Chương 18
Em ~ căng ~ thẳng ~ là ~ biến ~ thân ~ ấy ~
Học sinh Lăng Thanh Huyền, tôi lấy danh nghĩa hiệu trưởng cảnh cáo em, em,em, em đừng căng thẳng, hít vào, thở ra, thả lỏng thả lỏng!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Đậu xanh, nếu không phải nhìn đã biết khủng long bạo chúa không chọc được thì hắn nhất định sẽ dùng tôn nghiêm và uy thế của hiệu trưởng để bắt Lăng Thanh Huyền học thuộc nội quy trường!
Hiệu trưởng mệt mỏi không muốn nói, hiệu trưởng giờ chỉ muốn yên lặng ngồi một xó.
Tĩnh lặng: Hừ, sao lại không cần tôi!
Cảnh sát thấy Lăng Thanh Huyền biến thành người, nhớ lại khủng long bạo chúa lúc nãy ngoài nhìn hung dữ, tiếng khá to thì cũng không có gì nguy hiểm.
Coi như là thế đi! Tất cả kết thúc công việc về cơ quan?
_(:з” ∠)_
Hình như cũng chỉ có cách đó, dù sao Lăng Thanh Huyền rất phối hợp, quan sát trạng thái thú cũng không thấy có khuynh hướng bạo lực, gào một tiếng hắng giọng cũng có thể tha thứ.
(ω) cũng đâu thể vì thú hình của Lăng Thanh Huyền lớn mà đeo bám người ta không buông!
Về phần những cục bông bị đuôi khủng long bạo chúa quét qua quét lại? Không, học sinh có gen khác! Thái độ của họ như nào?
Không thấy sau khi Lăng Thanh Huyền kết thúc biến thân cả đám sùng bái vây quanh người sao?
Sorry, quên mất người có gen khác lấy kích thước thú hình xếp hạng, đám học sinh thấy khủng long bạo chúa to gấp voi ma mút không biết bao nhiêu lần chỉ có một lời muốn nói…
Nữa đi!
Lăng Thanh Huyền cao ráo mặc áo may ô đen bị một đám học sinh vây quanh cứ gọi là nổi bần bật, trông hệt như phim thần tượng, đáng tiếc tán gái sao so được với cơm trưa nhà làm, Lăng Thanh Huyền xoa đầu các bạn nữ đang kích động xong, cười đáng tiếc: “Hi vọng chiều nay đến trường vẫn có thể gặp được các bạn học đáng yêu!”
Các bạn nữ: “Ừm ừm ~”
Nè, chỉ là về nhà ăn cơm thôi còn định tiễn mười tám dặm nữa à? Bạn ơi, có thể buông tay Lăng Thanh Huyền ra được không? Sắp tới nhà đến nơi rồi, làm ơn đừng tiễn nữa!
Bố mẹ nhìn con gái đứng chung với “bạn tốt” vô cùng thân mật vui vẻ thì mừng khôn xiết: “Vẫn là con gái dễ chơi với con gái hơn!”
Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn: Hóa ra bố mẹ nhìn chị đi với các cô gái khác như vậy! →_→
Chỉ có lúc ăn cơm mới thực sự yên tĩnh, vừa dọn bàn xong Lăng Dục Cẩn đã cầm lá của Lăng Điềm Điềm, nhấc cả cây lên.
“Bé Cưng nhẹ chút, lá rụng đầu cũng hói mất!” Lăng Điềm Điềm quý lá như mạng khẩn trương vô cùng, nó nhảy tới trước gương soi trái soi phải, thấy lá của mình không chút sứt mẻ mới yên tâm.
“Bé Cẩn, cẩn thận lá của Điềm Điềm.” Mẹ Lăng nhìn lá của Lăng Điềm Điềm, bà sờ sờ hai chiếc lá nhỏ, oán trách con út.
Mọi người quên mất hai cái lá này của Lăng Điềm Điềm có thể đập bay dao, dẫm không nát đốt không cháy à?
Lăng Dục Cẩn thấy bố Lăng cũng sắp vươn tay sờ lá Lăng Điềm Điềm chỉ có thể cắn răng vẽ một đường trên cổ cho Lăng Điềm Điềm xem, ra hiệu lát nữa tính sổ.
“Bé Cưng dọa con ~” Thánh mách lẻo Lăng Điềm Điềm bổ nhào vào ngực mẹ Lăng, run lá mong được an ủi.
“Bé Cẩn đừng dọa Điềm Điềm!” Mẹ Lăng rất thích cỏ nhỏ dễ thương biết ăn biết nói, Lăng Dục Cẩn dạo này ngày càng lớn cũng cách hai chữ ‘đáng yêu’ ngày càng xa.
“Bé Cẩn, cam chịu số phận đi, chúng ta đã qua tuổi nằm trong lòng mẹ làm nũng lâu rồi!” Lăng Kiệt Sâm sâu kín nói, thế mà lại có ý an ủi.
凸 (> 皿 <) 凸
Loại cảm giác thua không cam tâm tình nguyện này ở đâu ra vậy?
“Không nói nhiều với cậu nữa, Lăng Điềm Điềm, cậu với chị lén thương lượng chuyện gì sau lưng mọi người?” Lăng Dục Cẩn đỡ trán, gọi Lăng Thanh Huyền đang lén chuồn đi lại: “Chị không định nói gì à?”
Lăng Thanh Huyền tiện tay vắt khăn lên cổ, đeo bảo vệ cổ tay chuẩn bị mở cửa rõ ràng không phải người giỏi giấu diếm, cô nghe được tiếng em trai sau lưng, lập tức cứng ngắc gượng cười.
“Ha ha ha, Bé Cẩn nói gì chị nghe không hiểu?” Lăng Thanh Huyền quả nhiên lợi hại, có thể phát âm hahaha như ba từ đơn.
Lăng Kiệt Sâm không hiểu lắm nhìn em gái, lại nhìn em trai, nhớ lại tỷ lệ thắng thua giữa hai người, không ngần ngại đứng về phía Lăng Dục Cẩn, tiếc thương nói: “Tiểu Huyền mau nói thật đi!”
“… Anh, anh đừng gây rối được không?” Lăng Thanh Huyền nhìn bố mẹ đang tò mò nhìn mình, hiểu được là chuyện hôm nay không tránh được, không biết nên bi phẫn vì kỹ thuật diễn đơ như cây cơ của mình hay là nên đất khóc lóc vì IQ và năng lực quan sát của mạnh của em trai đây?
Bé Cẩn à, làm một học sinh cấp hai đơn thuần không tốt sao? Có thể đừng thông minh vậy được không, chị buồn tới mức chân trước không dài được nè!
“Cục cảnh sát liên kết trực tiếp với trường được Tổng cục Liên Bang điều động, đội trưởng đội cảnh sát hôm nay là Cục trưởng Cục An ninh, hôm nay biến thân khoa trương như vậy, còn làm hỏng phòng thay đồ nữ, thử thách chất lượng và tính năng chống khủng bố của kiến trúc trường, phí công sức như thế khiến toàn bộ Liên Bang chú ý, rốt cuộc hai người muốn làm gì?” Lăng Dục Cẩn túm chặt Lăng Điềm Điềm lạc đàn trong lòng bàn tay, vừa nói vừa chọc cái mầm đang giả chết.
Lăng Thanh Huyền hâm mộ nhìn Lăng Điềm Điềm đang nằm ngửa, cô không muốn một mình đối mặt với Bé Cẩn đâu!
Bố mẹ Lăng nghe mà mù mờ: “Tiểu Huyền con định làm gì vậy?” Chẳng nhẽ giống như trong phim, tình yêu thiếu nữ chớm nở, muốn gây chú ý với crush?
“Cảnh sát kia tuổi cũng không nhỏ, dù trông rất ngay thẳng nhưng chênh lệch tuổi tác vẫn quá lớn!” Mẹ Lăng thận trọng hỏi, sợ làm tổn thương trái tim mong manh như thủy tinh của con gái.
Lăng Thanh Huyền: Phim truyền hình hại người!
“Không phải như mẹ nghĩ đâu!” Lăng Thanh Huyền đầu hàng dưới ánh mắt ‘bố mẹ hiểu hết’, thôi thì cứ chủ động khai hết kế hoạch của cô với Lăng Điềm Điềm đi.
“Con muốn làm nhân viên ngoại giao.” Lăng Thanh Huyền buông tay, hết cách, cô mới mười tám tuổi, ở đây bảy năm nữa mới thành niên, người nhà họ Lăng tới đây đâu phải để chờ bảy năm sau làm lễ trưởng thành cho hai đứa con, họ tới là tìm cách ổn định lại linh hồn.
Rõ ràng vì thú hình rất đặc thù, được Cục An ninh của Liên Bang nhanh chóng thẩm tra là khởi đầu tốt nhất mà Lăng Thanh Huyền và Lăng Điềm Điềm muốn.
“Nhưng mà, trở thành nhân viên ngoại giao với tìm cách ổn định linh hồn có gì liên quan sao?” Lăng Kiệt Sâm càng nghe càng hồ đồ, cứ cảm thấy sai sai sao á!
Học sinh Lăng Thanh Huyền, tôi lấy danh nghĩa hiệu trưởng cảnh cáo em, em,em, em đừng căng thẳng, hít vào, thở ra, thả lỏng thả lỏng!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Đậu xanh, nếu không phải nhìn đã biết khủng long bạo chúa không chọc được thì hắn nhất định sẽ dùng tôn nghiêm và uy thế của hiệu trưởng để bắt Lăng Thanh Huyền học thuộc nội quy trường!
Hiệu trưởng mệt mỏi không muốn nói, hiệu trưởng giờ chỉ muốn yên lặng ngồi một xó.
Tĩnh lặng: Hừ, sao lại không cần tôi!
Cảnh sát thấy Lăng Thanh Huyền biến thành người, nhớ lại khủng long bạo chúa lúc nãy ngoài nhìn hung dữ, tiếng khá to thì cũng không có gì nguy hiểm.
Coi như là thế đi! Tất cả kết thúc công việc về cơ quan?
_(:з” ∠)_
Hình như cũng chỉ có cách đó, dù sao Lăng Thanh Huyền rất phối hợp, quan sát trạng thái thú cũng không thấy có khuynh hướng bạo lực, gào một tiếng hắng giọng cũng có thể tha thứ.
(ω) cũng đâu thể vì thú hình của Lăng Thanh Huyền lớn mà đeo bám người ta không buông!
Về phần những cục bông bị đuôi khủng long bạo chúa quét qua quét lại? Không, học sinh có gen khác! Thái độ của họ như nào?
Không thấy sau khi Lăng Thanh Huyền kết thúc biến thân cả đám sùng bái vây quanh người sao?
Sorry, quên mất người có gen khác lấy kích thước thú hình xếp hạng, đám học sinh thấy khủng long bạo chúa to gấp voi ma mút không biết bao nhiêu lần chỉ có một lời muốn nói…
Nữa đi!
Lăng Thanh Huyền cao ráo mặc áo may ô đen bị một đám học sinh vây quanh cứ gọi là nổi bần bật, trông hệt như phim thần tượng, đáng tiếc tán gái sao so được với cơm trưa nhà làm, Lăng Thanh Huyền xoa đầu các bạn nữ đang kích động xong, cười đáng tiếc: “Hi vọng chiều nay đến trường vẫn có thể gặp được các bạn học đáng yêu!”
Các bạn nữ: “Ừm ừm ~”
Nè, chỉ là về nhà ăn cơm thôi còn định tiễn mười tám dặm nữa à? Bạn ơi, có thể buông tay Lăng Thanh Huyền ra được không? Sắp tới nhà đến nơi rồi, làm ơn đừng tiễn nữa!
Bố mẹ nhìn con gái đứng chung với “bạn tốt” vô cùng thân mật vui vẻ thì mừng khôn xiết: “Vẫn là con gái dễ chơi với con gái hơn!”
Lăng Kiệt Sâm và Lăng Dục Cẩn: Hóa ra bố mẹ nhìn chị đi với các cô gái khác như vậy! →_→
Chỉ có lúc ăn cơm mới thực sự yên tĩnh, vừa dọn bàn xong Lăng Dục Cẩn đã cầm lá của Lăng Điềm Điềm, nhấc cả cây lên.
“Bé Cưng nhẹ chút, lá rụng đầu cũng hói mất!” Lăng Điềm Điềm quý lá như mạng khẩn trương vô cùng, nó nhảy tới trước gương soi trái soi phải, thấy lá của mình không chút sứt mẻ mới yên tâm.
“Bé Cẩn, cẩn thận lá của Điềm Điềm.” Mẹ Lăng nhìn lá của Lăng Điềm Điềm, bà sờ sờ hai chiếc lá nhỏ, oán trách con út.
Mọi người quên mất hai cái lá này của Lăng Điềm Điềm có thể đập bay dao, dẫm không nát đốt không cháy à?
Lăng Dục Cẩn thấy bố Lăng cũng sắp vươn tay sờ lá Lăng Điềm Điềm chỉ có thể cắn răng vẽ một đường trên cổ cho Lăng Điềm Điềm xem, ra hiệu lát nữa tính sổ.
“Bé Cưng dọa con ~” Thánh mách lẻo Lăng Điềm Điềm bổ nhào vào ngực mẹ Lăng, run lá mong được an ủi.
“Bé Cẩn đừng dọa Điềm Điềm!” Mẹ Lăng rất thích cỏ nhỏ dễ thương biết ăn biết nói, Lăng Dục Cẩn dạo này ngày càng lớn cũng cách hai chữ ‘đáng yêu’ ngày càng xa.
“Bé Cẩn, cam chịu số phận đi, chúng ta đã qua tuổi nằm trong lòng mẹ làm nũng lâu rồi!” Lăng Kiệt Sâm sâu kín nói, thế mà lại có ý an ủi.
凸 (> 皿 <) 凸
Loại cảm giác thua không cam tâm tình nguyện này ở đâu ra vậy?
“Không nói nhiều với cậu nữa, Lăng Điềm Điềm, cậu với chị lén thương lượng chuyện gì sau lưng mọi người?” Lăng Dục Cẩn đỡ trán, gọi Lăng Thanh Huyền đang lén chuồn đi lại: “Chị không định nói gì à?”
Lăng Thanh Huyền tiện tay vắt khăn lên cổ, đeo bảo vệ cổ tay chuẩn bị mở cửa rõ ràng không phải người giỏi giấu diếm, cô nghe được tiếng em trai sau lưng, lập tức cứng ngắc gượng cười.
“Ha ha ha, Bé Cẩn nói gì chị nghe không hiểu?” Lăng Thanh Huyền quả nhiên lợi hại, có thể phát âm hahaha như ba từ đơn.
Lăng Kiệt Sâm không hiểu lắm nhìn em gái, lại nhìn em trai, nhớ lại tỷ lệ thắng thua giữa hai người, không ngần ngại đứng về phía Lăng Dục Cẩn, tiếc thương nói: “Tiểu Huyền mau nói thật đi!”
“… Anh, anh đừng gây rối được không?” Lăng Thanh Huyền nhìn bố mẹ đang tò mò nhìn mình, hiểu được là chuyện hôm nay không tránh được, không biết nên bi phẫn vì kỹ thuật diễn đơ như cây cơ của mình hay là nên đất khóc lóc vì IQ và năng lực quan sát của mạnh của em trai đây?
Bé Cẩn à, làm một học sinh cấp hai đơn thuần không tốt sao? Có thể đừng thông minh vậy được không, chị buồn tới mức chân trước không dài được nè!
“Cục cảnh sát liên kết trực tiếp với trường được Tổng cục Liên Bang điều động, đội trưởng đội cảnh sát hôm nay là Cục trưởng Cục An ninh, hôm nay biến thân khoa trương như vậy, còn làm hỏng phòng thay đồ nữ, thử thách chất lượng và tính năng chống khủng bố của kiến trúc trường, phí công sức như thế khiến toàn bộ Liên Bang chú ý, rốt cuộc hai người muốn làm gì?” Lăng Dục Cẩn túm chặt Lăng Điềm Điềm lạc đàn trong lòng bàn tay, vừa nói vừa chọc cái mầm đang giả chết.
Lăng Thanh Huyền hâm mộ nhìn Lăng Điềm Điềm đang nằm ngửa, cô không muốn một mình đối mặt với Bé Cẩn đâu!
Bố mẹ Lăng nghe mà mù mờ: “Tiểu Huyền con định làm gì vậy?” Chẳng nhẽ giống như trong phim, tình yêu thiếu nữ chớm nở, muốn gây chú ý với crush?
“Cảnh sát kia tuổi cũng không nhỏ, dù trông rất ngay thẳng nhưng chênh lệch tuổi tác vẫn quá lớn!” Mẹ Lăng thận trọng hỏi, sợ làm tổn thương trái tim mong manh như thủy tinh của con gái.
Lăng Thanh Huyền: Phim truyền hình hại người!
“Không phải như mẹ nghĩ đâu!” Lăng Thanh Huyền đầu hàng dưới ánh mắt ‘bố mẹ hiểu hết’, thôi thì cứ chủ động khai hết kế hoạch của cô với Lăng Điềm Điềm đi.
“Con muốn làm nhân viên ngoại giao.” Lăng Thanh Huyền buông tay, hết cách, cô mới mười tám tuổi, ở đây bảy năm nữa mới thành niên, người nhà họ Lăng tới đây đâu phải để chờ bảy năm sau làm lễ trưởng thành cho hai đứa con, họ tới là tìm cách ổn định lại linh hồn.
Rõ ràng vì thú hình rất đặc thù, được Cục An ninh của Liên Bang nhanh chóng thẩm tra là khởi đầu tốt nhất mà Lăng Thanh Huyền và Lăng Điềm Điềm muốn.
“Nhưng mà, trở thành nhân viên ngoại giao với tìm cách ổn định linh hồn có gì liên quan sao?” Lăng Kiệt Sâm càng nghe càng hồ đồ, cứ cảm thấy sai sai sao á!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất