Chương 18: Chương 18
CHƯƠNG 18
Thiện Minh liếc đứa nhỏ một cái, “Mày nhận ra họ?”
Quân y kia băng lãnh nhìn Thiện Minh, sau đó không hề có thành ý nói, “Anh bạn nhỏ Thẩm Trường Trạch, ta tới đón cháu về nhà, cháu không muốn nhìn thấy cha mẹ của mình sao?”
Đứa nhỏ mở to hai mắt, giương miệng nhìn quân y kia nửa ngày, mới đầu vẻ mặt có một tia buông lỏng, nhưng khi nhìn thấy bộ đội đặc chủng vũ trang đứng quanh y thì vẫn kêu lên: “Ông lừa tôi! Các người là người xấu! Ba mẹ chính là bị các người bắt đi, các người đều mặc quần áo như vậy…… Các người là người xấu !”
Quân y nói: “Chúng ta không phải người xấu, chúng ta có thể mang cháu về nhà, gặp cha mẹ cháu.”
Thiện Minh nhấc chân khỏi người đứa nhỏ, nhìn vẻ mặt khó coi của đám bộ đội đặc chủng này, tâm tình đột nhiên trở nên sung sướng. Hắn vỗ vỗ áo may ô của đứa nhỏ, ôm nó từ dưới đất lên.
Đứa nhỏ gắt gao lui vào trong lòng hắn, cánh tay đầy thịt ôm chặt cổ hắn, khuôn mặt dán lên mặt Thiện Minh, run giọng nói: “Bọn họ là người xấu, không muốn…… không muốn đi theo họ……”
Thiện Minh nâng mông đứa nhỏ, một tay ôm nó, một tay lắc lắc súng, ngửa cằm kiêu căng nói: “Nghe được không? Nó không muốn đi theo các người.”
Người phía sau quân y kêu một tiếng,“Đại tá.” Lập tức đến bên tai hắn nói gì đó.
Al châm chọc cười nói: “Đại tá? Ta không nghe lầm đấy chứ? Mày dựa vào cái gì? Người Trung Quốc chúng mày cuối cùng cũng bắt đầu bán quân hàm sao?”,
Quân y được xưng là đại tá kia không quan tâm Al, y gật đầu với người của mình, sau đó nói với Thiện Minh, “Đứa nhỏ này rất quan trọng với chúng tôi, anh cũng từng là người Trung Quốc, nếu trong lòng anh còn một chút tôn trọng với Tổ quốc của mình thì xin hãy đưa nó cho chúng tôi.”
Ánh mắt Thiện Minh trở nên băng lãnh, “Có lẽ trước hết ngài đây có thể vì sao nó lại quan trọng với các người? Rốt cuộc nó là con của ai? Nếu không…… nhìn qua các người thực sự không giống người tốt, đối chiếu với việc ngài đây đã làm với chủ thuê của chúng ta, nếu ta giao đứa nhỏ cho các người, chúng ta tuyệt không có khả năng sống để rời khỏi nơi này.”
Quân y kia nói: “Thân phận của nó là cơ mật quân sự tối cao, ở đây sẽ không có bất cứ người nào định nói cho anh, chỉ cần người đó vẫn còn đầy đủ lòng tự hào dân tộc !”
Thiện Minh thờ ơ với sự châm chọc của y, “Tự hào dân tộc? Ta là một kẻ bị cha mẹ và dân tộc mình vứt bỏ, không có thừa cái món đó đâu .”
“Như vậy tôi nghĩ thứ anh có cảm giác cũng chỉ còn lại duy nhất tiền. Thời gian cấp bách, trước mắt tôi chỉ kịp chuẩn bị tám trăm vạn đôla, con thuyền này và vũ khí trên thuyền đều có thể tặng cho các vị, chỉ cần các vị để nó lại.”
Ánh mắt Al sáng ngời.
Thiện Minh trừng hắn một cái, dùng ánh mắt nhắc nhở hắn khắc chế.
Đứa nhỏ nghẹn ngào kêu lên: “Ba, con không muốn ở lại, con không muốn ở lại, bọn họ là người xấu, ba dẫn con đi đi, dẫn con đi đi.” Nó giống như lúc trước khi ở ngôi làng nhỏ tại Myanmar, bởi vì Thiện Minh có thể sẽ vứt bỏ nó mà sợ hãi không thôi. Mặc dù Thiện Minh thô bạo nghiêm khắc, chưa từng cho nó một chút dịu dàng nào, nhưng sự ỷ lại của đứa nhỏ đối với vị “cha nuôi” này đã ăn sâu bén rễ, mặc dù cuộc sống bây giờ không phải điều nó muốn, nhưng chỉ có đứng bên cạnh Thiện Minh nó mới có thể cảm thấy an toàn. Nó tuyệt không nguyện ý đi cùng những kẻ đã bắt cha mẹ nó, đứa nhỏ biết chỉ có người ba hiện tại của nó mới có thể bảo vệ nó.
Đồng tử quân y kia nguy hiểm co rút lại, lạnh giọng nói: “Nó gọi anh là gì?”
Thiện Minh nhếch miệng cười, “Không nghe thấy à? Nó gọi ta là ba đấy.”
Lúc bắt đầu hắn cũng chỉ nhất thời hứng khởi, bảo đứa nhỏ gọi hắn là ba, nhưng khi nghe nhiều lần từ này hắn lại thấy thật hưởng thụ. Khi đứa nhỏ dùng tiếng nói mềm mại gọi “ba”, hắn còn có cảm giác mình cực kì cao lớn, thực sự là rất thú vị .
Al nói: “Ta muốn thấy tám trăm vạn tiền mặt mày nói.”
Quân y nói: “Có thể, anh theo tôi đi xuống khoang thuyền.”
Al cười lạnh nói: “Khi ông mày vào sinh ra tử trên chiến trường thì cái đồ chơi kia của mày còn chưa mọc lông đâu, đừng có đùa giỡn với tao, mang mấy thứ đó lên đây.”
Quân y kia lạnh mặt, không động đậy. Có lẽ y thật sự rất thông minh, nhưng ở phương diện tác chiến quả thật thiếu kinh nghiệm.
Bộ đội đặc chủng phía sau y không nhịn được, “Nếu các người đáp ứng, chúng ta sẽ lập tức mang tiền lên. Mặt khác, ta nguyện ý dùng chính mình đổi lấy đứa nhỏ kia, ta làm con tin cho các người, sau khi ra tới vùng biển quốc tế thì các người có thể ném ta xuống biển, chỉ cần cho ta một phao cứu sinh và bộ đàm.”
Al huýt sáo một câu, “Có thể, nhưng mạng của mày trị giá bao nhiêu tiền đây?” Al quay đầu nói: “Jim, Dino.”
Hai người trả lời một tiếng.
“Đi kiểm tra một chút.”
Hai người vừa cất bước, tất cả bộ đội đặc chủng đều giơ súng lên, các thành viên của quân đoàn lính đánh thuê cũng đồng loạt chĩa súng. Nhân số hai bên gần nhau, trang bị cũng không chênh nhiều lắm, trong thời gian ngắn đã rơi vào tử cục.
Ánh mắt Thiện Minh tối sầm, cười lạnh nói: “Ta nghĩ phía dưới khoang thuyền chỉ sợ có rất nhiều thứ làm chúng ta kinh hỉ, ví dụ như quân mai phục, hoặc giả, thuốc nổ?”
Quân y nói: “Phía dưới chỉ có tiền mặt và vũ khí, cùng với nhiên liệu tràn đầy, anh có thể lựa chọn tin tưởng chúng tôi, hoặc là chúng ta vẫn cứ tiếp tục giằng co.”
“Hoặc là.” Al cười nói: “Mày tới làm con tin của chúng ta, sau khi ra tới vùng biển quốc tế ta sẽ thả cả mày và đứa nhỏ.”
Sĩ quan kia kêu lên: “Không thể.”
Ánh mắt quân y nheo lại, đang cân nhắc lợi hại.
Al nhún nhún vai, “Mày cũng có thể lựa chọn tin tưởng chúng ta, hoặc là…… chúng ta không có thời gian giằng co tiếp với bọn mày, chúng ta sẽ nổ súng trước, bởi vì ở lại đây cũng hết, không bằng liều mạng với chúng mày. Về phần chúng mày có thể sống sót không, hoặc là đứa nhỏ này có thể sống sót không, súng đạn không có mắt, mặc cho số phận đi.”
Bàn tay quân y ở trong túi quần chậm rãi nắm chặt.
Đứng trước mắt y là quân đoàn lính đánh thuê số một thế giới “Du Chuẩn”, mỗi thành viên trong đó đều là kẻ phạm tội hung ác, có kinh nghiệm tác chiến phong phú, hơn nữa bọn họ còn có con tin quan trọng, khai hỏa hoàn toàn không có lợi cho y.
Thiện Minh nói nhấn mạnh thêm: “Không cần lãng phí thời gian của chúng ta nữa, giữ đứa nhỏ này không có chút ích lợi nào cho chúng ta, nhưng cho đến khi chúng ta tới nơi an toàn thì mày đừng hòng đụng tới nó. Bây giờ mày hãy cho người của mày lên bờ để chúng ta kiểm tra khoang thuyền, một mình mày thì đi theo chúng ta tới vùng biển quốc tế, đến đó tự nhiên chúng ta sẽ thả cả mày và nó.”
Khi quân y còn đang tập trung suy nghĩ, hai mắt đứa nhỏ đẫm lệ kêu oa oa: “Ba, con không muốn đi với y, ba không cần con sao?”
Thiện Minh trừng nó một cái, “Câm miệng mày vào, khi nào mày có thể phun ra tám trăm vạn đôla Mĩ thì hãy bàn điều kiện với người khác.”
Đứa nhỏ nhìn vẻ mặt vô tình của Thiện Minh, bắt đầu bất lực khóc lên, vặn vẹo thân thể muốn trượt xuống khỏi người Thiện Minh, “Ông là đồ khốn nạn, ông không phải ba tôi!” Vừa khóc nó vừa giãy dụa trong lòng Thiện Minh, cũng không biết nó lấy sức mạnh từ đâu, đá bụng Thiện Minh phát đau.
Thiện Minh chần chừ rồi bổ xuống gáy nó, đứa nhỏ mềm oặt ngã vào lòng hắn ngất đi. Thiện Minh định đưa đứa nhỏ cho Pearl ôm, nhưng nghĩ lại thì vẫn quyết định tự mình ôm, dù sao Perl cũng quá yếu, nếu bị tập kích thì phiền toái .
Quân y đắn đo nửa phút, hạ quyết định, “Được, tôi đi cùng các anh.”
“Đại tá !” Sĩ quan kia cường ngạnh nói, “Đại tá, nhiệm vụ của chúng tôi là phải bảo vệ ngài, chúng tôi không thể để ngài đi mạo hiểm.”
Quân y nghiêm mặt nói, “Nhiệm vụ đầu tiên của các anh là nghe theo mệnh lệnh của tôi!”
Sĩ quan kia hành quân lễ, “Đại tá, bảo vệ ngài an toàn được ưu tiên hơn việc nghe theo mệnh lệnh của ngài, xin ngài hiểu được giá trị của mình đối với quốc gia, chúng tôi phải bảo đảm an toàn của ngài.”
“Vậy tôi cũng yêu cầu anh hiểu được giá trị của đứa nhỏ này đối với quốc gia! Đội phó Dương, lợi ích quốc gia cao hơn hết thảy, chúng ta đều nên chuẩn bị tốt tinh thần sẵn sàng hi sinh, tôi lệnh cho anh mang người của anh rời khỏi con thuyền này, lập tức lên bờ, đợi khi tới vùng biển quốc tế bọn họ thả ta, tôi sẽ dùng bộ đàm liên hệ anh tới cứu viện. Tôi tin rằng bọn họ cũng không muốn làm kẻ địch với chính phủ Trung Quốc!”
Al trắng mắt, “Không có ai dám làm kẻ địch với chính phủ của chúng mày đâu, ta cũng không muốn biến thành xiên thịt nướng.”
Đội phó Dương cắn răng nhìn đại tá của hắn, sau vài giây giằng co thì hắn vung tay lên, mang người của mình rút khỏi con thuyền.
Dino cười ha ha, hắn tìm ra dây thừng trên xe, đi lên trói gô thanh niên Trung Quốc xinh đẹp kia lại, “Tuy rằng không hiểu mấy người nói tiếng chim gì nhưng đại khái tôi cũng có thể đoán được. Lão đại, sau khi thuyền chạy mời anh giải thích cho chúng tôi cái, mặt khác…… tiểu mỹ nhân này là chiến lợi phẩm của chúng ta sao?”
Al thay đổi vẻ mặt vui cười, trở nên nghiêm túc, “Đừng đùa, Cosky, Allen và Buck đi xuống khởi động thuyền, Jim, Dino và tôi đi xuống kiểm tra khoang thuyền, những người còn lại đi ném hết mấy thứ không cần thiết trên thuyền đi, chúng ta phải lập tức rời bến.”
Các thành viên bắt đầu ăn ý phân công hợp tác, con thuyền buôn lậu rời cảng rất nhanh.
Chỉ chốc lát sau Jobert hùng hùng hổ hổ đi lên, “Lão đại, vốn không hề có tám trăm vạn tiền mặt anh nói, ngược lại còn tìm được tám mươi cân thuốc nổ.”
Al sắc mặt xanh mét đi lên đến, cho quân y trẻ tuổi một cái tát, “Mày thật to gan!”
Quân y ngẩng đầu, trầm ổn nói, “Mục đích của các người đã đạt được, hiện tại tôi ở trong tay anh, chỉ cần anh hợp tác thì anh có thể có càng nhiều tiền, nếu không các người sẽ nằm trong phạm vi truy nã toàn thế giới của chính phủ Trung Quốc.”
Al híp mắt nói: “Có ý gì?”
“Truy tìm đứa nhỏ này là hành động bí mật, chúng tôi không thể công khai, nhưng ngang nhiên bắt cóc nhà khoa học của chính phủ…… Anh biết không, các người đến Indonesia cũng không lên được bờ, chờ đợi các người ở đó là vô số hải quân, các người hoặc là bị bắt, hoặc là lang thang ở vùng biển quốc tế đến chết.”
Al lại cho y một cái tát, hắn rút dao găm ra vạch một đường thật dài dọc theo gáy quân y, hắn ngoan lệ nói: “Đồ chó má này, tốt nhất mày hãy nói rõ ràng, tiếng Trung của ta tuy không đặc biệt tốt nhưng ta sẽ ghi nhớ kĩ từng câu di ngôn của mày đấy.”
Thiện Minh trầm giọng nói: “Nếu tôi không đoán sai, người này là nhà khoa học được bảo hộ của chính phủ Trung Quốc, nếu không với bộ dạng gà ốm của y, dựa vào cái gì mà được đến quân hàm đại tá? Chúng ta trúng kế, y dùng chính mình làm mồi để thúc ép chính phủ truy kích chúng ta, chỉ vì……” Thiện Minh nhìn đứa nhỏ hôn mê trong lòng hắn, “Chỉ vì một đứa nhỏ năm tuổi?”
Quân y cũng không vì Al uy hiếp mà động đậy, nói rõ ràng từng chữ, “Bây giờ các người có thể lựa chọn hợp tác, hoặc là chúng ta cùng chết.”
Thiện Minh liếc đứa nhỏ một cái, “Mày nhận ra họ?”
Quân y kia băng lãnh nhìn Thiện Minh, sau đó không hề có thành ý nói, “Anh bạn nhỏ Thẩm Trường Trạch, ta tới đón cháu về nhà, cháu không muốn nhìn thấy cha mẹ của mình sao?”
Đứa nhỏ mở to hai mắt, giương miệng nhìn quân y kia nửa ngày, mới đầu vẻ mặt có một tia buông lỏng, nhưng khi nhìn thấy bộ đội đặc chủng vũ trang đứng quanh y thì vẫn kêu lên: “Ông lừa tôi! Các người là người xấu! Ba mẹ chính là bị các người bắt đi, các người đều mặc quần áo như vậy…… Các người là người xấu !”
Quân y nói: “Chúng ta không phải người xấu, chúng ta có thể mang cháu về nhà, gặp cha mẹ cháu.”
Thiện Minh nhấc chân khỏi người đứa nhỏ, nhìn vẻ mặt khó coi của đám bộ đội đặc chủng này, tâm tình đột nhiên trở nên sung sướng. Hắn vỗ vỗ áo may ô của đứa nhỏ, ôm nó từ dưới đất lên.
Đứa nhỏ gắt gao lui vào trong lòng hắn, cánh tay đầy thịt ôm chặt cổ hắn, khuôn mặt dán lên mặt Thiện Minh, run giọng nói: “Bọn họ là người xấu, không muốn…… không muốn đi theo họ……”
Thiện Minh nâng mông đứa nhỏ, một tay ôm nó, một tay lắc lắc súng, ngửa cằm kiêu căng nói: “Nghe được không? Nó không muốn đi theo các người.”
Người phía sau quân y kêu một tiếng,“Đại tá.” Lập tức đến bên tai hắn nói gì đó.
Al châm chọc cười nói: “Đại tá? Ta không nghe lầm đấy chứ? Mày dựa vào cái gì? Người Trung Quốc chúng mày cuối cùng cũng bắt đầu bán quân hàm sao?”,
Quân y được xưng là đại tá kia không quan tâm Al, y gật đầu với người của mình, sau đó nói với Thiện Minh, “Đứa nhỏ này rất quan trọng với chúng tôi, anh cũng từng là người Trung Quốc, nếu trong lòng anh còn một chút tôn trọng với Tổ quốc của mình thì xin hãy đưa nó cho chúng tôi.”
Ánh mắt Thiện Minh trở nên băng lãnh, “Có lẽ trước hết ngài đây có thể vì sao nó lại quan trọng với các người? Rốt cuộc nó là con của ai? Nếu không…… nhìn qua các người thực sự không giống người tốt, đối chiếu với việc ngài đây đã làm với chủ thuê của chúng ta, nếu ta giao đứa nhỏ cho các người, chúng ta tuyệt không có khả năng sống để rời khỏi nơi này.”
Quân y kia nói: “Thân phận của nó là cơ mật quân sự tối cao, ở đây sẽ không có bất cứ người nào định nói cho anh, chỉ cần người đó vẫn còn đầy đủ lòng tự hào dân tộc !”
Thiện Minh thờ ơ với sự châm chọc của y, “Tự hào dân tộc? Ta là một kẻ bị cha mẹ và dân tộc mình vứt bỏ, không có thừa cái món đó đâu .”
“Như vậy tôi nghĩ thứ anh có cảm giác cũng chỉ còn lại duy nhất tiền. Thời gian cấp bách, trước mắt tôi chỉ kịp chuẩn bị tám trăm vạn đôla, con thuyền này và vũ khí trên thuyền đều có thể tặng cho các vị, chỉ cần các vị để nó lại.”
Ánh mắt Al sáng ngời.
Thiện Minh trừng hắn một cái, dùng ánh mắt nhắc nhở hắn khắc chế.
Đứa nhỏ nghẹn ngào kêu lên: “Ba, con không muốn ở lại, con không muốn ở lại, bọn họ là người xấu, ba dẫn con đi đi, dẫn con đi đi.” Nó giống như lúc trước khi ở ngôi làng nhỏ tại Myanmar, bởi vì Thiện Minh có thể sẽ vứt bỏ nó mà sợ hãi không thôi. Mặc dù Thiện Minh thô bạo nghiêm khắc, chưa từng cho nó một chút dịu dàng nào, nhưng sự ỷ lại của đứa nhỏ đối với vị “cha nuôi” này đã ăn sâu bén rễ, mặc dù cuộc sống bây giờ không phải điều nó muốn, nhưng chỉ có đứng bên cạnh Thiện Minh nó mới có thể cảm thấy an toàn. Nó tuyệt không nguyện ý đi cùng những kẻ đã bắt cha mẹ nó, đứa nhỏ biết chỉ có người ba hiện tại của nó mới có thể bảo vệ nó.
Đồng tử quân y kia nguy hiểm co rút lại, lạnh giọng nói: “Nó gọi anh là gì?”
Thiện Minh nhếch miệng cười, “Không nghe thấy à? Nó gọi ta là ba đấy.”
Lúc bắt đầu hắn cũng chỉ nhất thời hứng khởi, bảo đứa nhỏ gọi hắn là ba, nhưng khi nghe nhiều lần từ này hắn lại thấy thật hưởng thụ. Khi đứa nhỏ dùng tiếng nói mềm mại gọi “ba”, hắn còn có cảm giác mình cực kì cao lớn, thực sự là rất thú vị .
Al nói: “Ta muốn thấy tám trăm vạn tiền mặt mày nói.”
Quân y nói: “Có thể, anh theo tôi đi xuống khoang thuyền.”
Al cười lạnh nói: “Khi ông mày vào sinh ra tử trên chiến trường thì cái đồ chơi kia của mày còn chưa mọc lông đâu, đừng có đùa giỡn với tao, mang mấy thứ đó lên đây.”
Quân y kia lạnh mặt, không động đậy. Có lẽ y thật sự rất thông minh, nhưng ở phương diện tác chiến quả thật thiếu kinh nghiệm.
Bộ đội đặc chủng phía sau y không nhịn được, “Nếu các người đáp ứng, chúng ta sẽ lập tức mang tiền lên. Mặt khác, ta nguyện ý dùng chính mình đổi lấy đứa nhỏ kia, ta làm con tin cho các người, sau khi ra tới vùng biển quốc tế thì các người có thể ném ta xuống biển, chỉ cần cho ta một phao cứu sinh và bộ đàm.”
Al huýt sáo một câu, “Có thể, nhưng mạng của mày trị giá bao nhiêu tiền đây?” Al quay đầu nói: “Jim, Dino.”
Hai người trả lời một tiếng.
“Đi kiểm tra một chút.”
Hai người vừa cất bước, tất cả bộ đội đặc chủng đều giơ súng lên, các thành viên của quân đoàn lính đánh thuê cũng đồng loạt chĩa súng. Nhân số hai bên gần nhau, trang bị cũng không chênh nhiều lắm, trong thời gian ngắn đã rơi vào tử cục.
Ánh mắt Thiện Minh tối sầm, cười lạnh nói: “Ta nghĩ phía dưới khoang thuyền chỉ sợ có rất nhiều thứ làm chúng ta kinh hỉ, ví dụ như quân mai phục, hoặc giả, thuốc nổ?”
Quân y nói: “Phía dưới chỉ có tiền mặt và vũ khí, cùng với nhiên liệu tràn đầy, anh có thể lựa chọn tin tưởng chúng tôi, hoặc là chúng ta vẫn cứ tiếp tục giằng co.”
“Hoặc là.” Al cười nói: “Mày tới làm con tin của chúng ta, sau khi ra tới vùng biển quốc tế ta sẽ thả cả mày và đứa nhỏ.”
Sĩ quan kia kêu lên: “Không thể.”
Ánh mắt quân y nheo lại, đang cân nhắc lợi hại.
Al nhún nhún vai, “Mày cũng có thể lựa chọn tin tưởng chúng ta, hoặc là…… chúng ta không có thời gian giằng co tiếp với bọn mày, chúng ta sẽ nổ súng trước, bởi vì ở lại đây cũng hết, không bằng liều mạng với chúng mày. Về phần chúng mày có thể sống sót không, hoặc là đứa nhỏ này có thể sống sót không, súng đạn không có mắt, mặc cho số phận đi.”
Bàn tay quân y ở trong túi quần chậm rãi nắm chặt.
Đứng trước mắt y là quân đoàn lính đánh thuê số một thế giới “Du Chuẩn”, mỗi thành viên trong đó đều là kẻ phạm tội hung ác, có kinh nghiệm tác chiến phong phú, hơn nữa bọn họ còn có con tin quan trọng, khai hỏa hoàn toàn không có lợi cho y.
Thiện Minh nói nhấn mạnh thêm: “Không cần lãng phí thời gian của chúng ta nữa, giữ đứa nhỏ này không có chút ích lợi nào cho chúng ta, nhưng cho đến khi chúng ta tới nơi an toàn thì mày đừng hòng đụng tới nó. Bây giờ mày hãy cho người của mày lên bờ để chúng ta kiểm tra khoang thuyền, một mình mày thì đi theo chúng ta tới vùng biển quốc tế, đến đó tự nhiên chúng ta sẽ thả cả mày và nó.”
Khi quân y còn đang tập trung suy nghĩ, hai mắt đứa nhỏ đẫm lệ kêu oa oa: “Ba, con không muốn đi với y, ba không cần con sao?”
Thiện Minh trừng nó một cái, “Câm miệng mày vào, khi nào mày có thể phun ra tám trăm vạn đôla Mĩ thì hãy bàn điều kiện với người khác.”
Đứa nhỏ nhìn vẻ mặt vô tình của Thiện Minh, bắt đầu bất lực khóc lên, vặn vẹo thân thể muốn trượt xuống khỏi người Thiện Minh, “Ông là đồ khốn nạn, ông không phải ba tôi!” Vừa khóc nó vừa giãy dụa trong lòng Thiện Minh, cũng không biết nó lấy sức mạnh từ đâu, đá bụng Thiện Minh phát đau.
Thiện Minh chần chừ rồi bổ xuống gáy nó, đứa nhỏ mềm oặt ngã vào lòng hắn ngất đi. Thiện Minh định đưa đứa nhỏ cho Pearl ôm, nhưng nghĩ lại thì vẫn quyết định tự mình ôm, dù sao Perl cũng quá yếu, nếu bị tập kích thì phiền toái .
Quân y đắn đo nửa phút, hạ quyết định, “Được, tôi đi cùng các anh.”
“Đại tá !” Sĩ quan kia cường ngạnh nói, “Đại tá, nhiệm vụ của chúng tôi là phải bảo vệ ngài, chúng tôi không thể để ngài đi mạo hiểm.”
Quân y nghiêm mặt nói, “Nhiệm vụ đầu tiên của các anh là nghe theo mệnh lệnh của tôi!”
Sĩ quan kia hành quân lễ, “Đại tá, bảo vệ ngài an toàn được ưu tiên hơn việc nghe theo mệnh lệnh của ngài, xin ngài hiểu được giá trị của mình đối với quốc gia, chúng tôi phải bảo đảm an toàn của ngài.”
“Vậy tôi cũng yêu cầu anh hiểu được giá trị của đứa nhỏ này đối với quốc gia! Đội phó Dương, lợi ích quốc gia cao hơn hết thảy, chúng ta đều nên chuẩn bị tốt tinh thần sẵn sàng hi sinh, tôi lệnh cho anh mang người của anh rời khỏi con thuyền này, lập tức lên bờ, đợi khi tới vùng biển quốc tế bọn họ thả ta, tôi sẽ dùng bộ đàm liên hệ anh tới cứu viện. Tôi tin rằng bọn họ cũng không muốn làm kẻ địch với chính phủ Trung Quốc!”
Al trắng mắt, “Không có ai dám làm kẻ địch với chính phủ của chúng mày đâu, ta cũng không muốn biến thành xiên thịt nướng.”
Đội phó Dương cắn răng nhìn đại tá của hắn, sau vài giây giằng co thì hắn vung tay lên, mang người của mình rút khỏi con thuyền.
Dino cười ha ha, hắn tìm ra dây thừng trên xe, đi lên trói gô thanh niên Trung Quốc xinh đẹp kia lại, “Tuy rằng không hiểu mấy người nói tiếng chim gì nhưng đại khái tôi cũng có thể đoán được. Lão đại, sau khi thuyền chạy mời anh giải thích cho chúng tôi cái, mặt khác…… tiểu mỹ nhân này là chiến lợi phẩm của chúng ta sao?”
Al thay đổi vẻ mặt vui cười, trở nên nghiêm túc, “Đừng đùa, Cosky, Allen và Buck đi xuống khởi động thuyền, Jim, Dino và tôi đi xuống kiểm tra khoang thuyền, những người còn lại đi ném hết mấy thứ không cần thiết trên thuyền đi, chúng ta phải lập tức rời bến.”
Các thành viên bắt đầu ăn ý phân công hợp tác, con thuyền buôn lậu rời cảng rất nhanh.
Chỉ chốc lát sau Jobert hùng hùng hổ hổ đi lên, “Lão đại, vốn không hề có tám trăm vạn tiền mặt anh nói, ngược lại còn tìm được tám mươi cân thuốc nổ.”
Al sắc mặt xanh mét đi lên đến, cho quân y trẻ tuổi một cái tát, “Mày thật to gan!”
Quân y ngẩng đầu, trầm ổn nói, “Mục đích của các người đã đạt được, hiện tại tôi ở trong tay anh, chỉ cần anh hợp tác thì anh có thể có càng nhiều tiền, nếu không các người sẽ nằm trong phạm vi truy nã toàn thế giới của chính phủ Trung Quốc.”
Al híp mắt nói: “Có ý gì?”
“Truy tìm đứa nhỏ này là hành động bí mật, chúng tôi không thể công khai, nhưng ngang nhiên bắt cóc nhà khoa học của chính phủ…… Anh biết không, các người đến Indonesia cũng không lên được bờ, chờ đợi các người ở đó là vô số hải quân, các người hoặc là bị bắt, hoặc là lang thang ở vùng biển quốc tế đến chết.”
Al lại cho y một cái tát, hắn rút dao găm ra vạch một đường thật dài dọc theo gáy quân y, hắn ngoan lệ nói: “Đồ chó má này, tốt nhất mày hãy nói rõ ràng, tiếng Trung của ta tuy không đặc biệt tốt nhưng ta sẽ ghi nhớ kĩ từng câu di ngôn của mày đấy.”
Thiện Minh trầm giọng nói: “Nếu tôi không đoán sai, người này là nhà khoa học được bảo hộ của chính phủ Trung Quốc, nếu không với bộ dạng gà ốm của y, dựa vào cái gì mà được đến quân hàm đại tá? Chúng ta trúng kế, y dùng chính mình làm mồi để thúc ép chính phủ truy kích chúng ta, chỉ vì……” Thiện Minh nhìn đứa nhỏ hôn mê trong lòng hắn, “Chỉ vì một đứa nhỏ năm tuổi?”
Quân y cũng không vì Al uy hiếp mà động đậy, nói rõ ràng từng chữ, “Bây giờ các người có thể lựa chọn hợp tác, hoặc là chúng ta cùng chết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất