Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 81: Bản chất của kẻ tham ăn! Hạ Thiên Tịch vs Lăng Thần

Trước Sau
Lori giương nanh múa vuốt vung nắm tay muốn tiến lên lại bị Hạ Thiên Tịch ngăn lại, Hạ Thiên Tịch bất đắc dĩ nhìn dáng người thấp bé của Lori nói "Ngươi biết rõ không đánh lại nàng vẫn là không nên đi để bị thương."

"Sao ngay cả ngươi cũng khinh thường ta như vậy?" Lori ánh mắt đáng thương hề hề nhìn Hạ Thiên Tịch ủy khuất.

Thân cao quả thực không chịu nổi! Khinh bỉ đám thân cao, khóc!

"Chẳng lẽ không phải sao?" Ánh mắt Tinh Dạ ngắm ngắm dáng người bé nhỏ của Lori, vẻ mặt nghiêm túc hỏi lại.

"A a, Tinh Dạ, sao ngay cả ngươi cũng trở nên hư hỏng như vậy? Một chút cũng không đáng yêu." Lori nhào hướng Tinh Dạ đem người ôm vào ngực hung hăng chà đạp một phen, ai bảo Tinh Dạ đáng yêu như vậy chứ.

Tinh Dạ chớp chớp đôi mắt ngập nước đáng yêu, đáng thương hề hề nhìn Lori, vẻ mặt ủy khuất cùng u oán.

"A...phanh..."

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên phía chân trời, ngay sau đó là phịch một tiếng do âm thanh bị ngã mà thành, cắt đứt sự ầm ĩ của bên này.

Mọi người nhìn lại, chỉ nhìn thấy Rover đang sùi bọt mép, hai mắt trắng dã nằm trên mặt đất, toàn thân co rút run rẩy, tựa hồ giống như sắp chết.

Mọi người "..."

Toàn bộ cách đấu trường nháy mắt lặng ngắt như tờ, ánh mắt ngơ ngác nhìn Rover đang nằm trên đất như người sắp chết, đây là có chuyện gì?

"Hình như trừng phạt của ta cũng không đến nỗi vô dụng như vậy!" Cadien một tay sờ sờ cằm, ánh mắt tràn ngập tà ác thú vị nhìn Rover nói.

Mọi người "..."

Nhìn cái ly rơi trên mặt đất bên cạnh người Rover, không phải nói hương vị không tồi sao?

Cảnh tượng trước mắt đây là cái gì? Chẳng lẽ bọn họ bị hoa mắt sao?

Mọi người nhìn Thẩm Hạo rồi lại nhìn nhìn sang Rover, trong lúc nhất thời không biết rốt cuộc là hương vị không tôi hay là hương vị siêu cấp "không" tồi!

"Ta tuyệt đối không muốn uống cái kia." Trình Viễn người đang đối chiến với Thẩm Hạo mí mắt thẳng tắp vẻ mặt kiên định nói, thậm chí ngay cả thân thể đều hung hăng rùng mình một cái. Thẩm Hạo mê mang nhìn Rover đang nằm ngay đơ, nhìn nhìn lại Trình Viễn nói "Hương vị thật sự không tồi."

Trình Viễn "..."

Thế giới của kẻ tham ăn, hắn tỏ vẻ không hiểu được!

Hai người lập tức triển khai đánh giá, nhưng Trình Viễn rõ ràng không phải là đối thủ của Thẩm Hạo, thể thuật của Thẩm Hạo vốn dĩ cực cao, bằng không sao có thể sau khi từ rừng rậm Tử Vong trở về lại có thể cõng Tinh Dạ chạy xa như vậy.

"Được rồi, Trình Viễn, mau tới uống hết phần thưởng ta vì các ngươi tự mình điều chế đi!"

Cadien cười đến vẻ mặt tràn đầy hòa ái thân thiện nhìn Trình Viễn.

Tiểu thân thể của Trình Viễn không chỉ run lên, ánh mắt nhìn chất lỏng có màu đỏ quỷ dị trong cái ly trên tay Cadien, thân thể càng thêm run rẩy lợi hại, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạo nói "Thẩm Hạo, ngươi không phải thực thích uống thứ kia sao? Ta đem ly kia cho ngươi được không?"



Mọi người "..." Ngươi CMN cũng quá không biết xấu hổ đi!

"Không cần." Vẻ mặt mọi người đang nhìn Trình Viễn với ánh mắt ngươi không biết xấu hổ, sao có thể như vậy lừa gạt một tên tham ăn! Hì hì! lát nữa ta cũng có thể đem ly khen thưởng này cho tên tham ăn...Tư tưởng lớn gặp nhau.

Dưới ý tưởng chung của mọi người, Thẩm Hạo không chút do dự, cự tuyệt không chút thương lượng.

"Vì sao?" Trình Viễn khiếp sợ, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Hạo cự tuyệt thứ có liên quan đến ăn uống, ngươi quá không phù hợp với định nghĩa của một tên tham ăn.

"Ta không muốn uống." Thẩm Hạo lắc lắc đầu nói.

"Không phải ngươi nói hương vị không tồi sao?"

"Chỉ là hương vị không tồi, ta không phải thực thích uống." Thẩm Hạo nghiêm túc nói "Ta lại không phải biến thái, đi uống thứ đồ vật mà mình không thích."

Mọi người "...." quả nhiên, ly đồ uống này vẫn thực hợp với khẩu vị biến thái của Cadien.

"A..."

Trong ánh mắt của mọi người, Trình Viễn không phụ sự mong đợi uống sạch xong lập tức chết ngất....trong mắt mọi người lập tức toát ra quang mang kiên định không đổi: Chúng ta tuyệt đối đều không muốn uống cái loại đồ vật biến thái này!

Kế tiếp, trong hoàn cảnh từng người từng người chết ngất, Cadien nhìn những "thi thể" đang nằm tứ tung ngang dọc trên mặt đất, ý cười trên mặt càng ngày càng đậm.

Chẳng qua, khi hắn đối diện với gương mặt mê mang của Thẩm Hạo, âm thầm nghĩ, hắn vẫn muốn cải tiến cái loại "khen thưởng" này.

"Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần bước ra khỏi hàng!" Cadien cười tủm tỉm nhìn hai người, nụ cười biến thái trong biến thái, quả thực không thể biến thái hơn được nữa.

Hắc hắc...hắn thật ra muốn nhìn đôi tiểu tình nhân này sẽ làm như thế nào?

"Oa! Nữ vương vs đế vương, quả thực không cần làm chối mù mắt chó của chúng ta nha!" hủ nữ Flina vẻ mặt như sói nhìn hai người trên lôi đài đầy kích động.

Mọi người "..." ngươi không phải là nữ hán tử sao? Khi nào lại trở thành hủ nữ rồi?

Khi mọi người kiễng chân chờ đợi, Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần cùng tiến lên lôi đài, tầm mắt hai người đối diện nhau.

Trong ánh mắt Hạ Thiên Tịch ẩn ẩn có ánh sáng hưng phấn, y cùng Lăng Thần huấn luyện cùng nhau nhiều ngày như vậy, trước nay còn chưa từng thi đấu qua, nhớ rõ khi mới khai giảng y cùng Lăng Thần đánh nhau ở ký túc xá, lúc ấy không gian nhỏ, không thi triển hết quyền cước, hơn nữa Lăng Thần còn có chỗ nhường nhịn, khiến Hạ Thiên Tịch một lần thực nén giận, cho nên hôm nay có thể cùng Lăng Thần chính thức thi đấu, thật sự khiến Hạ Thiên Tịch thực hưng phấn.

Nhìn ánh mắt hưng phấn của Hạ Thiên Tịch càng lúc càng tăng cao, trong mắt Lăng Thần cũng dâng lên ý chí chiến đấu.

Hắn sẽ không vì Hạ Thiên Tịch là phu nhân của mình mà nhường nhịn, vì như vậy hắn sẽ cảm thấy đó là vũ nhục Hạ Thiên Tịch.

Làm trượng phu là có thể vô điều kiện sủng nịnh phu nhân của mình, nhưng không thể coi khinh lực lượng của phu nhân mình, nếu hai người hiện tại có thể tiến vào trường quân đội số 1, như vậy hai người nên đồng thời bước tiến lên lĩnh vực cường giả, chứ không phải bởi vì y là phu nhân của mình liền không cần bước lên lĩnh vực cường giả.

Gặp được nguy hiểm, hắn có thể bảo hộ phu nhân của mình, nhưng hiện tại, khi thi đấu, thân là trượng phu hắn nên chứng minh trượng phu hắn là người có cường thế, bằng không về sau làm thế nào chấn chỉnh phu cương.



Ý chí chiến đấu trong mắt hai người trong nháy mắt bốc lên hừng hực chiến hỏa.

"Đệt! lão nương đều muốn đi lên chiến đấu một hồi!" Flina hăng màu gà tràn đầy ai oán "Đều tại còn gà còi kia, không thể thỏa mãn được lão nương, quả thực uổng phí hắn là một nam nhân."

Mọi người: Ngươi CMN thật sự là không có ý gì khác chứ?

Nhìn chiến trường còn chưa khai chiến đã bừng bừng chiến hỏa, ánh mắt Cadien trần ngập quang mang hứng thú, ai nha nha! Quả thật để hai người yêu nhau chém giết lẫn nhau mới càng có cảnh vui mà xem!

Hạ Thiên Tịch ra tay trước, cả người y khí thế ở một khắc ra tay kia trở nên phi thường sắc bén, rõ ràng chỉ là thuật cách đấu, y ra tay lại cho người ta một loại cảm giác như lưỡi kiếm sắc bén, nhanh chóng ra quyền, lưu loát quét chân, công kích không chút nào bẩn thỉu ướt át, từng chiêu từng chiêu đều sắc bén như vậy.

Đối mặt với công kích sắc bén của Hạ Thiên Tịch, ánh mắt của Lăng Thần vừa trấn định mà lại vừa bình tĩnh, đồng tử màu bạc nhìn bao quát công kích của Hạ Thiên Tịch, sau đó lắc mình né tránh, từ bên cạnh y ra đòn tập kích, Hạ Thiên Tịch quay người lại khó khăn tránh thoát nắm đấm của Lăng Thần, lại không nghĩ tới nắm đấm của Lăng Thần chỉ là một chiêu dụ địch mà thôi, hắn thu hồi nắm đấm thay bằng khửu tay bỗng nhiên tập kích bụng Hạ Thiên Tịch, Hạ Thiên Tịch trong lúc nhất thời tránh né không kịp, bụng ăn một cái công kích của Lăng Thần.

Hạ Thiên Tịch kêu lên một tiếng, bước chân lảo đảo khó khăn lui về phía sau vài bước mới dừng lại chân.

Ánh mắt Lăng Thần lạnh lẽo nhìn Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt hiện lên một mạt thần sắc đau lòng, thần sắc này ngay sau đó liền lập tức biến mất.

Hạ Thiên Tịch ý chí chiến đấu hoàn toàn bị kích phát ra, y mấy tháng này huấn luyện vất vả, y liền không tin, còn không thể phân cao thấp được với Lăng Thần.

Hạ Thiên Tịch lại lần nữa công kích tới, nắm đấm cùng bước chân tựa hồ đều mang lên tiếng gió sắc bén khiến cho tai mọi người vang lên âm thanh xoát xoát, khiến cho trái tim mọi người run run, so với uy mãnh của nữ hán tử, bọn họ tựa hồ càng thêm không muốn đối mặt với Hạ Thiên Tịch cùng Lăng Thần, chỉ nghe tiếng gió từ nắm tay chém ra, bọn họ có thể cảm giác được một quyền của y lợi hại cỡ nào, nếu là đánh vào trên người mình, phỏng chừng bọn họ liền chảy máu nội thương mà chết.

"Đây mới là chiến đấu, đây mới là chiến đấu!" Ánh mắt Flina đầy kích động nhìn thân ảnh hai người đang thi đấu trên lôi đài, cả khuôn mặt hưng phấn như uống máu gà, quay đầu nhìn lại đám nam sinh xung quanh vẻ mặt khinh thường "Nhìn các ngươi xem, nhìn các ngươi xem, so với bọn họ xem, quả thực có quá nhược bạo hay không?"

Mọi người: Vì cái gì chúng ta nằm không cũng trúng đạn?

"Chúng ta nhược bạo, chẳng lẽ ngươi liền không yếu bạo?" Lori bất mãn nói.

Tuy rằng Flina nói rất đúng, so sánh với hai người kia, bọn họ quả thực là nhược bạo!

"Ta là nữ nhân, ta sao có thể so sánh với một đám nam nhân được?" Flina dựng thẳng ưỡn ngực kiêu ngạo nói đến vẻ mặt đầy chính nghĩa.

Mọi người khiếp sợ: Ngươi thật sự là nữ nhân?

"Ánh mắt đó của các ngươi là có ý gì? Muốn tàn phế tuổi già hạnh phúc của các ngươi có phải hay không?" Flina giơ ra nắm đấm thị uy trước mắt mọi người.

Mọi người: Không phải bất cứ một nữ nhân nào cũng có thể được gọi là nữ nhân!

Trên lôi đài, Lăng Thần một đòn móc trái bị Hạ Thiên Tịch nhanh chóng thoát được, thừa dịp Lăng Thần còn chưa thu hồi nắm tay kịp, Hạ Thiên Tịch đánh một quyền thẳng vào hàm dưới của Lăng Thần công kích tới, công kích của hai người đều là trong nháy mắt mà thôi, Lăng Thần thu hồi nắm tay lại tránh né không kịp, chỉ có thể nhanh chóng ngửa đầu, nắm tay Hạ Thiên Tịch sượt từ sườn mặt của Lăng Thần hướng lên trên, sau đó hai người nhanh chóng tách ra.

Khóe miệng Lăng Thần chảy ra máu, sườn mặt hiện ra mấy vết hồng hồng, trên mặt truyền đến cảm giác nóng rát đau đớn.

Hạ Thiên Tịch nhìn, ánh mắt lóe lóe, trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Nhìn khuôn mặt Lăng Thần bị thương, trong lòng y cư nhiên có ba phần không đành lòng, một phần đau lòng, chẳng qua nó chỉ lóe qua rồi biến mất, y không có phát hiện ra mà thôi.

Có điều ngay sau đó, trong mắt y thoáng hiện lên ý chí chiến đấu càng thêm sục sôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau