Chương 276: Giả Mai
“Lâm gia này chẳng phải là Lâm gia ở An Viễn huyện sao?” Thiệu Phi mơ hồ có ấn tượng với Lâm gia, nhưng vì đối phương không có phân lượng mấy cho nên họ không quan tâm đối phương dọn đi đâu.
An Tử Nhiên trực tiếp đưa tư liệu về Lâm gia cho hắn xem. Thiệu Phi đại khái quét một vòng, “Thật là tự làm tự chịu.” Hắn một chút cũng không cảm thấy đồng tình với Lâm gia.
Lý do rất đơn giản, Lâm Hâm lúc trước vì danh chính ngôn thuận đuổi An Khả Tâm đi mà lợi dụng thiếp thất, làm các nàng có thai rồi lại không bảo vệ các nàng, mặc An Khả Tâm đi hại các nàng. Nam nhân như vậy sao xứng có được tình cảm của các nàng.
Nhị phòng Liên Tâm là người thông minh, trước đó đã nhìn ra tâm tư của Lâm Hâm, bởi vậy mà cảm thấy thực thất vọng buồn lòng. Hài tử của mình còn không buông tha, các nàng sao dám ở lại bên Lâm Hâm, vì thế kích động tam phòng cùng nhau động thủ, không ngờ Lâm gia bị các nàng phá đổ.
Tư liệu Phó Nguyên Kiến tìm được thật sự kỹ càng tỉ mỉ, ngoài tao ngộ của Lâm gia, nhị phòng tam phòng bỏ chạy nơi nào đều điều tra ra.
Các nàng đã rời Quân Tử Thành, nhưng không bao lâu lại trở lại, hơn nữa sống ở Bắc tập khu, muốn học người mở cửa hàng buôn bán. Hai nữ nhân có thể làm gì, các nàng một chút cũng không hiểu buôn bán, kết quả bị người lừa hết tiền, cuối cùng đều đi làm nghề cũ của Liên Tâm.
Trùng hợp là, đám hồ bằng cẩu hữu của Lâm Hâm một ngày nọ mời hắn đi thanh lâu. Lâm Hâm sau khi nhà cửa sa sút thì càng thêm nhụt chí, cả ngày không làm việc đàng hoàng, cùng một đám bằng hữu ‘cùng chung chí hướng’ du thủ du thực. Thanh lâu thành nơi hắn thường đến nhất.
Tuy ở khác tập khu, nhưng loại người cả ngày ngồi chơi mỗi ngày nơi nơi chuyển giống họ, đi Bắc tập khu cũng chẳng bất ngờ. Vì thế, Lâm Hâm ở một thanh lâu nhìn thấy hai thiếp thất đã mang theo số tiền lớn bỏ đi.
Lâm Hâm đã sớm hận chết hai tiện nhân, ngày ngày đêm đêm chỉ nghĩ lột da rút gân các nàng. Tưởng rằng các nàng đã rời Quân Tử Thành, không ngờ sẽ lưu lạc đến thanh lâu, hắn cảm thấy ông trời đang giúp hắn. Lâm Hâm cũng thông minh, hắn không đại sảo đại nháo ở thanh lâu, sau khi trở về liền suy nghĩ kế hoạch.
Hai người tuy trốn khỏi Lâm gia nhưng trên danh nghĩa vẫn là thiếp thất của Lâm Hâm. Hơn nữa, các nàng lúc trước còn mang đi số tiền lớn, chuyện này đã từng làm Lâm gia trở thành trò cười cho người khác. Dù sao thanh danh của Lâm gia đã sớm bại hoại, hắn không ngại làm càng nhiều người biết.
Vì thế Lâm Hâm lựa chọn biện pháp có lợi với hắn nhất, đó chính là báo quan.
Ở Đại Á, địa vị của thiếp thất không cao, thậm chí rất đê tiện. Các nàng đã gả cho Lâm gia thì sống là người của Lâm gia, chết là quỷ của Lâm gia, trừ phi Lâm Hâm chủ động đuổi các nàng, nếu không các nàng đi đến chân trời góc biển thì vẫn là người của Lâm gia. Điểm này có ghi trên luật pháp Đại Á.
Thanh lâu không ngờ hai người đã sớm làm vợ người ta. Lúc trước, tú bà thấy các nàng có tướng mạo, đặc biệt là Liên Tâm, thủ đoạn hầu hạ khách nhân thậm chí còn cao siêu hơn cả đầu bảng, tú bà liền biết nàng trước kia khẳng định cũng tiếp khách ở thanh lâu. Liên Tâm nói dối thân thế của nàng cùng tam phòng, tú bà mới nhận lấy các nàng.
Nào biết gặp phải hai ngôi sao chổi, tú bà không dám đắc tội quan binh, đành phải bồi thường cho Lâm Hâm, đối phương mới đáp ứng sẽ không truy cứu trách nhiệm.
Lâm Hâm mang người về thì ngày đêm tra tấn, nô dịch các nàng, từ sớm đến khuya, việc làm không xong liền không cho cơm ăn. Nửa tháng sau, hai người đã bị tra tấn đến không ra hình người.
Có một ngày, các nàng không biết thế nào thân với một phụ nhân. Nghe nói người kia ở cách vách Lâm gia, đồng tình với tao ngộ của các nàng liền đáp ứng hỗ trợ cứu các nàng.
Buổi tối thứ ba, Lâm Hâm đột nhiên phát cuồng, hình như là sinh ra ảo giác, không biết lấy đâu ra đao, gặp người liền chém, giết cả cha mẹ. Hắn còn muốn giết nhị phòng cùng tam phòng. Nhị phòng cùng tam phòng hoàn toàn không ngờ dược mà phụ nhân kia cho lại lợi hại như vậy, tam phòng trốn không kịp nê bị giết, nhị phòng cũng bị trọng thương.
Quan phủ tra không ra nguyên nhân, cho là áp lực quá lớn khiến tính tình ngày càng táo bạo, cuối cùng mới gây nên thảm kịch.
Phó Nguyên Kiến biết Lâm gia từng là thông gia với An gia, cho nên tra thật sự kỹ càng tỉ mỉ, manh mối quan phủ không tìm thấy đều bị hắn lật ra. Lúc trước, nhị phòng và tam phòng nói chuyện với phụ nhân kia trùng hợp bị người mục kích, người nọ sợ bị liên lụy, quan phủ cũng không hỏi nên hắn không nói, thế cho nên chân tướng bị vùi lấp.
“Thứ kia thật là mê dược bình thường sao?” An Tử Nhiên đưa ra nghi vấn. Tuy rằng thời gian không quá ăn khớp, nhưng hắn không tin mê dược bình thường có thể tạo ra hiệu quả như vậy, bình thường, trúng mê dược thì sẽ hôn mê mới đúng. Khả năng duy nhất chính là, phụ nhân kia lừa nhị phòng và tam phòng.
Phó Nguyên Kiến có chút đắc ý nói: “Bổn vương cũng cảm thấy không có khả năng, cho nên phái người đi tra phụ nhân kia, kết quả phát hiện, phụ nhân kia căn bản không ở cách vách của Lâm gia. Nàng thuê căn nhà kia vào bảy ngày trước khi Lâm gia xảy ra chuyện, hơn nữa chỉ thuê một tháng, cảm giác như nàng cố ý nhằm vào Lâm gia.”
An Tử Nhiên châm chước: “Lâm gia cùng phụ nhân kia từng qua lại?”
“Không có, họ trước kia chưa bao giờ tiếp xúc.”
“Hiện tại còn chưa thể chắc chắn chuyện này liên quan đến thẩm thẩm, nhưng bất luận manh mối khả nghi gì đều không thể bỏ qua.” Trực giác nói cho An Tử Nhiên, thứ dược mà phụ nhân kia đưa cho hai thiếp thất của Lâm Hâm rất có thể chính là phấn anh túc, còn nàng vì sao muốn giúp thiếp thất của Lâm Hâm, khả năng lớn nhất chính là vì thí nghiệm hiệu quả của phấn anh túc.
Lúc này, Phó Dịch mở miệng nói: “Ngũ hoàng tử, người chứng kiến có thấy diện mạo của phụ nhân kia?”
Phó Nguyên Kiến gật đầu: “Có thấy, nghe nói là một nữ nhân rất xinh đẹp, cho nên hắn vẫn luôn nhớ rõ.”
“Vậy phiền toái Ngũ hoàng tử tìm họa sư vẽ lại tướng mạo của nữ tử kia.”
“Được.”
Phó Nguyên Kiến đi rồi, An Tử Nhiên giao tất cả tài liệu cho Thiệu Phi, nếu đã có manh mối thì không cần thiết đi tìm cái khác, hắn nhìn về phía tiểu thúc sắc mặt không được tốt.
“Tiểu thúc có nghĩ tới ai?”
Phó Dịch trầm mặc một hồi, lắc lắc đầu: “Ta đều đã tìm hiểu những người từng qua lại với Quân Kỳ, những người đó ở Quân Tử Thành đều không phải vô danh tiểu tốt, nếu thật là một trong các nàng thì không có khả năng tra không ra.”
Ngay từ đầu, Phó Dịch cũng nghĩ đến những người Quân Kỳ gặp khi tham gia tụ hội, nhưng những người đó căn bản không có can đảm hại nữ chủ nhân của Phó Vương phủ, trừ phi các nàng không muốn sống nữa.
Càng tra không ra, hắn càng muốn bắt được đối phương. Đối phương hiển nhiên rất biết ẩn nhẫn, ra kế hoạch khẳng định không phải nhất thời hứng khởi, nếu kéo dài thì tính mạng của phu nhân và con hắn tùy thời sẽ gặp nguy hiểm.
Phó Dịch trầm mặt, đây là lần đầu tiên hắn mãnh liệt hy vọng người nào đó chết.
Đúng lúc này, Chu quản gia đột nhiên đi vào.
“Hồi Nhị gia, bên ngoài có nữ nhân nói muốn gặp ngài, tự xưng là người quen cũ của Nhị gia.”
“Người quen cũ?” Phó Dịch suy nghĩ một chút lại không có manh mối. Nam nhân thì còn hiểu được, một nữ nhân lại tự xưng là người quen cũ, trong ấn tượng của hắn thì không có người này. Đáng tiếc dù có thì hắn hiện tại cũng không có tâm tình gặp cái gọi là người cũ.
“Không gặp, tiễn nàng đi.”
Chu quản gia định xoay người, An Tử Nhiên liền ra tiếng ngăn lại, “Chờ một chút.” An Tử Nhiên nói với Phó Dịch: “Tiểu thúc, ta cảm thấy vẫn nên thử gặp xem sao.”
Phó Dịch nhíu mi, “Vậy được rồi.”
Chu quản gia lập tức đi ra mời người vào. Một lát sau, một giọng nói kinh hỉ mang theo vài phần thấp thỏm cẩn thận vang lên, nhu nhu nhược nhược giống một con tiểu tước bị chấn kinh.
“Dịch ca!”
Phó Dịch nghe thấy giọng nói này, tức khắc ngây ngẩn cả người. Giọng nói rất quen thuộc, quen thuộc đến hắn có chút nhớ không nổi là của ai, bởi vì thật sự rất lâu rồi chưa nghe, nhưng thật lâu thật lâu trước kia lại thường xuyên vang lên bên tai.
Nữ nhân từ phía sau Chu quản gia đi ra, lộ ra một khuôn mặt vẫn còn phong vận, có thể nhìn ra nàng khi trẻ nhất định là một đại mỹ nữ. Nàng mặc một bộ quần áo mới, sửa sang mình thật sạch sẽ, bộ dáng không chút co quắp thật ra có vài phần khí chất.
Phó Dịch chỉ nhìn thoáng qua, trong đầu hiện lên một khuôn mặt. Đã qua hơn hai mươi năm, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày gặp lại nàng. Dù họ đều sống ở Quân Tử Thành, nhưng hắn đã hạ quyết tâm không gặp mặt, cho dù thấy cũng sẽ coi như không quen biết.
Giả Mai, một cái tên thật xa xăm. Chủ nhân của cái tên đã từng là vị hôn thê thanh mai trúc mã của hắn, đã từng là người quan trọng thứ hai trong lòng hắn chỉ sau mẫu thân. Gặp lại nàng, nàng đã không còn sự ngây ngô, cũng không còn là phu nhân cao quý.
Nhà chồng của nàng thuộc phe của Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử rơi đài, những gia tộc quan hệ không tồi với hắn cũng lần lượt ngã ngựa, nhà chồng của Giả Mai là một trong số đó.
An Tử Nhiên trực tiếp đưa tư liệu về Lâm gia cho hắn xem. Thiệu Phi đại khái quét một vòng, “Thật là tự làm tự chịu.” Hắn một chút cũng không cảm thấy đồng tình với Lâm gia.
Lý do rất đơn giản, Lâm Hâm lúc trước vì danh chính ngôn thuận đuổi An Khả Tâm đi mà lợi dụng thiếp thất, làm các nàng có thai rồi lại không bảo vệ các nàng, mặc An Khả Tâm đi hại các nàng. Nam nhân như vậy sao xứng có được tình cảm của các nàng.
Nhị phòng Liên Tâm là người thông minh, trước đó đã nhìn ra tâm tư của Lâm Hâm, bởi vậy mà cảm thấy thực thất vọng buồn lòng. Hài tử của mình còn không buông tha, các nàng sao dám ở lại bên Lâm Hâm, vì thế kích động tam phòng cùng nhau động thủ, không ngờ Lâm gia bị các nàng phá đổ.
Tư liệu Phó Nguyên Kiến tìm được thật sự kỹ càng tỉ mỉ, ngoài tao ngộ của Lâm gia, nhị phòng tam phòng bỏ chạy nơi nào đều điều tra ra.
Các nàng đã rời Quân Tử Thành, nhưng không bao lâu lại trở lại, hơn nữa sống ở Bắc tập khu, muốn học người mở cửa hàng buôn bán. Hai nữ nhân có thể làm gì, các nàng một chút cũng không hiểu buôn bán, kết quả bị người lừa hết tiền, cuối cùng đều đi làm nghề cũ của Liên Tâm.
Trùng hợp là, đám hồ bằng cẩu hữu của Lâm Hâm một ngày nọ mời hắn đi thanh lâu. Lâm Hâm sau khi nhà cửa sa sút thì càng thêm nhụt chí, cả ngày không làm việc đàng hoàng, cùng một đám bằng hữu ‘cùng chung chí hướng’ du thủ du thực. Thanh lâu thành nơi hắn thường đến nhất.
Tuy ở khác tập khu, nhưng loại người cả ngày ngồi chơi mỗi ngày nơi nơi chuyển giống họ, đi Bắc tập khu cũng chẳng bất ngờ. Vì thế, Lâm Hâm ở một thanh lâu nhìn thấy hai thiếp thất đã mang theo số tiền lớn bỏ đi.
Lâm Hâm đã sớm hận chết hai tiện nhân, ngày ngày đêm đêm chỉ nghĩ lột da rút gân các nàng. Tưởng rằng các nàng đã rời Quân Tử Thành, không ngờ sẽ lưu lạc đến thanh lâu, hắn cảm thấy ông trời đang giúp hắn. Lâm Hâm cũng thông minh, hắn không đại sảo đại nháo ở thanh lâu, sau khi trở về liền suy nghĩ kế hoạch.
Hai người tuy trốn khỏi Lâm gia nhưng trên danh nghĩa vẫn là thiếp thất của Lâm Hâm. Hơn nữa, các nàng lúc trước còn mang đi số tiền lớn, chuyện này đã từng làm Lâm gia trở thành trò cười cho người khác. Dù sao thanh danh của Lâm gia đã sớm bại hoại, hắn không ngại làm càng nhiều người biết.
Vì thế Lâm Hâm lựa chọn biện pháp có lợi với hắn nhất, đó chính là báo quan.
Ở Đại Á, địa vị của thiếp thất không cao, thậm chí rất đê tiện. Các nàng đã gả cho Lâm gia thì sống là người của Lâm gia, chết là quỷ của Lâm gia, trừ phi Lâm Hâm chủ động đuổi các nàng, nếu không các nàng đi đến chân trời góc biển thì vẫn là người của Lâm gia. Điểm này có ghi trên luật pháp Đại Á.
Thanh lâu không ngờ hai người đã sớm làm vợ người ta. Lúc trước, tú bà thấy các nàng có tướng mạo, đặc biệt là Liên Tâm, thủ đoạn hầu hạ khách nhân thậm chí còn cao siêu hơn cả đầu bảng, tú bà liền biết nàng trước kia khẳng định cũng tiếp khách ở thanh lâu. Liên Tâm nói dối thân thế của nàng cùng tam phòng, tú bà mới nhận lấy các nàng.
Nào biết gặp phải hai ngôi sao chổi, tú bà không dám đắc tội quan binh, đành phải bồi thường cho Lâm Hâm, đối phương mới đáp ứng sẽ không truy cứu trách nhiệm.
Lâm Hâm mang người về thì ngày đêm tra tấn, nô dịch các nàng, từ sớm đến khuya, việc làm không xong liền không cho cơm ăn. Nửa tháng sau, hai người đã bị tra tấn đến không ra hình người.
Có một ngày, các nàng không biết thế nào thân với một phụ nhân. Nghe nói người kia ở cách vách Lâm gia, đồng tình với tao ngộ của các nàng liền đáp ứng hỗ trợ cứu các nàng.
Buổi tối thứ ba, Lâm Hâm đột nhiên phát cuồng, hình như là sinh ra ảo giác, không biết lấy đâu ra đao, gặp người liền chém, giết cả cha mẹ. Hắn còn muốn giết nhị phòng cùng tam phòng. Nhị phòng cùng tam phòng hoàn toàn không ngờ dược mà phụ nhân kia cho lại lợi hại như vậy, tam phòng trốn không kịp nê bị giết, nhị phòng cũng bị trọng thương.
Quan phủ tra không ra nguyên nhân, cho là áp lực quá lớn khiến tính tình ngày càng táo bạo, cuối cùng mới gây nên thảm kịch.
Phó Nguyên Kiến biết Lâm gia từng là thông gia với An gia, cho nên tra thật sự kỹ càng tỉ mỉ, manh mối quan phủ không tìm thấy đều bị hắn lật ra. Lúc trước, nhị phòng và tam phòng nói chuyện với phụ nhân kia trùng hợp bị người mục kích, người nọ sợ bị liên lụy, quan phủ cũng không hỏi nên hắn không nói, thế cho nên chân tướng bị vùi lấp.
“Thứ kia thật là mê dược bình thường sao?” An Tử Nhiên đưa ra nghi vấn. Tuy rằng thời gian không quá ăn khớp, nhưng hắn không tin mê dược bình thường có thể tạo ra hiệu quả như vậy, bình thường, trúng mê dược thì sẽ hôn mê mới đúng. Khả năng duy nhất chính là, phụ nhân kia lừa nhị phòng và tam phòng.
Phó Nguyên Kiến có chút đắc ý nói: “Bổn vương cũng cảm thấy không có khả năng, cho nên phái người đi tra phụ nhân kia, kết quả phát hiện, phụ nhân kia căn bản không ở cách vách của Lâm gia. Nàng thuê căn nhà kia vào bảy ngày trước khi Lâm gia xảy ra chuyện, hơn nữa chỉ thuê một tháng, cảm giác như nàng cố ý nhằm vào Lâm gia.”
An Tử Nhiên châm chước: “Lâm gia cùng phụ nhân kia từng qua lại?”
“Không có, họ trước kia chưa bao giờ tiếp xúc.”
“Hiện tại còn chưa thể chắc chắn chuyện này liên quan đến thẩm thẩm, nhưng bất luận manh mối khả nghi gì đều không thể bỏ qua.” Trực giác nói cho An Tử Nhiên, thứ dược mà phụ nhân kia đưa cho hai thiếp thất của Lâm Hâm rất có thể chính là phấn anh túc, còn nàng vì sao muốn giúp thiếp thất của Lâm Hâm, khả năng lớn nhất chính là vì thí nghiệm hiệu quả của phấn anh túc.
Lúc này, Phó Dịch mở miệng nói: “Ngũ hoàng tử, người chứng kiến có thấy diện mạo của phụ nhân kia?”
Phó Nguyên Kiến gật đầu: “Có thấy, nghe nói là một nữ nhân rất xinh đẹp, cho nên hắn vẫn luôn nhớ rõ.”
“Vậy phiền toái Ngũ hoàng tử tìm họa sư vẽ lại tướng mạo của nữ tử kia.”
“Được.”
Phó Nguyên Kiến đi rồi, An Tử Nhiên giao tất cả tài liệu cho Thiệu Phi, nếu đã có manh mối thì không cần thiết đi tìm cái khác, hắn nhìn về phía tiểu thúc sắc mặt không được tốt.
“Tiểu thúc có nghĩ tới ai?”
Phó Dịch trầm mặc một hồi, lắc lắc đầu: “Ta đều đã tìm hiểu những người từng qua lại với Quân Kỳ, những người đó ở Quân Tử Thành đều không phải vô danh tiểu tốt, nếu thật là một trong các nàng thì không có khả năng tra không ra.”
Ngay từ đầu, Phó Dịch cũng nghĩ đến những người Quân Kỳ gặp khi tham gia tụ hội, nhưng những người đó căn bản không có can đảm hại nữ chủ nhân của Phó Vương phủ, trừ phi các nàng không muốn sống nữa.
Càng tra không ra, hắn càng muốn bắt được đối phương. Đối phương hiển nhiên rất biết ẩn nhẫn, ra kế hoạch khẳng định không phải nhất thời hứng khởi, nếu kéo dài thì tính mạng của phu nhân và con hắn tùy thời sẽ gặp nguy hiểm.
Phó Dịch trầm mặt, đây là lần đầu tiên hắn mãnh liệt hy vọng người nào đó chết.
Đúng lúc này, Chu quản gia đột nhiên đi vào.
“Hồi Nhị gia, bên ngoài có nữ nhân nói muốn gặp ngài, tự xưng là người quen cũ của Nhị gia.”
“Người quen cũ?” Phó Dịch suy nghĩ một chút lại không có manh mối. Nam nhân thì còn hiểu được, một nữ nhân lại tự xưng là người quen cũ, trong ấn tượng của hắn thì không có người này. Đáng tiếc dù có thì hắn hiện tại cũng không có tâm tình gặp cái gọi là người cũ.
“Không gặp, tiễn nàng đi.”
Chu quản gia định xoay người, An Tử Nhiên liền ra tiếng ngăn lại, “Chờ một chút.” An Tử Nhiên nói với Phó Dịch: “Tiểu thúc, ta cảm thấy vẫn nên thử gặp xem sao.”
Phó Dịch nhíu mi, “Vậy được rồi.”
Chu quản gia lập tức đi ra mời người vào. Một lát sau, một giọng nói kinh hỉ mang theo vài phần thấp thỏm cẩn thận vang lên, nhu nhu nhược nhược giống một con tiểu tước bị chấn kinh.
“Dịch ca!”
Phó Dịch nghe thấy giọng nói này, tức khắc ngây ngẩn cả người. Giọng nói rất quen thuộc, quen thuộc đến hắn có chút nhớ không nổi là của ai, bởi vì thật sự rất lâu rồi chưa nghe, nhưng thật lâu thật lâu trước kia lại thường xuyên vang lên bên tai.
Nữ nhân từ phía sau Chu quản gia đi ra, lộ ra một khuôn mặt vẫn còn phong vận, có thể nhìn ra nàng khi trẻ nhất định là một đại mỹ nữ. Nàng mặc một bộ quần áo mới, sửa sang mình thật sạch sẽ, bộ dáng không chút co quắp thật ra có vài phần khí chất.
Phó Dịch chỉ nhìn thoáng qua, trong đầu hiện lên một khuôn mặt. Đã qua hơn hai mươi năm, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày gặp lại nàng. Dù họ đều sống ở Quân Tử Thành, nhưng hắn đã hạ quyết tâm không gặp mặt, cho dù thấy cũng sẽ coi như không quen biết.
Giả Mai, một cái tên thật xa xăm. Chủ nhân của cái tên đã từng là vị hôn thê thanh mai trúc mã của hắn, đã từng là người quan trọng thứ hai trong lòng hắn chỉ sau mẫu thân. Gặp lại nàng, nàng đã không còn sự ngây ngô, cũng không còn là phu nhân cao quý.
Nhà chồng của nàng thuộc phe của Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử rơi đài, những gia tộc quan hệ không tồi với hắn cũng lần lượt ngã ngựa, nhà chồng của Giả Mai là một trong số đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất