Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 113: Nổi danh! Fan club!
"Phụ thân" Sau khi rèn luyện trở về, Hạ Thiên Tịch vọt đi tắm rửa xong liền xuống lầu ăn sáng, khó được nhìn thấy phụ thân cũng ở đây, liền lễ phép lên tiếng chào hỏi.
Hạ Thanh gật gật đầu, hai người bắt đầu ăn, trên bàn cơm bọn họ vẫn tuân theo quy tắc khi ăn và khi ngủ thì không nói chuyện.
An tĩnh dùng xong bữa sáng, Hạ Thiên Tịch buông chén đũa trong tay, đối với Hạ Thanh nói: "Phụ thân, con ăn xong rồi." Sau đó liền chuẩn bị đi tu luyện.
Tuy gần đây gặp không nhiều, phụ thân cũng càng thêm bận rộn, nhưng Hạ Thiên Tịch cũng mặc kệ mọi việc, y mỗi ngày trừ bỏ tu luyện chính là tu luyện, bởi vì một đoạn thời gian này điên cuồng tu luyện, ma lực của y tăng lên không ít. Đối với việc thăng cấp lên thành ma pháp sư trung cấp Hạ Thiên Tịch vẫn nắm chắc không ít.
Mà đoạn thời gian này, y và Lăng Thần cũng không gặp mặt, mỗi ngày chỉ có một tin nhắn, hiện tại hai người đều bận rộn tu luyện, bọn họ đều muốn trước khi khai giảng tăng lực lượng của mình lên một chút.
"Tiểu Tịch" Lúc này Hạ Thanh gọi Hạ Thiên Tịch lại.
"Phụ thân, có việc gì?" Hạ Thiên Tịch ánh mắt nghi hoặc nhìn Hạ Thanh.
Hạ Thanh dừng một chút hỏi: "Con gần đây vẫn luôn ở nhà?"
"Vâng, có huấn luyện một ít." Hạ Thiên Tịch đơn giản trả lời, tuy rằng y vẫn luôn ở trong phòng mình không ra ngoài, nhưng cũng cũng giả bộ để Hạ Thanh không hoài nghi.
Bởi vì phòng ngủ của y và một phòng bên cạnh đã được đả thông, trong phòng kia đều đặt thiếu bị luyện tập, Hạ Thiên Tịch bình thường trở về phòng ngủ, Libor quản gia đều cho rằng y đi đến phòng huấn luyện.
"Con không cần phải...dụng công như vậy." Hạ Thanh nghĩ nghĩ nói "Có đôi khi, cũng có thể ra ngoài thả lỏng một chút, đừng cả ngày nhốt mình ở nhà huấn luyện."
"Vâng" Hạ Thiên Tịch thần sắc quẫn quẫn gật đầu, thoạt nhìn giả bộ huấn luyện cũng không được rồi, này đã khiến phụ thân chú ý, vì tránh cho phụ thân lại tìm y nói chuyện, Hạ Thiên Tịch quyết định hôm nay vẫn là không nên tu luyện, đi ra ngoài một chút mới được.
Liber quản gia nhìn thân ảnh Hạ Thiên Tịch đi ra khỏi cửa, trên khuôn mặt nghiêm túc tcó mỉm cười.
Là ông nói với nguyên soái, để nguyên soái khuyên nhủ thiếu gia, tuy trước kia ông rất hận tiểu thiếu gia luyện sắt không thành thép, nhưng hiện tại tiểu thiếu gia dụng công như vậy quả thực khiến người đau lòng, từ kì nghỉ trở về đã hơn nửa tháng, tiểu thiếu gia cứ sinh hoạt đơn điệu như vậy, mỗi ngày đều rèn luyện, rèn luyện....Làm người nhìn vào thực đau lòng, tuy trong lòng cũng thực vui mừng vì tiểu thiếu gia biết cầu tiến, nhưng nhìn sinh hoạt đơn điệu của tiểu thiếu gia như vậy, Libor quản gia mới nói với Hạ Thanh, để Hạ Thanh khuyên giải an ủi Hạ Thiên Tịch đi ra ngoài hoạt động, tốt xấu cũng có chút sức sống ở lứa tuổi này của y a!
Không biết suy nghĩ của Libor quản gia, Hạ Thiên Tịch vì tránh cho phụ thân vì loại việc nhỏ này lại tìm y, Hạ Thiên Tịch hôm nay vừa ăn sáng xong mặc một thân quần áo vận động thoải mái ra cửa.
Đi trên đường của đại viện quân khu, Hạ Thiên Tịch nhìn cảnh vật hai bên đường, ở thế giới này hiện tại, đất đai bị ô nhiễm, cho nên hai bên đường cũng không thể gieo trồng mấy loại hoa cỏ cây cối bình thường, mà là loại hoa cỏ đã trải qua nghiên cứu để thích ứng với hoàn cảnh hiện tại của các nhà khoa học, nở hoa cũng rất đẹp.
Hít thở không khí trong lành, Hạ Thiên Tịch nhàm chán bước đi, kỳ thực bảo y nhàm chán đi dạo như vậy còn không bằng để y ở trong phòng tu luyện ma pháp còn hơn, Hạ Thiên Tịch thật đúng là cảm giác như này quả thực quá lãng phí!
Đang khi Hạ Thiên Tịch suy xét xem mình có nên trở về tiếp tục tu luyện ma pháp chứ không phải ở chỗ này nhàm chán đi trên đường lãng phí thời gian, một thiếu niên gầy gầy phía đối diện lên tiếng chào.
Thiếu niên mới đầu đang cắm đầu chạy, trên trán thậm chí còn ra mồ hôi, hình như là có việc gì quan trọng cần làm, nhưng khi hắn đi qua Hạ Thiên Tịch, thiếu niên kia hai mắt sáng ngời mở to, hơn nữa lập tức chạy chậm lại, nhìn Hạ Thiên Tịch đi phía sau cắn môi do dự, liền lộn trở lại đi về hướng Hạ Thiên Tịch lên tiếng: "Xin, xin chào".
Âm thanh chào hỏi từ người bên cạnh vang lên, Hạ Thiên Tịch dừng chân nhìn thiếu niên bên cạnh, y cũng không biết người này, nhưng vẫn lễ phép hồi lại một câu: "Xin chào"
Y trả lời lại khiến một đôi mắt to đen bóng của thiếu niên nháy mắt mở càng to hơn, giống như không nghĩ tới Hạ Thiên Tịch có thể đáp lại, hắn cả người khẩn trương mà lại nói lắp: "Xin xin xin chào"
Hạ Thiên Tịch giật giật khóe miệng, không khỏi lại nói lại lần nữa: "Xin chào"
"Ta ta ta...... Ta tên là Trần Hi." Trần Hi khẩn trương đến nỗi khuôn mặt đều đỏ bừng bừng.
"Ta tên Hạ Thiên Tịch." Hạ Thiên Tịch nhìn thiếu niên này không khỏi cảm thấy buồn cười, Trần Hi lớn lên cũng không phải cỡ nào xuất chúng, khuôn mặt nhỏ gầy gầy, lại có một đôi tai tròn, mắt to, mũi nhỏ, giống như một còn khỉ con vậy, rất đáng yêu.
Không nghĩ tới Hạ Thiên Tịch không những đáp lại còn cười ôn hòa như vậy, Trần Hi trừng lớn hai mắt của mình hân hoan nói: "Ta, ta rất sùng bái ngươi, từ lần trước ngươi đánh bại cái tên bá vương Tề Phi Dương về sau, toàn bộ đại viện quân khu không chỉ có mình ta sùng bái ngươi, rất rất nhiều người đều sùng bái ngươi."
Hạ Thiên Tịch run run khóe miệng dùng tay vuốt vuốt mũi mình, thì ra bản thân bất tri bất giác đã trở thành một thần tượng được mọi người ở đại viện quân khu sùng bái sao?
Sao cảm giác có chút mộng ảo nhỉ?
Hạ Thiên Tịch thật là không nghĩ tới, bản thân ngày đầu tiên trở về lấy thủ đoạn sét đánh liền làm kinh sợ toàn bộ đại viện quân khu, ngay sau đó cái tên Tịch của y càng vang vọng ở toàn bộ đại viện quân khu, phàm là người thấy được thân thủ của Hạ Thiên Tịch ngày đó không thể không bội phục, hiện tại bọn họ đang thời niên thiếu thanh xuân, huyết khí phương cương, đúng là đối với sức mạnh đầy sùng bái, bỗng nhiên gặp được Hạ Thiên Tịch dáng người mảnh khảnh lại có lực lượng mạnh mẽ đến vậy, bọn họ tự nhiên cũng liền đem Hạ Thiên Tịch trở thành thần tượng để bản thân sùng bái.
Đương nhiên, cũng có những kẻ không thấy được thủ đoạn ngày đó của Hạ Thiên Tịch, sẽ nói ra một số lời nói linh tinh khó nghe, làm cho thiếu niên ở đại viện quân khu chia làm hai phe, một phái là ủng hộ Hạ Thiên Tịch, một phái là châm chọc Hạ Thiên Tịch.
Bởi vì Hạ Thiên Tịch từ ngày đó tới này đều không ở trước mặt người khác thể hiện ra thủ đoạn lực lượng cường hãn khiến người kinh sợ.
Y mỗi ngày đều độc lai độc vãng, sáng sớm đi rèn luyện xong liền rời đi, căn bản là không có người tới nói chuyện cùng, có một ít người muốn chào hỏi y nhưng căn bản là không dám tiến lên. Thứ nhất là bọn họ sợ quấy rầy Hạ Thiên Tịch, thứ hai là kỳ thực bọn họ cũng rất sợ Hạ Thiên Tịch, dù sao thủ đoạn của Hạ Thiên Tịch ngày đó chính là làm kinh sợ bọn họ.
Cho nên có người thấy Hạ Thiên Tịch chỉ là sáng sớm ra cửa rèn luyện lúc sau liền về nhà, sau đó không có người thấy y ra khỏi cửa, liền mắng Hạ Thiên Tịch là rùa đen rút đầu gì đó, vừa khó nghe vừa châm chọc.
Trần Hi tự nhiên là một trong những người sùng bái Hạ Thiên Tịch, trước kia cái danh phế vật của Hạ Thiên Tịch như sấm bên tai, hiện tại một chiêu kia của Hạ Thiên Tịch liền lật đổ cái danh phế vật của y. Trần Hi rất chi là sùng báiHạ Thiên Tịch, vốn dĩ hôm nay ngoài ý muốn nhìn thấy Hạ Thiên Tịch, hắn thật sự nhịn không được muốn chào hỏi với thần tượng của mình một cái, lại không nghĩ tới Hạ Thiên Tịch cư nhiên có thể ôn hòa đáp lại lời hắn như vậy.
Trần Hi trong lúc nhất thời kích động dụng hai ánh mắt sùng bái phi thường trần trụi nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tịch, ngược lại không biết nên nói cái gì mới được.
Hạ Thiên Tịch vô ngữ sờ sờ mũi, trong nháy mắt y đột nhiên phát giác, đối với ánh mắt sùng bái của người khác với hắn mà nói cũng là áp lực như núi!
Cũng không biết nên nói cái gì, Hạ Thiên Tịch chỉ phải nói: "Cảm ơn"
Nhưng là, Trần Hi liền dùng một đôi ánh mắt sùng bái trần trụi nhìn Hạ Thiên Tịch, một cái cười ngây ngô, khuôn mặt gầy gầy làn da màu đen còn có chút ửng đỏ, thật giống như là tiểu gia hỏa lần đầu tiên nhìn thấy cô gái mà mình ái mộ vậy, ngượng ngùng như vậy, Hạ Thiên Tịch nhìn thấy càng hết chỗ để nói.
Y run run khóe miệng, kiềm chế tâm tình muốn rít gào nói: "Vậy...nếu không có việc, ta liền đi trước."
Có thời gian này, y không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian, còn không bằng về nhà tu luyện.
Huống hồ trước mặt đứng một tên ngu ngốc như vậy, quả thực chính là một việc mất mặt mũi được không? Hạ Thiên Tịch không muốn đứng ở chỗ này bị người coi thành kẻ ngốc.
"Không, không phải ta...anh hùng..." Vừa nghe Hạ Thiên Tịch phải đi, Trần Hi nói một câu lắp bắp.
Hạ Thiên Tịch trên trán treo đầy hắc tuyến đầm đìa, khóe miệng càng run rẩy vô ngữ nhìn trời, y khi nào trở thành anh hùng rồi? Vì răng y không biết.
Trần Hi quýnh lên, liền nói không ra lời, một đôi mắt sùng bái lại nôn nóng nhìn Hạ Thiên Tịch, dường như có điều muốn nói, nhưng miệng hắn lại quá ngốc, cũng không biết phải nói như thế nào.
"Không cần phải gấp gáp, ngươi chậm rãi nói, hơn nữa ta tên Hạ Thiên Tịch, ngươi gọi ta Hạ Thiên Tịch là được." Đừng kêu ta anh hùng, Hạ Thiên Tịch trong lòng yên lặng phun tào.
Vừa nghe nói Hạ Thiên Tịch không đi nữa mà muốn nghe mình nói, trên mặt Trần Hi nháy mắt lộ ra tươi cười, lập tức phản bác nói: "Như vậy sao được? Ngươi chính là thần tượng của ta, ta sao có thể hô thẳng tên thần tượng của ta được chứ? như vậy quả thực quá không tôn trọng thần tượng trong lòng ta."
Hạ Thiên Tịch giật khóe miệng, trán đầy hắc tuyến: "......"
Y chỉ là thần tượng, lại không phải là tình nhân trong mộng, cần phải long trọng như vậy sao?
"Ta gọi người Hạ thiếu là được." Trần Hi nghĩ nghĩ, dù sao hắn cũng không thể hô thẳng tên thần tượng của mình, sau đó hai con mắt phát sáng nhìn Hạ Thiên Tịch, một bộ rất là sùng bái lại rất kích động nói: "Hạ thiếu, ngươi biết không, ngươi sáng sớm ngày đó quả thực chính là soái ngây người, quá khốc, Tề Phi Dương chính là tiểu bá vương của đại viện quân khu chúng ta,, cho tới nay đều kiêu ngạo ương ngạnh thường xuyên bắt nạt chúng ta, khiến chúng ta rất chán ghét hắn, chính là đánh không lại hắn, ngươi ngày đó chính là hung hăng cho những người bị Tề Phi Dương bắt nạt chúng ta xả ra một ngụm ác khí.
Hạ Thiên Tịch mỉm cười ánh mắt nhìn vẻ mặt đầy sùng bái trước mặt, sắc mặt quẫn quẫn, kỳ thực y phi thường muốn nói, nếu không phải Tề Phi Dương chọc tới y, y cũng sẽ không hảo tâm đi giáo huấn Tề Phi Dương như vậy.
Bị phát thẻ người tốt Hạ Thiên Tịch khẳng định sẽ không chủ động thừa nhân y vô tâm cắm liễu liễu lên xanh.
"Sáng sớm ngày đó phàm là người thấy được thủ đoạn của ngươi liền không có ai không bội phục, trước kia chúng ta có nghe qua lời đồn về ngươi, nói ngươi là phế vật gì đó, nhưng hiện tại ta cảm thấy những người nói ngươi là phế vật đó khẳng định là ghen ghét ngươi, cho nên không cần để ý, chúng ta đã tổ chức hội fan club của ngươi ở đại viện quân khu, chuẩn bị liên hợp công kích những người đó, đem danh dự bị hao tổn của Hạ thiếu ngươi khôi phục lại." Trần Hi càng nói càng kích động, cuối cùng còn dựng thẳng bờ vai nắm nắm tay vẻ mặt trịnh trọng nghiêm túc nói.
Hạ Thiên Tịch: "......"
Y khi nào có một cái fan club?
Lại nói, y trước kia là phế vật, cho nên y một chút cũng không thèm quan tâm những lời đồn đó!
Hạ Thiên Tịch khóe môi treo lên tươi cười miễn cưỡng, phiên mắt vô ngữ nhìn trời, trên trán treo đầy hắc tuyến.
Y thực sự không nghĩ tới buổi sáng ngày hôm đó chỉ là giáo huấn người khác một chút, y có thể tạo nên tiếng vang lớn như vậy ở đại viện quân khu, quả thực có chút không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, y cũng không biết Libor quản gia xử lý việc Tề Phi Dương như thế nào, vừa nghe Trần Hi nói, Tề Phi Dương giống như là một nhân vật còn rất nổi danh ở đại viện quân khu, dù sao từ ngày đó giáo huấn Tề Phi Dương về sau, vẫn không có người tìm tới cửa, xem ra Libor quản gia xử lý rất sạch sẽ.
Hạ Thiên Tịch không biết, cho dù Tề Phi Dương tính cách kiêu ngạo ương ngạnh, gặp phải y cũng là con báo gặp phải lão hổ cần phải đi đường vòng a!
Trước kia y không dám xuất hiện trước mặt những người này ở đại viện quân khu, bởi vì cái danh phế vật của y như sấm bên tai, hơn nữa tính cách yếu đuối lại tự ti, những người này thường xuyên lãnh ngôn nhiệt phúng, y cũng không dám đánh trả.
Nhưng hiện tại bất đồng, một chiêu của y liền chế trụ tiểu bá vương đại viện quân khu, hơn nữa thân phận Hạ nguyên soái ở nơi đó, có thể nói Hạ Thiên Tịch hiện tại thật ra mới xứng với danh xưng tiểu bá vương đại viện quân khu.
Nhưng cái danh tiểu bá vương này của y và Tề Phi Dương không giống nhau, cuộc sống của y đơn điệu, rất ít xuất hiện ở trước mắt người khác, hơn nữa tính cách trong mắt người khác thực lạnh nhạt, vì thế cả người y càng thêm vài phần thần bí.
Cho nên, tuy y đường hoàng cuồng vọng, nhưng lại không ương ngạnh giống như Tề Phi Dương, cho nên mới có thể khiến cho người khác có hảo cảm, làm những người này đối với y càng thêm sùng bái, do đó vì y thành lập một cái fan club.
..........
Hạ Thanh gật gật đầu, hai người bắt đầu ăn, trên bàn cơm bọn họ vẫn tuân theo quy tắc khi ăn và khi ngủ thì không nói chuyện.
An tĩnh dùng xong bữa sáng, Hạ Thiên Tịch buông chén đũa trong tay, đối với Hạ Thanh nói: "Phụ thân, con ăn xong rồi." Sau đó liền chuẩn bị đi tu luyện.
Tuy gần đây gặp không nhiều, phụ thân cũng càng thêm bận rộn, nhưng Hạ Thiên Tịch cũng mặc kệ mọi việc, y mỗi ngày trừ bỏ tu luyện chính là tu luyện, bởi vì một đoạn thời gian này điên cuồng tu luyện, ma lực của y tăng lên không ít. Đối với việc thăng cấp lên thành ma pháp sư trung cấp Hạ Thiên Tịch vẫn nắm chắc không ít.
Mà đoạn thời gian này, y và Lăng Thần cũng không gặp mặt, mỗi ngày chỉ có một tin nhắn, hiện tại hai người đều bận rộn tu luyện, bọn họ đều muốn trước khi khai giảng tăng lực lượng của mình lên một chút.
"Tiểu Tịch" Lúc này Hạ Thanh gọi Hạ Thiên Tịch lại.
"Phụ thân, có việc gì?" Hạ Thiên Tịch ánh mắt nghi hoặc nhìn Hạ Thanh.
Hạ Thanh dừng một chút hỏi: "Con gần đây vẫn luôn ở nhà?"
"Vâng, có huấn luyện một ít." Hạ Thiên Tịch đơn giản trả lời, tuy rằng y vẫn luôn ở trong phòng mình không ra ngoài, nhưng cũng cũng giả bộ để Hạ Thanh không hoài nghi.
Bởi vì phòng ngủ của y và một phòng bên cạnh đã được đả thông, trong phòng kia đều đặt thiếu bị luyện tập, Hạ Thiên Tịch bình thường trở về phòng ngủ, Libor quản gia đều cho rằng y đi đến phòng huấn luyện.
"Con không cần phải...dụng công như vậy." Hạ Thanh nghĩ nghĩ nói "Có đôi khi, cũng có thể ra ngoài thả lỏng một chút, đừng cả ngày nhốt mình ở nhà huấn luyện."
"Vâng" Hạ Thiên Tịch thần sắc quẫn quẫn gật đầu, thoạt nhìn giả bộ huấn luyện cũng không được rồi, này đã khiến phụ thân chú ý, vì tránh cho phụ thân lại tìm y nói chuyện, Hạ Thiên Tịch quyết định hôm nay vẫn là không nên tu luyện, đi ra ngoài một chút mới được.
Liber quản gia nhìn thân ảnh Hạ Thiên Tịch đi ra khỏi cửa, trên khuôn mặt nghiêm túc tcó mỉm cười.
Là ông nói với nguyên soái, để nguyên soái khuyên nhủ thiếu gia, tuy trước kia ông rất hận tiểu thiếu gia luyện sắt không thành thép, nhưng hiện tại tiểu thiếu gia dụng công như vậy quả thực khiến người đau lòng, từ kì nghỉ trở về đã hơn nửa tháng, tiểu thiếu gia cứ sinh hoạt đơn điệu như vậy, mỗi ngày đều rèn luyện, rèn luyện....Làm người nhìn vào thực đau lòng, tuy trong lòng cũng thực vui mừng vì tiểu thiếu gia biết cầu tiến, nhưng nhìn sinh hoạt đơn điệu của tiểu thiếu gia như vậy, Libor quản gia mới nói với Hạ Thanh, để Hạ Thanh khuyên giải an ủi Hạ Thiên Tịch đi ra ngoài hoạt động, tốt xấu cũng có chút sức sống ở lứa tuổi này của y a!
Không biết suy nghĩ của Libor quản gia, Hạ Thiên Tịch vì tránh cho phụ thân vì loại việc nhỏ này lại tìm y, Hạ Thiên Tịch hôm nay vừa ăn sáng xong mặc một thân quần áo vận động thoải mái ra cửa.
Đi trên đường của đại viện quân khu, Hạ Thiên Tịch nhìn cảnh vật hai bên đường, ở thế giới này hiện tại, đất đai bị ô nhiễm, cho nên hai bên đường cũng không thể gieo trồng mấy loại hoa cỏ cây cối bình thường, mà là loại hoa cỏ đã trải qua nghiên cứu để thích ứng với hoàn cảnh hiện tại của các nhà khoa học, nở hoa cũng rất đẹp.
Hít thở không khí trong lành, Hạ Thiên Tịch nhàm chán bước đi, kỳ thực bảo y nhàm chán đi dạo như vậy còn không bằng để y ở trong phòng tu luyện ma pháp còn hơn, Hạ Thiên Tịch thật đúng là cảm giác như này quả thực quá lãng phí!
Đang khi Hạ Thiên Tịch suy xét xem mình có nên trở về tiếp tục tu luyện ma pháp chứ không phải ở chỗ này nhàm chán đi trên đường lãng phí thời gian, một thiếu niên gầy gầy phía đối diện lên tiếng chào.
Thiếu niên mới đầu đang cắm đầu chạy, trên trán thậm chí còn ra mồ hôi, hình như là có việc gì quan trọng cần làm, nhưng khi hắn đi qua Hạ Thiên Tịch, thiếu niên kia hai mắt sáng ngời mở to, hơn nữa lập tức chạy chậm lại, nhìn Hạ Thiên Tịch đi phía sau cắn môi do dự, liền lộn trở lại đi về hướng Hạ Thiên Tịch lên tiếng: "Xin, xin chào".
Âm thanh chào hỏi từ người bên cạnh vang lên, Hạ Thiên Tịch dừng chân nhìn thiếu niên bên cạnh, y cũng không biết người này, nhưng vẫn lễ phép hồi lại một câu: "Xin chào"
Y trả lời lại khiến một đôi mắt to đen bóng của thiếu niên nháy mắt mở càng to hơn, giống như không nghĩ tới Hạ Thiên Tịch có thể đáp lại, hắn cả người khẩn trương mà lại nói lắp: "Xin xin xin chào"
Hạ Thiên Tịch giật giật khóe miệng, không khỏi lại nói lại lần nữa: "Xin chào"
"Ta ta ta...... Ta tên là Trần Hi." Trần Hi khẩn trương đến nỗi khuôn mặt đều đỏ bừng bừng.
"Ta tên Hạ Thiên Tịch." Hạ Thiên Tịch nhìn thiếu niên này không khỏi cảm thấy buồn cười, Trần Hi lớn lên cũng không phải cỡ nào xuất chúng, khuôn mặt nhỏ gầy gầy, lại có một đôi tai tròn, mắt to, mũi nhỏ, giống như một còn khỉ con vậy, rất đáng yêu.
Không nghĩ tới Hạ Thiên Tịch không những đáp lại còn cười ôn hòa như vậy, Trần Hi trừng lớn hai mắt của mình hân hoan nói: "Ta, ta rất sùng bái ngươi, từ lần trước ngươi đánh bại cái tên bá vương Tề Phi Dương về sau, toàn bộ đại viện quân khu không chỉ có mình ta sùng bái ngươi, rất rất nhiều người đều sùng bái ngươi."
Hạ Thiên Tịch run run khóe miệng dùng tay vuốt vuốt mũi mình, thì ra bản thân bất tri bất giác đã trở thành một thần tượng được mọi người ở đại viện quân khu sùng bái sao?
Sao cảm giác có chút mộng ảo nhỉ?
Hạ Thiên Tịch thật là không nghĩ tới, bản thân ngày đầu tiên trở về lấy thủ đoạn sét đánh liền làm kinh sợ toàn bộ đại viện quân khu, ngay sau đó cái tên Tịch của y càng vang vọng ở toàn bộ đại viện quân khu, phàm là người thấy được thân thủ của Hạ Thiên Tịch ngày đó không thể không bội phục, hiện tại bọn họ đang thời niên thiếu thanh xuân, huyết khí phương cương, đúng là đối với sức mạnh đầy sùng bái, bỗng nhiên gặp được Hạ Thiên Tịch dáng người mảnh khảnh lại có lực lượng mạnh mẽ đến vậy, bọn họ tự nhiên cũng liền đem Hạ Thiên Tịch trở thành thần tượng để bản thân sùng bái.
Đương nhiên, cũng có những kẻ không thấy được thủ đoạn ngày đó của Hạ Thiên Tịch, sẽ nói ra một số lời nói linh tinh khó nghe, làm cho thiếu niên ở đại viện quân khu chia làm hai phe, một phái là ủng hộ Hạ Thiên Tịch, một phái là châm chọc Hạ Thiên Tịch.
Bởi vì Hạ Thiên Tịch từ ngày đó tới này đều không ở trước mặt người khác thể hiện ra thủ đoạn lực lượng cường hãn khiến người kinh sợ.
Y mỗi ngày đều độc lai độc vãng, sáng sớm đi rèn luyện xong liền rời đi, căn bản là không có người tới nói chuyện cùng, có một ít người muốn chào hỏi y nhưng căn bản là không dám tiến lên. Thứ nhất là bọn họ sợ quấy rầy Hạ Thiên Tịch, thứ hai là kỳ thực bọn họ cũng rất sợ Hạ Thiên Tịch, dù sao thủ đoạn của Hạ Thiên Tịch ngày đó chính là làm kinh sợ bọn họ.
Cho nên có người thấy Hạ Thiên Tịch chỉ là sáng sớm ra cửa rèn luyện lúc sau liền về nhà, sau đó không có người thấy y ra khỏi cửa, liền mắng Hạ Thiên Tịch là rùa đen rút đầu gì đó, vừa khó nghe vừa châm chọc.
Trần Hi tự nhiên là một trong những người sùng bái Hạ Thiên Tịch, trước kia cái danh phế vật của Hạ Thiên Tịch như sấm bên tai, hiện tại một chiêu kia của Hạ Thiên Tịch liền lật đổ cái danh phế vật của y. Trần Hi rất chi là sùng báiHạ Thiên Tịch, vốn dĩ hôm nay ngoài ý muốn nhìn thấy Hạ Thiên Tịch, hắn thật sự nhịn không được muốn chào hỏi với thần tượng của mình một cái, lại không nghĩ tới Hạ Thiên Tịch cư nhiên có thể ôn hòa đáp lại lời hắn như vậy.
Trần Hi trong lúc nhất thời kích động dụng hai ánh mắt sùng bái phi thường trần trụi nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tịch, ngược lại không biết nên nói cái gì mới được.
Hạ Thiên Tịch vô ngữ sờ sờ mũi, trong nháy mắt y đột nhiên phát giác, đối với ánh mắt sùng bái của người khác với hắn mà nói cũng là áp lực như núi!
Cũng không biết nên nói cái gì, Hạ Thiên Tịch chỉ phải nói: "Cảm ơn"
Nhưng là, Trần Hi liền dùng một đôi ánh mắt sùng bái trần trụi nhìn Hạ Thiên Tịch, một cái cười ngây ngô, khuôn mặt gầy gầy làn da màu đen còn có chút ửng đỏ, thật giống như là tiểu gia hỏa lần đầu tiên nhìn thấy cô gái mà mình ái mộ vậy, ngượng ngùng như vậy, Hạ Thiên Tịch nhìn thấy càng hết chỗ để nói.
Y run run khóe miệng, kiềm chế tâm tình muốn rít gào nói: "Vậy...nếu không có việc, ta liền đi trước."
Có thời gian này, y không muốn ở chỗ này lãng phí thời gian, còn không bằng về nhà tu luyện.
Huống hồ trước mặt đứng một tên ngu ngốc như vậy, quả thực chính là một việc mất mặt mũi được không? Hạ Thiên Tịch không muốn đứng ở chỗ này bị người coi thành kẻ ngốc.
"Không, không phải ta...anh hùng..." Vừa nghe Hạ Thiên Tịch phải đi, Trần Hi nói một câu lắp bắp.
Hạ Thiên Tịch trên trán treo đầy hắc tuyến đầm đìa, khóe miệng càng run rẩy vô ngữ nhìn trời, y khi nào trở thành anh hùng rồi? Vì răng y không biết.
Trần Hi quýnh lên, liền nói không ra lời, một đôi mắt sùng bái lại nôn nóng nhìn Hạ Thiên Tịch, dường như có điều muốn nói, nhưng miệng hắn lại quá ngốc, cũng không biết phải nói như thế nào.
"Không cần phải gấp gáp, ngươi chậm rãi nói, hơn nữa ta tên Hạ Thiên Tịch, ngươi gọi ta Hạ Thiên Tịch là được." Đừng kêu ta anh hùng, Hạ Thiên Tịch trong lòng yên lặng phun tào.
Vừa nghe nói Hạ Thiên Tịch không đi nữa mà muốn nghe mình nói, trên mặt Trần Hi nháy mắt lộ ra tươi cười, lập tức phản bác nói: "Như vậy sao được? Ngươi chính là thần tượng của ta, ta sao có thể hô thẳng tên thần tượng của ta được chứ? như vậy quả thực quá không tôn trọng thần tượng trong lòng ta."
Hạ Thiên Tịch giật khóe miệng, trán đầy hắc tuyến: "......"
Y chỉ là thần tượng, lại không phải là tình nhân trong mộng, cần phải long trọng như vậy sao?
"Ta gọi người Hạ thiếu là được." Trần Hi nghĩ nghĩ, dù sao hắn cũng không thể hô thẳng tên thần tượng của mình, sau đó hai con mắt phát sáng nhìn Hạ Thiên Tịch, một bộ rất là sùng bái lại rất kích động nói: "Hạ thiếu, ngươi biết không, ngươi sáng sớm ngày đó quả thực chính là soái ngây người, quá khốc, Tề Phi Dương chính là tiểu bá vương của đại viện quân khu chúng ta,, cho tới nay đều kiêu ngạo ương ngạnh thường xuyên bắt nạt chúng ta, khiến chúng ta rất chán ghét hắn, chính là đánh không lại hắn, ngươi ngày đó chính là hung hăng cho những người bị Tề Phi Dương bắt nạt chúng ta xả ra một ngụm ác khí.
Hạ Thiên Tịch mỉm cười ánh mắt nhìn vẻ mặt đầy sùng bái trước mặt, sắc mặt quẫn quẫn, kỳ thực y phi thường muốn nói, nếu không phải Tề Phi Dương chọc tới y, y cũng sẽ không hảo tâm đi giáo huấn Tề Phi Dương như vậy.
Bị phát thẻ người tốt Hạ Thiên Tịch khẳng định sẽ không chủ động thừa nhân y vô tâm cắm liễu liễu lên xanh.
"Sáng sớm ngày đó phàm là người thấy được thủ đoạn của ngươi liền không có ai không bội phục, trước kia chúng ta có nghe qua lời đồn về ngươi, nói ngươi là phế vật gì đó, nhưng hiện tại ta cảm thấy những người nói ngươi là phế vật đó khẳng định là ghen ghét ngươi, cho nên không cần để ý, chúng ta đã tổ chức hội fan club của ngươi ở đại viện quân khu, chuẩn bị liên hợp công kích những người đó, đem danh dự bị hao tổn của Hạ thiếu ngươi khôi phục lại." Trần Hi càng nói càng kích động, cuối cùng còn dựng thẳng bờ vai nắm nắm tay vẻ mặt trịnh trọng nghiêm túc nói.
Hạ Thiên Tịch: "......"
Y khi nào có một cái fan club?
Lại nói, y trước kia là phế vật, cho nên y một chút cũng không thèm quan tâm những lời đồn đó!
Hạ Thiên Tịch khóe môi treo lên tươi cười miễn cưỡng, phiên mắt vô ngữ nhìn trời, trên trán treo đầy hắc tuyến.
Y thực sự không nghĩ tới buổi sáng ngày hôm đó chỉ là giáo huấn người khác một chút, y có thể tạo nên tiếng vang lớn như vậy ở đại viện quân khu, quả thực có chút không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, y cũng không biết Libor quản gia xử lý việc Tề Phi Dương như thế nào, vừa nghe Trần Hi nói, Tề Phi Dương giống như là một nhân vật còn rất nổi danh ở đại viện quân khu, dù sao từ ngày đó giáo huấn Tề Phi Dương về sau, vẫn không có người tìm tới cửa, xem ra Libor quản gia xử lý rất sạch sẽ.
Hạ Thiên Tịch không biết, cho dù Tề Phi Dương tính cách kiêu ngạo ương ngạnh, gặp phải y cũng là con báo gặp phải lão hổ cần phải đi đường vòng a!
Trước kia y không dám xuất hiện trước mặt những người này ở đại viện quân khu, bởi vì cái danh phế vật của y như sấm bên tai, hơn nữa tính cách yếu đuối lại tự ti, những người này thường xuyên lãnh ngôn nhiệt phúng, y cũng không dám đánh trả.
Nhưng hiện tại bất đồng, một chiêu của y liền chế trụ tiểu bá vương đại viện quân khu, hơn nữa thân phận Hạ nguyên soái ở nơi đó, có thể nói Hạ Thiên Tịch hiện tại thật ra mới xứng với danh xưng tiểu bá vương đại viện quân khu.
Nhưng cái danh tiểu bá vương này của y và Tề Phi Dương không giống nhau, cuộc sống của y đơn điệu, rất ít xuất hiện ở trước mắt người khác, hơn nữa tính cách trong mắt người khác thực lạnh nhạt, vì thế cả người y càng thêm vài phần thần bí.
Cho nên, tuy y đường hoàng cuồng vọng, nhưng lại không ương ngạnh giống như Tề Phi Dương, cho nên mới có thể khiến cho người khác có hảo cảm, làm những người này đối với y càng thêm sùng bái, do đó vì y thành lập một cái fan club.
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất