Chương 53
Buổi tối hôm ấy Lâm Kiều hát cho đồng chí ASH đáng thương nghe 4 kiểu bài Vận may đến, trừ mỗi lần đầu tiên ra thì mấy bản còn lại không bình thường chút nào, thậm chí còn giả thành giọng nữ hát cho ASH nghe một lần, bên kia ASH không lên tiếng gì cả mà ngược lại tự Lâm Kiều cảm thấy cực kỳ mắc cười, nằm bên mép giường vừa hát vừa cười không ngóc đầu lên nổi, vậy nên không thủ được nhà, kéo theo ASH dâng sao cho người ta.
Tiếng cười ngây ngô của cậu phảng phất sức hút kỳ lạ, chợt trấn an được tâm trạng bực bội của Giang Tự. Hai người vẫn luôn mở mic đến 12 giờ, Lâm Kiều nhận lệnh cưỡng chế phải offline đi ngủ, lúc bấy giờ mới lưu luyến không nỡ rời khỏi phòng.
ASH như bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế vậy, sau 12 giờ khi đấu đỉnh cao kết thúc thì sẽ không chơi gì nữa hết, còn phải kéo theo Lâm Kiều cùng nhau làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh với mình. Anh không chơi nữa thì mình Lâm Kiều chơi cũng chẳng vui vẻ gì hết, thế nên cậu ngoan ngoãn nằm trên giường, vùi đầu vào cái chăn vừa mua cách đây không lâu.
Nhiệt độ trong phòng khi bật điều hòa lên cũng không thấp, một cái chăn mỏng bằng lụa có tác dụng hạ nhiệt phối hợp với không khí rất cân bằng. Lâm Kiều lăn qua lật lại vẫn không thể ngủ được, nghĩ mãi đến chuyện ASH cười cười hỏi cậu có phải muốn nói chuyện yêu đương với anh không.
Cậu vẫn chưa từng yêu đương với người khác bao giờ.
Tiếng tim đập dần trở nên lớn như tiếng trống, máu được gia tốc chảy khắp cơ thể mang theo độ ấm, gây nhiễu sự lưu thông không khí. Lâm Kiều nóng đến mức cảm thấy lưng mình như dán luôn vào giường, vội đẩy tay lên để khí lạnh theo khe hở tràn vào, cũng dùng nó để giảm bớt cái nóng trong lòng mình.
Cậu khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả cái cảm giác xao động này, bên cạnh háo hức là sự thấp thỏm, nhắm mắt một cái thôi tỉnh lại là sáng rồi nhưng lại chỉ có thể lật qua lật lại, dù có làm thế nào cũng không thể ngủ được.
Ngủ không được thì dứt khoát làm phiền ASH vậy, Lâm Kiều nghĩ là làm liền, cầm điện thoại lên gửi cho ASH một cái nhãn dán đầu mèo.
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: [Đáng yêu.jpg]
ASH rep rất nhanh: Có việc?
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Không có gì hết á, tui chỉ muốn nhìn xem bạn nhỏ nhà ai còn chưa ngủ nữa nè →_→
ASH: Nhà ai vậy?
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Nhà tui!
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: He he
ASH: Được, cậu nói gì thì là vậy
Lâm Kiều nhìn chằm chằm tin nhắn trả lời của anh, cả người như muốn bay bổng, đầu tiên là lăn vài vòng trên giường, sau đấy lại cẩn thận gõ chữ: Anh ơi, bao giờ anh mới rảnh đó, tui mời anh đi ăn nhé?
ASH: Để sau đi, có hơi bận
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Được thôi QWQ
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Vậy tui có thể gửi quà cho anh, có tiện cho tui xin địa chỉ được không
ASH: Không cần đâu
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Chút lòng thành thôi mà, mỗi ngày anh đều đến phòng phát sóng trực tiếp giúp tui, coi như là chút lòng thành đi ha
Một lát sau ASH mới nhắn lại cậu một cái địa chỉ.
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Anh làm việc ở sân vận động hồ Huyền sao?
ASH: Cũng gần đó. Cậu gửi đến đây là được, tôi sẽ sang lấy
Lâm Kiều cảm thấy rằng có lẽ anh cũng không muốn để lộ địa chỉ thật của mình, dù sao mọi người cũng cách nhau một cái internet, ai cũng không biết người bên kia là dạng yêu ma quỷ quái gì, cẩn thận một chút cũng rất bình thường. Vì thế cậu cũng không nghĩ nhiều, chép địa chỉ lên note, chuẩn bị ngày mai ra ngoài chọn quà cho anh.
ASH: Ngoan nào, mau đi ngủ đi, đã 12 giờ rưỡi rồi đấy
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Anh cũng đã ngủ đâu, còn nói tui nữa chứ →_→
ASH: Tôi thấy cậu hơi thiếu ý thức quản lý bản thân đấy
Chanh Nhỏ Xanh Xanh:...... Ừa, thật ra tui đã ngủ mất rồi
ASH: Đi thong thả
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Vậy anh ngủ ngon nhé
ASH: Ngủ ngon ngủ ngon, mau đi ngủ đi
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Anh cũng có lệ quá rồi đó
ASH:?
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Có thể gửi voice được không
ASH:......
Rất nhanh sau đó Lâm Kiều nhận được đoạn chat voice một giây trên wechat, giọng nói của ASH nghe khác hẳn mọi khi, trầm thấp đến mức mơ hồ, vừa nghe là biết đã buồn ngủ muốn chết rồi: "Ngủ ngon."
Vì thế cậu cũng ngọt ngào gửi cho Giang Tự một cái voice chúc ngủ ngon, sau đấy yên tâm chìm vào mộng đẹp. Lần này cậu ngủ rất ngon lành, đến khi chuông báo thức vang lên thì đưa tay tắt luôn, mãi đến lần nữa thức giấc thì đã là mười rưỡi sáng cmnr, Lâm Kiều ôm đầu ngồi dậy, nhớ tới khóa học online cắt nối biên tập mình đăng ký đã vào học lúc 9 giờ rưỡi, chờ khi cậu vào chắc tiệc cũng tàn luôn rồi, chỉ có thể đợi đến tối xem chiếu lại trên hệ thống thôi.
Lâm Kiều ngồi trên giường cả buổi mới bừng tỉnh khỏi giấc ngủ dài, sau đó cậu xuống giường đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Lúc ngón tay vừa chạm đến bàn chải đánh răng thì bụng cũng ọt ọt kháng nghị, Lâm Kiều đánh răng xong thì đến mở ngăn đông lạnh lấy ra túi sủi cảo ném vào trong nồi, lúc đợi sủi cảo được nấu chín thì suy nghĩ nên mua quà gì cho ASH mới phù hợp.
Trên hết là không được để người ta cảm thấy quà cậu tặng quá phèn, Lâm Kiều là con cá muối không ra khỏi cửa nhưng còn ASH hẳn là một người chăm chỉ đi làm, thế nên tầm mắt sẽ cao hơn cậu rất nhiều, nếu đưa quà quá low thì cậu cũng không thể làm được. Tiếp đến món quà này khi ASH sử dụng thì có thể nghĩ đến người đưa là cậu đầu tiên, dùng mọi cách để tăng cảm giác tồn tại. Cuối cùng thì món quà này phải thể hiện tâm ý của cậu, không phải mua tặng anh một cách tùy tiện.
Hương mỡ heo nồng đậm lan ra từ phòng bếp, Lâm Kiều mới bừng tỉnh đi tắt bếp, thu được một nồi sủi cảo vỏ và thịt chia lìa. Lâm Kiều cạn lời múc bát sủi cảo bị chia năm xẻ bảy ra, vừa ăn vừa nghĩ đến mấy điều kiện kia, trong chốc lát không thể nghĩ ra nổi món gì mới phù hợp.
Tặng ví nam? Figure? Hay là đĩa game? Nếu không thì tặng anh cái PS5 luôn?
Nếu tặng quà cho người khác thì cậu còn có thể nhờ ASH tư vấn một chút, bây giờ Từ Âu lại vẫn đang bận rộn công tác bên ngoài, cậu cũng ngại đi quấy rầy anh ta, tự mình nghĩ thì không nghĩ ra được gì, thiệt rầu hết sức luôn.
Một bát sủi cảo chỉ có vài miếng, không được bao nhiêu cả, với sức ăn của Lâm Kiều thì chưa đến mười phút đã xong. Đến lúc cậu rửa chén thì quyết định lượn sang trung tâm thương mại cách vài km xem thử, hình như bên đó có mấy cửa hàng quà tặng, nói không chừng có thể đến chọn trực tiếp thì lại hợp lý, cho dù không có tác dụng thì coi như có thêm lựa chọn cũng được, mấy món quà cậu nghĩ đến quá ít, đến xem người khác tặng gì thì ổn hơn nhiều.
Lâm Kiều nghĩ đến là làm ngay, cất điện vào túi quần rồi xỏ giày đi ra khỏi nhà. Trung tâm mua sắm cậu đến là một là một trung tâm nhỏ gồm 4 khu phức hợp thương mại, dựa vào thời gian xây dựng và cấp bậc trong lòng dân chúng thì đúng là có điểm xa hoa. Lâm Kiều liều mạng bước vào Kim Long Plaza cao cấp nhất, vừa bước vào thì thấy cửa hàng lấy đơn vị hàng ngàn đô chói mắt hai bên dọa hú hồn, chỉ có thể trầm cảm chạy khỏi Kim Long, đi vào trung tâm Bách hóa bên cạnh...
Giá tiền đồ bên này cậu vẫn có thể miễn cượng chấp nhận được, nhưng hàng hóa bên này tốt xấu lẫn lộn, mấy món trong cửa hàng quà tặng cầm trong tay có hơi rẻ tiền, Lâm Kiều tự mua cho mình còn thấy ngại nên chỉ có thể từ bỏ.
Thú bông, mô hình, quả cầu pha lê, rồi mấy thứ đồ đáng yêu dùng để tặng cho con gái, tặng cho ASH thì không thích hợp chút nào.
Vậy cậu nên tặng gì cho ASH đây?
Lâm Kiều thẫn thờ rời khỏi trung tâm Bách Hóa, chuẩn bị đến hai tòa trung tâm còn lại xem thử. Ánh nắng giữa hè quá gay gắt, dùng ô che nắng cũng không thể ngăn nổi hơi nóng từ bốn phương tám hướng vây khắp người Lâm Kiều. Lâm Kiều mới đi có một chút thì lưng đã đẫm mồ hôi, mắt thấy ở góc quảng trường có một quán nước chanh nhà làm giá rẻ liền đi qua mua một ly chanh đá.
Vị chua ngọt pha thêm cái lạnh của nước chanh khiến cậu thoải mái đến mức bay bổng, Lâm Kiều nhấp cái miệng nhỏ hút vài ngụm, ngẩng đầu lên thì thấy bên đối diện là cửa hàng phân phối chính hãng của Khoa Tấn, khuôn mặt tuấn tú không chút tì vết, hoàn mỹ đến từng milimet trên banner của Giang Tự được treo ở bảng trước cửa, đến mức khiến người ta đi dạo ngang qua sẽ không nhịn được mà ngoảnh lại nhìn.
Lâm Kiều từng gặp được Giang Tự chân chính thì thấy thật ra anh cũng không hoàn mỹ được như dưới lớp fillter của fans, nhưng đúng là rất đẹp trai, hơn nữa thái độ trên cao nhìn xuống và biểu cảm lạnh lùng của anh vẫn luôn khiến người ta cảm thấy rất ngầu, khi nhìn thấy anh không khỏi thêm một bộ lọc vào mắt, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp cả.
Mà Lâm Kiều cũng không thích dáng vẻ của Giang Tự lắm, nhìn rất xa cách, tựa rằng cậu vĩnh viễn sẽ không thể nào chạm đến được. Khi tham gia chương trình ấy Giang Tự đối xử với cậu rất dịu dàng tốt bụng, cũng lộ ra vẻ hài hước thú vị, nhưng gần gũi với anh ở bệnh viện trong một khoảng thời gian dài thì cũng đã miễn dịch với gương mặt kia, lúc nhìn banner cứ cảm thấy quái quái, dường như không giống người kia chút nào cả.
Nhưng dù là vậy thì Lâm Kiều vẫn nhìn thêm một lát, không thể không nói rằng Giang Tự đúng thật rất ưu việt, môi mỏng mắt như sao sáng lại thêm mũi cao, hàng mày kiếm nhìn đẹp đến mức không nói nên lời.
Lâm Kiều nhớ hình như lần đầu tiên Giang Tự giành được giải quán quân của KPL thì đã được Khoa Tấn mời làm người phát ngôn nhãn hiệu, hơn nữa dường như Khoa Tấn cũng rất ưu ái anh, ba năm qua dù giới esport này xuất hiện bao nhiêu ngôi sao mới thì cái thân phận người phát ngôn nhãn hiệu của anh chưa từng bị thay đổi, ngay cả khi tin tức Giang Tự giải nghệ lan truyền khắp nơi thì Khoa Tấn vẫn không có ý định đổi người phát ngôn.
Hai mươi năm trước Khoa Tấn lập nghiệp bằng các thiết bị ngoại vi, mười năm sau đấy phạm vi kinh doanh không ngừng mở rộng, cơ hồ đã bao trọn lên lĩnh vực thiết bị điện tử. Điều khiến Khoa Tấn nổi bật hơn so với các công ty tương tự là vì họ nuôi mấy ngàn người thiết kế, mỗi năm trừ những sản phẩm thông thường lưu thông ra bên ngoài thì Khoa Tấn còn chú trọng việc sản xuất ra các sản phẩm số lượng có hạn, vừa bán ra đã bị tranh giành, bọn hoàng ngưu (đầu cơ) đầy rẫy khắp chợ cá. (xianyu, app mua bán đồ cũ bên trung, mà cũng không hẳn là bán đồ cũ mà toàn bán deal)
Mà mỗi năm Khoa Tấn đều tích hợp các thiết kế bán chạy nhất của năm trước vào món mới của năm này, kết quả là các mẫu đó cạnh tranh rất lớn trên thị trường, dần vượt mặt các công ty nổi bật khác, tự chọn một lối đi riêng.
Thứ đáng được nhắc đến ở đây chính là Khoa Tấn là bên ủng hộ ngày làm việc đủ tám tiếng, vì mời chào nhân tài nên dành phần lớn tiền thưởng cho nhân viên và các nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, dưới hình thức lương thưởng ấy nên lợi nhuận toàn bộ công ty thấp nhất so với mấy công ty cùng loại, nếu không phải vốn riêng lớn thì không chừng đã sớm đóng cửa. Từ điểm này mà nói thì thái độ kinh doanh của Khoa Tấn cùng cách nhìn của Giang Tự quả là đổ từ một cái khuôn mà ra, mời Giang Tự làm người phát ngôn lại chẳng đúng quá, chút khuyết điểm cũng không có.
Lâm Kiều tự cảm thán, quyết định dạo sang cửa hàng chính hãng của Khoa Tấn, xem thử có món thiết kế nào mới ra có thể tặng cho ASH không. Cậu cầm ly nước chanh còn lại non nửa đi vào trong cửa hàng, lễ phép từ chối đề cử của chị gái hướng dẫn viên, tỏ vẻ bản thân mình tự đi xem là được rồi, không mong có người quấy rầy mình.
Cửa hàng phân phối chính hãng này của Khoa Tấn rất lớn, sản phẩm bên trong đủ loại mẫu mã, từ máy tính đến điện thoại, đến cả đồng hồ thông minh rồi cả chuột và bàn phím đủ loại thiết bị ngoại vi nó đều có, cái nào cũng xem chắc phải dạo hơn mấy tiếng.
Đối với Lâm Kiều mà nói thì mấy món đồ trong Khoa Tấn đều rất hấp dẫn, tiếc rằng túi tiền không cho phép cậu đến nơi này, mỗi lần đi ngang qua cửa hàng chính hãng đều cố dặn lòng không thể đi vào, chịu thống khổ như Liễu Hạ Huệ vậy. Đi vào thì sẽ nhịn không được, trái tim Lâm Kiều như không phải bơm máu mà là nước miếng, nhìn thấy cái gì cũng muốn sờ, nhìn thấy cái gì cũng chảy nước miếng, hận không thể gói hết lại mang về nhà mỗi ngày sủng hạnh một cái.
Máy tính 8000, điện thoại thì 5000, có một con chuột mới thiết kế chỉ có hai ngàn nhưng cầm lên thì thấy xúc cảm không ổn lắm, so với mấy món khác thì quá bình thường. Lâm Kiều cầm ví tiền mỏng dính ma lắc đầu, dời tầm mắt sang tai nghe không dây bên cạnh.
Tai nghe không dây là một loại tai nghe mới được phổ biến hai năm lại đây, thông qua liên kết bluetooth để kết nối với thiết bị điện tử, dùng hình thức nạp điện, so với loại tai nghe truyền thống có dây thì khi sử dụng sẽ nhanh và tiện hơn nhiều, một khi tung ra thì nhận vô số lời khen ngợi, dần có xu thế thay cho tai nghe truyền thống.
Tai nghe không dây mới được Khoa Tấn tung ra có màu đỏ đen, phía trên tai nghe đính một đôi cánh ác ma mini, vừa nhìn đã thấy vừa xinh vừa đáng yêu, khiến tim Lâm Kiều chấn động.
Quan trọng là giá chỉ hơn một ngàn thôi, Lâm Kiều xem thẻ ngân hàng và số tiền trong quỹ Dư Ngạch Bảo vẫn còn đủ xài, vẫn còn dư lại một ít có thể sống khá khẩm đến ngày nền tảng phát lương tháng sau, vì thế cậu sảng khoái cầm tai nghe mới này đến quầy thu ngân tính tiền, định bỏ ra thêm ít tiền nhờ gói thành quà tặng, đưa cho giao hàng siêu tốc gửi đến ASH.
Lúc cậu đi ngang qua cửa hàng quà tặng thì thấy một cửa hàng nhỏ chuyên bán linh kiện điện thoại, nghĩ trong bụng rằng vào mua thêm một cái hộp đựng tai nghe đẹp đẹp gửi kèm cho ASH. Chủ tiệm là một cô gái rất nhiệt tình, đứng ở cửa đón Lâm Kiều vào xem thử, Lâm Kiều gian nan đến kệ để hàng dưới ánh nhìn chăm chú nóng bỏng của cô gái ấy, thấy cũng không có màu sắc và hoa văn nào phù hợp, thất vọng lắc đầu chuẩn bị rời đi.
Cô gái nọ duỗi tay cản cậu lại, cười nói: "Anh đẹp trai, không thích thành phẩm có thể tự tùy chỉnh đó."
"Kiểu thế nào cũng được ư?"
"Có hình thì vẫn được, nhưng giá cao hơn một chút."
Lâm Kiều gật đầu, trong lòng nảy ra một ý tưởng mơ hồ.
"Chỗ này của cô có thể vẽ luôn không? Tôi muốn tự vẽ một hộp đựng tai nghe."
_____________
Liễu Hạ Huệ nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe với, đi cả quãng đường dài mà ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
(theo wikipedia)
Quỹ Dư Ngạch Bảo: Là dịch vụ quản lý của Alipay. Kết nối với các quỹ khác nhằm hỗ trợ chi tiêu trực tiếp trong tiêu dùng, ngoài ra còn có chức năng quản lý tài sản. Đây là quỹ tiền tệ lớn nhất của Trung Quốc.
Tiếng cười ngây ngô của cậu phảng phất sức hút kỳ lạ, chợt trấn an được tâm trạng bực bội của Giang Tự. Hai người vẫn luôn mở mic đến 12 giờ, Lâm Kiều nhận lệnh cưỡng chế phải offline đi ngủ, lúc bấy giờ mới lưu luyến không nỡ rời khỏi phòng.
ASH như bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế vậy, sau 12 giờ khi đấu đỉnh cao kết thúc thì sẽ không chơi gì nữa hết, còn phải kéo theo Lâm Kiều cùng nhau làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh với mình. Anh không chơi nữa thì mình Lâm Kiều chơi cũng chẳng vui vẻ gì hết, thế nên cậu ngoan ngoãn nằm trên giường, vùi đầu vào cái chăn vừa mua cách đây không lâu.
Nhiệt độ trong phòng khi bật điều hòa lên cũng không thấp, một cái chăn mỏng bằng lụa có tác dụng hạ nhiệt phối hợp với không khí rất cân bằng. Lâm Kiều lăn qua lật lại vẫn không thể ngủ được, nghĩ mãi đến chuyện ASH cười cười hỏi cậu có phải muốn nói chuyện yêu đương với anh không.
Cậu vẫn chưa từng yêu đương với người khác bao giờ.
Tiếng tim đập dần trở nên lớn như tiếng trống, máu được gia tốc chảy khắp cơ thể mang theo độ ấm, gây nhiễu sự lưu thông không khí. Lâm Kiều nóng đến mức cảm thấy lưng mình như dán luôn vào giường, vội đẩy tay lên để khí lạnh theo khe hở tràn vào, cũng dùng nó để giảm bớt cái nóng trong lòng mình.
Cậu khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả cái cảm giác xao động này, bên cạnh háo hức là sự thấp thỏm, nhắm mắt một cái thôi tỉnh lại là sáng rồi nhưng lại chỉ có thể lật qua lật lại, dù có làm thế nào cũng không thể ngủ được.
Ngủ không được thì dứt khoát làm phiền ASH vậy, Lâm Kiều nghĩ là làm liền, cầm điện thoại lên gửi cho ASH một cái nhãn dán đầu mèo.
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: [Đáng yêu.jpg]
ASH rep rất nhanh: Có việc?
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Không có gì hết á, tui chỉ muốn nhìn xem bạn nhỏ nhà ai còn chưa ngủ nữa nè →_→
ASH: Nhà ai vậy?
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Nhà tui!
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: He he
ASH: Được, cậu nói gì thì là vậy
Lâm Kiều nhìn chằm chằm tin nhắn trả lời của anh, cả người như muốn bay bổng, đầu tiên là lăn vài vòng trên giường, sau đấy lại cẩn thận gõ chữ: Anh ơi, bao giờ anh mới rảnh đó, tui mời anh đi ăn nhé?
ASH: Để sau đi, có hơi bận
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Được thôi QWQ
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Vậy tui có thể gửi quà cho anh, có tiện cho tui xin địa chỉ được không
ASH: Không cần đâu
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Chút lòng thành thôi mà, mỗi ngày anh đều đến phòng phát sóng trực tiếp giúp tui, coi như là chút lòng thành đi ha
Một lát sau ASH mới nhắn lại cậu một cái địa chỉ.
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Anh làm việc ở sân vận động hồ Huyền sao?
ASH: Cũng gần đó. Cậu gửi đến đây là được, tôi sẽ sang lấy
Lâm Kiều cảm thấy rằng có lẽ anh cũng không muốn để lộ địa chỉ thật của mình, dù sao mọi người cũng cách nhau một cái internet, ai cũng không biết người bên kia là dạng yêu ma quỷ quái gì, cẩn thận một chút cũng rất bình thường. Vì thế cậu cũng không nghĩ nhiều, chép địa chỉ lên note, chuẩn bị ngày mai ra ngoài chọn quà cho anh.
ASH: Ngoan nào, mau đi ngủ đi, đã 12 giờ rưỡi rồi đấy
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Anh cũng đã ngủ đâu, còn nói tui nữa chứ →_→
ASH: Tôi thấy cậu hơi thiếu ý thức quản lý bản thân đấy
Chanh Nhỏ Xanh Xanh:...... Ừa, thật ra tui đã ngủ mất rồi
ASH: Đi thong thả
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Vậy anh ngủ ngon nhé
ASH: Ngủ ngon ngủ ngon, mau đi ngủ đi
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Anh cũng có lệ quá rồi đó
ASH:?
Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Có thể gửi voice được không
ASH:......
Rất nhanh sau đó Lâm Kiều nhận được đoạn chat voice một giây trên wechat, giọng nói của ASH nghe khác hẳn mọi khi, trầm thấp đến mức mơ hồ, vừa nghe là biết đã buồn ngủ muốn chết rồi: "Ngủ ngon."
Vì thế cậu cũng ngọt ngào gửi cho Giang Tự một cái voice chúc ngủ ngon, sau đấy yên tâm chìm vào mộng đẹp. Lần này cậu ngủ rất ngon lành, đến khi chuông báo thức vang lên thì đưa tay tắt luôn, mãi đến lần nữa thức giấc thì đã là mười rưỡi sáng cmnr, Lâm Kiều ôm đầu ngồi dậy, nhớ tới khóa học online cắt nối biên tập mình đăng ký đã vào học lúc 9 giờ rưỡi, chờ khi cậu vào chắc tiệc cũng tàn luôn rồi, chỉ có thể đợi đến tối xem chiếu lại trên hệ thống thôi.
Lâm Kiều ngồi trên giường cả buổi mới bừng tỉnh khỏi giấc ngủ dài, sau đó cậu xuống giường đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Lúc ngón tay vừa chạm đến bàn chải đánh răng thì bụng cũng ọt ọt kháng nghị, Lâm Kiều đánh răng xong thì đến mở ngăn đông lạnh lấy ra túi sủi cảo ném vào trong nồi, lúc đợi sủi cảo được nấu chín thì suy nghĩ nên mua quà gì cho ASH mới phù hợp.
Trên hết là không được để người ta cảm thấy quà cậu tặng quá phèn, Lâm Kiều là con cá muối không ra khỏi cửa nhưng còn ASH hẳn là một người chăm chỉ đi làm, thế nên tầm mắt sẽ cao hơn cậu rất nhiều, nếu đưa quà quá low thì cậu cũng không thể làm được. Tiếp đến món quà này khi ASH sử dụng thì có thể nghĩ đến người đưa là cậu đầu tiên, dùng mọi cách để tăng cảm giác tồn tại. Cuối cùng thì món quà này phải thể hiện tâm ý của cậu, không phải mua tặng anh một cách tùy tiện.
Hương mỡ heo nồng đậm lan ra từ phòng bếp, Lâm Kiều mới bừng tỉnh đi tắt bếp, thu được một nồi sủi cảo vỏ và thịt chia lìa. Lâm Kiều cạn lời múc bát sủi cảo bị chia năm xẻ bảy ra, vừa ăn vừa nghĩ đến mấy điều kiện kia, trong chốc lát không thể nghĩ ra nổi món gì mới phù hợp.
Tặng ví nam? Figure? Hay là đĩa game? Nếu không thì tặng anh cái PS5 luôn?
Nếu tặng quà cho người khác thì cậu còn có thể nhờ ASH tư vấn một chút, bây giờ Từ Âu lại vẫn đang bận rộn công tác bên ngoài, cậu cũng ngại đi quấy rầy anh ta, tự mình nghĩ thì không nghĩ ra được gì, thiệt rầu hết sức luôn.
Một bát sủi cảo chỉ có vài miếng, không được bao nhiêu cả, với sức ăn của Lâm Kiều thì chưa đến mười phút đã xong. Đến lúc cậu rửa chén thì quyết định lượn sang trung tâm thương mại cách vài km xem thử, hình như bên đó có mấy cửa hàng quà tặng, nói không chừng có thể đến chọn trực tiếp thì lại hợp lý, cho dù không có tác dụng thì coi như có thêm lựa chọn cũng được, mấy món quà cậu nghĩ đến quá ít, đến xem người khác tặng gì thì ổn hơn nhiều.
Lâm Kiều nghĩ đến là làm ngay, cất điện vào túi quần rồi xỏ giày đi ra khỏi nhà. Trung tâm mua sắm cậu đến là một là một trung tâm nhỏ gồm 4 khu phức hợp thương mại, dựa vào thời gian xây dựng và cấp bậc trong lòng dân chúng thì đúng là có điểm xa hoa. Lâm Kiều liều mạng bước vào Kim Long Plaza cao cấp nhất, vừa bước vào thì thấy cửa hàng lấy đơn vị hàng ngàn đô chói mắt hai bên dọa hú hồn, chỉ có thể trầm cảm chạy khỏi Kim Long, đi vào trung tâm Bách hóa bên cạnh...
Giá tiền đồ bên này cậu vẫn có thể miễn cượng chấp nhận được, nhưng hàng hóa bên này tốt xấu lẫn lộn, mấy món trong cửa hàng quà tặng cầm trong tay có hơi rẻ tiền, Lâm Kiều tự mua cho mình còn thấy ngại nên chỉ có thể từ bỏ.
Thú bông, mô hình, quả cầu pha lê, rồi mấy thứ đồ đáng yêu dùng để tặng cho con gái, tặng cho ASH thì không thích hợp chút nào.
Vậy cậu nên tặng gì cho ASH đây?
Lâm Kiều thẫn thờ rời khỏi trung tâm Bách Hóa, chuẩn bị đến hai tòa trung tâm còn lại xem thử. Ánh nắng giữa hè quá gay gắt, dùng ô che nắng cũng không thể ngăn nổi hơi nóng từ bốn phương tám hướng vây khắp người Lâm Kiều. Lâm Kiều mới đi có một chút thì lưng đã đẫm mồ hôi, mắt thấy ở góc quảng trường có một quán nước chanh nhà làm giá rẻ liền đi qua mua một ly chanh đá.
Vị chua ngọt pha thêm cái lạnh của nước chanh khiến cậu thoải mái đến mức bay bổng, Lâm Kiều nhấp cái miệng nhỏ hút vài ngụm, ngẩng đầu lên thì thấy bên đối diện là cửa hàng phân phối chính hãng của Khoa Tấn, khuôn mặt tuấn tú không chút tì vết, hoàn mỹ đến từng milimet trên banner của Giang Tự được treo ở bảng trước cửa, đến mức khiến người ta đi dạo ngang qua sẽ không nhịn được mà ngoảnh lại nhìn.
Lâm Kiều từng gặp được Giang Tự chân chính thì thấy thật ra anh cũng không hoàn mỹ được như dưới lớp fillter của fans, nhưng đúng là rất đẹp trai, hơn nữa thái độ trên cao nhìn xuống và biểu cảm lạnh lùng của anh vẫn luôn khiến người ta cảm thấy rất ngầu, khi nhìn thấy anh không khỏi thêm một bộ lọc vào mắt, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp cả.
Mà Lâm Kiều cũng không thích dáng vẻ của Giang Tự lắm, nhìn rất xa cách, tựa rằng cậu vĩnh viễn sẽ không thể nào chạm đến được. Khi tham gia chương trình ấy Giang Tự đối xử với cậu rất dịu dàng tốt bụng, cũng lộ ra vẻ hài hước thú vị, nhưng gần gũi với anh ở bệnh viện trong một khoảng thời gian dài thì cũng đã miễn dịch với gương mặt kia, lúc nhìn banner cứ cảm thấy quái quái, dường như không giống người kia chút nào cả.
Nhưng dù là vậy thì Lâm Kiều vẫn nhìn thêm một lát, không thể không nói rằng Giang Tự đúng thật rất ưu việt, môi mỏng mắt như sao sáng lại thêm mũi cao, hàng mày kiếm nhìn đẹp đến mức không nói nên lời.
Lâm Kiều nhớ hình như lần đầu tiên Giang Tự giành được giải quán quân của KPL thì đã được Khoa Tấn mời làm người phát ngôn nhãn hiệu, hơn nữa dường như Khoa Tấn cũng rất ưu ái anh, ba năm qua dù giới esport này xuất hiện bao nhiêu ngôi sao mới thì cái thân phận người phát ngôn nhãn hiệu của anh chưa từng bị thay đổi, ngay cả khi tin tức Giang Tự giải nghệ lan truyền khắp nơi thì Khoa Tấn vẫn không có ý định đổi người phát ngôn.
Hai mươi năm trước Khoa Tấn lập nghiệp bằng các thiết bị ngoại vi, mười năm sau đấy phạm vi kinh doanh không ngừng mở rộng, cơ hồ đã bao trọn lên lĩnh vực thiết bị điện tử. Điều khiến Khoa Tấn nổi bật hơn so với các công ty tương tự là vì họ nuôi mấy ngàn người thiết kế, mỗi năm trừ những sản phẩm thông thường lưu thông ra bên ngoài thì Khoa Tấn còn chú trọng việc sản xuất ra các sản phẩm số lượng có hạn, vừa bán ra đã bị tranh giành, bọn hoàng ngưu (đầu cơ) đầy rẫy khắp chợ cá. (xianyu, app mua bán đồ cũ bên trung, mà cũng không hẳn là bán đồ cũ mà toàn bán deal)
Mà mỗi năm Khoa Tấn đều tích hợp các thiết kế bán chạy nhất của năm trước vào món mới của năm này, kết quả là các mẫu đó cạnh tranh rất lớn trên thị trường, dần vượt mặt các công ty nổi bật khác, tự chọn một lối đi riêng.
Thứ đáng được nhắc đến ở đây chính là Khoa Tấn là bên ủng hộ ngày làm việc đủ tám tiếng, vì mời chào nhân tài nên dành phần lớn tiền thưởng cho nhân viên và các nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, dưới hình thức lương thưởng ấy nên lợi nhuận toàn bộ công ty thấp nhất so với mấy công ty cùng loại, nếu không phải vốn riêng lớn thì không chừng đã sớm đóng cửa. Từ điểm này mà nói thì thái độ kinh doanh của Khoa Tấn cùng cách nhìn của Giang Tự quả là đổ từ một cái khuôn mà ra, mời Giang Tự làm người phát ngôn lại chẳng đúng quá, chút khuyết điểm cũng không có.
Lâm Kiều tự cảm thán, quyết định dạo sang cửa hàng chính hãng của Khoa Tấn, xem thử có món thiết kế nào mới ra có thể tặng cho ASH không. Cậu cầm ly nước chanh còn lại non nửa đi vào trong cửa hàng, lễ phép từ chối đề cử của chị gái hướng dẫn viên, tỏ vẻ bản thân mình tự đi xem là được rồi, không mong có người quấy rầy mình.
Cửa hàng phân phối chính hãng này của Khoa Tấn rất lớn, sản phẩm bên trong đủ loại mẫu mã, từ máy tính đến điện thoại, đến cả đồng hồ thông minh rồi cả chuột và bàn phím đủ loại thiết bị ngoại vi nó đều có, cái nào cũng xem chắc phải dạo hơn mấy tiếng.
Đối với Lâm Kiều mà nói thì mấy món đồ trong Khoa Tấn đều rất hấp dẫn, tiếc rằng túi tiền không cho phép cậu đến nơi này, mỗi lần đi ngang qua cửa hàng chính hãng đều cố dặn lòng không thể đi vào, chịu thống khổ như Liễu Hạ Huệ vậy. Đi vào thì sẽ nhịn không được, trái tim Lâm Kiều như không phải bơm máu mà là nước miếng, nhìn thấy cái gì cũng muốn sờ, nhìn thấy cái gì cũng chảy nước miếng, hận không thể gói hết lại mang về nhà mỗi ngày sủng hạnh một cái.
Máy tính 8000, điện thoại thì 5000, có một con chuột mới thiết kế chỉ có hai ngàn nhưng cầm lên thì thấy xúc cảm không ổn lắm, so với mấy món khác thì quá bình thường. Lâm Kiều cầm ví tiền mỏng dính ma lắc đầu, dời tầm mắt sang tai nghe không dây bên cạnh.
Tai nghe không dây là một loại tai nghe mới được phổ biến hai năm lại đây, thông qua liên kết bluetooth để kết nối với thiết bị điện tử, dùng hình thức nạp điện, so với loại tai nghe truyền thống có dây thì khi sử dụng sẽ nhanh và tiện hơn nhiều, một khi tung ra thì nhận vô số lời khen ngợi, dần có xu thế thay cho tai nghe truyền thống.
Tai nghe không dây mới được Khoa Tấn tung ra có màu đỏ đen, phía trên tai nghe đính một đôi cánh ác ma mini, vừa nhìn đã thấy vừa xinh vừa đáng yêu, khiến tim Lâm Kiều chấn động.
Quan trọng là giá chỉ hơn một ngàn thôi, Lâm Kiều xem thẻ ngân hàng và số tiền trong quỹ Dư Ngạch Bảo vẫn còn đủ xài, vẫn còn dư lại một ít có thể sống khá khẩm đến ngày nền tảng phát lương tháng sau, vì thế cậu sảng khoái cầm tai nghe mới này đến quầy thu ngân tính tiền, định bỏ ra thêm ít tiền nhờ gói thành quà tặng, đưa cho giao hàng siêu tốc gửi đến ASH.
Lúc cậu đi ngang qua cửa hàng quà tặng thì thấy một cửa hàng nhỏ chuyên bán linh kiện điện thoại, nghĩ trong bụng rằng vào mua thêm một cái hộp đựng tai nghe đẹp đẹp gửi kèm cho ASH. Chủ tiệm là một cô gái rất nhiệt tình, đứng ở cửa đón Lâm Kiều vào xem thử, Lâm Kiều gian nan đến kệ để hàng dưới ánh nhìn chăm chú nóng bỏng của cô gái ấy, thấy cũng không có màu sắc và hoa văn nào phù hợp, thất vọng lắc đầu chuẩn bị rời đi.
Cô gái nọ duỗi tay cản cậu lại, cười nói: "Anh đẹp trai, không thích thành phẩm có thể tự tùy chỉnh đó."
"Kiểu thế nào cũng được ư?"
"Có hình thì vẫn được, nhưng giá cao hơn một chút."
Lâm Kiều gật đầu, trong lòng nảy ra một ý tưởng mơ hồ.
"Chỗ này của cô có thể vẽ luôn không? Tôi muốn tự vẽ một hộp đựng tai nghe."
_____________
Liễu Hạ Huệ nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe với, đi cả quãng đường dài mà ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.
(theo wikipedia)
Quỹ Dư Ngạch Bảo: Là dịch vụ quản lý của Alipay. Kết nối với các quỹ khác nhằm hỗ trợ chi tiêu trực tiếp trong tiêu dùng, ngoài ra còn có chức năng quản lý tài sản. Đây là quỹ tiền tệ lớn nhất của Trung Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất