Chương 7: Ngươi tỉnh lại cho ta
Ánh nắng ban trưa chiếu qua khung cửa sổ, ấm áp tựa như một chiếc chăn bông mới được phơi nắng.
Từng ngóc ngách trong Lục Thần Điện đều vô cùng âm u lạnh lẽo, chỉ có Dạ Thương Cung thỉnh thoảng còn thấy được ánh mặt trời.
Khó chịu trên người Vân Thiển đã giảm bớt rất nhiều, nhưng y vẫn cảm thấy lạnh, không khỏi co rúc thân thể.
Dường như y đang có một giấc mộng thật đẹp, không muốn tỉnh lại.
Nhưng hiện thực vẫn là hiện thực, thời khắc đẹp đẽ hiếm hoi bị Dạ Quân Ly tàn nhẫn phá vỡ.
Vân Thiển còn chưa kịp phản ứng đã bị bàn tay to lớn quen thuộc mạnh mẽ túm lấy, hung hăng ném ra đất, tiếng rống giận dữ tràn ngập cả Dạ Thương Cung.
"Ta để Nhiễm Trầm trông chừng ngươi! Là sợ ngươi chết, không lấy được Hoả Viêm Châu! Ngươi đừng cho rằng ta mềm lòng với ngươi!"
Dạ Quân Ly vừa ra ngoài một chuyến, dường như gặp phải chuyện gì phiền lòng, hiện tại hắn liền trút hết giận dữ lên người Vân Thiển.
Có lẽ do chưa kịp chuẩn bị tâm lý, lúc này hốc mắt Vân Thiển đỏ lên, y khó chịu mà ôm lấy ngực, vô cùng gian nan bò dậy khỏi mặt đất, cố gắng đè ép nỗi chua xót đang không ngừng sinh sôi ứ đọng nơi lồng ngực.
Hắn dùng thái độ đó mà nhìn y, mới đầu y có chút giật mình không dám tin, sau đó là tuyệt vọng, cuối cùng chỉ chậm rãi cúi đầu.
Y muốn đứng dậy, nhưng vì không còn sức lực mà lại té xuống đất.
"Ngươi đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy! Ta nói cho ngươi biết! Đừng có ý đồ khiến ta thương hại ngươi!"
Ánh mắt kia tràn đầy ác ý, giống như thuỷ triều lạnh giá dâng lên nhấn chìm Vân Thiển không thể thoát.
Y còn chưa kịp tiêu hoá, Dạ Quân Ly đã sai hai tên ma tướng vào, quát lớn: "Ném y vào đi! Thần lực của y đủ ngăn cản!"
Vân Thiển mơ hồ, bị hai gã ma tướng mặt mũi hung ác không chút lưu tình kéo ra ngoài.
Y bị đưa tới Hư Không Trì, dòng nước trong Hư Không Trì chảy rất siết, mùi máu tươi nồng nặc xộc vô mũi Vân Thiển, hai tên ma tướng lần lượt bị cuốn xuống dòng nước chảy siết.
Hoá ra sự tức giận của Dạ Quân Ly khi nãy là vì khốn cảnh trước mắt này.
Vân Thiển còn chưa kịp tự trấn an bản thân đã bị tên ma tướng kia lôi xuống Hư Không Trì.
Dòng nước cuộn trào lập tức nuốt chửng y, y theo bản năng mà níu, cào cấu vào khoảng không, liều mạng giãy giụa lại phát hiện càng lún càng sâu.
Ý thức mỗi lúc một suy yếu, cho đến lúc gần như sắp ngất đi, Hoả Viêm Châu trong cơ thể y phát ra ánh sáng xanh biếc chói loá, hoà loãng máu trong hồ, thế nước dần dần dịu đi.
Dù đã sóng yên biển lặng, nhưng Vân Thiển đã mất đi năng lực tự cứu, cho dù y đạp nước thế nào thì vẫn đang từ từ chìm xuống đáy hồ...
Ma tướng không dám tự tiện quyết định, lập tức trở về bẩm báo với Dạ Quân Ly.
Người nọ vừa nghe tin thì chợt kinh hãi, vẻ mặt không còn trầm tĩnh như trước, hắn nhanh như chớp chạy tới Hư Không Trì.
Nhiễm Trầm đã đến đáy hồ trước một bước, hắn tìm được Vân Thiển rồi đưa lên bờ.
Hắn ôm Vân Thiển vào lòng, ra sức hô lớn bên tai y: "Tỉnh tỉnh! Tỉnh lại!"
Vẻ mặt của hắn ngoài đau lòng còn có thêm một tia phẫn nộ.
Ngay sau đó, hắn bị một cỗ ma lực cường đại không kịp phòng bị đẩy ra, một mệnh lệnh nảy sinh oán giận cùng lúc vang lên: "Cút ngay!"
Nhiễm Trầm đè nén lửa giận trong lòng, hắn kinh ngạc nhìn màu đỏ thẫm trong mắt Dạ Quân Ly, thanh âm cứng nhắc đầy sự khắc chế: "Ngươi đừng diễn trò! Tỉnh lại cho ta!"
Vân Thiển bơi rất giỏi, bất chấp mực nước sâu bao nhiêu y cũng đều thành thạo vượt qua, hiện tại thành ra như vậy, tất cả đều là tại Dạ Quân Ly.
Người trong lòng giống như bị ngộp nước mà hít thở không thông.
"Vân Thiển! Vân Thiển! Ngươi tỉnh lại cho ta! Lập tức tỉnh lại cho ta!"
Từng ngóc ngách trong Lục Thần Điện đều vô cùng âm u lạnh lẽo, chỉ có Dạ Thương Cung thỉnh thoảng còn thấy được ánh mặt trời.
Khó chịu trên người Vân Thiển đã giảm bớt rất nhiều, nhưng y vẫn cảm thấy lạnh, không khỏi co rúc thân thể.
Dường như y đang có một giấc mộng thật đẹp, không muốn tỉnh lại.
Nhưng hiện thực vẫn là hiện thực, thời khắc đẹp đẽ hiếm hoi bị Dạ Quân Ly tàn nhẫn phá vỡ.
Vân Thiển còn chưa kịp phản ứng đã bị bàn tay to lớn quen thuộc mạnh mẽ túm lấy, hung hăng ném ra đất, tiếng rống giận dữ tràn ngập cả Dạ Thương Cung.
"Ta để Nhiễm Trầm trông chừng ngươi! Là sợ ngươi chết, không lấy được Hoả Viêm Châu! Ngươi đừng cho rằng ta mềm lòng với ngươi!"
Dạ Quân Ly vừa ra ngoài một chuyến, dường như gặp phải chuyện gì phiền lòng, hiện tại hắn liền trút hết giận dữ lên người Vân Thiển.
Có lẽ do chưa kịp chuẩn bị tâm lý, lúc này hốc mắt Vân Thiển đỏ lên, y khó chịu mà ôm lấy ngực, vô cùng gian nan bò dậy khỏi mặt đất, cố gắng đè ép nỗi chua xót đang không ngừng sinh sôi ứ đọng nơi lồng ngực.
Hắn dùng thái độ đó mà nhìn y, mới đầu y có chút giật mình không dám tin, sau đó là tuyệt vọng, cuối cùng chỉ chậm rãi cúi đầu.
Y muốn đứng dậy, nhưng vì không còn sức lực mà lại té xuống đất.
"Ngươi đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy! Ta nói cho ngươi biết! Đừng có ý đồ khiến ta thương hại ngươi!"
Ánh mắt kia tràn đầy ác ý, giống như thuỷ triều lạnh giá dâng lên nhấn chìm Vân Thiển không thể thoát.
Y còn chưa kịp tiêu hoá, Dạ Quân Ly đã sai hai tên ma tướng vào, quát lớn: "Ném y vào đi! Thần lực của y đủ ngăn cản!"
Vân Thiển mơ hồ, bị hai gã ma tướng mặt mũi hung ác không chút lưu tình kéo ra ngoài.
Y bị đưa tới Hư Không Trì, dòng nước trong Hư Không Trì chảy rất siết, mùi máu tươi nồng nặc xộc vô mũi Vân Thiển, hai tên ma tướng lần lượt bị cuốn xuống dòng nước chảy siết.
Hoá ra sự tức giận của Dạ Quân Ly khi nãy là vì khốn cảnh trước mắt này.
Vân Thiển còn chưa kịp tự trấn an bản thân đã bị tên ma tướng kia lôi xuống Hư Không Trì.
Dòng nước cuộn trào lập tức nuốt chửng y, y theo bản năng mà níu, cào cấu vào khoảng không, liều mạng giãy giụa lại phát hiện càng lún càng sâu.
Ý thức mỗi lúc một suy yếu, cho đến lúc gần như sắp ngất đi, Hoả Viêm Châu trong cơ thể y phát ra ánh sáng xanh biếc chói loá, hoà loãng máu trong hồ, thế nước dần dần dịu đi.
Dù đã sóng yên biển lặng, nhưng Vân Thiển đã mất đi năng lực tự cứu, cho dù y đạp nước thế nào thì vẫn đang từ từ chìm xuống đáy hồ...
Ma tướng không dám tự tiện quyết định, lập tức trở về bẩm báo với Dạ Quân Ly.
Người nọ vừa nghe tin thì chợt kinh hãi, vẻ mặt không còn trầm tĩnh như trước, hắn nhanh như chớp chạy tới Hư Không Trì.
Nhiễm Trầm đã đến đáy hồ trước một bước, hắn tìm được Vân Thiển rồi đưa lên bờ.
Hắn ôm Vân Thiển vào lòng, ra sức hô lớn bên tai y: "Tỉnh tỉnh! Tỉnh lại!"
Vẻ mặt của hắn ngoài đau lòng còn có thêm một tia phẫn nộ.
Ngay sau đó, hắn bị một cỗ ma lực cường đại không kịp phòng bị đẩy ra, một mệnh lệnh nảy sinh oán giận cùng lúc vang lên: "Cút ngay!"
Nhiễm Trầm đè nén lửa giận trong lòng, hắn kinh ngạc nhìn màu đỏ thẫm trong mắt Dạ Quân Ly, thanh âm cứng nhắc đầy sự khắc chế: "Ngươi đừng diễn trò! Tỉnh lại cho ta!"
Vân Thiển bơi rất giỏi, bất chấp mực nước sâu bao nhiêu y cũng đều thành thạo vượt qua, hiện tại thành ra như vậy, tất cả đều là tại Dạ Quân Ly.
Người trong lòng giống như bị ngộp nước mà hít thở không thông.
"Vân Thiển! Vân Thiển! Ngươi tỉnh lại cho ta! Lập tức tỉnh lại cho ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất