Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 9

Trước Sau
Trong vòng lặp vô hạn, phó bản cấp S là phó bản được công nhận có độ khó cao nhất.

Hầu như tất cả thực tập sinh cấp S và cấp A được hệ thống chủ phân ra hiện nay, đều từng thành công vượt qua phó bản cấp S, phó bản dành cho những kẻ mạnh cạnh tranh trong môi trường khắc nghiệt của luật rừng “Mạnh sống yếu chết”.

Bởi vì tỉ lệ tử vong cực kỳ cao, nên mỗi năm phó bản cấp S chỉ xuất hiện một lần. Và cũng không dành cho riêng một đội nào, nhất định phải có ba đội hàng đầu được trang bị đầy đủ cùng tham gia.

Dù vậy, muốn sống sót trong phó bản cấp S vẫn là một chuyện cực kỳ khó khăn, ba đội cùng chết là chuyện bình thường.

Nhưng có một điều chắc chắn là, nếu sống sót thì chẳng thua gì thay da đổi thịt, tái sinh lần nữa. Thậm chí, phi thẳng lên top những kẻ mạnh hàng đầu cũng không phải là không thể.

Mỗi phó bản cấp cao đều sẽ sản xuất ra đạo cụ có đẳng cấp tương ứng. Đạo cụ cấp S chính là đạo cụ đặc biệt được sản xuất trong phó bản cấp S.

Nhưng không phải phó bản cấp S nào cũng có đạo cụ, vài phó bản sẽ rơi ra dạng khác. Ví dụ trong phó bản “Vực sâu đêm tối”, thứ quý giá nhất chính là hành trình từ con người chuyển hóa thành nửa Ma cà rồng; trong phó bản “Quan lạc âm” thì mở ra mắt Âm Dương cao cấp hàng đầu. Những hình thức đặc biệt này, có địa vị ngang hàng với đạo cụ cấp S.

Nhưng không phải Người sống sót nào thoát khỏi phó bản cấp S cũng gặp may mắn như vậy, bình thường mỗi ba năm mới xuất hiện một người may mắn, đó là trong trường hợp không chết chùm cả lũ.

Dưới tầng tầng lớp lớp cửa ải như vậy, bây giờ trong tất cả các thực tập sinh, mới chỉ có chín người có được đạo cụ cấp S, mà gần như hơn phân nửa trong số chín người này đều là cấp S, có thể tưởng tượng được gay gắt cỡ nào.

Đừng nói người cũ, tất cả người xem trong khu bình luận livestream ở bệnh viện tâm thần cũng đều bùng nổ.

Những Người sống sót có đủ năng lực trúng tuyển thực tập sinh kinh dị đều đã được chọn từ lâu, còn lại toàn là những tấm chiếu mới chỉ biết cắn nhau. Bây giờ thấy cảnh này, phản ứng còn dữ dội hơn thực tập sinh.

[Vãi lông mèo lông chó, tôi vừa thấy cái gì đây, trời ơi!]

[Trời đm!!! Đạo cụ cấp S, vãi đái!!!!]

[Lần đầu tiên trong đời nhìn thấy đạo cụ cấp S, trời ơi ông nội ơi bà nội ơi cha mẹ họ hàng ơi, cái phó bản này lụm được bảo bối rồi!]

[Uhuhu có lẽ đây là lần đầu tiên tôi ở gần đạo cụ cấp S đến vậy, tôi nhất định phải chụp màn hình kỷ niệm.]

[Gớt nước mắt, cảm ơn hệ thống chủ đã thực hiện tâm nguyện duy nhứt trước khi chết của tui trong phó bản này huhuhuhuhu]

Ngoài những comment này, cũng có người xem nhạy bén phát hiện ra điều khác thường.

[Khoan khoan, không đúng, đây không phải phó bản biểu diễn solo cực kỳ bình thường ư, sao lại xuất hiện đạo cụ cấp S???]

[Tui thài, lầu trên thực sự làm tui thức tỉnh đó. Nếu ở đây có đạo cụ cấp S vậy chẳng phải là… (icon hoảng sợ.jpg)]

[Cảm giác phó bản này cũng không giống phó bản cấp S, so với những phó bản hở chút là thiên tai, tận thế zoombie bủa vây, bệnh viện tâm thần chỉ có thể coi là món ăn nhẹ, không hề có cảm giác hung tàn.]

[Đúng thế, tôi cũng không thấy khu này có gì kinh khủng… Khu bên cạnh thì không biết bao nhiêu người mới đã đi đời nhà ma, so với bên này mới chết có một người, mấy ông nói tôi nghe đây là hình thức địa ngục cấp S á? Không dám tin luôn đó (@@)]



Nhóm người xem nghị luận sôi nổi.

Trong số hàng ngàn khu biểu diễn cá nhân, đây chắc chắn là nơi đáng xem nhất.

Phó bản bệnh viện tâm thần này không chỉ có nhiệm vụ nội gián ngẫu nhiên không phó bản biểu diễn solo nào có, thậm chí còn xuất hiện đạo cụ cấp S cùng hai boss cấp S, những phó bản khác đến cả cấp A cũng chẳng thấy mống nào, phải nói là cực kỳ đáng xem.

Nghĩ lại thì, hai ông tướng này gặp nhau trong một phó bản, có vẻ cũng là điềm báo độ khó của phó bản biểu diễn cá nhân này sẽ không thấp. Hoàn toàn có khả năng là cấp S.

Trong phút chốc, người xem nháo nhào gọi bạn rủ bè, chỉ cần là thực tập sinh trong phó bản bệnh viện tâm thần, đều có vô số quần chúng hóng chiện nhào zô phòng livestream.

Ngoài nhóm khán giả, các thực tập sinh trong phòng phẫu thuật cũng cuống đỏ mắt.

Bọn họ nhìn chằm chằm vào hộp sắt đặt trên bàn giải phẫu bằng ánh mắt nóng bỏng.

Đây chính là đạo cụ cấp S! Cấp S đó nha!

Nếu lấy được cái đạo cụ cấp S này, không chỉ có thêm một bảo bối giữ mạng siêu cừ, mà chắc chắn đánh giá từ hệ thống chủ cũng sẽ rất cao.

Phải biết là lúc tuyên bố quy tắc, hệ thống chủ đã nói rất rõ ràng rồi. Thực tập sinh cấp bậc cao có thể nhận được vô số ưu đãi và đặc quyền, thậm chí còn có thể biết trước manh mối và nội dung cuộc so tài tiếp theo.

Ai mà không muốn?

Có người im ỉm ra tay.

Một thực tập sinh trong nhóm chỉ huy tiến lên trước một trước, một người khác thấy thế cũng đua đòi giơ tay tóm lấy. Những người đứng sau thấy không có hy vọng, dứt khoát chồm người về phía trước.

Đạo cụ đặc biệt trong phó bản sẽ nhận chủ, người đầu tiên cầm được nó sẽ là chủ nhân.

Nhưng giây sau, một cây gậy gỗ bất ngờ thò ra từ bên cạnh, đè chính vào phần trên của hộp sắt.

Thánh Tử tóc vàng nhíu mày, “Khoan đã.”

Mọi người nhìn chăm chăm vào vầng sáng vàng lóe lên từ chiếc gậy Đại tế ti, vẻ mặt khó hiểu dừng tay.

Đắc tội với Thánh Tử và lấy được đạo cụ cấp S, người bình thường đều sẽ chọn vế sau. Nhưng ngặt nỗi Messiah lại dùng đạo cụ cùng cấp S, trong chốc lát chẳng ai đột phá nổi phòng ngự của anh ta, đành phải ngó nhau nhìn suông.

Gia Cát Ám vừa bước vào phòng phẫu thuật đã thấy cảnh này.

Hắn ta khá hứng thú, nhưng không có ý định nhúng tay vào.

“Mọi người bình tĩnh, khoan hãy vội.”

Sau khi ngăn cản mọi người, Messiah mới nói bằng vẻ bất đắc dĩ, “Các bạn nhìn kỹ một chút, vầng sáng này màu trắng.”

Thực tập sinh giật mình, vội vàng tập trung nhìn kỹ.

Quả nhiên, phía trên chữ “S” nho nhỏ đúng là một vầng sáng nhạt màu. Chẳng qua vì tia sáng mê hoặc rọi xuống từ ánh đèn vàng trên bàn giải phẫu, nên mới khiến bọn họ không thể phát hiện ra điểm này đầu tiên.

Mọi người sững sờ, rối rít ngượng ngùng rụt tay về.

Đạo cụ là thứ hiếm có, phó bản cũng sẽ đưa thông báo nhắc nhở tương ứng. Ví dụ lúc đến gần đạo cụ trong phạm vi nhất định, chúng sẽ được hiển thị trên võng mạc. Nếu hiện ra màu vàng thì là phần quan trọng của đạo cụ. Nếu hiện ra màu trắng, đây chỉ là một manh mối chứ không phải đồ thật.



Tiện đây mới nói, đạo cụ đặc biệt có cấp bậc càng cao thì manh mối càng nhiều, càng khó tìm.

Messiah: “Tỉnh táo lại là được, đừng vì đạo cụ mà tổn thương tình đoàn kết.”

Thánh Tử tóc vàng dời gậy gỗ xuống đất vài mét, dùng sức đẩy hộp sắt ra xa.

“Nếu là manh mối, dựa theo quy tắc lẽ ra phải chia sẻ với nhau.”

Cái nắp đầy vết rỉ bị đẩy lên phát ra tiếng “cót két…”, để lộ thứ bên trong.

Mọi người nín thở.

Wow, thiệt là bất ngờ, méo có cái quần què gì trỏng!

Ngay lúc mọi người muốn xích lại gần hơn chút nữa để nghiên cứu manh mối đạo cụ cấp S thật kỹ, ngoài cửa sắt bất chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Nhóm nhân viên chăm sóc cao to đen hôi khiêng một người mặc quần áo bệnh nhân đến, buộc chặt người đó vào bàn mổ gỗ bằng dây nịt.

Sắc mặt người bị trói trắng bệch, miệng bị nhét một nùi khăn lông, chỉ có thể bất lực dùng ánh mắt gửi tín hiệu cầu cứu.

“Ơ đây là ông bạn bị nhốt tối qua mà?”

Nhóm thực tập sinh xì xào bàn tán.

Ngại nhóm nhân viên chăm sóc chưa đi nên không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc mọi người đang trao đổi bằng mắt với nhau, ngoài cửa sắt lại có người tới.

Người vừa tới mặc áo khoác trắng, trên mặt mang kính gọng vàng, vô cùng hứng thú quan sát cảnh tượng trong phòng phẫu thuật.

Đây chính là “bác sĩ Chử” trong lời y tá trưởng.

Không biết vì sao, rõ ràng mặt mũi bác sĩ này rất bình thường, nhưng vẫn khiến người ta có ảo giác vừa nguy hiểm vừa cuốn hút.

Như sự tổng hòa giữa nguy cơ và kích thích trong xiếc đi dây.

Tông Cửu nhíu mày.

Cậu có thể cảm nhận được, dường như ánh mắt người kia dừng lại trên người cậu lâu hơn.

Thế mà Gia Cát Ám luôn đứng ngoài cuộc, dựa lưng trên tường lại thôi không lười nhác như trước nữa, nghiêm túc hơn phần nào.

“Ô kìa, xem ra các bệnh nhân đã đến đông đủ rồi nhỉ?”

Khóe môi bác sĩ nhếch lên khiến mọi người càng lo lắng, hắn hững hờ liếc nhìn từng người ở đây, cuối cùng nhìn bàn phẫu thuật đơn sơ nằm chính giữa.

Nhận ra ánh mắt của hắn, người mới bị trói trên bàn phẫu thuật càng hoảng sợ, điên cuồng vùng vẫy.

“Bác sĩ, có cần ‘giúp’ cậu ta bình tĩnh lại không?”

Nhân viên chăm sóc im lặng từ nãy đến giờ, bất ngờ lên tiếng.

“Không cần.”

Bác sĩ Chử cười nói: “Thuốc an thần sẽ làm mất độ tươi sống của sinh mệnh. Chỉ có đau đớn mới có thể khiến người ta tỉnh táo, càng có lợi cho việc điều trị bệnh tâm thần, đúng không?”

Nhóm nhân viên gật đầu.

Hắn thỏa mãn xoay người sang chỗ khác, tiện tay lấy đôi găng tay trắng đặt trên bàn mổ, từ từ xỏ vào rồi đến trước tủ trưng bày.

“Cộc, cộc, cộc.”

Người đàn ông cong ngón tay gõ nhẹ ba lần vào tủ kính màu trà bẩn thỉu.

Đầu lâu khô quắt hơi giật giật.

Hai tròng mắt trắng ợt chậm rãi đảo qua đảo lại như người sống, toát lên cảm giác kinh hoàng của chuyển động chậm trong phim kinh dị.

Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng “Xì xì” rất khẽ.

Một con rắn đen cực nhỏ bò ra từ cái miệng đang mở của đầu lâu, phun cái lưỡi rắn đỏ tươi, uốn éo bò lên bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng, cọ cọ như thể đang lấy lòng.

Loài bò sát máu lạnh bò quanh trên các mạch máu màu xanh, mang một vẻ đẹp không thể nói rõ cũng không thể miêu tả thành lời.

Hóa ra sự chuyển động kỳ dị của đôi mắt trong đầu lâu mà bọn họ vừa thấy, là do một con rắn độc núp bên trong!

Cảnh tượng ớn lạnh này khiến người ta dựng hết lông tơ.

Bác sĩ sờ cái đầu hình tam giác của con rắn đen, sau đó đặt tay lên đèn bàn mổ.

“Lúc anh làm phẫu thuật không thích bị người khác quấy rầy, nếu có người quấy rầy anh… Cưng biết nên làm gì rồi đó.”

Con rắn đen bò xuống từ trên tay hắn như thể nghe hiểu tiếng người, treo mình lên bóng đèn, nửa người trên uống cong trong không trung, bày ra tư thế tấn công.

“Ngoan lắm.”

Bác sĩ Chử cười khen nó, nhận lấy hộp gỗ được nhân viên đưa tới.

“Bệnh viện này rất có tiếng trong khoản điều trị tâm thần, có lịch sử lâu đời và kinh nghiệm lâm sàng phong phú, những thao tác giải phẫu vừa đơn giản vừa nhanh gọn này sẽ đuổi ma quỷ trong tâm trí các bạn ra ngoài, để các bạn trở thành người bình thường…”

[Vãi bu*i, mặc dù dòm anh bác sĩ này rất biến thái, nhưng sao giọng ảnh dễ nghe quá vậy??]

[Rep lầu trên, thì ra tui không phải người duy nhứt…]

[Chân thật vãi, vừa nãy tôi còn đang nghĩ, sao giọng nói hay như này lại kết hợp với nhan sắc bình thường như zị.]

[Theo như các video giải thích về phó bản cao cấp mà tui đã xem, tui nghi ảnh là trùm sò.]



[Bộ có mình tui là đang nghĩ về manh mối đạo cụ cấp S hồi nãy hả, đạo cụ cấp S đó mấy má!]

Không biết có phải do phòng phẫu thuật quá yên tĩnh hay không, hay là cái dùi đục bằng kim loại vừa rút ra từ trong hộp gỗ quá đáng sợ, bác sĩ Chử nói nửa chừng lại mất hứng ngừng nói.

“Được rồi, các cậu đều là bệnh nhân, chắc cũng không hiểu tôi đang nói gì.”

Hắn nhún vai, “Nhưng mà không sao, các cậu không cần hiểu, chỉ cần nhớ kỹ cảnh tượng này là được.”

Thực tập sinh bị trói trên bàn phẫu thuật bắt đầu run rẩy. Nhân viên chăm sóc đứng bên cạnh thấy vậy, dứt khoát dùng tấm da lớn nhất cố định cậu ta trên bàn, cuối cùng không thể ngọ nguậy nữa.

Messiah kín đáo lắc đầu với mọi người, chỉ vào đèn và nhân viên chăm sóc bên cạnh.

Nhóm nhân viên cao to đen hôi vẫn luôn đứng xung quanh bảo vệ. Mà trên đèn, con rắn đen chỉ cần một giọt nọc độc là đủ giết tất cả mọi người trong phòng phẫu thuật, đang nhìn lom lom về phía các thực tập sinh. Chắc chắn một điều, nếu bọn họ chọn cách can thiệp, nó sẽ cho cả nhóm xanh cỏ.

Bác sĩ Chử không quan tâm vài động tác nhỏ của bệnh nhân, ánh mắt hắn nhìn người mới trên bàn phẫu thuật như đang nhìn một đứa trẻ không nghe lời, vô cùng bao dung.

“Chẳng mấy chốc, con ma trong người cậu sẽ bị đuổi ra thôi.”

Vừa dứt lời, hắn vén mí mắt người bệnh lên, cái dùi đục dài nhỏ trên tay đâm thẳng vào hốc mắt người mới.

Dùi đục tỏa ra hơi lạnh đáng sợ, phát huy tác dụng cầm máu. Mặc dù đâm vào hốc mắt, nhưng lại chỉ rịn ra có chút xíu máu tươi.

“Ớ, ớ.”

Người mới bị trói chặt trên bàn phẫu thuật, cơ bản là không thể di chuyển dù chỉ 1cm, chỉ có thể cắn khăn lông nhuốm đầy vết máu trong miệng.

Không ai cho cậu ta dùng thuốc tê, mồ hôi túa ra trên trán và nước mắt ào ào tuôn ra từ hốc mắt cậu ta đã đủ nói rõ, nỗi đau này kinh khủng và dữ dội đến mức nào.

Bàn tay cầm dùi đục rất ổn định, không chỉ không dừng lại mà còn vững vàng đẩy dùi đục vào sâu hơn.

Vành mắt, hốc mắt, da đầu … Rốt cuộc cũng kết thúc hành trình này.

Mũi dùi dừng lại ở chất xám và chất trắng trên bộ phận thùy trán của não.

Đến khi dùi đục đi vào được nửa đường, bác sĩ Chử cầm thước đo so sánh khoảng cách đã đâm vào, lúc bấy giờ mới gật đầu hài lòng, dừng động tác đẩy dùi.

“Quá hoàn hảo.” Hắn thỏa mãn thưởng thức kiệt tác của mình.

Người mới trên bàn phẫu thuật đã ngất lịm vì cơn đau dữ dội.

Da mắt của cậu ta bị dùi đục căng ra, dù bác sĩ buông tay thì dùi đục vẫn cắm vững trên đầu cậu ta, như một bông hoa đang chớm nở trong bình hoa trên bàn.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Tất cả thực tập sinh đều sững sờ trước cảnh tượng đẫm máu này.

“Ôi đừng nhìn cậu ấy bằng ánh mắt như thế, đây chính là phát minh thiên tài từng đoạt giải Nobel y học đấy các anh bạn.”

Bác sĩ Chử cười cười, “Chỉ cần trải qua quá trình điều trị này, bệnh của các cậu sẽ khỏi hoàn toàn, tuyệt đối không có khả năng tái phát.”

Hắn lại đặt tay lên dùi đục, chậm rãi xoay tròn trên không trung.

Tiếng ma sát rợn người vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.

Nghĩ đến chiều dài đủ đâm vào đại não của cây dùi đục, ai nấy đều hoảng sợ nhìn động tác của bác sĩ áo trắng.

Hiển nhiên người trên bàn phẫu thuật đã hôn mê, mồ hôi trên mặt càng lúc càng túa ra nhiều, cơ bắp xuất hiện phản ứng bản năng dưới sự bào mòn của cơn đau nhức dữ dội.

Tông Cửu đứng một bên, mí mắt khẽ giật với biên độ không thể nhận ra.

Phẫu thuật cắt bỏ thùy trán. Thủ thuật phẫu thuật vinh dự nhận được giải thưởng Nobel y học năm 1949, cũng là quá khứ đen tối nhất trong lịch sử giải Nobel.

Thao tác phẫu thuật này rất đơn giản, chỉ cần một cái dùi đục, dùi phá băng và búa là có thể áp dụng. Biện pháp áp dụng là đâm dùi đục vào trong hốc mắt trên của người bệnh, sau đó dùng tay ngoáy dùi đục, chọc nát chất xám và chất trắng của thùy trán của não.

Quả thực trước đây, những bệnh nhân tâm thần từng được áp dụng thủ thuật giải phẫu này đều trở nên ổn định, có vẻ cũng có dấu hiệu chuyển biến tích cực.

Di chứng phẫu thuật đáng sợ khiến người ta sợ hãi. Người bị phẫu thuật sẽ trở nên ngu nghếch, như cái xác không hồn, ngoan ngoãn mặc người ta định đoạt. Cứ như xác còn mà hồn mất.

Bởi vì thùy trán của não có liên quan trực tiếp tới trí thông minh của con người. Đập nát thùy trán, con người sẽ chỉ còn lại phản ứng bản năng, hoặc tệ hơn thế.

Nhưng trong mắt người thường, loại kết quả tệ hại này lại là bằng chứng chữa khỏi bệnh tâm thần.

Cho nên nó không chỉ đoạt giải Nobel, mà còn được áp dụng cho hàng chục nghìn trường hợp bệnh tâm thần trên khắp thế giới, trong những năm đầu và giữa thế kỷ 20. Mãi cho đến năm 1970 mới bị bãi bỏ.

Cuộc phẫu thuật diễn ra chỉ trong mười phút, mà như cả một thế kỷ trôi qua.

Ngay khi bác sĩ Chử rút cái dùi đục kim loại lóe sáng lạnh lẽo ra, nhìn thấy máu me và những mảnh não trắng vàng dính trên đó, các thực tập sinh đứng cạnh quan sát liên tục nôn ọe.

“Đã phẫu thuật xong. Đây chính là phương pháp điều trị tốt nhất của bệnh viện này.”

Bác sĩ tiện tay ném dùi đục sang một bên, “Đương nhiên… Quá trình này hao phí của tôi rất nhiều sức lực. Trừ trường hợp bệnh tình của các bạn quá nặng, trái với quá nhiều quy định mới dùng, còn bình thường chúng tôi thường chọn liệu pháp ghế điện hơn, đơn giản dễ làm.”

“Bây giờ cũng còn sớm, có thể kiểm tra cho các bạn luôn.”

Hắn đảo mắt, nhìn thẳng vào tấm lưng thẳng tắp của chàng trai.

“Số 12, cậu lên trước.”

Bước chân ra khỏi phòng phẫu thuật của Tông Cửu sững lại.

_______________

Tác giả có lời muốn nói:

Kiểm tra cơ thể ♂ vừa hồi hộp vừa kích thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau