Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 207

Trước Sau
Từ lâu hệ thống phụ đã tốt bụng nhắc nhở Tà thần là sinh vật bẩn thỉu xấu xa, tà ác khó tả trong vũ trụ. Bởi vì các vị Thần đều ở chiều không gian cao và sự tồn tại đó đã vượt xa phạm vi hiểu biết của nhân loại, nên khi con người nhìn thấy sẽ khiến tinh thần méo mó không thể chữa lành.

Đụng phải sinh vật thần thoại còn phải vượt qua bài kiểm tra lý trí, huống chi là Tà thần.

Lỡ như vô tình trông thấy thực tập sinh sẽ bị kiểm tra lý trí, thành công thì trừ 1 – 10 điểm, thất bại thì trừ 1 – 100 điểm. Khi bị trừ hơn 5 điểm, bọn họ sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng tạm thời, trong một ngày bị trừ 20% số điểm sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng bất định, vô cùng khắc nghiệt.

Nếu nó không khắc nghiệt thì nhóm Người sống sót hai mươi năm trước đã chẳng khốn khổ như vậy. 95% mất trí và chết ngay tại chỗ, người may mắn còn sống cũng biến thành những con gà què ốm yếu.

Cũng may Tsuchimikado kịp thời sử dụng chiếc chìa khóa mà Ảo thuật gia đưa cho. Đây là đạo cụ đặc biệt không được lưu trong tư liệu của hệ thống chủ, nó đưa vượt qua rào cản dày đặc của thế giới siêu cấp S như cưỡng chế nhét một người vào đường ống rồi đẩy tới lối thoát hiểm, thoáng chốc Tsuchimikado cảm thấy cả cơ thể bị đè ép ngột ngạt đến khó tả.

Trời đất quay cuồng, trời không còn là trời, đất không còn là đất nữa. Chiếc chìa khóa cứ thế mang theo Âm Dương sư lăn đến vị trí đã kết nối, rơi vèo xuống mặt đất lạnh lẽo.

[Liên kết từ hệ thống phụ cưỡng chế gián đoạn.]

[Bạn đã đến ký túc xá thực tập sinh.]

Tsuchimikado nằm ngửa dưới đất gần ba phút, mới hết cảm giác ghê tởm khi bị cưỡng bức dịch chuyển không gian.

Y trợn tròn mắt thẫn thờ nhìn trần nhà.

Hai phút sau, y phát hiện có vài đường cong màu vàng ròng cắt ngang trần nhà màu trắng, bỗng chốc nhận ra có gì đó không ổn.

Khoan đã, đây đâu phải mặt đất lạnh lẽo?

Chẳng những không lạnh mà còn được trải đệm êm ái mềm mại, ấm áp dễ chịu vô cùng.

Âm Dương sư giãy dụa đứng dậy, cả người choáng váng. Y đang ở trong một cái lồng chim vô cùng lộng lẫy.

Nó thực sự rất lộng lẫy, khó mà diễn tả bằng lời. Cái lồng được làm bằng vàng ròng, các góc xung quanh chất đầy pha lê trắng hồng đan xen, trên đỉnh là chú con chim hoàng yến sống động như thật đang sải cánh muốn bay, phản chiếu ánh sáng lấp lánh kiêu sa trong khung cảnh mờ tối.

Bảo là lồng chim thì không chính xác lắm, vì rõ ràng nó có kích thước của một cái giường. Phải gọi là cái ‘lồng người’ mới đúng.

Còn vì sao Tsuchimikado dám nói chắc như vậy, là do y đang nằm trên chiếc giường lớn màu đen ở chính giữa lồng chim nên y có quyền ý kiến.

Gì đây trời???

Tsuchimikado hoang mang.

Trên giường không chỉ trải chăn màu đen với chất liệu lạ, mà còn rải đầy cánh hoa hồng đỏ tươi nhuốm sương lấp lánh nhưng lạnh giá.

Âm Dương sư hắt xì, cố gắng lờ đi cảm giác buồn nôn vì dịch chuyển không gian mà ngó xung quanh. Vừa trở về ký túc xá thì năng lực Âm Dương sư và thể chất cường hóa đã quay trở lại cơ thể. Thân là boss cấp S, những chỗ có thể cường hóa trên người đều đã trải qua quá trình cường hóa cơ bản, bóng tối sâu thẳm không thể che khuất tầm nhìn của Tsuchimikado.

Xuyên qua đường viền được cắt bởi lồng giam, y biết mình đang ở trong một căn phòng tối, nguồn sáng duy nhất là ánh trăng đằng xa, hắt xuống một tia sáng lung linh trên mặt sóng gợn của bồn tắm.

Bày trí bên trong vô cùng quái đản, toát lên vẻ đẹp lạnh lùng mà kỳ lạ chẳng kém gì sự ô nhiễm tinh thần mà phó bản siêu cấp S vừa rồi mang lại. Ảnh Đức mẹ rơi lệ cúi đầu cầu nguyện trong góc, bức tranh Địa ngục do Sandro Botticelli vẽ chiếm cả bức tường, màu đen lan tràn, chân nến vốn là đồ trang trí lại treo cạnh lồng giam quái dị vô cùng.

Ở phía đối diện lồng vàng là chiếc gương cực lớn cao từ trần đến sàn, được khảm trong khung tranh cổ điển có thể phản chiếu toàn bộ khung cảnh trong lồng chim.

Tsuchimikado nhìn thấy chính mình nhỏ bé đáng thương và bất lực bị nhốt trong lồng qua gương. Bộ quần áo bẩn thỉu vừa quẩy banh chành ở lễ hội Carnival dính đầy cánh hoa nhuốm sương, cánh mũi co lại, chóp mũi ửng đỏ, liên tục hắt xì.

Đậu má gì kỳ vậy, y đâu có dị ứng phấn hoa?

Những nghi ngờ trong lòng Âm Dương sư càng lúc càng sâu. Sau khi chắc chắn mình sẽ không *huệ* khi vừa mở miệng, y mới thì thầm hỏi hệ thống chủ: “Tôi về rồi hả? Đây là đâu? Phòng ký túc của tôi đâu?”

Âm Dương sư vốn tưởng mình sẽ hạ cánh ở studio, tập hợp với Ảo thuật gia rồi chờ đánh giá xếp hạng, nào ngờ vừa dịch chuyển thì bay thẳng tới chỗ này.

Nói dễ nghe thì trông rất lãng mạn, nhưng nói khó nghe thì đây là lồng giam được chế tạo riêng cho chim hoàng yến.

Bà nội cha đứa nào rảnh bày trò này trong ký túc xá thực tập sinh vậy?



[…]

Hệ thống chủ im lặng hồi lâu, tính trả lời thì có tiếng cười khẽ chợt vang cách đó không xa.

Tiếng cười rất nhẹ, có bất ngờ, có thảng thốt, và đầy ngỡ ngàng.

Dần dần, tiếng cười càng lúc càng lớn, từ trầm thấp đến chói tai rồi biến thành khoái trá.

Chỉ nghe thôi cũng dễ dàng nhận thấy tâm trạng người kia đang rất tốt.

Tsuchimikado: “…”

Khi biết tone giọng chói tai này thuộc về ai, y lập tức hóa đá tại chỗ. Âm Dương sư run rẩy cất lời: “Ờm, ngài… Chào… Chào buổi tối?”

Mặc dù rất muốn khịa dung tích phổi của ngài tốt ghê, nhưng với khát khao sinh tồn nên y ép mình nuốt câu đó lại vào mồm.

Dáng người cao lớn của ngài cố vấn bước ra từ bóng tối, khuôn mặt tuấn tú cổ điển, chỉ đứng đó cũng có thể khiến người ta cảm nhận được sức mạnh uy quyền mà run sợ.

Người đàn ông nở nụ cười, đó là nụ cười vui vẻ mà khó đoán nhất nhưng lại lộ ra chút tức giận không thể giải thích được.

Ngón tay y khẽ giơ lên không trung.

Một giây sau, Tsuchimikado hoa mắt chóng mặt, cả người bị ném vào nước biển mặn chát lạnh lẽo.

“Ục ục ục…”

Với No.10 đã khôi phục năng lực Âm Dương sư, kỹ năng cơ bản như bơi lội chắc chắn không thể làm khó y, chưa kể y chỉ bị ném xuống vùng biển gần bờ chứ không phải khu vực nước sâu.

Y thuần thục phủ một tầng linh lực mỏng cho bản thân rồi trồi ra khỏi mặt biển, đi về phía bãi biển của Công viên giải trí nhiều màu gần đó.

Ở phía xa là tòa ký túc xá thực tập sinh đứng sừng sững dưới ánh chiều tà, bao phủ bởi một tầng ánh sáng đỏ hồng của hoàng hôn. Bấy giờ Tsuchimikado mới có cảm giác chân thực, cuối cùng mình đã thoát khỏi phó bản siêu cấp S đầy ngõ cụt đó rồi.

Y đứng trên bờ biển, vò mái tóc ướt đẫm rồi lẩm bẩm.

“Quái, sao lại xuất hiện trong phòng No.1 nhở… Hay là Ảo thuật gia đưa nhầm chìa khóa?”

Nhưng nếu nhầm chìa, vậy chẳng phải cái lồng vàng khổng lồ kia được chuẩn bị riêng cho Ảo thuật gia sao…

Nghĩ đến cái lồng khổng lồ, No.1 canh gác ngoài lồng và chiếc chìa khóa dịch chuyển không gian tình cờ định vị trong phòng.

“Khoan đã!”

Âm Dương sư sực tỉnh, đôi mắt trợn tròn như chuông đồng. Tsuchimikado cảm giác như mình đã khám phá ra điều gì đó, đôi mắt nhỏ đong đầy bàng hoàng.

Vãi lều! Đừng nói giống cái mình đang nghĩ nha!!! Trời ơi, cứu!!!



Bên kia, Tông Cửu hoàn toàn không biết Tsuchimikado vừa trải qua những gì.

Đêm Ác ma đưa chìa khóa cho cậu còn gạ nôm na rằng đã chuẩn bị quà cát gì đấy, nhưng Tông Cửu nghe lỗ tai này chạy qua tai kia vì cậu đâu có tính xài.

Đúng vậy, vừa nhận chìa khóa là cậu đã muốn đưa cho Tsuchimikado rồi, dù sao cũng là anh em cột chèo, chỉ mình cậu về coi sao được.

Tông Cửu nhìn đạo cụ cấp B mà bà sơ tặng mình ở phó bản Ngày phán xét trong tay. Bầu trời đã bị Tà thần kia chiếm cứ, ánh lửa hòa lẫn vật thể màu đen nhớp nháp vô cùng kinh tởm.

Đúng lúc này, không may đạo cụ danh thiếp của Chú hề và Gã bán mũ điên cũng hết thời hạn.

“Sau đây, mời quý vị thưởng thức màn biểu diễn của riêng Ảo thuật gia!”



Một người bỏ mũ phớt xuống, một người thả bóng bay trên tay, chào Tông Cửu từ xa với nụ cười điên cuồng, dường như tụi nó đang mong chờ lần gặp nhau tiếp theo.

Chẳng qua hiện tại không ai chú ý tới điều này.

Tất cả con người và động vật đồng loạt ngẩng đầu ngơ ngác nhìn lên trời. Động tác bọn họ thống nhất, đồng điệu một cách kỳ lạ, ngay cả góc độ ngẩng đầu cũng y chang, cần cổ cứng ngắc như bị cưỡng chế cố định tại chỗ, tròng mắt rã rời đầy điên cuồng.

Các thành viên giáo hội cũng ngẩng đầu. KP tốt bụng nhắc nhở bọn họ cần kiểm tra lý trí. Trong trường hợp không nhận được phản hồi từ Người sống sót, hệ thống sẽ ném thay họ.

Đáng tiếc, nhóm Người sống sót đều thất bại.

[Đang tiến hành khấu trừ ngẫu nhiên từ 1 đến 100 điểm lý trí…]

[Giá trị lý trí của bạn bị giảm 47 điểm, giá trị lý trí của bạn đã về 0.]

[Dưới tình huống Mẫu thần tối cao giáng lâm, bạn không thể không nhìn thẳng vào Mẫu thần vĩ đại. Đương nhiên, sở dĩ lý trí của bạn bị kéo vào vực sâu vô tận là do dung lượng não của loài người nhỏ bé không đủ để hiểu sự tồn tại của Thần.]

[Hãy reo vui nào, một giây trước khi mất lý trí, bạn đã may mắn được tận mắt nhìn thấy toàn cảnh chú Dê đen của rừng rậm!]

[Bạn đã rơi vào trạng thái điên cuồng vĩnh viễn.]

Các thành viên giáo hội gào thét rồi ngã khuỵu xuống đất, tâm trí bọn họ đã bị Tà thần khổng lồ chôn vùi.

Bên kia, Ảo thuật gia siết chặt đồng bạc.

[Bạn đã sử dụng đạo cụ cấp B: Đồng bạc Iruka.]

[Trong mười phút tới, chắc chắn bạn sẽ trở thành người may mắn nhất trên đời.]

Tông Cửu không quan tâm tới giọng nói khó nghe bên tai, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Giọng nói lạnh lùng của hệ thống phụ vang lên bên tai cậu.

[Đối mặt với Dê đen của rừng rậm vĩ đại, bạn phải vượt qua kiểm tra lý trí.]

[Kết quả ném của bạn là 1/50, chúc mừng bạn, siêu thành công.]

[Bạn đã vượt qua kiểm tra lý trí, tiếp theo bạn cần tiến hành khấu trừ 1 đến 10 điểm giá trị lý trí.]

[Kết quả ném của bạn là 1/10, chúc mừng bạn… Lại là siêu thành công.]

Hiển nhiên, hai siêu thành công liên tiếp đã khiến hệ thống phụ bị mắc kẹt. Nếu hệ thống phụ có linh hồn và trí tuệ, chắc hẳn bây giờ nó sẽ nhảy dựng lên la làng.

Im lặng hồi lâu, với tố chất chuyên nghiệp nó tiếp tục thông báo bằng giọng điệu bối rối nhưng lịch sự.

[Giá trị lý trí của bạn giảm 1 điểm, giá trị lý trí của thực tập sinh cấp S Tông Cửu là 30/50.]

[Bạn đã đối mặt với Mẫu thần tối cao, một trong ba vị Thần nguyên thủy trụ cột – Dê đen của rừng rậm đã sinh ra hàng ngàn con cháu.]

Ảo thuật gia đứng trên mặt đất đầy máu tươi, ánh lửa và chân tay gãy cụt.

Dòng máu đỏ tươi chảy xuống dọc theo khóe mắt cậu, xung quanh là tiếng than khóc vùng vẫy hỗn loạn của những sinh vật đột ngột rơi vào trạng thái điên cuồng. Nhưng mái tóc trắng của cậu lại bay trong khói lửa, cậu ngẩng đầu, đôi mắt sắc như dao nhìn thẳng vào bản thể không thể diễn tả của Mẫu thần tối cao đang cuồn cuộn trên trời.

Hệ thống phụ im lặng rất lâu.

[Bạn nhìn bản thể Tà thần không thể diễn tả trước mặt, trong lòng tự nhiên cảm thấy vui mừng và thân thiết.]

[Trong khi nói cười vui vẻ, biểu cảm không thay đổi, giá trị lý trí của bạn đã giảm 1 điểm để thể hiện sự tôn kính.]

_________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau