Chương 12: Chương 12
CHƯƠNG 12
Ngay khi hắn nín thở đi tới, phía sau đột nhiên vang lên một trận tiếng nổ mạnh. Thiện Minh nhìn lại, ở chỗ đoàn xe có ánh lửa vút lên tận trời. Trong phút chốc ánh sáng xung quanh hắn tỏa ra gay gắt, đôi mắt đeo kính ngắm cảm thấy một trận đau đớn, hắn hét lớn một tiếng, “Nằm xuống!”
Hắn ra sức nhảy sang bên cạnh, nặng nề ngã lăn xuống đất, đạn vèo vèo bay tới chỗ hắn vừa nhảy, thậm chí hắn có thể nghe được âm thanh của viên đạn xuyên thấu không khí.
Hắn cởi súng tự động trên lưng xuống, đột ngột bắn về phía có bóng người di chuyển. Tiếng súng đồng loạt vang lên trong khu rừng, cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết của người. Hắn dùng súng tự động MP5 loại K, là vũ khí tiêu chuẩn đặc chế của tình báo hải quân Mĩ, uy lực bình thường nhưng lực phản chấn nhỏ, tốc độ đạn bắn ra rất nhanh, cực kì thích hợp với hỗn chiến như thế này, trong nháy mắt có thể bắn kẻ thù thành tổ ong vò vẽ.
Tiếc là 30 phát đạn được bắn hết rất nhanh, trên người hắn mang theo hai băng đạn, thay một băng đạn xong hắn liền lăn đến trong bụi cỏ, ẩn nấp đi. Vòng đấu súng thứ nhất bình ổn rất nhanh, bọn họ đã gần như thành công đe dọa được kẻ thù, kẻ thù không biết về tình huống vũ kí đạn dược của họ, chắc chắn không dám tùy tiện đi tới.
Mà trong tay hắn giờ còn lại hai băng đạn nên cũng không dám xa xỉ tùy tiện bắn, hắn ở trong bụi cỏ che dấu hơi thở nhẹ nhàng, nghĩ bước chiến lược tiếp theo.
Chỗ bọn họ dừng xe vẫn rực ánh lửa thiêu đến tận trời, tiếng súng không ngừng, rõ ràng bên kia cũng bị đánh lén. Thiện Minh có chút lo lắng đứa nhỏ của hắn, hắn nghĩ bên này phải tốc chiến tốc thắng, mau chạy về trợ giúp.
Bên cạnh bụi cỏ có tiếng động rất nhỏ, Thiện Minh quay đầu thì thấy Cosky chậm rãi đi tới chỗ hắn.
Thiện Minh nắm tay lại nâng quá đầu, lòng bàn tay hướng vào phía trong, yêu cầu Cosky che dấu hắn. Cosky nằm sấp xuống dưới, họng súng nhắm về phía trước.
Thiện Minh chậm rãi dịch chuyển về phía trước, Cosky đi theo sau hắn, giữ một khoảng cách giữa hai người.
Hắn biết lúc này chắc chắn Jim đã đến được chỗ cách gần kẻ thù nhất, đây là việc mà Jim am hiểu nhất, hắn có thể hòa làm một với bóng đêm, thần không biết quỷ không hay mà vòng ra phía sau kẻ địch. Chỉ cần hắn làm khó dễ phía bên này, cùng Jim tấn công hai phía, chắc chắn kẻ địch sẽ tìm không chuẩn phương hướng, bọn họ có thể phân tán kẻ địch, sau đó tiêu diệt từng người.
Thiện Minh ngừng thở, cuối cùng cũng phát hiện cách đó không xa có một tên địch quỳ trên đất, chống súng tự động chờ bọn họ.
Thiện Minh không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần hắn nổ súng, cho dù hắn có thể bắn trúng người kia thì chắc chắn kẻ địch khác gần đó sẽ bắn súng đồng loạt tới chỗ hắn, lúc đó hắn biết trốn chỗ nào. Hắn tìm kiếm vật che đậy xung quanh, rốt cuộc hắn tìm được một tảng đá cũng không lớn lắm, hắn nhẹ nhàng lăn đến sau tảng đá, họng súng nhắm vào kẻ địch đầu tiên hắn nhìn thấy, một phát súng bắn ra xuyên qua xương sọ đối phương.
Đối phương kêu lên cái gì đó, bắn thẳng tới chỗ hắn, hai quả lựu đạn cũng được ném về phía hắn.
Cosky lăn đến một thân cây bên cạnh bắt đầu bắn trả, lúc này phía sau kẻ địch lại truyền đến tiếng súng, tất nhiên là Jim hoặc là một đồng đội khác làm.
Thiện Minh lăn trên mặt đất tránh đạn và lựu đạn, chờ trận khói thuốc súng này tan hết, hắn hô to một tiếng, nhảy dựng lên, điên cuồng bắn về phía kẻ địch. Ba mươi phát đạn này không hề lãng phí, kẻ địch ở đầu trận tuyến rối loạn cũng giống như bia ngắm trên trường bắn, đạn bắn ra từng viên từng viên không hề trượt mục tiêu .
Hắn vừa bắn vừa chạy, bắn hết một băng đạn thì tránh ở sau cái cây, thở phì phò từng ngụm lớn.
Còn một băng đạn, ba mươi viên, Browning của hắn thì còn chín viên, nếu dùng hết chỗ đó hắn chỉ còn đao. Hắn thực hối hận vì vừa rồi đi quá gấp, không mang theo mấy quả lựu đạn.
Tuy rằng hắn không nhìn thấy tình hình của Jim và một người khác nhưng về cơ bản hắn có thể chắc chắn kẻ địch đã bị bọn họ bao vây. Hắn đoán bây giờ kẻ địch chỉ còn lại khoảng bảy tám người, thế cục cơ bản đã xác định. Sau khi có tiếng súng Al nên phái người tới cứu viện, chẳng qua hắn không biết bây giờ chỗ Al có bận rộn hay không, tốt nhất vẫn đừng hy vọng nhiều.
Hai bên chỉ nghỉ ngơi hơn hai mươi giây, tiếng súng lại vang lên. Thiện Minh nghe ra tiếng súng này không phải đến từ vũ khí của họ, mà là đối phương nổ súng trước, hơn nữa hỏa lực tập trung bên chỗ Jim.
Đây đúng là thời cơ tốt nhất của họ, Thiện Minh rút súng lục ra, ở trong đêm đen nhắm vào kẻ địch, tiến lên bắn tỉa. Khả năng bắn tỉa của hắn rất tốt, lập tức xử lý hai người.
Sau một trận bắn phá điên cuồng, có vẻ Cosky cũng đã dùng hết đạn, hắn trực tiếp rút ra lưỡi lê tam giác, dùng tay ra hiệu để Thiện Minh che giấu hắn. Thiện Minh cho rằng bây giờ mà xáp lá cà là quá sớm, không đồng ý cho hắn đi, tuy nhiên Cosky người này gan lớn tim thô, vào trận là hệt như không muốn sống, không hề sợ hãi chút nào.
Thiện Minh không thể làm gì khác hơn là yểm hộ cho hắn. Cosky hạ thấp thắt lưng nhanh chóng bò đi trong bóng đêm, sau đó đột nhiên đứng lên nhảy tới trên người một kẻ địch, đâm lưỡi lê vào cổ hắn. Đồng thời Cosky cũng đoạt lấy khẩu súng tự động còn đầy đạn trong tay hắn, hướng về phía kẻ địch bên này tiếp tục một trận bắn phá.
Khi hết đạn hắn liền ném súng, ôm thi thể lên làm lá chắn lăn đến một bên, đồng thời Thiện Minh cũng chạy đi. Khi thấy kẻ địch quay lại dồn dập tấn công, hắn đã bắn hết băng đạn cuối cùng của mình .
Sau đó hắn ném súng tự động, rút loan đao ra nhảy lên, nhào tới xé rách cổ kẻ địch gần hắn nhất.
Cosky cũng giống như không muốn sống mà quơ lưỡi lê tam giác, biến phiến rừng cây vốn để ẩn nấp thành một lò sát sinh.
Thiện Minh có thể cảm giác được rõ ràng những người này không đủ trình độ, tuy rằng trang bị hoàn mỹ nhưng so với họ thì rất thiếu kinh nghiệm thực chiến, toàn bộ cuộc chiến đấu không kéo dài quá mười phút thắng bại đã được xác định.
Bốn người họ chỉ có chân của Cosky bị trúng mảnh đạn, ba người còn lại đều chỉ bị thương nhẹ.
Bọn họ đếm số lượng địch nhân nằm dưới đất, tập hợp lại một chỗ. Họ không có thời gian tiếp tục nghiên cứu, quay đầu chạy về chỗ họ dừng xe, trở về cứu viện.
Hắn trở về thì thấy kẻ địch đã bị đám người Al thu thập xong xuôi, chiếc xe bị tạc hỏng kia thì kề sát với xe của hắn. Xe hắn cũng bị ảnh hưởng, thân xe lật nghiêng.
Mọi người đều đang chiến đấu, căn bản không có người nào lo lắng cho một chiếc xe bị lật, chỉ có Thiện Minh nhớ rõ bên trong có đứa con hắn nhặt được.
Hắn vọt tới bên cạnh xe, kính xe đầy hơi nước, thực sự không thấy rõ tình hình bên trong, hắn trực tiếp gõ mạnh lên kính, “Thẩm Trường Trạch !”
Sau một lúc lâu, bên trong xe vang lên âm thanh rất khẽ của đứa nhỏ, “Ba……”
Thiện Minh lập tức sốt ruột, hắn nhảy lên trên xe, may mắn cửa xe không khóa, hắn trực tiếp mở cửa đi vào.
Đứa nhỏ bị kẹp giữa hai cái ghế, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn hắn.
Thiện Minh đẩy ghế nằm ra phía trước, tạo ra một khe hở, sau đó ôm đứa nhỏ ra. Đứa nhỏ không bị thương nhưng cả người run đến lợi hại, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt to đen bóng đong đầy sợ hãi. Nó gắt gao ôm cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào bên gáy hắn.
Thiện Minh nhíu mày nói: “Mày bị ngu à, không tự mình rời khỏi ghế được sao? Cái ghế cũng không hỏng.”
Thằng bé nhỏ giọng nói, “Con…… Con không dám đi ra ngoài.”
Thiện Minh bấy giờ mới hiểu, không phải đứa nhỏ không ra được mà là bị tiếng súng nổ làm cho sợ tới mức không dám đi ra, hắn hừ nói: “Mới thế mà đã sợ rồi.”
Hắn ôm đứa nhỏ nhảy ra khỏi xe, Al thì đã mang người đi giải quyết hậu quả .
Trên mặt đất có mấy cái xác nằm ngổn ngang, dưới chân là bùn đất thấm đẫm máu loãng.
Đứa nhỏ chỉ liếc nhìn một cái liền giật giọng kêu một tiếng, vội đem mặt vùi vào lòng Thiện Minh, thân thể run rẩy kịch liệt.
Pearl đeo găng tay trắng, đang băng bó cho Cosky, liếc nhìn Thiện Minh một cái rồi cười ha ha, “Tiểu bảo bối sợ hãi rồi.”
Thiện Minh bĩu môi, “Lá gan quá nhỏ , em nên tăng cường huấn luyện nó nhiều hơn.”
“Không thành vấn đề, em đang chuẩn bị cho nó tự tay giải phẫu đây.”
Một trận chiến này trước sau chỉ kéo dài khoảng nửa giờ, bọn họ tiêu diệt tổng cộng mười bảy người, bắt ba người làm tù binh. Al đưa người vào trong rừng thẩm vấn, những người khác bắt đầu lục tìm trang bị của những người đó, tất cả đều là thứ tốt.
Lại qua một giờ, trong rừng vang lên tiếng súng, Al mang theo đoàn viên đi ra, trên mặt có một chút ý cười băng lãnh.
Bọn họ thu thập đã khá xong xuôi, chiếc xe bị lật nghiêng kia cũng được dựng trở lại. Ngoài một chiếc xe bị hỏng hoàn toàn, hai người bị thương hơi nặng, bảy người bị thương nhẹ, bọn họ không có tổn thất gì khác.
Al gọi Thiện Minh vào trong xe mình, nói kết quả vừa rồi thẩm vấn cho hắn.
Sau khi phân tích, đại khái họ có thể xác định lần này chủ thuê đã lấy họ làm mồi, tất nhiên sẽ có rất nhiều giao dịch hàng hóa thực sự, thông qua con đường khác mà vận chuyển đến Mexico, bọn họ chỉ là tấm bia che chắn.
Thiện Minh đề nghị không lên đường đến biên giới nữa mà bây giờ sẽ đi vòng vèo khắp Tam Giác Vàng, đi tìm chủ thuê của họ tính sổ.
Al thì vẫn giữ ý kiến, cảm thấy nếu đã đến nơi này thì vẫn nên đến địa điểm hẹn xem thế nào, nếu quả thật không ai đến giao dịch thì bọn họ lại trở về. Chủ thuê cũng không chạy được, như vậy cho dù là đòi tiền hay là đòi mạng bọn họ cũng đều có lý do.
Al là lão đại, mọi người tự nhiên sẽ nghe hắn. Bọn họ quyết định tiếp tục đi, Thiện Minh liền trở về xe của mình nghỉ ngơi một lát.
Trời sáng rất nhanh, như một kì tích mưa cũng đã dừng lại.
Đoàn xe lấy tốc độ thật chậm tốc đi tới chỗ biên giới đã hẹn trước, một chuyến này vậy mà đi trong suốt một ngày.
Ngay khi hắn nín thở đi tới, phía sau đột nhiên vang lên một trận tiếng nổ mạnh. Thiện Minh nhìn lại, ở chỗ đoàn xe có ánh lửa vút lên tận trời. Trong phút chốc ánh sáng xung quanh hắn tỏa ra gay gắt, đôi mắt đeo kính ngắm cảm thấy một trận đau đớn, hắn hét lớn một tiếng, “Nằm xuống!”
Hắn ra sức nhảy sang bên cạnh, nặng nề ngã lăn xuống đất, đạn vèo vèo bay tới chỗ hắn vừa nhảy, thậm chí hắn có thể nghe được âm thanh của viên đạn xuyên thấu không khí.
Hắn cởi súng tự động trên lưng xuống, đột ngột bắn về phía có bóng người di chuyển. Tiếng súng đồng loạt vang lên trong khu rừng, cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết của người. Hắn dùng súng tự động MP5 loại K, là vũ khí tiêu chuẩn đặc chế của tình báo hải quân Mĩ, uy lực bình thường nhưng lực phản chấn nhỏ, tốc độ đạn bắn ra rất nhanh, cực kì thích hợp với hỗn chiến như thế này, trong nháy mắt có thể bắn kẻ thù thành tổ ong vò vẽ.
Tiếc là 30 phát đạn được bắn hết rất nhanh, trên người hắn mang theo hai băng đạn, thay một băng đạn xong hắn liền lăn đến trong bụi cỏ, ẩn nấp đi. Vòng đấu súng thứ nhất bình ổn rất nhanh, bọn họ đã gần như thành công đe dọa được kẻ thù, kẻ thù không biết về tình huống vũ kí đạn dược của họ, chắc chắn không dám tùy tiện đi tới.
Mà trong tay hắn giờ còn lại hai băng đạn nên cũng không dám xa xỉ tùy tiện bắn, hắn ở trong bụi cỏ che dấu hơi thở nhẹ nhàng, nghĩ bước chiến lược tiếp theo.
Chỗ bọn họ dừng xe vẫn rực ánh lửa thiêu đến tận trời, tiếng súng không ngừng, rõ ràng bên kia cũng bị đánh lén. Thiện Minh có chút lo lắng đứa nhỏ của hắn, hắn nghĩ bên này phải tốc chiến tốc thắng, mau chạy về trợ giúp.
Bên cạnh bụi cỏ có tiếng động rất nhỏ, Thiện Minh quay đầu thì thấy Cosky chậm rãi đi tới chỗ hắn.
Thiện Minh nắm tay lại nâng quá đầu, lòng bàn tay hướng vào phía trong, yêu cầu Cosky che dấu hắn. Cosky nằm sấp xuống dưới, họng súng nhắm về phía trước.
Thiện Minh chậm rãi dịch chuyển về phía trước, Cosky đi theo sau hắn, giữ một khoảng cách giữa hai người.
Hắn biết lúc này chắc chắn Jim đã đến được chỗ cách gần kẻ thù nhất, đây là việc mà Jim am hiểu nhất, hắn có thể hòa làm một với bóng đêm, thần không biết quỷ không hay mà vòng ra phía sau kẻ địch. Chỉ cần hắn làm khó dễ phía bên này, cùng Jim tấn công hai phía, chắc chắn kẻ địch sẽ tìm không chuẩn phương hướng, bọn họ có thể phân tán kẻ địch, sau đó tiêu diệt từng người.
Thiện Minh ngừng thở, cuối cùng cũng phát hiện cách đó không xa có một tên địch quỳ trên đất, chống súng tự động chờ bọn họ.
Thiện Minh không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần hắn nổ súng, cho dù hắn có thể bắn trúng người kia thì chắc chắn kẻ địch khác gần đó sẽ bắn súng đồng loạt tới chỗ hắn, lúc đó hắn biết trốn chỗ nào. Hắn tìm kiếm vật che đậy xung quanh, rốt cuộc hắn tìm được một tảng đá cũng không lớn lắm, hắn nhẹ nhàng lăn đến sau tảng đá, họng súng nhắm vào kẻ địch đầu tiên hắn nhìn thấy, một phát súng bắn ra xuyên qua xương sọ đối phương.
Đối phương kêu lên cái gì đó, bắn thẳng tới chỗ hắn, hai quả lựu đạn cũng được ném về phía hắn.
Cosky lăn đến một thân cây bên cạnh bắt đầu bắn trả, lúc này phía sau kẻ địch lại truyền đến tiếng súng, tất nhiên là Jim hoặc là một đồng đội khác làm.
Thiện Minh lăn trên mặt đất tránh đạn và lựu đạn, chờ trận khói thuốc súng này tan hết, hắn hô to một tiếng, nhảy dựng lên, điên cuồng bắn về phía kẻ địch. Ba mươi phát đạn này không hề lãng phí, kẻ địch ở đầu trận tuyến rối loạn cũng giống như bia ngắm trên trường bắn, đạn bắn ra từng viên từng viên không hề trượt mục tiêu .
Hắn vừa bắn vừa chạy, bắn hết một băng đạn thì tránh ở sau cái cây, thở phì phò từng ngụm lớn.
Còn một băng đạn, ba mươi viên, Browning của hắn thì còn chín viên, nếu dùng hết chỗ đó hắn chỉ còn đao. Hắn thực hối hận vì vừa rồi đi quá gấp, không mang theo mấy quả lựu đạn.
Tuy rằng hắn không nhìn thấy tình hình của Jim và một người khác nhưng về cơ bản hắn có thể chắc chắn kẻ địch đã bị bọn họ bao vây. Hắn đoán bây giờ kẻ địch chỉ còn lại khoảng bảy tám người, thế cục cơ bản đã xác định. Sau khi có tiếng súng Al nên phái người tới cứu viện, chẳng qua hắn không biết bây giờ chỗ Al có bận rộn hay không, tốt nhất vẫn đừng hy vọng nhiều.
Hai bên chỉ nghỉ ngơi hơn hai mươi giây, tiếng súng lại vang lên. Thiện Minh nghe ra tiếng súng này không phải đến từ vũ khí của họ, mà là đối phương nổ súng trước, hơn nữa hỏa lực tập trung bên chỗ Jim.
Đây đúng là thời cơ tốt nhất của họ, Thiện Minh rút súng lục ra, ở trong đêm đen nhắm vào kẻ địch, tiến lên bắn tỉa. Khả năng bắn tỉa của hắn rất tốt, lập tức xử lý hai người.
Sau một trận bắn phá điên cuồng, có vẻ Cosky cũng đã dùng hết đạn, hắn trực tiếp rút ra lưỡi lê tam giác, dùng tay ra hiệu để Thiện Minh che giấu hắn. Thiện Minh cho rằng bây giờ mà xáp lá cà là quá sớm, không đồng ý cho hắn đi, tuy nhiên Cosky người này gan lớn tim thô, vào trận là hệt như không muốn sống, không hề sợ hãi chút nào.
Thiện Minh không thể làm gì khác hơn là yểm hộ cho hắn. Cosky hạ thấp thắt lưng nhanh chóng bò đi trong bóng đêm, sau đó đột nhiên đứng lên nhảy tới trên người một kẻ địch, đâm lưỡi lê vào cổ hắn. Đồng thời Cosky cũng đoạt lấy khẩu súng tự động còn đầy đạn trong tay hắn, hướng về phía kẻ địch bên này tiếp tục một trận bắn phá.
Khi hết đạn hắn liền ném súng, ôm thi thể lên làm lá chắn lăn đến một bên, đồng thời Thiện Minh cũng chạy đi. Khi thấy kẻ địch quay lại dồn dập tấn công, hắn đã bắn hết băng đạn cuối cùng của mình .
Sau đó hắn ném súng tự động, rút loan đao ra nhảy lên, nhào tới xé rách cổ kẻ địch gần hắn nhất.
Cosky cũng giống như không muốn sống mà quơ lưỡi lê tam giác, biến phiến rừng cây vốn để ẩn nấp thành một lò sát sinh.
Thiện Minh có thể cảm giác được rõ ràng những người này không đủ trình độ, tuy rằng trang bị hoàn mỹ nhưng so với họ thì rất thiếu kinh nghiệm thực chiến, toàn bộ cuộc chiến đấu không kéo dài quá mười phút thắng bại đã được xác định.
Bốn người họ chỉ có chân của Cosky bị trúng mảnh đạn, ba người còn lại đều chỉ bị thương nhẹ.
Bọn họ đếm số lượng địch nhân nằm dưới đất, tập hợp lại một chỗ. Họ không có thời gian tiếp tục nghiên cứu, quay đầu chạy về chỗ họ dừng xe, trở về cứu viện.
Hắn trở về thì thấy kẻ địch đã bị đám người Al thu thập xong xuôi, chiếc xe bị tạc hỏng kia thì kề sát với xe của hắn. Xe hắn cũng bị ảnh hưởng, thân xe lật nghiêng.
Mọi người đều đang chiến đấu, căn bản không có người nào lo lắng cho một chiếc xe bị lật, chỉ có Thiện Minh nhớ rõ bên trong có đứa con hắn nhặt được.
Hắn vọt tới bên cạnh xe, kính xe đầy hơi nước, thực sự không thấy rõ tình hình bên trong, hắn trực tiếp gõ mạnh lên kính, “Thẩm Trường Trạch !”
Sau một lúc lâu, bên trong xe vang lên âm thanh rất khẽ của đứa nhỏ, “Ba……”
Thiện Minh lập tức sốt ruột, hắn nhảy lên trên xe, may mắn cửa xe không khóa, hắn trực tiếp mở cửa đi vào.
Đứa nhỏ bị kẹp giữa hai cái ghế, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhìn hắn.
Thiện Minh đẩy ghế nằm ra phía trước, tạo ra một khe hở, sau đó ôm đứa nhỏ ra. Đứa nhỏ không bị thương nhưng cả người run đến lợi hại, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt to đen bóng đong đầy sợ hãi. Nó gắt gao ôm cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào bên gáy hắn.
Thiện Minh nhíu mày nói: “Mày bị ngu à, không tự mình rời khỏi ghế được sao? Cái ghế cũng không hỏng.”
Thằng bé nhỏ giọng nói, “Con…… Con không dám đi ra ngoài.”
Thiện Minh bấy giờ mới hiểu, không phải đứa nhỏ không ra được mà là bị tiếng súng nổ làm cho sợ tới mức không dám đi ra, hắn hừ nói: “Mới thế mà đã sợ rồi.”
Hắn ôm đứa nhỏ nhảy ra khỏi xe, Al thì đã mang người đi giải quyết hậu quả .
Trên mặt đất có mấy cái xác nằm ngổn ngang, dưới chân là bùn đất thấm đẫm máu loãng.
Đứa nhỏ chỉ liếc nhìn một cái liền giật giọng kêu một tiếng, vội đem mặt vùi vào lòng Thiện Minh, thân thể run rẩy kịch liệt.
Pearl đeo găng tay trắng, đang băng bó cho Cosky, liếc nhìn Thiện Minh một cái rồi cười ha ha, “Tiểu bảo bối sợ hãi rồi.”
Thiện Minh bĩu môi, “Lá gan quá nhỏ , em nên tăng cường huấn luyện nó nhiều hơn.”
“Không thành vấn đề, em đang chuẩn bị cho nó tự tay giải phẫu đây.”
Một trận chiến này trước sau chỉ kéo dài khoảng nửa giờ, bọn họ tiêu diệt tổng cộng mười bảy người, bắt ba người làm tù binh. Al đưa người vào trong rừng thẩm vấn, những người khác bắt đầu lục tìm trang bị của những người đó, tất cả đều là thứ tốt.
Lại qua một giờ, trong rừng vang lên tiếng súng, Al mang theo đoàn viên đi ra, trên mặt có một chút ý cười băng lãnh.
Bọn họ thu thập đã khá xong xuôi, chiếc xe bị lật nghiêng kia cũng được dựng trở lại. Ngoài một chiếc xe bị hỏng hoàn toàn, hai người bị thương hơi nặng, bảy người bị thương nhẹ, bọn họ không có tổn thất gì khác.
Al gọi Thiện Minh vào trong xe mình, nói kết quả vừa rồi thẩm vấn cho hắn.
Sau khi phân tích, đại khái họ có thể xác định lần này chủ thuê đã lấy họ làm mồi, tất nhiên sẽ có rất nhiều giao dịch hàng hóa thực sự, thông qua con đường khác mà vận chuyển đến Mexico, bọn họ chỉ là tấm bia che chắn.
Thiện Minh đề nghị không lên đường đến biên giới nữa mà bây giờ sẽ đi vòng vèo khắp Tam Giác Vàng, đi tìm chủ thuê của họ tính sổ.
Al thì vẫn giữ ý kiến, cảm thấy nếu đã đến nơi này thì vẫn nên đến địa điểm hẹn xem thế nào, nếu quả thật không ai đến giao dịch thì bọn họ lại trở về. Chủ thuê cũng không chạy được, như vậy cho dù là đòi tiền hay là đòi mạng bọn họ cũng đều có lý do.
Al là lão đại, mọi người tự nhiên sẽ nghe hắn. Bọn họ quyết định tiếp tục đi, Thiện Minh liền trở về xe của mình nghỉ ngơi một lát.
Trời sáng rất nhanh, như một kì tích mưa cũng đã dừng lại.
Đoàn xe lấy tốc độ thật chậm tốc đi tới chỗ biên giới đã hẹn trước, một chuyến này vậy mà đi trong suốt một ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất