Ta Có Dược A!

Chương 21: Thông Thiên Nhãn

Trước Sau
Edit: Tracy

Cố Tá không chỉ bị khơi dậy nhiệt huyết, mọi người đều đem boeeur hiện của ngũ đại công tử thu vào mắt, trong lòng cũng âm thầm hưng phấn.

Cùng thế hệ tuổi trẻ xuất sắc, còn chưa biết trong bọn họ ai cường hơn?

Mà lúc này, trên tầng năm đại thế gia quản lí, bao gồm người hoàng tộc trong cung đều đặc biệt chú ý đến.

Một thế hệ cường giả này so với mấy thế hệ trước càng thêm bất phàm.

Vốn dĩ những công tử đế quốc lúc hai mươi tuổi cơ bản chỉ đạt tới Ngưng Mạch cảnh mà thôi, nhưng hiện tại các công tử đại thế gia đều là Hậu Thiên cửu trọng đại viên mãn, chỉ còn kém một bước rất gần là có thể tiến vào Tiên Thiên cảnh, có thể vào hàng ngũ võ giả trụ cột của đế quốc!

Tuổi trẻ... Chính là có khả năng vô hạn.

Thiên tài trẻ tuổi liên tiếp xuất hiện, cũng có nghĩa là thời điểm thiên tài tụ hợp ở Thiên Võ đại lục đã đến, sẽ có rất nhiều thiên tài tuyệt thế long tranh hổ đấu, mang đến cho đại lục này một khoảng thời gian huy hoàng theo năm tháng.

Trên thành lâu, một bóng người cường tráng đi ra.

Hắn thoạt nhìn chỉ tầm hai mươi tuổi, cả người tràn ngập khí thế mạnh mẽ, tướng mạo ương ngạnh phóng túng, hai mắt thâm thúy, có thể nhìn ra được hắn là một người mang chí lớn.

Bên cạnh thanh niên cường tráng là thiếu nữ hồng y, da thịt mịn màng cùng dung nhan diễm lệ giống như một gốc hoa hồng nở rộ, nhìn rất ôn nhu kiều diễm nhưng bên trong đó lại toát ra một loại khí chất khiến người vừa thấy liền khó có thể quên được.

Thiếu nữ nhẹ nhàng cười: "Cửu ca, có cái gì để xem sao? Hiện tại tuy rằng ngũ đại công tử không tầm thường, nhưng so với cửu ca vẫn là kém cỏi vài phần."

Thanh niên cường tráng trầm giọng nói: "Tam muội, không nên kinh thường bất cứ kẻ nào."

Hai người này chính là nhi tử thứ chín của Thương Vân Hoàng Đế - Thương Ngự cùng nữ nhi thứ ba Dao Mẫn công chúa.

Bọn họ cũng không phải trong nhóm người hoàng tộc chủ trì thế gia chiến lần này, cho nên ngày cuối cùng mới khoan thai chậm rãi đến, tựa hồ muốn quan sát trận chiến cuối cùng đặc sắc nhất.

Ánh mắt của Thương Ngự hoàng tử dừng lại trên người của tứ đại công tử đế đô.

Có thể người khác không biết rõ, nhưng hắn là người trong hoàng tộc đã biết một ít tin tức — trong lòng phụ hoàng đã có sẵn quyết định.

Cho nên hắn mới đến đây nhìn xem một phen.

Sau khi xem qua, tâm mắt Thương Ngự lại dừng trên người Công Nghi Thiên Hành.

Bất quá mặc kệ bốn người Hách Liên Hưng Trình như thế nào hắn liếc mắt một cái đều có thể nhìn thấu, chỉ có vị công tử vô dụng Công Nghi gia này mới là người khiến hắn coi trọng nhất, cũng là người khiến hắn tiếc hận nhất.

Hắn y không thể luyện võ, làm hắn thiếu đi một đối thủ tuyệt hảo.

Để trở thành một hoàng tử trọng yếu nhất của đế quốc, Thương Ngự không chỉ có vũ lực cao cường, hắn còn phải hiểu rõ hiện tại hoàng tộc cần năm đại gia tộc kiềm chế lẫn nhau, mới có thể đảm bảo địa vị hoàng tộc ngày càng cao.

Năm đại thế gia có rất nhiều quân cờ, hoàng tộc cũng mở ra mạng lưới thật lớn đem toàn bộ quốc gia bao trùm vào bên trong.

Cho nên Công Nghi Thiên Hành ngộ tính đáng sợ, năm đại thế gia biết, trong hoàng tộc cũng biết.



Đặc biệt là người tu luyện đến cảnh giới Tiên Thiên có bao nhiêu ngộ tính kinh người, nếu không phải Công Nghi Thiên Hành thân thể suy nhược, chỉ còn có thể sống được hai năm, hoàng tộc có thể vì lợi ích quốc gia mà thu lưu y, mặc khác tứ đại gia tộc cũng sẽ mặc lệ hết thảy mà ám sát Công Nghi Thiên Hành đến chết.

Như thế, Công Nghi Thiên Hành sẽ trở thành người ảnh hưởng đến sự cân bằng.

Cũng bởi vì Công Nghi Thiên Hành sắp chết, cho nên Tứ đại thế gia mới có thể để cho y nở rộ quang huy cuối cùng trong đời, nếu không một khi gia chủ Công Nghi gia tức giận, vì duy trì thể diện gia tộc mà giận dữ, tổn thất của Tứ đại thế gia cũng sẽ vô cùng khổng lồ.

Nếu vậy, bọn họ tại sao không nhẫn nại đợi Công Nghi Thiên Hành chết chứ?

Thương Ngự trong lòng đáng tiếc không dứt.

Không chỉ vì hắn thiếu đi một đối thủ, mà hắn hiểu hơn hết, nếu như Công Nghi Thiên Hành có thể luyện võ từ nhỏ, kế hoạch của phụ hoàng tuyệt đối nắm chắc.

Nhưng bây giờ Công Nghi Thiên Hành không thể dùng được, vậy, bọn họ cũng chỉ có thể hảo hảo quan sát bọn người Hách Liên Hưng Trình, từ đó lựa chọn ra hạt giống tốt đáng bồi dưỡng.

Chẳng qua là, bọn họ vẫn là kém một chút....

Ý nghĩ của cửu hoàng tử Thương Ngự, những người phía dưới hoàn toàn không biết.

Nhưng ngũ đại thế gia thế hệ trước, dù có vô số hoạt động ngầm bên trong, bên ngoài vẫn nhìn thấy vài thứ nhỏ nhặt.

Điều này khiến cho bọn họ đốc thúc hậu bối càng thêm nghiêm khắc, đều muốn liều mạng tranh giành một phen. Riêng các trưởng lão Công Nghi gia chỉ có thể ở trong lòng thầm than.

Lúc này, quan tổng phán nói chuyện: "Hôm nay người thắng mười hai người, cùng bốn vị tài tuấn là mười sáu người mạnh nhất, tự mình tranh đoạt, hai đối hai, tranh đoạt xếp hạng. Chư vị nghĩ như thế nào?"

Tất cả võ giả cùng ôm quyền: "Bọn ta không có dị nghị!"

Hách Liên Hưng Trình cũng là một trong Tứ đại công tử, người được công nhận tuổi trẻ cường giả, tất cả đều xuất phát từ ngũ đại thế gia, đương nhiên là có tư cách nhảy cóc đến trận đấu cuối cùng, còn lại mười hai người, đều không ngừng tỉ võ, tiến lên phía trước, ngay cả Công Nghi Thiên Hành, cũng như thế —— bởi vì bản thân hắn có đặc thù riêng, cũng không thể nhảy cóc, nhưng hắn dám mang theo Long Nhất đi đến bước này, cũng đủ để chứng minh hắn không tầm thường.

Cho nên, mười sáu cường giả cạnh tranh đối chiến, được định ra như vậy.

Cố Tá vốn đang tập trung tinh thần, muốn quan sát đối chiến, trong lúc vô tình quay đầu, lại thấy Công Nghi gia Tam tiểu thư Minh Hà, nắm trong tay một đồ vật đen ngòm, hướng về phía cổng lầu trên thành cung.

Hắn ngẩn người, thứ đen ngòm này, thấy thế nào cũng thật quen mắt?

Công Nghi Minh Hà phát hiện Cố Tá khác thường, đem đồ vật lấy xuống, nhét vào tay Cố Tá: "Đây là ‘ Thông Thiên nhãn’, có thể nhìn được những nơi rất xa. Thực lực ta mới chỉ Luyện Huyết Cảnh, thị lực không đủ, cho nên phải dùng nó, mới có thể nhìn càng thêm rõ ràng. A Tá ca ca, ngươi thử một chút?”

Sân đấu võ nàng cũng có thể thấy rõ, nhưng những người ở trên cổng thành, thì không được.

Cố Tá nắm chặt vật này, cảm giác trong tay nặng hơn, sau đó khóe miệng giương lên: "....Đa tạ Tam tiểu thư."

Cái gọi là Thông Thiên nhãn, không phải là ống nhòm sao? Còn được xem là một vật hiếm lạ đó...

Bất quá chờ Cố Tá đem đồ vật giơ lên trước mắt mình, mới cảm giác được khác biệt.

Thông Thiên nhãn này so với tất cả các loại ống nhòm hắn từng thấy còn rõ ràng hơn! Hơn nữa nó cũng không biết tạo thành từ thứ gì, chỉ cần điều chỉnh một chút, tất cả mọi thứ trong phạm vi vài ngàn mét, tất cả đều rõ ràng rành mạch. Chỉ cần hướng ánh mắt tới một vị trí, tầm mắt hoàn toàn không dừng lại, ngược lại có thể phóng xa cảnh vật xung quanh trọng phạm vi 10m, có thể thấy được, trong mỗi hoàn cảnh khác nhau, nó hẳn là tương đối hữu dụng.

Cố Tá cúi đầu, nhắm Thông Thiên nhãn ngay dưới bệ đá.



—— Kim chủ của hắn đang vững vàng đứng ở đó.

Thông qua Thông Thiên nhãn, cả người Kim chủ tựa như đều được phóng đại lên, phảng phất đang ở ngay trước mắt, ngay cả nếp áo, cũng rõ ràng đến nhất thanh nhị sở.

Trong lúc bất chợt, Công Nghi Thiên Hành hơi quay đầu lại, gương mặt tuấn tú hiện lên trong Thông Thiên nhãn càng rõ ràng hơn, lông mi rung rung, dung mạo cũng là trắng muốt, cơ hồ không có chút nào mảy may tỳ vết nào —— đẹp trai đến mức này, cũng rất dọa người đi.

Tim Cố Tá đập mãnh liệt, vội vàng đem Thông Thiên nhãn đặt xuống.

Mà hiện tại, Long Nhất cũng đã lên đài, Kim chủ nhà hắn hơi nghiêng đầu ra sau, mỉm cười thong dong ngoảnh mặt về phía sân đấu võ.

Thì ra trận đầu này, Công Nghi Thiên Hành đối chiến cùng một vị cường giả trong mười sáu người mạnh nhất.

Vị cường giả kia xuất phát từ Tư Mã gia, tên là Tư Mã Kiện, tráng niên mà to con, cứ cho là vóc người Long Nhất rất to lớn, đứng ở trước mặt hắn, thật giống như nhỏ hơn một vòng.

Hai người bắt đầu nhằm vào nhau, Tư Mã Kiện vẫn chưa lập tức xuất thủ, ý đồ để Công Nghi Thiên Hành chỉ điểm trước, liền đánh cho Long Nhất trọng thương! Hắn lại càng hiểu, nếu như Long Nhất bằng vào bản lãnh của mình tránh được một kích kia, thì coi là Công Nghi Thiên Hành thất bại, hắn sẽ chiến thắng.

Nhưng Công Nghi Thiên Hành làm sao có thể để cho hắn được như ý? Từ lần đầu tiên tham gia đối chiến đến nay, rất nhiều người có ý nghĩ như gã, nhưng có thể làm được, một người cũng không.

Tư Mã Kiện xuất thủ trong nháy mắt, chỉ thị Công Nghi Thiên Hành cũng đến: "Bạo Viêm ngũ, Băng Sơn bát!"

Cùng thời khắc đó, Long Nhất đối với Kim chủ nhà mình vô cùng tín nhiệm, hành động không suy nghĩ, khiến bản thân trở thành một con rối, mạnh mẽ xuất ra một chiêu Bạo Viêm.

Võ giả vây xem đến từ khắp nơi Thương Vân quốc, trọng bọn họ rất nhiều người chưa từng thấy trận tỉ võ như vậy, mấy trận đấu trước đủ để cho họ kinh hãi, nhưng bọn họ không nghĩ tới chính là, Công Nghi gia Đại công tử đối mặt với mười sáu cường giả sau cùng, đều có thể đấu ngang tài ngang sức với đối phương, nhìn thấu hết mọi động tác.

Sắc mặt Cố Tá ửng hồng, hai mắt lóe sáng.

Kim chủ vừa thắng! Trực tiếp tiến vào trong bát cường!

Công Nghi Thiên Hành chỉ điểm Long Nhất, còn ứng phó với Tư Mã Kiện một chốc, Hách Liên Hưng Trình đợi đến lúc Tứ đại công tử bọn họ cùng đối thủ giao chiến, cơ hồ chỉ cần từ ba đến năm chiêu, đều bị đánh bại, đánh bay khỏi sân đấu võ.

Thực lực của bọn họ cao tuyệt như thế, khiến cho các võ giả vây xem bên ngoài, đều khâm phục không dứt —— bởi vì đến từ những nơi khác nhau, không biết tình hình đế đô, những công tử võ giả này, có lẽ đối với bọn họ trực tiếp nhảy cóc có điểm không phục, hiện tại thấy được, là hoàn toàn bái phục.

Nghĩ đến cũng đúng, đối với Tứ đại công tử mà nói, tham gia nhưng trận chiến trước, quả thật quá nhàm chán.

Sau đó, bát cường đối chiến lập tức bắt đầu.

Tứ đại công tử cơ hồ không thể rung chuyển, còn Công Nghi Thiên Hành, sẽ đôi đầu với một vị trong đó.

Vị này, vừa đúng chính là Hách Liên Hưng Trình.

Ánh mắt của hắn thâm trầm, phảng phất có phần không thể chờ đợi được, lại đối nghịch với Long Nhất trước mắt .

Hách Liên Hưng Trình lười liếc Long Nhất lấy một cái, đem ánh mắt rơi vào trên người Công Nghi Thiên Hành, lạnh lùng cười một tiếng: "Lần này ta muốn ngươi ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có."

Công Nghi Thiên Hành cười một tiếng: “Mời.”

Cố Tá nghe được vị Hách Liên công tử này tuyên bố, nhớ tới danh tiếng đối phương, thay Kim chủ toát mồ hôi. Nhưng cậu tin tưởng, Kim chủ không có đến nửa điểm nhăn mày, khẳng định đã có cách đối phó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau