Chương 237
Studio và phòng livestream vẫn ồn ào sôi động như cũ, tiếng bàn tán vang lên không ngớt.
Đến lúc này, ngoài Ảo thuật gia và Gia Cát Ám thì các thành viên khác trong nhóm cấp S đều đã bỏ quyền và trở về studio.
Thay đổi này làm cho các khán giả đang rộn rã hóng hớt chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
[Chuyện gì vậy? Tui nhớ Gia Cát Ám về phe Ảo thuật gia mừ?]
[Tôi đang định nói nè, lúc trước No.3 là người đầu tiên ủng hộ Ảo thuật gia rồi thành lập liên minh, bảo muốn đưa mọi người ra khỏi vòng lặp vô hạn mà?]
[Trời đất… Dòm cái điệu này, đừng nói là bọn họ nội chiến thiệt nhe?]
[Em cũng hơi nghi nghi vậy đó, nếu Ảo thuật gia vượt qua bài khảo sát của cố vấn, vậy thì chỉ còn lại hai người này… Phó bản 1v1 chỉ hai người, nếu không bỏ quyền thì chắc chắn một người sẽ ngỏm.]
[Đừng mà! Tôi thích cả boss Gia Cát và Ảo thuật gia luôn í! Không muốn bất cứ ai trong họ chết đâu huhuhu]
Nhiều thực tập sinh biết rõ mối quan hệ tốt giữa No.3 và No.9, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên studio.
Trên kia, sắc mặt các vị cấp S cũng không khá hơn là bao, Gia Cát Ám lật kèo, hành động này đã tỏ rõ thái độ của hắn ta.
Thầy trừ tà phá vỡ bầu không khí im lặng, căng thẳng của đám đông đầu tiên. Anh ta cười vài tiếng rồi quay sang nhìn A Tán áo đen trên ngai vàng bên cạnh.
“Lão quỷ, tỉnh rồi hả?”
Cả A Tán áo đen, Messiah, Poseidon và Phù thủy đen đều như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, bật thẳng dậy từ trên ngai vàng.
Trên đỉnh đầu họ, những sợi tơ rối không thể dễ dàng nhìn thấy bằng mắt thường đang lần lượt rút đi, khiến các con rối bị khống chế sâu bất ngờ tỉnh táo từ trạng thái mơ hồ nửa tỉnh nửa mê.
Theo lý thuyết, khống chế chiều sâu của Ác ma không thể loại bỏ, trừ khi chính hắn đồng ý rút tơ rối. Mà có vẻ tâm trạng của hắn đang rất tốt, làm theo thỏa thuận rủ lòng từ bi rút hết tơ rối về, để lại các thực tập sinh vừa thoát khỏi khống chế ngơ ngác dòm nhau.
“… Ừm.”
Nghe Thầy trừ tà gọi, A Tán áo đen mới giơ tay đỡ trán, thở dài một tiếng. Với cái tính điềm tĩnh kiệm lời thường ngày của hắn ta, đây đã là một biểu hiện rất phiền muộn rồi.
Tuy bọn họ bị tơ rối khống chế nhưng ký ức vẫn còn đó, chỉ là không thể suy nghĩ hay điều khiển cơ thể của mình mà thôi. Bây giờ nhớ lại đúng là nhục muốn đội quần, chỉ ước có thể nhảy tàu rời khỏi tinh cầu này ngay trong đêm.
Nhất là Messiah, anh ta sững sờ tại chỗ một lúc lâu, thậm chí nụ cười luôn nở bên môi cũng nhạt dần.
Có chút nhạc đệm đó, bầu không khí trên ngai vàng chưa thể nói là sôi động nhưng ít ra không còn căng thẳng nữa.
Suy cho cùng đều là người đã đạt đến thực lực cấp S, tuy trước đây A Tán áo đen từng ngứa mắt Messiah, nhưng bây giờ sau khi bị khống chế khó tránh khỏi sẽ thấy đồng cảm thấu hiểu cho nhau hơn.
Ngay lúc mọi người đang muốn bày tỏ cảm xúc khi mình bất cẩn bị gài như thế nào, bỗng nhiên Tsuchimikado kêu lên.
“Các anh nhìn kìa!”
Giọng y lộ vẻ không dám tin, cứ như nhìn thấy cái gì ngạc nhiên lắm vậy.
Nhóm cấp S đều ngước mắt nhìn theo, đến cả Phạm Trác luôn im lặng suy nghĩ và Messiah chìm trong đau khổ cũng trố mắt.
Trên màn hình tối đen như mực trong phòng livestream, đĩa quẻ bói màu xám đen tượng trưng cho Gia Cát Ám lặng lẽ tối đi.
Ai cũng biết là nếu bỏ quyền thì sẽ in một dấu nhỏ màu đen, nhưng tối đi… có nghĩa là chết.
“Sao có thể?! Boss Gia Cát chết rồi?”
Trong không khí im lặng, rốt cuộc có thực tập sinh thốt lên ngỡ ngàng.
Sao thế được? Gia Cát Ám No.3 từng được mọi người công nhận là: “Nếu không tìm ra hung thủ, thì chắc chắn hắn ta là hung thủ”, “Gián điệp ba mặt độc ác xảo trá huyền thoại”, “Xin lỗi, đến cuộc thi thực tập sinh kinh dị mới biết hóa ra hắn ta là người tốt không dối trên lừa dưới bao giờ”.
[Đây không phải sự thật… Tôi không tin, người thông minh như boss Gia Cát sao lại chết được?]
[Uhuhuhu khóc chết mất, lúc trước boss Gia Cát cứu được nhiều người trong phó bản siêu cấp S như vậy, tui mới biết đó giờ tui luôn hiểu lầm ảnh, vậy mà giờ ảnh xa bờ rồi…]
[Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ No.3 thực sự phản bội vào lúc đó ư? Nhưng sao lại thế được? Hắn ta rất giỏi tiên đoán, không đoán trước được cái chết của mình sao?]
Studio cũng lặng như tờ.
Gần hơn nửa số người ở đây đã từng nhận ơn nghĩa của No.3, bây giờ thấy cảnh này, trong lòng ngổn ngang chẳng biết nên nói gì.
Mãi lâu sau mới có thực tập sinh lẩm bẩm: “… Tôi cứ nghĩ, thực ra tôi nghĩ có lẽ các cấp S khác sẽ chết, nhưng thật sự tôi chưa bao giờ nghĩ boss Gia Cát sẽ chết.”
Rất nhiều người im lặng tỏ ra đồng tình.
“Lẽ nào chúng ta đã đoán sai, thực ra hắn ta không phải Quỷ Cốc tử?”
Tsuchimikado ngập ngừng, “Người của nhiều năm trước muốn sống khó lắm, nếu hắn ta là Quỷ Cốc tử, thông minh lại còn dự đoán được tiên cơ, sao lại không tính ra cái chết của mình chứ?”
Đúng, sao Gia Cát Ám không tính được?
Nếu Gia Cát Ám có thể tính ra thì tại sao hắn ta không bỏ quyền? Tại sao vẫn muốn ở lại đó?
Không ai biết lý do.
…
Mà bên này, khi đốm đen cuối cùng tan biến khỏi thế gian thì bầu không khí trở về tĩnh lặng lần nữa, mây mù giăng lối.
Giống như trước nay chưa từng có người như thế tồn tại vậy!
Tông Cửu im lặng đứng đó thật lâu, bỗng nhiên cậu cúi đầu chẳng nói câu nào mà chậm rãi xòe tay ra.
Không biết từ bao giờ lòng bàn tay cậu đã in hằn năm vết trăng lưỡi liềm, thậm chí vài vết còn rỉ máu đỏ sẫm. Với một nhà ảo thuật mà nói, đôi bàn tay là quan trọng nhất.
Mà một nhà ảo thuật hai tay từng tàn phế như Tông Cửu, thuở ban đầu mới vào vòng lặp vô hạn, nửa đêm bừng tỉnh giữa cơn mộng điều đầu tiên cậu làm là kiểm tra xem tay mình có sao không, khi biết tay mình vẫn ổn cậu mới có thể chìm vào giấc mơ tối tăm ngọt ngào kia một lần nữa.
Gia Cát Ám nói nếu phá hủy vòng lặp vô hạn thì Ác ma cũng sẽ biến mất, Tông Cửu nhận ra có một khoảnh khắc bản thân không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Tông Cửu không muốn nghĩ kỹ xem chuyện đó thể hiện cho điều gì, nhưng ít ra… Ít ra nó đã cho thấy Ác ma đang ảnh hưởng đến cậu, và từ đáy lòng cậu cũng không muốn người kia chết.
Một dấu hiệu nguy hiểm.
Nhưng chẳng ai thừa nhận cả.
Tông Cửu nhắm nghiền mắt, đến khi mở mắt ra lần nữa thì đôi con ngươi đã khôi phục sự bình thản.
Cậu không dừng lại mà bước vội về phía trước, đến cánh cửa lớn màu trắng có in bông hoa hồng và bài poker ở mặt sau.
Cậu biết, Ác ma đang chờ mình vì đây là trận chiến cuối cùng thuộc về bọn họ.
Tông Cửu giơ tay đẩy nhẹ thì cánh đã bật mở.
Trong tích tắc, Ảo thuật gia bị một đôi tay lạnh lẽo ôm lấy eo, kéo mạnh vào không gian mênh mông sương mù phía sau.
“Cục cưng à, em làm anh chờ lâu quá.”
Ác ma tóc đen tựa đầu vào hõm vai cậu rất quen thuộc, giọng điệu buông thả.
Ngón tay hắn ta đặt lên cần cổ mảnh mai của Ảo thuật gia, rốt cuộc không còn sát ý lạnh lẽo và sắc bén như xưa nữa.
Trong thoáng chốc, bỗng dưng Tông Cửu cảm giác mọi thứ thật điên rồ.
Chẳng biết từ bao giờ, sát ý lạnh lẽo ấp ủ trong ngực đã dần vơi, phai nhạt và trở nên tĩnh lặng. Rõ ràng ban đầu bọn họ đều rất muốn giết đối phương.
Bất kể trong phó bản bệnh viện tâm thần, hay phó bản thôn hoang cũng tìm mọi cách gài bẫy nhau, thậm chí sau này khi Ảo thuật gia từ chối lời chèo kéo của Ác ma, sát khí hừng hực đó của hắn chưa bao giờ là giả.
Rốt cuộc là từ lúc nào mà mọi thứ đã thay đổi đến thế này?
Nếu nói đây là một cuộc chiến, e sẽ chẳng có ai là người chiến thắng.
“Tôi đã tới.” Tông Cửu hờ hững cất tiếng, “Giờ bắt đầu được rồi.”
Giọng nói máy móc lạnh lùng của hệ thống chủ vang lên bên tai họ.
[Phó bản 1v1 đang trong quá trình mở ra… Phó bản sẽ tự động mở sau 30 giây.]
[Trong thời gian đếm ngược, các thực tập sinh có thể tự do lựa chọn từ bỏ tư cách dự thi.
Lưu ý: Không vượt qua bài khảo sát của cố vấn sẽ không chết, nhưng nếu thất bại thì thực tập sinh sẽ mất tư cách dự thi.]
Những khối màu đông kết bắt đầu làm nền xung quanh họ, dần chồng chất lên nhau biến thành một dòng chảy xoáy.
Suy cho cùng, tất cả nhất định phải kết thúc tại đây.
Cậu nhất định phải vẽ ra dấu chấm hết cho nó.
Và nhất định phải thắng.
Vô số người đặt hy vọng vào Quỷ Cốc tử, giờ đây niềm hy vọng nặng nề đó lại chuyển sang vai Tông Cửu.
Gia Cát Ám đánh giá cậu cao quá rồi. Nhỡ thua thì sao? Thế là chết vô ích còn gì? Nếu ‘may mắn’ thế, chỉ sợ hắn ta biến thành quỷ cũng phải tìm cậu đòi nợ mất.
Tông Cửu nghĩ vậy, chờ đợi ba mươi giây cuối cùng.
[10, 9, 8…]
Đang đếm ngược từng giây thì Ác ma bất ngờ nhét một thứ lành lạnh vào tay cậu.
Tông Cửu cúi xuống dòm thì thấy đó là một viên đá đen vẽ hình sao sáu cánh kỳ lạ.
“Tìm anh.”
[3, 2, 1…]
Tất cả trở nên yên ắng.
Không biết vòng tay ôm ấp thân mật của hắn sẽ đi đến đâu. Sau khi bắt đầu phó bản, bọn họ sẽ được đưa đến những nơi khác nhau.
Dần dần, cảnh tượng xung quanh bắt đầu trở nên rõ nét, các khối màu dồn lại biến thành cảnh tượng mà Tông Cửu đã quá quen thuộc.
Ánh sáng ở dây mờ ảo, rèm cửa dày nặng chắn hết tia sáng bên ngoài chừa cho bên trong một vùng bóng tối sâu thẳm, thoang thoảng mùi ẩm thấp cũ kỹ.
[Phó bản quyết chiến… Khảo sát của cố vấn đã bắt đầu.]
[Thực tập sinh cấp S Tông Cửu, nhiệm vụ chính của bạn đã được công bố: Tìm lại thứ thuộc về mình.]
[Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính, bạn có thể tự do quyết định có rời khỏi phó bản này hay không.]
Bên kia, Ác ma tóc đen xuất hiện trong một con hẻm nhỏ âm u.
Bầu trời bên ngoài u ám mưa phùn lất phất bay xuống từ trên trời, xung quanh toàn là người đi đường cầm dù.
Những tòa nhà, công trình in trên vũng nước đọng trên đường phố, phản chiếu cái bóng ảo diệu của sắt thép.
Thế giới hòa bình.
Đây từng là thế giới của Ảo thuật gia. Hệ thống chủ đã thành công sao chép thế giới đó, tạo ra phó bản quyết chiến cuối cùng.
Cùng lúc đó, Ác ma cũng nhận được thông báo của hệ thống chủ.
[Nhiệm vụ chính: Có được một thứ chưa từng có.]
[Lưu ý: Thắng thua của phó bản 1v1 được quyết định bởi tốc độ hoàn thành nhiệm vụ chính của hai bên, người hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên sẽ chiến thắng.]
[Vì sự công bằng của trò chơi, quyền hạn cố vấn của bạn sẽ tạm thời bị phong tỏa.]
________
Đến lúc này, ngoài Ảo thuật gia và Gia Cát Ám thì các thành viên khác trong nhóm cấp S đều đã bỏ quyền và trở về studio.
Thay đổi này làm cho các khán giả đang rộn rã hóng hớt chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
[Chuyện gì vậy? Tui nhớ Gia Cát Ám về phe Ảo thuật gia mừ?]
[Tôi đang định nói nè, lúc trước No.3 là người đầu tiên ủng hộ Ảo thuật gia rồi thành lập liên minh, bảo muốn đưa mọi người ra khỏi vòng lặp vô hạn mà?]
[Trời đất… Dòm cái điệu này, đừng nói là bọn họ nội chiến thiệt nhe?]
[Em cũng hơi nghi nghi vậy đó, nếu Ảo thuật gia vượt qua bài khảo sát của cố vấn, vậy thì chỉ còn lại hai người này… Phó bản 1v1 chỉ hai người, nếu không bỏ quyền thì chắc chắn một người sẽ ngỏm.]
[Đừng mà! Tôi thích cả boss Gia Cát và Ảo thuật gia luôn í! Không muốn bất cứ ai trong họ chết đâu huhuhu]
Nhiều thực tập sinh biết rõ mối quan hệ tốt giữa No.3 và No.9, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên studio.
Trên kia, sắc mặt các vị cấp S cũng không khá hơn là bao, Gia Cát Ám lật kèo, hành động này đã tỏ rõ thái độ của hắn ta.
Thầy trừ tà phá vỡ bầu không khí im lặng, căng thẳng của đám đông đầu tiên. Anh ta cười vài tiếng rồi quay sang nhìn A Tán áo đen trên ngai vàng bên cạnh.
“Lão quỷ, tỉnh rồi hả?”
Cả A Tán áo đen, Messiah, Poseidon và Phù thủy đen đều như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, bật thẳng dậy từ trên ngai vàng.
Trên đỉnh đầu họ, những sợi tơ rối không thể dễ dàng nhìn thấy bằng mắt thường đang lần lượt rút đi, khiến các con rối bị khống chế sâu bất ngờ tỉnh táo từ trạng thái mơ hồ nửa tỉnh nửa mê.
Theo lý thuyết, khống chế chiều sâu của Ác ma không thể loại bỏ, trừ khi chính hắn đồng ý rút tơ rối. Mà có vẻ tâm trạng của hắn đang rất tốt, làm theo thỏa thuận rủ lòng từ bi rút hết tơ rối về, để lại các thực tập sinh vừa thoát khỏi khống chế ngơ ngác dòm nhau.
“… Ừm.”
Nghe Thầy trừ tà gọi, A Tán áo đen mới giơ tay đỡ trán, thở dài một tiếng. Với cái tính điềm tĩnh kiệm lời thường ngày của hắn ta, đây đã là một biểu hiện rất phiền muộn rồi.
Tuy bọn họ bị tơ rối khống chế nhưng ký ức vẫn còn đó, chỉ là không thể suy nghĩ hay điều khiển cơ thể của mình mà thôi. Bây giờ nhớ lại đúng là nhục muốn đội quần, chỉ ước có thể nhảy tàu rời khỏi tinh cầu này ngay trong đêm.
Nhất là Messiah, anh ta sững sờ tại chỗ một lúc lâu, thậm chí nụ cười luôn nở bên môi cũng nhạt dần.
Có chút nhạc đệm đó, bầu không khí trên ngai vàng chưa thể nói là sôi động nhưng ít ra không còn căng thẳng nữa.
Suy cho cùng đều là người đã đạt đến thực lực cấp S, tuy trước đây A Tán áo đen từng ngứa mắt Messiah, nhưng bây giờ sau khi bị khống chế khó tránh khỏi sẽ thấy đồng cảm thấu hiểu cho nhau hơn.
Ngay lúc mọi người đang muốn bày tỏ cảm xúc khi mình bất cẩn bị gài như thế nào, bỗng nhiên Tsuchimikado kêu lên.
“Các anh nhìn kìa!”
Giọng y lộ vẻ không dám tin, cứ như nhìn thấy cái gì ngạc nhiên lắm vậy.
Nhóm cấp S đều ngước mắt nhìn theo, đến cả Phạm Trác luôn im lặng suy nghĩ và Messiah chìm trong đau khổ cũng trố mắt.
Trên màn hình tối đen như mực trong phòng livestream, đĩa quẻ bói màu xám đen tượng trưng cho Gia Cát Ám lặng lẽ tối đi.
Ai cũng biết là nếu bỏ quyền thì sẽ in một dấu nhỏ màu đen, nhưng tối đi… có nghĩa là chết.
“Sao có thể?! Boss Gia Cát chết rồi?”
Trong không khí im lặng, rốt cuộc có thực tập sinh thốt lên ngỡ ngàng.
Sao thế được? Gia Cát Ám No.3 từng được mọi người công nhận là: “Nếu không tìm ra hung thủ, thì chắc chắn hắn ta là hung thủ”, “Gián điệp ba mặt độc ác xảo trá huyền thoại”, “Xin lỗi, đến cuộc thi thực tập sinh kinh dị mới biết hóa ra hắn ta là người tốt không dối trên lừa dưới bao giờ”.
[Đây không phải sự thật… Tôi không tin, người thông minh như boss Gia Cát sao lại chết được?]
[Uhuhuhu khóc chết mất, lúc trước boss Gia Cát cứu được nhiều người trong phó bản siêu cấp S như vậy, tui mới biết đó giờ tui luôn hiểu lầm ảnh, vậy mà giờ ảnh xa bờ rồi…]
[Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ No.3 thực sự phản bội vào lúc đó ư? Nhưng sao lại thế được? Hắn ta rất giỏi tiên đoán, không đoán trước được cái chết của mình sao?]
Studio cũng lặng như tờ.
Gần hơn nửa số người ở đây đã từng nhận ơn nghĩa của No.3, bây giờ thấy cảnh này, trong lòng ngổn ngang chẳng biết nên nói gì.
Mãi lâu sau mới có thực tập sinh lẩm bẩm: “… Tôi cứ nghĩ, thực ra tôi nghĩ có lẽ các cấp S khác sẽ chết, nhưng thật sự tôi chưa bao giờ nghĩ boss Gia Cát sẽ chết.”
Rất nhiều người im lặng tỏ ra đồng tình.
“Lẽ nào chúng ta đã đoán sai, thực ra hắn ta không phải Quỷ Cốc tử?”
Tsuchimikado ngập ngừng, “Người của nhiều năm trước muốn sống khó lắm, nếu hắn ta là Quỷ Cốc tử, thông minh lại còn dự đoán được tiên cơ, sao lại không tính ra cái chết của mình chứ?”
Đúng, sao Gia Cát Ám không tính được?
Nếu Gia Cát Ám có thể tính ra thì tại sao hắn ta không bỏ quyền? Tại sao vẫn muốn ở lại đó?
Không ai biết lý do.
…
Mà bên này, khi đốm đen cuối cùng tan biến khỏi thế gian thì bầu không khí trở về tĩnh lặng lần nữa, mây mù giăng lối.
Giống như trước nay chưa từng có người như thế tồn tại vậy!
Tông Cửu im lặng đứng đó thật lâu, bỗng nhiên cậu cúi đầu chẳng nói câu nào mà chậm rãi xòe tay ra.
Không biết từ bao giờ lòng bàn tay cậu đã in hằn năm vết trăng lưỡi liềm, thậm chí vài vết còn rỉ máu đỏ sẫm. Với một nhà ảo thuật mà nói, đôi bàn tay là quan trọng nhất.
Mà một nhà ảo thuật hai tay từng tàn phế như Tông Cửu, thuở ban đầu mới vào vòng lặp vô hạn, nửa đêm bừng tỉnh giữa cơn mộng điều đầu tiên cậu làm là kiểm tra xem tay mình có sao không, khi biết tay mình vẫn ổn cậu mới có thể chìm vào giấc mơ tối tăm ngọt ngào kia một lần nữa.
Gia Cát Ám nói nếu phá hủy vòng lặp vô hạn thì Ác ma cũng sẽ biến mất, Tông Cửu nhận ra có một khoảnh khắc bản thân không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Tông Cửu không muốn nghĩ kỹ xem chuyện đó thể hiện cho điều gì, nhưng ít ra… Ít ra nó đã cho thấy Ác ma đang ảnh hưởng đến cậu, và từ đáy lòng cậu cũng không muốn người kia chết.
Một dấu hiệu nguy hiểm.
Nhưng chẳng ai thừa nhận cả.
Tông Cửu nhắm nghiền mắt, đến khi mở mắt ra lần nữa thì đôi con ngươi đã khôi phục sự bình thản.
Cậu không dừng lại mà bước vội về phía trước, đến cánh cửa lớn màu trắng có in bông hoa hồng và bài poker ở mặt sau.
Cậu biết, Ác ma đang chờ mình vì đây là trận chiến cuối cùng thuộc về bọn họ.
Tông Cửu giơ tay đẩy nhẹ thì cánh đã bật mở.
Trong tích tắc, Ảo thuật gia bị một đôi tay lạnh lẽo ôm lấy eo, kéo mạnh vào không gian mênh mông sương mù phía sau.
“Cục cưng à, em làm anh chờ lâu quá.”
Ác ma tóc đen tựa đầu vào hõm vai cậu rất quen thuộc, giọng điệu buông thả.
Ngón tay hắn ta đặt lên cần cổ mảnh mai của Ảo thuật gia, rốt cuộc không còn sát ý lạnh lẽo và sắc bén như xưa nữa.
Trong thoáng chốc, bỗng dưng Tông Cửu cảm giác mọi thứ thật điên rồ.
Chẳng biết từ bao giờ, sát ý lạnh lẽo ấp ủ trong ngực đã dần vơi, phai nhạt và trở nên tĩnh lặng. Rõ ràng ban đầu bọn họ đều rất muốn giết đối phương.
Bất kể trong phó bản bệnh viện tâm thần, hay phó bản thôn hoang cũng tìm mọi cách gài bẫy nhau, thậm chí sau này khi Ảo thuật gia từ chối lời chèo kéo của Ác ma, sát khí hừng hực đó của hắn chưa bao giờ là giả.
Rốt cuộc là từ lúc nào mà mọi thứ đã thay đổi đến thế này?
Nếu nói đây là một cuộc chiến, e sẽ chẳng có ai là người chiến thắng.
“Tôi đã tới.” Tông Cửu hờ hững cất tiếng, “Giờ bắt đầu được rồi.”
Giọng nói máy móc lạnh lùng của hệ thống chủ vang lên bên tai họ.
[Phó bản 1v1 đang trong quá trình mở ra… Phó bản sẽ tự động mở sau 30 giây.]
[Trong thời gian đếm ngược, các thực tập sinh có thể tự do lựa chọn từ bỏ tư cách dự thi.
Lưu ý: Không vượt qua bài khảo sát của cố vấn sẽ không chết, nhưng nếu thất bại thì thực tập sinh sẽ mất tư cách dự thi.]
Những khối màu đông kết bắt đầu làm nền xung quanh họ, dần chồng chất lên nhau biến thành một dòng chảy xoáy.
Suy cho cùng, tất cả nhất định phải kết thúc tại đây.
Cậu nhất định phải vẽ ra dấu chấm hết cho nó.
Và nhất định phải thắng.
Vô số người đặt hy vọng vào Quỷ Cốc tử, giờ đây niềm hy vọng nặng nề đó lại chuyển sang vai Tông Cửu.
Gia Cát Ám đánh giá cậu cao quá rồi. Nhỡ thua thì sao? Thế là chết vô ích còn gì? Nếu ‘may mắn’ thế, chỉ sợ hắn ta biến thành quỷ cũng phải tìm cậu đòi nợ mất.
Tông Cửu nghĩ vậy, chờ đợi ba mươi giây cuối cùng.
[10, 9, 8…]
Đang đếm ngược từng giây thì Ác ma bất ngờ nhét một thứ lành lạnh vào tay cậu.
Tông Cửu cúi xuống dòm thì thấy đó là một viên đá đen vẽ hình sao sáu cánh kỳ lạ.
“Tìm anh.”
[3, 2, 1…]
Tất cả trở nên yên ắng.
Không biết vòng tay ôm ấp thân mật của hắn sẽ đi đến đâu. Sau khi bắt đầu phó bản, bọn họ sẽ được đưa đến những nơi khác nhau.
Dần dần, cảnh tượng xung quanh bắt đầu trở nên rõ nét, các khối màu dồn lại biến thành cảnh tượng mà Tông Cửu đã quá quen thuộc.
Ánh sáng ở dây mờ ảo, rèm cửa dày nặng chắn hết tia sáng bên ngoài chừa cho bên trong một vùng bóng tối sâu thẳm, thoang thoảng mùi ẩm thấp cũ kỹ.
[Phó bản quyết chiến… Khảo sát của cố vấn đã bắt đầu.]
[Thực tập sinh cấp S Tông Cửu, nhiệm vụ chính của bạn đã được công bố: Tìm lại thứ thuộc về mình.]
[Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính, bạn có thể tự do quyết định có rời khỏi phó bản này hay không.]
Bên kia, Ác ma tóc đen xuất hiện trong một con hẻm nhỏ âm u.
Bầu trời bên ngoài u ám mưa phùn lất phất bay xuống từ trên trời, xung quanh toàn là người đi đường cầm dù.
Những tòa nhà, công trình in trên vũng nước đọng trên đường phố, phản chiếu cái bóng ảo diệu của sắt thép.
Thế giới hòa bình.
Đây từng là thế giới của Ảo thuật gia. Hệ thống chủ đã thành công sao chép thế giới đó, tạo ra phó bản quyết chiến cuối cùng.
Cùng lúc đó, Ác ma cũng nhận được thông báo của hệ thống chủ.
[Nhiệm vụ chính: Có được một thứ chưa từng có.]
[Lưu ý: Thắng thua của phó bản 1v1 được quyết định bởi tốc độ hoàn thành nhiệm vụ chính của hai bên, người hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên sẽ chiến thắng.]
[Vì sự công bằng của trò chơi, quyền hạn cố vấn của bạn sẽ tạm thời bị phong tỏa.]
________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất