Chương 96
94
Naruto cẩn thận ôm lấy đứa nhỏ trong lòng, cả người cứng đờ thậm chí không dám cử động một chút, trân trân nhìn thẳng dường như hồn sắp thoát ra khỏi xác. Hashirama ở bên cạnh thấy thế không khỏi phì cười:
- Không cần khẩn trương vậy đâu, nhìn xem, đứa nhỏ rất thích cậu đấy.
Lúc này thanh niên tóc vàng mới dám cúi đầu, nhìn xuống vật nhỏ trên tay. Đứa bé quả nhiên như lời ngài Hashirama nói, nó rất thích cậu. Thậm chí dường như cảm nhận được nguồn Chakra quen thuộc (cả Naruto và Hashirama đều là chuyển thế của Chakra Ashura) mà mắt đứa nhỏ hơi híp lại, có vẻ có chút buồn ngủ.
Trẻ con chỉ ngủ trong lòng người mà nó cảm thấy an toàn.
- Ngài định đặt cho đứa nhỏ tên là gì vậy dattebayo?
Naruto hơi vụng về nhẹ nhàng đong đưa cánh tay, muốn giúp cho đứa trẻ tiến vào giấc ngủ, lúc sau mới cố tình hạ thấp giọng hỏi.
- Yoko, đứa trẻ tên là Yoko.
Hashirama ánh mắt mềm mại nhìn con mình. Tuy trong quá trình mang thai chỉ nghĩ lại thôi cũng thấy ghê người nhưng điều tuyệt vời nhất đã đến cho nên mọi khó nhọc đều có thể bỏ qua.
Yoko, điều tốt đẹp, giống như những gì con đã mang đến cho cuộc đời của ta và Madara.
- Yoko... Yoko... Cái tên này thật hay...
Naruto lẩm bẩm, kỳ thực cậu cũng không phải quá hiểu về những cái tên nhưng cậu biết những cái tên chính là món quà quý giá nhất mà cha mẹ dành tặng cho con cái, xác nhận một sinh mạng mới xuất hiện trên đời, là điều thiêng liêng và tuyệt vời nhất.
- Thế còn họ thì sao dattebayo? Yoko sẽ mang họ của ngài hay họ Uchiha?
Khả năng đây chính là câu hỏi mà bao người mong ngóng bấy lâu nay. Phải biết cho dù có là thông gia đi chăng nữa thì các gia tộc vẫn có một mức đối đầu cạnh tranh nhất định, đặc biệt là một đứa trẻ vừa sinh ra đã kế thừa Rinnegan thì cả Senju và Uchiha đều mong ngóng nó được mang họ của gia tộc mình.
Tuy là Hashirama mang tiếng là "gả" vào Uchiha nhưng trên thực tế cả hai bên đều ngầm chấp nhận không có cái gì gọi là "ai gả ai cưới" ở đây hết, địa vị Hashirama và Madara đều bình đẳng như nhau trong cuộc hôn nhân này. Cho nên chính vì thế, mặc dù mang danh "nhà chồng" nhưng Uchiha cũng không dám ngay lập tức công bố đứa nhỏ này mang họ Uchiha.
Hơn nữa bọn họ cũng không dám thúc giục sợ chọc giận hai vị tổ tông này, chỉ có thể ngày ngày nhón chân hóng hớt.
Tất nhiên những điều này Naruto không hề biết, cậu chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.
Hashirama lúc này lại nở ra một nụ cười sang sảng, ánh mắt sáng ngời, hắn lắc lắc đầu:
- Uchiha cũng được, Senju cũng được, thậm chí là Otsutsuki cũng chẳng sao, để Yoko mai sau tự quyết định đi! Mỗi một gia tộc gắn với một định mệnh khác nhau, cho nên cứ đợi đến khi con ta lớn, tự dùng đôi Rinnegan trời ban kia rồi đưa ra lựa chọn cũng không muộn.
Naruto nhìn Hashirama cả người như phát ra ánh sáng, hai mắt không khỏi sáng lên lấp lánh.
Đúng là ngài Hokage Đệ Nhất có khác! Ngầu quá dattebayo!
...............
Yoko, công chúa tôn quý nhất của Konoha, mặc dù hiện chỉ là một đứa trẻ chưa đầy một tuần tuổi nhưng cũng đã nhận được đông đảo sự quan tâm, thậm chí có không ít gia tộc đã ngo nghoe muốn "đính hôn từ bé" nhưng đều bị Madara đen mặt cầm quạt đuổi chạy.
Đính hôn là đính hôn thế nào?! Chính hắn còn chưa ôm con gái được mấy lần thế mà đã có mấy tên đầu trâu mặt ngựa dám tơ tưởng đến báu vật của hắn! Đáng đánh!
- Đóng cửa! Miễn tiếp khách!
Nhưng cho dù Madara có ra sức đem người đuổi đi thì cũng không thể ngăn cản được đám người nhiệt tình như ruồi nhặng nhìn thấy thịt kia được, cuối cùng chỉ đành cáu giận hạ lệnh đóng cửa miễn tiếp khách.
Hừ! Làm như hắn không thấy được những con ngươi xấu xí đựng đầy dã tâm và tham vọng đấy sao?! Muốn dùng con hắn làm bàn đạp để vớt lấy ích lợi thì phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng bị hắn chặt chân!
Madara bế Yoko lên, nhẹ nhàng đem đứa nhỏ ấp vào ngực, thần sắc mềm mại ôn hoà nhưng trong ánh mắt lại giấu không nổi sự sắc bén.
Nhưng chính Madara cũng không biết, mai sau Yoko bé bỏng đáng yêu của hắn mới chính là người khiến người ta né không kịp. Con gái của Ác ma Uchiha và Thánh Shinobi sao có thể bị người ta xoa bóp đè nắn được, cô không đi xoa bóp đè nắn người khác là đã phải mở hội ăn mừng ba ngày rồi.
Tất nhiên, đây chỉ là chuyện phía sau. Ma nữ Yoko bây giờ cũng chỉ là một cục bột mềm mại đáng yêu, không có chút lực sát thương nào mà thôi.
..............
- Tobirama!
Izuna như mọi lần không chút khách khí xông vào phòng thí nghiệm của tên Senju tóc trắng nào đó, cao giọng hô lên.
Tobirama chẳng thèm đáp lời, tiếp tục chăm chú vào công việc trên tay, chỉ đến khi sau lưng dán lên một thân thể ấm hầm hập khác thì mới hơi cau mày:
- Tránh ra, vướng.
Izuna không những không tránh ra, hắn còn dang tay ôm lấy thắt lưng của nam nhân để tránh cản trở tới động tác của hắn mà bị hắn đẩy ra, hơi nghiêng người đánh giá mấy thứ trên bàn:
- Ngươi lại đang làm gì vậy?
- Naruto và Sasuke muốn về nhà, hai người họ nhờ ta tính toán chút toạ độ.
Tobirama cũng không quản cánh tay cô ở eo của mình, dù cho có đẩy ra thì tên kia cũng sẽ ngay lập tức dính lên, cho nên không cần phải làm điều thừa, miễn là tên Uchiha kia biết điều một chút là được.
Izuna nghe thế liền nhìn vào đống số liệu kia, nhưng chưa được ba giây đã đầu hàng, rụt đầu lại:
- ... Dù sao thì ngươi cũng chỉ có mỗi tác dụng này thôi.
Senju tóc trắng lười tranh luận với hắn, tiếp tục cúi đầu cặm cụi tính toán, theo dự tính của hắn thì khoảng ba ngày nữa sẽ tính xong.
Căn phòng thí nghiệm lại rơi vào trạng thái yên tĩnh, chỉ có tiếng ngòi bút hơi sột soạt và tiếng hai người hít thở hoà làm một với nhau.
Dạo gần đây Tobirama và Izuna đang ở trong một mối quan hệ vô cùng kỳ quái. Nhìn như là rất thân mật rồi đến khi nhìn lại lại vẫn thấy vô cùng xa lạ.
Izuna điên cuồng bám dính lấy Tobirama, làm ra vô số cử chỉ thân mật kéo gần lại "khoảng cách an toàn" giữa hai người, cái tình cảm nóng cháy ở trong mắt hắn chỉ có người mù mới không nhìn ra.
Ngược lại, Tobirama tuy không ngăn cản những hành động của Izuna rồi lại cũng không làm ra bất kỳ hành động nào đáp lại, giống như là cực độ dung túng rồi lại để lộ ra thái độ thờ ơ, thậm chí đôi mắt đỏ kia chưa từng gợn sóng lấy một lần.
Nhưng điều kỳ lạ là Izuna biết hắn đang nghĩ gì.
Hắn biết tên Senju tóc trắng này đang tự lùi lại để cho hắn có thể tiến lên, dùng một biện pháp vô cùng khó chịu kéo gần hai người lại. Nhìn bề ngoài thì như là Izuna đang vứt hết mặt mũi quấn lấy một kẻ vô tâm nhưng trên thực tế lại là Tobirama không ngừng "quyến rũ" (từ của Izuna) thanh niên Uchiha dán lên.
Chẳng có ai là kẻ vô tâm trong trò chơi này hết, cả hai người đều đang lấy lý trí làm bàn cân, đem trái tim ra đặt cược, ai thua sẽ là người phải dâng lên lời tỏ tình.
Mà cả Izuna và Tobirama đều là những người hiếu thắng, bọn họ sẽ không để mình phải thua một cách chật vật như thế, cho dù có thua cũng phải tìm cách đem trái tim người kia móc xuống một nửa mới cam lòng.
Cứ chờ mà xem, ta sẽ không thua đâu, Tobirama/ Izuna!
...........
Naruto nằm trên giường hết lăn sang trái rồi lại lăn sang phải, giương mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.
- Cậu không nằm im được sao Naruto?
Sasuke bị động tác của hắn quấy rầy, chỉ đành buông quyển trục trên tay xuống, bất đắc dĩ nói.
Naruto bĩu môi, dùng cả tay lẫn chân ôm lấy phần chân dài của thanh niên, thanh âm mang theo chút rầu rĩ:
- Hai ta sắp về rồi sao dattebayo?
- Sao? Không muốn về à?
Sasuke nhướng mày, đem tay chậm rãi xen vào mái tóc vàng xù xù, khẽ cọ cọ.
Thanh niên tóc vàng vội lắc đầu, ậm ừ nửa ngày mới có chút xấu hổ nói:
- Chỉ là... có chút tiếc... mà thôi.
Quãng thời gian này cậu rất vui, mặc dù chỉ có ngắn ngủi hơn hai năm nhưng để lại cho cậu rất nhiều kỷ niệm và cảm giác kỳ diệu.
Naruto sợ hãi chia xa, vì biết một ngày nào đó mình sẽ phải rời đi nên cậu chưa bao giờ cố ý thân thiết hay tìm hiểu về những người ở thời đại này. Nhưng cho dù thế, hai năm cũng đủ cậu yêu nơi đây.
Sasuke biết Naruto nghĩ gì, hắn chỉ cúi xuống vặn đầu cậu ra, hôn hôn lên khoé mắt buồn bã kia, rồi theo gò má chậm rãi hôn đến môi, cuối cùng nhẹ nhàng cắn lấy cánh môi mềm mại.
- Bữa tiệc nào rồi sẽ có lúc tàn, ai rồi cũng sẽ có lúc chia xa, nhưng ta chắc chắn sẽ ở bên cậu mãi mãi, Naruto.
Cách xa đến mấy ta cũng sẽ tìm được cậu, cho dù có phải vượt qua bụi gai gập gềnh, chạy đến bên cậu, nắm lấy đôi tay này, hôn lấy đôi môi này, để rồi ngay cả cái chết cũng không thể chia lìa đôi ta.
Ta sẽ lấy thân làm tấm lưới, tim là còng khoá, tình cảm làm làm rằng buộc, trói chặt cậu lại trong ngực, để không ai có thể tách ra hai ta.
Naruto nhắm mắt, câu lấy cổ hắn đem hắn đè xuống, tay luồn vào mái tóc đen mềm mại trơn bóng như sa tanh kia, toàn tâm toàn ý cảm nhận được tình yêu của đối phương, cảm giác buồn bã bồi hồi trong ngực cũng chậm rãi tan đi.
Cậu có thể sẽ phải chia tay rất nhiều người trên con đường mai sau, nhưng bên cạnh sẽ vẫn luôn luôn có một người sóng vai cậu cùng bước đến.
Chỉ có người này, Uchiha Sasuke, sẽ không bao giờ rời xa cậu, và cậu cũng sẽ không bao giờ để hắn rời đi.
Cho dù có phải đánh gãy chân hắn cũng phải đem hắn trói về bên mình!
...............Hết chương 94...........
Vài điều muốn nói:
Khụ, nhịn không được thêm câu cuối vào, dạo này tác giả làm sao ý! Cứ thích... thôi được rồi, tác giả đúng là có trở nên biến thái một chút khụ!
Nhưng câu đó cũng chỉ để làm rõ bé Nar cũng không phải kẹo mềm đâu :>, Sasuke mà rời đi lần nữa là ẻm chơi cầm tù play luôn đấy đừng đùa! (Viết đến đây đột nhiên nảy ra ý tưởng viết phiên ngoại cạc cạc)
Túm cái quần lại là chương sau chắc sẽ quay về rồi. Cặp IzuTobi không kịp, sẽ có phiên ngoại cặp này.
Ok, đến đây thôi! Đừng quên tim và cmt nha các tình yêu~
Naruto cẩn thận ôm lấy đứa nhỏ trong lòng, cả người cứng đờ thậm chí không dám cử động một chút, trân trân nhìn thẳng dường như hồn sắp thoát ra khỏi xác. Hashirama ở bên cạnh thấy thế không khỏi phì cười:
- Không cần khẩn trương vậy đâu, nhìn xem, đứa nhỏ rất thích cậu đấy.
Lúc này thanh niên tóc vàng mới dám cúi đầu, nhìn xuống vật nhỏ trên tay. Đứa bé quả nhiên như lời ngài Hashirama nói, nó rất thích cậu. Thậm chí dường như cảm nhận được nguồn Chakra quen thuộc (cả Naruto và Hashirama đều là chuyển thế của Chakra Ashura) mà mắt đứa nhỏ hơi híp lại, có vẻ có chút buồn ngủ.
Trẻ con chỉ ngủ trong lòng người mà nó cảm thấy an toàn.
- Ngài định đặt cho đứa nhỏ tên là gì vậy dattebayo?
Naruto hơi vụng về nhẹ nhàng đong đưa cánh tay, muốn giúp cho đứa trẻ tiến vào giấc ngủ, lúc sau mới cố tình hạ thấp giọng hỏi.
- Yoko, đứa trẻ tên là Yoko.
Hashirama ánh mắt mềm mại nhìn con mình. Tuy trong quá trình mang thai chỉ nghĩ lại thôi cũng thấy ghê người nhưng điều tuyệt vời nhất đã đến cho nên mọi khó nhọc đều có thể bỏ qua.
Yoko, điều tốt đẹp, giống như những gì con đã mang đến cho cuộc đời của ta và Madara.
- Yoko... Yoko... Cái tên này thật hay...
Naruto lẩm bẩm, kỳ thực cậu cũng không phải quá hiểu về những cái tên nhưng cậu biết những cái tên chính là món quà quý giá nhất mà cha mẹ dành tặng cho con cái, xác nhận một sinh mạng mới xuất hiện trên đời, là điều thiêng liêng và tuyệt vời nhất.
- Thế còn họ thì sao dattebayo? Yoko sẽ mang họ của ngài hay họ Uchiha?
Khả năng đây chính là câu hỏi mà bao người mong ngóng bấy lâu nay. Phải biết cho dù có là thông gia đi chăng nữa thì các gia tộc vẫn có một mức đối đầu cạnh tranh nhất định, đặc biệt là một đứa trẻ vừa sinh ra đã kế thừa Rinnegan thì cả Senju và Uchiha đều mong ngóng nó được mang họ của gia tộc mình.
Tuy là Hashirama mang tiếng là "gả" vào Uchiha nhưng trên thực tế cả hai bên đều ngầm chấp nhận không có cái gì gọi là "ai gả ai cưới" ở đây hết, địa vị Hashirama và Madara đều bình đẳng như nhau trong cuộc hôn nhân này. Cho nên chính vì thế, mặc dù mang danh "nhà chồng" nhưng Uchiha cũng không dám ngay lập tức công bố đứa nhỏ này mang họ Uchiha.
Hơn nữa bọn họ cũng không dám thúc giục sợ chọc giận hai vị tổ tông này, chỉ có thể ngày ngày nhón chân hóng hớt.
Tất nhiên những điều này Naruto không hề biết, cậu chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.
Hashirama lúc này lại nở ra một nụ cười sang sảng, ánh mắt sáng ngời, hắn lắc lắc đầu:
- Uchiha cũng được, Senju cũng được, thậm chí là Otsutsuki cũng chẳng sao, để Yoko mai sau tự quyết định đi! Mỗi một gia tộc gắn với một định mệnh khác nhau, cho nên cứ đợi đến khi con ta lớn, tự dùng đôi Rinnegan trời ban kia rồi đưa ra lựa chọn cũng không muộn.
Naruto nhìn Hashirama cả người như phát ra ánh sáng, hai mắt không khỏi sáng lên lấp lánh.
Đúng là ngài Hokage Đệ Nhất có khác! Ngầu quá dattebayo!
...............
Yoko, công chúa tôn quý nhất của Konoha, mặc dù hiện chỉ là một đứa trẻ chưa đầy một tuần tuổi nhưng cũng đã nhận được đông đảo sự quan tâm, thậm chí có không ít gia tộc đã ngo nghoe muốn "đính hôn từ bé" nhưng đều bị Madara đen mặt cầm quạt đuổi chạy.
Đính hôn là đính hôn thế nào?! Chính hắn còn chưa ôm con gái được mấy lần thế mà đã có mấy tên đầu trâu mặt ngựa dám tơ tưởng đến báu vật của hắn! Đáng đánh!
- Đóng cửa! Miễn tiếp khách!
Nhưng cho dù Madara có ra sức đem người đuổi đi thì cũng không thể ngăn cản được đám người nhiệt tình như ruồi nhặng nhìn thấy thịt kia được, cuối cùng chỉ đành cáu giận hạ lệnh đóng cửa miễn tiếp khách.
Hừ! Làm như hắn không thấy được những con ngươi xấu xí đựng đầy dã tâm và tham vọng đấy sao?! Muốn dùng con hắn làm bàn đạp để vớt lấy ích lợi thì phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng bị hắn chặt chân!
Madara bế Yoko lên, nhẹ nhàng đem đứa nhỏ ấp vào ngực, thần sắc mềm mại ôn hoà nhưng trong ánh mắt lại giấu không nổi sự sắc bén.
Nhưng chính Madara cũng không biết, mai sau Yoko bé bỏng đáng yêu của hắn mới chính là người khiến người ta né không kịp. Con gái của Ác ma Uchiha và Thánh Shinobi sao có thể bị người ta xoa bóp đè nắn được, cô không đi xoa bóp đè nắn người khác là đã phải mở hội ăn mừng ba ngày rồi.
Tất nhiên, đây chỉ là chuyện phía sau. Ma nữ Yoko bây giờ cũng chỉ là một cục bột mềm mại đáng yêu, không có chút lực sát thương nào mà thôi.
..............
- Tobirama!
Izuna như mọi lần không chút khách khí xông vào phòng thí nghiệm của tên Senju tóc trắng nào đó, cao giọng hô lên.
Tobirama chẳng thèm đáp lời, tiếp tục chăm chú vào công việc trên tay, chỉ đến khi sau lưng dán lên một thân thể ấm hầm hập khác thì mới hơi cau mày:
- Tránh ra, vướng.
Izuna không những không tránh ra, hắn còn dang tay ôm lấy thắt lưng của nam nhân để tránh cản trở tới động tác của hắn mà bị hắn đẩy ra, hơi nghiêng người đánh giá mấy thứ trên bàn:
- Ngươi lại đang làm gì vậy?
- Naruto và Sasuke muốn về nhà, hai người họ nhờ ta tính toán chút toạ độ.
Tobirama cũng không quản cánh tay cô ở eo của mình, dù cho có đẩy ra thì tên kia cũng sẽ ngay lập tức dính lên, cho nên không cần phải làm điều thừa, miễn là tên Uchiha kia biết điều một chút là được.
Izuna nghe thế liền nhìn vào đống số liệu kia, nhưng chưa được ba giây đã đầu hàng, rụt đầu lại:
- ... Dù sao thì ngươi cũng chỉ có mỗi tác dụng này thôi.
Senju tóc trắng lười tranh luận với hắn, tiếp tục cúi đầu cặm cụi tính toán, theo dự tính của hắn thì khoảng ba ngày nữa sẽ tính xong.
Căn phòng thí nghiệm lại rơi vào trạng thái yên tĩnh, chỉ có tiếng ngòi bút hơi sột soạt và tiếng hai người hít thở hoà làm một với nhau.
Dạo gần đây Tobirama và Izuna đang ở trong một mối quan hệ vô cùng kỳ quái. Nhìn như là rất thân mật rồi đến khi nhìn lại lại vẫn thấy vô cùng xa lạ.
Izuna điên cuồng bám dính lấy Tobirama, làm ra vô số cử chỉ thân mật kéo gần lại "khoảng cách an toàn" giữa hai người, cái tình cảm nóng cháy ở trong mắt hắn chỉ có người mù mới không nhìn ra.
Ngược lại, Tobirama tuy không ngăn cản những hành động của Izuna rồi lại cũng không làm ra bất kỳ hành động nào đáp lại, giống như là cực độ dung túng rồi lại để lộ ra thái độ thờ ơ, thậm chí đôi mắt đỏ kia chưa từng gợn sóng lấy một lần.
Nhưng điều kỳ lạ là Izuna biết hắn đang nghĩ gì.
Hắn biết tên Senju tóc trắng này đang tự lùi lại để cho hắn có thể tiến lên, dùng một biện pháp vô cùng khó chịu kéo gần hai người lại. Nhìn bề ngoài thì như là Izuna đang vứt hết mặt mũi quấn lấy một kẻ vô tâm nhưng trên thực tế lại là Tobirama không ngừng "quyến rũ" (từ của Izuna) thanh niên Uchiha dán lên.
Chẳng có ai là kẻ vô tâm trong trò chơi này hết, cả hai người đều đang lấy lý trí làm bàn cân, đem trái tim ra đặt cược, ai thua sẽ là người phải dâng lên lời tỏ tình.
Mà cả Izuna và Tobirama đều là những người hiếu thắng, bọn họ sẽ không để mình phải thua một cách chật vật như thế, cho dù có thua cũng phải tìm cách đem trái tim người kia móc xuống một nửa mới cam lòng.
Cứ chờ mà xem, ta sẽ không thua đâu, Tobirama/ Izuna!
...........
Naruto nằm trên giường hết lăn sang trái rồi lại lăn sang phải, giương mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.
- Cậu không nằm im được sao Naruto?
Sasuke bị động tác của hắn quấy rầy, chỉ đành buông quyển trục trên tay xuống, bất đắc dĩ nói.
Naruto bĩu môi, dùng cả tay lẫn chân ôm lấy phần chân dài của thanh niên, thanh âm mang theo chút rầu rĩ:
- Hai ta sắp về rồi sao dattebayo?
- Sao? Không muốn về à?
Sasuke nhướng mày, đem tay chậm rãi xen vào mái tóc vàng xù xù, khẽ cọ cọ.
Thanh niên tóc vàng vội lắc đầu, ậm ừ nửa ngày mới có chút xấu hổ nói:
- Chỉ là... có chút tiếc... mà thôi.
Quãng thời gian này cậu rất vui, mặc dù chỉ có ngắn ngủi hơn hai năm nhưng để lại cho cậu rất nhiều kỷ niệm và cảm giác kỳ diệu.
Naruto sợ hãi chia xa, vì biết một ngày nào đó mình sẽ phải rời đi nên cậu chưa bao giờ cố ý thân thiết hay tìm hiểu về những người ở thời đại này. Nhưng cho dù thế, hai năm cũng đủ cậu yêu nơi đây.
Sasuke biết Naruto nghĩ gì, hắn chỉ cúi xuống vặn đầu cậu ra, hôn hôn lên khoé mắt buồn bã kia, rồi theo gò má chậm rãi hôn đến môi, cuối cùng nhẹ nhàng cắn lấy cánh môi mềm mại.
- Bữa tiệc nào rồi sẽ có lúc tàn, ai rồi cũng sẽ có lúc chia xa, nhưng ta chắc chắn sẽ ở bên cậu mãi mãi, Naruto.
Cách xa đến mấy ta cũng sẽ tìm được cậu, cho dù có phải vượt qua bụi gai gập gềnh, chạy đến bên cậu, nắm lấy đôi tay này, hôn lấy đôi môi này, để rồi ngay cả cái chết cũng không thể chia lìa đôi ta.
Ta sẽ lấy thân làm tấm lưới, tim là còng khoá, tình cảm làm làm rằng buộc, trói chặt cậu lại trong ngực, để không ai có thể tách ra hai ta.
Naruto nhắm mắt, câu lấy cổ hắn đem hắn đè xuống, tay luồn vào mái tóc đen mềm mại trơn bóng như sa tanh kia, toàn tâm toàn ý cảm nhận được tình yêu của đối phương, cảm giác buồn bã bồi hồi trong ngực cũng chậm rãi tan đi.
Cậu có thể sẽ phải chia tay rất nhiều người trên con đường mai sau, nhưng bên cạnh sẽ vẫn luôn luôn có một người sóng vai cậu cùng bước đến.
Chỉ có người này, Uchiha Sasuke, sẽ không bao giờ rời xa cậu, và cậu cũng sẽ không bao giờ để hắn rời đi.
Cho dù có phải đánh gãy chân hắn cũng phải đem hắn trói về bên mình!
...............Hết chương 94...........
Vài điều muốn nói:
Khụ, nhịn không được thêm câu cuối vào, dạo này tác giả làm sao ý! Cứ thích... thôi được rồi, tác giả đúng là có trở nên biến thái một chút khụ!
Nhưng câu đó cũng chỉ để làm rõ bé Nar cũng không phải kẹo mềm đâu :>, Sasuke mà rời đi lần nữa là ẻm chơi cầm tù play luôn đấy đừng đùa! (Viết đến đây đột nhiên nảy ra ý tưởng viết phiên ngoại cạc cạc)
Túm cái quần lại là chương sau chắc sẽ quay về rồi. Cặp IzuTobi không kịp, sẽ có phiên ngoại cặp này.
Ok, đến đây thôi! Đừng quên tim và cmt nha các tình yêu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất