Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 76: Tiểu Cửu bi thương! Hạ quyết tâm!
"Vậy là tốt rồi." Được Hạ Thiên Tịch cam đoan, Hạ Thanh cũng coi như an tâm.
Cùng phụ thân cắt đứt quang não sau, Hạ Thiên Tịch đứng ở bên hồ nhìn mặt hồ nước bình lặng. Y sở dĩ nỗ lực tiến vào trường quân đội số 1 như vậy, chỉ muốn chứng minh mình không phải là phế vật.
Y muốn dùng thực lực bản thân chứng minh, y là kiêu ngạo của phụ thân chứ không phải là vũ nhục.
Cho nên, trường quân đội số 1, y nhất định tiến vào.
Chợt một đoàn bạch sắc thoáng hiện trước mắt, tiểu Cửu xuất hiện trước mặt Hạ Thiên Tịch, nho nhỏ màu trắng như một cái bánh trôi, đôi mắt đen sáng lấp lánh giống như hai viên đậu đen gắn trên bánh trôi, đặc biệt đáng yêu.
Tiểu Cửu vểnh cái đuôi nhỏ ngắn ngủn của mình, bốn cái móng vuốt bám vào ống quần bò của Hạ Thiên Tịch bò lên trên vai y nói "Ngươi nếu muốn trở nên mạnh hơn, như vậy nên hảo hảo tu luyện ma pháp, ngươi gần đây đều không có tu luyện ma pháp đâu."
"Đó là vì ta không có thời gian." Hạ Thiên Tịch trợn trắng mắt nói, ở ký túc có một Thẩm Hạo cùng Tinh Dạ, từ khi ở trong rừng rậm gặp Tinh Dạ đến giờ y vẫn chưa luyện ma pháp lần nào, không phải nói y quá cẩn thận, mà là chuyện quan trọng như vậy cần phải tuyệt đối cẩn thận.
Ma pháp trên thế giới này là một sự tình quá mức quỷ dị, loại này không thể nói rằng ai cũng có thể luyện, nhưng là sau khi luyện kết hợp cùng cơ giáp sẽ tạo nên lực lượng cường đại gấp trăm lần, nếu để cho người khác biết, khẳng định sẽ điên cuồng chiếm đoạt. Vì sao y lại cho Lăng Thần biết, kỳ thực Hạ Thiên Tịch cũng không biết vì cái gì y lại tin tưởng Lăng Thần như vậy, thật giống như vận mệnh an bài, trong lòng y dường như có một thanh âm nói cho y, Lăng Thần sẽ không bán đứng y.
Hạ Thiên Tịch sờ sờ mũi, trong đầu nghĩ đến khuôn mặt Lăng Thần, đúng là một khuôn mặt dễ làm người ta tin tưởng, nhưng ngẫm lại tính cách Lăng Thần...thôi bỏ đi, y cảm thấy Lăng Thần kỳ thực là một con hồ ly khoác da người, không chỉ có giảo hoạt, còn thực vô lại.
"Nhưng ngươi cũng phải mau chóng trong ba tháng thăng cấp thành ma pháp sư trung cấp, đến lúc đó ngươi liền có thể học tập luyện đan như thế nào, cái này đối với tu vi của ngươi rất có ích. Hiện tại đều đã qua một tháng, ma pháp của ngươi căn bản không có gì tiến bộ, ngươi nếu cứ không nắm chắc tu luyện, trong ba tháng nếu không thăng cấp thành ma pháp sư trung cấp, ngươi sẽ chịu trừng phạt nghiêm khắc của hệ thống." Tiểu Cửu bùm bùm nói một hồi.
Hạ Thiên Tịch vươn tay đem bạch viên trên vai bắt tới, nhìn cái viên gạo nếp nho nhỏ trong lòng, xem thường nói "Ngươi cảm thấy ta còn có thể tin tưởng lời ngươi nói sao?" Từ khi tiểu Cửu lừa y lần trước, y đối với con ma pháp cẩu này đã không còn tin tưởng.
"Ngươi..." Tiểu Cửu lập tức tạc mao, toàn thân lông xù xù xõa tung, càng giống một viên gạo nếp màu trắng.
"Hừ!" Tiểu Cửu tức giận vểnh cái đuôi ngắn ngủn, khuôn mặt bị một đoàn lông xù xù màu trắng bao trùm che khuất, cho dù Hạ Thiên Tịch thật sự nhìn không ra tiểu Cửu có bao nhiêu tức giận, nhưng Hạ Thiên Tịch cũng có thể cảm giác được cảm xúc tức giận của Tiểu Cửu.
Hạ Thiên Tịch bất đắc dĩ dùng ngón tay chọc chọc cái mông nho nhỏ của tiểu Cửu, con cún con trong nháy mắt liền tạc mao "Không cho chọc mong ta."
Rõ ràng nhỏ một viên như vậy, cái đuôi đều dựng lên, Hạ Thiên Tịch không quan tâm nhìn nhìn tiểu Cửu đang nhe răng nhếch miệng, không hề có lương tâm nói "Mông ngươi là phần mẫn cảm nhất đi."
Bởi vì y biết có một số đông vật nhỏ trên người sẽ có nơi mẫn cảm, những nơi mẫn cảm đó kỳ thực cũng giống những nơi mẫn cảm của con người.
"Hừ." Tiểu Cửu ngạo kiều hừ hừ đem đầu ngoảnh sang một bên.
Hạ Thiên Tịch trợn mắt bất đắc dĩ nói "Ngươi rốt cuộc tức giận cái gì? Muốn tức giận cũng nên là ta tức giận mới đúng? Ngươi rõ ràng biết ta căn bản không đánh lại được viêm ma thú, còn một hai lừa ta khiến ta tiến lên chịu chết, ngươi cảm thấy ta sau khi thiếu chút nữa vứt bỏ tính mạng mà vẫn còn có thể tin tưởng ngươi sao?"
Tiểu cục nắm trăng trắng nháy mắt liền mềm xuống, thu gọn mình nằm ở trong lòng bàn tay Hạ Thiên Tịch không nói lời nào.
Hạ Thiên Tịch trầm mặc nhìn Tiểu Cửu một chút hỏi "Ta muốn biết ngươi vì sao muốn cho ta đi chịu chét?" Hạ Thiên Tịch thực sự nghi hoặc.
Y vốn dĩ thực tin tưởng tiểu Cửu, bởi vì tiểu Cửu nói nó là một bộ phận của hệ thống, hệ thống là một thứ mà y không biết là gì đã cứu y, rồi lại thêm những đồ vật có ích, cho nên đối với hệ thống mang nhiều thứ tốt cho y mấy tháng qua y hoàn toàn không có nghi ngờ càng thêm tin tưởng, cho nên tiểu Cửu xuất hiện không thể nghi ngờ cũng là thực làm y tin tưởng.
Nhưng tiểu Cửu lại đi lừa y, còn khiến y vì thế thiếu chút nữa mất mạng.
Hạ Thiên Tịch tin rằng, khi đó tiểu Cửu thật sự muốn cho y đi chịu chết!
Nếu không phải Lăng Thần xuất hiện, y hiện tại khẳng định thật sự đã chết.
Hạ Thiên Tịch ánh mắt hiện lên một mạt thần sắc tối tăm, thật vất vả sống lại y thực yêu quý tính mạng, cho dù tiểu Cửu là một bộ phận của hệ thống, nhưng nếu chỉ cần uy hiếp đến sinh mạng của mình, y cũng sẽ không bỏ qua.
"...... "
Tiểu Cửu nằm ở trong lòng bàn tay Hạ Thiên Tịch, trầm mặc giả chết.
"Ngươi không muốn nói, tóm lại, ta về sau sẽ không bao giờ tin tưởng lời ngươi nói." Thanh âm Hạ Thiên Tịch rất khẳng định.
Khi tín nhiệm của y đối với tiểu Cửu có một khe nứt, muốn cho y lại dễ dàng tin tưởng tiểu Cửu đó là một việc không có khả năng.
"....Ta chỉ muốn cho người cùng hệ thống giải trừ trói định" Dừng một chút tiểu Cửu nói.
"Vì sao?" Nếu hệ thống đã trói định y, vì sao còn muốn giải trừ trói định?
Tiểu Cửu dùng bốn chi nho nhỏ chống đỡ thân hình nho nhỏ của mình đứng lên, một đôi mắt đen bóng nhìn Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt toát ra một tia bi thương, u sầu héo úa nói "Ta muốn về quê hương của ta."
"?"
Cho nên, cái này cùng với việc khiến y đi chịu chết có liên quan gì sao?
Nhìn nghi hoặc trần trụi trong mắt Hạ Thiên Tịch, tiểu Cửu vểnh cái đuôi thẹn quá thành giận quát "Đều là do ngươi quá yếu."
Hạ Thiên Tịch!
"Chính bởi vì ngươi quá yếu, mà ta muốn trở lại quê hương của ta chỉ có thể tìm một nhân loại rất cường đại, nhưng hệ thống lại lựa chọn ngươi, trói định ngươi, muốn hệ thống lựa chọn chủ nhân một lần nữa, trừ khi ngươi chết." Tiểu Cửu rống lên một hồi, lắc lư cái đuôi ngắn ngủn hơi chút ảo não nói "Ngươi yếu như vậy, ta nếu chờ đến khi ngươi đủ cường đại rồi mới có thể trở về quê hương của ta, ta đây khi nào mới có thể trở về chứ?"
Hạ Thiên Tịch trầm mặc.
Tuy rằng y có thể lý giải việc tiểu Cửu nhớ nhà, nhưng y lại không tán đồng cách làm tổn thương sinh mệnh mình của Tiểu Cửu.
"Nhà của ngươi ở đâu?" Hạ Thiên Tịch trầm mặc một lúc hỏi.
"Nói ngươi cũng không biết." Tiểu Cửu phiên trắng mắt xem thường.
"Ngươi không nói ta sao có thể biết?" Hạ Thiên Tịch phẫn nộ.
"Hiện tại lực lượng của ngươi quá yếu, chờ lực lượng của ngươi đủ cường đại rồi ta nói cho ngươi đi!"
"...Vậy ngươi sẽ không lựa chọn chủ nhân mới sao?" Hạ Thiên Tịch biết, tiểu Cửu nếu muốn lựa chọn một chủ nhân lần nữa, khẳng định sẽ còn muốn mình phải chết.
Tiểu Cửu liếc trắng mắt xem thường nói "Cho nên, ngươi phải nhanh chóng trở nên cường đại, bằng không ta sẽ nghĩ cách làm ngươi chết."
"Phải không? trước khi ta chết ta sẽ giết ngươi trước." Hạ Thiên Tịch không chút do dự nói, cho dù biết bên mình tồn tại cái quả bom hẹn giờ này, nhưng Tiểu Cửu nếu thật sự một lần nữa làm y đối diện tử vong, y sẽ không ngại trước khi tử vong lôi kéo tiểu cẩu này chôn cùng.
"Ngươi không giết được ta." Giọng nói tiểu Cửu tràn ngập sung sướng, một đoàn bạch quang thoáng hiện lúc sau tiểu Cửu liền biến mất, sau đó giọng nói của nói vang lên trong đầu Hạ Thiên Tịch, tiểu Cửu tràn ngập tự hào nói "Ta chính là một bộ phận của hệ thống, ngươi không thể nào giết chết ta."
Hạ Thiên Tịch giật nhẹ khóe miệng, y không tin, bản thân nếu thật sự muốn giết chết tiểu cẩu này lại không có cách nào.
Có điều "Ngươi yên tâm, ta sẽ mau chóng cường đại lên, sau đó mang ngươi trở về quê hương của ngươi."
Đây là Hạ Thiên Tịch cho tiểu Cửu cam đoan, cũng là cho chính mình cam đoan.
Y cần phải nhanh chóng cường đại hơn.
"Hừ." âm thanh ngạo kiều của Tiểu Cửu vang lên trong đầu Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch nhìn mặt hồ xa xa, cánh môi đỏ tươi câu ra một mạt ý cười, từ hôm nay trở đi, y càng phải thêm nỗ lực.
Thật vất vả thoát khỏi Lăng Thần để hít thở không khí, nói đến quan hệ của y và Lăng Thần khiến y rất là buồn bực, y cũng không biết y cùng Lăng Thần hiện tại quan hệ sao lại bay đến một loại nông nỗi quỷ dị như này, rõ ràng hai người cũng không kết giao, sao lại trở thành tình lữ trong mắt người khác vậy?
Xem ra, y cũng nên tìm cơ hội nói rõ ràng với Lăng Thần cho thỏa đáng, bằng không cứ để Lăng Thần hiểu lầm như vậy, về sau khẳng định là việc phiền phức.
Hạ Thiên Tịch hạ quyết tâm, chờ có thời gian, nhất định phải cùng Lăng Thần nói rõ ràng.
Cùng phụ thân cắt đứt quang não sau, Hạ Thiên Tịch đứng ở bên hồ nhìn mặt hồ nước bình lặng. Y sở dĩ nỗ lực tiến vào trường quân đội số 1 như vậy, chỉ muốn chứng minh mình không phải là phế vật.
Y muốn dùng thực lực bản thân chứng minh, y là kiêu ngạo của phụ thân chứ không phải là vũ nhục.
Cho nên, trường quân đội số 1, y nhất định tiến vào.
Chợt một đoàn bạch sắc thoáng hiện trước mắt, tiểu Cửu xuất hiện trước mặt Hạ Thiên Tịch, nho nhỏ màu trắng như một cái bánh trôi, đôi mắt đen sáng lấp lánh giống như hai viên đậu đen gắn trên bánh trôi, đặc biệt đáng yêu.
Tiểu Cửu vểnh cái đuôi nhỏ ngắn ngủn của mình, bốn cái móng vuốt bám vào ống quần bò của Hạ Thiên Tịch bò lên trên vai y nói "Ngươi nếu muốn trở nên mạnh hơn, như vậy nên hảo hảo tu luyện ma pháp, ngươi gần đây đều không có tu luyện ma pháp đâu."
"Đó là vì ta không có thời gian." Hạ Thiên Tịch trợn trắng mắt nói, ở ký túc có một Thẩm Hạo cùng Tinh Dạ, từ khi ở trong rừng rậm gặp Tinh Dạ đến giờ y vẫn chưa luyện ma pháp lần nào, không phải nói y quá cẩn thận, mà là chuyện quan trọng như vậy cần phải tuyệt đối cẩn thận.
Ma pháp trên thế giới này là một sự tình quá mức quỷ dị, loại này không thể nói rằng ai cũng có thể luyện, nhưng là sau khi luyện kết hợp cùng cơ giáp sẽ tạo nên lực lượng cường đại gấp trăm lần, nếu để cho người khác biết, khẳng định sẽ điên cuồng chiếm đoạt. Vì sao y lại cho Lăng Thần biết, kỳ thực Hạ Thiên Tịch cũng không biết vì cái gì y lại tin tưởng Lăng Thần như vậy, thật giống như vận mệnh an bài, trong lòng y dường như có một thanh âm nói cho y, Lăng Thần sẽ không bán đứng y.
Hạ Thiên Tịch sờ sờ mũi, trong đầu nghĩ đến khuôn mặt Lăng Thần, đúng là một khuôn mặt dễ làm người ta tin tưởng, nhưng ngẫm lại tính cách Lăng Thần...thôi bỏ đi, y cảm thấy Lăng Thần kỳ thực là một con hồ ly khoác da người, không chỉ có giảo hoạt, còn thực vô lại.
"Nhưng ngươi cũng phải mau chóng trong ba tháng thăng cấp thành ma pháp sư trung cấp, đến lúc đó ngươi liền có thể học tập luyện đan như thế nào, cái này đối với tu vi của ngươi rất có ích. Hiện tại đều đã qua một tháng, ma pháp của ngươi căn bản không có gì tiến bộ, ngươi nếu cứ không nắm chắc tu luyện, trong ba tháng nếu không thăng cấp thành ma pháp sư trung cấp, ngươi sẽ chịu trừng phạt nghiêm khắc của hệ thống." Tiểu Cửu bùm bùm nói một hồi.
Hạ Thiên Tịch vươn tay đem bạch viên trên vai bắt tới, nhìn cái viên gạo nếp nho nhỏ trong lòng, xem thường nói "Ngươi cảm thấy ta còn có thể tin tưởng lời ngươi nói sao?" Từ khi tiểu Cửu lừa y lần trước, y đối với con ma pháp cẩu này đã không còn tin tưởng.
"Ngươi..." Tiểu Cửu lập tức tạc mao, toàn thân lông xù xù xõa tung, càng giống một viên gạo nếp màu trắng.
"Hừ!" Tiểu Cửu tức giận vểnh cái đuôi ngắn ngủn, khuôn mặt bị một đoàn lông xù xù màu trắng bao trùm che khuất, cho dù Hạ Thiên Tịch thật sự nhìn không ra tiểu Cửu có bao nhiêu tức giận, nhưng Hạ Thiên Tịch cũng có thể cảm giác được cảm xúc tức giận của Tiểu Cửu.
Hạ Thiên Tịch bất đắc dĩ dùng ngón tay chọc chọc cái mông nho nhỏ của tiểu Cửu, con cún con trong nháy mắt liền tạc mao "Không cho chọc mong ta."
Rõ ràng nhỏ một viên như vậy, cái đuôi đều dựng lên, Hạ Thiên Tịch không quan tâm nhìn nhìn tiểu Cửu đang nhe răng nhếch miệng, không hề có lương tâm nói "Mông ngươi là phần mẫn cảm nhất đi."
Bởi vì y biết có một số đông vật nhỏ trên người sẽ có nơi mẫn cảm, những nơi mẫn cảm đó kỳ thực cũng giống những nơi mẫn cảm của con người.
"Hừ." Tiểu Cửu ngạo kiều hừ hừ đem đầu ngoảnh sang một bên.
Hạ Thiên Tịch trợn mắt bất đắc dĩ nói "Ngươi rốt cuộc tức giận cái gì? Muốn tức giận cũng nên là ta tức giận mới đúng? Ngươi rõ ràng biết ta căn bản không đánh lại được viêm ma thú, còn một hai lừa ta khiến ta tiến lên chịu chết, ngươi cảm thấy ta sau khi thiếu chút nữa vứt bỏ tính mạng mà vẫn còn có thể tin tưởng ngươi sao?"
Tiểu cục nắm trăng trắng nháy mắt liền mềm xuống, thu gọn mình nằm ở trong lòng bàn tay Hạ Thiên Tịch không nói lời nào.
Hạ Thiên Tịch trầm mặc nhìn Tiểu Cửu một chút hỏi "Ta muốn biết ngươi vì sao muốn cho ta đi chịu chét?" Hạ Thiên Tịch thực sự nghi hoặc.
Y vốn dĩ thực tin tưởng tiểu Cửu, bởi vì tiểu Cửu nói nó là một bộ phận của hệ thống, hệ thống là một thứ mà y không biết là gì đã cứu y, rồi lại thêm những đồ vật có ích, cho nên đối với hệ thống mang nhiều thứ tốt cho y mấy tháng qua y hoàn toàn không có nghi ngờ càng thêm tin tưởng, cho nên tiểu Cửu xuất hiện không thể nghi ngờ cũng là thực làm y tin tưởng.
Nhưng tiểu Cửu lại đi lừa y, còn khiến y vì thế thiếu chút nữa mất mạng.
Hạ Thiên Tịch tin rằng, khi đó tiểu Cửu thật sự muốn cho y đi chịu chết!
Nếu không phải Lăng Thần xuất hiện, y hiện tại khẳng định thật sự đã chết.
Hạ Thiên Tịch ánh mắt hiện lên một mạt thần sắc tối tăm, thật vất vả sống lại y thực yêu quý tính mạng, cho dù tiểu Cửu là một bộ phận của hệ thống, nhưng nếu chỉ cần uy hiếp đến sinh mạng của mình, y cũng sẽ không bỏ qua.
"...... "
Tiểu Cửu nằm ở trong lòng bàn tay Hạ Thiên Tịch, trầm mặc giả chết.
"Ngươi không muốn nói, tóm lại, ta về sau sẽ không bao giờ tin tưởng lời ngươi nói." Thanh âm Hạ Thiên Tịch rất khẳng định.
Khi tín nhiệm của y đối với tiểu Cửu có một khe nứt, muốn cho y lại dễ dàng tin tưởng tiểu Cửu đó là một việc không có khả năng.
"....Ta chỉ muốn cho người cùng hệ thống giải trừ trói định" Dừng một chút tiểu Cửu nói.
"Vì sao?" Nếu hệ thống đã trói định y, vì sao còn muốn giải trừ trói định?
Tiểu Cửu dùng bốn chi nho nhỏ chống đỡ thân hình nho nhỏ của mình đứng lên, một đôi mắt đen bóng nhìn Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt toát ra một tia bi thương, u sầu héo úa nói "Ta muốn về quê hương của ta."
"?"
Cho nên, cái này cùng với việc khiến y đi chịu chết có liên quan gì sao?
Nhìn nghi hoặc trần trụi trong mắt Hạ Thiên Tịch, tiểu Cửu vểnh cái đuôi thẹn quá thành giận quát "Đều là do ngươi quá yếu."
Hạ Thiên Tịch!
"Chính bởi vì ngươi quá yếu, mà ta muốn trở lại quê hương của ta chỉ có thể tìm một nhân loại rất cường đại, nhưng hệ thống lại lựa chọn ngươi, trói định ngươi, muốn hệ thống lựa chọn chủ nhân một lần nữa, trừ khi ngươi chết." Tiểu Cửu rống lên một hồi, lắc lư cái đuôi ngắn ngủn hơi chút ảo não nói "Ngươi yếu như vậy, ta nếu chờ đến khi ngươi đủ cường đại rồi mới có thể trở về quê hương của ta, ta đây khi nào mới có thể trở về chứ?"
Hạ Thiên Tịch trầm mặc.
Tuy rằng y có thể lý giải việc tiểu Cửu nhớ nhà, nhưng y lại không tán đồng cách làm tổn thương sinh mệnh mình của Tiểu Cửu.
"Nhà của ngươi ở đâu?" Hạ Thiên Tịch trầm mặc một lúc hỏi.
"Nói ngươi cũng không biết." Tiểu Cửu phiên trắng mắt xem thường.
"Ngươi không nói ta sao có thể biết?" Hạ Thiên Tịch phẫn nộ.
"Hiện tại lực lượng của ngươi quá yếu, chờ lực lượng của ngươi đủ cường đại rồi ta nói cho ngươi đi!"
"...Vậy ngươi sẽ không lựa chọn chủ nhân mới sao?" Hạ Thiên Tịch biết, tiểu Cửu nếu muốn lựa chọn một chủ nhân lần nữa, khẳng định sẽ còn muốn mình phải chết.
Tiểu Cửu liếc trắng mắt xem thường nói "Cho nên, ngươi phải nhanh chóng trở nên cường đại, bằng không ta sẽ nghĩ cách làm ngươi chết."
"Phải không? trước khi ta chết ta sẽ giết ngươi trước." Hạ Thiên Tịch không chút do dự nói, cho dù biết bên mình tồn tại cái quả bom hẹn giờ này, nhưng Tiểu Cửu nếu thật sự một lần nữa làm y đối diện tử vong, y sẽ không ngại trước khi tử vong lôi kéo tiểu cẩu này chôn cùng.
"Ngươi không giết được ta." Giọng nói tiểu Cửu tràn ngập sung sướng, một đoàn bạch quang thoáng hiện lúc sau tiểu Cửu liền biến mất, sau đó giọng nói của nói vang lên trong đầu Hạ Thiên Tịch, tiểu Cửu tràn ngập tự hào nói "Ta chính là một bộ phận của hệ thống, ngươi không thể nào giết chết ta."
Hạ Thiên Tịch giật nhẹ khóe miệng, y không tin, bản thân nếu thật sự muốn giết chết tiểu cẩu này lại không có cách nào.
Có điều "Ngươi yên tâm, ta sẽ mau chóng cường đại lên, sau đó mang ngươi trở về quê hương của ngươi."
Đây là Hạ Thiên Tịch cho tiểu Cửu cam đoan, cũng là cho chính mình cam đoan.
Y cần phải nhanh chóng cường đại hơn.
"Hừ." âm thanh ngạo kiều của Tiểu Cửu vang lên trong đầu Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch nhìn mặt hồ xa xa, cánh môi đỏ tươi câu ra một mạt ý cười, từ hôm nay trở đi, y càng phải thêm nỗ lực.
Thật vất vả thoát khỏi Lăng Thần để hít thở không khí, nói đến quan hệ của y và Lăng Thần khiến y rất là buồn bực, y cũng không biết y cùng Lăng Thần hiện tại quan hệ sao lại bay đến một loại nông nỗi quỷ dị như này, rõ ràng hai người cũng không kết giao, sao lại trở thành tình lữ trong mắt người khác vậy?
Xem ra, y cũng nên tìm cơ hội nói rõ ràng với Lăng Thần cho thỏa đáng, bằng không cứ để Lăng Thần hiểu lầm như vậy, về sau khẳng định là việc phiền phức.
Hạ Thiên Tịch hạ quyết tâm, chờ có thời gian, nhất định phải cùng Lăng Thần nói rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất