Chương 46: thánh thú
Thanh Dương lập tức chuyển vào trạng thái chuẩn bị lâm đại địch, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng ở nơi này cũng có thể xuất hiện yêu vật, thậm chí là 1 yêu vật có thực lực cường đại sánh ngang với người tu chân đã đạt tới Nguyên Anh kỳ. Nếu hắn còn ở thân thể cũ thì hắn cũng chỉ có thể đánh ngang tay với yêu vật này, còn hiện tại thì đúng là vô pháp chống đỡ.
Mà điều bất lợi nhất chính là yêu khí của yêu vật này đang vọt thẳng về phía hắn a!
Lúc này mọi người đều đang vây quanh hồng hồ tử với hy vọng mình sẽ được bảo vệ 1 cách tốt nhất, những người khỏe mạnh hữu dụng và được sủng ái thì ở vòng trong cạnh hồng hồ tử còn vòng ngoài là 1 số người già yếu, 1 số người không rõ tình huống cùng với Thanh Dương.
Nếu hồng hồ tử nguyện ý, tự nhiên có thể để Thanh Dương bên cạnh mình. Trên thực tế hồng hồ tử cũng khá thiên vị đối với những kẻ mình tự tay nhặt trở về, nếu không lúc trước khi thân thể Dịch Trạch còn chưa biến đổi xong, vẫn còn cực kỳ gầy yếu thì đã sớm đi đời nhà ma vì bị đám hải tặc tinh tế bắt nạt.
Tuy Hồng hồ tử đối xử xa cách với đám lang tế tử đó nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có chút âm thầm chiếu cố , ví dụ như hắn thường xuyên vô tình đi qua chỗ mấy hài tử đang đói khát lả người rồi vô tình làm rơi 1 cái bánh màn thầu đã biến chất nhìn không ra hình dạng. Đương nhiên, vô luận là hài tử bị hắn nhặt được hay chính bản thân hồng hồ tử đều không nghĩ đây cũng là một loại chiếu cố.( ta khẳng định hồng hồ tử có Cp—tiềm năng là không tự nhiên âm ngoan trung khuyển công or thụ)
Lần này sở dĩ Hồng hồ tử đặt Thanh Dương ở vòng ngoài vì hắn muốn Thanh Dương tự thân phải nếm trải tuyệt cảnh khủng bố, muốn sau lần giáo huấn này Thanh Dương phải ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn sa đọa cho hắn xem kịch hay.
Nhưng mà hắn tuyệt đối cũng không hy vọng tới tình cảnh Thanh Dương còn chưa kịp cho hắn lạc thú đã bị con “Quỷ” này chộp tới ăn luôn!
Nhiều năm chinh chiến giúp hắn tôi luyện được trực giác sắc bén , hồng hồ tử cũng cảm nhận được lần này con “Quỷ” kia đang thẳng hướng về phía Thanh Dương, này thật sự là kỳ quái. Trong dĩ vãng con “Quỷ” này đều âm thầm tới, chưa bao giờ cùng bọn họ giao phong chính diện, không nghĩ tới lần này lại có mục tiêu xác định như vậy.
Thanh Dương tập trung yêu lực, hiện tại hắn đang bị yêu lực cường đại khác vây khốn, không thể nhúc nhích. Thanh Dương muốn cởi bỏ thuật trói buộc này, ai biết đối phương ra tay nhanh như vậy. Một đoàn bóng trắng hiện lên, cổ Thanh Dương chợt lạnh, chỉ cảm thấy có cái gì sắc bén ngay lập tức muốn cắn đứt cổ họng của hắn.
Hắn tránh không kịp, thiếu chút nữa là bị yêu vật này đưa vào chỗ chết, đúng lúc này hồng hồ tử cư nhiên phá lệ ra tay !
Hồng Hồ Tử cầm một đao năng lượng thật lớn đánh thẳng về phía bóng trắng.
Bóng trắng luyến tiếc buông Thanh Dương ra nên cố gắng chống đỡ, quang mang tỏa ra 4 phía, Thanh Dương thấy áp lực gần cổ mình đột nhiên giảm mạnh, hắn biết đối phương đã bị thương, lập tức làm pháp quyết gọi ra yêu hỏa tấn công về phía bóng trắng.
Hỏa mang hiện lên, trước mắt mọi người nhoáng lên một cái thì bóng trắng kia đã nhảy về phía sau vài bước, rời khỏi Thanh Dương.
Tất cả mọi người hấp 1 ngụm khí —— dị năng giả!
Bọn họ kinh ngạc như vậy không phải bởi vì bọn họ chưa từng gặp dị năng giả, sự thật hoàn toàn ngược lại, những người có thể sống sót tới đến chỗ này, phần lớn đều là những chiến sĩ thân kinh bách chiến, đa số họ cũng là dị năng giả. Nhưng dị năng của bọn họ sau khi xuyên qua lỗ đen đều bị lực hấp dẫn ở nơi đó hút đi, không lưu lại mảy may chút gì, thậm chí cho dù họ muốn rèn luyện lại từ đầu cũng không thể được. Bất quá bọn họ cũng không hề hối hận, dù sao dưới tình huống kia nếu bọn họ không sử dụng dị năng thì bọn họ cũng phải chết.
Hồng hồ tử có địa vị như vậy tại thế giới này vì hắn có thể bảo lưu lại một phần năng lượng của cơ thể cùng năng lượng đao sau khi xuyên qua lỗ đen bằng vào kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến của hắn, ở đây căn bản không có ai có thể là đối thủ của hắn. Chính là thiếu niên đơn bạc trước mắt này, dị năng của người thiếu niên này cơ hồ là không bị ảnh hưởng bở lỗ đen, thực lực cũng cường đại hơn Hồng Hồ Tủ rất nhiều lần!
Hồng hồ tử nheo mắt lại, khó trách thiếu niên nhìn có vẻ gầy yếu này lại không cảm thấy sợ hãi chút nào, nguyên lai vẫn là 1 dị năng giả có thực lực không tồi. Vốn tưởng tên này sống sót là nhờ có người khác bảo vệ hắn đi qua lỗ đen , chẳng lẽ người này dựa vào thực lực của chính mình để đi qua ?
Không có khả năng. Hồng hồ tử lắc đầu, nhất định có bí mật gì đó ở đây.
Nếu Thanh Dương có năng lực tự bảo vệ mình, hồng hồ tử tự nhiên sẽ không ra tay nữa, hắn chỉ híp mắt nhìn Thanh Dương, trong lòng tràn ngập lạc thú.
Quả nhiên, nhặt đồ vật là một thói quen vô cùng tốt a!
Vì Thanh Dương, hồng hồ tử vốn là 1 tên nghiện nhặt người nay càng thêm vặn vẹo, tiến trên con đường không lối về a.
Lúc này Thanh Dương cũng không có nhiều tâm tư để suy nghĩ sâu xa như vậy, hắn đang bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát này đoàn bóng trắng kia rồi kinh ngạc phát hiện, bóng trắng mơ hồ như thế không phải do đối phương dùng yêu thuật, đây hoàn toàn là do đối phương di chuyển với 1 tốc độ cực nhanh trong 1 phạm vi cực nhỏ khiến người khác không thể nhìn rõ bóng dáng của nó.
Nên sẽ không… yêu vật này, không lẽ đây chỉ là yêu thuật?
Trong đầu Thanh Dương đột nhiên toát ra 1 ý tưởng, yêu vật có thực lực cường đại cũng sẽ không đi dùng loại yêu thuật này..chẳng lẽ…..
Thanh Dương vừa tự hỏi vừa mặc niệm chú ngữ, không phải yêu pháp, không phải đạo pháp, thực lực không lớn, uy thế không nhỏ.
Đỉnh đầu Thanh Dương xuất hiện quang mang thất thải, xinh đẹp dị thường, cũng quỷ dị dị thường. Quang mang trên đầu hắn ngưng tụ lực lượng trong chốc lát sau, rồi trực tiếp đánh về phía đoàn bóng trắng.
Bóng trắng lâm đại địch, chuẩn bị trận địa sẵn sàng ngênh đón quân địch, lui về phía sau vài bước chuẩn bị đánh lại luồng quang mang ——
Cố định !
Không đợi bóng trắng đụng tới luồng quang mang thì Thanh Dương đã trộm biến ra dây thừng trói chân nó lại cố định giữa không trung, quang man tản mát lộ ra chân hình của yêu vật.
Đó là một tuyết lang trắng phi thường xinh đẹp, phi thường oai hùng, có bộ lông cùng màu sắc với bộ lông của Thanh Dương khi còn là tiểu nãi báo.
“Ngao ——”tiếng sói tru xa xưa quanh quẩn khắp vùng đất này, Tuyết Lang xoay người một cái, dễ dàng tránh thoát khỏi dây thừng của Thanh Dương, rồi quay lại tấn công Thanh Dương.
Đồng thời, chung quanh nó cũng xuất hiện vài đạo điện quang, điện quang thoạt nhìn thực mỏng manh, nhưng trong đó còn cất dấu lượng năng lượng thật lớn, hồng hồ tử và Thanh Dương đều hiểu rõ, chỉ cần họ sơ ý chạm vào 1 chút thì dù họ có lợi hại hơn người cũng không tránh khỏi kết cục thân thể tẫn hủy.
Thanh Dương nhíu mày, đây là phép thuật của Tuyết Lang, vì sao ngay từ lúc ban đầu nó lại không sử dụng? Lại còn phải mất công làm ra 1 đoàn bóng trắng để tung hỏa mù?
Tuyết Lang vọt lên, hồng hồ tử thấy Thanh Dương đang nhíu mày suy nghĩ, nhịn không được nhấc chân đá Thanh Dương 1 cái rồi gằn từng tiếng : “Vướng bận!”
Quả nhiên cách hồng hồ tử chiếu cố người khác, người bình thường không thể hiểu được !
Thanh Dương bị đá lăn hai ba vòng, thấy hồng hồ tử triền đấu với Tuyết Lang, mà rõ ràng là hồng hồ tử không theo kịp Tuyết Lang , chưa được vài giây đã bị rơi vào thế hạ phong.
Yêu vật có thực lưc Nguyên Anh kỳ rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ chỉ có Thanh Dương biết, nếu Hồng Hồ Tử không có chiến hạm, không có vũ khí dị năng thì làm sao đánh được.
Huống hồ yêu vật này…
Thanh Dương nhìn yêu vật không có ý tứ muốn giết hồng hồ tử mà chỉ muốn dán chân trước lên người Hồng Hồ tử.(muốn hút năng lượng)
Thanh Dương chợt hiểu ra, mắt thấy hồng hồ tử sắp sửa xả thân vì nghĩa, Thanh Dương quyết định cho dù hủy đi 1 cánh tay thì hắn cũng muốn giết Tuyết lang cứu lại người này.
Này cũng không dễ dàng! Trước không đề cập tới năng lượng đao có thể đột phá phòng ngự của Tuyết Lang hay không, chỉ sợ sơ ý 1 chút móng vuốt Tuyết Lang sẽ chạm vào người Hồng Hồ Tử rồi lập tức hút cạn tinh khí người này.
Tuyết Lang này, có lẽ thân thể nó cũng tương đồng với thân thể nãi báo của mình, có thể hấp thu năng lượng của người khác. Lúc hắn nhịn không được muốn đi hấp thụ năng lượng của người khác thì cũng chỉ hút một chút, tuyệt không hại đến tính mạng con người. Nhưng Tuyết Lang này có lẽ không làm như vậy, nếu móng vuốt nó đụng tới hồng hồ tử, thì ngay lập tức cơ thể hồng hồ tử sẽ biến thành một khối thây khô.
Mắt nhìn hồng hồ tử sắp bị móng vuốt Tuyết Lang đụng tới, nhiều năm qua quanh quẩn bên tai luôn vang lên những lời giáo dục dạy bảo ân cần của sư phụ, Thanh Dương không quan tâm đến chuyện thân thế mình bị bại lộ nữa, cơ thể khẽ lay động một cái, hóa thành một tuyết báo lớn phi thân qua, dùng móng vuốt đẩy ra móng vuốt Tuyết Lang, cứu hồng hồ tử.
Cùng lúc đó, 1 đao của hồng hồ tử cũng liều mạng chém về phía Tuyết Lang, Tuyết Lang đau đớn rống 1 tiếng nhìn Thanh Dương, ánh mắt biến thành màu đỏ như máu, bắt đầu rơi vào trạng thái cuồng nộ.
Móng vuốt Thanh Dương gắt gao đè chặt móng vuốt Tuyết Lang, cái đuôi đảo qua ngăn cách hồng hồ tử với bọn họ, phóng ra yêu hỏa trực tiếp công kích về phía Tuyết Lang.
Tuyết Lang cũng đồng thời phóng ra điện quang, ngọn lửa trắng sáng va chạm cùng điện quang màng bạc trên không trung tạo ra năng lượng thật lớn, quang mang chói mắt.
Quang mang lóe lên chiếu rạng mọi nơi khiến mọi người nơi đây có thể tinh tường nhìn thấy cảnh tượng Tuyết Lang kia đột nhiên biến thành một người xích lỏa, người nọ dùng một tay bắt lấy báo tuyết, ôm báo tử chạy như bay. Mà thời điểm báo tuyết bị hắn bắt lấy kia,bùm bùm 1 cái trong nháy mắt lại biến thành một tiểu nãi báo.
Hai yêu vật rời đi 1 hồi lâu thì mọi người xung quanh mới hoàn hồn đồng thời có 1 người rống lớn một tiếng: “Thập cấp thánh thú! Có tận 2 thập cấp thánh thú lận! Ta sinh thời cư nhiên có thể nhìn thấy thánh thú còn sống a!”
Ngay sau đó tất cả mọi người đều rống lên, bọn họ cũng không để ý xem vừa rồi sự tình có bao nhiêu nguy hiểm mà chỉ chăm chăm mơ mộng về thập cấp thánh thú. Dị năng giả thì nghĩ nguyên lai thập cấp thánh thú có sức mạnh cường đại như vậy, nếu như mình mình biến thành dị năng giả thập cấp, nếu mình có thể điều khiển cơ giáp 1 lần nữa… Trời ạ, toàn bộ liên minh chính là của mình !
Còn khế ước giả thì suy nghĩ tham lam hơn, nghĩ nếu mình có thể thu phục được 2 thập cấp thánh thú thì có lẽ mình sẽ có cơ hội trở về thế giới nguyên bản.
Chỉ có hồng hồ tử dạt dào hứng thú vuốt vuốt cằm, quả nhiên đồ vật nhặt được đều là bảo vật a, hắn tùy tùy tiện tiện mà nhặt được 1 thánh thú a!
Bên kia Thanh Dương cũng không có tâm tư đâu mà suy nghĩ lợi hại. Thời điểm giao thủ vừa rồi , , hắn lập tức bị đối phương chế trụ 1 cách dễ dàng, dù sao thực lực sai người cách nhau quá xa, nếu không phải lúc đầu đối phương hạ thủ lưu tình thì lúc này hắn cũng không thể sống sót.
Hiện giờ hắn đang bị 1 nam nhân nắm chặt , mang về hang động của người đó.
Sau khi vào hang động nam nhân ném nãi báo vào 1 góc nói thẳng: “Biến thành hình người.”
Thanh âm của người nọ thanh thúy lạnh như băng nhưng khi nghe lại thấy rất êm tai.
Nãi báo trừng mắt nhìn người nọ nửa ngày, không cam tâm tình nguyện mà quơ quơ thân mình, biến thành Thanh Dương. Đương nhiên, Thanh Dương khi biến hình là có mặc quần áo chứ không như người kia .
Thanh Dương ngoan ngoãn nghe lời như vậy,cũng đành chịu thôi a, tài nghệ không bằng người thì chỉ có thể tạm thời cúi đầu. Mà vừa rồi hắn cố ý biến ra bộ dáng tuyết báo thật lớn cũng vì muốn tạo ra thanh thế. Hiện tại ảo thuật đã bị người ta phá giải , nhìn bộ dáng nãi báo nãi thanh nãi khí, chẳng biết tại sao, Thanh Dương cảm thấy chính mình lại lùn đi không ít.
“Gọi là gì?”
“Thanh Dương.”
“Đến đây lúc nào?”
“Một tháng trước.”
“Ngươi từ đâu tới?”
“Hành tinh Dorset.”
“Ta nói thời điểm ngươi sinh ra.”
“Hành tinhkhế ước thú số năm.”
…
Đột nhiên cảm thấy thực quỷ dị, như thế nào… Hắn đột nhiên có loại cảm giác gặp lại đồng hương ở nơi đất khách quê người a?
Đối phương vừa gặp đã tấn công hắn cũng không phải do ác ý sao?
Mà điều bất lợi nhất chính là yêu khí của yêu vật này đang vọt thẳng về phía hắn a!
Lúc này mọi người đều đang vây quanh hồng hồ tử với hy vọng mình sẽ được bảo vệ 1 cách tốt nhất, những người khỏe mạnh hữu dụng và được sủng ái thì ở vòng trong cạnh hồng hồ tử còn vòng ngoài là 1 số người già yếu, 1 số người không rõ tình huống cùng với Thanh Dương.
Nếu hồng hồ tử nguyện ý, tự nhiên có thể để Thanh Dương bên cạnh mình. Trên thực tế hồng hồ tử cũng khá thiên vị đối với những kẻ mình tự tay nhặt trở về, nếu không lúc trước khi thân thể Dịch Trạch còn chưa biến đổi xong, vẫn còn cực kỳ gầy yếu thì đã sớm đi đời nhà ma vì bị đám hải tặc tinh tế bắt nạt.
Tuy Hồng hồ tử đối xử xa cách với đám lang tế tử đó nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có chút âm thầm chiếu cố , ví dụ như hắn thường xuyên vô tình đi qua chỗ mấy hài tử đang đói khát lả người rồi vô tình làm rơi 1 cái bánh màn thầu đã biến chất nhìn không ra hình dạng. Đương nhiên, vô luận là hài tử bị hắn nhặt được hay chính bản thân hồng hồ tử đều không nghĩ đây cũng là một loại chiếu cố.( ta khẳng định hồng hồ tử có Cp—tiềm năng là không tự nhiên âm ngoan trung khuyển công or thụ)
Lần này sở dĩ Hồng hồ tử đặt Thanh Dương ở vòng ngoài vì hắn muốn Thanh Dương tự thân phải nếm trải tuyệt cảnh khủng bố, muốn sau lần giáo huấn này Thanh Dương phải ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn sa đọa cho hắn xem kịch hay.
Nhưng mà hắn tuyệt đối cũng không hy vọng tới tình cảnh Thanh Dương còn chưa kịp cho hắn lạc thú đã bị con “Quỷ” này chộp tới ăn luôn!
Nhiều năm chinh chiến giúp hắn tôi luyện được trực giác sắc bén , hồng hồ tử cũng cảm nhận được lần này con “Quỷ” kia đang thẳng hướng về phía Thanh Dương, này thật sự là kỳ quái. Trong dĩ vãng con “Quỷ” này đều âm thầm tới, chưa bao giờ cùng bọn họ giao phong chính diện, không nghĩ tới lần này lại có mục tiêu xác định như vậy.
Thanh Dương tập trung yêu lực, hiện tại hắn đang bị yêu lực cường đại khác vây khốn, không thể nhúc nhích. Thanh Dương muốn cởi bỏ thuật trói buộc này, ai biết đối phương ra tay nhanh như vậy. Một đoàn bóng trắng hiện lên, cổ Thanh Dương chợt lạnh, chỉ cảm thấy có cái gì sắc bén ngay lập tức muốn cắn đứt cổ họng của hắn.
Hắn tránh không kịp, thiếu chút nữa là bị yêu vật này đưa vào chỗ chết, đúng lúc này hồng hồ tử cư nhiên phá lệ ra tay !
Hồng Hồ Tử cầm một đao năng lượng thật lớn đánh thẳng về phía bóng trắng.
Bóng trắng luyến tiếc buông Thanh Dương ra nên cố gắng chống đỡ, quang mang tỏa ra 4 phía, Thanh Dương thấy áp lực gần cổ mình đột nhiên giảm mạnh, hắn biết đối phương đã bị thương, lập tức làm pháp quyết gọi ra yêu hỏa tấn công về phía bóng trắng.
Hỏa mang hiện lên, trước mắt mọi người nhoáng lên một cái thì bóng trắng kia đã nhảy về phía sau vài bước, rời khỏi Thanh Dương.
Tất cả mọi người hấp 1 ngụm khí —— dị năng giả!
Bọn họ kinh ngạc như vậy không phải bởi vì bọn họ chưa từng gặp dị năng giả, sự thật hoàn toàn ngược lại, những người có thể sống sót tới đến chỗ này, phần lớn đều là những chiến sĩ thân kinh bách chiến, đa số họ cũng là dị năng giả. Nhưng dị năng của bọn họ sau khi xuyên qua lỗ đen đều bị lực hấp dẫn ở nơi đó hút đi, không lưu lại mảy may chút gì, thậm chí cho dù họ muốn rèn luyện lại từ đầu cũng không thể được. Bất quá bọn họ cũng không hề hối hận, dù sao dưới tình huống kia nếu bọn họ không sử dụng dị năng thì bọn họ cũng phải chết.
Hồng hồ tử có địa vị như vậy tại thế giới này vì hắn có thể bảo lưu lại một phần năng lượng của cơ thể cùng năng lượng đao sau khi xuyên qua lỗ đen bằng vào kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến của hắn, ở đây căn bản không có ai có thể là đối thủ của hắn. Chính là thiếu niên đơn bạc trước mắt này, dị năng của người thiếu niên này cơ hồ là không bị ảnh hưởng bở lỗ đen, thực lực cũng cường đại hơn Hồng Hồ Tủ rất nhiều lần!
Hồng hồ tử nheo mắt lại, khó trách thiếu niên nhìn có vẻ gầy yếu này lại không cảm thấy sợ hãi chút nào, nguyên lai vẫn là 1 dị năng giả có thực lực không tồi. Vốn tưởng tên này sống sót là nhờ có người khác bảo vệ hắn đi qua lỗ đen , chẳng lẽ người này dựa vào thực lực của chính mình để đi qua ?
Không có khả năng. Hồng hồ tử lắc đầu, nhất định có bí mật gì đó ở đây.
Nếu Thanh Dương có năng lực tự bảo vệ mình, hồng hồ tử tự nhiên sẽ không ra tay nữa, hắn chỉ híp mắt nhìn Thanh Dương, trong lòng tràn ngập lạc thú.
Quả nhiên, nhặt đồ vật là một thói quen vô cùng tốt a!
Vì Thanh Dương, hồng hồ tử vốn là 1 tên nghiện nhặt người nay càng thêm vặn vẹo, tiến trên con đường không lối về a.
Lúc này Thanh Dương cũng không có nhiều tâm tư để suy nghĩ sâu xa như vậy, hắn đang bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát này đoàn bóng trắng kia rồi kinh ngạc phát hiện, bóng trắng mơ hồ như thế không phải do đối phương dùng yêu thuật, đây hoàn toàn là do đối phương di chuyển với 1 tốc độ cực nhanh trong 1 phạm vi cực nhỏ khiến người khác không thể nhìn rõ bóng dáng của nó.
Nên sẽ không… yêu vật này, không lẽ đây chỉ là yêu thuật?
Trong đầu Thanh Dương đột nhiên toát ra 1 ý tưởng, yêu vật có thực lực cường đại cũng sẽ không đi dùng loại yêu thuật này..chẳng lẽ…..
Thanh Dương vừa tự hỏi vừa mặc niệm chú ngữ, không phải yêu pháp, không phải đạo pháp, thực lực không lớn, uy thế không nhỏ.
Đỉnh đầu Thanh Dương xuất hiện quang mang thất thải, xinh đẹp dị thường, cũng quỷ dị dị thường. Quang mang trên đầu hắn ngưng tụ lực lượng trong chốc lát sau, rồi trực tiếp đánh về phía đoàn bóng trắng.
Bóng trắng lâm đại địch, chuẩn bị trận địa sẵn sàng ngênh đón quân địch, lui về phía sau vài bước chuẩn bị đánh lại luồng quang mang ——
Cố định !
Không đợi bóng trắng đụng tới luồng quang mang thì Thanh Dương đã trộm biến ra dây thừng trói chân nó lại cố định giữa không trung, quang man tản mát lộ ra chân hình của yêu vật.
Đó là một tuyết lang trắng phi thường xinh đẹp, phi thường oai hùng, có bộ lông cùng màu sắc với bộ lông của Thanh Dương khi còn là tiểu nãi báo.
“Ngao ——”tiếng sói tru xa xưa quanh quẩn khắp vùng đất này, Tuyết Lang xoay người một cái, dễ dàng tránh thoát khỏi dây thừng của Thanh Dương, rồi quay lại tấn công Thanh Dương.
Đồng thời, chung quanh nó cũng xuất hiện vài đạo điện quang, điện quang thoạt nhìn thực mỏng manh, nhưng trong đó còn cất dấu lượng năng lượng thật lớn, hồng hồ tử và Thanh Dương đều hiểu rõ, chỉ cần họ sơ ý chạm vào 1 chút thì dù họ có lợi hại hơn người cũng không tránh khỏi kết cục thân thể tẫn hủy.
Thanh Dương nhíu mày, đây là phép thuật của Tuyết Lang, vì sao ngay từ lúc ban đầu nó lại không sử dụng? Lại còn phải mất công làm ra 1 đoàn bóng trắng để tung hỏa mù?
Tuyết Lang vọt lên, hồng hồ tử thấy Thanh Dương đang nhíu mày suy nghĩ, nhịn không được nhấc chân đá Thanh Dương 1 cái rồi gằn từng tiếng : “Vướng bận!”
Quả nhiên cách hồng hồ tử chiếu cố người khác, người bình thường không thể hiểu được !
Thanh Dương bị đá lăn hai ba vòng, thấy hồng hồ tử triền đấu với Tuyết Lang, mà rõ ràng là hồng hồ tử không theo kịp Tuyết Lang , chưa được vài giây đã bị rơi vào thế hạ phong.
Yêu vật có thực lưc Nguyên Anh kỳ rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ chỉ có Thanh Dương biết, nếu Hồng Hồ Tử không có chiến hạm, không có vũ khí dị năng thì làm sao đánh được.
Huống hồ yêu vật này…
Thanh Dương nhìn yêu vật không có ý tứ muốn giết hồng hồ tử mà chỉ muốn dán chân trước lên người Hồng Hồ tử.(muốn hút năng lượng)
Thanh Dương chợt hiểu ra, mắt thấy hồng hồ tử sắp sửa xả thân vì nghĩa, Thanh Dương quyết định cho dù hủy đi 1 cánh tay thì hắn cũng muốn giết Tuyết lang cứu lại người này.
Này cũng không dễ dàng! Trước không đề cập tới năng lượng đao có thể đột phá phòng ngự của Tuyết Lang hay không, chỉ sợ sơ ý 1 chút móng vuốt Tuyết Lang sẽ chạm vào người Hồng Hồ Tử rồi lập tức hút cạn tinh khí người này.
Tuyết Lang này, có lẽ thân thể nó cũng tương đồng với thân thể nãi báo của mình, có thể hấp thu năng lượng của người khác. Lúc hắn nhịn không được muốn đi hấp thụ năng lượng của người khác thì cũng chỉ hút một chút, tuyệt không hại đến tính mạng con người. Nhưng Tuyết Lang này có lẽ không làm như vậy, nếu móng vuốt nó đụng tới hồng hồ tử, thì ngay lập tức cơ thể hồng hồ tử sẽ biến thành một khối thây khô.
Mắt nhìn hồng hồ tử sắp bị móng vuốt Tuyết Lang đụng tới, nhiều năm qua quanh quẩn bên tai luôn vang lên những lời giáo dục dạy bảo ân cần của sư phụ, Thanh Dương không quan tâm đến chuyện thân thế mình bị bại lộ nữa, cơ thể khẽ lay động một cái, hóa thành một tuyết báo lớn phi thân qua, dùng móng vuốt đẩy ra móng vuốt Tuyết Lang, cứu hồng hồ tử.
Cùng lúc đó, 1 đao của hồng hồ tử cũng liều mạng chém về phía Tuyết Lang, Tuyết Lang đau đớn rống 1 tiếng nhìn Thanh Dương, ánh mắt biến thành màu đỏ như máu, bắt đầu rơi vào trạng thái cuồng nộ.
Móng vuốt Thanh Dương gắt gao đè chặt móng vuốt Tuyết Lang, cái đuôi đảo qua ngăn cách hồng hồ tử với bọn họ, phóng ra yêu hỏa trực tiếp công kích về phía Tuyết Lang.
Tuyết Lang cũng đồng thời phóng ra điện quang, ngọn lửa trắng sáng va chạm cùng điện quang màng bạc trên không trung tạo ra năng lượng thật lớn, quang mang chói mắt.
Quang mang lóe lên chiếu rạng mọi nơi khiến mọi người nơi đây có thể tinh tường nhìn thấy cảnh tượng Tuyết Lang kia đột nhiên biến thành một người xích lỏa, người nọ dùng một tay bắt lấy báo tuyết, ôm báo tử chạy như bay. Mà thời điểm báo tuyết bị hắn bắt lấy kia,bùm bùm 1 cái trong nháy mắt lại biến thành một tiểu nãi báo.
Hai yêu vật rời đi 1 hồi lâu thì mọi người xung quanh mới hoàn hồn đồng thời có 1 người rống lớn một tiếng: “Thập cấp thánh thú! Có tận 2 thập cấp thánh thú lận! Ta sinh thời cư nhiên có thể nhìn thấy thánh thú còn sống a!”
Ngay sau đó tất cả mọi người đều rống lên, bọn họ cũng không để ý xem vừa rồi sự tình có bao nhiêu nguy hiểm mà chỉ chăm chăm mơ mộng về thập cấp thánh thú. Dị năng giả thì nghĩ nguyên lai thập cấp thánh thú có sức mạnh cường đại như vậy, nếu như mình mình biến thành dị năng giả thập cấp, nếu mình có thể điều khiển cơ giáp 1 lần nữa… Trời ạ, toàn bộ liên minh chính là của mình !
Còn khế ước giả thì suy nghĩ tham lam hơn, nghĩ nếu mình có thể thu phục được 2 thập cấp thánh thú thì có lẽ mình sẽ có cơ hội trở về thế giới nguyên bản.
Chỉ có hồng hồ tử dạt dào hứng thú vuốt vuốt cằm, quả nhiên đồ vật nhặt được đều là bảo vật a, hắn tùy tùy tiện tiện mà nhặt được 1 thánh thú a!
Bên kia Thanh Dương cũng không có tâm tư đâu mà suy nghĩ lợi hại. Thời điểm giao thủ vừa rồi , , hắn lập tức bị đối phương chế trụ 1 cách dễ dàng, dù sao thực lực sai người cách nhau quá xa, nếu không phải lúc đầu đối phương hạ thủ lưu tình thì lúc này hắn cũng không thể sống sót.
Hiện giờ hắn đang bị 1 nam nhân nắm chặt , mang về hang động của người đó.
Sau khi vào hang động nam nhân ném nãi báo vào 1 góc nói thẳng: “Biến thành hình người.”
Thanh âm của người nọ thanh thúy lạnh như băng nhưng khi nghe lại thấy rất êm tai.
Nãi báo trừng mắt nhìn người nọ nửa ngày, không cam tâm tình nguyện mà quơ quơ thân mình, biến thành Thanh Dương. Đương nhiên, Thanh Dương khi biến hình là có mặc quần áo chứ không như người kia .
Thanh Dương ngoan ngoãn nghe lời như vậy,cũng đành chịu thôi a, tài nghệ không bằng người thì chỉ có thể tạm thời cúi đầu. Mà vừa rồi hắn cố ý biến ra bộ dáng tuyết báo thật lớn cũng vì muốn tạo ra thanh thế. Hiện tại ảo thuật đã bị người ta phá giải , nhìn bộ dáng nãi báo nãi thanh nãi khí, chẳng biết tại sao, Thanh Dương cảm thấy chính mình lại lùn đi không ít.
“Gọi là gì?”
“Thanh Dương.”
“Đến đây lúc nào?”
“Một tháng trước.”
“Ngươi từ đâu tới?”
“Hành tinh Dorset.”
“Ta nói thời điểm ngươi sinh ra.”
“Hành tinhkhế ước thú số năm.”
…
Đột nhiên cảm thấy thực quỷ dị, như thế nào… Hắn đột nhiên có loại cảm giác gặp lại đồng hương ở nơi đất khách quê người a?
Đối phương vừa gặp đã tấn công hắn cũng không phải do ác ý sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất