Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 57: Từ chối cùng hắn trở về

Trước Sau
Lý Thiên Thành lại vỗ vai một cái nhẹ nhàng, động tác này tuy không quá mạnh, nhưng cũng vừa đủ làm Sở Diên choàng tỉnh.

"Sao vậy? Là đang suy nghĩ chuyện gì đây?" Hắn nhìn y cười nói, chờ Sở Diên thành thật khai báo.

Lúc này Sở Diên như ngờ nghệch ra hẳn, y lắc đầu nói cái gì: "Đồ vô lương tâm!"

Sau đó lại xoa nắn khớp tay, ủ dột bĩu môi, để lộ rõ bất bình.

Lý Thiên Thành nhíu mày nhìn Sở Diên chằm chằm, hắn không hiểu và càng không rõ, đối với y những chuyện như này không làm chẳng phải tốt hơn sao?

Hôm nay Sở Diên bị làm sao vậy, mập mờ không nói, ánh mắt cứ di dời qua hắn, đã vậy cứ bứt ngón tay, cắn răng suy nghĩ.

Thành thật mà nói, lẽ ra y nên vui mới phải, vì hắn không động vào vết thương của y dù chỉ một chút.

Lẽ ra Sở Diên phải cảm thấy hắn như vậy có biết bao nhiêu nhẹ nhàng với y, lo nghĩ cho y, là khác với trước kia, bộ dạng lạnh lùng khiến y nhói lòng.

Giờ đây hắn yêu chiều như vậy, lo nghĩ cho y đã cùng hắn vận động đêm qua, sáng sớm mặc dù nóng ran cả người nhưng cũng không đem y đè xuống làm vật phát tiết.

Cả người là bộ dạng mỏng manh, dễ dàng bị thương tổn, từng tấc da thịt trên người y đều mỏng đến mức nhìn thấy rõ ràng mạch máu.

Thừa biết y cảm nhận đau đớn còn hơn cả người bình thường.

Nếu như người bình thường đau một, thì Sở Diên đau mười.

Người khác đứt tay, máu vừa chảy lau khô vết máu thì có thể nhẹ nhàng ngừng chảy.

Còn Sở Diên, nếu vừa xước nhẹ da tay thôi cũng phải rỉ rỉ vài giọt máu.

Mấy lần gặp họa suýt chết, không biết có phải Diêm Vương ngủ quên mà không sai đầu trâu mặt ngựa đến mang y đi hay không.

Cứ như thế an ổn sống đến hiện giờ.

Bầu không khí hôm nay đặc biệt ấm áp, lúc sớm thì ấm đến tối muộn lại giá lạnh muôn phần.

Nghĩ đến cùng còn vài hôm nữa là đến giao thừa, vậy là một mùa Xuân nữa đã đi qua.

Muôn hoa nở rộ đẹp nhất vào mùa Xuân, cho dù từng ấy năm trôi qua, đến xuân nhất định phải uống rượu, nhắc đến rượu lại kéo theo nỗi niềm buồn sâu đậm.

Vị rượu vừa ngọt vừa vừa đắng, mang theo sắc đỏ dịu nhẹ, tựa như những cánh hoa anh đào đang đứng giữa hoàng hôn.

Cảm giác ấy thật sự khiến tim hắn kích động vô cùng.

Lý Thiên Thành hít nhẹ một hơi, rồi nắm tay kéo Sở Diên ra ngoài, nhìn cảnh vật đã được tuyết lấp đầy, cũng đủ hiểu đêm hôm qua cả hai đã ngủ say tới mức nào.



"Qua vài ngày nữa chính thức đón giao thừa rồi, như vậy đã hết một mùa Xuân!" Hắn cười nói rồi xoa đầu y.

Sở Diên nhìn quanh rồi lại hơi ủ rũ, vào thời khắc đón Xuân năm mới, cứ như vậy chẳng được về nhà, thật sự vô cùng nhớ nhung.

Mấy ngày qua khi y được tự do cũng chưa kịp viết thư gửi về Sở gia, ở đó chắc là không ít người lo lắng cho y.

Sở Tuệ rồi cả phụ thân, trên dưới còn có các nô bộc luôn có quan hệ rất tốt với y, tất cả bọn họ chắc hẳn rất nhớ y...

"Người có thể để ta một chuyến trở về nhà không?" Sở Diên nhìn hắn mở lời, trong lòng muôn phần nóng ran, lo sợ sẽ bị từ chối.

Dẫu sao y cũng mang danh độc ác, tàn nhẫn tận một năm, lần này lại đòi hỏi muốn trở về chốn cũ, thế nào cũng bị từ chối cho xem.

Tuy vậy vẫn không khiến y chùn bước.

Lý Thiên Thành cũng đang dự định hỏi xem y muốn ngao du ở đâu, nào ngờ y đã nêu ra đề nghị được về Sở gia.

Thật ra mà nói Tôn Châu tuy không quá nhỏ nhưng cũng không đủ lạ để khiến hắn mê mẩn.

Chỉ có điều... mỹ nhân Tôn Châu mới thật sự khiến hắn động lòng.

"Nếu ngươi muốn trở về đó, trẫm cũng không ngại cùng ngươi trở về." Hắn chéo tay ra sau lưng, vừa đi vừa nói.

Đứng trước cây hoa đào đang đung đưa theo gió, kéo theo nhiều cánh hoa vương vãi, Lý Thiên Thành trên người diện long bào, càng tôn thêm sắc thái cương nghị, khiến Sở Diên phải mỏi mắt nhìn hắn.

Nghe hắn nói muốn theo y cùng trở về Sở gia, đột nhiên trong lòng hơi kinh hãi.

Ấn tượng của Sở Hoài đối với Lý Thiên Thành là một tên hôn quân mà tất cả những người trong thiên hạ đều căm ghét.

Một phần là vì bản tính tàn bạo lúc nắng, lúc mưa của hắn.

Phần còn lại chính là no ấm mà trước đây Lý Dục hết lòng cho bọn họ.

Vị vua trước vì bá tánh, chưa bao giờ làm những chuyện tàn ác như Lý Thiên Thành.

Là nhi tử của Lý Dục, nhưng người trong thiên hạ, ai ai cũng đồn đại chính Lý Thiên Thành, mưu đồ giết phụ hoàng, để được lên ngôi hoàng đế.

Bởi lẽ trước đó phi tần của Lý Dục nhiều vô kể, mẫu thân của Lý Thiên Thành chỉ là một phi tần không được sủng hạnh.

Một kẻ thất sủng đã gieo mình tự vẫn, mười mấy năm sau chính con của kẻ thất sủng đó lại được lên ngôi vị mà không phải những người kia?

Cho nên ai ai cũng căm phẫn Lý Thiên Thành, không ngại buông lời sỉ nhục, mặc dù cực hình mà hắn ban tặng là đau đớn bủa vây.



Chính vì thế việc hắn muốn cùng y trở về thật sự khiến Sở Diên lo lắng.

Không phải lo lắng cho hắn không được bá tánh tiếp đón nồng nhiệt, mà là sợ phụ thân của y không kìm được mà nói ra những lời khi quân.

Thuận quân dễ sống, nghịch quân khó phòng.

Hơn nữa là tội chết, xét về tình, về lý đều không có cách nào thoát khỏi hình phạt.

Tính tới những người đã chết do lăng mạ hoàng thượng, coi thường vương pháp cũng nhiều vô kể, những người tội không nặng đến mức tử thì cùng bị đày ra biên ải làm khổ sai.

Thế nên mà nói, chẳng ai mong chờ vị đương kim thánh thượng bày ghé ngang qua, dù chỉ một lần.

Trong vô thức nếu có lỡ miệng nói ra những lời không đúng mực, cảnh xuân yêu kiều lại đượm lên nét đau thương.

Sở Diên suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đành nói: "Sở Diên không muốn về nữa..."

Y buộc miệng nói ra, nhưng trong lòng đã đau xé, rõ ràng đã nhớ người nhà đến phát điên, vậy mà chẳng dám trở về.

Vì an nguy của phụ thân và muội muội, cùng các nô bộc ở Sở gia, vì vậy chẳng thà không trở về, còn hơn mang theo một người tính khí thất thường đến.

Y hiểu rõ bụng hắn không xấu, chẳng qua đã trải những chuyện không tốt, cho nên mới sinh tính khí như vậy.

Nhưng mà... người trên thế gian nhiều như vậy, một mình y không đủ làm nên việc lớn.

Y hiểu cho hắn, nhưng những người khác không hiểu.

Thế gian có muôn vạn người, y chỉ là con số một nhỏ nhoi mà thôi.

...

Lý Thiên Thành nghe y nói không cần nữa thì nhíu mày.

Hắn đi đến bên cạnh, vén nhẹ lọn tóc ra, nhìn y trầm ngâm rồi hỏi: "Vì sao đột nhiên thay đổi?"

Sở Diên nghe vậy chỉ lắc đầu đáp trả: "Đột nhiên không muốn về, nếu trở về sẽ không cầm được mà muốn ở lại nhiều hơn..."

Không gặp sẽ không nhớ, nhưng khi gặp lại là nhung nhớ vơi đầy.

"Vậy thì ở lâu một chút! Không muốn sao?" Hắn cứ tưởng y sẽ vui vẻ mà ôm choàng lấy hắn chứ, nào ngờ người trước mặt chỉ lắc đầu nói không!

"Qua một thời gian đã!" Chờ đến khi tâm tính của hắn thật sự bị y lay động, Sở Diên chắc chắn sẽ không chùn bước đâu.

Đến lúc đó mọi chuyện đã tốt đẹp hơn rất nhiều, tuy nhiên đây chỉ là giả thuyết mà y mơ tưởng từ rất lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau