Chương 22: PN 4: Chỉnh rất tốt
Từ khi Bùi Tẫn hôn môi Kỷ Thư, hắn liền đối với mùi vị đó quyến luyến không quên.
Nếu hai người có thời gian ở riêng một chỗ, Bùi Tẫn sẽ luôn bị đôi môi của Kỷ Thư hấp dẫn, nhìn chằm chằm nơi kia, mãi đến khi Kỷ Thư bị nhìn đến mặt đỏ tim đập, mới đem người kéo vào trong ngực hôn.
Kỷ Thư chưa bao giờ phản kháng, cũng không hỏi hắn tại sao hôn mình.
Cậu đối Bùi Tẫn có chút dung túng nghe lời, có thể là vì ơn tình hắn từng cứu cậu, hoặc vì trong lòng cậu kỳ thực cũng rất thích, thích Bùi Tẫn hôn môi, thích hai người gắn bó như môi với răng, trái tim cũng như chung một nhịp đập.
Mà Bùi Tẫn nghĩ bản thân cùng Kỷ Thư làm ra hành động thân mật như vậy, thì hiển nhiên họ đã chính thức ở bên nhau, hắn tự cho là đương nhiên Kỷ Thư cũng nghĩ như mình, cho nên hắn đem Kỷ Thư thành người yêu mà đối đãi, cũng không quản Kỷ Thư hiểu ý nghĩ của hắn không.
Hôm đó Bùi Tẫn mang Kỷ Thư vào nhà về sinh lầu hai, lúc hai người bước vào bên trong đã có vài nam sinh đang nuốt mây nhả khói.
Thấy hai người cùng tiến vào, ai cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, trong đó hơn nửa là nhìn về khuôn mặt xa lạ của Kỷ Thư.
Kỷ Thư biết bọn họ đều là bạn bè của Bùi Tẫn, hầu hết người là ở lớp Một.
Bùi Tẫn không biểu tình móc ra điếu thuốc bật lửa đốt lên, vừa mới hút một hơi, Dư Hiểu đã lại gần hỏi: "A Tẫn, cái đuôi nhỏ phía sau cậu là chuyện gì?"
Bùi Tẫn híp mắt nhìn Kỷ Thư xấu hổ cùng bất an, không trả lời anh.
Dư Hiểu cũng không hỏi nữa, chỉ có điều tiếp tục quan sát Kỷ Thư một hồi lâu, phảng phất cảm thấy không thú vị rồi cười một tiếng như chế nhạo.
Bùi Tẫn cau mày kẹp tắt điếu thuốc, thấy Kỷ Thư đi rửa tay, hắn mới nhạt tiếng nói: "Sau này cậu ta là người của tôi."
Dư Hiểu sững sốt, lập tức có chút không cam lòng muốn mở miệng nói gì đó, lại nhìn thấy Bùi ca của họ đã kéo quai cặp tiểu bạch kiểm* kia, đem người còn chưa lau tay lôi đi.
*Tiểu bạch kiểm: chỉ người con trai có vẻ ngoài trắng trẻo, hiền lành, nhu nhược (thường mang ý châm chọc).
Mấy anh em cùng một chổ trầm mặc chốc lát, lại lập tức líu ríu vây quanh Dư Hiểu hỏi, người vừa rồi là ai? Với Bùi ca bọn họ là quan hệ thế nào?
Dư Hiểu vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Hỏi cái gì, các cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?"
Mọi người nhất thời im miệng, tan tác như chim muông.
Dư Hiểu vô cảm ném tàn thuốc trong tay, nhưng trong lòng có suy tính khác.
...
Tan học ngày hôm sau, Kỷ Thư giống như thường ngồi ở trong phòng học đợi Bùi Tẫn.
Cậu vừa nhận được tin nhắn của Bùi Tẫn, nói hắn bị giáo viên gọi lại nói chuyện, sẽ về muộn một chút, muốn cậu làm bé ngoan ở trong lớp chờ.
Kỷ Thư trả lời một chữ "Được", sau đó lấy bài tập ra bắt đầu làm.
Trong lớp không còn ai khác, chỉ mình cậu ngồi dưới ánh chiều tà, cùng Mặt Trời lặn chờ Bùi Tẫn.
Viết viết, dư quang nhìn thấy một mảnh góc áo đồng phục quen thuộc, Kỷ Thư mừng rỡ ngẩng đầu lên, lại phát hiện đứng trước mặt không phải Bùi Tẫn.
...
Lúc Bùi Tẫn tới, Kỷ Thư vừa viết xong một bài tập về nhà.
Cách thời điểm tan học đã qua gần khoảng một tiếng, hầu hết các khu vực trong khuôn viên trường đã yên tĩnh lại, thậm chí một ít học sinh thích ở lại trường chơi cũng sớm xách cặp về nhà.
Quanh thân hoàn toàn yên tĩnh, Bùi Tẫn nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Kỷ Thư, ngồi hai phút sau, hắn mới nhận thấy cậu không có ý phát hiện ra mình.
Bùi Tẫn quan sát một hồi, lại phát hiện Kỷ Thư dùng bút chì vẽ nguệch ngoạc trên giấy nháp không ra hình dạng gì, một bộ dáng hồn vía lên mây.
Bùi Tẫn đưa tay ôm eo Kỷ Thư, nhẹ nhàng nặn nặn thịt mềm bên hông cậu, làm Kỷ Thư bị giật mình, cậu phản ứng lại liền giận dữ liếc mắt nhìn Bùi Tẫn.
Bùi Tẫn cười cười, hỏi: "Chờ lâu sao?"
Kỷ Thư lắc đầu một cái, "Không có lâu, làm bài tập một chút liền qua." Dừng một chút, cậu khó khăn chuyển đề tài, "Gặp phải chuyện gì khó khăn sao? Giáo viên gọi cậu lại lâu như vậy."
"Không, " Bùi Tẫn nhìn Kỷ Thư, đôi mắt sâu không thấy đáy mang theo hàm xúc khó hiểu, "Mấy lời lẽ sáo rỗng thôi."
Kỷ Thư nhỏ giọng "À" một tiếng, bị hắn nhìn đỏ cả mặt.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên xấu hổ, lúc Kỷ Thư lấy lại bình tĩnh đã bị Bùi Tẫn đè ở trên bàn, thừa nhận nụ hôn như mưa giông gió bão của hắn.
Trong hai ngày này thi tháng, tâm tư của Kỷ Thư Tâm đều dồn hết vào bài học, hai người còn không có thời gian ở riêng, chớ nói chi là dành ra thời gian hôn môi, Bùi Tẫn đã sớm mong nhớ lắm rồi.
Bốn cánh môi dán chặt vào nhau, trằn trọc vài vòng, Bùi Tẫn mới nhẹ nhàng đẩy môi Kỷ Thư ra, tìm lưỡi cậu nô đùa.
Ngược lại hôm nay Kỷ Thư đặc biệt khác thường, cậu chủ động đem đầu lưỡi duỗi ra, quấn lấy Bùi Tẫn không tha.
Bùi Tẫn bị cậu câu dẫn, tay thuận theo vạt áo cậu âm thầm vào sờ bên trong, siết chặt eo nhỏ của Kỷ Thư ép sát vào người mình.
Âm thanh hai người ôm hôn chà chà vang vọng, hoàn toàn quên mất bọn họ đang ở trong phòng học làm loạn, Kỷ Thư cũng không lo nhiều như vậy, cậu tựa hồ hoàn toàn đắm chìm trong ái dục do Bùi Tẫn mang lại, cam tâm tình nguyện trầm luân.
Bùi Tẫn thở hổn hển, hơi lui người, thưởng thức khuôn mặt bị mình làm cho ý loạn tình mê hồi lâu, hắn lại nhẹ nhàng hôn liếm lên cổ trắng tuyết của Kỷ Thư.
Môi lưỡi Kỷ Thư đều là mùi vị của Bùi Tẫn, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm đèn treo trên trần lớp, lập tức một chỗ thịt mềm trên cổ tê rần, miễn cưỡng kéo tâm trí cậu quay lại.
"Hút, hút nhẹ chút." Kỷ Thư nhẹ giọng nói, "Sẽ có dấu."
Bùi Tẫn nghe vậy ngẩng đầu lên, hôn môi Kỷ Thư một cái, khàn tiếng hỏi: "Lưu lại ấn ký của anh không được sao?"
"Để người khác biết em là người của anh có được không?"
Kỷ Thư cắn môi dưới hơi sưng, xấu hổ không biết nên đáp hắn sao, Bùi Tẫn thấy cậu chần chừ liền khó chịu, liếm vành tai Kỷ Thư, hướng bên trong vành tai trắng nõn phả hơi nóng, như giục như dụ dỗ dò hỏi: "Có được hay không, hửm?"
Kỷ Thư xiết chặt góc áo Bùi Tẫn, qua vài giây như thể bị hắn bức ép đến đường cùng, khẽ đáp "Được".
Tiếng "Được" này vào tai Bùi Tẫn không khác gì một liều thuốc kích thích mạnh. Hắn liền áp lên môi Kỷ Thư tiến quân thần tốc, bắt lấy nhuyễn lưỡi kia, liếm mút, tay hắn tà ác tiến vào quần Kỷ Thư, bao lấy hai cái mông thịt xoa nắn không ngừng.
Lúc thường khi bọn họ hôn nhau, Bùi Tẫn thích chạm vào Kỷ Thư, mà chỉ giới hạn ở phần eo cùng ngực, đây là lần đầu tiên hắn duỗi tay xuống thân dưới.
Kỷ Thư bị mò đầu óc trống rỗng, địa phương kia bình thường chính mình đụng tới căn bản không hề có cảm giác gì, đổi thành tay Bùi Tẫn liền trở nên kỳ lạ.
Kỷ Thư chỉ cảm thấy thân thể có gì đó không ổn, không thể kiềm chế từ trong cổ họng tràn ra mấy tiếng than nhẹ, rồi lại trong nụ hôn Bùi Tẫn hóa thành thành từng tiếng rên rỉ khó nhịn.
"Không muốn." Kỷ Thư khủng hoảng nói, đây coi như là lần đầu cậu nói lời từ chối Bùi Tẫn, nhưng là cậu sợ nếu tiếp tục như thế, bản thân sẽ trở nên không giống chính mình.
Bùi Tẫn nhận ra được biến hóa của Kỷ Thư, hắn ấn xuống hạ thân cậu, nơi kia ở trong quần đã cương lên, đũng quần nhô lên một cái lều nhỏ, đúng như dự đoán Kỷ Thư bị chạm lại phát ra tiếng rên rỉ, nước bọt từ khóe miệng chậm rãi chảy tới cằm, cũng không biết là của ai trong hai người bọn họ.
Bùi Tẫn biết Kỷ Thư có phản ứng, cũng nhận thấy bản thân không thể làm tiếp, đành tạm thời buông cậu ra trước, trấn an hôn mấy cái nhẹ lên môi cậu, lại đưa tay lau khô vệt nước trên cằm cậu.
Bùi Tẫn đứng dậy kéo Kỷ Thư cũng đứng lên, làm cho cậu nhẹ nhàng dựa vào ngực mình, sau đó vô cùng an phận giúp cậu chỉnh quần áo, đem Kỷ Thư đã bị mình làm mơ hồ chỉnh cho quần áo hợp quy tắc lại, rồi cầm áo khoác đồng phục trên lưng ghế thay cậu mặc vào, kéo dây kéo tới đỉnh, che môi Kỷ Thư bị hôn đến sưng đỏ.
Làm xong tất cả những thứ này, Bùi Tẫn lại giúp người thu dọn bài tập tán loạn trên bàn, ngăn nắp bỏ vào trong cặp Kỷ Thư, chủ động xách cặp cho bà xã chuẩn bị đưa người về nhà.
Kỷ Thư mở to nhìn hắn làm những việc này vì mình, lại nghĩ tới cái gì, trong lòng đột nhiên trào lên từng trận oan ức, cụp mắt như muốn che giấu gì, nhưng vẫn không chống cự nổi đáy lòng chua xót, nước mắt lớn chừng hạt đậu không có dấu hiệu báo trước lăn xuống, lạch cạch rơi lên áo.
Bùi Tẫn quay lại nhìn liền thấy người lặng lẽ không một tiếng động khóc, giống như lúc mới gặp cậu bị kẻ xấu bắt nạt, âm thầm khóc, lại đặc biệt khiến người khác đau lòng.
Trong nháy mắt hắn hoảng rồi, vội vã vây quanh lau nước mắt cho Kỷ Thư, lục tất cả túi trên người cũng không tìm thấy khăn giấy, đành lấy ống tay áo đồng phục lau nhẹ khuôn mặt trắng nõn của Kỷ Thư.
Không ngờ Kỷ Thư nhìn hắn ôn nhu với mình, trái lại khóc càng dữ dội hơn.
Bùi Tẫn thấy thế sốt ruột hỏi: "Làm sao thế? Có phải em không thích anh vừa rồi làm vậy?" Nói xong, hắn liền suy nghĩ một chút, "Vậy sau này anh sẽ hôn nhẹ, không lưu lại dấu nữa, đừng khóc có được không?"
Vậy mà Kỷ Thư nghe hắn nói lời này nước mắt rơi càng nhanh hơn, cố nén tiếng nấc, lặp lại: "Không phải vậy, không phải..."
Bùi Tẫn vừa nghe liền biết bản thân hiểu sai ý, lại hỏi: "Vậy sao em khóc? Có phải bị ai bắt nạt không? Nói cho anh nghe được không, anh đi giúp em bắt nạt hắn lại."
Kỷ Thư lắc đầu mạnh, không nói tiếp nữa.
Bùi Tẫn nghĩ lại, dạo này Kỷ Thư đều tan học chung với hắn, không thể có ai đến cướp tiền cậu, hay là trong lớp có chuyện gì? Hoặc là lần này thi tháng không tốt?
Bùi Tẫn càng nghĩ càng cảm thấy là mấy chuyện này, không thể làm gì khác hơn lại đem người kéo vào trong lòng, vén cổ áo sắp che nửa khuôn mặt nhỏ của cậu, tiến đến môi Kỷ Thư mổ nhẹ mấy cái.
Ai biết Kỷ Thư bị hắn thân như thế mấy lần, cậu thật sự dần nín khóc, như bừng tỉnh, xấu hổ đỏ mặt vùi vào trong ngực Bùi Tẫn.
Bùi Tẫn bật cười, chế nhạo nói: "Tiểu túi khóc."
...
"A Tẫn, " Dư Hiểu mới đi nộp bài tập, vừa ngồi lại chỗ liền thấy Bùi Tẫn ngáp một cái lộ ra gương mặt mệt mỏi, xấu xa hỏi, "Sao thế? Cuộc sống về đêm quá phong phú hả?"
Bùi Tẫn liếc anh một cái, mỉm cười nói: "Bớt nói nhảm."
Dư Hiểu ngậm miệng ngay, lật xem đống bài thi lộn xộn trên bàn, lại nghĩ đến chuyện tốt hôm qua mình vừa làm, đắc ý nói: "A Tẫn lát tan học đi quán Net chơi không? Cậu yên tâm, tên tiểu bạch kiểm kia đã bị tôi cảnh cáo rồi, sau này nhất định không dám quấn cậu nữa."
"..."
Bùi Tẫn càng nghe càng đen mặt, cứng ngắc quay đầu nhìn Dư Hiểu còn đang ngu ngốc khoe công trạng.
Dư Hiểu ra vẻ hiểu biết nói: "Loại này mưu toan muốn bấu víu quan hệ với cậu tôi đã thấy nhiều rồi, bất quá chỉ cần còn Dư Hiểu tôi ở bên cạnh cậu ngày nào, tôi nhất định giúp cậu đuổi mấy tên bụng dạ khó lường đó đi!"
"..."
Phá án.
Thủ phạm khiến Kỷ Thư ngày hôm qua khóc thành như vậy chính là tên ngốc trước mặt này.
"A, " Bùi Tẫn cười lạnh thành tiếng, "Cậu theo tôi."
Dư Hiểu mơ hồ đi theo ra ngoài.
Sau đó —
Anh liền bị đánh.
Sau khi tan học, Dư Hiểu sưng mặt sưng mũi đi tìm Kỷ Thư.
Kỷ Thư đề phòng nhìn anh, đem cặp sách che ở trước ngực, cứng rắn nói: "Có chuyện gì không? Lời hôm qua cậu nói tôi nhất định không nghe, trừ phi chính Bùi Tẫn bảo tôi phải tránh xa cậu ta, không thì tôi tuyệt đối! Sẽ không! Rời đi!"
"..."
Dư Hiểu phức tạp nhìn Kỷ Thư, sau một chốc, anh hít sâu một hơi, hô lớn: "Xin lỗi!"
Kỷ Thư sửng sờ.
Một ban học lớp Ba đang trực nhật bị Dư Hiểu doạ run tay, đống rác mới vừa quét xong đều rơi hết ra ngoài, cả đám kinh hãi nhìn sang bên này.
Dư Hiểu còn nói: "Là tôi sai, hôm qua tôi không nên nói như vậy với cậu. Mong cậu đừng rời khỏi Bùi Tẫn, tôi hi vọng hai ngươi vĩnh viễn ở cạnh nhau!"
Kỷ Thư: "..."
Dư Hiểu nói xong, lại nhìn chằm chằm mặt Kỷ Thư, sâu đậm cảm thấy vị trí anh em tốt nhất của Bùi Tẫn khó giữ được, nhưng anh cũng không thể làm gì, dù sao trên mặt vẫn còn đau lợi hại.
Bùi Tẫn đã thân thiết chào hỏi cái mặt của anh.
Sau khi Dư Hiểu đi, Kỷ Thư vẫn bàng hoàng đứng tại chỗ, phải đến lúc Bùi Tẫn đi vào bước tới trước mặt cậu, Kỷ Thư mới phản ứng lại, hẳn là Bùi Tẫn biết chuyện ngày hôm qua — là hắn khiến Dư Hiểu đến xin lỗi mình.
Bùi Tẫn nắm cổ tay Kỷ Thư, kéo người khỏi mộng mị, ôn nhu hỏi: "Em không sao chứ?"
"Dư Hiểu có đôi khi hơi ngốc, nhưng cũng không phải người xấu, em tha thứ cho cậu ta nha?" Bùi Tẫn vừa đi vừa nói, "Không tha thứ cũng được, sau đó này bảo cậu ta kêu em..."
Chị dâu.
Câu nói kế tiếp Bùi Tẫn không nói ra, là muốn tạm thời giữ lại trong lòng danh xưng này chờ ngày thích hợp lại nói.
Kỷ Thư lại nghiêm trang nói: "Tôi không giận nữa, dù sao cậu ta cũng là bạn của cậu."
Bởi vì, tôi cũng muốn làm bạn tốt của cậu, cho nên không thể đối nghịch với bạn tốt của cậu.
Lời tiếp theo Kỷ Thư cũng không nói ra, chỉ dám để mục tiêu nhỏ này ở trong lòng, âm thầm thực hiện.
Nói chung, hai người đều là ông nói gà bà nói vịt chẳng hề hiểu ý nhau.
Nhưng mà cũng rất hài hòa.
Sau đó Kỷ Thư đi theo Bùi Tẫn bên người lâu, dần dần nhận thức toàn bộ người trong vòng bọn họ. Những người kia hầu hết cũng không phải học sinh tốt gì, nhưng lại bất ngờ vui vẻ ở chung.
Đáng nhắc tới chính là Dư Hiểu, anh ta hoàn toàn không thù dai, là người đầu tiên chấp nhận nhận Kỷ Thư vào vòng, sau đó từ từ trở thành người Kỷ Thư đùa giỡn nhiều thứ hai sau Bùi Tẫn
Còn có Thẩm Đình Vĩ, Địch Giang...
Bọn họ đều rất tốt.
Hoàn toàn khác mấy tên lưu manh Kỷ Thư gặp trong hẻm nhỏ, bọn họ đề cao nghĩa khí, trọng tình cảm, từ trước tới nay cũng không tùy ý bắt nạt kẻ yếu, ngoại trừ không để tâm tư vào việc học, nhưng trong lĩnh vực bọn họ yêu thích lại toả sáng rực rỡ, không thua kém bất cứ ai.
Trên thực tế bọn họ so với rất nhiều người càng tự do, họ hăng hái dùng sức trẻ thời niên thiếu truy tìm cái mình muốn, rõ ràng mà minh xác, cũng vì đó phấn đấu, như vậy Kỷ Thư tin tưởng, bọn họ sau này đều sẽ trở thành người rất tốt.
Kỷ Thư rất vui mừng vì có thể nhận thức một đám người như vậy.
Có thể trong trang sách cấp ba vô vị của cậu, thêm một nét vẻ đầy màu sắc, làm cho cậu tự tin nói bản thân có rất nhiều bạn bè, cho cậu thu hoạch nhiều tình cảm quý giá như vậy.
Nếu hai người có thời gian ở riêng một chỗ, Bùi Tẫn sẽ luôn bị đôi môi của Kỷ Thư hấp dẫn, nhìn chằm chằm nơi kia, mãi đến khi Kỷ Thư bị nhìn đến mặt đỏ tim đập, mới đem người kéo vào trong ngực hôn.
Kỷ Thư chưa bao giờ phản kháng, cũng không hỏi hắn tại sao hôn mình.
Cậu đối Bùi Tẫn có chút dung túng nghe lời, có thể là vì ơn tình hắn từng cứu cậu, hoặc vì trong lòng cậu kỳ thực cũng rất thích, thích Bùi Tẫn hôn môi, thích hai người gắn bó như môi với răng, trái tim cũng như chung một nhịp đập.
Mà Bùi Tẫn nghĩ bản thân cùng Kỷ Thư làm ra hành động thân mật như vậy, thì hiển nhiên họ đã chính thức ở bên nhau, hắn tự cho là đương nhiên Kỷ Thư cũng nghĩ như mình, cho nên hắn đem Kỷ Thư thành người yêu mà đối đãi, cũng không quản Kỷ Thư hiểu ý nghĩ của hắn không.
Hôm đó Bùi Tẫn mang Kỷ Thư vào nhà về sinh lầu hai, lúc hai người bước vào bên trong đã có vài nam sinh đang nuốt mây nhả khói.
Thấy hai người cùng tiến vào, ai cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, trong đó hơn nửa là nhìn về khuôn mặt xa lạ của Kỷ Thư.
Kỷ Thư biết bọn họ đều là bạn bè của Bùi Tẫn, hầu hết người là ở lớp Một.
Bùi Tẫn không biểu tình móc ra điếu thuốc bật lửa đốt lên, vừa mới hút một hơi, Dư Hiểu đã lại gần hỏi: "A Tẫn, cái đuôi nhỏ phía sau cậu là chuyện gì?"
Bùi Tẫn híp mắt nhìn Kỷ Thư xấu hổ cùng bất an, không trả lời anh.
Dư Hiểu cũng không hỏi nữa, chỉ có điều tiếp tục quan sát Kỷ Thư một hồi lâu, phảng phất cảm thấy không thú vị rồi cười một tiếng như chế nhạo.
Bùi Tẫn cau mày kẹp tắt điếu thuốc, thấy Kỷ Thư đi rửa tay, hắn mới nhạt tiếng nói: "Sau này cậu ta là người của tôi."
Dư Hiểu sững sốt, lập tức có chút không cam lòng muốn mở miệng nói gì đó, lại nhìn thấy Bùi ca của họ đã kéo quai cặp tiểu bạch kiểm* kia, đem người còn chưa lau tay lôi đi.
*Tiểu bạch kiểm: chỉ người con trai có vẻ ngoài trắng trẻo, hiền lành, nhu nhược (thường mang ý châm chọc).
Mấy anh em cùng một chổ trầm mặc chốc lát, lại lập tức líu ríu vây quanh Dư Hiểu hỏi, người vừa rồi là ai? Với Bùi ca bọn họ là quan hệ thế nào?
Dư Hiểu vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Hỏi cái gì, các cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai?"
Mọi người nhất thời im miệng, tan tác như chim muông.
Dư Hiểu vô cảm ném tàn thuốc trong tay, nhưng trong lòng có suy tính khác.
...
Tan học ngày hôm sau, Kỷ Thư giống như thường ngồi ở trong phòng học đợi Bùi Tẫn.
Cậu vừa nhận được tin nhắn của Bùi Tẫn, nói hắn bị giáo viên gọi lại nói chuyện, sẽ về muộn một chút, muốn cậu làm bé ngoan ở trong lớp chờ.
Kỷ Thư trả lời một chữ "Được", sau đó lấy bài tập ra bắt đầu làm.
Trong lớp không còn ai khác, chỉ mình cậu ngồi dưới ánh chiều tà, cùng Mặt Trời lặn chờ Bùi Tẫn.
Viết viết, dư quang nhìn thấy một mảnh góc áo đồng phục quen thuộc, Kỷ Thư mừng rỡ ngẩng đầu lên, lại phát hiện đứng trước mặt không phải Bùi Tẫn.
...
Lúc Bùi Tẫn tới, Kỷ Thư vừa viết xong một bài tập về nhà.
Cách thời điểm tan học đã qua gần khoảng một tiếng, hầu hết các khu vực trong khuôn viên trường đã yên tĩnh lại, thậm chí một ít học sinh thích ở lại trường chơi cũng sớm xách cặp về nhà.
Quanh thân hoàn toàn yên tĩnh, Bùi Tẫn nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Kỷ Thư, ngồi hai phút sau, hắn mới nhận thấy cậu không có ý phát hiện ra mình.
Bùi Tẫn quan sát một hồi, lại phát hiện Kỷ Thư dùng bút chì vẽ nguệch ngoạc trên giấy nháp không ra hình dạng gì, một bộ dáng hồn vía lên mây.
Bùi Tẫn đưa tay ôm eo Kỷ Thư, nhẹ nhàng nặn nặn thịt mềm bên hông cậu, làm Kỷ Thư bị giật mình, cậu phản ứng lại liền giận dữ liếc mắt nhìn Bùi Tẫn.
Bùi Tẫn cười cười, hỏi: "Chờ lâu sao?"
Kỷ Thư lắc đầu một cái, "Không có lâu, làm bài tập một chút liền qua." Dừng một chút, cậu khó khăn chuyển đề tài, "Gặp phải chuyện gì khó khăn sao? Giáo viên gọi cậu lại lâu như vậy."
"Không, " Bùi Tẫn nhìn Kỷ Thư, đôi mắt sâu không thấy đáy mang theo hàm xúc khó hiểu, "Mấy lời lẽ sáo rỗng thôi."
Kỷ Thư nhỏ giọng "À" một tiếng, bị hắn nhìn đỏ cả mặt.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên xấu hổ, lúc Kỷ Thư lấy lại bình tĩnh đã bị Bùi Tẫn đè ở trên bàn, thừa nhận nụ hôn như mưa giông gió bão của hắn.
Trong hai ngày này thi tháng, tâm tư của Kỷ Thư Tâm đều dồn hết vào bài học, hai người còn không có thời gian ở riêng, chớ nói chi là dành ra thời gian hôn môi, Bùi Tẫn đã sớm mong nhớ lắm rồi.
Bốn cánh môi dán chặt vào nhau, trằn trọc vài vòng, Bùi Tẫn mới nhẹ nhàng đẩy môi Kỷ Thư ra, tìm lưỡi cậu nô đùa.
Ngược lại hôm nay Kỷ Thư đặc biệt khác thường, cậu chủ động đem đầu lưỡi duỗi ra, quấn lấy Bùi Tẫn không tha.
Bùi Tẫn bị cậu câu dẫn, tay thuận theo vạt áo cậu âm thầm vào sờ bên trong, siết chặt eo nhỏ của Kỷ Thư ép sát vào người mình.
Âm thanh hai người ôm hôn chà chà vang vọng, hoàn toàn quên mất bọn họ đang ở trong phòng học làm loạn, Kỷ Thư cũng không lo nhiều như vậy, cậu tựa hồ hoàn toàn đắm chìm trong ái dục do Bùi Tẫn mang lại, cam tâm tình nguyện trầm luân.
Bùi Tẫn thở hổn hển, hơi lui người, thưởng thức khuôn mặt bị mình làm cho ý loạn tình mê hồi lâu, hắn lại nhẹ nhàng hôn liếm lên cổ trắng tuyết của Kỷ Thư.
Môi lưỡi Kỷ Thư đều là mùi vị của Bùi Tẫn, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm đèn treo trên trần lớp, lập tức một chỗ thịt mềm trên cổ tê rần, miễn cưỡng kéo tâm trí cậu quay lại.
"Hút, hút nhẹ chút." Kỷ Thư nhẹ giọng nói, "Sẽ có dấu."
Bùi Tẫn nghe vậy ngẩng đầu lên, hôn môi Kỷ Thư một cái, khàn tiếng hỏi: "Lưu lại ấn ký của anh không được sao?"
"Để người khác biết em là người của anh có được không?"
Kỷ Thư cắn môi dưới hơi sưng, xấu hổ không biết nên đáp hắn sao, Bùi Tẫn thấy cậu chần chừ liền khó chịu, liếm vành tai Kỷ Thư, hướng bên trong vành tai trắng nõn phả hơi nóng, như giục như dụ dỗ dò hỏi: "Có được hay không, hửm?"
Kỷ Thư xiết chặt góc áo Bùi Tẫn, qua vài giây như thể bị hắn bức ép đến đường cùng, khẽ đáp "Được".
Tiếng "Được" này vào tai Bùi Tẫn không khác gì một liều thuốc kích thích mạnh. Hắn liền áp lên môi Kỷ Thư tiến quân thần tốc, bắt lấy nhuyễn lưỡi kia, liếm mút, tay hắn tà ác tiến vào quần Kỷ Thư, bao lấy hai cái mông thịt xoa nắn không ngừng.
Lúc thường khi bọn họ hôn nhau, Bùi Tẫn thích chạm vào Kỷ Thư, mà chỉ giới hạn ở phần eo cùng ngực, đây là lần đầu tiên hắn duỗi tay xuống thân dưới.
Kỷ Thư bị mò đầu óc trống rỗng, địa phương kia bình thường chính mình đụng tới căn bản không hề có cảm giác gì, đổi thành tay Bùi Tẫn liền trở nên kỳ lạ.
Kỷ Thư chỉ cảm thấy thân thể có gì đó không ổn, không thể kiềm chế từ trong cổ họng tràn ra mấy tiếng than nhẹ, rồi lại trong nụ hôn Bùi Tẫn hóa thành thành từng tiếng rên rỉ khó nhịn.
"Không muốn." Kỷ Thư khủng hoảng nói, đây coi như là lần đầu cậu nói lời từ chối Bùi Tẫn, nhưng là cậu sợ nếu tiếp tục như thế, bản thân sẽ trở nên không giống chính mình.
Bùi Tẫn nhận ra được biến hóa của Kỷ Thư, hắn ấn xuống hạ thân cậu, nơi kia ở trong quần đã cương lên, đũng quần nhô lên một cái lều nhỏ, đúng như dự đoán Kỷ Thư bị chạm lại phát ra tiếng rên rỉ, nước bọt từ khóe miệng chậm rãi chảy tới cằm, cũng không biết là của ai trong hai người bọn họ.
Bùi Tẫn biết Kỷ Thư có phản ứng, cũng nhận thấy bản thân không thể làm tiếp, đành tạm thời buông cậu ra trước, trấn an hôn mấy cái nhẹ lên môi cậu, lại đưa tay lau khô vệt nước trên cằm cậu.
Bùi Tẫn đứng dậy kéo Kỷ Thư cũng đứng lên, làm cho cậu nhẹ nhàng dựa vào ngực mình, sau đó vô cùng an phận giúp cậu chỉnh quần áo, đem Kỷ Thư đã bị mình làm mơ hồ chỉnh cho quần áo hợp quy tắc lại, rồi cầm áo khoác đồng phục trên lưng ghế thay cậu mặc vào, kéo dây kéo tới đỉnh, che môi Kỷ Thư bị hôn đến sưng đỏ.
Làm xong tất cả những thứ này, Bùi Tẫn lại giúp người thu dọn bài tập tán loạn trên bàn, ngăn nắp bỏ vào trong cặp Kỷ Thư, chủ động xách cặp cho bà xã chuẩn bị đưa người về nhà.
Kỷ Thư mở to nhìn hắn làm những việc này vì mình, lại nghĩ tới cái gì, trong lòng đột nhiên trào lên từng trận oan ức, cụp mắt như muốn che giấu gì, nhưng vẫn không chống cự nổi đáy lòng chua xót, nước mắt lớn chừng hạt đậu không có dấu hiệu báo trước lăn xuống, lạch cạch rơi lên áo.
Bùi Tẫn quay lại nhìn liền thấy người lặng lẽ không một tiếng động khóc, giống như lúc mới gặp cậu bị kẻ xấu bắt nạt, âm thầm khóc, lại đặc biệt khiến người khác đau lòng.
Trong nháy mắt hắn hoảng rồi, vội vã vây quanh lau nước mắt cho Kỷ Thư, lục tất cả túi trên người cũng không tìm thấy khăn giấy, đành lấy ống tay áo đồng phục lau nhẹ khuôn mặt trắng nõn của Kỷ Thư.
Không ngờ Kỷ Thư nhìn hắn ôn nhu với mình, trái lại khóc càng dữ dội hơn.
Bùi Tẫn thấy thế sốt ruột hỏi: "Làm sao thế? Có phải em không thích anh vừa rồi làm vậy?" Nói xong, hắn liền suy nghĩ một chút, "Vậy sau này anh sẽ hôn nhẹ, không lưu lại dấu nữa, đừng khóc có được không?"
Vậy mà Kỷ Thư nghe hắn nói lời này nước mắt rơi càng nhanh hơn, cố nén tiếng nấc, lặp lại: "Không phải vậy, không phải..."
Bùi Tẫn vừa nghe liền biết bản thân hiểu sai ý, lại hỏi: "Vậy sao em khóc? Có phải bị ai bắt nạt không? Nói cho anh nghe được không, anh đi giúp em bắt nạt hắn lại."
Kỷ Thư lắc đầu mạnh, không nói tiếp nữa.
Bùi Tẫn nghĩ lại, dạo này Kỷ Thư đều tan học chung với hắn, không thể có ai đến cướp tiền cậu, hay là trong lớp có chuyện gì? Hoặc là lần này thi tháng không tốt?
Bùi Tẫn càng nghĩ càng cảm thấy là mấy chuyện này, không thể làm gì khác hơn lại đem người kéo vào trong lòng, vén cổ áo sắp che nửa khuôn mặt nhỏ của cậu, tiến đến môi Kỷ Thư mổ nhẹ mấy cái.
Ai biết Kỷ Thư bị hắn thân như thế mấy lần, cậu thật sự dần nín khóc, như bừng tỉnh, xấu hổ đỏ mặt vùi vào trong ngực Bùi Tẫn.
Bùi Tẫn bật cười, chế nhạo nói: "Tiểu túi khóc."
...
"A Tẫn, " Dư Hiểu mới đi nộp bài tập, vừa ngồi lại chỗ liền thấy Bùi Tẫn ngáp một cái lộ ra gương mặt mệt mỏi, xấu xa hỏi, "Sao thế? Cuộc sống về đêm quá phong phú hả?"
Bùi Tẫn liếc anh một cái, mỉm cười nói: "Bớt nói nhảm."
Dư Hiểu ngậm miệng ngay, lật xem đống bài thi lộn xộn trên bàn, lại nghĩ đến chuyện tốt hôm qua mình vừa làm, đắc ý nói: "A Tẫn lát tan học đi quán Net chơi không? Cậu yên tâm, tên tiểu bạch kiểm kia đã bị tôi cảnh cáo rồi, sau này nhất định không dám quấn cậu nữa."
"..."
Bùi Tẫn càng nghe càng đen mặt, cứng ngắc quay đầu nhìn Dư Hiểu còn đang ngu ngốc khoe công trạng.
Dư Hiểu ra vẻ hiểu biết nói: "Loại này mưu toan muốn bấu víu quan hệ với cậu tôi đã thấy nhiều rồi, bất quá chỉ cần còn Dư Hiểu tôi ở bên cạnh cậu ngày nào, tôi nhất định giúp cậu đuổi mấy tên bụng dạ khó lường đó đi!"
"..."
Phá án.
Thủ phạm khiến Kỷ Thư ngày hôm qua khóc thành như vậy chính là tên ngốc trước mặt này.
"A, " Bùi Tẫn cười lạnh thành tiếng, "Cậu theo tôi."
Dư Hiểu mơ hồ đi theo ra ngoài.
Sau đó —
Anh liền bị đánh.
Sau khi tan học, Dư Hiểu sưng mặt sưng mũi đi tìm Kỷ Thư.
Kỷ Thư đề phòng nhìn anh, đem cặp sách che ở trước ngực, cứng rắn nói: "Có chuyện gì không? Lời hôm qua cậu nói tôi nhất định không nghe, trừ phi chính Bùi Tẫn bảo tôi phải tránh xa cậu ta, không thì tôi tuyệt đối! Sẽ không! Rời đi!"
"..."
Dư Hiểu phức tạp nhìn Kỷ Thư, sau một chốc, anh hít sâu một hơi, hô lớn: "Xin lỗi!"
Kỷ Thư sửng sờ.
Một ban học lớp Ba đang trực nhật bị Dư Hiểu doạ run tay, đống rác mới vừa quét xong đều rơi hết ra ngoài, cả đám kinh hãi nhìn sang bên này.
Dư Hiểu còn nói: "Là tôi sai, hôm qua tôi không nên nói như vậy với cậu. Mong cậu đừng rời khỏi Bùi Tẫn, tôi hi vọng hai ngươi vĩnh viễn ở cạnh nhau!"
Kỷ Thư: "..."
Dư Hiểu nói xong, lại nhìn chằm chằm mặt Kỷ Thư, sâu đậm cảm thấy vị trí anh em tốt nhất của Bùi Tẫn khó giữ được, nhưng anh cũng không thể làm gì, dù sao trên mặt vẫn còn đau lợi hại.
Bùi Tẫn đã thân thiết chào hỏi cái mặt của anh.
Sau khi Dư Hiểu đi, Kỷ Thư vẫn bàng hoàng đứng tại chỗ, phải đến lúc Bùi Tẫn đi vào bước tới trước mặt cậu, Kỷ Thư mới phản ứng lại, hẳn là Bùi Tẫn biết chuyện ngày hôm qua — là hắn khiến Dư Hiểu đến xin lỗi mình.
Bùi Tẫn nắm cổ tay Kỷ Thư, kéo người khỏi mộng mị, ôn nhu hỏi: "Em không sao chứ?"
"Dư Hiểu có đôi khi hơi ngốc, nhưng cũng không phải người xấu, em tha thứ cho cậu ta nha?" Bùi Tẫn vừa đi vừa nói, "Không tha thứ cũng được, sau đó này bảo cậu ta kêu em..."
Chị dâu.
Câu nói kế tiếp Bùi Tẫn không nói ra, là muốn tạm thời giữ lại trong lòng danh xưng này chờ ngày thích hợp lại nói.
Kỷ Thư lại nghiêm trang nói: "Tôi không giận nữa, dù sao cậu ta cũng là bạn của cậu."
Bởi vì, tôi cũng muốn làm bạn tốt của cậu, cho nên không thể đối nghịch với bạn tốt của cậu.
Lời tiếp theo Kỷ Thư cũng không nói ra, chỉ dám để mục tiêu nhỏ này ở trong lòng, âm thầm thực hiện.
Nói chung, hai người đều là ông nói gà bà nói vịt chẳng hề hiểu ý nhau.
Nhưng mà cũng rất hài hòa.
Sau đó Kỷ Thư đi theo Bùi Tẫn bên người lâu, dần dần nhận thức toàn bộ người trong vòng bọn họ. Những người kia hầu hết cũng không phải học sinh tốt gì, nhưng lại bất ngờ vui vẻ ở chung.
Đáng nhắc tới chính là Dư Hiểu, anh ta hoàn toàn không thù dai, là người đầu tiên chấp nhận nhận Kỷ Thư vào vòng, sau đó từ từ trở thành người Kỷ Thư đùa giỡn nhiều thứ hai sau Bùi Tẫn
Còn có Thẩm Đình Vĩ, Địch Giang...
Bọn họ đều rất tốt.
Hoàn toàn khác mấy tên lưu manh Kỷ Thư gặp trong hẻm nhỏ, bọn họ đề cao nghĩa khí, trọng tình cảm, từ trước tới nay cũng không tùy ý bắt nạt kẻ yếu, ngoại trừ không để tâm tư vào việc học, nhưng trong lĩnh vực bọn họ yêu thích lại toả sáng rực rỡ, không thua kém bất cứ ai.
Trên thực tế bọn họ so với rất nhiều người càng tự do, họ hăng hái dùng sức trẻ thời niên thiếu truy tìm cái mình muốn, rõ ràng mà minh xác, cũng vì đó phấn đấu, như vậy Kỷ Thư tin tưởng, bọn họ sau này đều sẽ trở thành người rất tốt.
Kỷ Thư rất vui mừng vì có thể nhận thức một đám người như vậy.
Có thể trong trang sách cấp ba vô vị của cậu, thêm một nét vẻ đầy màu sắc, làm cho cậu tự tin nói bản thân có rất nhiều bạn bè, cho cậu thu hoạch nhiều tình cảm quý giá như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất