Chương 31: Chương 31
CHƯƠNG 31
Cảnh sát đứng ngoài cửa khách sạn dùng loa khuếch đại âm thanh hô lớn, yêu cầu được nói chuyện với bọn phản động.
Thủ lĩnh kia liền nói ra điều kiện bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt, quả nhiên là nhằm vào công ti Jason Autari, đầu tiên bọn họ yêu cầu công ti hủy bỏ hợp đồng vũ khí với chính phủ Nigeria, đưa hàng tới cảng để người của họ tiếp quản, tiếp theo bọn họ yêu cầu hai triệu đôla Mĩ tiền mặt, chuẩn bị tốt đặt trên xe để người của họ mang đi. Hắn nói hắn sẽ chia đôi số người ra để mang tiền và vũ khí tới cảng, những người khác ở lại khách sạn, đợi cho vũ khí, tiền mặt và người đều đã lên thuyền , bọn họ mới có thể thả con tin. Thủ lĩnh còn nói, từ giờ trở đi cứ qua một giờ sẽ bắn chết một con tin là người nổi tiếng, cho đến ngày hôm sau trước khi mặt trời mọc, nếu không thỏa mãn yêu cầu của họ, bọn họ sẽ cho nổ toàn bộ khách sạn.
Pearl nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn mười giờ tối, cách lúc mặt trời mọc cũng chỉ còn khoảng sáu bảy giờ.
Rất nhiều người ở đại sảnh bữa tiệc đều thấp giọng khóc lên, Thẩm Trường Trạch khóc gọi mẹ một tiếng, sau đó lui vào trong lòng Pearl. Phản quân nhìn nó một cái, cũng không nghi ngờ một đứa nhỏ có gì lạ.
Pearl dựa vào góc tường, ôm nó vào trong ngực. Thẩm Trường Trạch không có tóc che, thiết bị truyền tin chỉ có thể nhét trong túi, bây giờ không cách nào lấy ra được, nó chôn đầu mình vào cổ nàng, thấp giọng nói: “Ba nói cái gì?”
Pearl vuốt đầu nó, làm bộ đang an ủi nó, dùng giọng cực nhỏ nói, “Bảo chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ, bên trong con tin có lẽ có nội gián của phản quân, nói chúng ta để ý.”
Thẩm Trường Trạch nhỏ giọng nói, “Tôi cảm thấy khả năng này không lớn, những người này vốn không định sống rời đi, bọn họ làm việc không có kế hoạch, đơn giản thô bạo, giấu người của mình vào trong nhóm con tin là vì khi nhiệm vụ thất bại thì có thể tìm kiếm đường lui, nhưng bọn họ…… thoạt nhìn không nghĩ tới đường lui. Theo như họ nói, một nửa số người ở lại khách sạn kia hầu như không có hi vọng sống sót.”
Pearl nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, “Có lý, nhưng chúng ta không thể sơ suất.”
Ngay lúc phản quân giằng co với cảnh sát, người trong đại sảnh sợ hãi bất an, Al và Thiện Minh đang ở ngoài định ra kế hoạch tác chiến.
Al thu được một ít tin tức của phản quân từ chỗ Jush và Cosky, ngoài mấy người ở cửa bị đám Cali giết, trong đại sảnh bữa tiệc đại khái có hai mươi bảy người, vũ khí hạng nặng chỉ có một súng máy m249, ở trong tay tên thủ lĩnh, ngoài ra còn có ak47. Căn cứ vào phán đoán của Jush khi nhặt được trên người một thi thể, đây là loại AK hay dùng nhất ở các vùng núi Rumani, món đồ chơi này chỉ có thể bắn thẳng vào ***g ngực, tính nhắm trúng rất kém, xem ra đám phản quân này chuẩn bị không đầy đủ, hơn nữa còn rất nghèo nàn. Tuy nhiên trên người họ treo không ít lựu đạn, có lẽ trong ba lô còn có những quả bom khác, nhưng vì thời gian khẩn cấp, Jush chưa kịp lấy ba lô của thi thể. Hiện giờ hắn và Cosky tránh ở chỗ nấp trong đại sảnh, tùy tiện di chuyển có nguy cơ bị phản quân canh giữ ở đại sảnh bữa tiệc ở lầu hai phát hiện.
Johor thì nằm sấp trên đường ống thông gió, hắn cách nhóm phản quân rất gần, nhưng phạm vi thị lực hữu hạn, hơn nữa hắn không dám lộn xộn, sợ làm ra động tĩnh, liền trực tiếp bị bắn thành cái sàng .
Cảnh sát đang đối thoại với phản quân, yêu cầu bọn họ không cần thương tổn con tin. Thiện Minh và Al mang người hội hợp ở lầu ba, tìm đường xuống phòng khách lầu hai mà không gây kinh động kẻ bắt cóc.
Từ lầu ba xuống lầu hai tổng cộng có ba con đường, một là thang máy, một là cửa thoát hiểm, còn một là cầu thang điêu khắc gỗ xa hoa rộng đến hai mét, dẫn tới chính giữa sảnh tiệc. Cái cuối cùng quá mức phô trương, chắc chắn không dùng được, nhưng thang máy và cửa thoát hiểm cũng đều đã bị phản quân phong tỏa.
Bởi vì đối tượng bọn họ phải bảo vệ là đối tượng mà phản quân giám thị chặt chẽ nhất, hơn nữa số lượng phản quân không ít, áp dụng phương pháp tập kích mạnh mẽ rất dễ dàng khiến kẻ bắt cóc chó cùng rứt giậu, giết chết Aulastine, cho nên ở lại trong khách sạn cơ bản chính là tử cục, phải nghĩ cách lừa hầu hết phản quân đi ra ngoài, còn lại thì giải quyết bằng đánh lén.
Vừa lúc này, người phụ trách của công ti cũng liên hệ với Al, Al trình bày kế hoạch của mình một lần, yêu cầu hắn thuyết phục chính phủ phối hợp, chuẩn bị tốt tiền và xe vận chuyển, dụ dỗ một nửa số kẻ bắt cóc lên xe.
Người phụ trách của công ti nghe xong kế hoạch của hắn, cảm thấy tập kích mạnh mẽ rất nguy hiểm, hắn yêu cầu bọn họ bảo đảm tính mạng an toàn cho những con tin khác.
Al phát hỏa, “Bảo đảm tính mạng an toàn cho những con tin khác là có ý gì?”
“Ở đây đều là người có uy tín ở New York, xảy ra vấn đề đều rất phiền toái.”
Al lạnh lùng nói: “Đây không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của chúng tôi, chúng tôi chỉ phụ trách bảo vệ một mình Aulastine, không có trách nhiệm làm thiên sứ cứu vớt cả nhân loại.”
Người phụ trách rơi vào đường cùng cầu xin bọn họ phối hợp với cảnh sát giải cứu con tin. Bây giờ đặc công đang từ bên ngoài leo lên tiến vào khách sạn, nếu bọn họ có thể phối hợp, công ti đồng ý nâng cao tiền thuê, nếu không một khi công ti rơi vào khởi tố, bồi thường đến táng gia bại sản cũng không giải quyết nổi.
Al rơi vào đường cùng đành phải đáp ứng, chỉ có thể cùng Thiện Minh nghĩ kế hoạch khác.
Bởi vì vị trí bắn tỉa đã bị người của Du Chuẩn khống chế, đặc công Mĩ không phí quá nhiều công sức đã đi được vào khách sạn, đặc công lên đây có bảy tám người, bọn họ hội hợp ở lầu ba. Tuy rằng lần này cần hợp tác hành động, nhưng những đặc công này bận tâm bọn họ là lính đánh thuê, mà đám Thiện Minh lại không coi trọng cảnh sát Mĩ, không khí giữa hai bên cũng không tốt lắm.
Đội trưởng đội đặc công là một cựu bộ đội đặc chủng hơn bốn mươi tuổi, mũi khoằm như mỏ ưng, bộ dạng cực kì có khí thế, vừa lên đã muốn chỉ huy bọn Al.
Al không quan tâm hắn mà thông qua bộ đàm liên hệ với Pearl, Dan và Jeibili, yêu cầu bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, một khi nhận được mệnh lệnh thì phải toàn lực che giấu Aulastine rời xa họng súng của phản quân, lại bảo Jush và Cosky bọn họ nghĩ cách tiếp cận đại sảnh, chờ thời cơ hành động.
Bây giờ phiền toái là Jush không thể lấy được vũ khí hạng nặng, Jush là tay hỏa lực của họ, nhờ hình thể khổng lồ và sức mạnh kinh người mà luôn sắm vai người điều khiển hỏa lực. Hắn là người duy nhất có thể dùng súng máy Gatling sáu nòng để bắn phá mà không bị chấn đến bàn tay nứt toác chân răng chảy máu, bọn họ vô cùng cần một người như vậy đến áp chế súng máy của đối phương.
Đội trưởng đặc công nghe xong kế hoạch của bọn họ, cảm thấy có thể làm, vì thế chủ động đề cử một đội viên của hắn.
Mấy người nghĩ xong kế hoạch, liền bắt đầu phân phối nhân viên, những người phụ trách tập kích thang máy và cửa thoát hiểm đều đã vào vị trí.
Đội đặc công gắn camera siêu nhỏ vào đầu gậy buông từ lầu ba xuống bên ngoài cửa sổ lầu hai. Bởi vì mục tiêu nhỏ nên không ai phát hiện, bọn họ từ ngoài cửa sổ thấy được tình hình bên trong, con tin tất cả đều ngồi cuộn mình ở cạnh một góc bên song cửa sổ, phản quân có đứng cũng có ngồi, xem ra cảnh giác tính không thấp.
Rất nhanh đã hết một giờ, chính phủ chậm chạp không trả lời, thủ lĩnh phản quân kéo một người đàn ông trung niên trên mặt đất lên, đẩy ông ta ra cửa đại sảnh, “Đi.”
Người đàn ông kia sợ tới mức cứng người, giống như không hiểu mà nhìn hắn.
Hắn hô to một tiếng,“Đi !”
Người đàn ông nhanh chân bỏ chạy xuống thang lầu, chạy thục mạng ra cửa lớn, ngoài cửa cảnh sát hướng hắn hô to, “Nằm xuống!”
Nhưng đã quá trễ, một viên đạn xuyên qua đầu hắn, máu tươi nháy mắt phun tung toé trên thảm may thủ công sang quý, nhuộm màu vàng nhạt thanh nhã thành đỏ máu, sinh mệnh mới vừa còn sống kia nằm trên thảm co quắp vài cái, liền biến thành một khối thi thể.
Cảm xúc của tân khách càng thêm không khống chế được, sinh ra một trận rối loạn không nhỏ, khẩu súng của thủ lĩnh chỉ hướng bọn họ, bọn họ mới nhịn xuống tiếng khóc kêu.
Thủ lĩnh hô lớn: “Một giờ.”
Aulastine đã sợ tới mức xanh cả mặt, tuy rằng tự hắn không hề ý thức được, nhưng hắn đã không ngừng liếc về phía Pearl.
Hành động của hắn cuối cùng cũng khiến cho thủ lĩnh chú ý, thủ lĩnh dùng nòng súng đẩy hắn, “Ngài Aulastine, ngài cứ nhìn về phía này hoài, có cái gì vậy?” Thủ lĩnh nhìn theo ánh mắt hắn, thấy được một mỹ nữ tuyệt sắc, và một đứa nhỏ sợ tới mức lui trong lòng nàng.
Thủ lĩnh nhướng cằm về phía Pearl, lập tức có người tiến lên kéo hai người trong đám người ra.
Trong lòng Pearl mắng to Aulastine là đồ ngu ngốc, dại dột hết thuốc chữa giống hệt con gái hắn. Có lẽ là nhiều năm sống qua kiếp lính đánh thuê làm nàng quên đi sợ hãi và ỷ lại, nàng đã quên rằng khi người thường kinh hách quá độ nhất định sẽ tìm kiếm cái gì hoặc người nào đó có thể cho mình cảm giác an toàn, khó trách Aulastine chỉ một mực nhìn nàng.
Thủ lĩnh nắm cằm Pearl, “Cô là ai?”
Pearl giả bộ sợ hãi, “Tôi là bạn gái ông ấy.”
“Còn thằng nhóc này?” Thủ lĩnh lật nghiêng đầu Thẩm Trường Trạch, nhận ra nó là người châu Á.
“Là đứa con ông ấy nhận nuôi.”
Thẩm Trường Trạch lập tức bổ nhào vào người Aulastine, “Ba ơi!”
Tất cả mọi người sửng sốt một giây, nhưng cũng không làm ra nhiều phản ứng.
Thủ lĩnh gọi người trói Pearl lại cùng với con gái của Aulastine, trói Pearl xong người nọ muốn tìm dây thừng trói Thẩm Trường Trạch. Thủ lĩnh khoát tay áo, một nụ cười mười phần khát máu, “Không cần, tiếp theo đến lượt nó.”
Thẩm Trường Trạch và Aulastine ngực dán ngực, nó nhanh chóng nói một câu “Đừng nhúc nhích” bên tai Aulastine. Aulastine là một người mập mạp, nhìn từ bên trái thì che hết Thẩm Trường Trạch, Thẩm Trường Trạch lặng lẽ đưa tay luồn vào Âu phục, lấy ra một con dao côn cụ nhiều chức năng.
Bởi vì phản quân chiếm ưu thế, bọn họ trói Aulastine rất ẩu, buộc hai tay hắn vào trước ngực, vừa lúc Thẩm Trường Trạch lui trong lòng hắn, lặng lẽ cắt dây thừng của hắn, chỉ để lại vài đoạn dây còn gắn với nhau.
Aulastine cảm giác được động tác của nó nhưng không dám động đậy cũng không dám cúi đầu, sợ bị phản quân phát hiện.
Có con tin vừa bị bắn chết làm lời đe dọa, cuối cùng chính phủ cũng không thể không tạm thời đồng ý yêu cầu của phản quân. Bọn họ dựa theo yêu cầu đặt vũ khí và tiền mặt đã chuẩn bị tốt vào một chiếc xe bus, đồng thời bọn họ yêu cầu phản quân hãy tỏ ra thành ý, sau khi đồng bọn lên xe thì thì hãy phóng thích một số con tin.
Phản quân bắt đầu rút thăm, chỉ có một nửa trong số họ có thể mang theo mười con tin rời đi, tới cảng lên thuyền, mang theo đầy đủ chiến lợi phẩm trở về quốc gia của mình, những người còn lại vận mệnh gần như đã được định đoạt.
Mười ba người rút thăm rất nhanh, trên mặt những người không rút trúng mang theo kiên nghị và bất khuất, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng chịu chết.
Mười ba phản quân chọn lựa mười con tin, giúp bọn họ đi qua đại sảnh, lên ô tô. Pearl nhẹ nhàng thở ra, bởi vì con tin họ chọn lựa phần lớn là phụ nữ và người lớn tuổi, nếu là Dan hoặc Jeibili bị mang đi thì phiền toái.
Sau khi xe bus đi, phản quân thả bốn mươi con tin ra, đúng lúc Jeibili ở chính giữa đám con tin, không thể không đi theo bọn họ.
Trong nháy mắt ở đại sảnh đã thiếu đi một nửa số phản quân và một nửa số con tin, không gian rộng mở rất nhiều, mục tiêu bắn tỉa càng trở nên dễ tập trung.
Trong vô tuyến điện ở tai Pearl truyền đến giọng Thiện Minh, “Chú ý cửa sổ, súng nổ thì chạy tới mang Aulastine tới phòng khách, không cần đi đường lớn, mục tiêu quá lớn.” Pearl nhìn hướng Thẩm Trường Trạch và Dan để xác nhận mệnh lệnh bằng ánh mắt.
Thẩm Trường Trạch lặng lẽ cầm súng lục bỏ túi trong lòng, trong lòng bồn chồn hồi hộp, đây là lần đầu tiên nó chấp hành một nhiệm vụ chân chính, đối phó với kẻ địch chân chính. Có lẽ nó sẽ lập tức giết người, nó có thể bảo vệ tốt chủ thuê không, nó có thể xuất sắc giống ba hay không, tay đứa nhỏ hơi hơi có chút run rẩy.
Kẻ bắt cóc canh giữ cửa thoát hiểm bị vô thanh vô tức xử lý, đặc công cố ý tạo tiếng vang ở thang máy, lập tức hấp dẫn sự chú ý của đám phản quân còn lại.
Ngay tại lúc bọn họ muốn đi xem xét thang máy, đội trưởng đặc công ôm một khẩu súng máy tự động cải tiến Gatling m134, mặc áo chống đạn trực tiếp từ lầu ba hạ xuống cửa sổ lầu hai. Mỗi phút ba trăm phát liên tục căn bản không phải thứ người bình thường có thể thừa nhận, nhưng đội trưởng đặc công cao lớn uy mãnh này lại cứ thế khiêng thứ đó đứng đối diện cách một lớp cửa thủy tinh với phản quân trong đại sảnh, bắt đầu tiến hành bắn phá điên cuồng.
Từ lúc Pearl nhìn thấy giày hành quân của đội trưởng thì đã quay lại đối diện với đám tân khách dùng khẩu hình gào lên bảo họ nằm sấp xuống.
Sự chú ý của nhóm phản quân đều bị tiếng súng ở thang máy hấp dẫn, chờ bọn họ phát hiện ra sự khác thường, tiếng súng đã nổ vang, đã có không ít người bị bắn ra mấy cái lỗ máu trên thân thể.
Những tân khách vốn đang ngồi xổm đều nằm sấp xuống đất, có người bị mảnh thủy tinh tạc đến kêu gào, nhưng không ai dám đứng lên.
Thẩm Trường Trạch cắt đứt dây thừng của Aulastine, đẩy hắn ngã xuống đất.
Người của Du Chuẩn và đặc công đột nhiên vọt ra từ các phương hướng của đại sảnh, vây toàn bộ phản quân vào giữa trung gian.
Thủ lĩnh phản quân biết đại thế đã mất, nghiêng người trên mặt đất, ý đồ nhắm họng súng vào Aulastine.
Thẩm Trường Trạch bắn một phát súng về phía hắn, phát súng này trúng vào cánh tay hắn, thủ lĩnh chịu đau lại một lần ý đồ nâng nòng súng lên, Thẩm Trường Trạch đã lấy tốc độ kinh người như một con mèo vọt tới trước mặt hắn, rút Nanh hổ bên hông ra, hô to một tiếng, một đao chém trúng cánh tay thủ lĩnh, cũng đá rơi súng máy trong tay hắn.
Máu từ động mạch nóng hầm hập văng lên mặt Thẩm Trường Trạch, trong lòng nó chỉ không ngừng run rẩy, nhưng đồng thời lại có một loại cảm giác dã tính đã phá tan nhà giam, hưng phấn được phóng thích triệt để.
Thủ lĩnh rút ra mã tấu trước ngực chém ra, đứa nhỏ ấn đầu của hắn xuống lấy tay chống đỡ, lộn ngược ra sau một cái, nhảy tới trên lưng thủ lĩnh kia.
Không ai nghĩ rằng một đứa nhỏ sẽ có tốc độ và sức phản ứng nhanh như vậy, đầu mục kia muốn xoay người thì đã không kịp.
Trong nháy mắt khi đứa nhỏ giơ đao lên, ánh chớp lóe lên, nó chợt nhớ lại một lần kia gặp Jim trong rừng. Thời điểm đó, nó chính là vì chần chừ mà không đâm một đao này, làm hại chính mình thiếu chút nữa bị bóp chết.
Lần này…… Ánh mắt Thẩm Trường Trạch trở nên sâu thẳm lãnh khốc, nó hung hăng đâm một phát, đâm từ dưới lên trên vào phổi thủ lĩnh.
Một đao này đâm xuống, thủ lĩnh liền không thể động đậy. Mắt hắn mở to, không thể phát ra tiếng, lại không thể lập tức chết đi, chỉ có thể thống khổ quay cuồng trên mặt đất.
Đứa nhỏ nhìn thấy tuyệt vọng và thống khổ trong mắt hắn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Cũng may Pearl lên tiếng gọi nó tỉnh táo lại.
Pearl đã cởi được dây thừng, kéo Aulastine chạy theo hướng phòng khách, đại sảnh tiệc đã biến thành một lò sát sinh đẫm máu, nơi nơi là phản quân bị giết và tân khách bị vạ lây.
Có một vài tân khách bình thường như ruồi bọ không đầu cũng đi theo phía sau bọn họ chạy tới phòng khách. Đó là một dấu hiệu tốt, cho dù phản quân còn năng lực bắn lén thì cũng rất khó nhắm vào Aulastine.
Hai người Du Chuẩn bọc kín đường lui, bọn họ thuận lợi chạy vào hành lang nhỏ hẹp tới phòng khách.
Dan kêu lên ở phía sau, “Lên tầng cao nhất, công ti phái trực thăng đến.”
Aulastine theo bản năng chạy tới thang máy.
Thẩm Trường Trạch chạy nhanh tới đẩy hắn, “Đi thang bộ!”
Aulastine run giọng nói: “Tòa nhà này có hơn ba mươi tầng!”
Thẩm Trường Trạch không cho hắn chen vào nói: “Thang bộ!”
Aulastine bị khí thế của nó trấn im, giúp con gái chạy theo hướng cửa thoát hiểm.
Phía sau họ còn theo hơn mười người khách, tất cả đều đem bọn họ làm cọng cỏ cứu mạng, chạy theo vào cửa thoát hiểm, bắt đầu đi thang bộ.
Những nhà tư bản này bình thường khuyết thiếu rèn luyện trầm trọng, cả đám mệt đến thở hồng hộc, Aulastine gần như là được Pearl và Thẩm Trường Trạch tha đi lên .
Càng lên cao tân khách bị bỏ lại càng nhiều, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại vài người đàn ông tuổi trẻ lực tráng còn có thể đuổi kịp bọn họ.
Mắt thấy sẽ đi đến đỉnh tòa nhà, đột nhiên Thẩm Trường Trạch cảm thấy một trận tim đập nhanh quen thuộc, đây là một loại trực giác đối với nguy hiểm của nó. Vừa rồi nó vẫn bị vây ở chiến trường trải đầy sát khí, nó có chút hoài nghi có phải mình vẫn chưa thoát khỏi trạng thái kia hay không, nhưng hắn vẫn cảm thấy không thích hợp, nó quay đầu lại thật mạnh.
Chỉ thấy một người đàn ông da trắng đi ở phía sau họ đang lấy thứ gì đó trong ngực ra.
Vị trí họ bị vây vừa lúc ở khoảng giữa hai đoạn cầu thang, người đàn ông dưới lầu rất dễ dàng nhắm vào Aulastine, nhưng Thẩm Trường Trạch cũng không thể nhắm vào hắn.
Pearl quay đầu vừa thấy, nhanh chóng bắn một phát súng về phía người đàn ông kia, nhưng vị trí của họ góc độ không tốt, phát súng này không trúng, chỉ chỉ làm cho bụi vữa trên tường bay loạn, người đàn ông kia lại bắn một phát súng về phía Aulastine.
Thẩm Trường Trạch đạp Aulastine một cái, Aulastine lăn từ trên cầu thang xuống, viên đạn bay sát qua thân thể hắn, để lại trên tường một lỗ đạn.
Thẩm Trường Trạch lăn qua vòng bảo hộ, nhờ thân thể thấp bé mà xuyên qua đám tân khách chướng mắt mà nhảy tới chỗ người đàn ông kia.
Nó ôm người nọ lăn xuống thang lầu, cầm lấy cổ tay người nọ hung hăng dúi xuống nền xi măng, ý đồ giật lấy súng của hắn.
Không người này một bộ nhã nhặn nhưng lại khó đối phó, phất tay dùng báng súng nện lên đầu Thẩm Trường Trạch.
Thái dương Thẩm Trường Trạch lập tức chảy máu, lại vẫn tiếp tục muốn đi đoạt súng của hắn. Một tay hắn nắm chặt súng, một tay định bóp cổ nó, hơn nữa còn quay cuồng không ngừng trên mặt đất cùng với thân thể đứa nhỏ.
Quay cuồng như vậy làm Perl thực sự không thể nhắm trúng.
Tay cầm mã tấu của đứa nhỏ đâm tới người đàn ông, hắn bắt lấy cổ tay nó, mã tấu cách mắt hắn chỉ khoảng bốn năm cm, hai người hung hăng cắn răng, điên cuồng mà phân cao thấp.
Người đàn ông nhấc chân hung hăng đá tới gáy Thẩm Trường Trạch, cảm giác được sau lưng có gió, đứa nhỏ xoay người lăn tới một bên, cũng một đá một cú vào bụng người đàn ông.
Súng lục của người đàn ông lại hướng vào Thẩm Trường Trạch một lần nữa, Thẩm Trường Trạch đá văng tay hắn ra, thừa dịp trước ngực hắn mở rộng, hung ác bổ vào trong lòng hắn, Nanh hổ trong tay chuẩn xác cắm vào trái tim hắn.
Toàn bộ quá trình cận chiến chỉ có hơn mười giây, người đàn ông kia đã nuốt xuống một hơi cuối cùng.
Tất cả mọi người khiếp đảm và sợ hãi nhìn đứa nhỏ mười tuổi này, vì thái độ bình tĩnh dũng mãnh trước cuộc cận chiến sinh tử, cùng với một đao quyết tuyệt cuối cùng của nó kia.
Thẩm Trường Trạch rút Nanh hổ ra, nhìn người kia ngã vào vũng máu, màu sắc đỏ tươi làm ánh mắt nó đau đớn, nhưng nó đã không còn cảm giác khẩn trương và áy náy khi giết người nữa. Nó run rẩy, bởi vì máu trong thân thể nó đang sôi trào, có một cơn thú tính cường liệt đang quay cuồng trong cơ thể nó. Nó không rõ đó là một loại cảm giác như thế nào, làm nó sợ hãi, lại……
Đứa nhỏ cởi áo khoác Âu phục đã bị tàn phá không chịu nổi ra, cầm đao đi trở về cầu thang một lần nữa, liếc nhìn Pearl một cái.
Pearl sờ sờ đầu nó, híp mắt cười, “Cậu làm tốt lắm.”
Đứa nhỏ mím môi, nâng Aulastine ở dưới đất lên, “Đi mau.”
Aulastine cũng không dám để đứa nhỏ nâng chạy nữa, ánh mắt nhìn nó cũng có thay đổi.
Thiện Minh đợi mấy người theo đuôi bọn họ chạy lên qua cửa thoát hiểm, bọn họ đều bị thương chút ít, nhưng không quá nghiêm trọng.
Trên tầng cao nhất quả nhiên máy bay trực thăng của công ti đã hạ xuống, Thẩm Trường Trạch và Pearl kéo Aulastine chạy như điên về phía thắng lợi và an toàn.
Đột nhiên, một chân đứa nhỏ dẫm lên một khối gạch trên mặt đất, khối đó hơi hơi lõm xuống dưới. Đây chỉ là một sự biến hóa cực kỳ nhỏ bé, nhưng trong lòng đứa nhỏ run lên một trận, bắt buộc cái chân đang muốn nâng lên của mình lại chậm rãi đè ép trở lại.
Pearl nhìn nó một cái,“Làm sao vậy?”
Đứa nhỏ nhìn thoáng qua dưới chân, nó không quá xác định, nhưng cảm giác kỳ quái này nó đã trải qua vài lần trong lúc diễn tập.
Trong nháy mắt trán đứa nhỏ đã đổ mồ hôi lạnh, nó nói: “Các người đi trước.”
Pearl đẩy Aulastine, “Lên máy bay.” Sau đó ngồi xổm xuống, nàng sờ sờ khối gạch dưới chân Thẩm Trường Trạch, cẩn thận dùng đầu ngón tay cảm giác, chỗ lõm xuống lộ ra một khe hở, không hẹp, vì ánh sáng quá mờ nên không thấy rõ bên trong là cái gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm, Pearl có thể khẳng định dưới chân đứa nhỏ này là bom cảm ứng áp lực.
Loại này bom sẽ ở được khởi động trong nháy mắt khi có người dẫm lên, một khi nhấc chân thì lập tức bạo tạc. Thứ này chỉ có thể cảm ứng với áp lực được gây ra trên nó, trên chiến trường trước mắt không có bất cứ điều kiện gì có thể tính ra được một cái dẫm này của đứa nhỏ rốt cuộc đã gây ra áp lực cho thiết bị cảm ứng là bao nhiêu, cho nên không có thứ gì khác có thể thay thế, trong lòng Pearl hận nhảy vài cái, an ủi nó: “Đừng nhúc nhích, đừng sợ.”
Thẩm Trường Trạch nói: “Chị mau bảo Aulastine lên máy bay, đuổi hết bọn tân khách linh tinh xuống lầu, dưới lầu hẳn là đã an toàn .”
Lúc này Thiện Minh và đám người Dan cản phía sau cũng vọt đi lên, liếc một cái liền thấy cảnh tượng trước mắt.
Thẩm Trường Trạch quay đầu kêu lên: “Đừng tới đây !!”
Cảnh sát đứng ngoài cửa khách sạn dùng loa khuếch đại âm thanh hô lớn, yêu cầu được nói chuyện với bọn phản động.
Thủ lĩnh kia liền nói ra điều kiện bọn họ đã sớm chuẩn bị tốt, quả nhiên là nhằm vào công ti Jason Autari, đầu tiên bọn họ yêu cầu công ti hủy bỏ hợp đồng vũ khí với chính phủ Nigeria, đưa hàng tới cảng để người của họ tiếp quản, tiếp theo bọn họ yêu cầu hai triệu đôla Mĩ tiền mặt, chuẩn bị tốt đặt trên xe để người của họ mang đi. Hắn nói hắn sẽ chia đôi số người ra để mang tiền và vũ khí tới cảng, những người khác ở lại khách sạn, đợi cho vũ khí, tiền mặt và người đều đã lên thuyền , bọn họ mới có thể thả con tin. Thủ lĩnh còn nói, từ giờ trở đi cứ qua một giờ sẽ bắn chết một con tin là người nổi tiếng, cho đến ngày hôm sau trước khi mặt trời mọc, nếu không thỏa mãn yêu cầu của họ, bọn họ sẽ cho nổ toàn bộ khách sạn.
Pearl nhìn đồng hồ, bây giờ là hơn mười giờ tối, cách lúc mặt trời mọc cũng chỉ còn khoảng sáu bảy giờ.
Rất nhiều người ở đại sảnh bữa tiệc đều thấp giọng khóc lên, Thẩm Trường Trạch khóc gọi mẹ một tiếng, sau đó lui vào trong lòng Pearl. Phản quân nhìn nó một cái, cũng không nghi ngờ một đứa nhỏ có gì lạ.
Pearl dựa vào góc tường, ôm nó vào trong ngực. Thẩm Trường Trạch không có tóc che, thiết bị truyền tin chỉ có thể nhét trong túi, bây giờ không cách nào lấy ra được, nó chôn đầu mình vào cổ nàng, thấp giọng nói: “Ba nói cái gì?”
Pearl vuốt đầu nó, làm bộ đang an ủi nó, dùng giọng cực nhỏ nói, “Bảo chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ, bên trong con tin có lẽ có nội gián của phản quân, nói chúng ta để ý.”
Thẩm Trường Trạch nhỏ giọng nói, “Tôi cảm thấy khả năng này không lớn, những người này vốn không định sống rời đi, bọn họ làm việc không có kế hoạch, đơn giản thô bạo, giấu người của mình vào trong nhóm con tin là vì khi nhiệm vụ thất bại thì có thể tìm kiếm đường lui, nhưng bọn họ…… thoạt nhìn không nghĩ tới đường lui. Theo như họ nói, một nửa số người ở lại khách sạn kia hầu như không có hi vọng sống sót.”
Pearl nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, “Có lý, nhưng chúng ta không thể sơ suất.”
Ngay lúc phản quân giằng co với cảnh sát, người trong đại sảnh sợ hãi bất an, Al và Thiện Minh đang ở ngoài định ra kế hoạch tác chiến.
Al thu được một ít tin tức của phản quân từ chỗ Jush và Cosky, ngoài mấy người ở cửa bị đám Cali giết, trong đại sảnh bữa tiệc đại khái có hai mươi bảy người, vũ khí hạng nặng chỉ có một súng máy m249, ở trong tay tên thủ lĩnh, ngoài ra còn có ak47. Căn cứ vào phán đoán của Jush khi nhặt được trên người một thi thể, đây là loại AK hay dùng nhất ở các vùng núi Rumani, món đồ chơi này chỉ có thể bắn thẳng vào ***g ngực, tính nhắm trúng rất kém, xem ra đám phản quân này chuẩn bị không đầy đủ, hơn nữa còn rất nghèo nàn. Tuy nhiên trên người họ treo không ít lựu đạn, có lẽ trong ba lô còn có những quả bom khác, nhưng vì thời gian khẩn cấp, Jush chưa kịp lấy ba lô của thi thể. Hiện giờ hắn và Cosky tránh ở chỗ nấp trong đại sảnh, tùy tiện di chuyển có nguy cơ bị phản quân canh giữ ở đại sảnh bữa tiệc ở lầu hai phát hiện.
Johor thì nằm sấp trên đường ống thông gió, hắn cách nhóm phản quân rất gần, nhưng phạm vi thị lực hữu hạn, hơn nữa hắn không dám lộn xộn, sợ làm ra động tĩnh, liền trực tiếp bị bắn thành cái sàng .
Cảnh sát đang đối thoại với phản quân, yêu cầu bọn họ không cần thương tổn con tin. Thiện Minh và Al mang người hội hợp ở lầu ba, tìm đường xuống phòng khách lầu hai mà không gây kinh động kẻ bắt cóc.
Từ lầu ba xuống lầu hai tổng cộng có ba con đường, một là thang máy, một là cửa thoát hiểm, còn một là cầu thang điêu khắc gỗ xa hoa rộng đến hai mét, dẫn tới chính giữa sảnh tiệc. Cái cuối cùng quá mức phô trương, chắc chắn không dùng được, nhưng thang máy và cửa thoát hiểm cũng đều đã bị phản quân phong tỏa.
Bởi vì đối tượng bọn họ phải bảo vệ là đối tượng mà phản quân giám thị chặt chẽ nhất, hơn nữa số lượng phản quân không ít, áp dụng phương pháp tập kích mạnh mẽ rất dễ dàng khiến kẻ bắt cóc chó cùng rứt giậu, giết chết Aulastine, cho nên ở lại trong khách sạn cơ bản chính là tử cục, phải nghĩ cách lừa hầu hết phản quân đi ra ngoài, còn lại thì giải quyết bằng đánh lén.
Vừa lúc này, người phụ trách của công ti cũng liên hệ với Al, Al trình bày kế hoạch của mình một lần, yêu cầu hắn thuyết phục chính phủ phối hợp, chuẩn bị tốt tiền và xe vận chuyển, dụ dỗ một nửa số kẻ bắt cóc lên xe.
Người phụ trách của công ti nghe xong kế hoạch của hắn, cảm thấy tập kích mạnh mẽ rất nguy hiểm, hắn yêu cầu bọn họ bảo đảm tính mạng an toàn cho những con tin khác.
Al phát hỏa, “Bảo đảm tính mạng an toàn cho những con tin khác là có ý gì?”
“Ở đây đều là người có uy tín ở New York, xảy ra vấn đề đều rất phiền toái.”
Al lạnh lùng nói: “Đây không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của chúng tôi, chúng tôi chỉ phụ trách bảo vệ một mình Aulastine, không có trách nhiệm làm thiên sứ cứu vớt cả nhân loại.”
Người phụ trách rơi vào đường cùng cầu xin bọn họ phối hợp với cảnh sát giải cứu con tin. Bây giờ đặc công đang từ bên ngoài leo lên tiến vào khách sạn, nếu bọn họ có thể phối hợp, công ti đồng ý nâng cao tiền thuê, nếu không một khi công ti rơi vào khởi tố, bồi thường đến táng gia bại sản cũng không giải quyết nổi.
Al rơi vào đường cùng đành phải đáp ứng, chỉ có thể cùng Thiện Minh nghĩ kế hoạch khác.
Bởi vì vị trí bắn tỉa đã bị người của Du Chuẩn khống chế, đặc công Mĩ không phí quá nhiều công sức đã đi được vào khách sạn, đặc công lên đây có bảy tám người, bọn họ hội hợp ở lầu ba. Tuy rằng lần này cần hợp tác hành động, nhưng những đặc công này bận tâm bọn họ là lính đánh thuê, mà đám Thiện Minh lại không coi trọng cảnh sát Mĩ, không khí giữa hai bên cũng không tốt lắm.
Đội trưởng đội đặc công là một cựu bộ đội đặc chủng hơn bốn mươi tuổi, mũi khoằm như mỏ ưng, bộ dạng cực kì có khí thế, vừa lên đã muốn chỉ huy bọn Al.
Al không quan tâm hắn mà thông qua bộ đàm liên hệ với Pearl, Dan và Jeibili, yêu cầu bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, một khi nhận được mệnh lệnh thì phải toàn lực che giấu Aulastine rời xa họng súng của phản quân, lại bảo Jush và Cosky bọn họ nghĩ cách tiếp cận đại sảnh, chờ thời cơ hành động.
Bây giờ phiền toái là Jush không thể lấy được vũ khí hạng nặng, Jush là tay hỏa lực của họ, nhờ hình thể khổng lồ và sức mạnh kinh người mà luôn sắm vai người điều khiển hỏa lực. Hắn là người duy nhất có thể dùng súng máy Gatling sáu nòng để bắn phá mà không bị chấn đến bàn tay nứt toác chân răng chảy máu, bọn họ vô cùng cần một người như vậy đến áp chế súng máy của đối phương.
Đội trưởng đặc công nghe xong kế hoạch của bọn họ, cảm thấy có thể làm, vì thế chủ động đề cử một đội viên của hắn.
Mấy người nghĩ xong kế hoạch, liền bắt đầu phân phối nhân viên, những người phụ trách tập kích thang máy và cửa thoát hiểm đều đã vào vị trí.
Đội đặc công gắn camera siêu nhỏ vào đầu gậy buông từ lầu ba xuống bên ngoài cửa sổ lầu hai. Bởi vì mục tiêu nhỏ nên không ai phát hiện, bọn họ từ ngoài cửa sổ thấy được tình hình bên trong, con tin tất cả đều ngồi cuộn mình ở cạnh một góc bên song cửa sổ, phản quân có đứng cũng có ngồi, xem ra cảnh giác tính không thấp.
Rất nhanh đã hết một giờ, chính phủ chậm chạp không trả lời, thủ lĩnh phản quân kéo một người đàn ông trung niên trên mặt đất lên, đẩy ông ta ra cửa đại sảnh, “Đi.”
Người đàn ông kia sợ tới mức cứng người, giống như không hiểu mà nhìn hắn.
Hắn hô to một tiếng,“Đi !”
Người đàn ông nhanh chân bỏ chạy xuống thang lầu, chạy thục mạng ra cửa lớn, ngoài cửa cảnh sát hướng hắn hô to, “Nằm xuống!”
Nhưng đã quá trễ, một viên đạn xuyên qua đầu hắn, máu tươi nháy mắt phun tung toé trên thảm may thủ công sang quý, nhuộm màu vàng nhạt thanh nhã thành đỏ máu, sinh mệnh mới vừa còn sống kia nằm trên thảm co quắp vài cái, liền biến thành một khối thi thể.
Cảm xúc của tân khách càng thêm không khống chế được, sinh ra một trận rối loạn không nhỏ, khẩu súng của thủ lĩnh chỉ hướng bọn họ, bọn họ mới nhịn xuống tiếng khóc kêu.
Thủ lĩnh hô lớn: “Một giờ.”
Aulastine đã sợ tới mức xanh cả mặt, tuy rằng tự hắn không hề ý thức được, nhưng hắn đã không ngừng liếc về phía Pearl.
Hành động của hắn cuối cùng cũng khiến cho thủ lĩnh chú ý, thủ lĩnh dùng nòng súng đẩy hắn, “Ngài Aulastine, ngài cứ nhìn về phía này hoài, có cái gì vậy?” Thủ lĩnh nhìn theo ánh mắt hắn, thấy được một mỹ nữ tuyệt sắc, và một đứa nhỏ sợ tới mức lui trong lòng nàng.
Thủ lĩnh nhướng cằm về phía Pearl, lập tức có người tiến lên kéo hai người trong đám người ra.
Trong lòng Pearl mắng to Aulastine là đồ ngu ngốc, dại dột hết thuốc chữa giống hệt con gái hắn. Có lẽ là nhiều năm sống qua kiếp lính đánh thuê làm nàng quên đi sợ hãi và ỷ lại, nàng đã quên rằng khi người thường kinh hách quá độ nhất định sẽ tìm kiếm cái gì hoặc người nào đó có thể cho mình cảm giác an toàn, khó trách Aulastine chỉ một mực nhìn nàng.
Thủ lĩnh nắm cằm Pearl, “Cô là ai?”
Pearl giả bộ sợ hãi, “Tôi là bạn gái ông ấy.”
“Còn thằng nhóc này?” Thủ lĩnh lật nghiêng đầu Thẩm Trường Trạch, nhận ra nó là người châu Á.
“Là đứa con ông ấy nhận nuôi.”
Thẩm Trường Trạch lập tức bổ nhào vào người Aulastine, “Ba ơi!”
Tất cả mọi người sửng sốt một giây, nhưng cũng không làm ra nhiều phản ứng.
Thủ lĩnh gọi người trói Pearl lại cùng với con gái của Aulastine, trói Pearl xong người nọ muốn tìm dây thừng trói Thẩm Trường Trạch. Thủ lĩnh khoát tay áo, một nụ cười mười phần khát máu, “Không cần, tiếp theo đến lượt nó.”
Thẩm Trường Trạch và Aulastine ngực dán ngực, nó nhanh chóng nói một câu “Đừng nhúc nhích” bên tai Aulastine. Aulastine là một người mập mạp, nhìn từ bên trái thì che hết Thẩm Trường Trạch, Thẩm Trường Trạch lặng lẽ đưa tay luồn vào Âu phục, lấy ra một con dao côn cụ nhiều chức năng.
Bởi vì phản quân chiếm ưu thế, bọn họ trói Aulastine rất ẩu, buộc hai tay hắn vào trước ngực, vừa lúc Thẩm Trường Trạch lui trong lòng hắn, lặng lẽ cắt dây thừng của hắn, chỉ để lại vài đoạn dây còn gắn với nhau.
Aulastine cảm giác được động tác của nó nhưng không dám động đậy cũng không dám cúi đầu, sợ bị phản quân phát hiện.
Có con tin vừa bị bắn chết làm lời đe dọa, cuối cùng chính phủ cũng không thể không tạm thời đồng ý yêu cầu của phản quân. Bọn họ dựa theo yêu cầu đặt vũ khí và tiền mặt đã chuẩn bị tốt vào một chiếc xe bus, đồng thời bọn họ yêu cầu phản quân hãy tỏ ra thành ý, sau khi đồng bọn lên xe thì thì hãy phóng thích một số con tin.
Phản quân bắt đầu rút thăm, chỉ có một nửa trong số họ có thể mang theo mười con tin rời đi, tới cảng lên thuyền, mang theo đầy đủ chiến lợi phẩm trở về quốc gia của mình, những người còn lại vận mệnh gần như đã được định đoạt.
Mười ba người rút thăm rất nhanh, trên mặt những người không rút trúng mang theo kiên nghị và bất khuất, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng chịu chết.
Mười ba phản quân chọn lựa mười con tin, giúp bọn họ đi qua đại sảnh, lên ô tô. Pearl nhẹ nhàng thở ra, bởi vì con tin họ chọn lựa phần lớn là phụ nữ và người lớn tuổi, nếu là Dan hoặc Jeibili bị mang đi thì phiền toái.
Sau khi xe bus đi, phản quân thả bốn mươi con tin ra, đúng lúc Jeibili ở chính giữa đám con tin, không thể không đi theo bọn họ.
Trong nháy mắt ở đại sảnh đã thiếu đi một nửa số phản quân và một nửa số con tin, không gian rộng mở rất nhiều, mục tiêu bắn tỉa càng trở nên dễ tập trung.
Trong vô tuyến điện ở tai Pearl truyền đến giọng Thiện Minh, “Chú ý cửa sổ, súng nổ thì chạy tới mang Aulastine tới phòng khách, không cần đi đường lớn, mục tiêu quá lớn.” Pearl nhìn hướng Thẩm Trường Trạch và Dan để xác nhận mệnh lệnh bằng ánh mắt.
Thẩm Trường Trạch lặng lẽ cầm súng lục bỏ túi trong lòng, trong lòng bồn chồn hồi hộp, đây là lần đầu tiên nó chấp hành một nhiệm vụ chân chính, đối phó với kẻ địch chân chính. Có lẽ nó sẽ lập tức giết người, nó có thể bảo vệ tốt chủ thuê không, nó có thể xuất sắc giống ba hay không, tay đứa nhỏ hơi hơi có chút run rẩy.
Kẻ bắt cóc canh giữ cửa thoát hiểm bị vô thanh vô tức xử lý, đặc công cố ý tạo tiếng vang ở thang máy, lập tức hấp dẫn sự chú ý của đám phản quân còn lại.
Ngay tại lúc bọn họ muốn đi xem xét thang máy, đội trưởng đặc công ôm một khẩu súng máy tự động cải tiến Gatling m134, mặc áo chống đạn trực tiếp từ lầu ba hạ xuống cửa sổ lầu hai. Mỗi phút ba trăm phát liên tục căn bản không phải thứ người bình thường có thể thừa nhận, nhưng đội trưởng đặc công cao lớn uy mãnh này lại cứ thế khiêng thứ đó đứng đối diện cách một lớp cửa thủy tinh với phản quân trong đại sảnh, bắt đầu tiến hành bắn phá điên cuồng.
Từ lúc Pearl nhìn thấy giày hành quân của đội trưởng thì đã quay lại đối diện với đám tân khách dùng khẩu hình gào lên bảo họ nằm sấp xuống.
Sự chú ý của nhóm phản quân đều bị tiếng súng ở thang máy hấp dẫn, chờ bọn họ phát hiện ra sự khác thường, tiếng súng đã nổ vang, đã có không ít người bị bắn ra mấy cái lỗ máu trên thân thể.
Những tân khách vốn đang ngồi xổm đều nằm sấp xuống đất, có người bị mảnh thủy tinh tạc đến kêu gào, nhưng không ai dám đứng lên.
Thẩm Trường Trạch cắt đứt dây thừng của Aulastine, đẩy hắn ngã xuống đất.
Người của Du Chuẩn và đặc công đột nhiên vọt ra từ các phương hướng của đại sảnh, vây toàn bộ phản quân vào giữa trung gian.
Thủ lĩnh phản quân biết đại thế đã mất, nghiêng người trên mặt đất, ý đồ nhắm họng súng vào Aulastine.
Thẩm Trường Trạch bắn một phát súng về phía hắn, phát súng này trúng vào cánh tay hắn, thủ lĩnh chịu đau lại một lần ý đồ nâng nòng súng lên, Thẩm Trường Trạch đã lấy tốc độ kinh người như một con mèo vọt tới trước mặt hắn, rút Nanh hổ bên hông ra, hô to một tiếng, một đao chém trúng cánh tay thủ lĩnh, cũng đá rơi súng máy trong tay hắn.
Máu từ động mạch nóng hầm hập văng lên mặt Thẩm Trường Trạch, trong lòng nó chỉ không ngừng run rẩy, nhưng đồng thời lại có một loại cảm giác dã tính đã phá tan nhà giam, hưng phấn được phóng thích triệt để.
Thủ lĩnh rút ra mã tấu trước ngực chém ra, đứa nhỏ ấn đầu của hắn xuống lấy tay chống đỡ, lộn ngược ra sau một cái, nhảy tới trên lưng thủ lĩnh kia.
Không ai nghĩ rằng một đứa nhỏ sẽ có tốc độ và sức phản ứng nhanh như vậy, đầu mục kia muốn xoay người thì đã không kịp.
Trong nháy mắt khi đứa nhỏ giơ đao lên, ánh chớp lóe lên, nó chợt nhớ lại một lần kia gặp Jim trong rừng. Thời điểm đó, nó chính là vì chần chừ mà không đâm một đao này, làm hại chính mình thiếu chút nữa bị bóp chết.
Lần này…… Ánh mắt Thẩm Trường Trạch trở nên sâu thẳm lãnh khốc, nó hung hăng đâm một phát, đâm từ dưới lên trên vào phổi thủ lĩnh.
Một đao này đâm xuống, thủ lĩnh liền không thể động đậy. Mắt hắn mở to, không thể phát ra tiếng, lại không thể lập tức chết đi, chỉ có thể thống khổ quay cuồng trên mặt đất.
Đứa nhỏ nhìn thấy tuyệt vọng và thống khổ trong mắt hắn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Cũng may Pearl lên tiếng gọi nó tỉnh táo lại.
Pearl đã cởi được dây thừng, kéo Aulastine chạy theo hướng phòng khách, đại sảnh tiệc đã biến thành một lò sát sinh đẫm máu, nơi nơi là phản quân bị giết và tân khách bị vạ lây.
Có một vài tân khách bình thường như ruồi bọ không đầu cũng đi theo phía sau bọn họ chạy tới phòng khách. Đó là một dấu hiệu tốt, cho dù phản quân còn năng lực bắn lén thì cũng rất khó nhắm vào Aulastine.
Hai người Du Chuẩn bọc kín đường lui, bọn họ thuận lợi chạy vào hành lang nhỏ hẹp tới phòng khách.
Dan kêu lên ở phía sau, “Lên tầng cao nhất, công ti phái trực thăng đến.”
Aulastine theo bản năng chạy tới thang máy.
Thẩm Trường Trạch chạy nhanh tới đẩy hắn, “Đi thang bộ!”
Aulastine run giọng nói: “Tòa nhà này có hơn ba mươi tầng!”
Thẩm Trường Trạch không cho hắn chen vào nói: “Thang bộ!”
Aulastine bị khí thế của nó trấn im, giúp con gái chạy theo hướng cửa thoát hiểm.
Phía sau họ còn theo hơn mười người khách, tất cả đều đem bọn họ làm cọng cỏ cứu mạng, chạy theo vào cửa thoát hiểm, bắt đầu đi thang bộ.
Những nhà tư bản này bình thường khuyết thiếu rèn luyện trầm trọng, cả đám mệt đến thở hồng hộc, Aulastine gần như là được Pearl và Thẩm Trường Trạch tha đi lên .
Càng lên cao tân khách bị bỏ lại càng nhiều, đến cuối cùng cũng chỉ còn lại vài người đàn ông tuổi trẻ lực tráng còn có thể đuổi kịp bọn họ.
Mắt thấy sẽ đi đến đỉnh tòa nhà, đột nhiên Thẩm Trường Trạch cảm thấy một trận tim đập nhanh quen thuộc, đây là một loại trực giác đối với nguy hiểm của nó. Vừa rồi nó vẫn bị vây ở chiến trường trải đầy sát khí, nó có chút hoài nghi có phải mình vẫn chưa thoát khỏi trạng thái kia hay không, nhưng hắn vẫn cảm thấy không thích hợp, nó quay đầu lại thật mạnh.
Chỉ thấy một người đàn ông da trắng đi ở phía sau họ đang lấy thứ gì đó trong ngực ra.
Vị trí họ bị vây vừa lúc ở khoảng giữa hai đoạn cầu thang, người đàn ông dưới lầu rất dễ dàng nhắm vào Aulastine, nhưng Thẩm Trường Trạch cũng không thể nhắm vào hắn.
Pearl quay đầu vừa thấy, nhanh chóng bắn một phát súng về phía người đàn ông kia, nhưng vị trí của họ góc độ không tốt, phát súng này không trúng, chỉ chỉ làm cho bụi vữa trên tường bay loạn, người đàn ông kia lại bắn một phát súng về phía Aulastine.
Thẩm Trường Trạch đạp Aulastine một cái, Aulastine lăn từ trên cầu thang xuống, viên đạn bay sát qua thân thể hắn, để lại trên tường một lỗ đạn.
Thẩm Trường Trạch lăn qua vòng bảo hộ, nhờ thân thể thấp bé mà xuyên qua đám tân khách chướng mắt mà nhảy tới chỗ người đàn ông kia.
Nó ôm người nọ lăn xuống thang lầu, cầm lấy cổ tay người nọ hung hăng dúi xuống nền xi măng, ý đồ giật lấy súng của hắn.
Không người này một bộ nhã nhặn nhưng lại khó đối phó, phất tay dùng báng súng nện lên đầu Thẩm Trường Trạch.
Thái dương Thẩm Trường Trạch lập tức chảy máu, lại vẫn tiếp tục muốn đi đoạt súng của hắn. Một tay hắn nắm chặt súng, một tay định bóp cổ nó, hơn nữa còn quay cuồng không ngừng trên mặt đất cùng với thân thể đứa nhỏ.
Quay cuồng như vậy làm Perl thực sự không thể nhắm trúng.
Tay cầm mã tấu của đứa nhỏ đâm tới người đàn ông, hắn bắt lấy cổ tay nó, mã tấu cách mắt hắn chỉ khoảng bốn năm cm, hai người hung hăng cắn răng, điên cuồng mà phân cao thấp.
Người đàn ông nhấc chân hung hăng đá tới gáy Thẩm Trường Trạch, cảm giác được sau lưng có gió, đứa nhỏ xoay người lăn tới một bên, cũng một đá một cú vào bụng người đàn ông.
Súng lục của người đàn ông lại hướng vào Thẩm Trường Trạch một lần nữa, Thẩm Trường Trạch đá văng tay hắn ra, thừa dịp trước ngực hắn mở rộng, hung ác bổ vào trong lòng hắn, Nanh hổ trong tay chuẩn xác cắm vào trái tim hắn.
Toàn bộ quá trình cận chiến chỉ có hơn mười giây, người đàn ông kia đã nuốt xuống một hơi cuối cùng.
Tất cả mọi người khiếp đảm và sợ hãi nhìn đứa nhỏ mười tuổi này, vì thái độ bình tĩnh dũng mãnh trước cuộc cận chiến sinh tử, cùng với một đao quyết tuyệt cuối cùng của nó kia.
Thẩm Trường Trạch rút Nanh hổ ra, nhìn người kia ngã vào vũng máu, màu sắc đỏ tươi làm ánh mắt nó đau đớn, nhưng nó đã không còn cảm giác khẩn trương và áy náy khi giết người nữa. Nó run rẩy, bởi vì máu trong thân thể nó đang sôi trào, có một cơn thú tính cường liệt đang quay cuồng trong cơ thể nó. Nó không rõ đó là một loại cảm giác như thế nào, làm nó sợ hãi, lại……
Đứa nhỏ cởi áo khoác Âu phục đã bị tàn phá không chịu nổi ra, cầm đao đi trở về cầu thang một lần nữa, liếc nhìn Pearl một cái.
Pearl sờ sờ đầu nó, híp mắt cười, “Cậu làm tốt lắm.”
Đứa nhỏ mím môi, nâng Aulastine ở dưới đất lên, “Đi mau.”
Aulastine cũng không dám để đứa nhỏ nâng chạy nữa, ánh mắt nhìn nó cũng có thay đổi.
Thiện Minh đợi mấy người theo đuôi bọn họ chạy lên qua cửa thoát hiểm, bọn họ đều bị thương chút ít, nhưng không quá nghiêm trọng.
Trên tầng cao nhất quả nhiên máy bay trực thăng của công ti đã hạ xuống, Thẩm Trường Trạch và Pearl kéo Aulastine chạy như điên về phía thắng lợi và an toàn.
Đột nhiên, một chân đứa nhỏ dẫm lên một khối gạch trên mặt đất, khối đó hơi hơi lõm xuống dưới. Đây chỉ là một sự biến hóa cực kỳ nhỏ bé, nhưng trong lòng đứa nhỏ run lên một trận, bắt buộc cái chân đang muốn nâng lên của mình lại chậm rãi đè ép trở lại.
Pearl nhìn nó một cái,“Làm sao vậy?”
Đứa nhỏ nhìn thoáng qua dưới chân, nó không quá xác định, nhưng cảm giác kỳ quái này nó đã trải qua vài lần trong lúc diễn tập.
Trong nháy mắt trán đứa nhỏ đã đổ mồ hôi lạnh, nó nói: “Các người đi trước.”
Pearl đẩy Aulastine, “Lên máy bay.” Sau đó ngồi xổm xuống, nàng sờ sờ khối gạch dưới chân Thẩm Trường Trạch, cẩn thận dùng đầu ngón tay cảm giác, chỗ lõm xuống lộ ra một khe hở, không hẹp, vì ánh sáng quá mờ nên không thấy rõ bên trong là cái gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm, Pearl có thể khẳng định dưới chân đứa nhỏ này là bom cảm ứng áp lực.
Loại này bom sẽ ở được khởi động trong nháy mắt khi có người dẫm lên, một khi nhấc chân thì lập tức bạo tạc. Thứ này chỉ có thể cảm ứng với áp lực được gây ra trên nó, trên chiến trường trước mắt không có bất cứ điều kiện gì có thể tính ra được một cái dẫm này của đứa nhỏ rốt cuộc đã gây ra áp lực cho thiết bị cảm ứng là bao nhiêu, cho nên không có thứ gì khác có thể thay thế, trong lòng Pearl hận nhảy vài cái, an ủi nó: “Đừng nhúc nhích, đừng sợ.”
Thẩm Trường Trạch nói: “Chị mau bảo Aulastine lên máy bay, đuổi hết bọn tân khách linh tinh xuống lầu, dưới lầu hẳn là đã an toàn .”
Lúc này Thiện Minh và đám người Dan cản phía sau cũng vọt đi lên, liếc một cái liền thấy cảnh tượng trước mắt.
Thẩm Trường Trạch quay đầu kêu lên: “Đừng tới đây !!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất