Chương 110: Dân chạy nạn
Ngày kế tiếp, trời trong nắng đẹp, nơi nơi trên Hải Tâm Đại Lục tràn ngập tiếng hoan hô, cười nói.
Hiên Viên Hủ cùng Hàn Vận dắt tay nhau đi đến cây sinh mệnh. Lúc này Lục Triển Tường đang cùng tám vị trưởng lão liên hợp bố trí kết giới. <HunhHn786>
"Các người đến rồi."
Nhìn thấy người tới, Lục Triển Tường đem nhiệm vụ giao lại cho mấy người kia, đi xuống trước mặt Hiên Viên Hủ và Hàn Vận.
"Chúng ta chuẩn bị rời khỏi."
Hàn Vận cười tủm tỉm nói. Tính ra đã ở chỗ này hơn một tháng.
Lục Triển Tường sửng sốt.
"Nhanh vậy?"
Tuy rằng biết hai người này sớm muộn gì cũng phải rời khỏi, nhưng không có nghĩ đến sẽ đi nhanh như vậy.
"Hiên Viên Quốc cùng Thần Quốc bang giao còn có nhiều việc chưa xong. Nếu nơi này không còn có việc gì, chúng ta nên trở về."
Hiên Viên Hủ thản nhiên nói.
"Này, Lục Triển Tường, những thứ ta muốn đều đã chuẩn bị xong rồi sao?"
Lục Triển Tường gật đầu, ánh mắt tỏ vẻ luyến tiếc. Không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên hắn gặp Hàn Vận.
"Yên tâm đi, ta lập tức phái người đưa mọi thứ lên thuyền."
Hàn Vận vừa lòng gật đầu, tiến lên vỗ vỗ vai Lục Triển Tường.
"Về sau có thể đến Hiên Viên Quốc gặp ta."
Lục Triển Tường ôn nhu cười.
"Có cơ hội ta sẽ đi."
Hiên Viên Hủ để tay lên eo Hàn Vận.
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Cảm xúc trong mắt Lục Triển Tường có lẽ Vận nhi không có phát hiện, nhưng Hiên Viên Hủ lại nhìn thấy rõ ràng. Vận Nhi thật sự là rất đào hoa, về sau nhất định phải giám sát chặt chẽ.
"Ta sẽ không tiễn."
Lục Triển Tường chỉ chỉ tám vị trưởng lão bận rộn đến mức luống cuống tay chân.
"Được rồi, sau này còn gặp lại."
Hàn Vận phất phất tay, xoay người rời đi.
Rời khỏi Hải Tâm Đại Lục, tâm tình cũng không có khoái trá như trong tưởng tượng, có lẽ là có một chút cảm tình, Hàn Vận cảm thấy không nỡ.
"Vận Nhi thích nơi này sao? Sau này có thể lại đến ở vài tháng."
Hiên Viên Hủ vuốt tóc Hàn Vận an ủi, trong lòng lại nghĩ Hải Tâm Đại Lục là đảo di động, sợ là không còn có cơ hội trở lại.
Hàn Vận gật đầu. Kỳ thật Hàn Vận cũng biết không có nhiều khả năng trở lại, chỉ là có chút lưu luyến, dù sao cũng ở một thời gian.
Hai người đi đến bờ biển thấy cư dân trên đảo đã bắt đầu đem hàng hóa đưa lên thuyền. Nhìn từng báu vật được nâng lên thuyền, tâm tình của Hàn Vận rốt cục tươi đẹp trở lại.
Lôi kéo tay Hiên Viên Hủ, Hàn Vận khẩn cấp lên thuyền kiểm kê hàng hóa. Tuy rằng không biết Hải Tâm Đại Lục giàu bao nhiêu, nhưng nhìn đến số lượng này, tâm tình Hàn Vận vẫn kích động.
"Ha ha, tất cả bảo bối này đều là của ta."
Hàn Vận giống như thần giữ của bổ nhào vào đám báu vật.
Hiên Viên Hủ cười tươi.
"Đều là của Vận Nhi, không có ai tranh đâu."
Hàn Vận liếc xéo Hiên Viên Hủ một cái, thấp giọng nói.
"Không biết ai bây giờ còn thiếu nợ ta chưa trả đâu!"
Hiên Viên Hủ cười hai tiếng, xấu hổ sờ sờ cái mũi.
"Đều là người nhà, không cần so đo như vậy?"
"Hừ, huynh đệ ruột thịt còn phải tính rõ ràng, huống chi hiện tại ta và Vương gia có quan hệ gì đâu."
Hàn Vận lạnh lùng nói. Đừng tưởng lại gạt tiền của ta, nằm mơ đi!
Hiên Viên Hủ vẻ mặt vô lại.
"Vận Nhi là đang trách cứ vi phu không có cho xác lập danh phận sao? Yên tâm, trở lại Hiên Viên Quốc, vi phu liền cưới Vận Nhi vào cửa."
Hàn Vận liền đánh vào bụng Hiên Viên Hủ một cái, tuy rằng càng muốn đánh vào trên mặt người đáng giận này hơn.
"Muốn cưới cũng là ta cưới."
Hàn Vận kiêu ngạo nói.
"Vậy Vận Nhi cần phải chuẩn bị sính lễ không nhỏ, thiếu một chút ta cũng không gả."
Hiên Viên Hủ cười ha ha.
Hàn Vận không chỉ không có tức giận, ngược lại cười rạng rỡ.
"Yên tâm, tuyệt đối cho Hủ vừa lòng."
Khi hàng đã chất đầy thuyền lớn, Hiên Viên Hủ ra lệnh xuất phát.
Hàn Vận đứng ở đầu thuyền, nhìn đại dương mênh mông, lòng dạ trở nên trống trải.
"Hủ."
"Ta ở đây?"
Hiên Viên Hủ đứng ở bên cạnh Hàn Vận, nhìn thật sâu vào Vận Nhi của hắn.
"Vì sao lại thích một nam nhân già như ta?"
Hàn Vận vẫn là luôn thắc mắc vấn đề này, dù bản thân trẻ hơn tuổi nhưng không phải đẹp hiếm có. Ở trong hậu cung của Hiên Viên Hủ có không biết có bao nhiêu mỹ nam, chưa kể cả Hiên Viên Quốc. Nếu chỉ là hiếu kì, hai người sẽ không đi đến hiện tại.
Hiên Viên Hủ trầm mặc. Bởi vì hắn cũng không biết vì sao lại yêu thích người này, là thích bộ dạng? Hay là tính tình bất kham? hoặc là thích sự cuồng ngạo?
"Bởi vì là Vận Nhi."
Đây là đáp án duy nhất, chỉ vì là Hàn Vận cho nên thích.
Mắt Hàn Vận ửng đỏ.
"Nguyện bên nhau cả đời, chỉ có cái chết mới chia lìa."
Hiên Viên Hủ run lên, dùng sức ôm lấy Hàn Vận.
"Ta nhất định sẽ không cho Vận Nhi chết trước."
Dù có bất cứ nguy hiểm nào hắn cũng sẽ làm tấm khiêng che chắn, chỉ cần hắn còn sống Vận Nhi sẽ bình an.
Nước mắt Hàn Vận chảy xuống hai hàng.
"Như vậy là đủ rồi."
Có lời hứa này không còn cầu gì nữa.
Hai người ôm nhau ở đầu thuyền, gió biển thổi làm tay áo bay bay nhìn giống như một bức họa lung linh lãng mạn.
Sau năm ngày, thuyền lớn rốt cục đến đất liền.
Nơi đây gần Thần Quốc, cũng không chịu bất cứ quốc gia nào quản lý. Bởi vì lần trước Hàn Vận bị hôn mê nên cũng không biết nơi này.
Nhìn dân chạy nạn lui tới không dứt, Hàn Vận nghi hoặc nói:
"Nơi này vì sao có nhiều dân chạy nạn như vậy?"
"Nơi này vốn thuộc về một quốc gia, chỉ vì thiên tai không ngừng, phía Đông là biển, phía Tây là núi, man di rất nhiều, quốc gia bần cùng nên đã sụp đổ."
"Chẳng lẽ quốc gia khác không muốn thôn tính nơi này sao?"
Hàn Vận nghi hoặc nói.
"Nơi này là khối than phỏng tay, ai dám tiếp nhận."
Hiên Viên Hủ lắc đầu. Vận Nhi không biết muốn duy trì một quốc gia cần rất nhiều tiền tài.
Hàn Vận nhìn một đám dân chạy nạn xanh xao vàng vọt, như là đói rất lâu rồi, cũng có một người thể lực chống đỡ hết nổi mà té xỉu tử vong.
"Oa, oa."
Đúng lúc này, một tiếng khóc truyền đến.
Hàn Vận thấy một phụ nữ rách rưới, trong lòng ôm một đứa trẻ sơ sinh quỳ trên mặt đất.
"A Mạn, ngươi sao khổ như vậy, rõ ràng không sống nỗi còn muốn nuôi đứa bé, không bằng để cho chúng ta ăn đi."
Vài tên nam tử đứng ở trước mặt người phụ nữ, vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn đứa trẻ trong lòng người phụ nữ.
Đứa bé khóc đến mặt đỏ bừng, như là biết những người này muốn hại mình, tiếng khóc càng thêm thê lương.
"Súc sinh!"
Hàn Vận hung hăng mắng một tiếng. Những người này ngay cả đồng loại cũng muốn ăn, bọn họ còn có thể là người sao?!
Hàn Vận thở dài, lạnh lùng nhìn về phía đám người vây quanh người phụ nữ.
"Van cầu các ngươi, đừng ăn con của ta, ta sẽ nuôi sống nó, nó sẽ sống...."
Để chứng minh, người phụ nữ cắn tay mình cho chảy máu ra. Bởi vì liên tục đói khát, nàng đã không có sữa, chỉ còn biết dùng máu cho đứa bé uống.
"A Mạn, ngươi tội gì làm như vậy. Đem nó giao cho ta đi."
"Không, không!"
Người phụ nữ gắt gao ôm con mình, không ngừng lui về phía sau.
"Các ngươi không thể tổn thương con của ta."
Thấy người phụ nữ ngoan cố mấy nam nhân rốt cục động thủ.
"Dừng tay!"
Hàn Vận nổi giận lớn tiếng quát.
Đám người đồng thời đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Hàn Vận.
Tuy rằng nơi đây bần cùng, nhưng vẫn không hề thiếu thương nhân đến nơi đây, dù sao nơi này gần biển.
"Khuyên ngươi đừng xen vào việc của người khác."
"Hừ, thả đứa nhỏ này, ta có lẽ còn có thể cho các ngươi một bữa ăn, còn không thì bỏ mạng ở chỗ này đi."
Giọng Hàn Vận âm lãnh vang lên.
"Ngông cuồng...!"
Ngay khi một nam tử chuẩn bị quát Hàn Vận, đột nhiên bị đồng bọn bưng kín miệng.
"Công tử, ngài thật sự sẽ cho chúng ta ăn?"
Người chặng miệng đồng bọn lên tiếng.
Hàn Vận vỗ vỗ tay, lập tức lại một hộ vệ đem một bao màn thầu vứt trên mặt đất.
"Thả người."
Xem ra người này là người dẫn đầu dân chạy nạn. Lời nói vừa dứt đứa bé được đem trả lại cho người phụ nữ.
Người phụ nữ lập tức ôm lấy con mình, không ngừng nói:
"Bảo Bảo, không có việc gì, không có việc gì."
Hàn Vận gật đầu, đám người lập tức chen chúc lấy thức ăn, cắn cắn ngấu nghiến.
Đúng lúc này, đứa trẻ bỗng nhiên mở mắt. Hàn Vận sửng sốt, một đôi mắt đỏ như máu!
Hiên Viên Hủ cùng Hàn Vận dắt tay nhau đi đến cây sinh mệnh. Lúc này Lục Triển Tường đang cùng tám vị trưởng lão liên hợp bố trí kết giới. <HunhHn786>
"Các người đến rồi."
Nhìn thấy người tới, Lục Triển Tường đem nhiệm vụ giao lại cho mấy người kia, đi xuống trước mặt Hiên Viên Hủ và Hàn Vận.
"Chúng ta chuẩn bị rời khỏi."
Hàn Vận cười tủm tỉm nói. Tính ra đã ở chỗ này hơn một tháng.
Lục Triển Tường sửng sốt.
"Nhanh vậy?"
Tuy rằng biết hai người này sớm muộn gì cũng phải rời khỏi, nhưng không có nghĩ đến sẽ đi nhanh như vậy.
"Hiên Viên Quốc cùng Thần Quốc bang giao còn có nhiều việc chưa xong. Nếu nơi này không còn có việc gì, chúng ta nên trở về."
Hiên Viên Hủ thản nhiên nói.
"Này, Lục Triển Tường, những thứ ta muốn đều đã chuẩn bị xong rồi sao?"
Lục Triển Tường gật đầu, ánh mắt tỏ vẻ luyến tiếc. Không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên hắn gặp Hàn Vận.
"Yên tâm đi, ta lập tức phái người đưa mọi thứ lên thuyền."
Hàn Vận vừa lòng gật đầu, tiến lên vỗ vỗ vai Lục Triển Tường.
"Về sau có thể đến Hiên Viên Quốc gặp ta."
Lục Triển Tường ôn nhu cười.
"Có cơ hội ta sẽ đi."
Hiên Viên Hủ để tay lên eo Hàn Vận.
"Được rồi, chúng ta đi thôi."
Cảm xúc trong mắt Lục Triển Tường có lẽ Vận nhi không có phát hiện, nhưng Hiên Viên Hủ lại nhìn thấy rõ ràng. Vận Nhi thật sự là rất đào hoa, về sau nhất định phải giám sát chặt chẽ.
"Ta sẽ không tiễn."
Lục Triển Tường chỉ chỉ tám vị trưởng lão bận rộn đến mức luống cuống tay chân.
"Được rồi, sau này còn gặp lại."
Hàn Vận phất phất tay, xoay người rời đi.
Rời khỏi Hải Tâm Đại Lục, tâm tình cũng không có khoái trá như trong tưởng tượng, có lẽ là có một chút cảm tình, Hàn Vận cảm thấy không nỡ.
"Vận Nhi thích nơi này sao? Sau này có thể lại đến ở vài tháng."
Hiên Viên Hủ vuốt tóc Hàn Vận an ủi, trong lòng lại nghĩ Hải Tâm Đại Lục là đảo di động, sợ là không còn có cơ hội trở lại.
Hàn Vận gật đầu. Kỳ thật Hàn Vận cũng biết không có nhiều khả năng trở lại, chỉ là có chút lưu luyến, dù sao cũng ở một thời gian.
Hai người đi đến bờ biển thấy cư dân trên đảo đã bắt đầu đem hàng hóa đưa lên thuyền. Nhìn từng báu vật được nâng lên thuyền, tâm tình của Hàn Vận rốt cục tươi đẹp trở lại.
Lôi kéo tay Hiên Viên Hủ, Hàn Vận khẩn cấp lên thuyền kiểm kê hàng hóa. Tuy rằng không biết Hải Tâm Đại Lục giàu bao nhiêu, nhưng nhìn đến số lượng này, tâm tình Hàn Vận vẫn kích động.
"Ha ha, tất cả bảo bối này đều là của ta."
Hàn Vận giống như thần giữ của bổ nhào vào đám báu vật.
Hiên Viên Hủ cười tươi.
"Đều là của Vận Nhi, không có ai tranh đâu."
Hàn Vận liếc xéo Hiên Viên Hủ một cái, thấp giọng nói.
"Không biết ai bây giờ còn thiếu nợ ta chưa trả đâu!"
Hiên Viên Hủ cười hai tiếng, xấu hổ sờ sờ cái mũi.
"Đều là người nhà, không cần so đo như vậy?"
"Hừ, huynh đệ ruột thịt còn phải tính rõ ràng, huống chi hiện tại ta và Vương gia có quan hệ gì đâu."
Hàn Vận lạnh lùng nói. Đừng tưởng lại gạt tiền của ta, nằm mơ đi!
Hiên Viên Hủ vẻ mặt vô lại.
"Vận Nhi là đang trách cứ vi phu không có cho xác lập danh phận sao? Yên tâm, trở lại Hiên Viên Quốc, vi phu liền cưới Vận Nhi vào cửa."
Hàn Vận liền đánh vào bụng Hiên Viên Hủ một cái, tuy rằng càng muốn đánh vào trên mặt người đáng giận này hơn.
"Muốn cưới cũng là ta cưới."
Hàn Vận kiêu ngạo nói.
"Vậy Vận Nhi cần phải chuẩn bị sính lễ không nhỏ, thiếu một chút ta cũng không gả."
Hiên Viên Hủ cười ha ha.
Hàn Vận không chỉ không có tức giận, ngược lại cười rạng rỡ.
"Yên tâm, tuyệt đối cho Hủ vừa lòng."
Khi hàng đã chất đầy thuyền lớn, Hiên Viên Hủ ra lệnh xuất phát.
Hàn Vận đứng ở đầu thuyền, nhìn đại dương mênh mông, lòng dạ trở nên trống trải.
"Hủ."
"Ta ở đây?"
Hiên Viên Hủ đứng ở bên cạnh Hàn Vận, nhìn thật sâu vào Vận Nhi của hắn.
"Vì sao lại thích một nam nhân già như ta?"
Hàn Vận vẫn là luôn thắc mắc vấn đề này, dù bản thân trẻ hơn tuổi nhưng không phải đẹp hiếm có. Ở trong hậu cung của Hiên Viên Hủ có không biết có bao nhiêu mỹ nam, chưa kể cả Hiên Viên Quốc. Nếu chỉ là hiếu kì, hai người sẽ không đi đến hiện tại.
Hiên Viên Hủ trầm mặc. Bởi vì hắn cũng không biết vì sao lại yêu thích người này, là thích bộ dạng? Hay là tính tình bất kham? hoặc là thích sự cuồng ngạo?
"Bởi vì là Vận Nhi."
Đây là đáp án duy nhất, chỉ vì là Hàn Vận cho nên thích.
Mắt Hàn Vận ửng đỏ.
"Nguyện bên nhau cả đời, chỉ có cái chết mới chia lìa."
Hiên Viên Hủ run lên, dùng sức ôm lấy Hàn Vận.
"Ta nhất định sẽ không cho Vận Nhi chết trước."
Dù có bất cứ nguy hiểm nào hắn cũng sẽ làm tấm khiêng che chắn, chỉ cần hắn còn sống Vận Nhi sẽ bình an.
Nước mắt Hàn Vận chảy xuống hai hàng.
"Như vậy là đủ rồi."
Có lời hứa này không còn cầu gì nữa.
Hai người ôm nhau ở đầu thuyền, gió biển thổi làm tay áo bay bay nhìn giống như một bức họa lung linh lãng mạn.
Sau năm ngày, thuyền lớn rốt cục đến đất liền.
Nơi đây gần Thần Quốc, cũng không chịu bất cứ quốc gia nào quản lý. Bởi vì lần trước Hàn Vận bị hôn mê nên cũng không biết nơi này.
Nhìn dân chạy nạn lui tới không dứt, Hàn Vận nghi hoặc nói:
"Nơi này vì sao có nhiều dân chạy nạn như vậy?"
"Nơi này vốn thuộc về một quốc gia, chỉ vì thiên tai không ngừng, phía Đông là biển, phía Tây là núi, man di rất nhiều, quốc gia bần cùng nên đã sụp đổ."
"Chẳng lẽ quốc gia khác không muốn thôn tính nơi này sao?"
Hàn Vận nghi hoặc nói.
"Nơi này là khối than phỏng tay, ai dám tiếp nhận."
Hiên Viên Hủ lắc đầu. Vận Nhi không biết muốn duy trì một quốc gia cần rất nhiều tiền tài.
Hàn Vận nhìn một đám dân chạy nạn xanh xao vàng vọt, như là đói rất lâu rồi, cũng có một người thể lực chống đỡ hết nổi mà té xỉu tử vong.
"Oa, oa."
Đúng lúc này, một tiếng khóc truyền đến.
Hàn Vận thấy một phụ nữ rách rưới, trong lòng ôm một đứa trẻ sơ sinh quỳ trên mặt đất.
"A Mạn, ngươi sao khổ như vậy, rõ ràng không sống nỗi còn muốn nuôi đứa bé, không bằng để cho chúng ta ăn đi."
Vài tên nam tử đứng ở trước mặt người phụ nữ, vẻ mặt thèm nhỏ dãi nhìn đứa trẻ trong lòng người phụ nữ.
Đứa bé khóc đến mặt đỏ bừng, như là biết những người này muốn hại mình, tiếng khóc càng thêm thê lương.
"Súc sinh!"
Hàn Vận hung hăng mắng một tiếng. Những người này ngay cả đồng loại cũng muốn ăn, bọn họ còn có thể là người sao?!
Hàn Vận thở dài, lạnh lùng nhìn về phía đám người vây quanh người phụ nữ.
"Van cầu các ngươi, đừng ăn con của ta, ta sẽ nuôi sống nó, nó sẽ sống...."
Để chứng minh, người phụ nữ cắn tay mình cho chảy máu ra. Bởi vì liên tục đói khát, nàng đã không có sữa, chỉ còn biết dùng máu cho đứa bé uống.
"A Mạn, ngươi tội gì làm như vậy. Đem nó giao cho ta đi."
"Không, không!"
Người phụ nữ gắt gao ôm con mình, không ngừng lui về phía sau.
"Các ngươi không thể tổn thương con của ta."
Thấy người phụ nữ ngoan cố mấy nam nhân rốt cục động thủ.
"Dừng tay!"
Hàn Vận nổi giận lớn tiếng quát.
Đám người đồng thời đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Hàn Vận.
Tuy rằng nơi đây bần cùng, nhưng vẫn không hề thiếu thương nhân đến nơi đây, dù sao nơi này gần biển.
"Khuyên ngươi đừng xen vào việc của người khác."
"Hừ, thả đứa nhỏ này, ta có lẽ còn có thể cho các ngươi một bữa ăn, còn không thì bỏ mạng ở chỗ này đi."
Giọng Hàn Vận âm lãnh vang lên.
"Ngông cuồng...!"
Ngay khi một nam tử chuẩn bị quát Hàn Vận, đột nhiên bị đồng bọn bưng kín miệng.
"Công tử, ngài thật sự sẽ cho chúng ta ăn?"
Người chặng miệng đồng bọn lên tiếng.
Hàn Vận vỗ vỗ tay, lập tức lại một hộ vệ đem một bao màn thầu vứt trên mặt đất.
"Thả người."
Xem ra người này là người dẫn đầu dân chạy nạn. Lời nói vừa dứt đứa bé được đem trả lại cho người phụ nữ.
Người phụ nữ lập tức ôm lấy con mình, không ngừng nói:
"Bảo Bảo, không có việc gì, không có việc gì."
Hàn Vận gật đầu, đám người lập tức chen chúc lấy thức ăn, cắn cắn ngấu nghiến.
Đúng lúc này, đứa trẻ bỗng nhiên mở mắt. Hàn Vận sửng sốt, một đôi mắt đỏ như máu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất