Chương 213: Tìm tra
Ngày thứ hai, An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên tiến cung, không phải vì thăm Sùng Minh Đế mà là vấn an bà cố. Bà cố và Sùng Minh Đế là tổ tôn, hắn bệnh nặng, bà cố cũng rất lo lắng, gần nhất vẫn luôn ngủ không tốt.
Ma ma chiếu cố Thái Hoàng Thái Hậu lo lắng cứ như vậy thì thân thể sẽ không chịu nổi, nên tìm người truyền tin đến Phó Vương phủ, hy vọng họ có thể tiến cung vấn an Thái Hoàng Thái Hậu.
Bước lên bậc thang thật dài, họ gặp Đại hoàng tử khuôn mặt tiều tụy.
An Tử Nhiên còn nhớ rõ khí phách hăng hái trước kia của hắn, cao cao tại thượng, ánh mắt nhìn người khác luôn mang theo cảm giác miệt thị. Hiện giờ, ngắn ngủn mấy tháng, hắn đã rơi khỏi thang trời, chỉ nhìn thấy trên người hắn sự táo bạo cùng suy sút, ánh mắt tối tăm của kẻ thất bại.
“Phó Vô Thiên, trong lòng ngươi hiện tại nhất định đang cười nhạo bổn vương đúng không?” Khi hai người sắp đi qua, Phó Nguyên Võ đột nhiên chắn trước mặt họ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phó Vô Thiên, hắn còn nhớ rõ mình đã thề, hiện tại hắn nghèo túng, tin chắc Phó Vô Thiên sẽ không bỏ qua cơ hội cười nhạo hắn.
“Cười nhạo ngươi? Bổn vương sao phải cười nhạo ngươi?” Phó Vô Thiên nâng mắt, nhìn Phó Nguyên Võ đứng cao hơn họ sáu bậc thang, ánh mắt lại có cảm giác cười như không cười, trong mắt Phó Nguyên Võ thì chính là cười nhạo hắn.
Phó Nguyên Võ lạnh lùng nói: “Nhìn bổn vương thất thế, ngươi dám nói ngươi trong lòng chưa từng vui sướng khi người gặp họa sao?”
Phó Vô Thiên nói: “Bổn vương chưa từng cười nhạo ngươi.”
“Ngươi đang nói dối!” Phó Nguyên Võ một chữ cũng không tin, Phó Vô Thiên không cười nhạo hắn? Thiên hạ hồng vũ, hắn mới không tin!
“Ngươi cũng chỉ là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo.”
“Ngươi hiểu lầm ý bổn vương.” Phó Vô Thiên ôm hai tay, cười đến quỷ dị. An Tử Nhiên thấy vậy, cảm thấy lời hắn muốn nói khẳng định còn đậm tính đả kích hơn cười nhạo Phó Nguyên Võ, đáng tiếc Phó Nguyên Võ căn bản không phát hiện.
Phó Vô Thiên nắm tay Vương phi của hắn đi tiếp, khi đi qua Phó Nguyên Võ, hắn nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ngươi, còn không có tư cách bị bổn vương cười nhạo.”
Đồng tử Phó Nguyên Võ co rụt lại, “Phó Vô Thiên!!”
Phó Vô Thiên nói xong liền nắm tay Vương phi của hắn đi luôn.
Đúng lúc này, Phó Nguyên Võ đột nhiên vươn tay phẫn nộ túm lấy cách tay Phó Vô Thiên, muốn kéo Phó Vô Thiên xuống, lại quên sức mình căn bản không thể lay động Phó Vô Thiên khí lực cường tráng.
Khi bị túm lấy cánh tay, Phó Vô Thiên theo phản xạ thoát ra, Phó Nguyên Võ bước hụt, cơ thể lảo đảo. Khi hắn muốn túm áo Phó Vô Thiên lấy lại thăng bằng, vải dệt mềm nhẵn lại trượt qua đầu ngón tay.
Phó Nguyên Võ lăn xuống từ mấy chục bậc thang.
“Trời ơi, có người ngã xuống.” Cung nữ thái giám đi qua nhìn thấy, sợ tới mức hét lên, hấp dẫn sự chú ý của cấm vệ quân.
Đội cấm vệ đuổi tới, Phó Nguyên Võ đã quỳ rạp trên mặt đất sinh tử không rõ.
Đội trưởng thấy Đại hoàng tử hôn mê bất, vội vàng đỡ hắn đến Thái Y Viện, Đại hoàng tử tuy thất thế nhưng họ không thể mặc kệ. Đội trưởng lại hỏi cung nữ thái giám đầu đuôi nguyên do, khi biết người có mặt lúc đó là Phó Vương gia, do dự một chút rồi không truy cứu nữa, không cần hỏi cũng biết khẳng định là Đại hoàng tử khiêu khích Vương gia, tám phần là tự làm tự chịu.
Thăm bà cố xong, hai người thay đổi tuyến đường đi thăm Sùng Minh Đế. Bệnh tình của Sùng Minh Đế vẫn vậy, vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng nhờ Thái Y Viện thay phiên chiếu cố, trước mắt mạng già vẫn cầm cự được, không có chuyển biến xấu, còn có thể vượt qua hay không thì phải xem chính hắn.
Thăm hỏi qua, Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên rời hoàng cung, từ đầu tới cuối cũng chưa từng để ý Phó Nguyên Võ. Ngày hôm sau họ mới biết tin, Phó Nguyên Võ gãy chân phải, may mà chữa trị đúng lúc nên không nguy hiểm, nhưng mấy tháng tới hắn phải chống gậy đi lại, hoặc ngồi xe lăn.
Trường Tôn Thành Đức biết chuyện, không chỉ không giúp cháu ngoại lấy lại công bằng, lại còn răn dạy hắn một đốn, tại thời khắc mấu chốt này càng phải mượn sức Phó Vô Thiên mới đúng, còn đi trêu chọc hắn, đội trưởng cấm vệ đội cũng biết Phó Nguyên Võ khiêu khích Phó Vô Thiên, ông sao có thể không biết, hơn nữa nhiều cung nữ chứng kiến như vậy, tùy tiện tìm một người hỏi đều nói là Đại hoàng tử túm lấy Phó Vương gia.
“Ta rất thất vọng về con.” Trường Tôn Thành Đức đứng bên cửa sổ, Phó Nguyên Võ ngồi trên giường, bóng dáng ông ngày càng câu lũ, tóc bạc cũng ngày càng nhiều.
Phó Nguyên Võ lại không hiểu ý ông, hắn chỉ biết hiện tại hắn thất thế, ngôi vị hoàng đế càng ngày bỏ xa hắn, nhưng ông ngoại còn quở trách hắn, “Ông ngoại, con đã không còn đường lui, Phó Nguyên Thành sẽ không bỏ qua con.”
Trường Tôn Thành Đức xoay người, ánh mắt đốt đốt nhìn hắn: “Con muốn làm gì?”
Phó Nguyên Võ như không nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông, ánh mắt hung tợn nói: “Nếu phụ hoàng không thích con, con cũng không cần phải tôn kính hắn, thứ thuộc về con, tuyệt đối sẽ không nhường cho người khác, người khác cũng mơ tưởng cướp đi.”
“Nguyên Võ!” Trường Tôn Thành Đức biết hắn khẳng định muốn làm chuyện điên rồ, lập tức quát hắn tỉnh lại, “Con muốn kéo mẫu hậu, kéo cả Trưởng Tôn gia xuống nước sao?”
Phó Nguyên Võ đã không nghe thấy gì, vẻ mặt điên cuồng: “Chẳng lẽ ông ngoại cũng cho rằng con sẽ thất bại sao? Không thử sao biết?”
Trường Tôn Thành Đức thất vọng nhìn hắn, “Nếu thử mà kết quả vẫn là thất bại thì sao, con không cảm thấy lúc đó mình sẽ hối hận vì kéo tất cả mọi người đi cùng sao?”
Phó Nguyên Võ không trả lời, nhưng vẻ mặt hắn đã nói lên đáp án. Trường Tôn Thành Đức nhắm mắt lại, lui ra sau một bước, dựa vào cửa sổ, “Ta đã biết, nếu con muốn làm, ta sẽ không ngăn, nhưng cũng sẽ không giúp, tự con giải quyết cho tốt đi.”
Vế trước vừa làm Phó Nguyên Võ lộ ra một tia vui sướng, vế sau khiến sắc mặt hắn lập tức khó coi, không có ông ngoại duy trì, kế hoạch của hắn sẽ rất khó thành công.
“Ông ngoại!” Phó Nguyên Võ đột nhiên đứng lên, lớn tiếng gọi.
Trường Tôn Thành Đức liếc hắn một cái liền rời đi. Với ông mà nói, cháu ngoại lên làm hoàng đế đương nhiên có lợi với Trưởng Tôn gia, nhưng tuổi tác ngày càng cao, ông không có can đảm đánh cuộc, quá nhiều thứ phải băn khoăn, đã không thể quyết đoán như khi còn trẻ.
Lần đánh cuộc này phần thắng cũng không lớn, nếu đại giới là toàn bộ Trưởng Tôn gia, ông tình nguyện không đánh cuộc. Hơn nữa, thế cục trong triều ông đã nhìn rõ, nếu không đoán sai, chỉ sợ Nhị hoàng tử đã cùng người kia đạt thành hiệp nghị.
Ngày hôm sau, Trường Tôn Thiên Phượng thu được tin từ Trường Tôn Thành Đức, nàng mặt vô biểu tình thiêu hủy tờ giấy. Giấy cháy gần hết, Phó Nguyên Võ chống gậy từ bên ngoài đi vào, nhìn tro rơi trên mặt đất, không biết nghĩ đến cái gì, mặt hắn xanh mét.
“Mẫu hậu, có phải ông ngoại đã nói cho ngài?”
Trường Tôn Thiên Phượng nhìn vẻ mặt nhi tử phẫn nộ rõ ràng, nàng không thể hiểu được vì cái gì nhi tử sẽ biến thành thế này, thất bại thì cũng phải một lần nữa đứng lên, mà không phải giống như bây giờ, một chút bộ dạng của đế vương tương lai cũng không có.
“Con không nên trách ông ngoại, trên lưng ông ngoại là toàn bộ Trưởng Tôn gia, ông ấy cần suy xét cho cả Trưởng Tôn gia.”
“Có phải mẫu hậu cũng không ủng hộ con?” Phó Nguyên Võ tối tăm nói.
Trường Tôn Thiên Phượng đứng lên, đi đến trước mặt hắn, duỗi tay sờ đầu hắn, từ ái nói: “Sao có thể, mẫu hậu chỉ có một nhi tử, không ủng hộ con thì ủng hộ ai, con là tất cả của mẫu hậu, con muốn làm gì, mẫu hậu đều sẽ ủng hộ đến cùng.”
Phó Nguyên Võ nghe thế lại sửng sốt, hiển nhiên cũng cho rằng mẫu hậu nghĩ giống ông ngoại, vì bảo trụ Trưởng Tôn gia mà ngăn cản hắn.
“Mẫu hậu, cám ơn.” Phó Nguyên Võ đột nhiên ôm lấy Trường Tôn Thiên Phượng.
Trường Tôn Thiên Phượng vuốt đầu hắn, cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, mẫu tử ta nói gì cám ơn.”
“Mẫu hậu yên tâm, nhi tử nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.”
“Mẫu hậu chờ.”
Mấy ngày sau, Phó Nguyên Võ yên lặng xuống, không còn nào loạn nữa, muốn thực hiện kế hoạch thì bước đầu tiên là phải dưỡng thương, nếu không thì không thể làm được gì, cho nên kế tiếp mấy tháng hắn chỉ có thể nhẫn nại.
Tam hoàng tử cũng không có gì tin tức, làm hoàng cung mấy ngày nay vẫn luôn tràn ngập trong gợn sóng mãnh liệt, tưởng chừng sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào biến mất trong nháy mắt.
Ba ngày sau, An Tử Nhiên thu được bồ câu đưa thư từ Quản Túc, miên giáp rốt cuộc được chế tạo thành công, ngoài ra còn có người mang miên giáp thành phẩm đến.
Ma ma chiếu cố Thái Hoàng Thái Hậu lo lắng cứ như vậy thì thân thể sẽ không chịu nổi, nên tìm người truyền tin đến Phó Vương phủ, hy vọng họ có thể tiến cung vấn an Thái Hoàng Thái Hậu.
Bước lên bậc thang thật dài, họ gặp Đại hoàng tử khuôn mặt tiều tụy.
An Tử Nhiên còn nhớ rõ khí phách hăng hái trước kia của hắn, cao cao tại thượng, ánh mắt nhìn người khác luôn mang theo cảm giác miệt thị. Hiện giờ, ngắn ngủn mấy tháng, hắn đã rơi khỏi thang trời, chỉ nhìn thấy trên người hắn sự táo bạo cùng suy sút, ánh mắt tối tăm của kẻ thất bại.
“Phó Vô Thiên, trong lòng ngươi hiện tại nhất định đang cười nhạo bổn vương đúng không?” Khi hai người sắp đi qua, Phó Nguyên Võ đột nhiên chắn trước mặt họ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phó Vô Thiên, hắn còn nhớ rõ mình đã thề, hiện tại hắn nghèo túng, tin chắc Phó Vô Thiên sẽ không bỏ qua cơ hội cười nhạo hắn.
“Cười nhạo ngươi? Bổn vương sao phải cười nhạo ngươi?” Phó Vô Thiên nâng mắt, nhìn Phó Nguyên Võ đứng cao hơn họ sáu bậc thang, ánh mắt lại có cảm giác cười như không cười, trong mắt Phó Nguyên Võ thì chính là cười nhạo hắn.
Phó Nguyên Võ lạnh lùng nói: “Nhìn bổn vương thất thế, ngươi dám nói ngươi trong lòng chưa từng vui sướng khi người gặp họa sao?”
Phó Vô Thiên nói: “Bổn vương chưa từng cười nhạo ngươi.”
“Ngươi đang nói dối!” Phó Nguyên Võ một chữ cũng không tin, Phó Vô Thiên không cười nhạo hắn? Thiên hạ hồng vũ, hắn mới không tin!
“Ngươi cũng chỉ là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo.”
“Ngươi hiểu lầm ý bổn vương.” Phó Vô Thiên ôm hai tay, cười đến quỷ dị. An Tử Nhiên thấy vậy, cảm thấy lời hắn muốn nói khẳng định còn đậm tính đả kích hơn cười nhạo Phó Nguyên Võ, đáng tiếc Phó Nguyên Võ căn bản không phát hiện.
Phó Vô Thiên nắm tay Vương phi của hắn đi tiếp, khi đi qua Phó Nguyên Võ, hắn nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ngươi, còn không có tư cách bị bổn vương cười nhạo.”
Đồng tử Phó Nguyên Võ co rụt lại, “Phó Vô Thiên!!”
Phó Vô Thiên nói xong liền nắm tay Vương phi của hắn đi luôn.
Đúng lúc này, Phó Nguyên Võ đột nhiên vươn tay phẫn nộ túm lấy cách tay Phó Vô Thiên, muốn kéo Phó Vô Thiên xuống, lại quên sức mình căn bản không thể lay động Phó Vô Thiên khí lực cường tráng.
Khi bị túm lấy cánh tay, Phó Vô Thiên theo phản xạ thoát ra, Phó Nguyên Võ bước hụt, cơ thể lảo đảo. Khi hắn muốn túm áo Phó Vô Thiên lấy lại thăng bằng, vải dệt mềm nhẵn lại trượt qua đầu ngón tay.
Phó Nguyên Võ lăn xuống từ mấy chục bậc thang.
“Trời ơi, có người ngã xuống.” Cung nữ thái giám đi qua nhìn thấy, sợ tới mức hét lên, hấp dẫn sự chú ý của cấm vệ quân.
Đội cấm vệ đuổi tới, Phó Nguyên Võ đã quỳ rạp trên mặt đất sinh tử không rõ.
Đội trưởng thấy Đại hoàng tử hôn mê bất, vội vàng đỡ hắn đến Thái Y Viện, Đại hoàng tử tuy thất thế nhưng họ không thể mặc kệ. Đội trưởng lại hỏi cung nữ thái giám đầu đuôi nguyên do, khi biết người có mặt lúc đó là Phó Vương gia, do dự một chút rồi không truy cứu nữa, không cần hỏi cũng biết khẳng định là Đại hoàng tử khiêu khích Vương gia, tám phần là tự làm tự chịu.
Thăm bà cố xong, hai người thay đổi tuyến đường đi thăm Sùng Minh Đế. Bệnh tình của Sùng Minh Đế vẫn vậy, vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng nhờ Thái Y Viện thay phiên chiếu cố, trước mắt mạng già vẫn cầm cự được, không có chuyển biến xấu, còn có thể vượt qua hay không thì phải xem chính hắn.
Thăm hỏi qua, Phó Vô Thiên và An Tử Nhiên rời hoàng cung, từ đầu tới cuối cũng chưa từng để ý Phó Nguyên Võ. Ngày hôm sau họ mới biết tin, Phó Nguyên Võ gãy chân phải, may mà chữa trị đúng lúc nên không nguy hiểm, nhưng mấy tháng tới hắn phải chống gậy đi lại, hoặc ngồi xe lăn.
Trường Tôn Thành Đức biết chuyện, không chỉ không giúp cháu ngoại lấy lại công bằng, lại còn răn dạy hắn một đốn, tại thời khắc mấu chốt này càng phải mượn sức Phó Vô Thiên mới đúng, còn đi trêu chọc hắn, đội trưởng cấm vệ đội cũng biết Phó Nguyên Võ khiêu khích Phó Vô Thiên, ông sao có thể không biết, hơn nữa nhiều cung nữ chứng kiến như vậy, tùy tiện tìm một người hỏi đều nói là Đại hoàng tử túm lấy Phó Vương gia.
“Ta rất thất vọng về con.” Trường Tôn Thành Đức đứng bên cửa sổ, Phó Nguyên Võ ngồi trên giường, bóng dáng ông ngày càng câu lũ, tóc bạc cũng ngày càng nhiều.
Phó Nguyên Võ lại không hiểu ý ông, hắn chỉ biết hiện tại hắn thất thế, ngôi vị hoàng đế càng ngày bỏ xa hắn, nhưng ông ngoại còn quở trách hắn, “Ông ngoại, con đã không còn đường lui, Phó Nguyên Thành sẽ không bỏ qua con.”
Trường Tôn Thành Đức xoay người, ánh mắt đốt đốt nhìn hắn: “Con muốn làm gì?”
Phó Nguyên Võ như không nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông, ánh mắt hung tợn nói: “Nếu phụ hoàng không thích con, con cũng không cần phải tôn kính hắn, thứ thuộc về con, tuyệt đối sẽ không nhường cho người khác, người khác cũng mơ tưởng cướp đi.”
“Nguyên Võ!” Trường Tôn Thành Đức biết hắn khẳng định muốn làm chuyện điên rồ, lập tức quát hắn tỉnh lại, “Con muốn kéo mẫu hậu, kéo cả Trưởng Tôn gia xuống nước sao?”
Phó Nguyên Võ đã không nghe thấy gì, vẻ mặt điên cuồng: “Chẳng lẽ ông ngoại cũng cho rằng con sẽ thất bại sao? Không thử sao biết?”
Trường Tôn Thành Đức thất vọng nhìn hắn, “Nếu thử mà kết quả vẫn là thất bại thì sao, con không cảm thấy lúc đó mình sẽ hối hận vì kéo tất cả mọi người đi cùng sao?”
Phó Nguyên Võ không trả lời, nhưng vẻ mặt hắn đã nói lên đáp án. Trường Tôn Thành Đức nhắm mắt lại, lui ra sau một bước, dựa vào cửa sổ, “Ta đã biết, nếu con muốn làm, ta sẽ không ngăn, nhưng cũng sẽ không giúp, tự con giải quyết cho tốt đi.”
Vế trước vừa làm Phó Nguyên Võ lộ ra một tia vui sướng, vế sau khiến sắc mặt hắn lập tức khó coi, không có ông ngoại duy trì, kế hoạch của hắn sẽ rất khó thành công.
“Ông ngoại!” Phó Nguyên Võ đột nhiên đứng lên, lớn tiếng gọi.
Trường Tôn Thành Đức liếc hắn một cái liền rời đi. Với ông mà nói, cháu ngoại lên làm hoàng đế đương nhiên có lợi với Trưởng Tôn gia, nhưng tuổi tác ngày càng cao, ông không có can đảm đánh cuộc, quá nhiều thứ phải băn khoăn, đã không thể quyết đoán như khi còn trẻ.
Lần đánh cuộc này phần thắng cũng không lớn, nếu đại giới là toàn bộ Trưởng Tôn gia, ông tình nguyện không đánh cuộc. Hơn nữa, thế cục trong triều ông đã nhìn rõ, nếu không đoán sai, chỉ sợ Nhị hoàng tử đã cùng người kia đạt thành hiệp nghị.
Ngày hôm sau, Trường Tôn Thiên Phượng thu được tin từ Trường Tôn Thành Đức, nàng mặt vô biểu tình thiêu hủy tờ giấy. Giấy cháy gần hết, Phó Nguyên Võ chống gậy từ bên ngoài đi vào, nhìn tro rơi trên mặt đất, không biết nghĩ đến cái gì, mặt hắn xanh mét.
“Mẫu hậu, có phải ông ngoại đã nói cho ngài?”
Trường Tôn Thiên Phượng nhìn vẻ mặt nhi tử phẫn nộ rõ ràng, nàng không thể hiểu được vì cái gì nhi tử sẽ biến thành thế này, thất bại thì cũng phải một lần nữa đứng lên, mà không phải giống như bây giờ, một chút bộ dạng của đế vương tương lai cũng không có.
“Con không nên trách ông ngoại, trên lưng ông ngoại là toàn bộ Trưởng Tôn gia, ông ấy cần suy xét cho cả Trưởng Tôn gia.”
“Có phải mẫu hậu cũng không ủng hộ con?” Phó Nguyên Võ tối tăm nói.
Trường Tôn Thiên Phượng đứng lên, đi đến trước mặt hắn, duỗi tay sờ đầu hắn, từ ái nói: “Sao có thể, mẫu hậu chỉ có một nhi tử, không ủng hộ con thì ủng hộ ai, con là tất cả của mẫu hậu, con muốn làm gì, mẫu hậu đều sẽ ủng hộ đến cùng.”
Phó Nguyên Võ nghe thế lại sửng sốt, hiển nhiên cũng cho rằng mẫu hậu nghĩ giống ông ngoại, vì bảo trụ Trưởng Tôn gia mà ngăn cản hắn.
“Mẫu hậu, cám ơn.” Phó Nguyên Võ đột nhiên ôm lấy Trường Tôn Thiên Phượng.
Trường Tôn Thiên Phượng vuốt đầu hắn, cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, mẫu tử ta nói gì cám ơn.”
“Mẫu hậu yên tâm, nhi tử nhất định sẽ không làm ngài thất vọng.”
“Mẫu hậu chờ.”
Mấy ngày sau, Phó Nguyên Võ yên lặng xuống, không còn nào loạn nữa, muốn thực hiện kế hoạch thì bước đầu tiên là phải dưỡng thương, nếu không thì không thể làm được gì, cho nên kế tiếp mấy tháng hắn chỉ có thể nhẫn nại.
Tam hoàng tử cũng không có gì tin tức, làm hoàng cung mấy ngày nay vẫn luôn tràn ngập trong gợn sóng mãnh liệt, tưởng chừng sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào biến mất trong nháy mắt.
Ba ngày sau, An Tử Nhiên thu được bồ câu đưa thư từ Quản Túc, miên giáp rốt cuộc được chế tạo thành công, ngoài ra còn có người mang miên giáp thành phẩm đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất