Chương 142: “Chào anh ạ!”
Trong nhà thờ lớn đèn đuốc sáng trưng, từng lớp quầng sáng rơi trên nền đá hoa cương với cấu trúc rất đối xứng, thắp sáng những hoa trái thánh thiện quấn quanh hoa văn cây bồ đào.
Chiếc áo Mozzetta mùa đông khoác trên người Giáo hoàng được làm bằng lông nhung thiên nga đính lông chồn trắng, viền áo được bao phủ bởi những sợi kim tuyến cầu kỳ, tà áo phía sau kéo lên sàn nhà sạch sẽ sáng bóng. Nó đội chiếc vương miện ba tầng, trên người quàng dải băng thánh màu bạch kim, tay trái cầm quyền trượng giáo chủ bằng vàng, tay phải đeo nhẫn quyền giới* hồng ngọc, tượng trưng cho đại diện tối cao của Chúa Jesus trên thế gian.
(*Nhẫn tượng trưng cho quyền lực trong giáo hội, Ecclesiastical ring)
Sau khi thực tập sinh được viên cảnh sát đưa đến nhà thờ, cuối cùng thì Giáo hoàng cũng xoay người lại từ phía trước đàn tế.
Khuôn mặt nó thể hiện độ tuổi như bóng lưng, một lớp tóc đen mềm mại rũ xuống quanh tai, gương mặt non nớt không to hơn lòng bàn tay người lớn là bao. Một đôi mắt tròn lấp lánh, hàng mi dài buông xuống che đi ánh sáng long lanh bên trong, giống như thần tình yêu Cupid trong thần thoại Hy Lạp cổ đại nổi tiếng, thuần khiết vô tội.
Thoạt trông cậu nhóc chỉ chừng năm sáu tuổi, chưa nói việc phải đội vương miện ba tầng nặng trịch trên đầu, ngay cả quyền trượng chắc cũng chưa cầm vững. Nhưng nó cầm rất chắc, không những chắc mà đứng trước đàn tế cũng khá ra dáng.
Sống lưng nó thẳng tắp, sắc mặt nghiêm nghị, có thể thấy nó đang rất cố gắng tạo hình tượng người lớn uy nghiêm cho mình. Tiếc rằng vì lý do chiều cao, nên khi nó đứng trên sàn nhà thờ, không nhờ chiếc vương miện khảm vô số đá quý lộng lẫy trên đầu kia thì chiều cao của nó chẳng nhỉnh hơn đàn tế là bao, đáng yêu đến mức không nhịn được cười.
Vị Tiểu Giáo hoàng này chẳng qua chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, tuy ngạc nhiên nhưng nhóm thực tập sinh cũng không thấy có gì không đúng, khán giả cũng vậy.
[Quào, bé Giáo hoàng thấy cưng quá trời!]
[Bé trai đáng yêu xỉuuu á tui chớt đây! Baby boy ơi mama iu cưng!]
[Chả hiểu sao tôi cứ cảm giác bé trai dễ thương này trông quen vãi? Nhưng tôi nhìn mãi không phát hiện ra điểm khác thường nào… Quái thật, quên đi, khỏi nghĩ! Aaaaa cứu với nhóc này đáng yêu quá, nhìn ngoan quá!]
Trừ Tông Cửu.
Ngoại hình của đứa trẻ sáu tuổi còn chưa nảy nở, nhưng từ đường nét khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Giáo hoàng là đoán được tướng mạo của nó mai sau chắc chắn không lệch đi đâu được.
Chẳng ai nghĩ đến Ác ma, thứ nhất hẳn là do tuổi tác, thứ hai có lẽ vì ngoài Tông Cửu thì ấn tượng của những người khác về No.1 chỉ là hắn có mặt ở hội trường trong lần bình chọn thứ hai, vả lại ngai vàng của hắn nằm cao nhất trong studio, nhiều người dù ngẩng đầu cũng rất khó nhìn rõ; còn lúc ở Las Vegas, số thực tập sinh chen được vào vòng trong cùng của sòng bạc trung tâm rất ít.
Thứ ba… Có lẽ vì khí chất.
Ác ma phiên bản thu nhỏ hoàn toàn khác với No.1 sau khi trưởng thành, bao gồm mọi mặt. Nhưng Tông Cửu xác định chắc chắn, Tiểu Giáo hoàng đang đứng trước mặt chính là kẻ thù không đội trời chung của mình. Còn cậu dùng cách gì để nhận ra, chuyện này chỉ có thể nói là trực giác và cảm ứng tâm linh kỳ diệu giữa kẻ thù với nhau.
Nếu ngay cả kẻ thù của mình cũng không nhận ra, thì còn gọi gì là kẻ thù nữa!
Hay lắm, Ác ma cũng làm Giáo hoàng cơ đấy.
Chàng trai tóc trắng đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng. Quả nhiên vẫn nên hủy diệt phó bản này.
Anthony đứng bên cạnh cậu, vì làm cấp dưới lâu năm nên dù nóng tính, gã rất biết cách nhìn mặt mà nói chuyện. Thấy cậu nhíu mày, gã lập tức hỏi khẽ: “Có gì không ổn à?”
Tông Cửu trầm mặc lắc đầu, “Vẫn chưa xác định được.”
Khí chất của Ác ma sau khi trưởng thành rất dễ nhận biết, đó là loại ác ý bén nhọn không đội trời chung với cả thế giới, sự điên cuồng ngập tràn trên người hắn tuyệt đối là người bệnh nặng nhất trong vô số người mà Tông Cửu từng gặp trước và sau khi xuyên sách.
Mà bây giờ, dù xác định là cùng một người nhưng hơi thở trên người Tiểu Giáo hoàng lại bình thản như vậy, lúc đảo mắt có toát ra đôi phần gian xảo nhưng vẫn khác rất xa so với tà niệm nặng nề không thở nổi trên thân Ác ma phiên bản trưởng thành.
Thậm chí ngay cả màu mắt cũng khác.
Mắt Phù thủy đen có màu xanh lá cây vì hắn ta là người Bắc Âu, Phạm Trác mắt đỏ vì hắn ta là Ma cà rồng, đôi mắt màu hồng nhạt của Tông Cửu là vì nguyên chủ mắc bệnh bạch tạng, thiếu sắc tố melanin tổng hợp bẩm sinh. Còn con ngươi của Ác ma là màu vàng sẫm, rất dễ nhận biết, màu này còn được gọi là màu hổ phách, cực kỳ quý hiếm.
Con ngươi của Tiểu Giáo hoàng trước mặt là màu nâu đen nghiêm túc, bình thường, không có gì khác lạ, nhìn kiểu gì cũng không giống màu vàng sẫm vừa sáng vừa lạnh lẽo của No.1.
“Đúng rồi, nếu có cơ hội, mấy ngày nay hãy cố gắng thám thính càng nhiều tin tức về nhiệm vụ chính thứ hai.”
Tông Cửu nhìn thẳng phía trước, nói bằng âm lượng chỉ có Anthony nghe được.
Anthony sửng sốt, “Vì sao?”
“Rõ ràng nhiệm vụ chính thứ nhất có vấn đề, hơn nữa cậu cũng nghe rồi đấy, nửa Ma cà rồng quá nửa là không thể vượt qua Ngày phán xét, thế nào?”
Chàng trai tóc trắng cười nhếch mép nhìn gã, “Nếu thực hiện nhiệm vụ thứ nhất, cậu sẽ phải viết di chúc ở đây đấy, không vội à?”
Chỉ một thoáng, hiếm khi nửa Ma cà rồng nảy sinh cảm giác không biết gọi tên trong lòng. Gã luôn ôm địch ý không nhỏ với Ảo thuật gia. Từ khi ở Las Vegas, người này thắng không ít chip đánh bạc từ tay gã, vả mặt gã chát chát trước mặt mọi người, Anthony rất có thành kiến với cậu. Do mệnh lệnh của Điện hạ, gã mới kiềm chế ý định bỏ đá xuống giếng trong phó bản thôn hoang. Sau này nếu không phải biết cậu là hôn phu của Điện hạ, tuy hôn ước đã hết hiệu lực nhưng tin tức đó vẫn đủ khiến người ta phải sốc, Anthony cũng chẳng im như gà đến vậy.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Tông Cửu đã thể hiện thực lực tuyệt đối. Nhưng lần này, trong lòng người kia biết rõ gã có thành kiến, thậm chí hoàn toàn không cần quan tâm tới chuyện của đội vì cậu là “người trời sinh thánh khiết” do chính NPC nói.
Sau lúc lâu, khi mà Tông Cửu cho rằng người này sẽ không nói nữa, Anthony lại thấp giọng lầm bầm một câu.
“Biết rồi.”
“Chào mừng mọi người đến với thành phố thiện lành.”
Trong lúc Tông Cửu và Anthon đang thì thầm, Tiểu Giáo hoàng đã cất tiếng.
Ánh mắt nó quét qua tất cả mọi người đang đứng phía dưới, dừng lại hồi lâu trên người Ảo thuật gia tóc trắng.
Ngay cả ánh mắt cũng cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác. Tông Cửu gần như có thể loại trừ trường hợp giả vờ.
Sau khi dừng lại khoảng năm giây, Tiểu Giáo hoàng mới nhìn sang hướng khác.
“Các vị là khách phương xa, đường xá xa xôi, tàu xe mệt mỏi, xin mời ngồi.”
Hắn bước xuống từ trên bục cao, giơ bàn tay đeo chiếc nhẫn quyền lực hồng ngọc, ra hiệu cho các thực tập sinh ngồi xuống chiếc ghế dài màu đen trong nhà thờ.
Điệu bộ chủ nhà này, lại khiến người ta ngầm hiểu cười một tiếng. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhà thờ lớn trong trấn nhỏ này mang đến một cảm giác rất thoải mái.
Chẳng riêng các tín đồ đang cầu nguyện quanh nhà thờ, mà cả những chú chim bồ câu trắng thi thoảng lướt qua góc cửa sổ, những trang sách kinh văn trên bục giảng đạo bị gió hất lên, hay là huân hương của lễ Misa được đốt trong phòng, mọi thứ đều dễ dàng khiến tâm trạng nóng nảy của người ta từ từ bình tĩnh lại.
Cơ thể và tinh thần luôn căng thẳng của các thực tập sinh bắt đầu thả lỏng, ngồi xuống ghế. Mặt ghế được bọc một lớp đệm êm ái, lúc ngồi xuống không thấy lạnh.
“Tôi biết nhất định mọi người có nhiều điều thắc mắc, xin đừng nóng vội, sau đây tôi sẽ giải thích từng điều với mọi người.”
Giọng của Tiểu Giáo hoàng mang theo nét trẻ con của thiếu nhi, vang lên không nhanh không chậm.
…
Trong thời gian sau đó, nó gần như đã giải đáp tất cả nghi vấn của các thực tập sinh.
“Ngày phán xét là ngày họ quy định…”
Tiểu Giáo hoàng chỉ lên trời, giả vờ vẽ một cây thánh giá trên ngực mình, “Còn bảy ngày nữa, à không, hôm nay là ngày đầu tiên, ngày thứ bảy chính là Ngày phán xét, các anh còn năm ngày để xóa tội lỗi trên cánh tay.”
“Thành phố này tên là thành phố thiện lành, nhưng vì chúng ta là con người chứ không phải thánh hiền, nên tất nhiên sẽ có tội lỗi từ khi sinh ra. Chỉ cần mang suy nghĩ xấu xa hoặc phạm tội, vạch đen tội lỗi cũng sẽ xuất hiện trên cánh tay các cư dân trong thị trấn.”
Nó vừa giải thích, vừa ra hiệu cho viên cảnh sát kéo tay áo lên.
Viên cảnh sát lập tức hiểu ý, vội nhỏ giọng niệm một câu: “Ca tụng Satan!”
Quả nhiên vừa dứt câu, trên cánh tay lộ ra ngoài của viên cảnh sát, một vạch đen chậm rãi hình thành.
“Người trong thị trấn có thể đến phòng xưng tội tìm tôi để xưng tội, thẳng thắn thú nhận tội lỗi đã gây ra, thành tâm sám hối sẽ có thể xóa bỏ vạch đen trên cánh tay.”
Tiểu Giáo hoàng gật đầu với viên cảnh sát, người kia bèn buông tay áo xuống, đi tới căn phòng gỗ nhỏ màu nâu sẫm cạnh bức tường của nhà thờ.
Căn phòng gỗ này được dựng ở phía vách nhà thờ, bên trong được ngăn bằng ván gỗ, hai bên treo một tấm rèm màu tím sẫm.
Xưng tội là một loại thánh sự của Công giáo La Mã, tín đồ phạm tội chỉ cần bộc bạch hết tội lỗi của mình với giáo sĩ bên kia tấm ván gỗ trong phòng, giáo sĩ có thể thực hiện thánh sự tha tội, tội ác sẽ được tha thứ. Đây cũng là lý do tại sao người ta thường nói, các giáo sĩ là những người được biết đến nhiều nhất.
“Tôi không chắc cách này có tác dụng với các anh hay không, vì đã từng có người xứ khác thử rồi.”
Tiểu Giáo hoàng thoáng dừng: “Nhưng để đảm bảo tính nghiêm ngặt, sau khi giảng giải xong, tôi sẽ tổ chức thánh sự xưng tội, mời các vị khách đến thử.”
“Vậy ngoài cách này, còn cách nào khác xóa bỏ tội lỗi không?” Từ Túc hỏi.
“Có.”
Tiểu Giáo hoàng bước xuống từ bậc thang, chỉ lên bầu trời bên ngoài.
“Dưới mặt đất là Địa ngục, trong Địa ngục có một thành phố tội ác, vừa khéo nằm ngay sau thành phố thiện lành. Đúng như các anh nghĩ, thế giới đó đầy rẫy ác ý trái ngược với thành phố thiện lành.”
“Gần đây Ngày phán xét đang đến gần, cư dân thành phố tội ác cũng bắt đầu không ngoan ngoan. Mỗi khi trăng tròn treo cao, thành phố mặt kính này sẽ kết nối với thành phố thiện lành trong sự phản chiếu của mặt nước.”
“Thành phố tội ác là sự tồn tại của cái ác, những khẩu súng lúc trước cấp cho mọi người đều có tác dụng này. Nếu có tiêu diệt cư dân của thành phố tội ác vào ban đêm, sẽ có tác dụng xóa bỏ tội lỗi.”
Tất cả đều là sự thật.
Tông Cửu vẫn luôn lẳng lặng quan sát Ác ma phiên bản thiếu nhi, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn.
“À đúng rồi, tôi nghe bà Maria nói có một người trời sinh thánh khiết trong số các vị khách?”
Bỗng nhiên, Tiểu Giáo hoàng chuyển chủ đề, có vẻ khá hào hứng nhìn qua đây với ánh mắt tò mò không giấu nổi.
“Người thánh khiết trời sinh có thể bình an vô sự vượt qua Ngày phán xét, không cần xưng tội cũng không cần săn giết tội ác, đúng là vận may của người thân các vị thần.”
“Vừa khéo… Tôi và anh trai xinh đẹp này vừa quen đã thân, khá hợp ý.”
Một nụ cười ngọt ngào hé nở trên khuôn mặt nhóc Ác ma, “Hay là mấy ngày này, anh ở lại nhà thờ với em nhé?”
Chiếc áo Mozzetta mùa đông khoác trên người Giáo hoàng được làm bằng lông nhung thiên nga đính lông chồn trắng, viền áo được bao phủ bởi những sợi kim tuyến cầu kỳ, tà áo phía sau kéo lên sàn nhà sạch sẽ sáng bóng. Nó đội chiếc vương miện ba tầng, trên người quàng dải băng thánh màu bạch kim, tay trái cầm quyền trượng giáo chủ bằng vàng, tay phải đeo nhẫn quyền giới* hồng ngọc, tượng trưng cho đại diện tối cao của Chúa Jesus trên thế gian.
(*Nhẫn tượng trưng cho quyền lực trong giáo hội, Ecclesiastical ring)
Sau khi thực tập sinh được viên cảnh sát đưa đến nhà thờ, cuối cùng thì Giáo hoàng cũng xoay người lại từ phía trước đàn tế.
Khuôn mặt nó thể hiện độ tuổi như bóng lưng, một lớp tóc đen mềm mại rũ xuống quanh tai, gương mặt non nớt không to hơn lòng bàn tay người lớn là bao. Một đôi mắt tròn lấp lánh, hàng mi dài buông xuống che đi ánh sáng long lanh bên trong, giống như thần tình yêu Cupid trong thần thoại Hy Lạp cổ đại nổi tiếng, thuần khiết vô tội.
Thoạt trông cậu nhóc chỉ chừng năm sáu tuổi, chưa nói việc phải đội vương miện ba tầng nặng trịch trên đầu, ngay cả quyền trượng chắc cũng chưa cầm vững. Nhưng nó cầm rất chắc, không những chắc mà đứng trước đàn tế cũng khá ra dáng.
Sống lưng nó thẳng tắp, sắc mặt nghiêm nghị, có thể thấy nó đang rất cố gắng tạo hình tượng người lớn uy nghiêm cho mình. Tiếc rằng vì lý do chiều cao, nên khi nó đứng trên sàn nhà thờ, không nhờ chiếc vương miện khảm vô số đá quý lộng lẫy trên đầu kia thì chiều cao của nó chẳng nhỉnh hơn đàn tế là bao, đáng yêu đến mức không nhịn được cười.
Vị Tiểu Giáo hoàng này chẳng qua chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, tuy ngạc nhiên nhưng nhóm thực tập sinh cũng không thấy có gì không đúng, khán giả cũng vậy.
[Quào, bé Giáo hoàng thấy cưng quá trời!]
[Bé trai đáng yêu xỉuuu á tui chớt đây! Baby boy ơi mama iu cưng!]
[Chả hiểu sao tôi cứ cảm giác bé trai dễ thương này trông quen vãi? Nhưng tôi nhìn mãi không phát hiện ra điểm khác thường nào… Quái thật, quên đi, khỏi nghĩ! Aaaaa cứu với nhóc này đáng yêu quá, nhìn ngoan quá!]
Trừ Tông Cửu.
Ngoại hình của đứa trẻ sáu tuổi còn chưa nảy nở, nhưng từ đường nét khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Giáo hoàng là đoán được tướng mạo của nó mai sau chắc chắn không lệch đi đâu được.
Chẳng ai nghĩ đến Ác ma, thứ nhất hẳn là do tuổi tác, thứ hai có lẽ vì ngoài Tông Cửu thì ấn tượng của những người khác về No.1 chỉ là hắn có mặt ở hội trường trong lần bình chọn thứ hai, vả lại ngai vàng của hắn nằm cao nhất trong studio, nhiều người dù ngẩng đầu cũng rất khó nhìn rõ; còn lúc ở Las Vegas, số thực tập sinh chen được vào vòng trong cùng của sòng bạc trung tâm rất ít.
Thứ ba… Có lẽ vì khí chất.
Ác ma phiên bản thu nhỏ hoàn toàn khác với No.1 sau khi trưởng thành, bao gồm mọi mặt. Nhưng Tông Cửu xác định chắc chắn, Tiểu Giáo hoàng đang đứng trước mặt chính là kẻ thù không đội trời chung của mình. Còn cậu dùng cách gì để nhận ra, chuyện này chỉ có thể nói là trực giác và cảm ứng tâm linh kỳ diệu giữa kẻ thù với nhau.
Nếu ngay cả kẻ thù của mình cũng không nhận ra, thì còn gọi gì là kẻ thù nữa!
Hay lắm, Ác ma cũng làm Giáo hoàng cơ đấy.
Chàng trai tóc trắng đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng. Quả nhiên vẫn nên hủy diệt phó bản này.
Anthony đứng bên cạnh cậu, vì làm cấp dưới lâu năm nên dù nóng tính, gã rất biết cách nhìn mặt mà nói chuyện. Thấy cậu nhíu mày, gã lập tức hỏi khẽ: “Có gì không ổn à?”
Tông Cửu trầm mặc lắc đầu, “Vẫn chưa xác định được.”
Khí chất của Ác ma sau khi trưởng thành rất dễ nhận biết, đó là loại ác ý bén nhọn không đội trời chung với cả thế giới, sự điên cuồng ngập tràn trên người hắn tuyệt đối là người bệnh nặng nhất trong vô số người mà Tông Cửu từng gặp trước và sau khi xuyên sách.
Mà bây giờ, dù xác định là cùng một người nhưng hơi thở trên người Tiểu Giáo hoàng lại bình thản như vậy, lúc đảo mắt có toát ra đôi phần gian xảo nhưng vẫn khác rất xa so với tà niệm nặng nề không thở nổi trên thân Ác ma phiên bản trưởng thành.
Thậm chí ngay cả màu mắt cũng khác.
Mắt Phù thủy đen có màu xanh lá cây vì hắn ta là người Bắc Âu, Phạm Trác mắt đỏ vì hắn ta là Ma cà rồng, đôi mắt màu hồng nhạt của Tông Cửu là vì nguyên chủ mắc bệnh bạch tạng, thiếu sắc tố melanin tổng hợp bẩm sinh. Còn con ngươi của Ác ma là màu vàng sẫm, rất dễ nhận biết, màu này còn được gọi là màu hổ phách, cực kỳ quý hiếm.
Con ngươi của Tiểu Giáo hoàng trước mặt là màu nâu đen nghiêm túc, bình thường, không có gì khác lạ, nhìn kiểu gì cũng không giống màu vàng sẫm vừa sáng vừa lạnh lẽo của No.1.
“Đúng rồi, nếu có cơ hội, mấy ngày nay hãy cố gắng thám thính càng nhiều tin tức về nhiệm vụ chính thứ hai.”
Tông Cửu nhìn thẳng phía trước, nói bằng âm lượng chỉ có Anthony nghe được.
Anthony sửng sốt, “Vì sao?”
“Rõ ràng nhiệm vụ chính thứ nhất có vấn đề, hơn nữa cậu cũng nghe rồi đấy, nửa Ma cà rồng quá nửa là không thể vượt qua Ngày phán xét, thế nào?”
Chàng trai tóc trắng cười nhếch mép nhìn gã, “Nếu thực hiện nhiệm vụ thứ nhất, cậu sẽ phải viết di chúc ở đây đấy, không vội à?”
Chỉ một thoáng, hiếm khi nửa Ma cà rồng nảy sinh cảm giác không biết gọi tên trong lòng. Gã luôn ôm địch ý không nhỏ với Ảo thuật gia. Từ khi ở Las Vegas, người này thắng không ít chip đánh bạc từ tay gã, vả mặt gã chát chát trước mặt mọi người, Anthony rất có thành kiến với cậu. Do mệnh lệnh của Điện hạ, gã mới kiềm chế ý định bỏ đá xuống giếng trong phó bản thôn hoang. Sau này nếu không phải biết cậu là hôn phu của Điện hạ, tuy hôn ước đã hết hiệu lực nhưng tin tức đó vẫn đủ khiến người ta phải sốc, Anthony cũng chẳng im như gà đến vậy.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Tông Cửu đã thể hiện thực lực tuyệt đối. Nhưng lần này, trong lòng người kia biết rõ gã có thành kiến, thậm chí hoàn toàn không cần quan tâm tới chuyện của đội vì cậu là “người trời sinh thánh khiết” do chính NPC nói.
Sau lúc lâu, khi mà Tông Cửu cho rằng người này sẽ không nói nữa, Anthony lại thấp giọng lầm bầm một câu.
“Biết rồi.”
“Chào mừng mọi người đến với thành phố thiện lành.”
Trong lúc Tông Cửu và Anthon đang thì thầm, Tiểu Giáo hoàng đã cất tiếng.
Ánh mắt nó quét qua tất cả mọi người đang đứng phía dưới, dừng lại hồi lâu trên người Ảo thuật gia tóc trắng.
Ngay cả ánh mắt cũng cho người ta một cảm giác hoàn toàn khác. Tông Cửu gần như có thể loại trừ trường hợp giả vờ.
Sau khi dừng lại khoảng năm giây, Tiểu Giáo hoàng mới nhìn sang hướng khác.
“Các vị là khách phương xa, đường xá xa xôi, tàu xe mệt mỏi, xin mời ngồi.”
Hắn bước xuống từ trên bục cao, giơ bàn tay đeo chiếc nhẫn quyền lực hồng ngọc, ra hiệu cho các thực tập sinh ngồi xuống chiếc ghế dài màu đen trong nhà thờ.
Điệu bộ chủ nhà này, lại khiến người ta ngầm hiểu cười một tiếng. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhà thờ lớn trong trấn nhỏ này mang đến một cảm giác rất thoải mái.
Chẳng riêng các tín đồ đang cầu nguyện quanh nhà thờ, mà cả những chú chim bồ câu trắng thi thoảng lướt qua góc cửa sổ, những trang sách kinh văn trên bục giảng đạo bị gió hất lên, hay là huân hương của lễ Misa được đốt trong phòng, mọi thứ đều dễ dàng khiến tâm trạng nóng nảy của người ta từ từ bình tĩnh lại.
Cơ thể và tinh thần luôn căng thẳng của các thực tập sinh bắt đầu thả lỏng, ngồi xuống ghế. Mặt ghế được bọc một lớp đệm êm ái, lúc ngồi xuống không thấy lạnh.
“Tôi biết nhất định mọi người có nhiều điều thắc mắc, xin đừng nóng vội, sau đây tôi sẽ giải thích từng điều với mọi người.”
Giọng của Tiểu Giáo hoàng mang theo nét trẻ con của thiếu nhi, vang lên không nhanh không chậm.
…
Trong thời gian sau đó, nó gần như đã giải đáp tất cả nghi vấn của các thực tập sinh.
“Ngày phán xét là ngày họ quy định…”
Tiểu Giáo hoàng chỉ lên trời, giả vờ vẽ một cây thánh giá trên ngực mình, “Còn bảy ngày nữa, à không, hôm nay là ngày đầu tiên, ngày thứ bảy chính là Ngày phán xét, các anh còn năm ngày để xóa tội lỗi trên cánh tay.”
“Thành phố này tên là thành phố thiện lành, nhưng vì chúng ta là con người chứ không phải thánh hiền, nên tất nhiên sẽ có tội lỗi từ khi sinh ra. Chỉ cần mang suy nghĩ xấu xa hoặc phạm tội, vạch đen tội lỗi cũng sẽ xuất hiện trên cánh tay các cư dân trong thị trấn.”
Nó vừa giải thích, vừa ra hiệu cho viên cảnh sát kéo tay áo lên.
Viên cảnh sát lập tức hiểu ý, vội nhỏ giọng niệm một câu: “Ca tụng Satan!”
Quả nhiên vừa dứt câu, trên cánh tay lộ ra ngoài của viên cảnh sát, một vạch đen chậm rãi hình thành.
“Người trong thị trấn có thể đến phòng xưng tội tìm tôi để xưng tội, thẳng thắn thú nhận tội lỗi đã gây ra, thành tâm sám hối sẽ có thể xóa bỏ vạch đen trên cánh tay.”
Tiểu Giáo hoàng gật đầu với viên cảnh sát, người kia bèn buông tay áo xuống, đi tới căn phòng gỗ nhỏ màu nâu sẫm cạnh bức tường của nhà thờ.
Căn phòng gỗ này được dựng ở phía vách nhà thờ, bên trong được ngăn bằng ván gỗ, hai bên treo một tấm rèm màu tím sẫm.
Xưng tội là một loại thánh sự của Công giáo La Mã, tín đồ phạm tội chỉ cần bộc bạch hết tội lỗi của mình với giáo sĩ bên kia tấm ván gỗ trong phòng, giáo sĩ có thể thực hiện thánh sự tha tội, tội ác sẽ được tha thứ. Đây cũng là lý do tại sao người ta thường nói, các giáo sĩ là những người được biết đến nhiều nhất.
“Tôi không chắc cách này có tác dụng với các anh hay không, vì đã từng có người xứ khác thử rồi.”
Tiểu Giáo hoàng thoáng dừng: “Nhưng để đảm bảo tính nghiêm ngặt, sau khi giảng giải xong, tôi sẽ tổ chức thánh sự xưng tội, mời các vị khách đến thử.”
“Vậy ngoài cách này, còn cách nào khác xóa bỏ tội lỗi không?” Từ Túc hỏi.
“Có.”
Tiểu Giáo hoàng bước xuống từ bậc thang, chỉ lên bầu trời bên ngoài.
“Dưới mặt đất là Địa ngục, trong Địa ngục có một thành phố tội ác, vừa khéo nằm ngay sau thành phố thiện lành. Đúng như các anh nghĩ, thế giới đó đầy rẫy ác ý trái ngược với thành phố thiện lành.”
“Gần đây Ngày phán xét đang đến gần, cư dân thành phố tội ác cũng bắt đầu không ngoan ngoan. Mỗi khi trăng tròn treo cao, thành phố mặt kính này sẽ kết nối với thành phố thiện lành trong sự phản chiếu của mặt nước.”
“Thành phố tội ác là sự tồn tại của cái ác, những khẩu súng lúc trước cấp cho mọi người đều có tác dụng này. Nếu có tiêu diệt cư dân của thành phố tội ác vào ban đêm, sẽ có tác dụng xóa bỏ tội lỗi.”
Tất cả đều là sự thật.
Tông Cửu vẫn luôn lẳng lặng quan sát Ác ma phiên bản thiếu nhi, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn.
“À đúng rồi, tôi nghe bà Maria nói có một người trời sinh thánh khiết trong số các vị khách?”
Bỗng nhiên, Tiểu Giáo hoàng chuyển chủ đề, có vẻ khá hào hứng nhìn qua đây với ánh mắt tò mò không giấu nổi.
“Người thánh khiết trời sinh có thể bình an vô sự vượt qua Ngày phán xét, không cần xưng tội cũng không cần săn giết tội ác, đúng là vận may của người thân các vị thần.”
“Vừa khéo… Tôi và anh trai xinh đẹp này vừa quen đã thân, khá hợp ý.”
Một nụ cười ngọt ngào hé nở trên khuôn mặt nhóc Ác ma, “Hay là mấy ngày này, anh ở lại nhà thờ với em nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất