biết vì sao nữa, lúc ấy em căng thẳng lắm, nhịp tim bất ổn, càng thi đấu càng suy sụp.”
“Bởi vì em quá để tâm tới cậu ta, em theo dõi từng hành động, từng ánh mắt xem thường của đối thủ vào trong mắt. Bởi vì cậu ta vừa ngạo mạn vừa tự phụ nên em cứ không ngừng tự nhủ với bản thân phải đánh bại cậu ta bằng được, đúng không?”
Tống Ngưỡng không nói gì, có lẽ đã ngầm thừa nhận với lời anh nói.
Lý Tầm nói tiếp: “Chỉ như vậy thôi cũng rất dễ gây ảnh hưởng tới trạng thái của em. Khi em càng quan tâm tới càng nhân tố bên ngoài, tâm lý của em càng trở nên nặng nề không tập trung được.”
“Vâng…” Tống Ngưỡng tiêu hóa từng câu từng chữ, “Em hiểu rồi.”
Gió hơi lành lạnh, đội nhiếp ảnh đã rút lui, các cửa hàng cho thuê phao bơi và bóng bãi biển lần lượt đóng cửa, du khách trên bờ biển cũng đã vắng hẳn đi một nửa.
Tống Ngưỡng không nhúc nhích, Lý Tầm cũng không muốn cử động.
Ánh trắng lờ mờ, cả bờ biển chỉ còn sót lại tiếng sóng biển rì rào và tiếng trò chuyện rủ rỉ của hai người bọn họ.
Tống Ngưỡng xé túi thạch ra, cho nó “chơi cầu trượt” vào miệng mình, chưa nhai được vài lần đã nuốt xuống.
Lý Tầm nghiêng đầu quan sát cậu: “Tâm trạng đã khá hơn chưa?”
“Rồi.” Tống Ngưỡng cũng quay đầu nhìn anh, ý cười bên khóe môi dần dần sâu hơn, “Có tiền bối tốt thật đấy. Mỗi lần anh khuyên bảo là tâm trạng em đều tốt hơn rất nhiều. Trước đây huấn luyện viên cũng giảng giải cho anh thế này sao?”
Lý Tầm chém gió không biết ngượng: “Đều do bản thân anh tự lĩnh ngộ.”
“Xì.” Tống Ngưỡng vừa cười vừa đạp vào chân anh một cái không nhẹ không nặng. Lý Tầm cũng đạp trả một cước, đá qua đá lại, cuối cùng hai người đuổi bắt vờn nhau trên bờ biển.
Lực bộc phát của Tống Ngưỡng mạnh nhưng sức bền của cậu kém Lý Tầm, càng chạy càng cảm giác tiếng thở dốc phía sau càng gần hơn, giống như chỉ một giây nữa thôi là anh có thể bắt được cậu.
Lúc sắp bị đuổi kịp, cậu chơi xấu, đạp mạnh một cước lên nền đất, cát mịn bụi mù trong không trung. Lý Tầm bị bất ngờ không tránh kịp, kéo ống quần dính đầy cát. Anh không thèm phủi chúng đi mà co giò truy đuổi gắt gao phía sau.
“Em đừng để anh tóm được!”
Đáp lại anh là tiếng cười trong trẻo của Tống Ngưỡng.
Hai người chạy quanh bãi cát một vòng lớn, gần như quay về điểm xuất phát. Sự hụt hẫng và nhục nhã ban ngày cũng cuốn trôi theo từng bọt sóng cuồn cuộn dâng lên.
Tống Ngưỡng thật sự không chạy nổi nữa, thở hồng hộc chạy quanh một vài tảng đá to bên bờ. Lý Tầm sang phải thì cậu sang trái, anh sang trái thì cậu lại sang phải.
Cậu cứ tưởng mình đã tìm đúng nơi rồi, có thời gian để thở, ai ngờ bỗng nhiên Lý Tầm nhảy phốc qua tảng đá, bật đến trước mặt cậu.
Bọn họ rất gần nhau, thân hình Lý Tầm cao lớn, gần như đã che khuất hết vầng trăng phía sau lưng anh.
Tống Ngưỡng lùi về phía sau, bị vấp vào mấy cục đá nhỏ ngã phịch vào trong cát. Lý Tầm nhân cơ hội khom lưng, nắm một ít cát trong tay, dùng tốc độ nhanh nhất và sức nặng lớn nhất đè lên đùi cậu, dáng vẻ như thể muốn chôn cậu xuống bằng được, không còn bóng dáng nhà giáo nhân dân một chút nào cả.
Tống Ngưỡng vừa cười vừa mắng, lăn lộn liên tục, còn chưa bò xa được một mét đã cảm giác mắt cá chân bị kéo lại. Cậu muốn phản kháng, duỗi chân đạp mạnh nhưng sức lực Lý Tầm thật sự quá lớn, cậu chỉ có thể để mặc cơ thể mình bị anh thô bạo kéo đi.
Cuối cùng Lý Tầm đặt mông ngồi lên đùi cậu, nổi ý đồ xấu thò mấy ngón tay chui vào trong vạt áo cậu.
Làn da vừa mới được chạm vào, Tống Ngưỡng đã ngứa ngáy không chịu được, vừa khóc vừa cười xin tha. Lý Tầm chẳng hề có ý định hành động có chừng mực, biết dừng tay đúng lúc, trái lại còn mạnh tay thêm khiến cậu vặn vẹo dưới người anh thành một chú sâu róm sắp ngỏm.
Nước biển man mát tràn vào bờ, thấm ướt ống quần và vạt áo của bọn họ. Lúc này Lý Tầm mới nắm lấy cánh tay Tống Ngưỡng, kéo cậu dậy từ trong cát.
“Còn láo nháo với anh nữa không?”
“Rõ ràng là anh trêu em trước.”
Tống Ngưỡng vò đầu, cát lẫn trong tóc rơi lả tả xuống như tuyết, dính lên bờ lưng sau áo, còn chui cả vào trong quần của cậu nữa, cậu nhấp nhổm mãi vẫn không sạch được.
Tống Ngưỡng phủi mông phàn nàn: “Phải làm sao bây giờ? Hình như chui vào quần lót của em rồi.”
“Thế à?” Lý Tầm kéo lưng quần cậu ra, thò đầu vào thăm dò: “Để anh kiểm tra cho.”
Tống Ngưỡng giật mình, túm lấy lưng quần lùi về sau một bước, ánh mắt nhìn anh như thể nhìn thấy tên lưu manh.
Nhưng Lý Tầm da mặt dày nhún vai: “Là em hỏi anh phải làm sao bây giờ mà?”
Tống Ngưỡng mấp máy môi, nghẹn mãi vẫn không thể nói được câu nào.
Ánh sao lấp lánh giăng kín bầu trời, bọn họ ngồi song song trên bờ. Tống Ngưỡng rất không có hình tượng duỗi thẳng chân ra, chọc ngón trỏ vào cát rồi vẽ ra một cái bia ngắm, sau đó lại vẽ thêm một mũi tên bắn trúng vòng 10.
Lý Tầm liếc nhìn, Tống Ngưỡng tưởng anh định chê khả năng hội họa của cậu quá kém nhưng mà không phải.
“Đây là mũi tên của em sao?” Lý Tầm hỏi cậu.
“Đúng vậy.”
Lý Tầm suy nghĩ trong chốc lát rồi vẽ bổ sung thêm một cái, nói: “Như vậy nó sẽ không lẻ loi nữa.”
Tống Ngưỡng si ngốc nhìn chằm chằm vào hai mũi tên đang giao nhau, nhoẻn miệng cười: “Ừm.”
Sóng lại sắp tràn vào, Tống Ngưỡng lo lắng tác phẩm đồ sộ này sẽ bị phá hủy bèn nhanh chóng chụp ảnh lại làm kỷ niệm, cài đặt thành ảnh đại diện WeChat.
Lý Tầm nhìn thấy một loạt thao tác của cậu, nói: “Gửi cho anh một cái đi.”
Tống Ngưỡng ngạc nhiên nhìn anh, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Rõ ràng từng câu từng chữ, từng hành động của Lý Tầm đều không liên quan đến tình yêu nhưng lại luôn có thể khiến cậu bắt được sự mập mờ, cả người giống như đang được ngâm trong bình mật ong. Cậu không tài nào kiềm chế được nhịp tim đập của mình.
Gửi xong ảnh chụp, bọn họ cùng ngẩng đầu lên, đúng lúc có hai chàng trai ăn mặc cùng kiểu dáng đi ngang qua trước mặt.
Tầm mắt Tống Ngưỡng dõi theo, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hình như bọn họ mặc trang phục tình nhân kìa.”
Lý Tầm “Ừ” một tiếng, thể hiện sự đồng ý.
Ánh mắt của anh đang dính chặt lấy mu bàn chân trắng nõn của Tống Ngưỡng, đấu tranh tư tưởng một lúc, anh mới bổ sung: “Chúng ta cũng có thể mặc.”
Tống Ngưỡng quay phắt đầu sang, nhưng mà phản ứng đầu tiên của cậu là: “Ý anh là đồng phục của đội tuyển quốc gia sao?”
Lý Tầm: “…”
Sự im lặng lẫn vẻ bất đắc dĩ toát ra giữa hai hàng lông mày của anh khiến Tống Ngưỡng chợt nhận ra đáp án của chính bản thân cậu không hề giống với suy nghĩ trong lòng Lý Tầm. Kết hợp với cái hôn chớp nhoáng khiến cậu hoang mang ở sân bay cùng với sự khác thường tối nay của anh, cậu không thể nào giống như một thằng ngốc không nghĩ đến khả năng đó.
Tống Ngưỡng đang định hỏi nhưng không ngờ Lý Tầm mở miệng trước cậu một giây: “Anh muốn nói với em một chuyện.”
“Dạ?”
Lý Tầm hỏi: “Em còn nhớ sáng nay anh đã nói với em, anh cũng có một giấc mơ không?”
“Có…” Đề tài này quá đột ngột, Tống Ngưỡng không hiểu chuyện này liên quan gì đến vấn đề họ đang nói nhưng miệng vẫn rất phối hợp: “Sau đó thì sao?”
“Anh nói anh mơ thấy em biến thành con mèo đến liếm anh.” Lý Tầm nói đến đây thì dừng lại, khóe miệng cong lên, nụ cười rất vô liêm sỉ.
Đột ngột chuyển chủ đề, còn hiếm khi thấy anh ngắt nghỉ như vậy khiến Tống Ngưỡng có linh cảm câu tiếp theo anh nói sẽ là nội dung nào đấy rất xấu hổ, khiến toàn thân cậu vô thức nóng bừng lên.
Không hề ngoài dự đoán, Lý Tầm giống như nhân vật phản diện bắt thóp được nhân vật chính, cười đến là vui vẻ: “Thật ra anh hoàn toàn không ngủ.”
“…”
Tựa như có ánh bạc lóe lên trong nháy mắt, trong đầu Tống Ngưỡng nổi sấm vang chớp giật. Cậu há hốc miệng mở to mắt nhìn Lý Tầm, tự giác nhớ lại những hành vi hạ lưu mình làm tối hôm qua với anh, cực kỳ mất thể diện.
Hơn nữa cảm giác ngượng ngùng không hề giảm đi phần nào trước nụ cười hồn nhiên của Lý Tầm, ngàn vạn câu chữ vọt lên trong đầu nhưng yết hầu vẫn không thể phát ra được âm thanh nào.
Đang tạt vào chân cậu không phải sóng nữa mà là một ngọn lửa, từng tấc da tấc thịt, lục phủ ngũ tạng trong cậu đều muốn bùng cháy.
Lý Tầm nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn thất thần của Tống Ngưỡng thì không nhịn được cười, dần dần ngả người về phía trước, nhìn bóng hình phản chiếu trong tròng mắt của cậu: “Nhưng mà hình như em bỏ sót một chỗ rồi.”
Tống Ngưỡng đang trong trạng thái bối rối, dốc hết sức kéo tâm trí của mình quay về, nỗ lực đáp lại câu gì đó nhưng Lý Tầm không chờ cậu đáp đã tự ý di chuyển, thu bớt khoảng cách giữa hai người về con số không.
Cậu nghe thấy tiếng nước biển tràn vào bãi cát, nhìn thấy máy bay nhấp nháy ánh đèn trong đêm tối với mình, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng riêng biệt trên cơ thể Lý Tầm, cũng cảm giác sau lưng mình được một bàn tay đỡ chặt lấy. Cơ thể hai người càng ngày càng gần nhau hơn, cho đến khi hoàn toàn kín kẽ.
Đều là những cao thủ tình trường hệ bét bảng nhưng sự từng trải của Lý Tầm lại khiến anh có vẻ vô cùng bình tĩnh và thong dong với chuyện này, thậm chí còn có phần thành thạo.
Tay còn lại của anh phủ lên đôi mắt Tống Ngưỡng vài giây rồi chuyển ra sau gáy, buộc cậu hơi ngẩng đầu lên, sau đó anh liếm lên môi cậu.
Tống Ngưỡng run lên, tâm tư hỗn loạn———-Có thể nói là trống rỗng.
Cậu không nhìn thấy gì cả nhưng trái tim lại đang run, cánh tay đang run, hơi thở đang run, lông mi đang run, từng tấc da tấc thịt khắp toàn thân đều đang run rẩy.
Cậu chưa bao giờ được hôn, cũng chưa bao giờ tìm hiểu nghiên cứu kỹ quá trình này, chỉ học theo động tác của Lý Tầm, nhẹ nhàng cắn lên cánh môi mềm mại của anh rồi ngậm lấy, cảm nhận độ ấm của nó, cảm nhận nhịp tim và hơi thở phập phồng của anh, cảm nhận sự dịu dàng và triền miên vô tận.
Tháng mười một là mùa đắt khách du lịch ở Macao, mặc dù nơi đây cũng không phải bãi biển nào nổi tiếng nhưng vẫn có không ít khách du lịch tụ tập, còn có đội nhiếp ảnh gia đang quay chụp cho một cặp cô dâu chú rể.
Cậu cẩn thận đi vòng qua bọn họ, nghển cổ kiếm tìm nhân vật mục tiêu trên bờ biển rộng mênh mông.
Ánh đèn hắt xuống kéo bóng hình anh vừa dài vừa nhỏ.
Lý Tầm ngồi trên một tảng đá bên bờ, đang đeo tai nghe nghe nhạc. Nhìn thấy Tống Ngưỡng đi tới phía này, anh liền gỡ tai nghe xuống, nhét chung cùng điện thoại di động vào túi quần, sau đó lấy ra hai túi thạch đào nhỏ.
Tống Ngưỡng chìa tay nhận lấy nhưng ấn đường nhăn lại, không nhét thẳng ngay vào miệng mà cầm trong tay nhấc lên nhấc xuống xem xét, không biết đang nghĩ gì, có lẽ vẫn không quên được chuyện thi đấu.
Lý Tầm vỗ lên thềm đá, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.
“Không ngờ chỗ này lại đẹp đến thế.”
“Ừm.” Tống Ngưỡng nhét bít tất vào giày rồi đặt sang một bên, vùi những ngón chân vào hạt cát nhỏ mịn, chôn thật sâu, cảm nhận độ ấm của ánh nắng cuối ngày.
Lý Tầm đang chờ câu tiếp theo của cậu, nhưng chờ rõ lâu mà Tống Ngưỡng vẫn không mở đề tài mới. Anh đá nhẹ vào chân Tống Ngưỡng.
Mu bàn chân trơn bóng bị ngâm qua nước biển của anh cọ lên khiến những hạt cát ướt nhẹp dính hết lên chân Tống Ngưỡng.
“Còn khó chịu không?”
Tống Ngưỡng cúi thấp đầu, hai tay xoa xoa trên đầu gối, xương cột sống gần như cong thành một cánh cung bị kéo căng.
Cho dù cậu không nói một lời nhưng Lý Tầm vẫn có thể cảm nhận được hết tâm trạng giờ phút này của cậu, nỗi thất vọng chồng chất lên sự không cam lòng biến thành bất lực, cảm giác áy náy sâu sắc.
Chỉ an ủi suông thì đương nhiên không có tác dụng gì, Lý Tầm chỉ có thể đổi cách khác: “Anh từng nhắc đến huấn luyện viên của anh cho em nghe bao giờ chưa?”
“Ừm, anh từng nhắc đến ông ấy khi phỏng vấn. Sao thế ạ?”
“Hôm nay ông ấy cũng tới, khen em thi đấu không tệ.” Cuối cùng anh vừa cười vừa bổ sung: “Nhất là trận đấu với Vu Thận Vi, quá xuất sắc.”
Tống Ngưỡng không chắc chắn lắm, hỏi: “Anh đang cười em đấy à?”
Lý Tầm duỗi tay xoa tóc gáy người bạn nhỏ, tóc vừa mới cắt không lâu nên vẫn hơi đâm tay.
“Lần đầu tiên em đấu với đội Hàn Quốc, căng thẳng là chuyện bình thường.”
Tống Ngưỡng nghiêng người sang, nghiêm túc giải thích: “Thật ra điều khiến em khó chịu nhất không phải vì em thua Ahn JiMoo mà là vì em đã đạp đổ sự kỳ vọng của tất cả mọi người.”
Lý Tầm nói: “Vậy em đừng ngại mà thử thay đổi góc độ suy nghĩ xem, giả sử người đứng trên sân là anh, người bị Ahn JiMoo đánh bại cũng là anh, em có cảm thấy thất vọng về anh không?”
Tống Ngưỡng tỉnh ngộ, lắc đầu nói: “Em sẽ trông chờ vào những trận đấu tiếp theo của anh.”
Gió ngừng thổi trên bờ biển, thủy triều vẫn lũ lượt tràn vào bờ, rất hăng hái mơn trớn mu bàn chân hai người.
Tống Ngưỡng vểnh ngón chân lên, vẫn rầu rĩ không vui. Suy cho cùng vẫn là bởi vì bản thân cậu chơi không tốt, nếu như có thể đổi thành tích trận đấu với Vu Thận Vi, ít nhất cậu vẫn còn đủ tư cách đấu thêm hiệp phụ với Ahn JiMoo.
Ai thua ai thắng còn chưa chắc chắn đâu.
Nhưng mà nào có cái gì gọi là nếu như.
Lý Tầm véo nhẹ gáy cậu, nói: “Anh biết bây giờ chắc chắn em không cam lòng, thậm chí cảm thấy khuất nhục, những điều này anh đều có thể hiểu được, bởi vì anh cũng từng trải qua rồi.”
Tống Ngưỡng ngẩng đầu lên, thật ra cậu chỉ thuận miệng than phiền xả giận chứ cũng không quá mong chờ Lý Tầm sẽ đáp lại. Những lời anh nói đã an ủi phần nào sự cô quạnh nặng nề trong con người cậu.
Hóa ra nỗi khổ tâm của cậu có người hiểu được.
Lý Tầm nói tiếp: “Em nên hiểu một điều, chúng ta là vận động viên, không phải thần tiên, không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió mà thắng được. Bất cứ ai cũng không thể làm được điều ấy, thua thì thua, thân là vận động viên, em phải thử học cách chịu đựng, học cách thay đổi bản thân và chấp nhận những khuyết điểm của mình. Nếu như em đã phát huy hết khả năng tốt nhất của bản thân rồi thì không cần quá khó chịu.”
Thế nhưng cậu không làm được, Tống Ngưỡng vẫn ngập tràn phiền muộn trong lòng: “Em cũng không biết vì sao nữa, lúc ấy em căng thẳng lắm, nhịp tim bất ổn, càng thi đấu càng suy sụp.”
“Bởi vì em quá để tâm tới cậu ta, em theo dõi từng hành động, từng ánh mắt xem thường của đối thủ vào trong mắt. Bởi vì cậu ta vừa ngạo mạn vừa tự phụ nên em cứ không ngừng tự nhủ với bản thân phải đánh bại cậu ta bằng được, đúng không?”
Tống Ngưỡng không nói gì, có lẽ đã ngầm thừa nhận với lời anh nói.
Lý Tầm nói tiếp: “Chỉ như vậy thôi cũng rất dễ gây ảnh hưởng tới trạng thái của em. Khi em càng quan tâm tới càng nhân tố bên ngoài, tâm lý của em càng trở nên nặng nề không tập trung được.”
“Vâng…” Tống Ngưỡng tiêu hóa từng câu từng chữ, “Em hiểu rồi.”
Gió hơi lành lạnh, đội nhiếp ảnh đã rút lui, các cửa hàng cho thuê phao bơi và bóng bãi biển lần lượt đóng cửa, du khách trên bờ biển cũng đã vắng hẳn đi một nửa.
Tống Ngưỡng không nhúc nhích, Lý Tầm cũng không muốn cử động.
Ánh trắng lờ mờ, cả bờ biển chỉ còn sót lại tiếng sóng biển rì rào và tiếng trò chuyện rủ rỉ của hai người bọn họ.
Tống Ngưỡng xé túi thạch ra, cho nó “chơi cầu trượt” vào miệng mình, chưa nhai được vài lần đã nuốt xuống.
Lý Tầm nghiêng đầu quan sát cậu: “Tâm trạng đã khá hơn chưa?”
“Rồi.” Tống Ngưỡng cũng quay đầu nhìn anh, ý cười bên khóe môi dần dần sâu hơn, “Có tiền bối tốt thật đấy. Mỗi lần anh khuyên bảo là tâm trạng em đều tốt hơn rất nhiều. Trước đây huấn luyện viên cũng giảng giải cho anh thế này sao?”
Lý Tầm chém gió không biết ngượng: “Đều do bản thân anh tự lĩnh ngộ.”
“Xì.” Tống Ngưỡng vừa cười vừa đạp vào chân anh một cái không nhẹ không nặng. Lý Tầm cũng đạp trả một cước, đá qua đá lại, cuối cùng hai người đuổi bắt vờn nhau trên bờ biển.
Lực bộc phát của Tống Ngưỡng mạnh nhưng sức bền của cậu kém Lý Tầm, càng chạy càng cảm giác tiếng thở dốc phía sau càng gần hơn, giống như chỉ một giây nữa thôi là anh có thể bắt được cậu.
Lúc sắp bị đuổi kịp, cậu chơi xấu, đạp mạnh một cước lên nền đất, cát mịn bụi mù trong không trung. Lý Tầm bị bất ngờ không tránh kịp, kéo ống quần dính đầy cát. Anh không thèm phủi chúng đi mà co giò truy đuổi gắt gao phía sau.
“Em đừng để anh tóm được!”
Đáp lại anh là tiếng cười trong trẻo của Tống Ngưỡng.
Hai người chạy quanh bãi cát một vòng lớn, gần như quay về điểm xuất phát. Sự hụt hẫng và nhục nhã ban ngày cũng cuốn trôi theo từng bọt sóng cuồn cuộn dâng lên.
Tống Ngưỡng thật sự không chạy nổi nữa, thở hồng hộc chạy quanh một vài tảng đá to bên bờ. Lý Tầm sang phải thì cậu sang trái, anh sang trái thì cậu lại sang phải.
Cậu cứ tưởng mình đã tìm đúng nơi rồi, có thời gian để thở, ai ngờ bỗng nhiên Lý Tầm nhảy phốc qua tảng đá, bật đến trước mặt cậu.
Bọn họ rất gần nhau, thân hình Lý Tầm cao lớn, gần như đã che khuất hết vầng trăng phía sau lưng anh.
Tống Ngưỡng lùi về phía sau, bị vấp vào mấy cục đá nhỏ ngã phịch vào trong cát. Lý Tầm nhân cơ hội khom lưng, nắm một ít cát trong tay, dùng tốc độ nhanh nhất và sức nặng lớn nhất đè lên đùi cậu, dáng vẻ như thể muốn chôn cậu xuống bằng được, không còn bóng dáng nhà giáo nhân dân một chút nào cả.
Tống Ngưỡng vừa cười vừa mắng, lăn lộn liên tục, còn chưa bò xa được một mét đã cảm giác mắt cá chân bị kéo lại. Cậu muốn phản kháng, duỗi chân đạp mạnh nhưng sức lực Lý Tầm thật sự quá lớn, cậu chỉ có thể để mặc cơ thể mình bị anh thô bạo kéo đi.
Cuối cùng Lý Tầm đặt mông ngồi lên đùi cậu, nổi ý đồ xấu thò mấy ngón tay chui vào trong vạt áo cậu.
Làn da vừa mới được chạm vào, Tống Ngưỡng đã ngứa ngáy không chịu được, vừa khóc vừa cười xin tha. Lý Tầm chẳng hề có ý định hành động có chừng mực, biết dừng tay đúng lúc, trái lại còn mạnh tay thêm khiến cậu vặn vẹo dưới người anh thành một chú sâu róm sắp ngỏm.
Nước biển man mát tràn vào bờ, thấm ướt ống quần và vạt áo của bọn họ. Lúc này Lý Tầm mới nắm lấy cánh tay Tống Ngưỡng, kéo cậu dậy từ trong cát.
“Còn láo nháo với anh nữa không?”
“Rõ ràng là anh trêu em trước.”
Tống Ngưỡng vò đầu, cát lẫn trong tóc rơi lả tả xuống như tuyết, dính lên bờ lưng sau áo, còn chui cả vào trong quần của cậu nữa, cậu nhấp nhổm mãi vẫn không sạch được.
Tống Ngưỡng phủi mông phàn nàn: “Phải làm sao bây giờ? Hình như chui vào quần lót của em rồi.”
“Thế à?” Lý Tầm kéo lưng quần cậu ra, thò đầu vào thăm dò: “Để anh kiểm tra cho.”
Tống Ngưỡng giật mình, túm lấy lưng quần lùi về sau một bước, ánh mắt nhìn anh như thể nhìn thấy tên lưu manh.
Nhưng Lý Tầm da mặt dày nhún vai: “Là em hỏi anh phải làm sao bây giờ mà?”
Tống Ngưỡng mấp máy môi, nghẹn mãi vẫn không thể nói được câu nào.
Ánh sao lấp lánh giăng kín bầu trời, bọn họ ngồi song song trên bờ. Tống Ngưỡng rất không có hình tượng duỗi thẳng chân ra, chọc ngón trỏ vào cát rồi vẽ ra một cái bia ngắm, sau đó lại vẽ thêm một mũi tên bắn trúng vòng 10.
Lý Tầm liếc nhìn, Tống Ngưỡng tưởng anh định chê khả năng hội họa của cậu quá kém nhưng mà không phải.
“Đây là mũi tên của em sao?” Lý Tầm hỏi cậu.
“Đúng vậy.”
Lý Tầm suy nghĩ trong chốc lát rồi vẽ bổ sung thêm một cái, nói: “Như vậy nó sẽ không lẻ loi nữa.”
Tống Ngưỡng si ngốc nhìn chằm chằm vào hai mũi tên đang giao nhau, nhoẻn miệng cười: “Ừm.”
Sóng lại sắp tràn vào, Tống Ngưỡng lo lắng tác phẩm đồ sộ này sẽ bị phá hủy bèn nhanh chóng chụp ảnh lại làm kỷ niệm, cài đặt thành ảnh đại diện WeChat.
Lý Tầm nhìn thấy một loạt thao tác của cậu, nói: “Gửi cho anh một cái đi.”
Tống Ngưỡng ngạc nhiên nhìn anh, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Rõ ràng từng câu từng chữ, từng hành động của Lý Tầm đều không liên quan đến tình yêu nhưng lại luôn có thể khiến cậu bắt được sự mập mờ, cả người giống như đang được ngâm trong bình mật ong. Cậu không tài nào kiềm chế được nhịp tim đập của mình.
Gửi xong ảnh chụp, bọn họ cùng ngẩng đầu lên, đúng lúc có hai chàng trai ăn mặc cùng kiểu dáng đi ngang qua trước mặt.
Tầm mắt Tống Ngưỡng dõi theo, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hình như bọn họ mặc trang phục tình nhân kìa.”
Lý Tầm “Ừ” một tiếng, thể hiện sự đồng ý.
Ánh mắt của anh đang dính chặt lấy mu bàn chân trắng nõn của Tống Ngưỡng, đấu tranh tư tưởng một lúc, anh mới bổ sung: “Chúng ta cũng có thể mặc.”
Tống Ngưỡng quay phắt đầu sang, nhưng mà phản ứng đầu tiên của cậu là: “Ý anh là đồng phục của đội tuyển quốc gia sao?”
Lý Tầm: “…”
Sự im lặng lẫn vẻ bất đắc dĩ toát ra giữa hai hàng lông mày của anh khiến Tống Ngưỡng chợt nhận ra đáp án của chính bản thân cậu không hề giống với suy nghĩ trong lòng Lý Tầm. Kết hợp với cái hôn chớp nhoáng khiến cậu hoang mang ở sân bay cùng với sự khác thường tối nay của anh, cậu không thể nào giống như một thằng ngốc không nghĩ đến khả năng đó.
Tống Ngưỡng đang định hỏi nhưng không ngờ Lý Tầm mở miệng trước cậu một giây: “Anh muốn nói với em một chuyện.”
“Dạ?”
Lý Tầm hỏi: “Em còn nhớ sáng nay anh đã nói với em, anh cũng có một giấc mơ không?”
“Có…” Đề tài này quá đột ngột, Tống Ngưỡng không hiểu chuyện này liên quan gì đến vấn đề họ đang nói nhưng miệng vẫn rất phối hợp: “Sau đó thì sao?”
“Anh nói anh mơ thấy em biến thành con mèo đến liếm anh.” Lý Tầm nói đến đây thì dừng lại, khóe miệng cong lên, nụ cười rất vô liêm sỉ.
Đột ngột chuyển chủ đề, còn hiếm khi thấy anh ngắt nghỉ như vậy khiến Tống Ngưỡng có linh cảm câu tiếp theo anh nói sẽ là nội dung nào đấy rất xấu hổ, khiến toàn thân cậu vô thức nóng bừng lên.
Không hề ngoài dự đoán, Lý Tầm giống như nhân vật phản diện bắt thóp được nhân vật chính, cười đến là vui vẻ: “Thật ra anh hoàn toàn không ngủ.”
“…”
Tựa như có ánh bạc lóe lên trong nháy mắt, trong đầu Tống Ngưỡng nổi sấm vang chớp giật. Cậu há hốc miệng mở to mắt nhìn Lý Tầm, tự giác nhớ lại những hành vi hạ lưu mình làm tối hôm qua với anh, cực kỳ mất thể diện.
Hơn nữa cảm giác ngượng ngùng không hề giảm đi phần nào trước nụ cười hồn nhiên của Lý Tầm, ngàn vạn câu chữ vọt lên trong đầu nhưng yết hầu vẫn không thể phát ra được âm thanh nào.
Đang tạt vào chân cậu không phải sóng nữa mà là một ngọn lửa, từng tấc da tấc thịt, lục phủ ngũ tạng trong cậu đều muốn bùng cháy.
Lý Tầm nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn thất thần của Tống Ngưỡng thì không nhịn được cười, dần dần ngả người về phía trước, nhìn bóng hình phản chiếu trong tròng mắt của cậu: “Nhưng mà hình như em bỏ sót một chỗ rồi.”
Tống Ngưỡng đang trong trạng thái bối rối, dốc hết sức kéo tâm trí của mình quay về, nỗ lực đáp lại câu gì đó nhưng Lý Tầm không chờ cậu đáp đã tự ý di chuyển, thu bớt khoảng cách giữa hai người về con số không.
Cậu nghe thấy tiếng nước biển tràn vào bãi cát, nhìn thấy máy bay nhấp nháy ánh đèn trong đêm tối với mình, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng riêng biệt trên cơ thể Lý Tầm, cũng cảm giác sau lưng mình được một bàn tay đỡ chặt lấy. Cơ thể hai người càng ngày càng gần nhau hơn, cho đến khi hoàn toàn kín kẽ.
Đều là những cao thủ tình trường hệ bét bảng nhưng sự từng trải của Lý Tầm lại khiến anh có vẻ vô cùng bình tĩnh và thong dong với chuyện này, thậm chí còn có phần thành thạo.
Tay còn lại của anh phủ lên đôi mắt Tống Ngưỡng vài giây rồi chuyển ra sau gáy, buộc cậu hơi ngẩng đầu lên, sau đó anh liếm lên môi cậu.
Tống Ngưỡng run lên, tâm tư hỗn loạn———-Có thể nói là trống rỗng.
Cậu không nhìn thấy gì cả nhưng trái tim lại đang run, cánh tay đang run, hơi thở đang run, lông mi đang run, từng tấc da tấc thịt khắp toàn thân đều đang run rẩy.
Cậu chưa bao giờ được hôn, cũng chưa bao giờ tìm hiểu nghiên cứu kỹ quá trình này, chỉ học theo động tác của Lý Tầm, nhẹ nhàng cắn lên cánh môi mềm mại của anh rồi ngậm lấy, cảm nhận độ ấm của nó, cảm nhận nhịp tim và hơi thở phập phồng của anh, cảm nhận sự dịu dàng và triền miên vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất