Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 196

Trước Sau
Tsuchimikado bừng tỉnh.

Chợt tỉnh giấc sau cơn hỗn loạn khiến đầu y đau âm ỉ như bị ai gõ búa, đứng thôi cũng choáng váng khó tả, cơn buồn nôn cứ nhộn nhạo trong dạ dày.

“Chắc là hết năm tiếng rồi!”

Âm Dương sư lục lọi trí nhớ thì phát hiện nó trống rỗng. Di chứng của điên cuồng bất định là mất ký ức trong năm giờ bị phạt đó!

Năm tiếng trước ở nơi nào, năm tiếng sau không nhất định vẫn còn ở đấy. Chân y rất đau, không thua gì lúc chạy thục mạng ở nông trường dưới lòng đất. Điều này hết sức kỳ lạ, chả nhẽ vừa rồi y đã chạy nữa?

Tsuchimikado gãi đầu nhìn xung quanh, thấy mình đang đứng giữa một hành lang hẹp, dưới đất là tấm thảm lông màu đỏ tươi, hai bên không có đèn mà chỉ có ngọn nến sáng lay lắt cuối góc rẽ. Xung quanh vô cùng tĩnh lặng, nghe được cả tiếng thở của chính mình.

Đây là đâu?

Âm Dương sư hoang mang, móc ra món đạo cụ duy nhất mình mang theo từ hệ thống chủ để đề phòng tình huống bất ngờ. Đó là đạo cụ chức năng có thể chuyển sang trạng thái ẩn thân, sử dụng được 3 lần và mỗi lần là 30 giây.

Đạo cụ này là Gia Cát Ám xúi y đổi, tuy xui có tiếng nhưng thực lực của Tsuchimikado cũng không vừa. Những năm qua y đã tích lũy được rất nhiều tài sản trong vòng lặp vô hạn, đến mức chỉ riêng đạo cụ cấp B trong ba lô hệ thống của y, vơ một phát cũng được cả nắm. Thực tập sinh bình thường chỉ có nước thở dài hâm mộ.

Cuối cùng y đã chọn đạo cụ ẩn thân này. Nó có thể vừa tấn công vừa phòng thủ, vừa tiến vừa lùi. Dùng để ẩn thân hay chạy trốn cũng tuyệt vời hết. Nếu không phải lúc nãy chạy trốn y bị gãy chân, sợ mình ẩn thân xong lại bị đám Đầu trâu mặt ngựa khổng lồ đang chạy trên hành lang giẫm bẹp dí, thì Tsuchimikado đã lấy ra dùng lâu rồi.

Âm Dương sư kiểm tra đạo cụ, chợt phát hiện số lần sử dụng chỉ còn lại hai. Chắc chắn y đã sử dụng trong năm tiếng mất trí nhớ, chỉ có khả năng đó thôi.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong năm tiếng đó? Vì sao y tỉnh dậy không thấy Ảo thuật gia đâu? Chẳng lẽ hai người vô tình đụng trúng lũ Đầu trâu mặt ngựa nên y mới phải dùng đạo cụ ư? Nhưng cho dù vậy, sao y lại xuất hiện ở một nơi xa lạ thế này?

Nghi vấn càng lúc càng nhiều khiến Tsuchimikado xoắn hết cả não. Y do dự chốc lát thì rón rén đi tới góc cua trước mặt, được vài bước bỗng y sực nhớ một chuyện: “Hệ thống phụ, ném ‘tàng hình’ coi.”

[Kết quả ném của bạn là 17/35, phán định thành công.]

[Bạn cảm giác bước chân mình trở nên rất nhẹ nhàng, cơ thể nhẹ bẫng. Dù xung quanh yên tĩnh nhưng bước chân không phát ra tiếng động nào.]

Quả nhiên, tách khỏi Ảo thuật gia là vận may khá hơn hẳn. Tsuchimikado thầm xỏ xiên sự quỷ quyệt của Gia Cát Ám, cẩn thận nép sát tường mà đi.

Thật bất ngờ, dường như không có ai ở đây. Y mò mẫm đi mấy phút, tầm nhìn phía trước đột nhiên trở nên sáng sủa rõ ràng.

Đây là một thư viện rất rộng rãi, khắp nơi đều là bàn ghế có lót đệm mềm và khăn trang trí, xung quanh các kệ bằng gỗ óc chó chất đầy sách. Điều kỳ lạ là có vẻ những cuốn sách được đặt trên đó lâu lắm rồi, các góc đã ố vàng cũ kỹ.

Chiếc đèn chùm pha lê treo trên trần nhà rũ xuống phản chiếu ánh sáng vàng sẫm nhẹ nhàng trong veo, mang đến nguồn sáng duy nhất cho thư viện.

Tsuchimikado mới nhìn sơ đã thấy cảnh tượng ở trung tâm thư viện. Thảm dưới sàn đã bị ai đó lật lên, để lộ màu xám đen phía dưới.

Đó là một trận pháp ma thuật khổng lồ được vẽ bằng vật liệu không rõ. Âm Dương sư đến gần mới thấy là vệt máu khô không biết của ai.

“Hay lắm, cuối cùng cũng đến nghề của mình.”

Tsuchimikado lẩm bẩm một câu, bước nhanh tới. Y không tùy tiện bước vào ma trận mà thận trọng ngồi xuống, duỗi ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nét vẽ.

Tuy đã mất đi năng lực Âm Dương sư nhưng dù gì Tsuchimikado cũng là người đã từng khêu đèn đêm, học thuộc lòng “Senji Ryakketsu”. Năng lực không còn nhưng kiến thức đã ghim trong đầu thì không bao giờ quên được.

(*Cuốn sách được viết bởi bậc thầy Âm Dương sư Abe no Seimei)

Tất cả pháp thuật trên đời như trăm sông đổ về một biển. Mặc kệ linh lực hay ma lực, thậm chí là chân khí, suy cho cùng đều là một.

Ma trận này đã mất hiệu lực.

Ánh mắt Âm Dương sư lướt qua con dao găm dính máu trên ghế, khẽ cau mày vì có một luồng hơi thở hắc ám nồng đậm đột ngột xuất hiện trong không khí, Tsuchimikado suy đoán ở đây từng diễn ra nghi thức ma thuật đen nào đó.



Đúng lúc này, rốt cuộc hệ thống phụ luôn im lặng cũng lên tiếng.

[Ném ‘Sử dụng thư viện’.]

Có biến!

Tsuchimikado làm theo lời.

[Kết quả ném của bạn là 34/40, phán định ‘Sử dụng thư viện’ thành công.]

[Đã tìm thấy tổng cộng mười mục tiêu, đang tiến hành kiểm tra xúc xắc…]

[Trong hàng chục giá sách với hàng nghìn cuốn sách được bao quanh bởi ma trận, bạn may mắn tìm thấy những trang còn sót lại của quyển sách cổ, trông như sản phẩm của thế kỷ XVI.]

“Những trang sót lại của ‘Bản thảo Sussex’?”

Đúng vậy, không phải một cuốn sách mà là các trang sách được xếp cẩn thận. Bởi vì linh cảm mạnh, Âm Dương sư cầm trên tay cũng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm từ những trang sách này.

[Nếu muốn đọc, bạn phải vượt qua kiểm tra lý trí.]

[Vượt qua kiểm tra lý trí sẽ mất từ 1 đến 3 điểm lý trí. Nếu thất bại sẽ mất từ 1 đến 6 điểm. Xin mời.]

Tsuchimikado ném xúc xắc mười mặt.

[Kết quả ném của bạn là 92/50, kiểm tra lý trí thất bại.]

[Đang tiến hành kiểm tra xúc xắc, vui lòng chờ…]

[Giá trị lý trí của bạn đã giảm 3 điểm, giá trị lý trí của thực tập sinh cấp S Tsuchimikado là 37/50.]

[Kỹ năng ‘Thần thoại Cthulhu’ của bạn đã tăng 2 điểm.]

Âm Dương sư giở sách, điều thú vị là những ký hiệu trong đó đều viết bằng tiếng Anh vô cùng quen thuộc. Chẳng qua nét chữ khá nguệch ngoạc, gạch sửa, cùng với những vết mực nhòe.

Dù vậy, khi ánh mắt Tsuchimikado rơi vào dòng đầu tiên, y đã bị sốc. Rốt cuộc y không thể khống chế ánh mắt nữa, như thể bị những dòng chữ viết như rồng bay phượng múa kia kéo lấy, đôi mắt vô thức nhìn xuống dưới.

Tập giấy không dày, đến khi Tsuchimikado đọc xong mới giật mình nhận ra mình đã vã mồ hôi lạnh khắp lưng.

Nó kể về một vị thần rất độc ác bằng vài nét bút. Tsuchimikado hiểu ra điều gì đó, bỏ những trang giấy tàn xuống và lấy vài cuốn sách khác trên giá.

Đúng như dự đoán, những cuốn sách kia ghi rất nhiều văn tự tối nghĩa và cổ xưa, tất cả đều là những lời ca tụng vị thần tà ác nọ.

Âm Dương sư nhớ tới ‘Giáo đoàn’ mà lũ động vật nhắc đến trong buổi đấu giá và nông trường dưới lòng đất, không thể giấu nổi sự bàng hoàng trong lòng.

Hiển nhiên, động vật trong thế giới này tín ngưỡng Tà thần.

Đây là một tin khủng. Nó có nghĩa kẻ triệu hồi họ đến thế giới này chính là tín đồ Tà giáo. Nhưng sao có thể? Chẳng lẽ Người sống sót ở lại đây hai mươi năm trước, đã thành lập tổ chức trong phó bản siêu cấp S này sao?

Vì thiếu thông tin quan trọng nên Tsuchimikado không thể nghĩ ra nguyên nhân. Ngay khi y định ném ‘Điều tra’, đột nhiên có tiếng bước chân đến gần trên hành lang.

“Sao rồi?”

“Bắt được tóc trắng, bán cho Công tước rồi. Đứa còn lại không thấy, chả biết chạy đi đâu. Tìm khắp rạp xiếc cũng không có.”

Tsuchimikado giật mình, núp đằng sau dãy giá sách.

“Hệ thống phụ, ném ‘Lắng nghe’ lẹ coi.”



[Kết quả ném của bạn là 99/20, chúc mừng bạn, siêu thất bại đó nghe ~]

[Bạn cảm thấy có âm thanh ù ù trong tai, rơi vào trạng thái điếc tạm thời không rõ lý do.]

Tsuchimikado: “…”

Sao vận may lúc linh lúc mất linh vậy trời, ** má!



Bên kia, sau khi xuống xe ngựa, Tông Cửu được đối xử rất nồng nhiệt.

Những người hầu trong biệt phủ của Công tước đều là gấu trúc, lời ăn tiếng nói cực kỳ khéo léo, vẻ mặt nghiêm túc chuyên nghiệp.

Tuy bề ngoài chúng có vẻ kính trọng chú mèo được Công tước báo đen mang về từ cuộc đấu giá, ngạc nhiên trầm trồ các kiểu, nhưng sự khinh thường trong mắt vẫn không che giấu được.

Đám người hầu đưa Tông Cửu vào phòng tắm, bảo rằng nước ấm đã chuẩn bị sẵn, mời cậu mau chóng tắm rửa.

Tông Cửu đóng cửa xong thì không nhúc nhích, gọi hệ thống phụ ném ‘Lắng nghe’, dán tai lên cửa nghe giọng nói bên ngoài.

[Kết quả ném của bạn là 25/30, phán định ném thành công.]

“Giống hiếm đấy, đẹp hơn đệ nhất mỹ nhân được Công tước mang về từ cuộc đấu giá năm ngoái nhiều.”

“Đúng thế, tiếc là đẹp thì đẹp, nhưng vẫn chỉ là một con người.”

“Lần này khác nha. Nghe đồn quyền sử dụng chỉ có ba ngày. Chậc, mà cũng hên xui, nếu các hạ chơi hăng thì chẳng biết sống qua đêm nay không nữa. Gã đánh xe mới kể, nói hôm nay tâm trạng các hạ không tệ.”

Tông Cửu nghe một lúc thì đứng thẳng, trầm ngâm suy nghĩ. Bọn này đâu biết rằng Công tước nhà mình đã bị No.1 khống chế rồi.

Thời gian của cậu chỉ còn lại hai ngày. Nghĩ đến lời nhắc nhở Gia Cát Ám dành cho cậu trước khi vào phó bản.

“Chìa khóa của cậu nằm trên người No.1.”

“Ai bảo cậu cầu xin hắn giúp đỡ? Cậu không biết lừa à? Cần tôi dạy không?”

Nếu chìa khóa nằm trên người Ác ma, vậy thì bây giờ đâu nhất thiết phải chạy trốn? Huống chi mới nãy Ác ma đã tiết lộ hắn có cách để rời khỏi phó bản mà.

Tông Cửu vừa nghĩ vừa cởi đồ, chậm rãi ngâm mình trong dòng nước ấm nóng. Vốn họ chỉ có một con đường là tìm cách kết nối với hệ thống chủ, giờ lại nhảy ra con đường thứ hai.

Điều cậu cần làm hiện tại chính là nghĩ cách lừa được No.1 như lời Gia Cát Ám. Hơi khó nhưng rất thú vị, là thử thách yêu thích của Ảo thuật gia.

Tông Cửu háo hức muốn thử.

Cậu tắm rửa xong lau khô tóc, mặc áo ngủ vào. Người hầu đã đợi ngoài cửa, bôi dầu sáp vàng đắt tiền lên tay chân cậu rồi dẫn lên lầu. Dọc đường chúng cầm một ngọn nến đang cháy, bước đến phòng ngủ chính trong biệt phủ.

Quản gia cung kính gõ cửa: “Các hạ, đã mang người đến.”

Giọng Công tước hùng hậu mà trầm thấp: “Ai?”

Tông Cửu lười nói, cậu đạp tung cánh cửa nặng nề rồi đóng sập cửa trước ánh mắt kinh ngạc của những người hầu phía sau đang vội vàng quỳ xuống.

“Đến kể chuyện trước khi ngủ cho cưng đây.”

_________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau