Chương 32: Chương 32
CHƯƠNG 32
“Đừng tới đây.”
Mấy người vừa mới bước vào tầng cao nhất đều dừng lại.
Thiện Minh nhìn thoáng qua liền hiểu được sao lại thế này, lúc ấy mồ hôi lạnh của hắn đã chảy ròng, hô to một tiếng, “Tất cả mọi người đứng ở tại chỗ đừng nhúc nhích !”
Nếu có người có thể bố trí một quả bom ở đường bay thì cũng có thể bố trí rất nhiều quả bom khác. Không có tân khách nào lỗ mãng dẫm phải, Thẩm Trường Trạch đúng lúc ý thức được bom tồn tại, nên nói là may mắn trong bất hạnh, nếu không một khi bạo tạc thì không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Các tân khách tán loạn xung quanh đều ngừng lại, khẩn trương nhìn Thiện Minh.
Dan mang theo vài người khác bắt đầu dùng nòng súng chạm vào các khối gạch để kiểm tra, sau đó đưa các tân khách từng bước từng bước đi ra, để bọn họ yên tâm xuống lầu, cảnh sát đã đã khống chế được khách sạn.
Thiện Minh nói với Pearl: “Để Aulastine đi trước, còn lại anh sẽ xử lý.”
Aulastine ngồi trên máy bay cấp bách muốn rời đi, hắn quả thật không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa, hắn đã rất sợ hãi.
Pearl thở dài một hơi: “Anh cần vài công cụ.”
“Anh sẽ bảo Dan giúp anh làm, em chuẩn bị dụng cụ chữa bệnh đi, anh nghĩ chúng ta sẽ đều bị thương đấy.”
Pearl lau mồ hôi trên mặt đứa nhỏ, nghiêm túc nhìn nó, “Tin tưởng ba của cậu.” Sau đó không hề do dự, lao xuống tầng dưới đi lấy trang bị của nàng.
Khi máy bay trực thăng cất cánh tạo thành một trận gió lớn, thổi trúng hai người khiến cả hai nheo mắt lại, đứng cách nhau ba mét nhìn nhau.
Thiện Minh cũng dùng nòng súng thử bom, xác định mỗi khối dưới chân đều thực sự là bom, sau đó cẩn thận đi tới trước mặt Thẩm Trường Trạch.
Đứa nhỏ nhếch đôi môi, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng hai tay nắm chặt của nó vẫn làm Thiện Minh nhận ra nó rất căng thẳng.
Thiện Minh vỗ vỗ mặt nó, “Đừng sợ.”
Đứa nhỏ lập tức tiếp lời, “Con không sợ.”
Thiện Minh ngồi xuống, lấy trong áo chống đạn ra một cái đèn pin nhỏ, để ánh sáng chiếu vào trong kẽ hở, cuối cùng hắn cũng có thể xác định dưới chân Thẩm Trường Trạch là một quả bom cảm ứng áp lực được ngụy trang tỉ mỉ. Mặc dù nhìn từ bên ngoài thì khối bom nhỏ kích thước 8×8 này chỉ giống như một viên gạch bình thường, nhưng hơi ấn xuống một chút khe hở sẽ lộ ra dưới ánh sáng các dây dẫn phức tạp màu đỏ, xanh lá, xanh lam, vàng. Cho dù là một người bình thường hay xem phim hình sự cũng biết như vậy phía dưới một thiết bị phức tạp tinh vi như thế chắc chắn sẽ không phải là chốt mở của một cái hộp nhạc được.
Thiện Minh lấy kìm công cụ trên lưng xuống, thật cẩn thận đưa kìm lần theo khe hở của quả bom áp lực đi vào, nhận ra đó là một quả bom nhỏ k209 mà hiện đang lưu hành quốc tế, được làm rất tiên tiến, tinh vi và rất có uy lực.
Đây là thiết bị có tính sát thương cực kì thâm độc, tuy rằng uy lực của nó căn bản không hẳn là có tính trí mạng, nhưng bên ngoài quả bom lại lắp đặt thêm mấy trăm mảnh đạn hình thoi, sau khi cắt vào thân thể người thì có thể chậm rãi chuyển động trong cơ thịt của người bị thương đang thống khổ giãy dụa.
Tưởng tượng như thế này, cánh tay trúng đạn, nhưng cuối cùng lại phát hiện mảnh đạn mắc ở chỗ khe hở xương bả vai, vết thương như vậy có thể làm cho bất cứ một bác sĩ ngoại khoa giàu kinh nghiệm nào cũng phải bó tay.
Thiện Minh hít vào một hơi thật sâu, dùng vô tuyến điện nói với Dan, “Đi chuẩn bị cho tôi dung dịch ngưng kết nở, mau lên!” (chả biết là cái dung dịch quái gì!!!)
Đứa nhỏ cúi đầu nhìn dây dẫn bốn màu phức tạp, tận lực bình tĩnh hỏi: “Không phải ba cần cắt dây dẫn sao? Ví dụ như chọn màu đỏ hay là màu lam.”
Thiện Minh mắng: “Về sau mi ít xem mấy cái phim ngu ngốc muốn ói kia đi, làm sao mà ta biết phải cắt dây nào, ta cũng không phải chuyên gia phá bom .”
“Vậy ba định thế nào? Con nên làm như thế nào?”
“Việc mi cần phải làm là câm miệng mi lại, khống chế được cái chân này của mi.”
Giữ nguyên một tư thế hơn mười phút, hắn biết chắc chắn chân đứa nhỏ đã cứng ngắc, nhưng nó vẫn phải tiếp tục kiên trì.
Đứa nhỏ trầm mặc trong chốc lát, nói: “Ba ơi, quả bom này hẳn là không phải do quân Nigeria kia để lại.”
“Đúng vậy, những người đó trang bị thô lậu, hơn nữa không giống như người đã được huấn luyện, bố trí quả bom này tuyệt đối là một cao thủ, có thể bố trí bom áp lực tinh xảo hoàn mỹ như thế, ta nghĩ ít nhất phải là chuyên gia bom mìn chính quy.”
“Có khi nào là cái người da trắng ở cầu thang muốn giết Aulastine không?”
Thiện Minh nghĩ nghĩ, kết hợp với vài tin tức mà trước đó Neo đã nói cho bọn họ về bối cảnh của Jason Autari, hắn nói: “Rất có khả năng, có lẽ là đối thủ của ứng cử viên thống đốc bang New York được công ti kia ủng hộ.”
Ứng cử viên mà công ti Jason Autari ủng hộ là một người theo phái chủ chiến, đối với một công ti vũ khí mà nói thế giới không yên ổn, đất nước đi quản việc khắp nơi, như vậy bọn họ mới có có thể thu lợi, tất nhiên là bất đồng chính kiến với đối thủ. Công ti đã đầu tư cho cuộc tranh cử này một khoản tiền lớn, chắc chắn đối phương cũng vậy, cho nên bọn họ đã cấu kết với quân phản chính phủ Nigeria, ngăn cản giao dịch vũ khí lần này, cũng đổ trách nhiệm để tân khách bị bắt cóc lên đầu công ti, trước giai đoạn tranh cử chắc chắn sẽ gây ra đả kích lớn cho ứng cử viên mà công ti ủng hộ.
Tuy rằng đây chỉ là Thiện Minh đoán vậy, chân tướng sự việc còn cần nhiều bằng chứng hơn, nhưng Thiện Minh cảm thấy hắn đoán đúng đến tám chín phần mười. Nếu đây là sự thật, đám chính khách này thật đúng là chẳng phải loại tốt đẹp gì, một bên vì ích lợi mà không ngừng chào hàng vũ khí giết người với toàn thế giới, một bên vì ích lợi mà có thể không để ý sự an toàn của đồng bào mình, lòng người còn hiểm ác hơn so với trên chiến trường nhiều.
Mười phút sau sau, Dan lấy dung dịch ngưng kết Thiện Minh cần đến, hắn đưa đồ cho Thiện Minh xong liền trốn xuống tầng dưới, trước khi đi hắn nói cho Thiện Minh xe cứu thương đã ở tầng dưới, Pearl thì ở cửa thang máy.
Al mang người đi phục kích chiếc xe bus chở vũ khí, tiền mặt, 13 tên phản quân cùng với 10 tân khách kia, một mình hắn ở đây cũng không giúp được cái gì, thân phận của bọn họ quá mức đặc thù, cũng không thể xin chính phủ đưa đội phá bom đến hỗ trợ, bọn họ chỉ có thể tự mình giải quyết nguy cơ trước mắt.
Thiện Minh chậm rãi thở ra một hơi, siết chặt bình dung dịch ngưng kết kia, đưa cái vòi hình mỏ chim phun nhè nhẹ qua khe hở vào trong quả bom cảm ứng áp lực, “Nghe đây, dung dịch ngưng kết có thể tạm thời làm đông cứng quả bom cảm ứng áp lực dưới chân mi, khi nào nghe thấy mệnh lệnh của ta thì lập tức ngửa ra sau, sau đó quay ngay sang trái.”
Thẩm Trường Trạch nhìn cái trán mướt mồ hôi của Thiện Minh, nhếch miệng lắc đầu, “Vậy ba thì sao? Dung dịch ngưng kết chỉ có thể duy trì nhiều nhất hai ba giây, hơn nữa loại bom cảm ứng áp lực này hơn phân nửa là có thêm linh kiện phản đông cứng.”
Thiện Minh cúi đầu, ngón tay đụng đến vòi phun, thấp giọng nói: “Mi lại nhiều lời vô nghĩa rồi.” Nói xong không chút do dự đưa vòi phun của bình dung dịch ngưng kết vào khe hở của quả bom cảm ứng áp lực! Khi nhìn thấy dung dịch màu nâu xám bởi vì tiếp xúc không khí mà biến thành một màu đen, Thiện Minh hét lớn một tiếng: “Chạy !”
Ngoài dự kiến của Thiện Minh, Thẩm Trường Trạch cũng không hành động như hắn nói, mà là khó khăn nắm lấy bờ vai của hắn, dùng hết toàn lực hướng chính mình sang bể bơi lộ thiên ở sườn sau bên trái mà nhào tới.
Không kịp mắng chửi người, không kịp thay đổi hướng cơ thể của mình, thậm chí không kịp tự hỏi, Thiện Minh thuận thế ôm lấy đứa nhỏ, ngay tức khắc xông thẳng tới chỗ bể bơi.
Mảnh vụ trong quả bom bình thường khi tản ra đều là lấy đường chân trời làm cơ sở quay góc 35 độ để tung ra, trong hoàn cảnh trước mắt gần như không có cái gì để che chắn, nơi duy nhất có thể giảm thiểu thương tổn chính là cái bể bơi cách họ cũng không gần lắm kia.
Bom nổ ầm ầm, hơi nóng hòa với tia lửa đuổi theo chân họ đến tận đây, Thiện Minh cảm giác được mảnh đạn chui vào trong thịt đau đớn, hắn liều mạng ôm Thẩm Trường Trạch vào trong lòng, liều mạng quay cuồng, cuối cùng hai người cũng cùng nhau nhảy vào bể bơi.
Bọt nước vẩy ra, hai người cùng chìm xuống.
Cũng may chỗ họ rơi xuống hình như là khu cho trẻ con, còn nông hơn cả đầu gối Thiện Minh. Thẩm Trường Trạch giãy dụa ngoi lên mặt nước, vừa ho khan vừa gọi Thiện Minh: “Ba ơi! Ba sao rồi?”
Thiện Minh biết một bên đùi và vùng bụng đã bị mảnh đạn đánh trúng, nhìn thoáng qua mặt nước bị máu tươi nhiễm đỏ, hắn khởi động thân trên, nhưng không dám lộn xộn thân dưới, tận lực để eo và chân của mình vẫn duy trì trạng thái giống như lúc ngã xuống, sợ mảnh vụn tán loạn.
Pearl và Dan đã chạy tới, Dan và Thẩm Trường Trạch đưa Thiện Minh nâng ra khỏi bể bơi, Pearl cắt toang quần và áo sơmi của hắn, tiêm thuốc tê cho hắn, lấy mảnh đạn đi. Mặc dù nhìn qua Pearl rất chăm chú và bình tĩnh, có vẻ cũng không quá lo lắng, nhưng tâm Thẩm Trường Trạch lại vặn xoắn thành một đoàn.
Nó rất vô dụng, cho dù là năm năm trước hay là bây giờ, cha nuôi của nó nhiều lần vì nó mà bị thương, kéo nó trở về từ ranh giới tử vong, nhưng nó lại không thể làm nổi chút gì vì hắn được.
Đứa nhỏ nhìn hơn mười chỗ bị mảnh đạn đánh trúng trông ghê người trên đùi Thiện Minh, máu tươi nhiễm đỏ ánh mắt nó.
Quá yếu…… Nó thật sự quá yếu, nó hận chính mình sao lại yếu như thế, lại vô dụng như thế, khi nào thì nó mới có thể bảo vệ người đàn ông này, mà không phải là nó lúc nào cũng cần người này bảo vệ!
“Đừng tới đây.”
Mấy người vừa mới bước vào tầng cao nhất đều dừng lại.
Thiện Minh nhìn thoáng qua liền hiểu được sao lại thế này, lúc ấy mồ hôi lạnh của hắn đã chảy ròng, hô to một tiếng, “Tất cả mọi người đứng ở tại chỗ đừng nhúc nhích !”
Nếu có người có thể bố trí một quả bom ở đường bay thì cũng có thể bố trí rất nhiều quả bom khác. Không có tân khách nào lỗ mãng dẫm phải, Thẩm Trường Trạch đúng lúc ý thức được bom tồn tại, nên nói là may mắn trong bất hạnh, nếu không một khi bạo tạc thì không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Các tân khách tán loạn xung quanh đều ngừng lại, khẩn trương nhìn Thiện Minh.
Dan mang theo vài người khác bắt đầu dùng nòng súng chạm vào các khối gạch để kiểm tra, sau đó đưa các tân khách từng bước từng bước đi ra, để bọn họ yên tâm xuống lầu, cảnh sát đã đã khống chế được khách sạn.
Thiện Minh nói với Pearl: “Để Aulastine đi trước, còn lại anh sẽ xử lý.”
Aulastine ngồi trên máy bay cấp bách muốn rời đi, hắn quả thật không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa, hắn đã rất sợ hãi.
Pearl thở dài một hơi: “Anh cần vài công cụ.”
“Anh sẽ bảo Dan giúp anh làm, em chuẩn bị dụng cụ chữa bệnh đi, anh nghĩ chúng ta sẽ đều bị thương đấy.”
Pearl lau mồ hôi trên mặt đứa nhỏ, nghiêm túc nhìn nó, “Tin tưởng ba của cậu.” Sau đó không hề do dự, lao xuống tầng dưới đi lấy trang bị của nàng.
Khi máy bay trực thăng cất cánh tạo thành một trận gió lớn, thổi trúng hai người khiến cả hai nheo mắt lại, đứng cách nhau ba mét nhìn nhau.
Thiện Minh cũng dùng nòng súng thử bom, xác định mỗi khối dưới chân đều thực sự là bom, sau đó cẩn thận đi tới trước mặt Thẩm Trường Trạch.
Đứa nhỏ nhếch đôi môi, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng hai tay nắm chặt của nó vẫn làm Thiện Minh nhận ra nó rất căng thẳng.
Thiện Minh vỗ vỗ mặt nó, “Đừng sợ.”
Đứa nhỏ lập tức tiếp lời, “Con không sợ.”
Thiện Minh ngồi xuống, lấy trong áo chống đạn ra một cái đèn pin nhỏ, để ánh sáng chiếu vào trong kẽ hở, cuối cùng hắn cũng có thể xác định dưới chân Thẩm Trường Trạch là một quả bom cảm ứng áp lực được ngụy trang tỉ mỉ. Mặc dù nhìn từ bên ngoài thì khối bom nhỏ kích thước 8×8 này chỉ giống như một viên gạch bình thường, nhưng hơi ấn xuống một chút khe hở sẽ lộ ra dưới ánh sáng các dây dẫn phức tạp màu đỏ, xanh lá, xanh lam, vàng. Cho dù là một người bình thường hay xem phim hình sự cũng biết như vậy phía dưới một thiết bị phức tạp tinh vi như thế chắc chắn sẽ không phải là chốt mở của một cái hộp nhạc được.
Thiện Minh lấy kìm công cụ trên lưng xuống, thật cẩn thận đưa kìm lần theo khe hở của quả bom áp lực đi vào, nhận ra đó là một quả bom nhỏ k209 mà hiện đang lưu hành quốc tế, được làm rất tiên tiến, tinh vi và rất có uy lực.
Đây là thiết bị có tính sát thương cực kì thâm độc, tuy rằng uy lực của nó căn bản không hẳn là có tính trí mạng, nhưng bên ngoài quả bom lại lắp đặt thêm mấy trăm mảnh đạn hình thoi, sau khi cắt vào thân thể người thì có thể chậm rãi chuyển động trong cơ thịt của người bị thương đang thống khổ giãy dụa.
Tưởng tượng như thế này, cánh tay trúng đạn, nhưng cuối cùng lại phát hiện mảnh đạn mắc ở chỗ khe hở xương bả vai, vết thương như vậy có thể làm cho bất cứ một bác sĩ ngoại khoa giàu kinh nghiệm nào cũng phải bó tay.
Thiện Minh hít vào một hơi thật sâu, dùng vô tuyến điện nói với Dan, “Đi chuẩn bị cho tôi dung dịch ngưng kết nở, mau lên!” (chả biết là cái dung dịch quái gì!!!)
Đứa nhỏ cúi đầu nhìn dây dẫn bốn màu phức tạp, tận lực bình tĩnh hỏi: “Không phải ba cần cắt dây dẫn sao? Ví dụ như chọn màu đỏ hay là màu lam.”
Thiện Minh mắng: “Về sau mi ít xem mấy cái phim ngu ngốc muốn ói kia đi, làm sao mà ta biết phải cắt dây nào, ta cũng không phải chuyên gia phá bom .”
“Vậy ba định thế nào? Con nên làm như thế nào?”
“Việc mi cần phải làm là câm miệng mi lại, khống chế được cái chân này của mi.”
Giữ nguyên một tư thế hơn mười phút, hắn biết chắc chắn chân đứa nhỏ đã cứng ngắc, nhưng nó vẫn phải tiếp tục kiên trì.
Đứa nhỏ trầm mặc trong chốc lát, nói: “Ba ơi, quả bom này hẳn là không phải do quân Nigeria kia để lại.”
“Đúng vậy, những người đó trang bị thô lậu, hơn nữa không giống như người đã được huấn luyện, bố trí quả bom này tuyệt đối là một cao thủ, có thể bố trí bom áp lực tinh xảo hoàn mỹ như thế, ta nghĩ ít nhất phải là chuyên gia bom mìn chính quy.”
“Có khi nào là cái người da trắng ở cầu thang muốn giết Aulastine không?”
Thiện Minh nghĩ nghĩ, kết hợp với vài tin tức mà trước đó Neo đã nói cho bọn họ về bối cảnh của Jason Autari, hắn nói: “Rất có khả năng, có lẽ là đối thủ của ứng cử viên thống đốc bang New York được công ti kia ủng hộ.”
Ứng cử viên mà công ti Jason Autari ủng hộ là một người theo phái chủ chiến, đối với một công ti vũ khí mà nói thế giới không yên ổn, đất nước đi quản việc khắp nơi, như vậy bọn họ mới có có thể thu lợi, tất nhiên là bất đồng chính kiến với đối thủ. Công ti đã đầu tư cho cuộc tranh cử này một khoản tiền lớn, chắc chắn đối phương cũng vậy, cho nên bọn họ đã cấu kết với quân phản chính phủ Nigeria, ngăn cản giao dịch vũ khí lần này, cũng đổ trách nhiệm để tân khách bị bắt cóc lên đầu công ti, trước giai đoạn tranh cử chắc chắn sẽ gây ra đả kích lớn cho ứng cử viên mà công ti ủng hộ.
Tuy rằng đây chỉ là Thiện Minh đoán vậy, chân tướng sự việc còn cần nhiều bằng chứng hơn, nhưng Thiện Minh cảm thấy hắn đoán đúng đến tám chín phần mười. Nếu đây là sự thật, đám chính khách này thật đúng là chẳng phải loại tốt đẹp gì, một bên vì ích lợi mà không ngừng chào hàng vũ khí giết người với toàn thế giới, một bên vì ích lợi mà có thể không để ý sự an toàn của đồng bào mình, lòng người còn hiểm ác hơn so với trên chiến trường nhiều.
Mười phút sau sau, Dan lấy dung dịch ngưng kết Thiện Minh cần đến, hắn đưa đồ cho Thiện Minh xong liền trốn xuống tầng dưới, trước khi đi hắn nói cho Thiện Minh xe cứu thương đã ở tầng dưới, Pearl thì ở cửa thang máy.
Al mang người đi phục kích chiếc xe bus chở vũ khí, tiền mặt, 13 tên phản quân cùng với 10 tân khách kia, một mình hắn ở đây cũng không giúp được cái gì, thân phận của bọn họ quá mức đặc thù, cũng không thể xin chính phủ đưa đội phá bom đến hỗ trợ, bọn họ chỉ có thể tự mình giải quyết nguy cơ trước mắt.
Thiện Minh chậm rãi thở ra một hơi, siết chặt bình dung dịch ngưng kết kia, đưa cái vòi hình mỏ chim phun nhè nhẹ qua khe hở vào trong quả bom cảm ứng áp lực, “Nghe đây, dung dịch ngưng kết có thể tạm thời làm đông cứng quả bom cảm ứng áp lực dưới chân mi, khi nào nghe thấy mệnh lệnh của ta thì lập tức ngửa ra sau, sau đó quay ngay sang trái.”
Thẩm Trường Trạch nhìn cái trán mướt mồ hôi của Thiện Minh, nhếch miệng lắc đầu, “Vậy ba thì sao? Dung dịch ngưng kết chỉ có thể duy trì nhiều nhất hai ba giây, hơn nữa loại bom cảm ứng áp lực này hơn phân nửa là có thêm linh kiện phản đông cứng.”
Thiện Minh cúi đầu, ngón tay đụng đến vòi phun, thấp giọng nói: “Mi lại nhiều lời vô nghĩa rồi.” Nói xong không chút do dự đưa vòi phun của bình dung dịch ngưng kết vào khe hở của quả bom cảm ứng áp lực! Khi nhìn thấy dung dịch màu nâu xám bởi vì tiếp xúc không khí mà biến thành một màu đen, Thiện Minh hét lớn một tiếng: “Chạy !”
Ngoài dự kiến của Thiện Minh, Thẩm Trường Trạch cũng không hành động như hắn nói, mà là khó khăn nắm lấy bờ vai của hắn, dùng hết toàn lực hướng chính mình sang bể bơi lộ thiên ở sườn sau bên trái mà nhào tới.
Không kịp mắng chửi người, không kịp thay đổi hướng cơ thể của mình, thậm chí không kịp tự hỏi, Thiện Minh thuận thế ôm lấy đứa nhỏ, ngay tức khắc xông thẳng tới chỗ bể bơi.
Mảnh vụ trong quả bom bình thường khi tản ra đều là lấy đường chân trời làm cơ sở quay góc 35 độ để tung ra, trong hoàn cảnh trước mắt gần như không có cái gì để che chắn, nơi duy nhất có thể giảm thiểu thương tổn chính là cái bể bơi cách họ cũng không gần lắm kia.
Bom nổ ầm ầm, hơi nóng hòa với tia lửa đuổi theo chân họ đến tận đây, Thiện Minh cảm giác được mảnh đạn chui vào trong thịt đau đớn, hắn liều mạng ôm Thẩm Trường Trạch vào trong lòng, liều mạng quay cuồng, cuối cùng hai người cũng cùng nhau nhảy vào bể bơi.
Bọt nước vẩy ra, hai người cùng chìm xuống.
Cũng may chỗ họ rơi xuống hình như là khu cho trẻ con, còn nông hơn cả đầu gối Thiện Minh. Thẩm Trường Trạch giãy dụa ngoi lên mặt nước, vừa ho khan vừa gọi Thiện Minh: “Ba ơi! Ba sao rồi?”
Thiện Minh biết một bên đùi và vùng bụng đã bị mảnh đạn đánh trúng, nhìn thoáng qua mặt nước bị máu tươi nhiễm đỏ, hắn khởi động thân trên, nhưng không dám lộn xộn thân dưới, tận lực để eo và chân của mình vẫn duy trì trạng thái giống như lúc ngã xuống, sợ mảnh vụn tán loạn.
Pearl và Dan đã chạy tới, Dan và Thẩm Trường Trạch đưa Thiện Minh nâng ra khỏi bể bơi, Pearl cắt toang quần và áo sơmi của hắn, tiêm thuốc tê cho hắn, lấy mảnh đạn đi. Mặc dù nhìn qua Pearl rất chăm chú và bình tĩnh, có vẻ cũng không quá lo lắng, nhưng tâm Thẩm Trường Trạch lại vặn xoắn thành một đoàn.
Nó rất vô dụng, cho dù là năm năm trước hay là bây giờ, cha nuôi của nó nhiều lần vì nó mà bị thương, kéo nó trở về từ ranh giới tử vong, nhưng nó lại không thể làm nổi chút gì vì hắn được.
Đứa nhỏ nhìn hơn mười chỗ bị mảnh đạn đánh trúng trông ghê người trên đùi Thiện Minh, máu tươi nhiễm đỏ ánh mắt nó.
Quá yếu…… Nó thật sự quá yếu, nó hận chính mình sao lại yếu như thế, lại vô dụng như thế, khi nào thì nó mới có thể bảo vệ người đàn ông này, mà không phải là nó lúc nào cũng cần người này bảo vệ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất