Chương 210
Đây là trại trẻ mồ côi Châu Âu điển hình vào đầu thế kỷ 20, mọi thứ xung quanh đều làm bằng gỗ, không có gì đặc biệt hay mới lạ.
Vì dầm mưa quanh năm nên gỗ rất ẩm ướt, giữa thời chiến thiếu thốn không có đèn dầu lẫn đèn điện, nên đêm tối vô cùng đáng sợ.
Ngoài trời đang mưa xối xả.
Vô số hạt mưa to bằng hạt đậu rơi ào ào từ trời cao bất tận như một con thú khổng lồ há miệng máu, nhe răng nanh.
Các tòa nhà cổ sắp mục nát như những chiếc quan tài đang kêu cót két. Mỗi âm thanh đều như giội vào lòng, khiến người ta bồn chồn sợ hãi.
Nhóm thực tập sinh còn sống run rẩy co ro giữa đêm đen sâu thẳm, vùi cả cơ thể và đầu vào ô vuông vách ngăn bằng gỗ ẩm ướt chật chội, không dám thở mạnh.
Cũng may hiện tại bọn họ đã biến thành con nít, bằng không với vóc dáng trưởng thành e rằng chẳng chui lọt lỗ chó để trốn như vầy.
Mọi người đang chờ đợi, lặng lẽ và tuyệt vọng cầu nguyện cho lần cuối cùng.
Xa xa, tiếng chuông lại vang vọng.
“Reng reng reng…”
Lẫn trong tiếng mưa xa xăm, tiếng chuông lạnh lẽo mù mịt quanh quẩn chứa đựng những lời thì thầm ma quái đáng sợ.
Lại phải tập trung.
Các thực tập sinh run bần bật.
“Làm sao bây giờ?”
Sau bao ngày qua có máu tươi của vô số người làm nền, nhóm thực tập sinh đã hiểu ý nghĩa của ‘tiếng chuông oán’.
Mỗi khi chuông oán reo lên, các thực tập sinh phải xuống tập hợp ở lầu một của trại trẻ mồ côi. Đáng sợ nhất là, lần nào cũng có những quy định rất khắt khe về số lượng thực tập sinh tập hợp.
Đôi khi những người xuống tập hợp sẽ sống sót, nhưng đôi khi lại biến thành tế phẩm mới cho chuông oán bằng cái chết không toàn thây.
Càng đáng sợ hơn nữa nó không có dấu hiệu báo trước gì cả. Hôm nọ có người may mắn tìm được một ngón tay khô từ chỗ viện trưởng thiếu tròng mắt ở trại trẻ, mới miễn cưỡng hóa giải một lần lời nguyền của chuông oán.
Nhưng hôm sau, bọn họ lại phải chạy trốn chuông oán của viện trưởng.
Người bình thường gặp ma đều mong cầu nó tha cho mình, gặp xác khô treo lủng lẳng trên xà nhà với cọng dây thừng sắp đứt chưa đứng tim chết đã khá lắm rồi. Lúc ấy chỉ có nước cắm đầu cắm cổ chạy thôi, đâu ai đủ tỉnh táo đứng lại nghiên cứu xem con ma kia muốn giết người hay đơn giản chỉ là ai oán khóc than.
Cũng chính vì bỏ sót manh mối quan trọng đó nên mới dẫn đến cái chết bi thảm của hơn nghìn thực tập sinh trong mấy ngày sau, đúng như tiên đoán của Gia Cát Ám.
Nhiệm vụ chính của mỗi người khác nhau, ai cũng có mục tiêu riêng, chẳng ai tốt bụng quan tâm hoặc giúp đỡ người khác. Nhưng điều đáng sợ là hầu hết mọi người đều có hai nhiệm vụ chính cố định.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính của mình, bọn họ phải sống sót đến khi đóng phó bản.
Tiếng chuông oán vẫn đang reo từng hồi.
Đúng lúc này, một giọng nói máy móc lạnh lẽo bỗng vang lên trong cơn mưa lớn không dứt.
[Kết thúc bảy ngày đếm ngược.]
[Loại trừ 15 người chưa hoàn thành nhiệm vụ chính, số Người sống sót còn lại: 251 người.]
Nhóm thực tập sinh ai nấy vui mừng khôn xiết.
Không có gì hạnh phúc bằng giữa sự chờ đợi lo lắng bất an thì phó bản kết thúc, cánh cửa hy vọng mở ra trước mắt.
[Vui lòng chờ đợi trong giây lát, hệ thống chủ đang xác định…]
[Phó bản siêu cấp S: Trại trẻ mồ côi kỳ lạ, đã xác định tọa độ không gian.]
[Ba mươi giây sau sẽ tiến hành dịch chuyển không gian, địa điểm truyền tống: Studio.]
Đúng lúc này, nụ cười của vô số người trong bóng tối mãi mãi đóng băng trên mặt.
Sau lưng bọn họ, một bàn tay tái nhợt lạnh lẽo đột ngột vươn ra từ bóng tối chật hẹp, nhoáng cái đã kéo họ vào “lỗ chó” có đường kính chỉ vài inch.
Không ai biết trong lỗ chó có gì, từng có một thực tập sinh thử nhìn vào bóng tối sâu không thấy đáy đó thì đột nhiên hắn mất trí cắn ngón tay mình chảy máu đầm đìa, chỉ còn hai đoạn xương trắng hếu, vừa cười khúc khích vừa chui xuống cái lỗ không đáy như phát điên.
Trớ trêu thay duy nhất cái ô vuông thông với lỗ chó này mới không bị chuông oán phát hiện, nhưng giờ đây nó lại bỏ qua giai đoạn chơi trốn tìm mà kéo luôn mọi người vào trong.
Người lên tiếng lần này là Gia Cát Ám.
Ngay khi giọng hệ thống chủ vừa tắt, người đàn ông tóc đen đã lập tức phản ứng. Hắn ta là người đầu tiên nhanh nhẹn lăn ra khỏi ô vuông, lao thẳng đến trại trẻ mồ côi, hét lớn: “Mau ra đây!”
“Đây là phó bản siêu cấp S, không có chuyện tạm dừng thời gian đâu!”
Một câu đánh thức tất cả những người đang mơ màng. Các thực tập sinh nghe thông báo của hệ thống chủ xong thì thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cảnh giác.
Theo lẽ thường thì trong các phó bản (bao gồm cả phó bản cấp S) khi nghe hệ thống chủ thông báo, xung quanh sẽ rơi vào trạng thái đứng hình, thời gian tạm dừng. Đó cũng là giai đoạn linh hồn trở về mà mọi người hay gọi đùa.
Nhưng đây là phó bản siêu cấp S, gần giống với thế giới hiện thực ở vị diện cao. Dù hệ thống chủ là trí tuệ cao tầng, nhưng nó làm gì có cửa kiểm soát hay can thiệp một vị diện?
Muốn tạm dừng thời gian cả vị diện sao?
Nằm mơ!
Thế nên ba mươi giây được mọi người gọi đùa là giai đoạn linh hồn trở về, phút chốc biến thành thời gian ‘chạy KPI’ của thần chết!
Hàng ngàn bàn tay khô héo tái nhợt vươn ra từ lỗ chó, vô số bóng người bị treo trên xà nhà rũ xuống đung đưa trong gió, chiếc váy trắng không biết đã chìm xuống đáy bao nhiêu năm nay ngả màu nâu lắc lư, vết máu trên váy đã khô thành đốm đen.
Dưới ngọn đèn dầu duy nhất, cuối cùng chiếc chuông cũng để lộ hình hài chân thật.
Nét cổ kính và màu vàng đồng cũ kỹ ban đầu như được khoác lên vẻ ngoài tươi sáng, chiếc chuông được nuôi dưỡng bởi linh hồn và nỗi oán hận càng thêm lấp lánh.
Người phản ứng tiếp theo là No.2. Bảy cấp S khác cũng lần lượt bừng tỉnh, vài người lấy đạo cụ đặc biệt hoặc át chủ bài của mình ra.
Mọi người đều co giò chạy, không ai dám dừng.
Trong bóng tối, âm thanh duy nhất có thể nghe thấy chính là tiếng la hét chói tai hoảng sợ xung quanh. Nhưng những tiếng la hét này thường chỉ kéo dài trong chớp mắt.
Sau chớp mắt đó, mọi thứ lại chìm vào tiếng mưa rơi lặng lẽ.
Sự căng thẳng, hoảng sợ vì không biết bao giờ sẽ đến lượt mình âm thầm lan tràn trong trại trẻ mồ côi lạnh lẽo.
Ba mươi giây bỗng dài dằng dặc.
Thầy trừ tà cảm giác có bàn tay lạnh buốt đặt trên vai mình. Anh ta phản ứng nhanh sử dụng đạo cụ đặc biệt đã lâu chưa dùng trong tay, bóng người thình lình biến mất, tránh đòn tấn công bất ngờ nguy hiểm.
Thầy trừ tà thoát được một kiếp, tay chân lạnh toát, tim đập như sấm.
Không ai rõ hơn anh ta, bàn tay ban nãy oán khí vô cùng dày đặc. Nếu chậm một giây e rằng anh ta đã mất hết khả năng hành động, toàn thân cứng ngắc bị kéo về lỗ chó.
Nhưng đây chưa phải điều đáng sợ nhất.
Thầy trừ tà nhớ rõ mình là một trong những người đầu tiên chạy ra ngoài, nhưng ngay cả anh cũng bị bàn tay quỷ tìm thấy thi nói chi đến người khác?
Rõ ràng chỉ ba mươi giây nhưng lại dài như cả thế kỷ.
Phạm Trác khuất trong bóng tối bất chợt cảm nhận được mùi máu tươi quen thuộc. Dù đã xóa bỏ huyết thống Ma cà rồng, nhưng độ nhạy cảm với máu của hắn ta vẫn còn. Chưa kể đây không phải chút mùi máu tanh, mà là nồng nặc không thể tưởng tượng được. Đám Người sống sót đứng gần đó đều ngửi thấy.
Bỗng nhiên, tất cả bàn tay quỷ vươn ra đồng loại dừng lại, sau đó chúng ồ ạt vươn đổ về phía máu tươi đang trào ra như phát rồ.
Sấm sét vang rền, ánh sáng từ tia chớp chiếu rõ khung cảnh người đàn ông tóc đen tay cầm dao nhỏ, tay còn lại tự chém đứt tay trái.
Những oán linh ngửi thấy mùi máu của hắn ta đều nổi điên.
Cuối tầm mắt, những cánh tay trắng bệch tụ lại như đại dương vô tận lao về phía Gia Cát Ám ở chính giữa. Thậm chí, rất nhiều bàn tay quỷ bỏ qua con mồi có thể dễ dàng kéo đi mà gia nhập đội quân. Không những thế, oán linh vẫn đang liên tục xuất hiện trong lỗ chó, cảnh tượng rùng rợn khiến người ta tê cả da đầu.
Nhìn cảnh tượng trước mặt mọi người còn gì mà không hiểu? Rõ ràng boss Gia Cát đang không tiếc thân làm mồi để cứu bọn họ!
Thật không thể tin nổi, đây chẳng hề giống tính cách thường ngày của Gia Cát Ám chút nào, đám Người sống sót chấn động không thôi.
Trong khoảnh khắc đó, mọi người đều bỏ qua thù hận và thành kiến mà thành tâm cầu nguyện điều kỳ diệu sẽ xảy ra với No.3.
Nhưng Gia Cát Ám vẫn nhắm nghiền mắt, đứng im không nhúc nhích. Ngay khi bàn tay quỷ đầu tiên sắp chạm vào vạt áo của hắn, cậu bé sáu tuổi chậm rãi giơ cánh tay còn lại đang đặt trước mặt mình.
Một ngón tay khô héo, đứt lìa nằm im trong lòng bàn tay hắn.
Đột nhiên, cả thế giới dừng lại.
[Đã kết thúc ba mươi giây, bắt đầu dịch chuyển không gian…]
…
Studio vẫn như trước khi các thực tập sinh vào phó bản, rực rỡ lộng lẫy lấp lánh ánh đèn.
Thế nhưng giờ đây cả hội trường chỉ có một người.
Tsuchimikado ngồi trên ghế No.10, hiếm khi y không cầm ly Coca Cola nào, vẻ mặt thì lo sốt vó. Gặp lúc bình thường Studio vắng tanh thì y nhất định sẽ gọi hệ thống chủ, nhanh chân chạy đến vị trí thuộc về No.1 selfie vài tấm hình kỷ niệm rồi tính tiếp.
Mà giờ y nào còn tâm trạng đó.
Đã hai tiếng kể từ khi Âm Dương sư trở về ký túc xá thực tập sinh. Trong hai tiếng này, y đã đi lạc vào phòng của No.1 và bị quăng xuống biển.
Đến khi Tsuchimikado ý thức được bản thân đã khui ra bí mật động trời nào đó, y chạy một mạch đến phòng No.9 gõ cửa nhưng bên trong không có ai hay tiếng trả lời gì sất.
Y nộp điểm sinh tồn, sử dụng quyền cấp S mới biết Ảo thuật gia không về cùng y.
Gì vậy nè?
Âm Dương sư đau khổ nghĩ.
Một người rõ ràng không giống kẻ cao thượng nhường cơ hội sống cho người khác, vậy mà đi làm cái chuyện này.
Vì vậy suốt cả tiếng đồng hồ sau đó, y lo lắng thành tâm chờ đợi phép màu sẽ xảy đến.
Ảo thuật gia nhất định có thể tạo ra kỳ tích.
Tựa như trên sân khấu, khi mọi người lo lắng rằng cậu không thể thoát khỏi lồng cá mập thì thoắt cái cậu đã xuất hiện lành lặn trong đám đông, mỉm cười cúi chào mọi người.
Nhất định là thế!
Vì dầm mưa quanh năm nên gỗ rất ẩm ướt, giữa thời chiến thiếu thốn không có đèn dầu lẫn đèn điện, nên đêm tối vô cùng đáng sợ.
Ngoài trời đang mưa xối xả.
Vô số hạt mưa to bằng hạt đậu rơi ào ào từ trời cao bất tận như một con thú khổng lồ há miệng máu, nhe răng nanh.
Các tòa nhà cổ sắp mục nát như những chiếc quan tài đang kêu cót két. Mỗi âm thanh đều như giội vào lòng, khiến người ta bồn chồn sợ hãi.
Nhóm thực tập sinh còn sống run rẩy co ro giữa đêm đen sâu thẳm, vùi cả cơ thể và đầu vào ô vuông vách ngăn bằng gỗ ẩm ướt chật chội, không dám thở mạnh.
Cũng may hiện tại bọn họ đã biến thành con nít, bằng không với vóc dáng trưởng thành e rằng chẳng chui lọt lỗ chó để trốn như vầy.
Mọi người đang chờ đợi, lặng lẽ và tuyệt vọng cầu nguyện cho lần cuối cùng.
Xa xa, tiếng chuông lại vang vọng.
“Reng reng reng…”
Lẫn trong tiếng mưa xa xăm, tiếng chuông lạnh lẽo mù mịt quanh quẩn chứa đựng những lời thì thầm ma quái đáng sợ.
Lại phải tập trung.
Các thực tập sinh run bần bật.
“Làm sao bây giờ?”
Sau bao ngày qua có máu tươi của vô số người làm nền, nhóm thực tập sinh đã hiểu ý nghĩa của ‘tiếng chuông oán’.
Mỗi khi chuông oán reo lên, các thực tập sinh phải xuống tập hợp ở lầu một của trại trẻ mồ côi. Đáng sợ nhất là, lần nào cũng có những quy định rất khắt khe về số lượng thực tập sinh tập hợp.
Đôi khi những người xuống tập hợp sẽ sống sót, nhưng đôi khi lại biến thành tế phẩm mới cho chuông oán bằng cái chết không toàn thây.
Càng đáng sợ hơn nữa nó không có dấu hiệu báo trước gì cả. Hôm nọ có người may mắn tìm được một ngón tay khô từ chỗ viện trưởng thiếu tròng mắt ở trại trẻ, mới miễn cưỡng hóa giải một lần lời nguyền của chuông oán.
Nhưng hôm sau, bọn họ lại phải chạy trốn chuông oán của viện trưởng.
Người bình thường gặp ma đều mong cầu nó tha cho mình, gặp xác khô treo lủng lẳng trên xà nhà với cọng dây thừng sắp đứt chưa đứng tim chết đã khá lắm rồi. Lúc ấy chỉ có nước cắm đầu cắm cổ chạy thôi, đâu ai đủ tỉnh táo đứng lại nghiên cứu xem con ma kia muốn giết người hay đơn giản chỉ là ai oán khóc than.
Cũng chính vì bỏ sót manh mối quan trọng đó nên mới dẫn đến cái chết bi thảm của hơn nghìn thực tập sinh trong mấy ngày sau, đúng như tiên đoán của Gia Cát Ám.
Nhiệm vụ chính của mỗi người khác nhau, ai cũng có mục tiêu riêng, chẳng ai tốt bụng quan tâm hoặc giúp đỡ người khác. Nhưng điều đáng sợ là hầu hết mọi người đều có hai nhiệm vụ chính cố định.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính của mình, bọn họ phải sống sót đến khi đóng phó bản.
Tiếng chuông oán vẫn đang reo từng hồi.
Đúng lúc này, một giọng nói máy móc lạnh lẽo bỗng vang lên trong cơn mưa lớn không dứt.
[Kết thúc bảy ngày đếm ngược.]
[Loại trừ 15 người chưa hoàn thành nhiệm vụ chính, số Người sống sót còn lại: 251 người.]
Nhóm thực tập sinh ai nấy vui mừng khôn xiết.
Không có gì hạnh phúc bằng giữa sự chờ đợi lo lắng bất an thì phó bản kết thúc, cánh cửa hy vọng mở ra trước mắt.
[Vui lòng chờ đợi trong giây lát, hệ thống chủ đang xác định…]
[Phó bản siêu cấp S: Trại trẻ mồ côi kỳ lạ, đã xác định tọa độ không gian.]
[Ba mươi giây sau sẽ tiến hành dịch chuyển không gian, địa điểm truyền tống: Studio.]
Đúng lúc này, nụ cười của vô số người trong bóng tối mãi mãi đóng băng trên mặt.
Sau lưng bọn họ, một bàn tay tái nhợt lạnh lẽo đột ngột vươn ra từ bóng tối chật hẹp, nhoáng cái đã kéo họ vào “lỗ chó” có đường kính chỉ vài inch.
Không ai biết trong lỗ chó có gì, từng có một thực tập sinh thử nhìn vào bóng tối sâu không thấy đáy đó thì đột nhiên hắn mất trí cắn ngón tay mình chảy máu đầm đìa, chỉ còn hai đoạn xương trắng hếu, vừa cười khúc khích vừa chui xuống cái lỗ không đáy như phát điên.
Trớ trêu thay duy nhất cái ô vuông thông với lỗ chó này mới không bị chuông oán phát hiện, nhưng giờ đây nó lại bỏ qua giai đoạn chơi trốn tìm mà kéo luôn mọi người vào trong.
Người lên tiếng lần này là Gia Cát Ám.
Ngay khi giọng hệ thống chủ vừa tắt, người đàn ông tóc đen đã lập tức phản ứng. Hắn ta là người đầu tiên nhanh nhẹn lăn ra khỏi ô vuông, lao thẳng đến trại trẻ mồ côi, hét lớn: “Mau ra đây!”
“Đây là phó bản siêu cấp S, không có chuyện tạm dừng thời gian đâu!”
Một câu đánh thức tất cả những người đang mơ màng. Các thực tập sinh nghe thông báo của hệ thống chủ xong thì thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cảnh giác.
Theo lẽ thường thì trong các phó bản (bao gồm cả phó bản cấp S) khi nghe hệ thống chủ thông báo, xung quanh sẽ rơi vào trạng thái đứng hình, thời gian tạm dừng. Đó cũng là giai đoạn linh hồn trở về mà mọi người hay gọi đùa.
Nhưng đây là phó bản siêu cấp S, gần giống với thế giới hiện thực ở vị diện cao. Dù hệ thống chủ là trí tuệ cao tầng, nhưng nó làm gì có cửa kiểm soát hay can thiệp một vị diện?
Muốn tạm dừng thời gian cả vị diện sao?
Nằm mơ!
Thế nên ba mươi giây được mọi người gọi đùa là giai đoạn linh hồn trở về, phút chốc biến thành thời gian ‘chạy KPI’ của thần chết!
Hàng ngàn bàn tay khô héo tái nhợt vươn ra từ lỗ chó, vô số bóng người bị treo trên xà nhà rũ xuống đung đưa trong gió, chiếc váy trắng không biết đã chìm xuống đáy bao nhiêu năm nay ngả màu nâu lắc lư, vết máu trên váy đã khô thành đốm đen.
Dưới ngọn đèn dầu duy nhất, cuối cùng chiếc chuông cũng để lộ hình hài chân thật.
Nét cổ kính và màu vàng đồng cũ kỹ ban đầu như được khoác lên vẻ ngoài tươi sáng, chiếc chuông được nuôi dưỡng bởi linh hồn và nỗi oán hận càng thêm lấp lánh.
Người phản ứng tiếp theo là No.2. Bảy cấp S khác cũng lần lượt bừng tỉnh, vài người lấy đạo cụ đặc biệt hoặc át chủ bài của mình ra.
Mọi người đều co giò chạy, không ai dám dừng.
Trong bóng tối, âm thanh duy nhất có thể nghe thấy chính là tiếng la hét chói tai hoảng sợ xung quanh. Nhưng những tiếng la hét này thường chỉ kéo dài trong chớp mắt.
Sau chớp mắt đó, mọi thứ lại chìm vào tiếng mưa rơi lặng lẽ.
Sự căng thẳng, hoảng sợ vì không biết bao giờ sẽ đến lượt mình âm thầm lan tràn trong trại trẻ mồ côi lạnh lẽo.
Ba mươi giây bỗng dài dằng dặc.
Thầy trừ tà cảm giác có bàn tay lạnh buốt đặt trên vai mình. Anh ta phản ứng nhanh sử dụng đạo cụ đặc biệt đã lâu chưa dùng trong tay, bóng người thình lình biến mất, tránh đòn tấn công bất ngờ nguy hiểm.
Thầy trừ tà thoát được một kiếp, tay chân lạnh toát, tim đập như sấm.
Không ai rõ hơn anh ta, bàn tay ban nãy oán khí vô cùng dày đặc. Nếu chậm một giây e rằng anh ta đã mất hết khả năng hành động, toàn thân cứng ngắc bị kéo về lỗ chó.
Nhưng đây chưa phải điều đáng sợ nhất.
Thầy trừ tà nhớ rõ mình là một trong những người đầu tiên chạy ra ngoài, nhưng ngay cả anh cũng bị bàn tay quỷ tìm thấy thi nói chi đến người khác?
Rõ ràng chỉ ba mươi giây nhưng lại dài như cả thế kỷ.
Phạm Trác khuất trong bóng tối bất chợt cảm nhận được mùi máu tươi quen thuộc. Dù đã xóa bỏ huyết thống Ma cà rồng, nhưng độ nhạy cảm với máu của hắn ta vẫn còn. Chưa kể đây không phải chút mùi máu tanh, mà là nồng nặc không thể tưởng tượng được. Đám Người sống sót đứng gần đó đều ngửi thấy.
Bỗng nhiên, tất cả bàn tay quỷ vươn ra đồng loại dừng lại, sau đó chúng ồ ạt vươn đổ về phía máu tươi đang trào ra như phát rồ.
Sấm sét vang rền, ánh sáng từ tia chớp chiếu rõ khung cảnh người đàn ông tóc đen tay cầm dao nhỏ, tay còn lại tự chém đứt tay trái.
Những oán linh ngửi thấy mùi máu của hắn ta đều nổi điên.
Cuối tầm mắt, những cánh tay trắng bệch tụ lại như đại dương vô tận lao về phía Gia Cát Ám ở chính giữa. Thậm chí, rất nhiều bàn tay quỷ bỏ qua con mồi có thể dễ dàng kéo đi mà gia nhập đội quân. Không những thế, oán linh vẫn đang liên tục xuất hiện trong lỗ chó, cảnh tượng rùng rợn khiến người ta tê cả da đầu.
Nhìn cảnh tượng trước mặt mọi người còn gì mà không hiểu? Rõ ràng boss Gia Cát đang không tiếc thân làm mồi để cứu bọn họ!
Thật không thể tin nổi, đây chẳng hề giống tính cách thường ngày của Gia Cát Ám chút nào, đám Người sống sót chấn động không thôi.
Trong khoảnh khắc đó, mọi người đều bỏ qua thù hận và thành kiến mà thành tâm cầu nguyện điều kỳ diệu sẽ xảy ra với No.3.
Nhưng Gia Cát Ám vẫn nhắm nghiền mắt, đứng im không nhúc nhích. Ngay khi bàn tay quỷ đầu tiên sắp chạm vào vạt áo của hắn, cậu bé sáu tuổi chậm rãi giơ cánh tay còn lại đang đặt trước mặt mình.
Một ngón tay khô héo, đứt lìa nằm im trong lòng bàn tay hắn.
Đột nhiên, cả thế giới dừng lại.
[Đã kết thúc ba mươi giây, bắt đầu dịch chuyển không gian…]
…
Studio vẫn như trước khi các thực tập sinh vào phó bản, rực rỡ lộng lẫy lấp lánh ánh đèn.
Thế nhưng giờ đây cả hội trường chỉ có một người.
Tsuchimikado ngồi trên ghế No.10, hiếm khi y không cầm ly Coca Cola nào, vẻ mặt thì lo sốt vó. Gặp lúc bình thường Studio vắng tanh thì y nhất định sẽ gọi hệ thống chủ, nhanh chân chạy đến vị trí thuộc về No.1 selfie vài tấm hình kỷ niệm rồi tính tiếp.
Mà giờ y nào còn tâm trạng đó.
Đã hai tiếng kể từ khi Âm Dương sư trở về ký túc xá thực tập sinh. Trong hai tiếng này, y đã đi lạc vào phòng của No.1 và bị quăng xuống biển.
Đến khi Tsuchimikado ý thức được bản thân đã khui ra bí mật động trời nào đó, y chạy một mạch đến phòng No.9 gõ cửa nhưng bên trong không có ai hay tiếng trả lời gì sất.
Y nộp điểm sinh tồn, sử dụng quyền cấp S mới biết Ảo thuật gia không về cùng y.
Gì vậy nè?
Âm Dương sư đau khổ nghĩ.
Một người rõ ràng không giống kẻ cao thượng nhường cơ hội sống cho người khác, vậy mà đi làm cái chuyện này.
Vì vậy suốt cả tiếng đồng hồ sau đó, y lo lắng thành tâm chờ đợi phép màu sẽ xảy đến.
Ảo thuật gia nhất định có thể tạo ra kỳ tích.
Tựa như trên sân khấu, khi mọi người lo lắng rằng cậu không thể thoát khỏi lồng cá mập thì thoắt cái cậu đã xuất hiện lành lặn trong đám đông, mỉm cười cúi chào mọi người.
Nhất định là thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất