Chương 6: Muốn không?
Taxi chạy chậm dần, cuối cùng dừng lại dưới lầu nhà Kỷ Thư.
Bùi Tẫn trước tiên xuống xe, đi vòng qua xe mở cửa cúi người, giúp cậu kéo khoá áo khoác lên, Kỷ Thư không tự chủ ngẩng đầu, cho là Bùi Tẫn muốn hôn cậu.
Bùi Tẫn bật cười, chú ý tài xế phía trước đang nhìn, đứng dậy nói: "Về nhà đi."
Kỷ Thư ầm ĩ cả quãng đường, hiện tại lại yên tĩnh lạ thường, bên trong xe có bật máy sưởi ấm, hai gò má Kỷ Thư bị hun đến ửng đỏ, cố chấp lắc đầu một cái.
Bùi Tẫn không nghĩ cậu sẽ không xuống xe, hỏi: "Không muốn về nhà sao?"
Kỷ Thư liền dùng sức gật gật đầu, tựa hồ nghe đến hai chữ "Về nhà" liền có phản xạ từ chối.
Bùi Tẫn cúi đầu nghĩ cái gì, cửa xe vẫn luôn mở, gió lạnh bên ngoài thừa cơ lùa vào, khiến cho Kỷ Thư hơi co người lại.
Bùi Tẫn từ trên cao nhìn xuống cậu, lùi một bước đưa tay đóng cửa lại.
Tài xế từ cửa sổ tay lái đưa đầu ra, hỏi Bùi Tẫn: "Cậu trai, đi tiếp à?"
Suy nghĩ hồi lâu, Bùi Tẫn mới từ bên khác lên xe, báo địa chỉ của mình.
...
Kỷ Thư ngoan ngoãn đi theo phía sau Bùi Tẫn tiến vào cửa, lúc Bùi Tẫn ấn nút thang máy Kỷ Thư cũng lại gần xem, tựa hồ muốn nhìn rõ là tầng mấy.
Cơn say của cậu dường như chia làm hai giai đoạn.
Giai đoạn thứ nhất ra sức làm loạn, cùng bình thường như hai người khác nhau, giai đoạn hai lại khôi phục dĩ vãng, ngoan ngoãn cực kỳ, thế nhưng nhìn kỹ, trong đôi mắt chứa đầy mơ hồ, vẫn còn rất say.
Bùi Tẫn đem người mang về nhà mình.
Hắn từ phòng bếp cầm ra một bình nước, lại phát hiện Kỷ Thư ngồi nghiêm chỉnh trên ghế salon, con ngươi liên tục đảo quanh, giống như trong lòng cậu tràn ngập hiếu kì với nơi này.
"Uống." Bùi Tẫn vặn nắp bình ra, lời ít ý nhiều nói ra chữ này.
Kỷ Thư không nhúc nhích như đang tiêu hóa lời hắn, qua một hồi lâu, mới chậm rãi cầm lấy uống.
Bùi Tẫn nhìn cậu uống gần cạn chai, bước lại ngồi vào bên cạnh cậu.
Kỷ Thư bất ngờ cảm giác không khí xung quanh ngột ngạc như bị ai đè xuống, không biết làm sao nhìn Bùi Tẫn đột nhiên ngồi sát bên cạnh.
Bùi Tẫn đưa tay muốn cởi áo khoác cậu xuống, Kỷ Thư thuận theo để hắn cởi, Bùi Tẫn nhìn cậu ngoan như vậy, trong lòng cảm thấy có dòng nước ấm chảy qua, cũng dịu dàng lại, trêu ghẹo nói: "Cũng không sợ anh cởi quần áo làm chuyện xấu với em à."
Kỷ Thư không nói lời nào, đôi môi bị nước làm cho ướt có chút bóng nhìn rất mềm mại, cứ như vậy ngửa đầu nhìn Bùi Tẫn.
"Nhưng, " Bùi Tẫn chuyển đề tài, "Ngoại trừ anh, ai cởi quần áo của em đều phải đánh hắn, có nghe không."
Kỷ Thư hơi nghiêng đầu, vừa nhìn chính là nghe không hiểu.
Bùi Tẫn nhẫn nhịn lại chịu đựng, sâu sắc cảm thấy dưới tình huống này mà hắn không làm gì thật sự là thử thách lớn với bản thân.
Kéo Kỷ Thư ngồi lên chân mình, Bùi Tẫn nghĩ, hắn chỉ hôn một chút, cùng lắm thì sờ mấy cái, tuyệt đối không làm những chuyện khác.
Kỷ Thư cứ như vậy tùy hắn an bài, bị thiếu niên ôm vào trong ngực, đôi môi nặng trĩu, nụ hôn của Bùi Tẫn đã áp đến.
Phòng khách lớn trống trải, thanh âm hai người hôn hôn chà chà lúc này vang vọng truyền vào tai, Kỷ Thư một bên chấp nhận hôn môi, một bên lại không thể kiềm chế thở gấp.
Áo khoác lông trên người đã bị cởi xuống, bên trong mặc một chiếc áo len rộng đơn sắc, bàn tay Bùi Tẫn đặt trên lưng cậu, ép sát cậu vào người mình đem khoảng cách của cả hai rút ngắn đến cực hạn.
Áo len từ từ bị vén lên, tay của thiếu niên không biết duỗi vào từ khi nào, nhẹ nhàng nắn bóp eo nhỏ của Kỷ Thư, ấn hai cái, rồi chầm chậm hướng lên trên mò.
Mãi đến khi chạm vào nụ hoa nhỏ bên phải, Kỷ Thư lại mẫn cảm "Ưm a" một tiếng.
Hắn muốn rời khỏi môi cậu, nhưng Kỷ Thư lại phản ứng, chính là không cho hắn đi.
Khoái cảm trước ngực càng thêm rõ ràng, ngay cả bản thân Kỷ Thư khi tắm cũng rất ít khi chạm đến nơi đó, lúc vô tình chạm phải cũng không thấy kích thích như bây giờ.
Bùi Tẫn yêu thích không thôi xoa từ bên phải đến bên trái, Kỷ Thư bị ôm trong lồng ngực hắn thẳng lưng, cọ đến đũng quần phía dưới của hắn căng đau cực kỳ.
Rốt cuộc Bùi Tẫn cũng buông tha môi Kỷ Thư, Kỷ Thư cạn sức đem cái trán tựa vào vai hắn, sắc mặt đỏ bừng thở gấp, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ Bùi Tẫn.
Trước ngực còn nhô lên một khối, là tay của hắn vẫn ở bên trong tàn phá bừa bãi.
Bùi Tẫn rút tay ra, trước ngực Kỷ Thư bổng nhiên nhẹ đi, cậu dường như có chút không nỡ ưỡn ngực níu kéo.
Bùi Tẫn hơi dùng lực cùng Kỷ Thư tách ra một khe hở, nhìn bộ dáng mặc người xâm lược của cậu phía dưới liền cứng rắn lợi hại.
"Ui, " Bùi Tẫn lên tiếng, nhìn cậu ở trên người mình dùng sức cọ cọ, "Bé cưng, cách anh xa một tý."
Bùi Tẫn đem áo len trắng vén lên, lộ ra trước ngực hai hạt châu hồng hào bị vò đến thẳng đứng.
"Ngoan, " Bùi Tẫn gắt gao nhìn chằm chằm ngực cậu, đem góc áo vừa vén lên tới miệng Kỷ Thư, nhẹ nhàng dỗ dành, "Cắn chặt."
Hệ thống sưởi trong nhà đã bật mức tối đa, dù áo bị kéo lên cũng không nhận thấy khí lạnh, Kỷ Thư khẽ há miệng, đầu lưỡi ẩn hiện, nghe lời cắn chặt áo mình.
Đôi mắt Bùi Tẫn hơi trầm xuống, cúi đầu không chút khách khí gậm cắn đầu nhũ bên trái, cũng không để bên phải cô quạnh, bị tay của hắn nhéo một cái, kéo căng rồi lại thô bạo xoay tròn.
Kỷ Thư ngậm chặt áo, không kiểm soát được nước bọt chảy xuống ướt một góc vải. Cậu bị gậm ra khoái cảm, phía dưới ngứa ngáy, có cái gì ở bên trong quần lặng lẽ đứng lên.
Hai tay Kỷ Thư ấn đầu Bùi Tẫn lại, kiềm chế không được từ trong cổ họng phát ra vài âm thanh khó nhịn, đến tai Bùi Tẫn chính là tiếng rên rỉ đòi mạng, dụ dỗ hắn đè Kỷ Thư xuống ăn tại chỗ.
Bùi Tẫn ngẩng đầu lên, kéo áo bị Kỷ Thư cắn chặt, "Nhả ra."
Áo đã ướt đẫm một mảng lớn, hàm răng Kỷ Thư buông lỏng tràn ra ngụm nước bọt chưa nuốt, toàn bộ rơi xuống tay Bùi Tẫn.
Bùi Tẫn dùng tay phải nâng cằm của cậu, nhìn gương mặt bị tình dục nhấn chìm, mổ môi cậu, khàn giọng hỏi: "Muốn không?"
Kỷ Thư bị rượu làm cho mơ hồ, lại bị hắn đùa đến đầu óc loạn thành một đống, làm sao có thể trả lời vấn đề cao thâm như vậy.
Cậu chỉ cảm thấy hạ bộ khó chịu, có cảm giác muốn đi tiểu, mà dường như không phải, mông lại không biết ngồi lên cái gì, hơi cộm, làm cho cậu có chút bức bối.
Cảm giác thoải mái trước ngực cũng mất, Kỷ Thư muốn đem đầu v* đưa vào miệng Bùi Tẫn lần nữa tìm lại cái sung sướng mà hắn cho, nhưng sâu trong nội tâm nói cho cậu biết đó là chuyện cực kì xấu hổ.
Kỷ Thư khó nhịn cắn cắn môi, nhỏ giọng nghẹn ngào, "Bùi Tẫn... Em khó chịu."
"Ân, " Bùi Tẫn đáp lời cậu, "Khó chịu ở đâu?"
Kỷ Thư đưa hai tay nắm lấy tay hắn, thuận theo ngực dò xuống, mò tới đũng quần chính mình, âm thanh nhỏ xíu run rẩy, mang theo mê hoặc, "Nơi này..."
* * * * * *
Tác giả có lời:
Chương sau làm a.
Bùi Tẫn trước tiên xuống xe, đi vòng qua xe mở cửa cúi người, giúp cậu kéo khoá áo khoác lên, Kỷ Thư không tự chủ ngẩng đầu, cho là Bùi Tẫn muốn hôn cậu.
Bùi Tẫn bật cười, chú ý tài xế phía trước đang nhìn, đứng dậy nói: "Về nhà đi."
Kỷ Thư ầm ĩ cả quãng đường, hiện tại lại yên tĩnh lạ thường, bên trong xe có bật máy sưởi ấm, hai gò má Kỷ Thư bị hun đến ửng đỏ, cố chấp lắc đầu một cái.
Bùi Tẫn không nghĩ cậu sẽ không xuống xe, hỏi: "Không muốn về nhà sao?"
Kỷ Thư liền dùng sức gật gật đầu, tựa hồ nghe đến hai chữ "Về nhà" liền có phản xạ từ chối.
Bùi Tẫn cúi đầu nghĩ cái gì, cửa xe vẫn luôn mở, gió lạnh bên ngoài thừa cơ lùa vào, khiến cho Kỷ Thư hơi co người lại.
Bùi Tẫn từ trên cao nhìn xuống cậu, lùi một bước đưa tay đóng cửa lại.
Tài xế từ cửa sổ tay lái đưa đầu ra, hỏi Bùi Tẫn: "Cậu trai, đi tiếp à?"
Suy nghĩ hồi lâu, Bùi Tẫn mới từ bên khác lên xe, báo địa chỉ của mình.
...
Kỷ Thư ngoan ngoãn đi theo phía sau Bùi Tẫn tiến vào cửa, lúc Bùi Tẫn ấn nút thang máy Kỷ Thư cũng lại gần xem, tựa hồ muốn nhìn rõ là tầng mấy.
Cơn say của cậu dường như chia làm hai giai đoạn.
Giai đoạn thứ nhất ra sức làm loạn, cùng bình thường như hai người khác nhau, giai đoạn hai lại khôi phục dĩ vãng, ngoan ngoãn cực kỳ, thế nhưng nhìn kỹ, trong đôi mắt chứa đầy mơ hồ, vẫn còn rất say.
Bùi Tẫn đem người mang về nhà mình.
Hắn từ phòng bếp cầm ra một bình nước, lại phát hiện Kỷ Thư ngồi nghiêm chỉnh trên ghế salon, con ngươi liên tục đảo quanh, giống như trong lòng cậu tràn ngập hiếu kì với nơi này.
"Uống." Bùi Tẫn vặn nắp bình ra, lời ít ý nhiều nói ra chữ này.
Kỷ Thư không nhúc nhích như đang tiêu hóa lời hắn, qua một hồi lâu, mới chậm rãi cầm lấy uống.
Bùi Tẫn nhìn cậu uống gần cạn chai, bước lại ngồi vào bên cạnh cậu.
Kỷ Thư bất ngờ cảm giác không khí xung quanh ngột ngạc như bị ai đè xuống, không biết làm sao nhìn Bùi Tẫn đột nhiên ngồi sát bên cạnh.
Bùi Tẫn đưa tay muốn cởi áo khoác cậu xuống, Kỷ Thư thuận theo để hắn cởi, Bùi Tẫn nhìn cậu ngoan như vậy, trong lòng cảm thấy có dòng nước ấm chảy qua, cũng dịu dàng lại, trêu ghẹo nói: "Cũng không sợ anh cởi quần áo làm chuyện xấu với em à."
Kỷ Thư không nói lời nào, đôi môi bị nước làm cho ướt có chút bóng nhìn rất mềm mại, cứ như vậy ngửa đầu nhìn Bùi Tẫn.
"Nhưng, " Bùi Tẫn chuyển đề tài, "Ngoại trừ anh, ai cởi quần áo của em đều phải đánh hắn, có nghe không."
Kỷ Thư hơi nghiêng đầu, vừa nhìn chính là nghe không hiểu.
Bùi Tẫn nhẫn nhịn lại chịu đựng, sâu sắc cảm thấy dưới tình huống này mà hắn không làm gì thật sự là thử thách lớn với bản thân.
Kéo Kỷ Thư ngồi lên chân mình, Bùi Tẫn nghĩ, hắn chỉ hôn một chút, cùng lắm thì sờ mấy cái, tuyệt đối không làm những chuyện khác.
Kỷ Thư cứ như vậy tùy hắn an bài, bị thiếu niên ôm vào trong ngực, đôi môi nặng trĩu, nụ hôn của Bùi Tẫn đã áp đến.
Phòng khách lớn trống trải, thanh âm hai người hôn hôn chà chà lúc này vang vọng truyền vào tai, Kỷ Thư một bên chấp nhận hôn môi, một bên lại không thể kiềm chế thở gấp.
Áo khoác lông trên người đã bị cởi xuống, bên trong mặc một chiếc áo len rộng đơn sắc, bàn tay Bùi Tẫn đặt trên lưng cậu, ép sát cậu vào người mình đem khoảng cách của cả hai rút ngắn đến cực hạn.
Áo len từ từ bị vén lên, tay của thiếu niên không biết duỗi vào từ khi nào, nhẹ nhàng nắn bóp eo nhỏ của Kỷ Thư, ấn hai cái, rồi chầm chậm hướng lên trên mò.
Mãi đến khi chạm vào nụ hoa nhỏ bên phải, Kỷ Thư lại mẫn cảm "Ưm a" một tiếng.
Hắn muốn rời khỏi môi cậu, nhưng Kỷ Thư lại phản ứng, chính là không cho hắn đi.
Khoái cảm trước ngực càng thêm rõ ràng, ngay cả bản thân Kỷ Thư khi tắm cũng rất ít khi chạm đến nơi đó, lúc vô tình chạm phải cũng không thấy kích thích như bây giờ.
Bùi Tẫn yêu thích không thôi xoa từ bên phải đến bên trái, Kỷ Thư bị ôm trong lồng ngực hắn thẳng lưng, cọ đến đũng quần phía dưới của hắn căng đau cực kỳ.
Rốt cuộc Bùi Tẫn cũng buông tha môi Kỷ Thư, Kỷ Thư cạn sức đem cái trán tựa vào vai hắn, sắc mặt đỏ bừng thở gấp, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ Bùi Tẫn.
Trước ngực còn nhô lên một khối, là tay của hắn vẫn ở bên trong tàn phá bừa bãi.
Bùi Tẫn rút tay ra, trước ngực Kỷ Thư bổng nhiên nhẹ đi, cậu dường như có chút không nỡ ưỡn ngực níu kéo.
Bùi Tẫn hơi dùng lực cùng Kỷ Thư tách ra một khe hở, nhìn bộ dáng mặc người xâm lược của cậu phía dưới liền cứng rắn lợi hại.
"Ui, " Bùi Tẫn lên tiếng, nhìn cậu ở trên người mình dùng sức cọ cọ, "Bé cưng, cách anh xa một tý."
Bùi Tẫn đem áo len trắng vén lên, lộ ra trước ngực hai hạt châu hồng hào bị vò đến thẳng đứng.
"Ngoan, " Bùi Tẫn gắt gao nhìn chằm chằm ngực cậu, đem góc áo vừa vén lên tới miệng Kỷ Thư, nhẹ nhàng dỗ dành, "Cắn chặt."
Hệ thống sưởi trong nhà đã bật mức tối đa, dù áo bị kéo lên cũng không nhận thấy khí lạnh, Kỷ Thư khẽ há miệng, đầu lưỡi ẩn hiện, nghe lời cắn chặt áo mình.
Đôi mắt Bùi Tẫn hơi trầm xuống, cúi đầu không chút khách khí gậm cắn đầu nhũ bên trái, cũng không để bên phải cô quạnh, bị tay của hắn nhéo một cái, kéo căng rồi lại thô bạo xoay tròn.
Kỷ Thư ngậm chặt áo, không kiểm soát được nước bọt chảy xuống ướt một góc vải. Cậu bị gậm ra khoái cảm, phía dưới ngứa ngáy, có cái gì ở bên trong quần lặng lẽ đứng lên.
Hai tay Kỷ Thư ấn đầu Bùi Tẫn lại, kiềm chế không được từ trong cổ họng phát ra vài âm thanh khó nhịn, đến tai Bùi Tẫn chính là tiếng rên rỉ đòi mạng, dụ dỗ hắn đè Kỷ Thư xuống ăn tại chỗ.
Bùi Tẫn ngẩng đầu lên, kéo áo bị Kỷ Thư cắn chặt, "Nhả ra."
Áo đã ướt đẫm một mảng lớn, hàm răng Kỷ Thư buông lỏng tràn ra ngụm nước bọt chưa nuốt, toàn bộ rơi xuống tay Bùi Tẫn.
Bùi Tẫn dùng tay phải nâng cằm của cậu, nhìn gương mặt bị tình dục nhấn chìm, mổ môi cậu, khàn giọng hỏi: "Muốn không?"
Kỷ Thư bị rượu làm cho mơ hồ, lại bị hắn đùa đến đầu óc loạn thành một đống, làm sao có thể trả lời vấn đề cao thâm như vậy.
Cậu chỉ cảm thấy hạ bộ khó chịu, có cảm giác muốn đi tiểu, mà dường như không phải, mông lại không biết ngồi lên cái gì, hơi cộm, làm cho cậu có chút bức bối.
Cảm giác thoải mái trước ngực cũng mất, Kỷ Thư muốn đem đầu v* đưa vào miệng Bùi Tẫn lần nữa tìm lại cái sung sướng mà hắn cho, nhưng sâu trong nội tâm nói cho cậu biết đó là chuyện cực kì xấu hổ.
Kỷ Thư khó nhịn cắn cắn môi, nhỏ giọng nghẹn ngào, "Bùi Tẫn... Em khó chịu."
"Ân, " Bùi Tẫn đáp lời cậu, "Khó chịu ở đâu?"
Kỷ Thư đưa hai tay nắm lấy tay hắn, thuận theo ngực dò xuống, mò tới đũng quần chính mình, âm thanh nhỏ xíu run rẩy, mang theo mê hoặc, "Nơi này..."
* * * * * *
Tác giả có lời:
Chương sau làm a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất