Chương 4: Kể cho cậu nghe một bí mật
EDITOR: LAM
Hạ Tê Kình hoàn toàn không hiểu tại sao Thời Tự lại đột nhiên thay đổi chủ ý, chắc không phải là vì nhìn thấy cậu bị đánh phủ đầu quá đáng thương nên mới ra tay giúp đỡ đâu nhỉ?
Ông ngoại hiển nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng vào sự chuyển biến bất thường này, hết nhìn Hạ Tê Kình rồi lại liếc sang Thời Tự, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Kết hôn nào phải trò đùa, con quen bạn trai khi nào? Tại sao ông không hề hay biết?”
“Chuyện của mấy tháng trước rồi bố ơi.”. Mẹ Thời vội vàng lên tiếng hòa giải, “Đảo Nhỏ nội trú trong trường suốt mà, chuyện lớp trẻ bây giờ yêu đương cũng có phải vấn đề gì to tát đâu, nên con mới không nói. Ai ngờ thằng bé lại nghiêm túc đến vậy, mới hẹn hò mà đã tính đến chuyện kết hôn luôn rồi, con khuyên không được, đành phải dẫn hai đứa tới đây để cho bố nhìn một cái.”
Những lời vừa được thốt ra kia nói cứ như thể khối băng lạnh lùng Thời Tự thật sự biết yêu là cái gì không bằng.
Rõ ràng Thời Tự đang rất khó chịu nhưng hắn vẫn nhịn được, chỉ có thể cúi đầu nhìn sàn nhà.
Hạ Tê Kình suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Ông ngoại sững sờ, mấp máy khóe miệng, “Kết hôn? Nói như vậy, chứng lãnh cảm của Đảo Nhỏ…”
“Tốt lắm ạ!” Mẹ Thời rạng rỡ nói, “Nửa năm trước bố có mời bác sĩ Tần đến khám cho Đảo Nhỏ còn gì? Lúc ấy bác sĩ Tần bảo không thể đoán trước được, chỉ có thể điều trị chậm rãi bằng thực phẩm dinh dưỡng, nhưng rồi vẫn cứ giậm chân tại chỗ, sau đó chứng lãnh cảm tự dưng giảm bớt, con vốn định thông báo cho bố biết nhưng lại sợ chứng này tái phát, lỡ đâu mình mừng hụt thì sao, vậy nên con mới im lặng.”
Mẹ Thời gọi cho các bác sĩ và y tá vốn đã quen biết nhau từ trước để bọn họ đến thay phiên làm chứng, thậm chí còn đưa ra cả bảng nồng độ tin tức tố với số liệu đã được sửa đổi, lúc bấy giờ ông ngoại mới chịu tin tưởng.
“Được rồi, được rồi…” Ông ngoại nắm lấy tay của Thời Tự, lắc qua lắc lại, đôi mắt đỏ hoe vì kích động.
Nhóm các cô y tá đứng ở một góc cũng bị cảm động lây mà cay cay khóe mắt.
Người trong phòng đều biết đây chẳng qua là một màn lừa đảo chỉ có ông lão bị lừa lại không hay biết gì. Nhưng ai có thể phủ định điều này không xuất phát từ tình yêu và sự chân thành đâu chứ?
Một giờ sau, ông ngoại tiếp tục ngủ, lúc này đoàn người mới từ trong phòng bệnh bước ra.
Mẹ Thời dùng khăn tay xoa xoa khóe mắt sau đó nói với Hạ Tê Kình bằng một chất giọng khàn khàn, “Ngày hôm nay vất vả cho cháu rồi, bố của bác tuổi tác đã lớn, từ trước đến nay cứng đầu lắm, khi nói chuyện tránh không khỏi có chút khó nghe.”
Hạ Tê Kình vội vã đáp lời, “Không sao đâu ạ, cháu hiểu mà.”
Thời Tự đỡ lấy mẹ của mình, vừa nhấc chân đi về phía bên ngoài vừa nhỏ nhẹ an ủi bà.
Mẹ Thời không hổ là người từng trải, dù cho mới vừa rồi khóc lóc thảm thiết đến đâu thì bà cũng có thể ngay lập tức kiềm chế cảm xúc và bắt đầu xem xét kỹ lưỡng tình huống tiếp theo.
“Ông ngoại là người rất đa nghi, mới nãy có hơn phân nửa là do cảm xúc lấn át, trong lúc nhất thời bị vui mừng che mất lý trí nên mới dễ dàng tin lời chúng ta. Đợi đến khi ông tỉnh táo lại nhất định sẽ nghi ngờ.”. Mẹ Thời nói trong sự lo âu, “Tiểu Hạ, ngày mốt con cũng bắt đầu đi học đúng không?
“Dạ.”
“Trong tương lai, có thể sẽ có người tới trường hỏi han, dò xét tình hình, cháu nhớ phải để ý quan sát nhiều hơn. Nếu là chuyện liên quan đến Thời Tự thì lại càng phải cẩn thận.”
Hạ Tê Kình, “Vâng, cháu nhớ rồi ạ.”
“Học kỳ trước cháu vẫn luôn nội trú ở trường à?”
Hạ Tê Kình, “Dạ.”
“Vậy thì học kỳ này đừng ở ký túc xá nữa, bắt đầu từ ngày mai, cháu phải chuyển đến căn biệt thự ở khu đô thị Lập Dương đường Tây Bình.”. Mẹ Thời quyết đoán nói, “Chỗ đó khá gần trường học của hai đứa, lái xe mất khoảng hai mươi phút thôi, không có vấn đề gì chứ?”
Hạ Tê Kình mờ mịt, “Dạ…”
Thời Tự liếc mắt dòm cậu chàng, bất đắc dĩ lên tiếng, “Ý của mẹ tôi là, bắt đầu từ ngày mai cậu phải dọn sang ở chung với tôi.”
Hạ Tê Kình, “… Hở?!”
Trước khi Hạ Tê Kình kịp có thời gian bày tỏ sự thảng thốt của mình thì tiếng chuông di động của mẹ Thời lại vang lên, là một bản tình ca Hong Kong kiểu cổ điển, với phần cuối du dương, tình ý kéo dài.
Mẹ Thời tiếp điện thoại, vừa đi vừa bước lên ngồi vào trong xe, đợi đến khi nghe xong thì bà lại nói một câu, “Mẹ có cuộc họp, hai đứa cứ việc thương lượng với nhau, có chuyện gì thì tới tìm chú Trung.”
Sau đó bà nghênh ngang lái xe rời đi, để lại một Hạ Tê Kình ngổn ngang trong gió và một Thời Tự với vẻ mặt hờ hững tẻ nhạt đứng kế bên.
Thời Tự vẫy tay bắt taxi toan rời khỏi nơi này.
“Chờ chút.” Hạ Tê Kình vô thức nắm lấy ống tay áo của hắn, “Tôi vẫn chưa hiểu cho lắm.”
Thời Tự cúi đầu nhìn vào mu bàn tay đang tóm lấy ống tay áo kia của mình, tay áo của hắn ngả về màu xanh đậm, sâu thẳm và lạnh lẽo, là cái loại màu sắc thuộc về biển sâu không thấy đáy trong khi tay của Hạ Tê Kình lại trắng ngần, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, thời điểm bắt lấy ống tay áo ngón tay có hơi cong lên tạo thành hình bán nguyệt nho nhỏ. Bởi vì kích động dùng sức cho nên các đốt ngón tay mới đua nhau hiện ra màu phấn hồng. Bàn tay và cổ tay y hệt nhau, gầy mỏng, cảm tưởng như có thể gói gọn chỉ bằng một cái nắm tay, hơn nữa dưới sự trợ giúp của lớp vải xanh đậm càng tôn lên vẻ nõn nà mềm mại của nó.
Hạ Tê Kình phát hiện ống tay áo bị mình làm nhăn, cậu đành phải ngượng ngùng buông tay ra, “Xin lỗi nha…”
“Không sao.” Thời Tự vô cảm rút lại ống tay áo sau đó nói, “Không hiểu chỗ nào?”
“Ừm, nãy cậu nói ý của mẹ cậu là muốn tôi với cậu sống chung với nhau ấy hả?”. Hạ Tê Kình nỗ lực để cho bản thân giải thích một cách rõ ràng hơn, “Nhưng mà, cậu là Alpha đó, tuy rằng tôi là người chủ động nhưng dù gì cũng chỉ là hôn nhân giả thôi, không phải à? Ở cùng nhau có hơi…”
Hạ Tê Kình mặt dày đem những lời này nói ra.
A và O sống chung với nhau là một chuyện hết sức tế nhị, cứ cho là bọn họ không có tình cảm gì với nhau, hoàn toàn là hai người xa lạ nhưng tin tức tố chính là quá trình thúc đẩy, hơn nữa phiền toái nhất là kỳ phát tình, không một Alpha nào có thể cưỡng lại sức cám dỗ trí mạng khi ở chung một chỗ. Đặc biệt là đối với một Alpha chưa từng tiếp xúc qua tin tức tố, điều này sẽ khiến cho người A ấy bị kích thích và sản sinh ra khoái cảm. Trong trường hợp mất kiểm soát, lỡ chẳng may làm ra loại hành vi cưỡng chế dấu hiệu hoặc giả như xâm phạm đến Omega thì sao? Loại thiệt hại này không chỉ thuộc phạm trù thể chất mà còn là về tâm lý nữa, nghiêm trọng hơn nữa thì có thể dẫn đến tử vong.
Biểu cảm trên gương mặt Thời Tự hiện ra chút quái lạ, “Cậu có biết nguyên cớ do đâu mà mẹ buộc tôi phải kết hôn giả không?”
Hạ Tê Kình trả lời một cách thận trọng, “Bố có kể cho tôi nghe một ít, nói là ông ngoại của cậu bệnh nặng, ông hi vọng được tận mắt nhìn thấy cậu kết hôn càng sớm càng tốt cho nên bác gái mới muốn giúp ông hoàn thành tâm nguyện này.”
Thời Tự bày ra vẻ mặt khó lường, “Vậy cậu không cảm thấy khó hiểu ư? Tôi còn chưa tốt nghiệp đại học, tại sao ông ngoại lại gấp gáp muốn tôi kết hôn đến thế?”
Hạ Tê Kình nghẹn họng, “… Có đồ gia truyền muốn trao lại cho cậu hay gì?”
Thời Tự cười khẽ, “Thật đúng là… Bị lừa lên thuyền giặc rồi nha…”
Giọng điệu của hắn mang theo chút ý tứ trào phúng khá rõ ràng, ngay cả ánh mắt cũng hiện lên vài tia dò xét không giải thích được, như thể đang thưởng thức một món đồ chơi bằng ngọc bích sắp được bán đấu giá.
Sáng hôm nay, thái độ của Hạ Tê Kình có hơi quá khích, dù sao cậu cũng đứng về phía mẹ Thời, cực lực phối hợp để hoàn thành mối hôn sự này nhưng thời điểm hiện tại, một khi Thời Tự đã chấp nhận giao dịch thì tình thế hoàn toàn bị đảo ngược. Suy cho cùng, đây là một cuộc giao dịch chẳng mấy vẻ vang liên quan đến cả hai giới, lại bị vấy bẩn bởi tiền bạc, rất dễ dẫn tới những lời mỉa mai mang đầy sắc thái cợt nhã.
Hạ Tê Kình có chút khó chịu trước ánh nhìn ấy nhưng vẫn cố nén lửa giận mà nói: “Hợp đồng còn chưa ký, mặc dù chuyện kết hôn giả là do tôi tự nguyện, tuy nhiên trước khi đặt bút ký vào tôi nhất định sẽ xem xét thật kĩ lưỡng. Nếu như điều kiện đưa ra có điều quá đáng chẳng những tôi không đáp ứng, mà ngay cả bố mẹ tôi cũng sẽ không đồng ý, đừng có áp đặt cái tư tưởng bán mình cầu vinh lên trên người của tôi.”
Lời vừa dứt, Hạ Tê Kình ngay lập tức hối hận, bầu không khí nhanh chóng chìm xuống.
Loại sự tình đàm phán như thế này, ai ở vị thế cao hơn thì người đó có quyền áp đảo tuyệt đối, hoàn toàn không có quan hệ gì đến công lý hết, cậu làm gì có tư cách để kiêu ngạo, đàm phán mà bị phá vỡ thì người phải chịu thiệt thòi chính là cậu chứ còn ai vào đây nữa.
Hạ Tê Kình cho rằng Thời Tự sẽ tức giận, nhưng Thời Tự chỉ bình tĩnh đáp lại bằng một câu, “Đừng nổi nóng, tôi không có ý nhục mạ cậu.”
Hạ Tê Kình ngẩng đầu lên nhìn, Thời Tự cao hơn cậu một cái đầu, là trung phong(*) của đội bóng rổ, bả vai dày rộng, thân hình cao lớn, ngũ quan thuộc dạng tuấn tú sắc sảo, nhìn từ góc độ của cậu, rất có cảm giác bản thân đang bị ngọn Thái Sơn đè lên trên đầu.
Hạ Tê Kình cố gắng áp chế nỗi niềm đố kỵ đang trào dâng trong lòng. Sao lại cao như vậy cơ chứ? Đã cao rồi thì thôi đi lại còn đẹp trai là như nào đấy? Khoa Tài chính tuyển vào để học tài chính chứ có phải để thi sắc đẹp đâu, diện mạo kiểu đó quả thực phí của trời chết đi được.
Hạ Tê Kình, “Thế ý cậu là gì?”
Thời Tự, “Ý của tôi là, bởi vì một lý do đặc biệt nên ông ngoại mới giục tôi mau chóng kết hôn. Hơn nữa, cũng chính vì lý do đặc biệt này mà khi cậu sống chung với tôi sẽ rất an toàn. Mặc dù an toàn nhưng đó lại không phải là kết quả mà ông ngoại tôi mong muốn.”
Hạ Tê Kình triệt để bối rối: “Lý do này lý do nọ, rồi tóm lại là sao?”
Thời Tự, “Cậu thật sự muốn biết?”
Hạ Tê Kình cảnh giác nhìn hắn.
Thời Tự giương khóe miệng, nghiêng người ra hiệu sau đó nói, “Lại đây.”
Hạ Tê Kình, “Có cần phải đến gần như vậy không?”
“Cần.”. Thời Tự chớp mắt nhìn cậu chàng, “Tôi không muốn để những người không liên quan biết đến.”
Cái cụm “Người không liên quan” này nghe qua có hơi ý vị sâu xa.
Hạ Tê Kình bỗng dưng cảm thấy sống lưng mình tê dại, cậu không thể nói rõ có chỗ nào không đúng, chỉ là trực giác mách bảo cậu phải chạy nhanh đi nhưng mà cậu dằn xuống được.
“Vậy cậu mau nói.” Hạ Tê Kình cào cấu tóc mình, cậu cam chịu tiến về phía trước hai bước, nghiêng người tới một chút.
Tai của Hạ Tê Kình trắng và mềm mại hệt như bàn tay của chính cậu chàng. Hiện tại đã là giữa trưa, ánh mặt trời trong xanh chiếu rọi lên thân thể, ấm áp êm dịu, xương tai của cậu chàng trở nên bán trong suốt một cách kỳ dị dưới cái nắng chói chang, sạch sẽ, trắng trẻo, êm ái, những sợi lông tơ mịn màng rung rinh trong gió, hệt như một quả đào tươi mọng mới vừa được hái trên cây. Thật sự khiến người ta có chút xung động muốn biết, nếu như cắn một ngụm thì sẽ có hương vị thế nào.
Mắt thấy Hạ Tê Kình xáp lại gần, Thời Tự bèn thong thả nhích về phía trước, hắn nhận ra cậu chàng đang cực lực nhẫn nại không để cho bản thân tránh né, trong lòng không khỏi cười thầm một phen. Kế đó, hắn cúi xuống rồi nhẹ nhàng nói vài câu ở bên tai của Hạ Tê Kình.
Một lát sau, ngay tại trước cổng lớn của bệnh viện tư nhân vang lên một chất giọng làm kinh động trời đất, “Gì? Cậu bị liệt dương á hả?”
Chú thích:
(*) Nguyên văn 中锋 – Vị trí trung phong trong bóng rổ hay còn gọi là vị trí số 5. Đây là người chơi ở khu vực ngay dưới bảng rổ. Thường là người có thể hình tốt nhất trên sân, trong mặt trận tấn công, nhiệm vụ chính của trung phong là ghi điểm ở khu vực hình thang, còn trong mặt trận phòng ngự, nhiệm vụ của họ là kèm người dưới rổ và bắt bóng bật bảng. (Theo wiki)
Hạ Tê Kình hoàn toàn không hiểu tại sao Thời Tự lại đột nhiên thay đổi chủ ý, chắc không phải là vì nhìn thấy cậu bị đánh phủ đầu quá đáng thương nên mới ra tay giúp đỡ đâu nhỉ?
Ông ngoại hiển nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng vào sự chuyển biến bất thường này, hết nhìn Hạ Tê Kình rồi lại liếc sang Thời Tự, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Kết hôn nào phải trò đùa, con quen bạn trai khi nào? Tại sao ông không hề hay biết?”
“Chuyện của mấy tháng trước rồi bố ơi.”. Mẹ Thời vội vàng lên tiếng hòa giải, “Đảo Nhỏ nội trú trong trường suốt mà, chuyện lớp trẻ bây giờ yêu đương cũng có phải vấn đề gì to tát đâu, nên con mới không nói. Ai ngờ thằng bé lại nghiêm túc đến vậy, mới hẹn hò mà đã tính đến chuyện kết hôn luôn rồi, con khuyên không được, đành phải dẫn hai đứa tới đây để cho bố nhìn một cái.”
Những lời vừa được thốt ra kia nói cứ như thể khối băng lạnh lùng Thời Tự thật sự biết yêu là cái gì không bằng.
Rõ ràng Thời Tự đang rất khó chịu nhưng hắn vẫn nhịn được, chỉ có thể cúi đầu nhìn sàn nhà.
Hạ Tê Kình suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
Ông ngoại sững sờ, mấp máy khóe miệng, “Kết hôn? Nói như vậy, chứng lãnh cảm của Đảo Nhỏ…”
“Tốt lắm ạ!” Mẹ Thời rạng rỡ nói, “Nửa năm trước bố có mời bác sĩ Tần đến khám cho Đảo Nhỏ còn gì? Lúc ấy bác sĩ Tần bảo không thể đoán trước được, chỉ có thể điều trị chậm rãi bằng thực phẩm dinh dưỡng, nhưng rồi vẫn cứ giậm chân tại chỗ, sau đó chứng lãnh cảm tự dưng giảm bớt, con vốn định thông báo cho bố biết nhưng lại sợ chứng này tái phát, lỡ đâu mình mừng hụt thì sao, vậy nên con mới im lặng.”
Mẹ Thời gọi cho các bác sĩ và y tá vốn đã quen biết nhau từ trước để bọn họ đến thay phiên làm chứng, thậm chí còn đưa ra cả bảng nồng độ tin tức tố với số liệu đã được sửa đổi, lúc bấy giờ ông ngoại mới chịu tin tưởng.
“Được rồi, được rồi…” Ông ngoại nắm lấy tay của Thời Tự, lắc qua lắc lại, đôi mắt đỏ hoe vì kích động.
Nhóm các cô y tá đứng ở một góc cũng bị cảm động lây mà cay cay khóe mắt.
Người trong phòng đều biết đây chẳng qua là một màn lừa đảo chỉ có ông lão bị lừa lại không hay biết gì. Nhưng ai có thể phủ định điều này không xuất phát từ tình yêu và sự chân thành đâu chứ?
Một giờ sau, ông ngoại tiếp tục ngủ, lúc này đoàn người mới từ trong phòng bệnh bước ra.
Mẹ Thời dùng khăn tay xoa xoa khóe mắt sau đó nói với Hạ Tê Kình bằng một chất giọng khàn khàn, “Ngày hôm nay vất vả cho cháu rồi, bố của bác tuổi tác đã lớn, từ trước đến nay cứng đầu lắm, khi nói chuyện tránh không khỏi có chút khó nghe.”
Hạ Tê Kình vội vã đáp lời, “Không sao đâu ạ, cháu hiểu mà.”
Thời Tự đỡ lấy mẹ của mình, vừa nhấc chân đi về phía bên ngoài vừa nhỏ nhẹ an ủi bà.
Mẹ Thời không hổ là người từng trải, dù cho mới vừa rồi khóc lóc thảm thiết đến đâu thì bà cũng có thể ngay lập tức kiềm chế cảm xúc và bắt đầu xem xét kỹ lưỡng tình huống tiếp theo.
“Ông ngoại là người rất đa nghi, mới nãy có hơn phân nửa là do cảm xúc lấn át, trong lúc nhất thời bị vui mừng che mất lý trí nên mới dễ dàng tin lời chúng ta. Đợi đến khi ông tỉnh táo lại nhất định sẽ nghi ngờ.”. Mẹ Thời nói trong sự lo âu, “Tiểu Hạ, ngày mốt con cũng bắt đầu đi học đúng không?
“Dạ.”
“Trong tương lai, có thể sẽ có người tới trường hỏi han, dò xét tình hình, cháu nhớ phải để ý quan sát nhiều hơn. Nếu là chuyện liên quan đến Thời Tự thì lại càng phải cẩn thận.”
Hạ Tê Kình, “Vâng, cháu nhớ rồi ạ.”
“Học kỳ trước cháu vẫn luôn nội trú ở trường à?”
Hạ Tê Kình, “Dạ.”
“Vậy thì học kỳ này đừng ở ký túc xá nữa, bắt đầu từ ngày mai, cháu phải chuyển đến căn biệt thự ở khu đô thị Lập Dương đường Tây Bình.”. Mẹ Thời quyết đoán nói, “Chỗ đó khá gần trường học của hai đứa, lái xe mất khoảng hai mươi phút thôi, không có vấn đề gì chứ?”
Hạ Tê Kình mờ mịt, “Dạ…”
Thời Tự liếc mắt dòm cậu chàng, bất đắc dĩ lên tiếng, “Ý của mẹ tôi là, bắt đầu từ ngày mai cậu phải dọn sang ở chung với tôi.”
Hạ Tê Kình, “… Hở?!”
Trước khi Hạ Tê Kình kịp có thời gian bày tỏ sự thảng thốt của mình thì tiếng chuông di động của mẹ Thời lại vang lên, là một bản tình ca Hong Kong kiểu cổ điển, với phần cuối du dương, tình ý kéo dài.
Mẹ Thời tiếp điện thoại, vừa đi vừa bước lên ngồi vào trong xe, đợi đến khi nghe xong thì bà lại nói một câu, “Mẹ có cuộc họp, hai đứa cứ việc thương lượng với nhau, có chuyện gì thì tới tìm chú Trung.”
Sau đó bà nghênh ngang lái xe rời đi, để lại một Hạ Tê Kình ngổn ngang trong gió và một Thời Tự với vẻ mặt hờ hững tẻ nhạt đứng kế bên.
Thời Tự vẫy tay bắt taxi toan rời khỏi nơi này.
“Chờ chút.” Hạ Tê Kình vô thức nắm lấy ống tay áo của hắn, “Tôi vẫn chưa hiểu cho lắm.”
Thời Tự cúi đầu nhìn vào mu bàn tay đang tóm lấy ống tay áo kia của mình, tay áo của hắn ngả về màu xanh đậm, sâu thẳm và lạnh lẽo, là cái loại màu sắc thuộc về biển sâu không thấy đáy trong khi tay của Hạ Tê Kình lại trắng ngần, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, thời điểm bắt lấy ống tay áo ngón tay có hơi cong lên tạo thành hình bán nguyệt nho nhỏ. Bởi vì kích động dùng sức cho nên các đốt ngón tay mới đua nhau hiện ra màu phấn hồng. Bàn tay và cổ tay y hệt nhau, gầy mỏng, cảm tưởng như có thể gói gọn chỉ bằng một cái nắm tay, hơn nữa dưới sự trợ giúp của lớp vải xanh đậm càng tôn lên vẻ nõn nà mềm mại của nó.
Hạ Tê Kình phát hiện ống tay áo bị mình làm nhăn, cậu đành phải ngượng ngùng buông tay ra, “Xin lỗi nha…”
“Không sao.” Thời Tự vô cảm rút lại ống tay áo sau đó nói, “Không hiểu chỗ nào?”
“Ừm, nãy cậu nói ý của mẹ cậu là muốn tôi với cậu sống chung với nhau ấy hả?”. Hạ Tê Kình nỗ lực để cho bản thân giải thích một cách rõ ràng hơn, “Nhưng mà, cậu là Alpha đó, tuy rằng tôi là người chủ động nhưng dù gì cũng chỉ là hôn nhân giả thôi, không phải à? Ở cùng nhau có hơi…”
Hạ Tê Kình mặt dày đem những lời này nói ra.
A và O sống chung với nhau là một chuyện hết sức tế nhị, cứ cho là bọn họ không có tình cảm gì với nhau, hoàn toàn là hai người xa lạ nhưng tin tức tố chính là quá trình thúc đẩy, hơn nữa phiền toái nhất là kỳ phát tình, không một Alpha nào có thể cưỡng lại sức cám dỗ trí mạng khi ở chung một chỗ. Đặc biệt là đối với một Alpha chưa từng tiếp xúc qua tin tức tố, điều này sẽ khiến cho người A ấy bị kích thích và sản sinh ra khoái cảm. Trong trường hợp mất kiểm soát, lỡ chẳng may làm ra loại hành vi cưỡng chế dấu hiệu hoặc giả như xâm phạm đến Omega thì sao? Loại thiệt hại này không chỉ thuộc phạm trù thể chất mà còn là về tâm lý nữa, nghiêm trọng hơn nữa thì có thể dẫn đến tử vong.
Biểu cảm trên gương mặt Thời Tự hiện ra chút quái lạ, “Cậu có biết nguyên cớ do đâu mà mẹ buộc tôi phải kết hôn giả không?”
Hạ Tê Kình trả lời một cách thận trọng, “Bố có kể cho tôi nghe một ít, nói là ông ngoại của cậu bệnh nặng, ông hi vọng được tận mắt nhìn thấy cậu kết hôn càng sớm càng tốt cho nên bác gái mới muốn giúp ông hoàn thành tâm nguyện này.”
Thời Tự bày ra vẻ mặt khó lường, “Vậy cậu không cảm thấy khó hiểu ư? Tôi còn chưa tốt nghiệp đại học, tại sao ông ngoại lại gấp gáp muốn tôi kết hôn đến thế?”
Hạ Tê Kình nghẹn họng, “… Có đồ gia truyền muốn trao lại cho cậu hay gì?”
Thời Tự cười khẽ, “Thật đúng là… Bị lừa lên thuyền giặc rồi nha…”
Giọng điệu của hắn mang theo chút ý tứ trào phúng khá rõ ràng, ngay cả ánh mắt cũng hiện lên vài tia dò xét không giải thích được, như thể đang thưởng thức một món đồ chơi bằng ngọc bích sắp được bán đấu giá.
Sáng hôm nay, thái độ của Hạ Tê Kình có hơi quá khích, dù sao cậu cũng đứng về phía mẹ Thời, cực lực phối hợp để hoàn thành mối hôn sự này nhưng thời điểm hiện tại, một khi Thời Tự đã chấp nhận giao dịch thì tình thế hoàn toàn bị đảo ngược. Suy cho cùng, đây là một cuộc giao dịch chẳng mấy vẻ vang liên quan đến cả hai giới, lại bị vấy bẩn bởi tiền bạc, rất dễ dẫn tới những lời mỉa mai mang đầy sắc thái cợt nhã.
Hạ Tê Kình có chút khó chịu trước ánh nhìn ấy nhưng vẫn cố nén lửa giận mà nói: “Hợp đồng còn chưa ký, mặc dù chuyện kết hôn giả là do tôi tự nguyện, tuy nhiên trước khi đặt bút ký vào tôi nhất định sẽ xem xét thật kĩ lưỡng. Nếu như điều kiện đưa ra có điều quá đáng chẳng những tôi không đáp ứng, mà ngay cả bố mẹ tôi cũng sẽ không đồng ý, đừng có áp đặt cái tư tưởng bán mình cầu vinh lên trên người của tôi.”
Lời vừa dứt, Hạ Tê Kình ngay lập tức hối hận, bầu không khí nhanh chóng chìm xuống.
Loại sự tình đàm phán như thế này, ai ở vị thế cao hơn thì người đó có quyền áp đảo tuyệt đối, hoàn toàn không có quan hệ gì đến công lý hết, cậu làm gì có tư cách để kiêu ngạo, đàm phán mà bị phá vỡ thì người phải chịu thiệt thòi chính là cậu chứ còn ai vào đây nữa.
Hạ Tê Kình cho rằng Thời Tự sẽ tức giận, nhưng Thời Tự chỉ bình tĩnh đáp lại bằng một câu, “Đừng nổi nóng, tôi không có ý nhục mạ cậu.”
Hạ Tê Kình ngẩng đầu lên nhìn, Thời Tự cao hơn cậu một cái đầu, là trung phong(*) của đội bóng rổ, bả vai dày rộng, thân hình cao lớn, ngũ quan thuộc dạng tuấn tú sắc sảo, nhìn từ góc độ của cậu, rất có cảm giác bản thân đang bị ngọn Thái Sơn đè lên trên đầu.
Hạ Tê Kình cố gắng áp chế nỗi niềm đố kỵ đang trào dâng trong lòng. Sao lại cao như vậy cơ chứ? Đã cao rồi thì thôi đi lại còn đẹp trai là như nào đấy? Khoa Tài chính tuyển vào để học tài chính chứ có phải để thi sắc đẹp đâu, diện mạo kiểu đó quả thực phí của trời chết đi được.
Hạ Tê Kình, “Thế ý cậu là gì?”
Thời Tự, “Ý của tôi là, bởi vì một lý do đặc biệt nên ông ngoại mới giục tôi mau chóng kết hôn. Hơn nữa, cũng chính vì lý do đặc biệt này mà khi cậu sống chung với tôi sẽ rất an toàn. Mặc dù an toàn nhưng đó lại không phải là kết quả mà ông ngoại tôi mong muốn.”
Hạ Tê Kình triệt để bối rối: “Lý do này lý do nọ, rồi tóm lại là sao?”
Thời Tự, “Cậu thật sự muốn biết?”
Hạ Tê Kình cảnh giác nhìn hắn.
Thời Tự giương khóe miệng, nghiêng người ra hiệu sau đó nói, “Lại đây.”
Hạ Tê Kình, “Có cần phải đến gần như vậy không?”
“Cần.”. Thời Tự chớp mắt nhìn cậu chàng, “Tôi không muốn để những người không liên quan biết đến.”
Cái cụm “Người không liên quan” này nghe qua có hơi ý vị sâu xa.
Hạ Tê Kình bỗng dưng cảm thấy sống lưng mình tê dại, cậu không thể nói rõ có chỗ nào không đúng, chỉ là trực giác mách bảo cậu phải chạy nhanh đi nhưng mà cậu dằn xuống được.
“Vậy cậu mau nói.” Hạ Tê Kình cào cấu tóc mình, cậu cam chịu tiến về phía trước hai bước, nghiêng người tới một chút.
Tai của Hạ Tê Kình trắng và mềm mại hệt như bàn tay của chính cậu chàng. Hiện tại đã là giữa trưa, ánh mặt trời trong xanh chiếu rọi lên thân thể, ấm áp êm dịu, xương tai của cậu chàng trở nên bán trong suốt một cách kỳ dị dưới cái nắng chói chang, sạch sẽ, trắng trẻo, êm ái, những sợi lông tơ mịn màng rung rinh trong gió, hệt như một quả đào tươi mọng mới vừa được hái trên cây. Thật sự khiến người ta có chút xung động muốn biết, nếu như cắn một ngụm thì sẽ có hương vị thế nào.
Mắt thấy Hạ Tê Kình xáp lại gần, Thời Tự bèn thong thả nhích về phía trước, hắn nhận ra cậu chàng đang cực lực nhẫn nại không để cho bản thân tránh né, trong lòng không khỏi cười thầm một phen. Kế đó, hắn cúi xuống rồi nhẹ nhàng nói vài câu ở bên tai của Hạ Tê Kình.
Một lát sau, ngay tại trước cổng lớn của bệnh viện tư nhân vang lên một chất giọng làm kinh động trời đất, “Gì? Cậu bị liệt dương á hả?”
Chú thích:
(*) Nguyên văn 中锋 – Vị trí trung phong trong bóng rổ hay còn gọi là vị trí số 5. Đây là người chơi ở khu vực ngay dưới bảng rổ. Thường là người có thể hình tốt nhất trên sân, trong mặt trận tấn công, nhiệm vụ chính của trung phong là ghi điểm ở khu vực hình thang, còn trong mặt trận phòng ngự, nhiệm vụ của họ là kèm người dưới rổ và bắt bóng bật bảng. (Theo wiki)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất