Xuyên Thành Ma Tôn Sau Ta Thành Đoàn Sủng

Chương 7: Gã Làm Hỏng Xe Lăn Do Tiểu Triều Làm

Trước Sau
Biểu tình của Văn Triều vô cùng đặc sắc như nội dung trong thoại bản kia, cậu kinh ngạc mà nhìn đối phương: “Tiểu sư thúc, ngươi……”

Thanh Ngô từ bốn cuốn thoại bản rút ra hai cuốn, là 《 cao lãnh Tiên Tôn và Ma Tôn quyến rũ》 cùng 《 sư tôn "yêu" ta nhiều quá, làm sao bây giờ? 》 nhét vào trong lòng ngực cậu: “Hai cuốn còn lại để ta xem.”

Văn Triều mờ mịt cầm lấy thoại bản: “Vì cái gì lại đưa cho ta hai quyển này?”

Thanh Ngô chớp chớp mắt, trong mắt hình như có cánh đào hoa bay loạn: “Chẳng lẽ ngươi định khi dễ sư tôn ngươi sao? Sư thúc nghĩ rằng ngươi cảm thấy mình khi so với sư tôn vẫn là quá thấp, sau khi chết lòng nhiều chút thì liền ngoan ngoan nằm xuống.”

Văn Triều không khỏi bối rối, vẫn chưa hiểu những lời này có ý gì.

Ở trong mắt cậu, sư tôn thanh lãnh cấm dục, không ai có thể phạm thượng, hết thảy dục vọng tội lỗi đều không liên quan đến sư tôn. Lăn lộn một chuyến trong chốn hồng trần, không tránh được việc trên người nhuốm chút màu tình dục, nhưng cậu không hề nghĩ đến việc cùng sư tôn kết giao.

Huống chi, cậu gian nan tồn tại ở trần gian thế tục hơn hai mươi năm, mục đích đơn giản chỉ là muốn “Tồn tại, kiếm tiền, vì viện phúc lợi làm cái gì đó”, căn bản không nhu cầu tới việc theo đuổi những mong muốn lớn hơn.

Dù vậy, cậu vẫn có thể đại khái đoán được trong thoại bản kia viết cái gì, lại không cách nào đem những thứ đó áp lên người mình.

Cậu giống như có một loại cảm giác tách biệt với hiện thực.

Văn Triều cũng không cự tuyệt hảo ý của tiểu sư thúc, đem thoại bản nhét vào không gian trữ vật: “Ta sẽ xem sau.”

Khi hai người nói chuyện, Thanh Chập đã xách Thừa Diễn ra khỏi phòng, mặt gã ghét bỏ mà nhìn chính đồ đệ mình: “Ngươi mau đem đống này quần áo lột sạch rồi vứt cho ta, màu tím thật là chướng mắt.”

“Màu tím thế nào lại chướng mắt?” Thừa Diễn không phục mà nói, “Chẳng lẽ phải giống người, phanh ngực lộ vú mới được sao?”

“Tiểu tử ngươi còn dám cùng ta già mồm!”

Thanh Ngô như một trận gió đến trước mặt bọn họ, đánh giá Thừa Diễn nói: “Theo cách nói của sư tổ ngươi, cái này kêu ‘ tím buê đuê’.”

“Buê đuê là cái gì?”

“Chính là…… Hai nam nhân cùng sống ở bên nhau.”

“Này không tốt lắm đâu……” Thừa Diễn gãi gãi đầu, trên mặt hiện lên một mạt ửng đỏ kỳ quái, “Nếu lời này là do Phong Minh sư đệ nói, ta thật ra còn có thể tiếp thu.”

Thanh Chập trực tiếp đánh mạnh lên cái ót gã: “Ngươi không muốn sống nữa à! Ngươi sớm muộn cũng có ngày chết dưới kiếm chưởng môn sư thúc ngươi, lúc đó cũng đừng trách ta không cứu ngươi.”

Văn Triều vốn không nghe thấy bọn họ nói chuyện, tiến đến trước mặt Yến Lâm, nhìn y che môi khẽ ho một tiếng, tầm mắt phóng đến chung trà lạnh bên cạnh, trên mép chung còn một vệt trà, hẳn là vừa mới uống qua.

Văn Triều đem bình trà đã để qua đêm kia đổ đi, châm vào lá trà mới, dùng hai tay đun nóng ấm trà: “Sư tôn không nên uống đồ lạnh, sẽ không tốt cho thân thể.”

Yến Lâm tay khẽ run: “…… Được.”

Văn Triều thử dò hỏi: “Hàn chứng của sư tôn…… Là vì ta lên Thiên Trụ Sơn để tìm hỏa thần nên mới bị vậy sao?”

Yến Lâm dừng một chút, dường như không dự đoán được việc cậu sẽ hỏi cái vấn đề này, do dự hồi lâu mới nói: “Ta lên Thiên Trụ Sơn, cũng không phải vì tìm cái hỏa thần gì đó, chỉ vì Thiên Trụ Sơn là nơi tối cao của Tiên giới, trên đỉnh núi có một cánh cửa rất đặc biệt, phía sau cánh cửa ấy chính là con đường thông với thế giới bên ngoài, cánh cửa này chỉ khi có người tu tiên đắc đạo phi thăng thì mới có thể mở ra.”

“Sư tổ ngươi 300 năm trước khi xé rách hư không, không biết vì cái gì mà tức giận, đem kia cánh cửa kia đá nứt một mảng, dẫn tới việc linh khí Tiên giới không ngừng tiết ra ngoài, cứ cách ba đến năm trăm năm thì phải có người đi lên phong ấn một lần. Gió trên Thiên Trụ Sơn tựa như đao cắt, linh thể người tu vi dưới cảnh Hóa Thần đều sẽ bị cuồng phong xé nát, cho nên chuyện này chỉ có thể là ta hoặc là sư bá Thanh Chập ngươi mới có thể làm.”

Văn Triều mặt đầy khiếp sợ: “Sư tổ…… Đá nứt cánh cửa…… dẫn đến thế giới bên ngoài……?”

“Khó tin lắm phải không?” Yến Lâm đem sống lưng dựa vào xe lăn “Còn việc hỏa thần tuyết trung diễm khi nào xuất hiện, ta thật sự không biết, chỉ là cảm thấy nó có thể mang về cho ngươi dùng, liền mạo hiểm đi lấy, trong lúc vô ý linh thể đã bị cuồng phong chém trúng.”

Yến Lâm rất khó để nói được nhiều như vậy một hơi, giống như đã tiêu hao hết khả năng ngôn ngữ trong mười ngày tiếp theo, y nhìn về phía Văn Triều bằng ánh mắt chứa đầy sự phức tạp: “Phong Minh sẽ bởi vì…… Vi sư không phải cố ý vì ngươi đi lấy tuyết trung diễm, mà thất vọng chứ?”



“Sao có thể chứ,” Văn Triều lắc đầu, “Sư tôn vì sao lại nghĩ như vậy ạ? Nếu sư tôn thật sự là vì ta mới đi lấy tuyết trung diễm, đệ tử sẽ áy náy không thôi.”

Tim Yến Lâm vốn treo trên cao bỗng được buông xuống, y đem bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên đầu đối phương: “Kẽ nứt kia, chỉ có những tiên nhân phi thăng mới có thể sửa chữa. Trong 300 trăm này, tiên giới chưa từng có người phi thăng thành công, nếu người phi thăng tiếp theo là ngươi, trước khi đi nhớ đem kẽ nứt đó sửa lại.”

Văn Triều cảm thấy lời này của y giống như gửi gắm lúc lâm chung, trong lòng có chút không thoải mái: “Vì cái gì? Người tiếp theo phi thăng, chẳng lẽ không phải là sư tôn sao?”

“Vi sư……” Yến Lâm chung quy không thể nói nguyên nhân, khóe miệng y hơi hơi nâng lên, như là một tia cười khổ độ.

Phi thăng sao?

Không có khả năng đi.

Đỉnh hóa thần, có thể là cực hạn của y, đạo tâm sớm đã lung lay sắp đổ, lúc thiên kiếp tiếp theo diễn ra, có lẽ cũng chính là lúc y thân mất hồn diệt.

Bất quá như vậy cũng tốt, nếu như y chết, những tâm tư khó nói thành lời của y sẽ không bao giờ bị đồ đệ biết được.

Y nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, Văn Triều nhìn sườn mặt y, thấy cảm xúc ấy giống như là cô đơn, không hiểu sao y lại thấy cô đơn.

Thời điểm miêu tả cảnh này trong truyện, cậu còn tưởng rằng là vì Yến Lâm đau lòng ái đồ bỏ y mà đi, nhưng hiện tại cậu đang đứng ở chỗ này, Yến Lâm vì sao còn lộ ra biểu tình như vậy?

Có lẽ cậu thật sự nên xem thử thoại bản tiểu sư thúc cho cậu.

Cậu tùy tiện tìm một cái cớ: “Sư tôn, ta trở về…… Luyện chút đan dược.”

“Ừ.”

Bị Thiên Kiếm Môn bắt lăn lộn cả buổi sáng, Văn Triều rốt cuộc cũng rảnh rỗi, ở Bạch Lộc cư tìm đến một mảnh đất trống nhỏ, từ nhẫn trữ vật lấy chút tiên thảo quý hiếm, quăng vào đan lô, để luyện cho sư tôn tiên dược dưỡng thuơng.

Người khác tặng tiên dược y chắc chắn không ăn, nhưng chính thân cậu luyện, y khẳng định sẽ ăn.

Sư bá bọn họ còn ở Bạch Lộc cư chưa đi, Thanh Ngô đang ở nơi nào đó dụ dỗ Phong Xu: “Xu Xu sư điệt, ngươi thật sự không chịu tới chỗ của sư thúc sao? Sư tôn ngươi là Băng linh căn, không dạy được ngươi, chỗ sư thúc có thật nhiều thuật pháp tiên tịch Mộc hệ, nếu ngươi bái nhập tông phái của ta, ta đều cho ngươi hết.”

Phong Xu liều mạng lắc đầu: “Không thể, sư tôn nói, nếu ta đi đến tông phái của tiểu sư thúc, không quá ba ngày mặt ta sẽ bị nhiễm loại bệnh kỳ kỳ quái quái.”

Thanh Ngô: “Ò……”

Thanh Chập trừng mắt liếc sư đệ mình một cái: “Ngươi đủ chưa, nhị đệ vốn chỉ có hai đồ đệ, ngươi còn muốn đào góp nhà cướp một đứa, trong môn phái đệ tử Mộc linh căn cũng đâu có thiếu, ngươi muốn mang ai đi, còn không phải do ngươi chọn lựa sao.”

Thanh Ngô tùy ý tựa vào hàng rào để ngồi xuống: “Mộc hệ tu luyện không dễ, thuộc về loại linh căn không có tính công kích, Xu Xu sư điệt tuổi còn nhỏ, thời gian tu hành cũng ngắn, ta lo lắng hắn bị người khác khi dễ thui mò.”

“Đồ đệ Thanh Nhai, ai dám khi dễ, thử có kẻ khi dễ đồ đệ hắn, mộ phần kẻ đó đã cao ba trượng.” Thanh Chập đứng dựa vào đao, “Lại nói tiếp, linh thú hộ phái của chúng ta đâu? Mỗi khi ta đem đầu ác yêu trở về, nó đều nhảy nhào tới cào ta, hôm nay sao lại không có động tĩnh gì hết vậy?”

“Hỏ? Ngươi không nhắc là ta quên mất luôn ớ, từ khi chúng ta đi lên, hình như chưa từng thấy nó.”

“Ta nói rồi, đám yêu nghiệt đó đều không đáng tin cậy mà, nếu nó chịu ra ngăn cản mấy tên nhãi ranh Thiên Kiếm Môn, còn cần đến nhị đệ ra mặt sao?”

Thanh Ngô chống cằm nghĩ nghĩ: “Hình như ta nhớ, năm nay là năm thứ 999 của giao ước ngàn năm giữa nó và nhị ca đi?”

Văn Triều đang vò thuốc bỗng dừng lại —— linh thú trấn phái?

Linh thú trấn Phù Vân Phái là một đại yêu ngàn năm, toàn thân đen nhánh, trên đầu mọc sừng, trên lưng là cánh, đuôi dài hơn thân, cả người che được cả trời, chỉ một móng tay liền có thể nghiền chết một người.

Nghe nói là trên người đại yêu có một nửa huyết mạch của hung thú thời thượng cổ Cùng Kỳ, vô cùng hung hãn, lại bị Thanh Nhai Tiên Tôn thu phục, đành tự nguyện làm linh thú trấn Phù Vân Phái.

Trong truyện, suất diễn của đại yêu cũng không nhiều, rất nhanh đã đi lãnh cơm hộp. Sự liên quan duy nhất giữa Văn Phong Minh và nó là sau khi hắn xuống núi đã bị đại yêu ngăn trở, hắn thuận tay móc ra nội đan của nó, đem nội đan dùng vào mục đích riêng để sau này tu vi tăng nhanh chóng, rồi trốn vào Ma giới, trở thành Ma Tôn trấn cả một phương ở giai đoạn sau.



Hiện tại cậu không có chạy khỏi núi, đại yêu kia đã đi đâu?

Văn Triều ngẩng đầu hỏi: “Giao ước ngàn năm…… Là cái gì vậy?”

Thanh Ngô nhẹ nhàng lướt đến trước mặt cậu, mười phần trìu mến mà gõ nhẹ lên trán cậu: “Phong Xu sư điệt nói sau khi ngươi nhập ma liền bị mất một nửa ký ức, xem ra là sự thật.”

Văn Triều không biết làm thế nào để giải thích “Tui không phải mất trí nhớ mà tui chỉ xuyên thư thôi”, vì vậy cậu đơn giản là không nói gì, cam chịu rằng mình thật sự bị mất trí nhớ.

Thanh Ngô kiên nhẫn mà giải thích: “Tên nhóc kia là con trai của Yêu Vương, một ngàn năm trước thanh danh của Thanh Nhai Tiên Tôn nổi tiếng khắp nơi, tên nhóc này nghe tin liền tới, muốn cùng Tiên Tôn quyết đấu, chứng minh cho mọi người biết Yêu giới bọn họ mới là mạnh nhất. Kết quả là sau khi cùng Tiên Tôn đại chiến 300 hiệp, bất hạnh là nó đã bị đánh bại bởi một chiêu.”

“Tên này trước lúc quyết đấu còn tuyên bố ‘nếu ta bị ngươi đánh bại ta, ta liền làm chó canh cổng cho ngươi một ngàn năm ’, vốn là thuận miệng nói cho có, kết quả Tiên Tôn thật sự nghiêm túc, liền cùng nó ký khế ước, để nó ở lại Phù Vân phong trông cửa một ngàn năm, năm nay là năm cuối cùng.”

Ra là như vậy.

“Ta thấy nó tám phần đã chạy,” Thanh Chập nói, “Tam đệ, ngươi thử cảm nhận một chút, nó rốt cuộc còn ở Phù Vân phong không.”

Thanh Ngô nhắm mắt lại, Văn Triều chỉ cảm thấy gió bên người chuyển động nhanh hơn, một lúc lâu sau, đối phương nói: “Không cảm nhận được hơi thở nó.”

“Ha, quả nhiên, ta nói lúc trước nên hủy đi linh trí của nó rồi mới để nó làm linh thú hộ phái. Nhị đệ lại mềm lòng, nói không muốn cùng Yêu giới đối địch, giờ thì hay rồi, thời hạn khế ước còn một năm, tiểu súc sinh này đã ôm đuôi chạy trốn, một chút trung thực cũng không có.”

“Dù sao đó cũng là thiếu chủ Yêu giới……”

“Thì sao? Bọn nhãi ranh Yêu giới đám kia, đừng nói thiếu chủ, cho dù là Yêu Vương có tới, ta một đao liền đem đầu nó chặt đứt.”

Thanh Ngô thở dài: “Thôi bỏ đi đại sư huynh, ta biết ngươi cùng Yêu giới không đội trời chung, nhưng hiện tại tam giới hoà bình đã lâu, duy trì không dễ, ngươi cũng đừng cành mẹ đẻ cành con.”

Thanh Chập cũng không tiếp tục chủ để này, liền nói sang chuyện khác:“Linh thú hộ phái không thể không có, chạy một tên, ta lại bắt một tên. Tu vi những linh thú được nuôi ở đây lại quá thấp, không bằng ta lại đi Yêu giới một chuyến, bắt một con khác đem về.”

Thanh Ngô bất đắc dĩ: “Ngươi cũng quá lỗ mãng…”

Văn Triều ở bên cạnh châm chú lắng nghe, nội tâm có chút ngo ngoe rục rịch.

Trong《 Người Bất Tử Bị Lãng Quên》 có viết, muốn chữa khỏi vết thương ở chân Yến Lâm, yêu cầu phải có hạt giống Bích Hải Triều Sinh Hoa cùng Ngân Chi Ngọc Diệp Thảo, dùng Cửu Hạn Cam Lâm Lộ để tưới. Đem cánh hoa cùng cỏ bỏ vào đan lô, lại kết hợp cùng các tiên thảo khác, chế thành đan dược, liền có thể làm kinh mạch trọng thuơng trở lại bình thường như lúc ban đầu.

Trong đó Ngân Chi Ngọc Diệp Thảo chỉ mọc ở Yêu giới.

Câu bỗng dưng đứng dậy, muốn hỏi sư bá một câu “Đi Yêu giới có thể mang ta đi cùng không”, kết quả đối phương đã vào phòng: “Sư đệ, linh thú bị ngươi thu phục đã chạy rồi, ta chuẩn bị đi Yêu giới bắt một con mới, ngươi giúp ta triệu tập vài đệ tử nội môn đi, ta chọn mấy đứa đi cùng ta, cũng coi như là rèn luyện.”

Văn Triều nôn nóng đứng canh ở cửa, trong lòng lớn tiếng kêu “Tui có thể nè, nhìn tui đi”, nhưng sư bá đang nói chuyện với cùng sư tôn, cậu lại không dám đi vào quấy rầy.

Yến Lâm buông chung trà, thong thả ung dung mà nói: “Ngươi mới vừa chặt đầu một con ác giao đạo hạnh ba ngàn năm ở Yêu giới, còn đem đầu ác giao về xem như chiến lợi phẩm, giờ lại muốn đi bắt một con về làm linh thú trấn phái—— ngươi là đang chê Phù Vân Phái chúng ta gây thù chuốt oán ở Yêu giới chưa đủ, cho rằng hòa bình giữa Tiên giới và Yêu giới dài quá sao?”

“Sao ngươi lại nói vậy, là bọn họ thất tín bội nghĩa trước, còn không cho phép ta đi đòi bồi thường sao?” Thanh Chập đem đối phương đánh giá một vòng, tầm mắt dừng ngay chiếc xe lăn y đang ngồi, không chút suy nghĩ liền vỗ vỗ trên tay vịn xe lăn một chút, “Thứ này không tồi nha, là đồ đệ ngươi cho ngươi làm sao? Vẫn là Phong Minh giỏi, thằng nhãi ngu ngốc Thừa Diễn kia, không có loại tấm lòng này.”

Gã vừa dứt lời, trên tay vịn bị gã vỗ đột nhiên truyền đến một tiếng “Rắc”, mặt gỗ bỗng xuất hiện một vết rạn nứt.

Loại gỗ rắn chắc nhất trên núi, cũng không chịu được một cú vỗ yêu thương của Thanh Chập Tiên Tôn.

Mặt Thanh Chập lộ vẻ ngượng ngùng: “Ừm……”

Tác giả có đều muốn nói:

Thanh Ngô: Ngươi, ngươi báo quá đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau