Đại Địa Chủ

Chương 382: Đột nhập

Trước Sau
Uyển Cảnh sòng bạc chính là tiêu kim quật lớn nhất Độc Trấn, quy mô của nó còn lớn hơn Thiên Long sòng bạc, nghe nói có một bộ phận của sòng bạc xây phía dưới mặt đất. Tên nghe có vẻ văn nhã chi khí, nội bộ thì không biết thế nào.

Khách lui tới Uyển Cảnh sòng bạc ngoài người ở Độc Trấn ra thì còn có một bộ phận là từ ngoài đến. Những người này đều là phú thương, là dê béo cho sòng bạc kiếm tiền. Vì xây dựng Độc Trấn cùng sòng bạc, thông thường là sòng bạc phái người ra bên ngoài đưa họ vào.

Mấy chuyện này không liên quan đến họ. Uyển Cảnh sòng bạc tuy rằng có danh khí, nhưng vẫn kém Thiên Long sòng bạc.

Mục tiêu của họ là lão bản của sòng bạc, cũng chính là thủ lĩnh Tử Y Môn. Căn cứ vào lời khai của Độc Hạt Tử, hắn là lão bản chân chính duy nhất của Uyển Cảnh sòng bạc, mỗi tháng đều được chia một số tiền lớn. Số tiền này hắn dùng để chi tiêu cho Tử Y Môn.

Bồi dưỡng một tổ chức khổng lồ tiêu phí rất lớn. Dù sau lưng có Tử Vi Quốc chống đỡ, nhưng cũng không có khả năng mỗi năm đều chi ra một số tiền lớn như vậy, nếu địch quốc thám tử phát hiện rồi thuận tiện dây dưa, Tử Y Môn rất có thể sẽ bại lộ.

Đương nhiên, hoàng đế Tử Vi Quốc cũng có thể lấy bạc từ tư khố của mình, nhưng bạc dùng nhiều thì cũng có ngày hết, huống chi không có đế vương nào muốn móc tiền túi ra, cho nên Uyển Cảnh sòng bạc có thể chính là thủ đoạn kiếm tiền của họ.

Nhưng đây chỉ là phỏng đoán của An Tử Nhiên cùng Phó Vô Thiên. Uyển Cảnh sòng bạc xuất hiện đã hơn mười lăm năm, nhưng Tử Y Môn lại là thành lập mười năm trước, khẳng định đã xảy ra chuyện gì.

Trở lại chuyện chính, Uyển Cảnh sòng bạc chính là nơi Độc Hạt Tử cùng thủ lĩnh Tử Y Môn ước định gặp mặt. Còn có ba ngày, họ cần thăm dò rõ ràng Uyển Cảnh sòng bạc. Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.

Ám vệ của Phó Vô Thiên có người chuyên đi lấy tình báo, hơn nữa năng lực không thể kém bộ môn tình báo của Tử Y Môn. Ám vệ kia cũng biết thuật dịch dung, không giống thuật dịch dung của An Tử Nhiên.

Hai loại thuật dịch dung đều có sở trường. Thuật dịch dung của ám vệ có ưu điểm ở tính chân thật và bí ẩn đều tương đối cao, không dễ lộ tẩy. Một tấm mặt nạ có thể đeo một tháng không cần thay, mà thuật hoá trang của An Tử Nhiên lại không cách nào làm được điểm này, gặp nước là trôi hết, nếu có tình huống bất ngờ thì sẽ không kịp hóa trang.

Từ góc độ lâu dài thì có vẻ kém, nhưng thuật dịch dung của An Tử Nhiên cũng có ưu điểm, đặc biệt là với những nhiệm vụ thời gian ngắn lại thiếu hụt tài liệu hoặc nhân lực, tựa như lúc trước họ dịch dung lẻn vào Quân Tử Thành.

Ám tỏ vẻ, hắn tuyệt đối không thể dịch dung cho tất cả mọi người, vật liệu hạn chế chính là một nguyên nhân rất quan trọng, cho nên khi hắn biết An Tử Nhiên có một loại thuật hoá trang thần kỳ, mỗi lần thấy đều sẽ lộ ra ánh mắt nhiệt liệt chờ đợi.

Nhưng bởi vì hắn là ám vệ tình báo, cho nên chỉ mới gặp An Tử Nhiên hai lần, hơn nữa đều chỉ xem từ xa. Lần này được tiếp xúc rất gần, hắn không chút do dự bày tỏ tâm tình.

An Tử Nhiên: “……” Tổng cảm thấy ám vệ này nhìn hắn ánh mắt rất kỳ quái.

Đột nhiên, có một người đột nhiên đập một cái lên vai hắn, động tác thuần thục không chút nào ướt át bẩn thỉu, hiển nhiên đã làm rất nhiều lần.



Ám đau kêu lên một tiếng, lại không oán giận, hiển nhiên đã biết là ai. Chính là thủ lĩnh Đao Phong, một nam tử khuôn mặt tục tằng cương nghị, chiều cao tương đương Phó Vô Thiên. Ám vệ đội dưới sự dẫn dắt của hắn trước nay không cần Phó Vô Thiên nhọc lòng, là người vững vàng ổn định có thể tin tưởng.

“Xin lỗi, Vương phi, tiểu tử này ngứa miệng mà thôi.”

An Tử Nhiên nhìn Ám giận mà không dám nói lại có điểm ủy khuất, nhiều ít hiểu ra, không cấm cảm thấy buồn cười.

“Ngươi có phải muốn học hoá trang?”

Lời vừa ra khỏi miệng, đôi mắt Ám tức khắc sáng lên như thắp bóng đèn cao áp. Hắn định mở miệng, lại thoáng thấy Đao Phong mặt không có biểu cảm, lại ngậm miệng, dùng sức gật gật đầu bày tỏ quyết tâm.

An Tử Nhiên nhớ tới Thiệu Phi, tính cách của Ám và Thiệu Phi có điểm tương tự. Hắn còn tưởng rằng ám vệ đều là người rèn luyện đến thiếu hụt thất tình lục dục.

“Có thể dạy ngươi, nhưng phải chờ tới khi chuyện lần này kết thúc.” Thiệu Phi cũng muốn học, nhưng bởi vì chiến tranh cho nên vẫn luôn không có cơ hội, hiện tại mỗi người đều có nhiệm vụ, cơ hội càng thêm xa vời. Ám vệ chỉ nghe lệnh Phó Vô Thiên, cho nên đại bộ phận thời gian đều có thể tiếp xúc.

Ám kích động đến đỏ mặt, nhưng nghĩ đến thân phận, và cả thủ lĩnh đang đứng cạnh như hổ rình mồi, hắn thu gọn văn chương lênh lánh thành một chữ, “Rõ.”

Đáng thương oa! An Tử Nhiên nhìn ra tính cách hắn, lại thấy hắn như vậy, càng cảm thấy thú vị, lại nói vài câu mới rời đi. Đi được một khoảng, hắn quay đầu lại liền thấy Đao Phong vẻ mặt nghiêm túc giáo huấn, Ám rũ đầu, nhìn qua rất có vài phần đáng thương.

Sinh hoạt của ám vệ thoạt nhìn không buồn tẻ như hắn tưởng tượng. Nhưng hắn đại khái minh bạch Ám vì sao phải che dấu tính cách, nếu biểu hiện không đáng tin cậy, rất có khả năng sẽ bị hoài nghi năng lực.

Ám vệ cũng là người, có lẽ về sau có thể nói với Phó Vô Thiên cho họ một kỳ nghỉ.

An Tử Nhiên đang suy xét phúc lợi cho ám vệ, Ám đã lẻn vào Uyển Cảnh sòng bạc. Vì không có thời gian, cho nên không thể chậm rãi thẩm thấu, chỉ là đánh cuộc khách hoạt động phạm vi hữu hạn, cho nên hắn chỉ có thể giả trang thành người làm bên trong.

Ám sờ soạng một vòng Uyển Cảnh sòng bạc, lại hỏi thăm một ít tin tức, ngày hôm sau liền trở lại. Hắn trước sau không thể nhìn thấy thủ lĩnh Tử Y Môn.

“Uyển Cảnh sòng bạc tuy rằng được đồn có mấy lão bản, nhưng thuộc hạ nghe được, có mấy người cơ hồ chưa từng lộ mặt ở sòng bạc, chỉ trừ một người tên Đường Chấn Trung. Hắn là người phụ trách của sòng bạc, vì thời gian quá ngắn cho nên không thể biết hắn có phải chỉ là tấm mộc hay không.”



“Xem ra chỉ có thể dùng phương pháp kia.” An Tử Nhiên ý vị sâu xa nhìn về phía Phó Vô Thiên. Y tâm hữu linh tê chớp mắt với hắn.

Ám đột nhiên nhớ tới Vương phi cũng mở sòng bạc, bản thân Vương gia cũng có thể coi là cao thủ, nếu họ đến Uyển Cảnh sòng bạc…… Hắn đột nhiên có xúc động muốn châm nến cho lão bản của Uyển Cảnh sòng bạc.

Buổi chiều, An Tử Nhiên và Phó Vô Thiên dịch dung rồi tới Uyển Cảnh sòng bạc. Họ sẽ không đi lâu cho nên tạm thời không cần dùng đến mặt nạ. Đi gặp thủ lĩnh Tử Y Môn mới cần dùng.

Ám quan sát toàn bộ quá trình, càng xem càng ngạc nhiên, không hề che dấu. Hắn lần trước không đi cùng họ, chỉ nghe đồng đội kể lại, đây là lần đầu tiên được nhìn tận mắt.

Cơ hồ mỗi người xem An Tử Nhiên hoá trang đều sẽ là phản ứng này, những người khác đã thấy nhiều không trách. Khi hoàn thành, hắn và Phó Vô Thiên nghiễm nhiên thay đổi một khuôn mặt khác, tuy rằng không thay đổi hoàn toàn, nhưng người không quen họ sẽ không dễ liên tưởng đến, bởi vì Độc Trấn không có mấy ai biết mặt họ.

Họ đi rồi, Ám nói thầm với Đao Phong, “Thật là thần kỳ thuật, ta nhất định phải học.” Ám cảm thán, trong lòng sinh ra cảm giác hướng tới mãnh liệt. Nếu có thể học thuật hóa trang của Vương phi, hắn thu thập tình báo cũng sẽ càng thêm dễ dàng.

Đao Phong mặt không đổi sắc đả kích: “Ngươi biết dùng phấn mặt sao?”

Ám vẻ mặt cứng đờ. Đao Phong nhìn hắn một cái, xoay người đi.

Thuật hoá trang có thể khó hơn thuật dịch dung của ám vệ, bởi vì nó không chỉ yêu cầu người thực hiện tận dụng các hiệu quả của son phấn, còn phải hiểu được các loại thủ pháp.

Ám biết Đao Phong ám chỉ, cho nên cảm xúc mới hạ xuống. Hắn nhìn ra được thủ pháp của Vương phi rất cao minh, hơn nữa cũng rất nắm chắc hiệu quả của son phấn, cho nên thứ hắn phải học nhất định sẽ rất nhiều. Thời gian sẽ không ngắn, nhưng nghĩ đến các quốc gia đang đánh giặc, cảm xúc lại càng hạ xuống.

Đao Phong quay đầu lại liền thấy trên người hắn như bị bao phủ một tầng bóng ma “cuộc đời của ta đã lâm vào một mảnh hắc ám”, khóe miệng giật giật, đi tới.

“Tiểu tử thúi, nhiệm vụ còn chưa kết thúc đã nghĩ xa như vậy. Nếu làm chậm trễ nhiệm vụ, Vương gia xử phạt ngươi, đến lúc đó cũng đừng nghĩ học thuật hoá trang của Vương phi.”

Sau đó nhéo tai túm hắn ra ngoài. Một đường đều là tiếng Ám đau kêu oa oa.

“Ngao ô…… Ta sai rồi ta sai rồi…… Nhẹ chút……”

Các ám vệ khác sôi nổi lắc lắc đầu. Gia hỏa này tám phần lại ngứa miệng, biết rõ thủ lĩnh thích nhìn hắn nhận sai, lại vẫn tự động đưa tới cửa, ngốc hết thuốc chữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau