Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 90: Các loại trái cây! Lóa hết cả mắt!
Trải qua nhắc nhở phúc hắc của Lăng Thần, bọn họ nhìn mấy bé sâu trên mặt đất này ít nhất còn có thể chấp nhận được, so với đám sâu mà Cadien dùng, mấy bé sâu nhỏ này thực quá đáng yêu có phải không?
Bọn họ đã đấu tranh tư tưởng một trận kịch liệt, rốt cuộc tiếp nhận mấy bé sâu này, so với chất lỏng trừng phạt kia của Cadien, bọn họ càng thích ăn mấy bé sâu nhỏ này.
"Lão đại, sao lúc ngươi ăn còn phải dùng mấy cái lá cây bao lại làm gì?" Lori không rõ hỏi.
Vốn dĩ khiến hắn ăn hạt giống đã đủ ghê tởm rồi, hiện tại còn bắt hắn ăn lá cây, còn có thể ghê tởm thêm một chút được hay không?
Thượng đế! Ngài dứt khoát đem những đồ vật ăn được trên thế giới này cho hắn ăn đi!
"Chẳng lẽ ngươi muốn nhấm nháp hương vị của những con sâu này sao?" Lăng Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói.
Tuy rằng ánh mắt cùng ngữ khí của hắn khiến người khác không nghe ra cảm xúc gì, nhưng vẫn khiến mọi người nghe ra ý tứ khinh thường của Lăng Thần.
Lori còn không hiểu hết ý tứ của Lăng Thần, cũng đã có người bắt đầu hiểu ra, lập tức học Lăng Thần dùng lá cây bọc lấy mấy con sâu đang nghoe nguẩy này, sau đó đặt vào miệng.
Bản thân sâu liền mang theo mùi tanh của bùn đất, mấy con sâu này căn bản là không có xương cốt gì, đều là mềm nhũn như bông, nhai vỡ một cái liền ra nước, nhưng lấy lá cây bọc lại một lớp thật dày, vị lá cây phi thường chua xót che lấp đi mùi tanh của sâu trong khoang miệng, khiến cho bọn họ không nhận ra mùi vị của con sâu, bằng không bọn họ tuyệt đối nuốt không trôi.
Lori tuy rằng còn chưa hiểu lời Lăng Thần nói là có ý gì, nhưng vừa thấy mọi người làm theo, hắn cũng lập tức làm theo, lấy lá cây bọc lại mấy con sâu để vào trong miệng, hương vị chua xót lan ra khắp khoang miệng, khiến khuôn mặt nhỏ của hắn nhăn nhó đến mức có thể kẹp chết cả con ruồi.
Quá CMN khó ăn! Như này sao có thể nói là có thể? Cũng không tồi?
Lori nghĩ không ra, nhưng còn cần phải ăn thêm một con, bởi vì ăn một con vào bụng rồi, hắn lại càng cảm thấy đói bụng hơn.
Không ăn còn đỡ, ăn vào mà không ăn no luôn, chỉ càng đói hơn, khiến dạ dày càng đau hơn mà thôi.
Cho nên mọi người chỉ có thể nhăn nhó gương mặt như trái mướp đắng, khổ bức ăn mấy thứ này lấp dạ dày.
Mà đối với lý giải của Lăng Thần, đúng thật là ăn thứ này còn tốt hơn với những thứ hắn ăn trước kia rất nhiều, ít nhất sẽ không nhấp nháp ra mùi vị của sâu, hơn nữa mấy con sâu này cũng không có xương, không giống khi không có lá bao vây lại khi trước, bỏ mấy con sâu vào trong miệng vẫn còn cảm giác chúng đang giãy giụa, nhai một cái, còn có tiếng vỡ bụp trong miệng càng thêm khiến người ghê tởm, chỉ có thể đau khổ chịu đựng.
Vì thế trong bốn ngày ba đêm, ngày đầu tiên mọi người trốn tránh khắp đông tây nam bắc, đêm đầu tiên dưới ánh trăng sáng tỏ dưới lùm cây ăn là cuộn sâu.
Hãn! Sao nghe thôi đã thấy bi thảm rồi!
So với người khác, sinh hoạt của Hạ Thiên Tịch rất là thích ý.
Có tiểu Cửu đa năng, y chỉ cần nhanh chạy tới mục tiêu là được, nhưng tốt xấu gì y cũng là đang rèn luyện, không thể dựa hết vào tiểu Cửu, cho nên Hạ Thiên Tịch sau khi ngủ một giấc thoải mái, dưỡng đủ tinh thần, quyết định không dùng tiểu Cửu nữa, y cũng muốn rèn luyện sự nhạy bén cho chính mình.
Cầm một quả đào tươi mọng, Hạ Thiên Tịch một bên ăn một bên đề cao cảnh giác xem xét hoàn cảnh xung quanh, tuy không có tiểu Cửu, nhưng vận khí ban ngày của Hạ Thiên Tịch cũng phi thường tốt, căn bản là không gặp phải người truy đuổi, cũng không gặp phải khó khăn gì, vừa qua khỏi một triền núi, đi qua một con đường gian nan rậm rạp lùm cây, Hạ Thiên Tịch chợt nghe được phía trước truyền tới tiếng vang, lập tức cảnh giác tới xem.
Vừa nhìn liền thấy không sao, cư nhiên là người quen.
Đúng thế, Hạ Thiên Tịch cư nhiên gặp gỡ tiểu đội Lăng Thần dẫn dắt.
Lăng Thần vì mau chóng có thể tới đích mà chọn lối tắt này, căn cứ theo hắn phân tích, Lancet khẳng định cũng sẽ lựa chọn con đường nhỏ này, cho nên không thể phủ nhận, Lăng Thần lựa chọn con đường này cũng là có tư tâm. Cho dù hắn hào phóng mặc kệ phu nhân của mình cùng tình địch ở chung, trong lòng hắn nói không ăn giấm chua là không có khả năng, nếu như vậy, còn không bằng mình làm một cái ngẫu nhiên hội ngộ, sau đó hai đội hợp nhất, không phải càng tốt sao.
Đây là nội tâm Lăng Thần tự hỏi, cũng làm luôn như vậy, theo dự đoán của hắn, hắn khẳng định sẽ gặp Hạ Thiên Tịch, chẳng qua không nghĩ tới nhanh như vậy mà thôi, chỉ mới qua một ngày đêm, hai người liền tương ngộ.
Thời gian tuy rằng qua rất nhanh, nhưng trong lòng Lăng Thần lại vẫn cho rằng nó chậm như sên bò, không có người hiểu được nội tâm dày vò của hắn khi phu nhân và tình địch của mình ở cùng một chỗ.
Hiện tại chợt nhìn thấy Hạ Thiên Tịch, lại chỉ có một mình một người, nội tâm Lăng Thần hắc hóa một ngày đêm rốt cuộc được an ủi.
Xem ra Tịch Tịch cùng Lancet tách ra, này càng tốt, như vậy Tịch Tịch liền có thể cùng một đội với hắn.
Nội tâm Lăng Thần nhanh chóng phân tích, nhưng không dám để Hạ Thiên Tịch chờ đợi thêm, lập tức đi lên trước, chân chó quan tâm dò hỏi: "Tịch Tịch, ngươi sao lại ở chỗ này? Thành viên tiểu đội của ngươi đâu?"
Tuy rằng nhanh chóng phân tích tình huống trước mắt của Hạ Thiên Tịch, nhưng Lăng Thần vẫn làm bộ như cái gì cũng không biết, vẻ mặt chân thành đi lên trước dò hỏi, ánh mắt chân thành kia người không biết còn tưởng hắn đang thổ lộ chứ!
Mọi người đồng thời cạn lời: "Cái vẻ mặt chân chó này, người có giọng nói lạnh băng thậm chí mang theo một chút dịu dàng lấy lòng, thật là ngươi sao? Lão đại! ngươi không phải là bị quỷ nhập chứ!
Ở cùng Lăng Thần một ngày đêm, Lăng Thần lạnh băng, phúc hắc, nói ra đều không mang theo chút cảm xúc nào, giống như tảng băng khiến người lạnh run, hơn nữa hắn còn rất ít nói chuyện, mỗi lần nói chuyện đều ngắn gọn, mang theo một loại mệnh lệnh trời sinh khiến ngươi không thể phản kháng, chỗ nào giống với vẻ mặt khẩn trương hề hề, ánh mắt ôn nhu như nước, cùng với khẩn trương nhu hòa, quả thực đều chọc mù mắt bọn họ.
Lão đại, ngươi là vua biến sắc mặt sao?
Lăng Thân không để ý tới ánh mắt khác nhau của mọi người, trong lòng hắn, hắn quan tâm phu nhân của mình thì có gì không đúng!
Trượng phu quan tâm phu nhân của mình, quả thực chính là thiên kinh địa nghĩa!
"Ta cùng với bọn họ bị tách ra." Hạ Thiên Tịch nói.
Khóe môi Lăng Thần nháy mắt nhếch lên một cái, nhưng thực mau lại về vị trí cũ, tuyệt đối không thể để phu nhân nhìn ra được là hắn đang vui sướng khi người gặp họa.
"Vậy Tịch Tịch ngươi ổn không? Có bị thương không? Hôm qua ngươi trải qua như thế nào? Nơi đó có thoải mái hay không? Có đói bụng không? Khát nước không?" Lăng Thần vây quanh Hạ Thiên Tịch chuyển động, ánh mắt quan tâm khẩn trương nhìn từ trên xuống dưới, nhìn Hạ Thiên Tịch toàn thân quần áo chỉnh tề, căn bản không có nhăn nhúm như bọn họ, hơn nữa cũng không có hình tượng mặt mày nhem nhuốc, so sánh với sự chật vật của họ, Hạ Thiên Tịch một thân ăn mặc quả thực như hai thái cực, hơn nữa khuôn mặt nhỏ còn đỏ hồng nhìn phi thường thủy nhuận long lanh, căn bản là không giống như một người bị đối bụng mệt mỏi một ngày.
Mọi người thấy một màn đối lập này, trong lòng lập tức không cân bằng.
Sao thoạt nhìn Hạ Thiên Tịch căn bản là không giống như tới rèn luyện, ngược lại như là đi du lịch vậy?
Khuôn mặt đỏ hồng kia thật là của người đói bụng một ngày một đêm sao?
Quần áo chỉnh tề kia, chẳng lẽ không có người đuổi theo hắn sao?
Kia...
Mọi người đánh giá Hạ Thiên Tịch từ trên xuống dưới, ánh mắt cùng động tác nhất trí dừng trên đồ vật Hạ Thiên Tịch đang cầm trên tay, mắt sáng bừng?
Đôi mắt sáng lấp lánh kia như phát ra quang mang, quả thực chính là lục u u, so với cảnh sói xám đói bụng ba ngày gặp được tiểu bạch thỏ còn muốn khủng bố vạn phần.
Nếu không phải bên người Hạ Thiên Tịch có Lăng Thần đang tản mát ra khí lạnh cường đại tồn tại, bọn họ đều muốn lập tức nhào lên đem quả đào trong tay Hạ Thiên Tịch cướp đi.
Ở thời đại liên bang và đế quốc cùng tồn tại, sau khi địa cầu bị hủy diệt, trái cây vốn dĩ chính là một loại đồ vật phi thường hi hữu, người bình thường căn bản là không ăn nổi, mà mấy người bọn họ không thể nói là chưa từng ăn qua trái cây, nếu bình thường thấy trong tay Hạ Thiên Tịch cầm một trái đào, khẳng định sẽ không có chuyện mất hình tượng trực tiếp toát ra quang mang mãnh liệt ta muốn ăn, nhưng hiện tại bọn họ đói bụng cả một ngày đêm, hơn nữa cũng chỉ có thể ăn những con sâu ghê tởm bọc lá để lót bụng, lại không được ăn no, chợt nhìn đến trong tay Hạ Thiên Tịch cầm một quả đào, đối với bọn họ mà nói quả thực là vô hạn dụ hoặc.
Mọi người nuốt nước miếng, thiếu chút nữa đem nước miếng nhỏ giọt trên đất, Hạ Thiên Tịch bị mọi người nhìn chằm chằm không chút nào che dấu ánh mắt rực lửa mà lạnh run một trận, nhìn tầm mắt mọi người đều tập trung trên tay mình, khóe môi y run run, sớm biết vậy sẽ không ăn.
"Các ngươi...muốn ăn?" Hạ Thiên Tịch gian nan hỏi một câu, cũng không thể không nhìn ánh mắt phát sáng như sói đói của người khác như vậy được, hắn không thể thờ ở nổi!
Mọi người nuốt nước miếng, thiếu chút nữa đem tròng mắt của mình dính vào trái đào trên tay Hạ Thiên Tịch, tuy không có người trả lời, nhưng ánh mắt cực nóng cực nóng kia đều đang rành mạch truyền đạt, ta muốn ăn, ta phi thường muốn ăn.
"Tịch Tịch, không cần để ý tới bọn họ." Lăng Thần biết trái cây này đó là Hạ Thiên Tịch lấy ra từ không gian, hắn không muốn không gian của Hạ Thiên Tịch bị bại lộ trước mắt người khác.
Cũng là do hắn vừa rồi quá khẩn trương nên quên mất, Tịch Tịch có không gian bên người khẳng định sẽ không bị đối bụng, như vậy hắn liền an tâm rồi.
Lão đại, ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy?
Nếu ánh mắt thật sự có thể giết người, những ánh mắt của mấy người này đều đem Lăng Thần thiên đao vạn quả.
Thật vất vả mới gặp đồ vật có thể cho vào mồm, bắt bọn họ dễ dàng buông tha, ngẫm lại là không có khả năng.
"Không sao, ta ở đây còn có." Hạ Thiên Tịch hiện tại cảm thấy phi thường may mắn bản thân tự giác hiểu lấy, trước tiên đem trái cây trong không gian lấy ra đặt một ít trong ba lô của mình, bằng không hôm nay gặp phải những người này muốn giải thích cũng là thật phiền toái.
Dưới ánh mắt nóng bỏng trần trụi của mọi người, Hạ Thiên Tịch mở ra ba lô của mình, súng báo hiệu của y sớm đã bị y bỏ vào trong không gian, cho dù bị người khác bắt được, cũng không tìm ra súng báo hiệu của y, cho nên trong ba lô tràn đầy là trái cây.
Chuối, táo, nho, kiwi...v.v, các loại trái cây, quả thực chói mù mắt chó hợp kim titan của mọi người.
Bọn họ đã đấu tranh tư tưởng một trận kịch liệt, rốt cuộc tiếp nhận mấy bé sâu này, so với chất lỏng trừng phạt kia của Cadien, bọn họ càng thích ăn mấy bé sâu nhỏ này.
"Lão đại, sao lúc ngươi ăn còn phải dùng mấy cái lá cây bao lại làm gì?" Lori không rõ hỏi.
Vốn dĩ khiến hắn ăn hạt giống đã đủ ghê tởm rồi, hiện tại còn bắt hắn ăn lá cây, còn có thể ghê tởm thêm một chút được hay không?
Thượng đế! Ngài dứt khoát đem những đồ vật ăn được trên thế giới này cho hắn ăn đi!
"Chẳng lẽ ngươi muốn nhấm nháp hương vị của những con sâu này sao?" Lăng Thần nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn nói.
Tuy rằng ánh mắt cùng ngữ khí của hắn khiến người khác không nghe ra cảm xúc gì, nhưng vẫn khiến mọi người nghe ra ý tứ khinh thường của Lăng Thần.
Lori còn không hiểu hết ý tứ của Lăng Thần, cũng đã có người bắt đầu hiểu ra, lập tức học Lăng Thần dùng lá cây bọc lấy mấy con sâu đang nghoe nguẩy này, sau đó đặt vào miệng.
Bản thân sâu liền mang theo mùi tanh của bùn đất, mấy con sâu này căn bản là không có xương cốt gì, đều là mềm nhũn như bông, nhai vỡ một cái liền ra nước, nhưng lấy lá cây bọc lại một lớp thật dày, vị lá cây phi thường chua xót che lấp đi mùi tanh của sâu trong khoang miệng, khiến cho bọn họ không nhận ra mùi vị của con sâu, bằng không bọn họ tuyệt đối nuốt không trôi.
Lori tuy rằng còn chưa hiểu lời Lăng Thần nói là có ý gì, nhưng vừa thấy mọi người làm theo, hắn cũng lập tức làm theo, lấy lá cây bọc lại mấy con sâu để vào trong miệng, hương vị chua xót lan ra khắp khoang miệng, khiến khuôn mặt nhỏ của hắn nhăn nhó đến mức có thể kẹp chết cả con ruồi.
Quá CMN khó ăn! Như này sao có thể nói là có thể? Cũng không tồi?
Lori nghĩ không ra, nhưng còn cần phải ăn thêm một con, bởi vì ăn một con vào bụng rồi, hắn lại càng cảm thấy đói bụng hơn.
Không ăn còn đỡ, ăn vào mà không ăn no luôn, chỉ càng đói hơn, khiến dạ dày càng đau hơn mà thôi.
Cho nên mọi người chỉ có thể nhăn nhó gương mặt như trái mướp đắng, khổ bức ăn mấy thứ này lấp dạ dày.
Mà đối với lý giải của Lăng Thần, đúng thật là ăn thứ này còn tốt hơn với những thứ hắn ăn trước kia rất nhiều, ít nhất sẽ không nhấp nháp ra mùi vị của sâu, hơn nữa mấy con sâu này cũng không có xương, không giống khi không có lá bao vây lại khi trước, bỏ mấy con sâu vào trong miệng vẫn còn cảm giác chúng đang giãy giụa, nhai một cái, còn có tiếng vỡ bụp trong miệng càng thêm khiến người ghê tởm, chỉ có thể đau khổ chịu đựng.
Vì thế trong bốn ngày ba đêm, ngày đầu tiên mọi người trốn tránh khắp đông tây nam bắc, đêm đầu tiên dưới ánh trăng sáng tỏ dưới lùm cây ăn là cuộn sâu.
Hãn! Sao nghe thôi đã thấy bi thảm rồi!
So với người khác, sinh hoạt của Hạ Thiên Tịch rất là thích ý.
Có tiểu Cửu đa năng, y chỉ cần nhanh chạy tới mục tiêu là được, nhưng tốt xấu gì y cũng là đang rèn luyện, không thể dựa hết vào tiểu Cửu, cho nên Hạ Thiên Tịch sau khi ngủ một giấc thoải mái, dưỡng đủ tinh thần, quyết định không dùng tiểu Cửu nữa, y cũng muốn rèn luyện sự nhạy bén cho chính mình.
Cầm một quả đào tươi mọng, Hạ Thiên Tịch một bên ăn một bên đề cao cảnh giác xem xét hoàn cảnh xung quanh, tuy không có tiểu Cửu, nhưng vận khí ban ngày của Hạ Thiên Tịch cũng phi thường tốt, căn bản là không gặp phải người truy đuổi, cũng không gặp phải khó khăn gì, vừa qua khỏi một triền núi, đi qua một con đường gian nan rậm rạp lùm cây, Hạ Thiên Tịch chợt nghe được phía trước truyền tới tiếng vang, lập tức cảnh giác tới xem.
Vừa nhìn liền thấy không sao, cư nhiên là người quen.
Đúng thế, Hạ Thiên Tịch cư nhiên gặp gỡ tiểu đội Lăng Thần dẫn dắt.
Lăng Thần vì mau chóng có thể tới đích mà chọn lối tắt này, căn cứ theo hắn phân tích, Lancet khẳng định cũng sẽ lựa chọn con đường nhỏ này, cho nên không thể phủ nhận, Lăng Thần lựa chọn con đường này cũng là có tư tâm. Cho dù hắn hào phóng mặc kệ phu nhân của mình cùng tình địch ở chung, trong lòng hắn nói không ăn giấm chua là không có khả năng, nếu như vậy, còn không bằng mình làm một cái ngẫu nhiên hội ngộ, sau đó hai đội hợp nhất, không phải càng tốt sao.
Đây là nội tâm Lăng Thần tự hỏi, cũng làm luôn như vậy, theo dự đoán của hắn, hắn khẳng định sẽ gặp Hạ Thiên Tịch, chẳng qua không nghĩ tới nhanh như vậy mà thôi, chỉ mới qua một ngày đêm, hai người liền tương ngộ.
Thời gian tuy rằng qua rất nhanh, nhưng trong lòng Lăng Thần lại vẫn cho rằng nó chậm như sên bò, không có người hiểu được nội tâm dày vò của hắn khi phu nhân và tình địch của mình ở cùng một chỗ.
Hiện tại chợt nhìn thấy Hạ Thiên Tịch, lại chỉ có một mình một người, nội tâm Lăng Thần hắc hóa một ngày đêm rốt cuộc được an ủi.
Xem ra Tịch Tịch cùng Lancet tách ra, này càng tốt, như vậy Tịch Tịch liền có thể cùng một đội với hắn.
Nội tâm Lăng Thần nhanh chóng phân tích, nhưng không dám để Hạ Thiên Tịch chờ đợi thêm, lập tức đi lên trước, chân chó quan tâm dò hỏi: "Tịch Tịch, ngươi sao lại ở chỗ này? Thành viên tiểu đội của ngươi đâu?"
Tuy rằng nhanh chóng phân tích tình huống trước mắt của Hạ Thiên Tịch, nhưng Lăng Thần vẫn làm bộ như cái gì cũng không biết, vẻ mặt chân thành đi lên trước dò hỏi, ánh mắt chân thành kia người không biết còn tưởng hắn đang thổ lộ chứ!
Mọi người đồng thời cạn lời: "Cái vẻ mặt chân chó này, người có giọng nói lạnh băng thậm chí mang theo một chút dịu dàng lấy lòng, thật là ngươi sao? Lão đại! ngươi không phải là bị quỷ nhập chứ!
Ở cùng Lăng Thần một ngày đêm, Lăng Thần lạnh băng, phúc hắc, nói ra đều không mang theo chút cảm xúc nào, giống như tảng băng khiến người lạnh run, hơn nữa hắn còn rất ít nói chuyện, mỗi lần nói chuyện đều ngắn gọn, mang theo một loại mệnh lệnh trời sinh khiến ngươi không thể phản kháng, chỗ nào giống với vẻ mặt khẩn trương hề hề, ánh mắt ôn nhu như nước, cùng với khẩn trương nhu hòa, quả thực đều chọc mù mắt bọn họ.
Lão đại, ngươi là vua biến sắc mặt sao?
Lăng Thân không để ý tới ánh mắt khác nhau của mọi người, trong lòng hắn, hắn quan tâm phu nhân của mình thì có gì không đúng!
Trượng phu quan tâm phu nhân của mình, quả thực chính là thiên kinh địa nghĩa!
"Ta cùng với bọn họ bị tách ra." Hạ Thiên Tịch nói.
Khóe môi Lăng Thần nháy mắt nhếch lên một cái, nhưng thực mau lại về vị trí cũ, tuyệt đối không thể để phu nhân nhìn ra được là hắn đang vui sướng khi người gặp họa.
"Vậy Tịch Tịch ngươi ổn không? Có bị thương không? Hôm qua ngươi trải qua như thế nào? Nơi đó có thoải mái hay không? Có đói bụng không? Khát nước không?" Lăng Thần vây quanh Hạ Thiên Tịch chuyển động, ánh mắt quan tâm khẩn trương nhìn từ trên xuống dưới, nhìn Hạ Thiên Tịch toàn thân quần áo chỉnh tề, căn bản không có nhăn nhúm như bọn họ, hơn nữa cũng không có hình tượng mặt mày nhem nhuốc, so sánh với sự chật vật của họ, Hạ Thiên Tịch một thân ăn mặc quả thực như hai thái cực, hơn nữa khuôn mặt nhỏ còn đỏ hồng nhìn phi thường thủy nhuận long lanh, căn bản là không giống như một người bị đối bụng mệt mỏi một ngày.
Mọi người thấy một màn đối lập này, trong lòng lập tức không cân bằng.
Sao thoạt nhìn Hạ Thiên Tịch căn bản là không giống như tới rèn luyện, ngược lại như là đi du lịch vậy?
Khuôn mặt đỏ hồng kia thật là của người đói bụng một ngày một đêm sao?
Quần áo chỉnh tề kia, chẳng lẽ không có người đuổi theo hắn sao?
Kia...
Mọi người đánh giá Hạ Thiên Tịch từ trên xuống dưới, ánh mắt cùng động tác nhất trí dừng trên đồ vật Hạ Thiên Tịch đang cầm trên tay, mắt sáng bừng?
Đôi mắt sáng lấp lánh kia như phát ra quang mang, quả thực chính là lục u u, so với cảnh sói xám đói bụng ba ngày gặp được tiểu bạch thỏ còn muốn khủng bố vạn phần.
Nếu không phải bên người Hạ Thiên Tịch có Lăng Thần đang tản mát ra khí lạnh cường đại tồn tại, bọn họ đều muốn lập tức nhào lên đem quả đào trong tay Hạ Thiên Tịch cướp đi.
Ở thời đại liên bang và đế quốc cùng tồn tại, sau khi địa cầu bị hủy diệt, trái cây vốn dĩ chính là một loại đồ vật phi thường hi hữu, người bình thường căn bản là không ăn nổi, mà mấy người bọn họ không thể nói là chưa từng ăn qua trái cây, nếu bình thường thấy trong tay Hạ Thiên Tịch cầm một trái đào, khẳng định sẽ không có chuyện mất hình tượng trực tiếp toát ra quang mang mãnh liệt ta muốn ăn, nhưng hiện tại bọn họ đói bụng cả một ngày đêm, hơn nữa cũng chỉ có thể ăn những con sâu ghê tởm bọc lá để lót bụng, lại không được ăn no, chợt nhìn đến trong tay Hạ Thiên Tịch cầm một quả đào, đối với bọn họ mà nói quả thực là vô hạn dụ hoặc.
Mọi người nuốt nước miếng, thiếu chút nữa đem nước miếng nhỏ giọt trên đất, Hạ Thiên Tịch bị mọi người nhìn chằm chằm không chút nào che dấu ánh mắt rực lửa mà lạnh run một trận, nhìn tầm mắt mọi người đều tập trung trên tay mình, khóe môi y run run, sớm biết vậy sẽ không ăn.
"Các ngươi...muốn ăn?" Hạ Thiên Tịch gian nan hỏi một câu, cũng không thể không nhìn ánh mắt phát sáng như sói đói của người khác như vậy được, hắn không thể thờ ở nổi!
Mọi người nuốt nước miếng, thiếu chút nữa đem tròng mắt của mình dính vào trái đào trên tay Hạ Thiên Tịch, tuy không có người trả lời, nhưng ánh mắt cực nóng cực nóng kia đều đang rành mạch truyền đạt, ta muốn ăn, ta phi thường muốn ăn.
"Tịch Tịch, không cần để ý tới bọn họ." Lăng Thần biết trái cây này đó là Hạ Thiên Tịch lấy ra từ không gian, hắn không muốn không gian của Hạ Thiên Tịch bị bại lộ trước mắt người khác.
Cũng là do hắn vừa rồi quá khẩn trương nên quên mất, Tịch Tịch có không gian bên người khẳng định sẽ không bị đối bụng, như vậy hắn liền an tâm rồi.
Lão đại, ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy?
Nếu ánh mắt thật sự có thể giết người, những ánh mắt của mấy người này đều đem Lăng Thần thiên đao vạn quả.
Thật vất vả mới gặp đồ vật có thể cho vào mồm, bắt bọn họ dễ dàng buông tha, ngẫm lại là không có khả năng.
"Không sao, ta ở đây còn có." Hạ Thiên Tịch hiện tại cảm thấy phi thường may mắn bản thân tự giác hiểu lấy, trước tiên đem trái cây trong không gian lấy ra đặt một ít trong ba lô của mình, bằng không hôm nay gặp phải những người này muốn giải thích cũng là thật phiền toái.
Dưới ánh mắt nóng bỏng trần trụi của mọi người, Hạ Thiên Tịch mở ra ba lô của mình, súng báo hiệu của y sớm đã bị y bỏ vào trong không gian, cho dù bị người khác bắt được, cũng không tìm ra súng báo hiệu của y, cho nên trong ba lô tràn đầy là trái cây.
Chuối, táo, nho, kiwi...v.v, các loại trái cây, quả thực chói mù mắt chó hợp kim titan của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất