Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 77: Lancet tự luyến! Lăng Thần hiểu lầm!
"Ta nếu chỗ nào không tốt ngươi có thể nói, ta đều có thể sửa" Lăng Thần nghĩ nghĩ bổ sung nói.
Yêu thương phu nhân, sủng nịch phu nhân, nhường nhịn phu nhân, chỉ cần là phu nhân của mình, vì y mà thay đổi như vậy chính là đáng giá.
"Ngươi không có gì không tốt, là ta không tốt, thật không tốt." Hạ Thiên Tịch thật sâu hít một hơi, làm cho tâm tình bản thân bình tĩnh lại, may mà hiện tại cùng Lăng Thần lập tức nói ra cũng tốt, miễn cho hai người về sau lại xuất hiện cái gì hiểu lầm.
Hạ Thiên Tịch châm chước một chút dùng từ nghĩ nghĩ dùng ngữ khí bình tĩnh nói cho Lăng Thần "Lăng Thần, hai chúng ta thật sự không thích hợp, ta đối với ngươi không có cảm giác, ngươi bảo ta như thế nào thích ngươi?"
Theo lời nói của Hạ Thiên Tịch, cả người Lăng Thần phát ra khí lạnh càng ngày càng lạnh. Hạ Thiên Tịch nhịn không được rùng mình một cái, lập tức cảm giác thái dương trên đỉnh đầu đều bị một cỗ khí lạnh âm u bao trùm, cái này làm cho y bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt.
Hạ Thiên Tịch khóc không ra nước mắt! Thời gian dài như vậy, nói xong hết thảy sự tình Hạ Thiên Tịch đi về ký túc xá, lại không nghĩ tới vừa đi được vài bước cư nhiên gặp -- Lancet!
Lancet là một người thực tôn quý, cho dù trên người hắn mặc quân trang giống mọi người, nhưng quan trang màu lam mặc trên người hắn lại lộ ra một loại khí chất không giống người thường.
Lăng Thần cả người phát ra khí chất lạnh lẽo, khi hắn mặc quân trang, dáng người thon dài, dung nhan tà mị cuồng quyến, cả người giống như đế vương tràn ngập hơi thở cấm dục mị hoặc.
Nhưng trên người Lancet lại phát ra cao quý thần thánh không thể với tới, bản thân hắn tự nhiên trên người có loại khí chất cao quý này từ khi sinh ra, cho nên hắn chính là một vị vương tử tràn ngập dụ hoặc.
Hai người có thể nói mỗi người một vẻ, lúc này nhìn Lancet, Hạ Thiên Tịch rốt cuộc hiểu vì sao trước đây y lại mê luyến Lancet như vậy.
Y sở dĩ mê luyến Lancet, chỉ là mê luyến vẻ ngoài thoát tục cùng với khí chất thần thánh cao quý khắp người của hắn.
Khi đó, y cho rằng đó là yêu, yêu sâu đậm.
Chỉ có chết qua một lần, lại lần nữa gặp lại, Hạ Thiên Tịch giờ phút này liền thông suốt, kỳ thật đó không phải là yêu.
Tâm tính trẻ con chỉ là mê luyến cái đẹp mà thôi, cho nên khi bị thương tổn, lại lần nữa sống lại, gặp được Lăng Thần với dung nhan tà tứ, y cũng không còn say mê cái đẹp nữa, vì đó là thương tổn thật sâu, cho nên y nhớ đặc biệt rõ ràng.
Ánh mắt Lancet cũng đang nhìn Hạ Thiên Tịch, hai người mặt đối mặt bốn mắt nhìn nhau. Trong khi suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân trước đây mình mê luyến Lancet, tâm tình Hạ Thiên Tịch trong một khắc này rốt cuộc bình thường trở lại.
Y cong cong khóe môi, bước chân không có bất luận do dự nào vượt qua Lancet.
"Đứng lại." Giọng nói mệnh lệnh của Lancet vang lên bên tai.
Hạ Thiên Tịch chỉ dừng lại một chút, ngay sau đó tiếp tục bước đi, y cảm thấy hiện tại y cùng Lancet đã không còn gì để nói.
"Ta bảo ngươi đứng lại." Lancet nhíu mày dùng ánh mắt bất mãn nhìn Hạ Thiên Tịch, từ trước tới nay hắn đều là kẻ cao cao tại thượng được người đời truy phủng hiện lại bị làm lơ, cái cảm giác này khiến hắn thực không quen, Lancet lạnh giọng nói "Hạ Thiên Tịch, ta thật đúng là xem thường ngươi!"
Trước kia ngụy trang tốt như vậy, ngay cả hắn cũng không nhìn ra được. Cái gọi là phế vật cư nhiên không phải là phế vật, mà là một thiên tài.
Lancet cảm thấy, Hạ Thiên Tịch là cố ý cho hắn một cái tát.
Trước kia như vậy nhỏ yếu, hiện tại lại quang mang tỏa sáng, cường thế trở về, quả thực là vũ nhục hắn, là hắn nhìn nhầm!
Liên bang cùng đế quốc vốn dĩ chính là hai chế độ bất đồng của quốc gia, có thể cùng sinh hoạt ở mạt thế trở thành một loại quan hệ thực vi diệu, cho nên khi Hạ Thiên Tịch mê luyến mình, Lancet liền nghĩ tới lợi dụng Hạ Thiên Tịch khiến cho liên bang nội chiến, sau đó đế quốc nhất cử tiến công bắt lấy liên bang, thống nhất đế quốc.
Nhưng kế hoạch này lại thất bại, hơn nữa Hạ Thiên Tịch cư nhiên còn thay đổi, từ một phế vật trong một đêm liền biến thành thiên tài, quang mang tỏa sáng, cường thế trở về, điều này quả thực chính là trực tiếp cho hắn một cái tát.
Có điều, khi biết Hạ Thiên Tịch tiến vào trường quân đội số 1, khuôn mặt phi phàm thoát tục của Lancet phút chốc hiện lên thần sắc khinh thường, hắn tự luyến mà ngạo nghễ nói "Hạ Thiên Tịch, ta hy vọng về sau ngươi không cần dây dưa với ta."
Ở trong lòng Lancet, Hạ Thiên Tịch sở dĩ tiến vào trường quân đội số 1, chính là theo đuôi hắn mà đến, y biết rõ ràng hắn muốn vào trường quân đội số 1 cho nên không chết tâm liền đuổi theo tới đây.
Lancet ghét nhất chính là loại người dây dưa với mình như vậy.
Bước chân Hạ Thiên Tịch chợt khựng lại, vốn dĩ y không muốn để ý tới Lancet, nhưng khi nghe thấy giọng nói phi thường tự luyến cùng cuồng vọng của Lancet như vậy, khóe mội Hạ Thiên Tịch run rẩy, cuối cùng vẫn là không nhịn được quay đầu lại, mồ hôi hắc tuyến đầm đìa. Ngươi nha, ngươi tự tin lão tử vẫn sẽ còn thích ngươi như vậy sao?
"Lancet, ngươi không cảm thấy ngươi quá tự luyến sao?" Hạ Thiên Tịch nhịn không được trợn trắng mắt.
"Ngươi có ý gì?" Lancet nhíu mày bất mãn nhìn Hạ Thiên Tịch.
Lấy thân phận địa vị cùng dung mạo của hắn, cho tới này đều được người chúng tinh phủng nguyệt, trong lúc nhất thời còn không lý giải được lời Hạ Thiên Tịch nói.
Có điều, cho dù hiểu được thì thế nào chứ?
Hắn tự luyến, nhưng là có tư cách để tự luyến.
Ngươi khác cho dù muốn tự luyến, vậy ngươi có tư cách đó không?
"Ý là, trên thế giới cóc ba chân thì khó tìm, nhưng đàn ông hai chân thì có rất nhiều, trừ khi đôi mắt lão tử bị mù hoặc đầu bị lừa đá, nếu không lão tử sẽ không lại coi trọng ngươi." Hạ Thiên Tịch từng câu từng chữ nói với Lancet, biểu tình nghiêm túc chân thành tha thiết.
"Ngươi...muốn chết!" Lancet nhíu chặt mày, một đôi con ngươi màu lam bừng bừng lửa giận.
Lancet có thói quen được mọi người truy phủng, thói quen được mọi người chúng tinh phủng nguyệt, bất ngờ bị người vũ nhục, khiến cho hắn từ trước tới này chưa bao giờ chịu nhục nhất thời không có biện pháp thích ứng.
Hạ Thiên Tịch căn bản không coi lửa giận của Lancet ở trong lòng, hơn nữa không thể không nói, nhìn biểu tình Lancet bị mình chọc cho tức giận muốn nổ tung, chợt cảm thấy tâm tình thật phi thường sung sướng.
Hạ Thiên Tịch câu lên khóe môi đỏ tươi, vượt lên một bước tiến đến trước mặt Lancet, hai người mặt đối mặt cực gần, Hạ Thiên Tịch hơi hơi ngẩng đầu, dù sao Lancet cũng cao hơn y vài centimet, y nhìn dung nhan siêu phàm thoát tục của Lancet dễ dàng biểu hiện lửa giận, cười cười hơi chút nghiền ngẫm, không chút để ý nói "Lancet, ngươi cảm thấy ngươi trừ bỏ khuôn mặt cùng thân phận vương tử điện hạ này, ngươi còn có cái gì? Tính tình xấu muốn chết, kiếu ngạo tùy hứng, tự đại cuồng vọng..."
Hạ Thiên Tịch vừa nói vừa vươn ngón tay nắm cằm Lancet, ánh mắt dừng trên mặt Lancet chậm rãi quét qua, tựa hồ muốn đem khuôn mặt Lancet xem xét kĩ càng tỉ mỉ, y thong thả nói "Ngươi cảm thấy, bỏ đi lớp da này, ngươi còn cái gì?"
Ngữ khí không chút để ý tràn ngập khinh thường cùng coi rẻ.
Ở xã hội này, con ông cháu cha không ít, nhưng Hạ Thiên Tịch cùng Lancet, thân phận hai người bọn họ cơ hồ là duy nhất tồn tại.
Lancet là vương tử điện hạ của đế quốc, thân phận tôn quý vô cùng.
Hạ Thiên Tịch lại là con trai độc nhất của thống soái cao nhất liên bang, thân phận tôn quý không kém.
Hạ Thiên Tịch trước kia không có tư tưởng cầu tiến không thể so sánh với hắn, trên người không có bất luận ưu điểm gì, vừa rồi y nói trừ bỏ cho Lancet cũng là nói với chính mình, nếu không có khuôn mặt cùng thân phận này sau lưng, như vậy y còn có cái gì? cái gì cũng không có!
Cho nên hiện tại Hạ Thiên Tịch mới mong muốn trở nên cường đại, chỉ có như vậy, đem thân phận bảo hộ sau lưng của mình trở thành bản thân có thể tự bảo hộ, khi đó ngươi muốn cái gì đều có thể trở nên dễ dàng không phải sao.
"Ngươi..." Lancet khiếp sợ nhìn Hạ Thiên Tịch, con ngươi màu lam trong lúc nhất thời nói không ra cảm xúc là lửa giận hay là khiếp sợ, bởi vì hiện tại Hạ Thiên Tịch cho hắn cảm giác không giống trước đây, hắn biến hóa quá lớn.
Nếu nói Hạ Thiên Tịch trước kia là một con tôm chân mềm, như vậy hiện tại Hạ Thiên Tịch không bao giờ có thể con tôm chân mềm khiến người khác khi dễ trước kia.
Hai người mặt đối mặt, ngón tay Hạ Thiên Tịch còn nhéo cằm Lancet, bởi vì Lancet cao hơn y mấy cm, y hơi hơi ngửa đầu, mà Lancet bởi vì bị Hạ Thiên Tịch nói cho khiếp sợ, hắn cúi đầu nhìn Hạ Thiên Tịch, kỳ thật không khí xung quanh hai người lúc này đang giương cung bạt kiếm tràn ngập mùi thuốc súng, nhưng một màn này của hai người trong mắt của người khác lại giống như đang hôn nhau.
Không còn cách nào, vị trí hai người thật sự quá gần, tư thế giống như đang hôn nhau rất dễ khiến người khác sinh ra hiểu lầm.
"Các ngươi đang làm gì?" Giọng nói lạnh lẽo làm người ta không rét mà run, rõ ràng hẳn là tràn ngập lửa giận, trong giờ phút này lại tràn ngập lạnh lẽo.
Lăng Thần xuất hiện ở phía sau hai người không xa, hắn vốn dĩ đi ra ngoài tìm Hạ Thiên Tịch, lại không nghĩ rằng lại thấy một màn này.
Hai người ôm nhau hôn môi, trực tiếp đốt cháy tia lý trí duy nhất trong đầu hắn.
Kỳ thật Lăng Thần nếu còn có điểm lý trí, hắn có thể nhìn ra lỗ hổng, dù sao hai người cũng không phải thật sự đang hôn nhau, xung quanh hai người là bầu không khí giương cung bạt kiếm tràn ngập mùi thuốc súng, lấy cơ trí mẫn cảm của Lăng Thần không có khả năng là không nhận ra, nhưng là hắn thật phẫn nộ rồi.
Hắn biết trước kia Hạ Thiên Tịch thích Lancet, tuy rằng không biết hiện tại y còn thích Lancet hay không...không...mặc kệ có thích hay không, y đều là của mình, chỉ có thể là của mình.
Đôi con ngươi màu bạc của Lăng Thần lạnh lùng nhìn hai người, cả người tản ra khí lạnh mãnh liệt, một khuôn mặt tà mị cuồng quyến giờ phút này băng giá làm cho người ta không rét mà run, nhưng trong mắt hắn đều không có dấu hiệu tức giận, chỉ có lạnh băng.
Chỉ cần là nhân tài quen thuộc Lăng Thần sẽ biết, nếu hắn tức giận, sẽ không giống người khác lửa giận phát ra, hắn chỉ phát ra khí thế càng thêm lạnh lẽo, có thể làm đông chết người đang sống.
Yêu thương phu nhân, sủng nịch phu nhân, nhường nhịn phu nhân, chỉ cần là phu nhân của mình, vì y mà thay đổi như vậy chính là đáng giá.
"Ngươi không có gì không tốt, là ta không tốt, thật không tốt." Hạ Thiên Tịch thật sâu hít một hơi, làm cho tâm tình bản thân bình tĩnh lại, may mà hiện tại cùng Lăng Thần lập tức nói ra cũng tốt, miễn cho hai người về sau lại xuất hiện cái gì hiểu lầm.
Hạ Thiên Tịch châm chước một chút dùng từ nghĩ nghĩ dùng ngữ khí bình tĩnh nói cho Lăng Thần "Lăng Thần, hai chúng ta thật sự không thích hợp, ta đối với ngươi không có cảm giác, ngươi bảo ta như thế nào thích ngươi?"
Theo lời nói của Hạ Thiên Tịch, cả người Lăng Thần phát ra khí lạnh càng ngày càng lạnh. Hạ Thiên Tịch nhịn không được rùng mình một cái, lập tức cảm giác thái dương trên đỉnh đầu đều bị một cỗ khí lạnh âm u bao trùm, cái này làm cho y bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt.
Hạ Thiên Tịch khóc không ra nước mắt! Thời gian dài như vậy, nói xong hết thảy sự tình Hạ Thiên Tịch đi về ký túc xá, lại không nghĩ tới vừa đi được vài bước cư nhiên gặp -- Lancet!
Lancet là một người thực tôn quý, cho dù trên người hắn mặc quân trang giống mọi người, nhưng quan trang màu lam mặc trên người hắn lại lộ ra một loại khí chất không giống người thường.
Lăng Thần cả người phát ra khí chất lạnh lẽo, khi hắn mặc quân trang, dáng người thon dài, dung nhan tà mị cuồng quyến, cả người giống như đế vương tràn ngập hơi thở cấm dục mị hoặc.
Nhưng trên người Lancet lại phát ra cao quý thần thánh không thể với tới, bản thân hắn tự nhiên trên người có loại khí chất cao quý này từ khi sinh ra, cho nên hắn chính là một vị vương tử tràn ngập dụ hoặc.
Hai người có thể nói mỗi người một vẻ, lúc này nhìn Lancet, Hạ Thiên Tịch rốt cuộc hiểu vì sao trước đây y lại mê luyến Lancet như vậy.
Y sở dĩ mê luyến Lancet, chỉ là mê luyến vẻ ngoài thoát tục cùng với khí chất thần thánh cao quý khắp người của hắn.
Khi đó, y cho rằng đó là yêu, yêu sâu đậm.
Chỉ có chết qua một lần, lại lần nữa gặp lại, Hạ Thiên Tịch giờ phút này liền thông suốt, kỳ thật đó không phải là yêu.
Tâm tính trẻ con chỉ là mê luyến cái đẹp mà thôi, cho nên khi bị thương tổn, lại lần nữa sống lại, gặp được Lăng Thần với dung nhan tà tứ, y cũng không còn say mê cái đẹp nữa, vì đó là thương tổn thật sâu, cho nên y nhớ đặc biệt rõ ràng.
Ánh mắt Lancet cũng đang nhìn Hạ Thiên Tịch, hai người mặt đối mặt bốn mắt nhìn nhau. Trong khi suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân trước đây mình mê luyến Lancet, tâm tình Hạ Thiên Tịch trong một khắc này rốt cuộc bình thường trở lại.
Y cong cong khóe môi, bước chân không có bất luận do dự nào vượt qua Lancet.
"Đứng lại." Giọng nói mệnh lệnh của Lancet vang lên bên tai.
Hạ Thiên Tịch chỉ dừng lại một chút, ngay sau đó tiếp tục bước đi, y cảm thấy hiện tại y cùng Lancet đã không còn gì để nói.
"Ta bảo ngươi đứng lại." Lancet nhíu mày dùng ánh mắt bất mãn nhìn Hạ Thiên Tịch, từ trước tới nay hắn đều là kẻ cao cao tại thượng được người đời truy phủng hiện lại bị làm lơ, cái cảm giác này khiến hắn thực không quen, Lancet lạnh giọng nói "Hạ Thiên Tịch, ta thật đúng là xem thường ngươi!"
Trước kia ngụy trang tốt như vậy, ngay cả hắn cũng không nhìn ra được. Cái gọi là phế vật cư nhiên không phải là phế vật, mà là một thiên tài.
Lancet cảm thấy, Hạ Thiên Tịch là cố ý cho hắn một cái tát.
Trước kia như vậy nhỏ yếu, hiện tại lại quang mang tỏa sáng, cường thế trở về, quả thực là vũ nhục hắn, là hắn nhìn nhầm!
Liên bang cùng đế quốc vốn dĩ chính là hai chế độ bất đồng của quốc gia, có thể cùng sinh hoạt ở mạt thế trở thành một loại quan hệ thực vi diệu, cho nên khi Hạ Thiên Tịch mê luyến mình, Lancet liền nghĩ tới lợi dụng Hạ Thiên Tịch khiến cho liên bang nội chiến, sau đó đế quốc nhất cử tiến công bắt lấy liên bang, thống nhất đế quốc.
Nhưng kế hoạch này lại thất bại, hơn nữa Hạ Thiên Tịch cư nhiên còn thay đổi, từ một phế vật trong một đêm liền biến thành thiên tài, quang mang tỏa sáng, cường thế trở về, điều này quả thực chính là trực tiếp cho hắn một cái tát.
Có điều, khi biết Hạ Thiên Tịch tiến vào trường quân đội số 1, khuôn mặt phi phàm thoát tục của Lancet phút chốc hiện lên thần sắc khinh thường, hắn tự luyến mà ngạo nghễ nói "Hạ Thiên Tịch, ta hy vọng về sau ngươi không cần dây dưa với ta."
Ở trong lòng Lancet, Hạ Thiên Tịch sở dĩ tiến vào trường quân đội số 1, chính là theo đuôi hắn mà đến, y biết rõ ràng hắn muốn vào trường quân đội số 1 cho nên không chết tâm liền đuổi theo tới đây.
Lancet ghét nhất chính là loại người dây dưa với mình như vậy.
Bước chân Hạ Thiên Tịch chợt khựng lại, vốn dĩ y không muốn để ý tới Lancet, nhưng khi nghe thấy giọng nói phi thường tự luyến cùng cuồng vọng của Lancet như vậy, khóe mội Hạ Thiên Tịch run rẩy, cuối cùng vẫn là không nhịn được quay đầu lại, mồ hôi hắc tuyến đầm đìa. Ngươi nha, ngươi tự tin lão tử vẫn sẽ còn thích ngươi như vậy sao?
"Lancet, ngươi không cảm thấy ngươi quá tự luyến sao?" Hạ Thiên Tịch nhịn không được trợn trắng mắt.
"Ngươi có ý gì?" Lancet nhíu mày bất mãn nhìn Hạ Thiên Tịch.
Lấy thân phận địa vị cùng dung mạo của hắn, cho tới này đều được người chúng tinh phủng nguyệt, trong lúc nhất thời còn không lý giải được lời Hạ Thiên Tịch nói.
Có điều, cho dù hiểu được thì thế nào chứ?
Hắn tự luyến, nhưng là có tư cách để tự luyến.
Ngươi khác cho dù muốn tự luyến, vậy ngươi có tư cách đó không?
"Ý là, trên thế giới cóc ba chân thì khó tìm, nhưng đàn ông hai chân thì có rất nhiều, trừ khi đôi mắt lão tử bị mù hoặc đầu bị lừa đá, nếu không lão tử sẽ không lại coi trọng ngươi." Hạ Thiên Tịch từng câu từng chữ nói với Lancet, biểu tình nghiêm túc chân thành tha thiết.
"Ngươi...muốn chết!" Lancet nhíu chặt mày, một đôi con ngươi màu lam bừng bừng lửa giận.
Lancet có thói quen được mọi người truy phủng, thói quen được mọi người chúng tinh phủng nguyệt, bất ngờ bị người vũ nhục, khiến cho hắn từ trước tới này chưa bao giờ chịu nhục nhất thời không có biện pháp thích ứng.
Hạ Thiên Tịch căn bản không coi lửa giận của Lancet ở trong lòng, hơn nữa không thể không nói, nhìn biểu tình Lancet bị mình chọc cho tức giận muốn nổ tung, chợt cảm thấy tâm tình thật phi thường sung sướng.
Hạ Thiên Tịch câu lên khóe môi đỏ tươi, vượt lên một bước tiến đến trước mặt Lancet, hai người mặt đối mặt cực gần, Hạ Thiên Tịch hơi hơi ngẩng đầu, dù sao Lancet cũng cao hơn y vài centimet, y nhìn dung nhan siêu phàm thoát tục của Lancet dễ dàng biểu hiện lửa giận, cười cười hơi chút nghiền ngẫm, không chút để ý nói "Lancet, ngươi cảm thấy ngươi trừ bỏ khuôn mặt cùng thân phận vương tử điện hạ này, ngươi còn có cái gì? Tính tình xấu muốn chết, kiếu ngạo tùy hứng, tự đại cuồng vọng..."
Hạ Thiên Tịch vừa nói vừa vươn ngón tay nắm cằm Lancet, ánh mắt dừng trên mặt Lancet chậm rãi quét qua, tựa hồ muốn đem khuôn mặt Lancet xem xét kĩ càng tỉ mỉ, y thong thả nói "Ngươi cảm thấy, bỏ đi lớp da này, ngươi còn cái gì?"
Ngữ khí không chút để ý tràn ngập khinh thường cùng coi rẻ.
Ở xã hội này, con ông cháu cha không ít, nhưng Hạ Thiên Tịch cùng Lancet, thân phận hai người bọn họ cơ hồ là duy nhất tồn tại.
Lancet là vương tử điện hạ của đế quốc, thân phận tôn quý vô cùng.
Hạ Thiên Tịch lại là con trai độc nhất của thống soái cao nhất liên bang, thân phận tôn quý không kém.
Hạ Thiên Tịch trước kia không có tư tưởng cầu tiến không thể so sánh với hắn, trên người không có bất luận ưu điểm gì, vừa rồi y nói trừ bỏ cho Lancet cũng là nói với chính mình, nếu không có khuôn mặt cùng thân phận này sau lưng, như vậy y còn có cái gì? cái gì cũng không có!
Cho nên hiện tại Hạ Thiên Tịch mới mong muốn trở nên cường đại, chỉ có như vậy, đem thân phận bảo hộ sau lưng của mình trở thành bản thân có thể tự bảo hộ, khi đó ngươi muốn cái gì đều có thể trở nên dễ dàng không phải sao.
"Ngươi..." Lancet khiếp sợ nhìn Hạ Thiên Tịch, con ngươi màu lam trong lúc nhất thời nói không ra cảm xúc là lửa giận hay là khiếp sợ, bởi vì hiện tại Hạ Thiên Tịch cho hắn cảm giác không giống trước đây, hắn biến hóa quá lớn.
Nếu nói Hạ Thiên Tịch trước kia là một con tôm chân mềm, như vậy hiện tại Hạ Thiên Tịch không bao giờ có thể con tôm chân mềm khiến người khác khi dễ trước kia.
Hai người mặt đối mặt, ngón tay Hạ Thiên Tịch còn nhéo cằm Lancet, bởi vì Lancet cao hơn y mấy cm, y hơi hơi ngửa đầu, mà Lancet bởi vì bị Hạ Thiên Tịch nói cho khiếp sợ, hắn cúi đầu nhìn Hạ Thiên Tịch, kỳ thật không khí xung quanh hai người lúc này đang giương cung bạt kiếm tràn ngập mùi thuốc súng, nhưng một màn này của hai người trong mắt của người khác lại giống như đang hôn nhau.
Không còn cách nào, vị trí hai người thật sự quá gần, tư thế giống như đang hôn nhau rất dễ khiến người khác sinh ra hiểu lầm.
"Các ngươi đang làm gì?" Giọng nói lạnh lẽo làm người ta không rét mà run, rõ ràng hẳn là tràn ngập lửa giận, trong giờ phút này lại tràn ngập lạnh lẽo.
Lăng Thần xuất hiện ở phía sau hai người không xa, hắn vốn dĩ đi ra ngoài tìm Hạ Thiên Tịch, lại không nghĩ rằng lại thấy một màn này.
Hai người ôm nhau hôn môi, trực tiếp đốt cháy tia lý trí duy nhất trong đầu hắn.
Kỳ thật Lăng Thần nếu còn có điểm lý trí, hắn có thể nhìn ra lỗ hổng, dù sao hai người cũng không phải thật sự đang hôn nhau, xung quanh hai người là bầu không khí giương cung bạt kiếm tràn ngập mùi thuốc súng, lấy cơ trí mẫn cảm của Lăng Thần không có khả năng là không nhận ra, nhưng là hắn thật phẫn nộ rồi.
Hắn biết trước kia Hạ Thiên Tịch thích Lancet, tuy rằng không biết hiện tại y còn thích Lancet hay không...không...mặc kệ có thích hay không, y đều là của mình, chỉ có thể là của mình.
Đôi con ngươi màu bạc của Lăng Thần lạnh lùng nhìn hai người, cả người tản ra khí lạnh mãnh liệt, một khuôn mặt tà mị cuồng quyến giờ phút này băng giá làm cho người ta không rét mà run, nhưng trong mắt hắn đều không có dấu hiệu tức giận, chỉ có lạnh băng.
Chỉ cần là nhân tài quen thuộc Lăng Thần sẽ biết, nếu hắn tức giận, sẽ không giống người khác lửa giận phát ra, hắn chỉ phát ra khí thế càng thêm lạnh lẽo, có thể làm đông chết người đang sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất