Chương 313: Ngốc tử
“Các ngươi nghe nói chưa, tối hôm qua có đánh nhau ở Nguyệt Hạ hồ, có nữ nhân bị giết trên một con thuyền hoa.”
Từ tối hôm qua, rất nhiều người đều đàm luận đề tài này. Ở hiện trường có quá nhiều người chứng kiến, con người lại là sinh vật tương đối bát quái, ngày hôm sau đã truyền đến ai ai cũng biết. Nếu chỉ đơn thuần đánh nhau thì không sao, nhưng lại đã xảy ra án mạng.
Quan phủ ở Mai Phủ nhanh chóng đưa thi thể nữ nhân đi, điều tra lại phát hiện nữ nhân không phải dân bản xứ, càng không phải người Cao Trạch. Vì không tìm ra được thân phận của nữ nhân, quan phủ cuối cùng qua loa mai táng, cũng không tiếp tục phái người điều tra.
Phản ứng của quan phủ có lợi cho Độc Hạt Tử. An Tử Nhiên chạy thoát, vì tìm được hắn, họ từ tối hôm qua đã phái người đi tìm, nếu lúc này quan phủ cũng nhúng mũi, họ ngược lại sẽ bó tay bó chân.
Mai Phủ rất lớn, An Tử Nhiên ở chỗ này người xa đất lạ, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng rời Mai Phủ, cho nên họ bây giờ còn có mấy ngày có thể tìm hắn.
“Độc Hạt Tử, ta nói trước, ta chỉ đáp ứng giúp ngươi tìm hai ngày, hai ngày sau mà chưa tìm được người, ta cũng sẽ lập tức thu tay lại.” Căn phòng âm u, một nam nhân trung niên kiên định bất di thương thảo với Độc Hạt Tử.
Hắn ở Mai Phủ có một chút thế lực, nhưng vẫn luôn hành động ngầm, hiện giờ vì giúp Độc Hạt Tử tìm người mà phá lệ, cho nên hai ngày là cực hạn, lại nhiều lên sẽ gây sự chú ý.
Độc Hạt Tử mặt âm trầm, “Ta biết, nơi này là địa bàn của ngươi, ngươi hẳn là rõ hơn ta nên đi nơi nào tìm người. Hắn vì trốn chúng ta, khẳng định sẽ không xuất hiện ở nơi người nhiều, hơn nữa hắn hiện tại không xu dính túi.”
“Được, ta đã biết.” Nam nhân trung niên đứng lên, “Các ngươi ở đây chờ tin của ta.” Nói xong liền chạy luôn.
Lý Khuê Chí tiến lên, “Nếu hai ngày sau còn không tìm được làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Độc Hạt Tử thoáng chốc chiết xạ quang mang hung ác, “Không có nếu, cần thiết tìm được người.”
Vì đưa An Tử Nhiên ra khỏi Đại Á, họ đã bại lộ vài quân cờ, nếu chủ nhân biết họ trên đường đánh mất người, họ sẽ ăn không hết gói đem đi. Nghĩ vậy, Độc Hạt Tử đột nhiên nhìn về phía An Vu Chi ngồi trong một góc, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, tựa hồ còn chưa thoát khỏi cái chết của Xảo Nhi.
“Ta nghĩ ra một biện pháp tốt.” Độc Hạt Tử âm trầm cười rộ lên.
Lý Khuê Chí theo tầm mắt nàng thấy được An Vu Chi.
An Vu Chi ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh ngoài dự đoán.
“Ngươi hiện tại hẳn rất lo lắng An Tử Nhiên sẽ trở về tìm ngươi báo thù đúng không, ta có một biện pháp có thể thử một lần, nói không chừng còn có thể nhất lao vĩnh dật, mấu chốt là ngươi phải phối hợp cho tốt.” Độc Hạt Tử nói với nàng.
“Biện pháp gì?” An Vu Chi phát ra thanh âm khàn khàn.
……
Chiều hôm nay, trên đường cái phồn hoa của Mai Phủ xuất hiện một nữ nhân điên.
Nữ nhân xinh đẹp nhưng điên điên khùng khùng, miệng luôn kêu cái gì mà ‘đã chết’, ‘hắn sắp tìm ta báo thù’ linh tinh, một hồi khóc một hồi cười, ngẫu nhiên còn sẽ nói lời sám hối. Người đi đường nhìn thấy nàng đều tránh né. Nữ nhân đẹp đến mấy, nếu điên rồi, ăn chơi trác táng cũng không muốn tới gần.
Nữ nhân điên đi từ đầu đường đến cuối phố, sau đó lại chạy tới một con phố khác. Một ít người đi theo nàng, có khi cười nhạo nàng, có khi còn sẽ lấy hòn đá nhỏ ném nàng. Nàng bị trầy da chảy một chút máu mà không biết.
Rồi đột nhiên, một đôi nam nữ xuất hiện mang nàng đi. Họ che mặt, nữ nhân điên không chịu đi, họ liền kéo nàng. Bởi vì nữ nhân điên cực lực giãy dụa, họ muốn không gây chú ý cũng không được, chỉ có thể chọn nơi ít người.
Khi thân ảnh của họ biến mất ở một chỗ rẽ bên đường, một phiến cửa sổ ở lầu hai của khách điếm đối diện đột nhiên mở ra, thân ảnh An Tử Nhiên xuất hiện sau cửa sổ.
Cho rằng bằng phương pháp cũ kỹ này thì hắn sẽ mắc mưu sao. Thù nhất định phải báo, nhưng không phải hiện tại.
An Tử Nhiên rất rõ ràng thế cục hiện tại bất lợi với hắn. Độc Hạt Tử dám mang hắn tới Mai Phủ, khẳng định là Mai Phủ có tiếp ứng, những người đó hiện tại phỏng chừng đang tìm hắn, hắn lộ diện thì sẽ lập tức rơi vào lưới họ vây quanh.
Hắn không ngốc, tương phản, hắn rất có kiên nhẫn. Tục ngữ nói, quân tử báo thù, mười năm không muộn!
Đóng cửa sổ, An Tử Nhiên xoay người, ánh mắt u tĩnh dừng trên một ngốc tử đang ngốc hề hề cười không ngừng với hắn, cũng là chủ nhân căn phòng này.
Vận khí của hắn tốt hơn hắn tưởng. Tối hôm qua khi lẻn vào khách điếm này, hắn chỉ nghĩ tìm một bộ quần áo để thay, thuận tiện nhìn xem có thể hay không ‘mượn’ một chút bạc, kết quả vận khí tốt ngoài ý muốn, chọn trúng phòng của một ngốc tử.
Ngốc tử thấy người xa lạ lại không thét chói tai, nghe thấy hắn muốn bạc, thậm chí chủ động giao ngân phiếu trên người cho hắn, ước chừng mười tấm ngân phiếu năm trăm lượng.
Bề ngoài không kém, tầm 25, 26 tuổi, trên người mang theo nhiều bạc như vậy, vừa thấy là biết con nhà giàu, thậm chí có khả năng là quyền quý, bởi vì toàn thân hắn trên dưới không có một thứ không đáng giá tiền, đáng tiếc đầu óc không tốt.
“Ca ca, ngươi dẫn ta đi chơi được không?” Ngốc tử vừa nói vừa chảy nước miếng.
An Tử Nhiên dời tầm mắt, từ tủ quần áo của ngốc tử lấy ra một bộ, đều là hàng chất lượng thượng thừa. Nếu mặc quần áo này đi ra ngoài, không được bao lâu, Độc Hạt Tử sẽ nhận ra hắn, lại cất trở về.
“Ta không phải ca ca ngươi.”
“Ca ca đang tìm cái gì?” Ngốc tử như không hiểu hắn nói gì, vẫn chấp nhất gọi hắn ca ca.
An Tử Nhiên không so đo với một ngốc tử, “Đi cùng ngươi có mấy người?”
Ngốc tử nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, có vẻ hiểu ý hắn, vỗ tay hưng phấn nói: “Ca ca nói tới A Bảo, A Cơ, còn có Tiểu Lý Tử sao?”
Xem ra là ba, An Tử Nhiên cân nhắc một chút. A Bảo, A Cơ hẳn là hộ vệ, Tiểu Lý Tử rất có thể là người hầu.
“Nghe, bảo Tiểu Lý Tử kia đi cửa hàng trang phục mua mấy bộ quần áo tối màu, không cần quá tốt, loại mà bá tánh bình thường hay mặc là được, nhớ kỹ, đừng nói dư thừa, nếu không……”
Không chờ hắn nói cho hết lời, ngốc tử đã chạy đi lớn tiếng kêu Tiểu Lý Tử. Tiểu Lý Tử ở phòng bên cạnh, thiếu gia vừa gọi, hắn lập tức chạy ra. Vừa nghe thiếu gia muốn mua quần áo, lại còn một bộ rất sốt ruột, hắn lung tung gật đầu liền chạy đi.
Hắn hoàn hồn thì đã thấy mình đứng trước trang phục cửa hàng. Thiếu gia vì sao muốn mua quần áo bình thường của bình dân bá tánh?
Tiểu Lý Tử không nghĩ ra, liền không nghĩ nữa. Dù sao thiếu gia cũng thường xuyên làm mấy quyết định làm người sờ vuốt không rõ. Mua bốn bộ quần áo, hắn vội vàng chạy về khách điếm.
“Thiếu gia, đây là quần áo ngài muốn.”
Một bàn tay từ trong phòng vươn tới cầm quần áo đi, sau đó ‘bang’ một tiếng đóng cửa lại, làm Tiểu Lý Tử định đi vào suýt thì gãy mũi.
Trong phòng, ngốc tử lấy được quần áo rồi chạy tới tranh công với An Tử Nhiên.
Tiểu Lý Tử mua quần áo dựa theo dáng người của ngốc tử, trùng hợp dáng người của An Tử Nhiên không khác biệt lắm. Hắn lấy một bộ màu sắc không nổi bật để thay, trừ tay áo rộng chút, những nơi khác đều rất vừa.
Hắn từ sau bình phong đi ra, chuyển biến của ngốc tử lại làm hắn trầm mặc một hồi.
Tiểu Lý Tử mua bốn bộ quần áo, là ngốc tử bảo hắn mua. An Tử Nhiên chỉ cần hai bộ, kết quả khi hắn thay quần áo, ngốc tử cũng thay đồ. Quần áo mềm mại đẹp đẽ quý giá bị hắn ghét bỏ ném xuống đất, thay đổi một thân thô y vải bố, quả nhiên cũng chỉ ngốc tử mới làm.
“Ngốc tử, ta phải đi, cám ơn quần áo cùng ngân phiếu, ngày sau nếu có cơ hội gặp lại, ta sẽ trả cho ngươi, tái kiến!” An Tử Nhiên phất tay từ biệt, sau đó từ cửa sổ nhảy xuống.
Ngốc tử ngây ngốc nhìn hắn biến mất, đột nhiên tiến lên, nhoài ra ngoài cửa sổ lớn tiếng kêu lên, “Ca ca, ca ca, ngươi đừng bỏ ta, ta muốn đi cùng ngươi……”
Tiểu Lý Tử canh giữ ở ngoài nghe thấy tiếng, lập tức đẩy cửa chạy vào. Thấy thiếu gia cả nửa thân mình treo ở bên cửa sổ, sợ tới mức tim muốn ngừng đập.
“Thiếu gia a, như vậy rất nguy hiểm……”
A Bảo, A Cơ cũng lập tức chạy tới. Ba người luống cuống tay chân kéo thiếu gia chỉ muốn lao về phía cửa sổ ra rất xa. Thiếu gia tuy ngốc nhưng cũng là độc đinh, nếu xảy ra chuyện gì, mấy người họ đều sẽ ăn không hết gói đem đi.
Tiểu Lý Tử vội vàng khuyên thiếu gia, không phát hiện hắn mua bốn bộ quần áo lại thiếu mất hai bộ.
Thiếu gia dọa họ hoảng sợ. Suy xét mãi, họ vẫn quyết định mang thiếu gia rời Mai Phủ. Nguyệt Hạ hồ cũng đã ngắm rồi, tuyệt sắc mỹ nhân gì cũng thấy rồi, thiếu gia hẳn sẽ vui vẻ.
Vì thế, Tiểu Lý Tử phát huy bản lĩnh uốn ba tấc lưỡi, hứa hẹn vô số lần ‘sẽ dẫn đi gặp ca ca’, rốt cuộc hống được thiếu gia.
Buổi chiều, một chiếc xe ngựa lọc cọc lọc cọc đi đến cửa thành.
Từ tối hôm qua, rất nhiều người đều đàm luận đề tài này. Ở hiện trường có quá nhiều người chứng kiến, con người lại là sinh vật tương đối bát quái, ngày hôm sau đã truyền đến ai ai cũng biết. Nếu chỉ đơn thuần đánh nhau thì không sao, nhưng lại đã xảy ra án mạng.
Quan phủ ở Mai Phủ nhanh chóng đưa thi thể nữ nhân đi, điều tra lại phát hiện nữ nhân không phải dân bản xứ, càng không phải người Cao Trạch. Vì không tìm ra được thân phận của nữ nhân, quan phủ cuối cùng qua loa mai táng, cũng không tiếp tục phái người điều tra.
Phản ứng của quan phủ có lợi cho Độc Hạt Tử. An Tử Nhiên chạy thoát, vì tìm được hắn, họ từ tối hôm qua đã phái người đi tìm, nếu lúc này quan phủ cũng nhúng mũi, họ ngược lại sẽ bó tay bó chân.
Mai Phủ rất lớn, An Tử Nhiên ở chỗ này người xa đất lạ, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng rời Mai Phủ, cho nên họ bây giờ còn có mấy ngày có thể tìm hắn.
“Độc Hạt Tử, ta nói trước, ta chỉ đáp ứng giúp ngươi tìm hai ngày, hai ngày sau mà chưa tìm được người, ta cũng sẽ lập tức thu tay lại.” Căn phòng âm u, một nam nhân trung niên kiên định bất di thương thảo với Độc Hạt Tử.
Hắn ở Mai Phủ có một chút thế lực, nhưng vẫn luôn hành động ngầm, hiện giờ vì giúp Độc Hạt Tử tìm người mà phá lệ, cho nên hai ngày là cực hạn, lại nhiều lên sẽ gây sự chú ý.
Độc Hạt Tử mặt âm trầm, “Ta biết, nơi này là địa bàn của ngươi, ngươi hẳn là rõ hơn ta nên đi nơi nào tìm người. Hắn vì trốn chúng ta, khẳng định sẽ không xuất hiện ở nơi người nhiều, hơn nữa hắn hiện tại không xu dính túi.”
“Được, ta đã biết.” Nam nhân trung niên đứng lên, “Các ngươi ở đây chờ tin của ta.” Nói xong liền chạy luôn.
Lý Khuê Chí tiến lên, “Nếu hai ngày sau còn không tìm được làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Độc Hạt Tử thoáng chốc chiết xạ quang mang hung ác, “Không có nếu, cần thiết tìm được người.”
Vì đưa An Tử Nhiên ra khỏi Đại Á, họ đã bại lộ vài quân cờ, nếu chủ nhân biết họ trên đường đánh mất người, họ sẽ ăn không hết gói đem đi. Nghĩ vậy, Độc Hạt Tử đột nhiên nhìn về phía An Vu Chi ngồi trong một góc, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, tựa hồ còn chưa thoát khỏi cái chết của Xảo Nhi.
“Ta nghĩ ra một biện pháp tốt.” Độc Hạt Tử âm trầm cười rộ lên.
Lý Khuê Chí theo tầm mắt nàng thấy được An Vu Chi.
An Vu Chi ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh ngoài dự đoán.
“Ngươi hiện tại hẳn rất lo lắng An Tử Nhiên sẽ trở về tìm ngươi báo thù đúng không, ta có một biện pháp có thể thử một lần, nói không chừng còn có thể nhất lao vĩnh dật, mấu chốt là ngươi phải phối hợp cho tốt.” Độc Hạt Tử nói với nàng.
“Biện pháp gì?” An Vu Chi phát ra thanh âm khàn khàn.
……
Chiều hôm nay, trên đường cái phồn hoa của Mai Phủ xuất hiện một nữ nhân điên.
Nữ nhân xinh đẹp nhưng điên điên khùng khùng, miệng luôn kêu cái gì mà ‘đã chết’, ‘hắn sắp tìm ta báo thù’ linh tinh, một hồi khóc một hồi cười, ngẫu nhiên còn sẽ nói lời sám hối. Người đi đường nhìn thấy nàng đều tránh né. Nữ nhân đẹp đến mấy, nếu điên rồi, ăn chơi trác táng cũng không muốn tới gần.
Nữ nhân điên đi từ đầu đường đến cuối phố, sau đó lại chạy tới một con phố khác. Một ít người đi theo nàng, có khi cười nhạo nàng, có khi còn sẽ lấy hòn đá nhỏ ném nàng. Nàng bị trầy da chảy một chút máu mà không biết.
Rồi đột nhiên, một đôi nam nữ xuất hiện mang nàng đi. Họ che mặt, nữ nhân điên không chịu đi, họ liền kéo nàng. Bởi vì nữ nhân điên cực lực giãy dụa, họ muốn không gây chú ý cũng không được, chỉ có thể chọn nơi ít người.
Khi thân ảnh của họ biến mất ở một chỗ rẽ bên đường, một phiến cửa sổ ở lầu hai của khách điếm đối diện đột nhiên mở ra, thân ảnh An Tử Nhiên xuất hiện sau cửa sổ.
Cho rằng bằng phương pháp cũ kỹ này thì hắn sẽ mắc mưu sao. Thù nhất định phải báo, nhưng không phải hiện tại.
An Tử Nhiên rất rõ ràng thế cục hiện tại bất lợi với hắn. Độc Hạt Tử dám mang hắn tới Mai Phủ, khẳng định là Mai Phủ có tiếp ứng, những người đó hiện tại phỏng chừng đang tìm hắn, hắn lộ diện thì sẽ lập tức rơi vào lưới họ vây quanh.
Hắn không ngốc, tương phản, hắn rất có kiên nhẫn. Tục ngữ nói, quân tử báo thù, mười năm không muộn!
Đóng cửa sổ, An Tử Nhiên xoay người, ánh mắt u tĩnh dừng trên một ngốc tử đang ngốc hề hề cười không ngừng với hắn, cũng là chủ nhân căn phòng này.
Vận khí của hắn tốt hơn hắn tưởng. Tối hôm qua khi lẻn vào khách điếm này, hắn chỉ nghĩ tìm một bộ quần áo để thay, thuận tiện nhìn xem có thể hay không ‘mượn’ một chút bạc, kết quả vận khí tốt ngoài ý muốn, chọn trúng phòng của một ngốc tử.
Ngốc tử thấy người xa lạ lại không thét chói tai, nghe thấy hắn muốn bạc, thậm chí chủ động giao ngân phiếu trên người cho hắn, ước chừng mười tấm ngân phiếu năm trăm lượng.
Bề ngoài không kém, tầm 25, 26 tuổi, trên người mang theo nhiều bạc như vậy, vừa thấy là biết con nhà giàu, thậm chí có khả năng là quyền quý, bởi vì toàn thân hắn trên dưới không có một thứ không đáng giá tiền, đáng tiếc đầu óc không tốt.
“Ca ca, ngươi dẫn ta đi chơi được không?” Ngốc tử vừa nói vừa chảy nước miếng.
An Tử Nhiên dời tầm mắt, từ tủ quần áo của ngốc tử lấy ra một bộ, đều là hàng chất lượng thượng thừa. Nếu mặc quần áo này đi ra ngoài, không được bao lâu, Độc Hạt Tử sẽ nhận ra hắn, lại cất trở về.
“Ta không phải ca ca ngươi.”
“Ca ca đang tìm cái gì?” Ngốc tử như không hiểu hắn nói gì, vẫn chấp nhất gọi hắn ca ca.
An Tử Nhiên không so đo với một ngốc tử, “Đi cùng ngươi có mấy người?”
Ngốc tử nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, có vẻ hiểu ý hắn, vỗ tay hưng phấn nói: “Ca ca nói tới A Bảo, A Cơ, còn có Tiểu Lý Tử sao?”
Xem ra là ba, An Tử Nhiên cân nhắc một chút. A Bảo, A Cơ hẳn là hộ vệ, Tiểu Lý Tử rất có thể là người hầu.
“Nghe, bảo Tiểu Lý Tử kia đi cửa hàng trang phục mua mấy bộ quần áo tối màu, không cần quá tốt, loại mà bá tánh bình thường hay mặc là được, nhớ kỹ, đừng nói dư thừa, nếu không……”
Không chờ hắn nói cho hết lời, ngốc tử đã chạy đi lớn tiếng kêu Tiểu Lý Tử. Tiểu Lý Tử ở phòng bên cạnh, thiếu gia vừa gọi, hắn lập tức chạy ra. Vừa nghe thiếu gia muốn mua quần áo, lại còn một bộ rất sốt ruột, hắn lung tung gật đầu liền chạy đi.
Hắn hoàn hồn thì đã thấy mình đứng trước trang phục cửa hàng. Thiếu gia vì sao muốn mua quần áo bình thường của bình dân bá tánh?
Tiểu Lý Tử không nghĩ ra, liền không nghĩ nữa. Dù sao thiếu gia cũng thường xuyên làm mấy quyết định làm người sờ vuốt không rõ. Mua bốn bộ quần áo, hắn vội vàng chạy về khách điếm.
“Thiếu gia, đây là quần áo ngài muốn.”
Một bàn tay từ trong phòng vươn tới cầm quần áo đi, sau đó ‘bang’ một tiếng đóng cửa lại, làm Tiểu Lý Tử định đi vào suýt thì gãy mũi.
Trong phòng, ngốc tử lấy được quần áo rồi chạy tới tranh công với An Tử Nhiên.
Tiểu Lý Tử mua quần áo dựa theo dáng người của ngốc tử, trùng hợp dáng người của An Tử Nhiên không khác biệt lắm. Hắn lấy một bộ màu sắc không nổi bật để thay, trừ tay áo rộng chút, những nơi khác đều rất vừa.
Hắn từ sau bình phong đi ra, chuyển biến của ngốc tử lại làm hắn trầm mặc một hồi.
Tiểu Lý Tử mua bốn bộ quần áo, là ngốc tử bảo hắn mua. An Tử Nhiên chỉ cần hai bộ, kết quả khi hắn thay quần áo, ngốc tử cũng thay đồ. Quần áo mềm mại đẹp đẽ quý giá bị hắn ghét bỏ ném xuống đất, thay đổi một thân thô y vải bố, quả nhiên cũng chỉ ngốc tử mới làm.
“Ngốc tử, ta phải đi, cám ơn quần áo cùng ngân phiếu, ngày sau nếu có cơ hội gặp lại, ta sẽ trả cho ngươi, tái kiến!” An Tử Nhiên phất tay từ biệt, sau đó từ cửa sổ nhảy xuống.
Ngốc tử ngây ngốc nhìn hắn biến mất, đột nhiên tiến lên, nhoài ra ngoài cửa sổ lớn tiếng kêu lên, “Ca ca, ca ca, ngươi đừng bỏ ta, ta muốn đi cùng ngươi……”
Tiểu Lý Tử canh giữ ở ngoài nghe thấy tiếng, lập tức đẩy cửa chạy vào. Thấy thiếu gia cả nửa thân mình treo ở bên cửa sổ, sợ tới mức tim muốn ngừng đập.
“Thiếu gia a, như vậy rất nguy hiểm……”
A Bảo, A Cơ cũng lập tức chạy tới. Ba người luống cuống tay chân kéo thiếu gia chỉ muốn lao về phía cửa sổ ra rất xa. Thiếu gia tuy ngốc nhưng cũng là độc đinh, nếu xảy ra chuyện gì, mấy người họ đều sẽ ăn không hết gói đem đi.
Tiểu Lý Tử vội vàng khuyên thiếu gia, không phát hiện hắn mua bốn bộ quần áo lại thiếu mất hai bộ.
Thiếu gia dọa họ hoảng sợ. Suy xét mãi, họ vẫn quyết định mang thiếu gia rời Mai Phủ. Nguyệt Hạ hồ cũng đã ngắm rồi, tuyệt sắc mỹ nhân gì cũng thấy rồi, thiếu gia hẳn sẽ vui vẻ.
Vì thế, Tiểu Lý Tử phát huy bản lĩnh uốn ba tấc lưỡi, hứa hẹn vô số lần ‘sẽ dẫn đi gặp ca ca’, rốt cuộc hống được thiếu gia.
Buổi chiều, một chiếc xe ngựa lọc cọc lọc cọc đi đến cửa thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất