Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 169

Trước Sau
“Điệu nhảy không bao giờ dừng”



Trong “Scent of a Woman”, trung tá mù về hưu Frank Slade đã khiêu vũ với một người phụ nữ theo điệu nhạc này trong phòng ăn, đồng thời “One step away” cũng là điệu tango nổi tiếng thế giới.

Nhiều người dù không biết nhảy nhưng cũng từng nghe nói. Toàn bộ sảnh tiệc vẫn chìm trong bóng tối, ngoài âm thanh thì tất cả các thực tập sinh đều bị ẩn trong bóng đêm sâu thẳm.

Giờ mọi người đang rất tò mò người hướng dẫn thần bí kia là ai, thực tập sinh phát hiện ra hắn chỉ trong một khúc nhạc là người nào? Tiếc rằng hội trường tối mịt không chút ánh sáng đã không cho bọn họ cơ hội.

Khán giả phòng livestream cực kỳ phẫn nộ nhưng sau đó vài anh hùng bàn phím bị hệ thống chủ khóa mõm thì đã yên tĩnh hơn, hướng gió đổi thành muôn vàn suy đoán.

[Có chụy nào giống em không, tăng âm lượng lên mức tối đa rồi cố phân biệt đâu là cặp đôi của cố vấn kakaka]

[Hmu hmu lầu trên ơi tui giống bà nè, nhưng tui chỉ nghe một tràng âm thanh lẹt xẹt làm người ta buồn quá trời, tan nát ghê!]

[Haiz, các chị em ơi, thay vì nghe giọng thì chi bằng mình cùng đoán xem rốt cuộc người hướng dẫn là ai, ai là thực tập sinh đã nhận ra người hướng dẫn đê! Tôi phát biểu suy đoán của mình trước nhé, thực tập sinh có thể tìm được người hướng dẫn nhanh vậy chắc chắn bọn họ quen biết nhau từ trước, dù không quen thì cũng rành rẽ về nhau… Nhưng mới một bài hát đã phát hiện liền thì vô lý quá.]

[Tôi cũng định nói thế, người hướng dẫn bị tìm thấy nhanh vậy, có thể phủ nhận suy đoán trước đó người kia không biết người hướng dẫn là ai. Chắc chắn người hướng dẫn còn một thân phận thực tập sinh nữa, nhưng mà lạ lắm nhé, nếu đã biết người hướng dẫn từ trước vậy sao không nói ra luôn?]

[Đúng rồi, bí ẩn ghê! Hổng lẽ người hướng dẫn có quan hệ rất thân thiết với thực tập sinh kia, nên người đó mới tiện đà black box*?]

(*Hộp đen là hệ thống chỉ biết đầu vào và đầu ra chứ không biết cấu trúc bên trong, ở đây người này đang ám chỉ họ chỉ biết có thực tập sinh đã nhận ra người hướng dẫn chứ không biết nội tình bên trong.)

Ngay khi mọi người đang mạnh dạn suy đoán, không hề biết mình đang dần tiếp cận sự thật thì cục diện trên sân lại thay đổi.

Gần như ngay khoảnh khắc khúc nhạc dạo violin vang lên, Tông Cửu lập tức phản xạ giơ tay muốn giành bước nam trước. Mời Ác ma khiêu vũ đã là quá giới hạn, nếu còn bắt cậu nhảy bước nữ thì thà Tông Cửu thà rời khỏi sàn cho xong.

Thế nhưng xấu hổ là ngay khi cậu giơ tay thì người phía sau cười khẽ một tiếng, đặt tay lên lưng thanh niên tóc trắng một cách vô cùng tự nhiên. Hơi thở lạnh như băng quét qua gáy như con rắn chui vào lớp áo sơ mi trắng đang mở rộng, khiến làn da trắng bóc run rẩy.

Bàn tay mang găng trắng mạnh bạo chen vào giữa năm ngón tay mảnh mai của Ảo thuật gia rồi siết chặt, mập mờ vuốt ve khoảng trống giữa găng tay da và những ngón tay trần để lại một vệt hơi lạnh như đang trêu chọc.

Đây là bước nữ!

Tông Cửu nghiến răng đẩy mạnh, cố gắng mượn lực để tránh nhưng cậu vừa muốn giãy khỏi vòng tay của Ác ma thì âm thanh máy móc lạnh lùng của hệ thống chủ đã bay vào đầu Tông Cửu.

[Cảnh cáo: Thực tập sinh nhất định phải hoàn thành điệu nhảy này, nếu không sẽ coi như bỏ giai đoạn thứ ba.]

Tông Cửu: “…”

Bàn chân cậu đang bước đột ngột rẽ ngoặt giữa không trung, xoay tròn một vòng giẫm thẳng lên mũi giày da đen, đè mạnh xuống chân hắn.

Bàn tay trên lưng cậu hơi siết chặt như trừng phạt. Chế phục Ảo thuật gia thành công có vẻ tâm trạng No.1 tốt lên hẳn, trông cực kỳ hài lòng.

“Nghe lời chưa?”

Tiếng cười của người đàn ông vang sau tai cậu, âm cuối kéo theo sự lười biếng hững hờ như thể đã biết từ trước rằng cậu sẽ đưa ra lựa chọn chính xác giữa chừng.

Nghe lời sao?

Sống lưng Tông Cửu dán chặt vào lồng ngực lạnh lẽo của Ác ma, cảm nhận được xúc cảm cứng rắn khi đường cong cơ bắp đối phương chạm lên lưng mình, lòng thầm tự giễu. Tay đã bị giữ lại nên cậu dứt khoát trói ngược tay của tên kia, xoay người nhìn thẳng vào đôi con ngươi vàng sẫm ẩn sau lớp mặt nạ không chút do dự.



Điệu tango trong truyền thuyết là một điệu nhảy có nguồn gốc từ châu Mỹ Latin. So với điệu valse nhẹ nhàng lịch thiệp như truyện cổ tích, hay điệu rumba lãng mạn chóng vánh như tình yêu cuồng nhiệt thì điệu tango càng giống lời thì thầm giữa những đôi yêu nhau, một trò chơi bí mật, nửa người trên vô cùng xa cách, còn nửa người dưới thì thả hồn quyện vào nhau theo những bước nhảy.

Người ta nói lúc nhảy tango người đàn ông phải đeo một thanh dao ngắn, bởi vì nó giống như một vũ công liều lĩnh dấn thân vào một trận chiến và đánh cược, so với việc thể hiện sự mềm mại của cơ thể mình thì sự va chạm lúc gần lúc xa của kỳ phùng địch thủ mới là điều tinh túy.

Tông Cửu nở nụ cười khiêu khích với hắn, khóe miệng cong lên dưới lớp mặt nạ bất chấp nhảy bước nam.

Làm sao có thể nhảy điệu tango với hai bước nam được?

Hai chiếc mặt nạ đối diện nhau, trang phục y chang nhau và linh hồn điên cuồng không chịu cô đơn ẩn dưới lớp da giống hệt nhau. Bọn họ giằng co, ý chí chiến đấu dày đặc tràn ngập trong bóng tối, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Hai người đối chọi gay gắn trên sàn nhảy, không ai nhường ai vừa giống một cuộc chiến khốc liệt đến mức không phân thắng bại, vừa giống như trò chơi đố anh bắt được em.

Một người tiến, một người lùi.

Trong cuộc đọ sức giữa sức mạnh và sắc đẹp, không ai chịu tỏ ra yếu thế đầu tiên. Dù bóng tối sâu đến mức che khuất tầm nhìn của mọi người, bọn họ vẫn có thể dễ dàng đoán được biểu cảm trên gương mặt nhau lúc này. Dưới cơ thể lạnh lẽo và trái tim băng giá, hai dòng máu giống nhau đang sôi trào trong hai cơ thể khác nhau.

Nghệ sĩ vĩ cầm trưởng vẽ một đường múa cung tuyệt đẹp trượt từ âm vực thấp sang dây âm vực cao, bản nhạc mới rồi còn êm dịu lập tức trở nên sôi sục như tiếng khóc rỉ máu khi thiên nga sắp lìa đời.

Nụ cười trên mặt Ác ma càng nồng đậm, hắn thuận đà chế trụ cổ tay của người trong ngực trên không trung.

Người kia cũng không né tránh mà mượn lực tiến về phía trước như một con dao bạc sắc bén, kéo theo khí thế lạnh lẽo không gì cản nổi đâm thẳng vào lồng ngực Ác ma tóc đen, xé rách bóng tối vô tận méo mó và sền sệt bao bọc bên ngoài ác ý, đâm xuyên vào trái tim đỏ tươi đang đập, vùi sâu vào đáy lòng.

Bọn họ đi từ xa đến gần.

Thân mật đến mức hơi thở quyện vào nhau, sau đó vừa chạm vào đã tách ra không chút lưu luyến. Mái tóc dài màu trắng bạc xõa tung trong màn đêm, tản ra thành một chiếc quạt khổng lồ.

Tông Cửu xoay người trong bóng tối, lúc này mới nhận ra trong vũ khúc mạnh mẽ vừa rồi chiếc mặt nạ trên mặt mình không biết đã rơi từ lúc nào, thậm chí lớp ngụy trang ban đầu cũng không còn. Chiều cao thấp đi vài centimet nhưng quần áo trên người không thay đổi, vẫn là bộ vest ba mảnh của No.1.

Găng tay màu trắng và màu đen đan vào nhau, phần đuôi âu phục vẽ lên một đường vòng cung duyên dáng. Bọn họ bị cố định ở khoảng cách không gần không xa. Các thực tập sinh xung quanh dường như cũng nghe ra điều bất thường, những động tác nhảy múa lần lượt dừng lại.

Trong một sảnh tiệc rộng lớn, chỉ còn một cặp đôi đang khiêu vũ.

[Tôi nghe thấy rồi! Tôi cá đây chắc chắn là cặp của người hướng dẫn!]

[Wow tui cũng nghe thấy rồi, giọng nói này… ồ quao nghe rất kịch liệt nha!]

[Ôi mẹ ơi, chả hiểu sao, rõ ràng là âm thanh bước nhảy rất bình thường mà sao em lại nghe như cạnh tranh với nhau, muốn đập đối phương ngay lập tức… Nói đơn giản hơn thì, em cảm giác bọn họ không phải đang khiêu vũ mà là đang đánh lộn.]

[+1, thì ra tôi không phải người duy nhất.]

[+10086, quá đúng, hai người kia đang khiêu vũ thật đấy à, tôi có lý do để nghi ngờ rằng họ đang đánh giáp lá cà!]



Lại một đòn tấn công, người đàn ông tóc đen vươn tay ra nhưng chỉ bắt được sợi tóc Ảo thuật gia vụt qua không khí.

Hắn hiếm khi đứng yên nhìn chằm chằm vào những ngón tay mình, vẻ mặt khó phân biệt vui mừng hay tức giận nhưng chỉ chốc lát hắn lại nở nụ cười khó đoán.

“Quá nhàm chán, hay là chúng ta chơi một trò chơi đi.”

Lại nữa, tiết mục chơi đùa yêu thích nhất của Ác ma, chẳng qua khi chơi tên kia vẫn rất tuân thủ võ đức, Tông Cửu đã chơi trò chơi với hắn vài lần, lần nào cũng chắc thắng.



Nhớ tới dáng vẻ ngạc nhiên bao phen của tên kia, chàng trai tóc trắng nhướng mày thích thú, “Ồ? Nói nghe thử coi?”

Ảo thuật gia cũng thích chơi trò chơi, hơn nữa chơi xong lại muốn chơi nữa, càng không ngại chơi cùng Ác ma.

No.1 tỏ ra không vui.

“Hệ thống chủ nói với tôi, có một con kiến cấp A sẽ thành No.9 mới sau khi vũ hội bế mạc.”

“Nếu cậu thắng trò chơi này, tôi không ngại…”

Hắn hạ giọng, thoáng lộ ra ý cười, “Nhúng tay một chút vì ngài Ảo thuật gia đây.”

Tông Cửu nheo mắt.

Gia Cát Ám đã nhiều lần lải nhải với cậu rằng phải nhanh chóng lên cấp S càng sớm càng tốt. Bởi vì chỉ có cấp S mới nhận được tấm vé tham dự trận chiến cuối cùng.

Nếu lần này cậu không lên cấp S, vậy đành hy vọng vào phó bản siêu cấp S tiếp theo, khó tránh khỏi đêm dài lắm mộng.

“Được thôi.”

Tông Cửu thoải mái đồng ý, “Quy tắc thế nào?”

Người đàn ông tóc đen mỉm cười bí ẩn, bàn tay xương khớp rõ ràng chạm vào bóng tối. Một giây sau, bàn tay đeo găng trắng vươn ra từ một nơi khác trong bóng tối, thò vào túi của Ảo thuật gia.

“Hử? Sao lại không có.”

Ỷ vào khả năng di chuyển tự do trong bóng tối của mình, Ác ma ngang nhiên luồn tay vào túi Tông Cửu trắng trợn sờ soạng mấy cái túi trên người cậu. Quả nhiên, tìm những lá bài từ trên người Ảo thuật gia là một quyết định đúng đắn.

Bàn tay lạnh lẽo lướt qua cơ đùi căng cứng, chậm rãi thò vào túi quần, từ từ rút ra một bộ bài từ bên trong.

“Tìm thấy rồi.”

Người đàn ông tóc đen vui vẻ ngâm nga điệu hát, tiện tay mở các lá bài rồi ném chúng lên không trung.

Tránh thoát cơn gió mạnh quét qua theo cánh tay đối phương, hắn cười híp mắt nói, “Chỉ cần cậu có thể lấy được lá Joker, vị trí No.9 sẽ là của cậu.”

Nếu đơn giản vậy thì đâu gọi là Ác ma.

Quả nhiên, theo những lá bài rơi xuống lả tả là ánh sáng u ám lóe lên từ những sợi tơ rối.

Gần như ngay khi No.1 vừa dứt lời, Tông Cửu đã bắt đầu hành động.

Cậu không màng vô vàn chướng ngại vật, dù bị ràng buộc bởi những sợi tơ vô hình, ngón tay vẫn vươn dậy như cây cỏ dưới ánh mặt trời. Chẳng mấy chốc, lá bài cuối cùng cũng lặng lẽ rơi xuống đất. Như hô ứng, đàn violon cũng cất lên nốt nhạc cuối cùng rồi im lặng.

Ác ma thở dài, giọng giả vờ tiếc nuối, “Xem ra lần này tôi…”

Ảo thuật gia giẫm lên đôi dày da đen của hắn, đột nhiên ngẩng đầu lên với ánh mắt đầy khiêu khích.

Trong miệng cậu, một lá bài có viền trắng được cắn chặt giữa đôi môi mỏng, chú hề đỏ tươi đang nhếch miệng cười toe toét.

Joker, trùm cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau