Chương 35
Xung quanh tĩnh lặng, mọi người đều đang cúi đầu xem thẻ thân phận của mình.
Thẻ thân phận được chia thành hai phe, vai trò nhân vật của mỗi người trong phó bản kinh dị cũng khác nhau.
Việc mắc lỗi trong thiết lập hình tượng của nhân vật khi đang diễn là một chuyện rất nghiêm trọng, nếu để NPC phát hiện ra vấn đề, nhẹ thì ảnh hưởng đến tiến trình nhiệm vụ của thực tập sinh, nặng thì bị xóa sổ lúc kết toán phó bản. Cũng chính vì điều này, không ai dám chủ quan.
Bất ngờ là, tỷ lệ yêu cầu nhập vai của phó bản này không cao, cũng giống phó bản bệnh viện tâm thần mà Tông Cửu đã chơi, miễn cưỡng qua là được, trọng tâm vẫn là phe phái và nhiệm vụ chính.
Tông Cửu tiếp tục xem thẻ nội gián mà mình nhận được.
Thẻ thân phận cho thấy, trước đây chủ nhân thân phận này không phải dân bản địa của thôn, mà là dân chạy nạn đi theo những người tị nạn khác lẩn trốn trong thôn.
Đây là thân phận bên ngoài.
Trên thực tế, thân phận thật của cậu không phải là dân chạy nạn, mà là một thợ đuổi xác đang tìm cơ hội đến thôn này để thu thập xác chết tươi mới.
Vui chưa? Bất ngờ chưa.jpg
Tông Cửu: “…”
Thân phận này khá trend đấy.
Theo phong tục của thợ đuổi xác, trước khi đuổi xác chết, bọn họ phải đào tạo ra một “thủ lĩnh xác chết” được huấn luyện nghiêm chỉnh để sung làm kẻ dẫn đầu đoàn xác. Nếu không có một thủ lĩnh tốt, thì không thể đuổi xác chết được.
Thật tình cờ, thẻ thân phận cũng cho thấy cậu là một lính mới chỉ hiểu biết nửa vời vừa ra xã hội, mang vài câu khẩu quyết đọc còn chưa sõi và bùa vàng lên đường. Chú lính mới nghé con không sợ cọp, sau khi thành nghề bèn tính xem xung quanh có chốn âm địa phong thủy nào không, xông pha một đường, trà trộn vào đám dân chạy nạn định lẻn vào núi, tìm cơ hội kiếm một cái xác hoàn hảo để sung làm thủ lĩnh đuổi xác.
Thảo nào.
Trước đó Tông Cửu còn đang nghĩ, chắc chắn giữa thẻ nội gián và thẻ bình thường có gì đó xung đột. Bây giờ nhìn thiết lập thân phận nội gián, cậu thấy không có gì lạ.
Chắc chắn thẻ bình thường sẽ ở phía đối đầu với thợ đuổi xác. Do đó cậu đoán, xác suất cao nhiệm vụ chính của thẻ bình thường là bảo vệ thôn dân.
Theo quy định, các thực tập sinh không thể giết hại lẫn nhau, cho nên chắc chắn cái xác xuất hiện trong số NPC của thôn này.
Nếu nhiệm vụ chính là “tìm một cái xác hoàn hảo”, vậy không cần nói cũng biết ý nghĩa của việc hệ thống chủ đưa ra nhiệm vụ này.
Người bình thường muốn bảo vệ thôn dân, thẻ nội gián chỉ cần xác chết.
Tông Cửu không biết ai mới là cỗ “xác chết hoàn hảo” đó, nhưng chắc chắn một điều, trong thời gian nhiệm vụ càng nhiều người chết càng có lợi cho cậu, mặc dù thực tập sinh không thể tự ra tay giết NPC, nhưng châm dầu thêm củi thì vẫn có thể.
Nghĩ cũng biết thôn trang này không đơn giản, nhiều thực tập sinh cấp cao như vậy, độ khó của phó bản chỉ có cao chứ không thấp.
But who cares?
Lúc hai tay còn chưa khôi phục đã dám kiếm chuyện, bây giờ cậu đã hồi phục hai tay, thậm chí sau khi cường hóa cả đôi mắt lên đến đỉnh cao, Tông Cửu càng chơi high hơn.
Ai mà không thích trùm cuối chứ!
Cân nhắc xong, Tông Cửu thôi nghĩ đến thẻ thân phận.
Vì thẻ thân phận là thợ đuổi xác, nên trên người cậu cũng chuẩn bị những đạo cụ tương ứng với thân phận.
Mặc dù tỷ lệ phe phái là hơn ba mươi người chọi một, đủ để gọi là kẻ thù của cả thế giới nhưng đãi ngộ của thẻ nội gián thật sự rất tốt.
Cậu ăn chùa được một mớ đạo cụ của thân phận thợ đuổi xác.
Một cái chuông gọi hồn cấp C, một túi bùa vàng cấp F chưa rõ công dụng.
Đạo cụ đặc biệt rất khó kiếm trong phó bản kinh dị, chứ không thực tập sinh người mới tội gì chịu què tay cụt chân để đổi. Nếu Tông Cửu qua màn thuận lợi, mấy món đạo cụ này sẽ trôi luôn vào túi cậu, deal ngon.
Nội gián trong phó bản bệnh viện tâm thần có quyền được miễn chết dưới tay sinh vật siêu nhiên vô giải, không lẽ nội gián trong phó bản này cũng có quyền được miễn, thế thì Tông Cửu sướng chết mất.
Dù nghĩ nhiều nhưng bề ngoài chàng trai tóc trắng vẫn bình tĩnh, duy trì vẻ mặt đứng im.
Để phù hợp với bối cảnh phó bản, quần áo trên người thực tập sinh đã được đổi thành áo tơi quần vải bình dân, chân mang giày cỏ, vai cõng túi vải, trông có vẻ không quá hài hòa.
Đúng lúc này, giọng nói của hệ thống chủ vang lên.
[Sơn thôn trong nạn đói đã chính thức mở ra.]
[Thời hạn của phó bản này là bảy ngày, phó bản sẽ được đóng vào 12 giờ đêm ngày thứ bảy, bắt đầu kết toán, các thực tập sinh hãy chú ý phân bổ và sắp xếp thời gian hợp lý.]
Sau khi âm thanh máy móc biến mất, cảnh vật xung quanh như bị một dòng nước hất qua, tạo nên gợn sóng sống lại lần nữa.
Các thực tập sinh đều đang ngầm đánh giá người khác, không ai hành động đầu tiên.
“Này, các người là ai? Từ đâu tới!”
Trên mảnh đất trống gần lối vào thôn Thông Bách, bỗng nhiên có ba mươi mấy người lạ mặt xuất hiện, rõ ràng điều này đã thu hút sự chú ý của NPC dân bản xứ.
Thôn dân Vương Thủ đã xuất hiện trong màn kịch vừa rồi đứng cách đó không xa, vẻ mặt chẳng lành bước sang bên này.
Sau lưng gã, hàng chục thôn dân còn cầm quốc, liềm trên tay, vẻ mặt cảnh giác.
Trong phó bản này không có Thánh Tử Messiah vừa đủ uy tín, lại có lòng nhiệt tình tốt bụng. Hai cấp S được đưa vào phó bản này đều kiệm lời, tính cách như sói đơn độc, không có hứng thú với việc giúp đỡ và lãnh đạo tập thể.
Trong phút chốc mọi người ngó nhau trân trân như chia đàn xẻ nghé, không biết nên trả lời thế nào.
Hai phe giằng co mấy chục giây, thấy mùi thuốc súng trong không khí càng lúc càng đậm, cuối cùng cũng có một người cấp A nom vẻ đàng hoàng, đôn hậu lên tiếng.
“Các anh đừng hiểu lầm, chúng tôi chạy nạn tới đây từ bên ngoài, không có ý gì xấu, chỉ muốn xin một chỗ nghỉ chân trong thôn mình.”
Vương Thủ nghi ngờ quan sát bọn họ, “Chạy nạn tới đây?”
Mọi người trong thôn xanh xao gầy gò, có thể thấy rõ từng chiếc xương sườn qua cổ áo mở rộng, cả người gầy teo chỉ có da bọc xương, da nứt nẻ cáu bẩn.
Mà ai có mắt cũng có thể nhìn ra, nhóm người tự xưng là dân chạy nạn không chỉ mặc quần áo sạch sẽ, người nào cũng trắng trẻo mập mạp, môi hồng răng trắng.
Nói là chạy nạn, nhưng nhìn còn có sức sống hơn các cậu ấm trong thành.
“Không được, thôn chúng tôi không chào đón kẻ ngoại lai.”
Gã nói cộc cằn, làm bộ dẫn thôn dân phía sau đuổi bọn họ ra ngoài.
Lần này các thực tập sinh cuống lên.
Lâm Quốc Hưng vội vàng bước lên một bước, “Khoan đã!”
Hắn chính là người cấp A lương thiện lên tiếng đầu tiên.
Là một người cũ lão làng, đương nhiên Lâm Quốc Hưng biết rõ tình huống bây giờ thế nào.
Nếu bị thôn dân đuổi ra ngoài, màn trời chiếu đất là còn nhẹ, quan trọng nhất là còn phải hoàn thành nhiệm vụ chính!
Nhớ tới nhiệm vụ chính “bảo vệ thôn dân” trên thẻ thân phận, Lâm Quốc Hưng cười khổ trong lòng.
Thực tập sinh cấp càng cao càng có nhiều đặc quyền, đặc quyền của thực tập sinh cấp A không chỉ sở hữu một phòng tổng thống đặc biệt, mà còn có thể biết trước manh mối về phó bản tiếp theo.
Lúc kết thúc phó bản trước, Lâm Quốc Hưng đã biết bối cảnh phó bản của vòng thi thứ hai.
Bối cảnh thôn làng hoang vắng khá phổ biến trong phó bản kinh dị, có thể coi là một trong những motif kinh dị kinh điển. Lúc đó Lâm Quốc Hưng đã đoán, có thể phó bản này sẽ triển khai theo hình thức nhập vai như cũ. Nhưng hắn không ngờ sau khi phó bản mở ra, hệ thống chủ lại nói với hắn đây là hình thức phe phái. Hình thức phe phái thì thôi đi, nhiệm vụ chính lại còn là nhiệm vụ bảo vệ thôn dân rắc rối nhất.
Nhiệm vụ chính trong phó bản kinh dị sẽ chia ra rất nhiều loại, tìm ra sự thật, tìm kiếm vật phẩm, hoàn thành ủy thác, thoát khỏi tình huống nguy hiểm, sống sót trong thời hạn, nhưng nếu hỏi Người sống sót không muốn gặp phải loại hình nào nhất, chắc chắn nhiệm vụ bảo vệ sẽ là top 1.
Ai cũng biết mạch não của NPC trong phó bản kinh dị khác với người thường, khó mà dùng tư duy của người thường để hiểu và kết nối. Muốn bảo vệ hay khuyên họ đừng đâm đầu vào chỗ chết, thực sự khó hơn lên trời. . ngôn tình hay
Đã từng có vụ án đẫm máu xảy ra trong vòng lặp vô hạn. Trong phó bản cấp A nào đó, đám Người sống sót cần bảo vệ một gia đình cả già lẫn trẻ an toàn chạy trốn khỏi sự truy sát của ác quỷ.
Theo motif nhiệm vụ chỉ cần bảo vệ một người trong gia đình, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ chính và qua màn. Nhưng các thành viên trong gia đình ở phó bản đó như bị hạ Giáng đầu*, nhất định phải chạy trở về đâm đầu vào chỗ chết, từng người từng người đổ hết công sức xuống biển, dâng mình cho ác quỷ, cuối cùng dẫn đến kết cục bi thảm cả tiểu đội Người sống sót chết ngắc.
(*Là một thoại vu thuật lưu truyền ở khu vực Đông Nam Á.)
Giống như thôn hoang lúc này.
Nếu thực tập sinh không được ở lại trong thôn, thì bảo vệ kiểu gì đây?
Rõ ràng những người khác cũng nhận ra vấn đề, vội tiến lên.
“Đúng đúng, chúng tôi chỉ tạm thời chạy nạn đến đây, không ảnh hưởng đến thôn dân các anh đâu.”
“Các anh giơ cao đánh khẽ, chúng tôi chỉ ở đây bảy tám ngày rồi đi, tuyệt đối không làm phiền mọi người.”
Sau khi thấy vẻ lo lắng trên mặt những người này, đôi mắt Vương Thủ đảo tròn.
Gã phất tay ra hiệu cho nhóm thôn dân phía sau bình tĩnh khoan vội, tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
“Được, muốn ở cũng được thôi. Nhưng thôn này không thể cho các người ăn không ngồi rồi, dù sao cũng phải đưa chút đồ ngon.”
Đồ ngon?
Mọi người nhìn nhau.
[Đưa chút đồ ngon, quá trần trụi…]
[Mà nói chứ, chắc là thực tập sinh không có tiền của thời đại này đâu nhỉ?]
Có thực tập sinh hỏi lại: “Đồ ngon mà anh nói là gì?”
Vương Thủ nhặt cuốc trên đất, chỉ vào túi vải của các thực tập sinh.
Những thôn dân khác liếc nhau trao đổi ánh mắt.
Không phải thôn Thông Bách chưa từng có người chạy nạn tới đây, nhưng đây là lần đầu thấy ai chạy nạn còn mang theo nhiều túi đồ như vậy.
“Nhưng mà…” Thực tập sinh do dự.
Mặc dù bọn họ là dân chạy nạn, nhưng thân phận khác nhau, đồ đạc trong túi hành lý của mỗi người cũng không giống nhau.
Các thôn dân không kiên nhẫn được nữa, “Đừng nói nhiều, muốn ở lại thôn thì cởi bọc hành lý ra!”
Tình thế rơi vào giằng co.
Không ai ngờ, A Tán áo đen vẫn đứng bên rìa đám đông lại là người đầu tiên hành động.
Gã bước qua, ném bọc hành lý trong tay tới trước mặt thôn dân.
Mấy đôi tay bẩn thỉu giật núi thắt ra, sau khi nhìn thấy những thứ bên trong, mắt ai nấy đều sáng xanh lên.
Trong túi của A Tán áo đen không có đồ gì, ngoài mấy xu tiền đồng còn có miếng thịt khô xám ngắt.
Con mắt những người vây quanh đều xanh lét, thò tay cầm lấy lại bị Vương Thủ đập cuốc.
“Gấp cái gì?! Ông đây còn chưa lấy, mày to gan quá ha.”
Gã là con trai của trưởng thôn, ác bá có tiếng, những món ngon trong thôn đều phải phần gã đầu tiên. Đù bị bổ một lỗ máu trên tay nhưng thôn dân cũng không dám cãi lại, khép nép cười làm lành.
Vương Thủ hừ lạnh quay đầu, cầm một miếng thịt khô nhét vào miệng.
Ánh mắt các thôn dân phía sau dính chặt trên tay gã, để lộ thèm muốn và ao ước chân thực nhất, tiếng nuốt nước bọt vang lên không ngớt.
Mấy năm nay nạn đói hoành hành khắp nơi. Nào là thời tiết xấu nào là châu chấu tấn công, một huyện không biết bao nhiêu người chết đói, đôi khi ngày nào cũng thấy hàng chục xác chết trôi nổi dưới con sông bên cạnh.
Trong tình huống người còn ăn không đủ no, làm sao xoay sở chăn nuôi gia súc được? Đàn lợn, bò duy nhất trong thôn cũng hết từ năm trước, thậm chí vỏ cây trong núi sâu cũng bị họ lột sạch, cả bữa cơm toàn lá cây mài bột, nói chi tới thịt thà.
Rõ ràng đã ăn no, nhưng trong dạ dày Vương Thủ lại dâng lên một cơn đói kỳ lạ.
“Cũng tạm, hương vị thua xa thịt trắng sau thôn.”
Gã chép miệng, gom số thịt khô và tiền đồng nhét vào ngực, “Được, cho cậu vào.”
Các thực tập sinh khác đứng sau xì xào bàn tán, thấy vậy ai cũng thở phào một hơi.
“Đơn giản vậy thôi hả? Chỉ cần giao túi hành lý là có thể qua?”
“Tôi mới nhìn thử, trong túi của tôi có chút lương khô.”
Cũng có thực tập sinh khóc không ra nước mắt, “Ơ! Sao bây giờ, trong thiết lập thân phận của tôi đâu có túi đồ.”
“Tôi cũng không có, chẳng lẽ chúng ta không thể vào ư?”
Sau khi vào vòng lặp vô hạn, các chức năng sinh lý của Người sống sót đều bị ngừng lại. Mặc dù vẫn có ham muốn ăn uống, nhưng bọn họ không nhất định phải ăn, khác với những NPC phó bản không ăn sẽ chết đói. Hơn nữa dù có thèm ăn, những thực tập sinh đã từng nếm các món ngon trong nhà ăn ký túc xá, lý nào lại để ý đến những món ăn thấp kém này.
Có một cấp S dẫn đầu, không ít thực tập sinh ngoan ngoãn bước lên dưới sự giám sát của thôn dân, xếp hàng chờ bị vơ vét của cải.
Những thực tập sinh không có túi chỉ có thể lúng túng đứng sang một bên.
[Có phải vì chuyện thông báo chia phe lúc nãy không, trông mọi người bây giờ đều rất cảnh giác.]
[Đúng, hình như bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào các túi đồ, nhưng sao người thì có túi còn người thì không nhỉ?]
[Chắc là dân tị nạn cũng chia cao thấp sang hèn, thắp nến.jpg]
[Tôi cũng nghĩ vậy, nếu là nội gián, dù trang phục có giống thì chắc chắn vật dụng cá nhân sẽ khác nhỉ? Vừa nãy lúc ở bãi đất trống ai cũng dòm lom lom, muốn lén giấu đi cũng hơi khó.]
[Haiz, tiếc là trận này chỉ mở camera tập thể, không mở phòng livestream cá nhân, chứ không ít nhất thì khán giả tụi mình cũng dễ dàng đoán ra ai là nội gián.]
Tông Cửu bình chân như vại, trên người cậu vốn chẳng có gì, bùa vàng và chuông gọi hồn đều buộc bên thắt lưng.
Nếu là đạo cụ thì có thể bỏ vào không gian hệ thống. Nhỡ không ổn thật, cứ nhét đạo cụ đặc biệt của thợ đuổi xác vào ba lô hệ thống là xong, không cần lo chút chuyện nhỏ này sẽ khiến thân phận bại lộ.
Đến khi mọi người kiểm tra xong, không chỉ các thực tập sinh, ngay cả khán giả xem live cũng chẳng nhìn ra người nào.
Bên kia cũng tới phần cuối.
Nhóm thôn dân moi được cả đống đồ ăn, vui mừng nhướng mày, thái độ cũng dịu đi nhiều.
“Được rồi, đã giao đồ thì thôn chúng tôi sẽ tạm thời thu nhận các cậu một thời gian.”
Nhưng trước mặt có ba mươi mấy người, Vương Thủ nhớ trong thôn đâu có nhiều nhà trống như thế.
Gã nghĩ ngợi rồi nói: “Thế này đi, những ai nộp đồ ăn thì dẫn đến nhà trống, những ai không nộp dẫn ra sau cây hòe già.”
Thôn dân tên Lão Cường chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt do dự: “Chỗ đó ở có ổn không?”
“Không ổn quái gì.”
Vương Thủ mất kiên nhẫn, “Đã lâu vậy rồi, mấy người chỉ tổ nghi thần nghi quỷ.”
Lão Cường không dám cãi, mồm vâng dạ.
Trước khi đi, Vương Thủ ra hiệu cho hắn ghé tai lại.
“Nhìn bọn này kỹ vào, chắc chắn trong số chúng còn có cá lớn.”
Cách đó không xa, Tông Cửu lẫn trong nhóm không nộp đồ ăn, lặng lẽ bốc một lá bài cho “phía sau cây hòe già” trong lời bọn họ.
Chàng trai tóc trắng cúi đầu, bình tĩnh nhìn lá bài ngược trong tay, rơi vào trầm tư.
Cậu rút được lá bài thứ mười ba của Major Arcana, Death.*
*Lá bài chuyển kiếp =))))))
Thẻ thân phận được chia thành hai phe, vai trò nhân vật của mỗi người trong phó bản kinh dị cũng khác nhau.
Việc mắc lỗi trong thiết lập hình tượng của nhân vật khi đang diễn là một chuyện rất nghiêm trọng, nếu để NPC phát hiện ra vấn đề, nhẹ thì ảnh hưởng đến tiến trình nhiệm vụ của thực tập sinh, nặng thì bị xóa sổ lúc kết toán phó bản. Cũng chính vì điều này, không ai dám chủ quan.
Bất ngờ là, tỷ lệ yêu cầu nhập vai của phó bản này không cao, cũng giống phó bản bệnh viện tâm thần mà Tông Cửu đã chơi, miễn cưỡng qua là được, trọng tâm vẫn là phe phái và nhiệm vụ chính.
Tông Cửu tiếp tục xem thẻ nội gián mà mình nhận được.
Thẻ thân phận cho thấy, trước đây chủ nhân thân phận này không phải dân bản địa của thôn, mà là dân chạy nạn đi theo những người tị nạn khác lẩn trốn trong thôn.
Đây là thân phận bên ngoài.
Trên thực tế, thân phận thật của cậu không phải là dân chạy nạn, mà là một thợ đuổi xác đang tìm cơ hội đến thôn này để thu thập xác chết tươi mới.
Vui chưa? Bất ngờ chưa.jpg
Tông Cửu: “…”
Thân phận này khá trend đấy.
Theo phong tục của thợ đuổi xác, trước khi đuổi xác chết, bọn họ phải đào tạo ra một “thủ lĩnh xác chết” được huấn luyện nghiêm chỉnh để sung làm kẻ dẫn đầu đoàn xác. Nếu không có một thủ lĩnh tốt, thì không thể đuổi xác chết được.
Thật tình cờ, thẻ thân phận cũng cho thấy cậu là một lính mới chỉ hiểu biết nửa vời vừa ra xã hội, mang vài câu khẩu quyết đọc còn chưa sõi và bùa vàng lên đường. Chú lính mới nghé con không sợ cọp, sau khi thành nghề bèn tính xem xung quanh có chốn âm địa phong thủy nào không, xông pha một đường, trà trộn vào đám dân chạy nạn định lẻn vào núi, tìm cơ hội kiếm một cái xác hoàn hảo để sung làm thủ lĩnh đuổi xác.
Thảo nào.
Trước đó Tông Cửu còn đang nghĩ, chắc chắn giữa thẻ nội gián và thẻ bình thường có gì đó xung đột. Bây giờ nhìn thiết lập thân phận nội gián, cậu thấy không có gì lạ.
Chắc chắn thẻ bình thường sẽ ở phía đối đầu với thợ đuổi xác. Do đó cậu đoán, xác suất cao nhiệm vụ chính của thẻ bình thường là bảo vệ thôn dân.
Theo quy định, các thực tập sinh không thể giết hại lẫn nhau, cho nên chắc chắn cái xác xuất hiện trong số NPC của thôn này.
Nếu nhiệm vụ chính là “tìm một cái xác hoàn hảo”, vậy không cần nói cũng biết ý nghĩa của việc hệ thống chủ đưa ra nhiệm vụ này.
Người bình thường muốn bảo vệ thôn dân, thẻ nội gián chỉ cần xác chết.
Tông Cửu không biết ai mới là cỗ “xác chết hoàn hảo” đó, nhưng chắc chắn một điều, trong thời gian nhiệm vụ càng nhiều người chết càng có lợi cho cậu, mặc dù thực tập sinh không thể tự ra tay giết NPC, nhưng châm dầu thêm củi thì vẫn có thể.
Nghĩ cũng biết thôn trang này không đơn giản, nhiều thực tập sinh cấp cao như vậy, độ khó của phó bản chỉ có cao chứ không thấp.
But who cares?
Lúc hai tay còn chưa khôi phục đã dám kiếm chuyện, bây giờ cậu đã hồi phục hai tay, thậm chí sau khi cường hóa cả đôi mắt lên đến đỉnh cao, Tông Cửu càng chơi high hơn.
Ai mà không thích trùm cuối chứ!
Cân nhắc xong, Tông Cửu thôi nghĩ đến thẻ thân phận.
Vì thẻ thân phận là thợ đuổi xác, nên trên người cậu cũng chuẩn bị những đạo cụ tương ứng với thân phận.
Mặc dù tỷ lệ phe phái là hơn ba mươi người chọi một, đủ để gọi là kẻ thù của cả thế giới nhưng đãi ngộ của thẻ nội gián thật sự rất tốt.
Cậu ăn chùa được một mớ đạo cụ của thân phận thợ đuổi xác.
Một cái chuông gọi hồn cấp C, một túi bùa vàng cấp F chưa rõ công dụng.
Đạo cụ đặc biệt rất khó kiếm trong phó bản kinh dị, chứ không thực tập sinh người mới tội gì chịu què tay cụt chân để đổi. Nếu Tông Cửu qua màn thuận lợi, mấy món đạo cụ này sẽ trôi luôn vào túi cậu, deal ngon.
Nội gián trong phó bản bệnh viện tâm thần có quyền được miễn chết dưới tay sinh vật siêu nhiên vô giải, không lẽ nội gián trong phó bản này cũng có quyền được miễn, thế thì Tông Cửu sướng chết mất.
Dù nghĩ nhiều nhưng bề ngoài chàng trai tóc trắng vẫn bình tĩnh, duy trì vẻ mặt đứng im.
Để phù hợp với bối cảnh phó bản, quần áo trên người thực tập sinh đã được đổi thành áo tơi quần vải bình dân, chân mang giày cỏ, vai cõng túi vải, trông có vẻ không quá hài hòa.
Đúng lúc này, giọng nói của hệ thống chủ vang lên.
[Sơn thôn trong nạn đói đã chính thức mở ra.]
[Thời hạn của phó bản này là bảy ngày, phó bản sẽ được đóng vào 12 giờ đêm ngày thứ bảy, bắt đầu kết toán, các thực tập sinh hãy chú ý phân bổ và sắp xếp thời gian hợp lý.]
Sau khi âm thanh máy móc biến mất, cảnh vật xung quanh như bị một dòng nước hất qua, tạo nên gợn sóng sống lại lần nữa.
Các thực tập sinh đều đang ngầm đánh giá người khác, không ai hành động đầu tiên.
“Này, các người là ai? Từ đâu tới!”
Trên mảnh đất trống gần lối vào thôn Thông Bách, bỗng nhiên có ba mươi mấy người lạ mặt xuất hiện, rõ ràng điều này đã thu hút sự chú ý của NPC dân bản xứ.
Thôn dân Vương Thủ đã xuất hiện trong màn kịch vừa rồi đứng cách đó không xa, vẻ mặt chẳng lành bước sang bên này.
Sau lưng gã, hàng chục thôn dân còn cầm quốc, liềm trên tay, vẻ mặt cảnh giác.
Trong phó bản này không có Thánh Tử Messiah vừa đủ uy tín, lại có lòng nhiệt tình tốt bụng. Hai cấp S được đưa vào phó bản này đều kiệm lời, tính cách như sói đơn độc, không có hứng thú với việc giúp đỡ và lãnh đạo tập thể.
Trong phút chốc mọi người ngó nhau trân trân như chia đàn xẻ nghé, không biết nên trả lời thế nào.
Hai phe giằng co mấy chục giây, thấy mùi thuốc súng trong không khí càng lúc càng đậm, cuối cùng cũng có một người cấp A nom vẻ đàng hoàng, đôn hậu lên tiếng.
“Các anh đừng hiểu lầm, chúng tôi chạy nạn tới đây từ bên ngoài, không có ý gì xấu, chỉ muốn xin một chỗ nghỉ chân trong thôn mình.”
Vương Thủ nghi ngờ quan sát bọn họ, “Chạy nạn tới đây?”
Mọi người trong thôn xanh xao gầy gò, có thể thấy rõ từng chiếc xương sườn qua cổ áo mở rộng, cả người gầy teo chỉ có da bọc xương, da nứt nẻ cáu bẩn.
Mà ai có mắt cũng có thể nhìn ra, nhóm người tự xưng là dân chạy nạn không chỉ mặc quần áo sạch sẽ, người nào cũng trắng trẻo mập mạp, môi hồng răng trắng.
Nói là chạy nạn, nhưng nhìn còn có sức sống hơn các cậu ấm trong thành.
“Không được, thôn chúng tôi không chào đón kẻ ngoại lai.”
Gã nói cộc cằn, làm bộ dẫn thôn dân phía sau đuổi bọn họ ra ngoài.
Lần này các thực tập sinh cuống lên.
Lâm Quốc Hưng vội vàng bước lên một bước, “Khoan đã!”
Hắn chính là người cấp A lương thiện lên tiếng đầu tiên.
Là một người cũ lão làng, đương nhiên Lâm Quốc Hưng biết rõ tình huống bây giờ thế nào.
Nếu bị thôn dân đuổi ra ngoài, màn trời chiếu đất là còn nhẹ, quan trọng nhất là còn phải hoàn thành nhiệm vụ chính!
Nhớ tới nhiệm vụ chính “bảo vệ thôn dân” trên thẻ thân phận, Lâm Quốc Hưng cười khổ trong lòng.
Thực tập sinh cấp càng cao càng có nhiều đặc quyền, đặc quyền của thực tập sinh cấp A không chỉ sở hữu một phòng tổng thống đặc biệt, mà còn có thể biết trước manh mối về phó bản tiếp theo.
Lúc kết thúc phó bản trước, Lâm Quốc Hưng đã biết bối cảnh phó bản của vòng thi thứ hai.
Bối cảnh thôn làng hoang vắng khá phổ biến trong phó bản kinh dị, có thể coi là một trong những motif kinh dị kinh điển. Lúc đó Lâm Quốc Hưng đã đoán, có thể phó bản này sẽ triển khai theo hình thức nhập vai như cũ. Nhưng hắn không ngờ sau khi phó bản mở ra, hệ thống chủ lại nói với hắn đây là hình thức phe phái. Hình thức phe phái thì thôi đi, nhiệm vụ chính lại còn là nhiệm vụ bảo vệ thôn dân rắc rối nhất.
Nhiệm vụ chính trong phó bản kinh dị sẽ chia ra rất nhiều loại, tìm ra sự thật, tìm kiếm vật phẩm, hoàn thành ủy thác, thoát khỏi tình huống nguy hiểm, sống sót trong thời hạn, nhưng nếu hỏi Người sống sót không muốn gặp phải loại hình nào nhất, chắc chắn nhiệm vụ bảo vệ sẽ là top 1.
Ai cũng biết mạch não của NPC trong phó bản kinh dị khác với người thường, khó mà dùng tư duy của người thường để hiểu và kết nối. Muốn bảo vệ hay khuyên họ đừng đâm đầu vào chỗ chết, thực sự khó hơn lên trời. . ngôn tình hay
Đã từng có vụ án đẫm máu xảy ra trong vòng lặp vô hạn. Trong phó bản cấp A nào đó, đám Người sống sót cần bảo vệ một gia đình cả già lẫn trẻ an toàn chạy trốn khỏi sự truy sát của ác quỷ.
Theo motif nhiệm vụ chỉ cần bảo vệ một người trong gia đình, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ chính và qua màn. Nhưng các thành viên trong gia đình ở phó bản đó như bị hạ Giáng đầu*, nhất định phải chạy trở về đâm đầu vào chỗ chết, từng người từng người đổ hết công sức xuống biển, dâng mình cho ác quỷ, cuối cùng dẫn đến kết cục bi thảm cả tiểu đội Người sống sót chết ngắc.
(*Là một thoại vu thuật lưu truyền ở khu vực Đông Nam Á.)
Giống như thôn hoang lúc này.
Nếu thực tập sinh không được ở lại trong thôn, thì bảo vệ kiểu gì đây?
Rõ ràng những người khác cũng nhận ra vấn đề, vội tiến lên.
“Đúng đúng, chúng tôi chỉ tạm thời chạy nạn đến đây, không ảnh hưởng đến thôn dân các anh đâu.”
“Các anh giơ cao đánh khẽ, chúng tôi chỉ ở đây bảy tám ngày rồi đi, tuyệt đối không làm phiền mọi người.”
Sau khi thấy vẻ lo lắng trên mặt những người này, đôi mắt Vương Thủ đảo tròn.
Gã phất tay ra hiệu cho nhóm thôn dân phía sau bình tĩnh khoan vội, tỏ ra thiếu kiên nhẫn.
“Được, muốn ở cũng được thôi. Nhưng thôn này không thể cho các người ăn không ngồi rồi, dù sao cũng phải đưa chút đồ ngon.”
Đồ ngon?
Mọi người nhìn nhau.
[Đưa chút đồ ngon, quá trần trụi…]
[Mà nói chứ, chắc là thực tập sinh không có tiền của thời đại này đâu nhỉ?]
Có thực tập sinh hỏi lại: “Đồ ngon mà anh nói là gì?”
Vương Thủ nhặt cuốc trên đất, chỉ vào túi vải của các thực tập sinh.
Những thôn dân khác liếc nhau trao đổi ánh mắt.
Không phải thôn Thông Bách chưa từng có người chạy nạn tới đây, nhưng đây là lần đầu thấy ai chạy nạn còn mang theo nhiều túi đồ như vậy.
“Nhưng mà…” Thực tập sinh do dự.
Mặc dù bọn họ là dân chạy nạn, nhưng thân phận khác nhau, đồ đạc trong túi hành lý của mỗi người cũng không giống nhau.
Các thôn dân không kiên nhẫn được nữa, “Đừng nói nhiều, muốn ở lại thôn thì cởi bọc hành lý ra!”
Tình thế rơi vào giằng co.
Không ai ngờ, A Tán áo đen vẫn đứng bên rìa đám đông lại là người đầu tiên hành động.
Gã bước qua, ném bọc hành lý trong tay tới trước mặt thôn dân.
Mấy đôi tay bẩn thỉu giật núi thắt ra, sau khi nhìn thấy những thứ bên trong, mắt ai nấy đều sáng xanh lên.
Trong túi của A Tán áo đen không có đồ gì, ngoài mấy xu tiền đồng còn có miếng thịt khô xám ngắt.
Con mắt những người vây quanh đều xanh lét, thò tay cầm lấy lại bị Vương Thủ đập cuốc.
“Gấp cái gì?! Ông đây còn chưa lấy, mày to gan quá ha.”
Gã là con trai của trưởng thôn, ác bá có tiếng, những món ngon trong thôn đều phải phần gã đầu tiên. Đù bị bổ một lỗ máu trên tay nhưng thôn dân cũng không dám cãi lại, khép nép cười làm lành.
Vương Thủ hừ lạnh quay đầu, cầm một miếng thịt khô nhét vào miệng.
Ánh mắt các thôn dân phía sau dính chặt trên tay gã, để lộ thèm muốn và ao ước chân thực nhất, tiếng nuốt nước bọt vang lên không ngớt.
Mấy năm nay nạn đói hoành hành khắp nơi. Nào là thời tiết xấu nào là châu chấu tấn công, một huyện không biết bao nhiêu người chết đói, đôi khi ngày nào cũng thấy hàng chục xác chết trôi nổi dưới con sông bên cạnh.
Trong tình huống người còn ăn không đủ no, làm sao xoay sở chăn nuôi gia súc được? Đàn lợn, bò duy nhất trong thôn cũng hết từ năm trước, thậm chí vỏ cây trong núi sâu cũng bị họ lột sạch, cả bữa cơm toàn lá cây mài bột, nói chi tới thịt thà.
Rõ ràng đã ăn no, nhưng trong dạ dày Vương Thủ lại dâng lên một cơn đói kỳ lạ.
“Cũng tạm, hương vị thua xa thịt trắng sau thôn.”
Gã chép miệng, gom số thịt khô và tiền đồng nhét vào ngực, “Được, cho cậu vào.”
Các thực tập sinh khác đứng sau xì xào bàn tán, thấy vậy ai cũng thở phào một hơi.
“Đơn giản vậy thôi hả? Chỉ cần giao túi hành lý là có thể qua?”
“Tôi mới nhìn thử, trong túi của tôi có chút lương khô.”
Cũng có thực tập sinh khóc không ra nước mắt, “Ơ! Sao bây giờ, trong thiết lập thân phận của tôi đâu có túi đồ.”
“Tôi cũng không có, chẳng lẽ chúng ta không thể vào ư?”
Sau khi vào vòng lặp vô hạn, các chức năng sinh lý của Người sống sót đều bị ngừng lại. Mặc dù vẫn có ham muốn ăn uống, nhưng bọn họ không nhất định phải ăn, khác với những NPC phó bản không ăn sẽ chết đói. Hơn nữa dù có thèm ăn, những thực tập sinh đã từng nếm các món ngon trong nhà ăn ký túc xá, lý nào lại để ý đến những món ăn thấp kém này.
Có một cấp S dẫn đầu, không ít thực tập sinh ngoan ngoãn bước lên dưới sự giám sát của thôn dân, xếp hàng chờ bị vơ vét của cải.
Những thực tập sinh không có túi chỉ có thể lúng túng đứng sang một bên.
[Có phải vì chuyện thông báo chia phe lúc nãy không, trông mọi người bây giờ đều rất cảnh giác.]
[Đúng, hình như bọn họ đều đang nhìn chằm chằm vào các túi đồ, nhưng sao người thì có túi còn người thì không nhỉ?]
[Chắc là dân tị nạn cũng chia cao thấp sang hèn, thắp nến.jpg]
[Tôi cũng nghĩ vậy, nếu là nội gián, dù trang phục có giống thì chắc chắn vật dụng cá nhân sẽ khác nhỉ? Vừa nãy lúc ở bãi đất trống ai cũng dòm lom lom, muốn lén giấu đi cũng hơi khó.]
[Haiz, tiếc là trận này chỉ mở camera tập thể, không mở phòng livestream cá nhân, chứ không ít nhất thì khán giả tụi mình cũng dễ dàng đoán ra ai là nội gián.]
Tông Cửu bình chân như vại, trên người cậu vốn chẳng có gì, bùa vàng và chuông gọi hồn đều buộc bên thắt lưng.
Nếu là đạo cụ thì có thể bỏ vào không gian hệ thống. Nhỡ không ổn thật, cứ nhét đạo cụ đặc biệt của thợ đuổi xác vào ba lô hệ thống là xong, không cần lo chút chuyện nhỏ này sẽ khiến thân phận bại lộ.
Đến khi mọi người kiểm tra xong, không chỉ các thực tập sinh, ngay cả khán giả xem live cũng chẳng nhìn ra người nào.
Bên kia cũng tới phần cuối.
Nhóm thôn dân moi được cả đống đồ ăn, vui mừng nhướng mày, thái độ cũng dịu đi nhiều.
“Được rồi, đã giao đồ thì thôn chúng tôi sẽ tạm thời thu nhận các cậu một thời gian.”
Nhưng trước mặt có ba mươi mấy người, Vương Thủ nhớ trong thôn đâu có nhiều nhà trống như thế.
Gã nghĩ ngợi rồi nói: “Thế này đi, những ai nộp đồ ăn thì dẫn đến nhà trống, những ai không nộp dẫn ra sau cây hòe già.”
Thôn dân tên Lão Cường chợt ngẩng đầu lên, vẻ mặt do dự: “Chỗ đó ở có ổn không?”
“Không ổn quái gì.”
Vương Thủ mất kiên nhẫn, “Đã lâu vậy rồi, mấy người chỉ tổ nghi thần nghi quỷ.”
Lão Cường không dám cãi, mồm vâng dạ.
Trước khi đi, Vương Thủ ra hiệu cho hắn ghé tai lại.
“Nhìn bọn này kỹ vào, chắc chắn trong số chúng còn có cá lớn.”
Cách đó không xa, Tông Cửu lẫn trong nhóm không nộp đồ ăn, lặng lẽ bốc một lá bài cho “phía sau cây hòe già” trong lời bọn họ.
Chàng trai tóc trắng cúi đầu, bình tĩnh nhìn lá bài ngược trong tay, rơi vào trầm tư.
Cậu rút được lá bài thứ mười ba của Major Arcana, Death.*
*Lá bài chuyển kiếp =))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất