Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 240: Mọi người phân công!
Lăng Thần là tên phúc hắc công thêm có thù tất báo người.
Đừng thấy hắn hiện tại biểu hiện hào phóng, kỳ thực hắn là một nam nhân rất hẹp hòi, đương nhiên, cái hẹp hòi này chỉ có thể chứng minh hắn đối với Hạ Thiên Tịch để ý.
Quan hệ giữa Hạ Thiên Tịch và Lancet trước kia rốt cuộc là gì Lăng Thần cũng không muốn biết, nhưng cũng không thể không so đo, hắn kỳ thực chính là khiến Lancet đãi ở chỗ này, nhìn Lancet ở chỗ này...ngô...nói như thế nào nhỉ? Là bị người bắt nạt đi, liền cảm thấy phi thường thoải mái.
Lăng Thần một tay sờ sờ cằm, mắt phượng hơi hơi nheo lại, nghĩ Lancet từ một người cao quý vương tử điện hạ tới nơi này liền " bị bắt nạt ", trong lòng hắn thật là đủ loại sảng khoái.
Hạ Thiên Tịch giương mắt trộm ngắm sườn mặt Lăng Thần một cái, môi mỏng hơi gợi lên một tia tà khí độ cung, biểu tình này của hắn làm Hạ Thiên Tịch xem một trận ác hàn, cả người đều nổi lên một tầng da gà.
Bọn họ đi mất hai ba canh giờ mới tìm được chỗ có nguồn nước để dừng lại, vừa lúc hiện tại mọi người đi thời gian dài như vậy cũng đều đói bụng cả, cho nên liền quyết định trướct iền nấu cơm cho mọi người ăn một trận.
"Đúng rồi, chúng ta ai nấu cơm?" Lạc Vô Dật chớp chớp mắt nhìn mọi người.
Mọi người bốn mắt nhìn nhau một chút, Lăng Thần biết nấu cơm, tay nghề tuy rằng không thể với đầu bếp cấp bậc 5 sao, nhưng cũng có thể khiến cho ăn uống kén chọn Hạ Thiên Tịch nuôi đến trắng trẻo mập mạp.
Nhưng muốn hắn nấu cho mọi người ăn?
Lăng Thần cười đầy tà khí: "Hừ! Trong đầu ngươi mọc cỏ đi!" Quả thực----ý nghĩ kỳ lạ.
Tinh Dạ mới vừa đem nồi của mình ra, nghe được mọi người hỏi chuyện ngẩn người, nồi trong tay lập tức rơi xuống mặt đất phát ra tiếng thật lớn, khiến mọi người hoảng sợ.
"Nha, thì ra tiểu Tinh Dạ biết nấu cơm!" Flina lập tức một bộ chị đại đi lên trước đam Tinh Dạ chà đạp một phen, Tinh Dạ dẩu miệng, hốc mắt hồng hồng, đáng thương giống như một đứa nhỏ bị bắt nạt.
Dạ Đồng đi lên trước không nói cái gì, chỉ là từ tay Flina cứu ra Tinh Dạ, hai mắt nai con đầy đáng thương của Tinh Dạ lập tức cảm động đến rơi nước mắt nhìn Dạ Đồng. Dạ Đồng chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng nói cũng nhẹ nhàng: "Được rồi, nấu cơm đi."
"Ừ ừ." Tinh Dạ gương mặt đỏ hồng, lập tức xoay người nhặt lên cái nồi to trên đất.
"Ta đi săn thú." Thẩm Hạo thấy có người nấu cơm, lập tức nói, kỳ thực khi bọn họ tới cũng mua không ít nguyên liệu nấu ăn đều đặt trong không gian của Hạ Thiên Tịch, nhưng rừng rậm này hẳn là có không ít đồ ăn ngon, Thẩm Hạo là một người bình dân, trước kia khi không ăn đủ no liền thường xuyen một mình tiến vào rừng rậm săn thú, cho nên biết nguyên liệu tươi mới trong rừng rậm đặc biệt ăn ngon.
"Bổn điện hạ đi cùng ngươi." Lancet nói cũng liền đuổi theo bước chân Thẩm Hạo.
"Ta đi nhặt củi." Lạc Vô Dật hứng thú bừng bừng đứng lên.
"Bổn tiểu thư đi cùng với ngươi." Flina thấy người ta có đôi có cặp đi rồi, nàng cũng không muốn ở chỗ này làm bóng đèn.
Phải biết rằng trên đời này đáng ghét nhất chính là bóng đèn.
May mà tiểu đội này không chỉ có nàng là độc thân cẩu nha!
"Chúng ta đi xem nơi này có quả dại gì không!" Lăng Thần nói xong lôi kéo Hạ Thiên Tịch cũng rời đi.
Rất nhanh, ở đây chỉ còn dư lại Tinh Dạ và Dạ Đồng.
Tinh Dạ đối với nấu cơm rất thành thạo, vì hắn là một người có chứng khiết phích nghiêm trọng, không đến vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không ăn đồ ăn bên ngoài, thông thường đều là tự mình nấu cơm.
Cho nên Tinh Dạ rất nhanh sắp xếp xong nồi niêu xoong chảo.
Vì túi trữ vật Hạ Thiên Tịch đưa rất là tiện lợi, Tinh Dạ đem nồi niêu xoong chảo, bàn, đũa...mình mua nhất nhất lấy ra đặt lên trên một cái bàn nhỏ, mấy thứ này đều là hắn chuẩn bị trước khi đi.
Dạ Đồng đứng ở một bên nhìn Tinh Dạ giống như ảo thuật đem đồ vật từng thứ từng thứ lấy ra từ túi trữ vật, hai tay khoanh trước ngực cười hỏi: "Ngươi thường xuyên tự mình nấu cơm."
Tinh Dạ đang nghiêm túc bày biện chén đũa chợt nghe được Dạ Đồng hỏi chuyện, ngẩn người, ngẩng đầu giương đôi mắt thanh triệt nhìn thoáng qua Dạ Đồng, lại rất nhanh liền cúi đầu, chẳng qua cái vành tai xinh xắn cũng đã hồng rực lên rồi, nhẹ giọng ừ một tiếng.
Tinh Dạ cũng không biết mình là bị làm sao? Chỉ cần mỗi lần thấy Dạ Đồng, hoặc là nghe hắn nói chuyện với mình, tim hắn sẽ đập rất là nhanh, không khống chế được tim đập có đôi khi hắn còn cho rằng nó sẽ từ trong cổ họng nhảy ra ấy? Còn may không có, Tinh Dạ có chút mất mặt nghĩ, chẳng qua vẫnn không dám ngẩng đầu đi nhìn Dạ Đồng.
Dạ Đồng nhìn biểu tình của Tinh Dạ, khuôn mặt như cũ vân đạm phong khinh cũng không thể khiến người suy đoán được trong lòng hắn giờ phút này đang nghĩ cái gì, đôi mắt huyết sắc hơi hơi nheo lại, không khí giữa hai người càng ngày càng trầm tĩnh, tựa hồ ngay sau đó sẽ đông cứng lại.
Tiếng tim đập của Tinh Dạ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, Dạ Đồng đứng cách hắn tầm ba mét đều có thể nghe được tiếng tim đập hữu lực của Tinh Dạ. (Nhồi máu cơ chym à quên tym)
Hắn giơ tay lên sờ sờ vị trí trái tim trên ngực mình, nơi này thực an tĩnh, an tĩnh đến nỗi hắn không nghe thấy một tia tiêng vang nao.
Dạ Đồng gợi lên khóe miệng tự giễu nhếch khóe môi một chút, hắn sao lại quên mất? Hắn chính là không có tim đập, nhưng mà....thanh âm tim đập này đúng là dụ người nha! Đôi mắt huyết sắc của Dạ Đồng nhìn Tinh Dạ nửa ngày, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, gương mặt Tinh Dạ đều đỏ bừng, cúi đầu thấp thấp, không dám nói cái gì, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một chút.
"Ta đi múc nước!" Nhìn dòng suối cách đó không xa, Dạ Đồng đi qua cầm lấy thùng nước trên mặt đất hướng tới dòng suối đi qua.
Chờ tiếng bước chân của Dạ Đồng đi xa, Tinh Dạ mới quay đầu lại, đôi mắt trong trẻo như nai con trộm nhìn Dạ Đồng một cái, chỉ có thể nhìn thấy một đầu tóc dài màu xanh băng ở sau lưng hắn không gió mà bay, Tinh Dạ cắn cắn miệng, giơ tay sờ sờ lên ngực, tim---- đập thực nhanh!
Bên kia rừng rậm ----"Ngươi muốn ăn trái cây gì?" Hạ Thiên Tịch thật đúng là cho rằng Lăng Thần muốn ăn trái cây, lập tức dò hỏi, trong không gian của y hiện tại chính là có không ít chủng loại trái cây, nếu muốn ăn, trực tiếp từ trong không gian của y lấy ra tới là được rồi, còn cần chạy đi tìm trái cây làm gì sao?
Nhưng y cũng nhớ rõ ràng Lăng Thần không quá thích ăn những trái cây chua chua ngọt ngọt này mà!
"Ta muốn ăn người." Khi Hạ Thiên Tịch đang cúi đầu muốn lấy ra ít trái cây trong không gian của mình, giọng nói ái muội của Lăng Thần chợt vang lên bên tai y.
Hạ Thiên Tịch vừa ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt phượng hẹp dài đang híp lại kia của Lăng Thần.
Lăng Thần gợi lên khóe môi mỏng, hai tay nhanh chóng ôm lấy Hạ Thiên Tịch, quay người lại đem thân thể Hạ Thiên Tịch hung hăng đè lên thân cây thô tráng phía sau lưng họ, để lưng y dựa vào khỏa đại thụ che trời này.
Cây cối ở đây thực rậm rạp, cây ở đây cũng không biết bao nhiêu năm tuổi rồi? Có lẽ trên trăm năm, cũng có lẽ là mấy trăm năm, nhưng thân cây thực thô tráng, cho dù mười người vòng tay cũng không nhất định có thể vòng qua được hết thân cây này.
Cho nên, sau lưng Hạ Thiên Tịch có thể hoàn toàn dựa vào khỏa đại thụ này, chẳng qua....đại thụ tuy thô tráng, vỏ cây lại rất thô ráp, gồ ghề lồi lõm khiến người phát đau. Đặc biệt là hiện tại đã tiếp cận Hạ Thiên Tịch, độ ấm đã cao tới ba mươi độ, quần áo bọn họ mặc đều là quần áo mỏng. Hạ Thiên Tịch bị hai tay Lăng Thần ấn lên thân cây, vỏ cây thô ráp ma sát vào lưng y gây nên một trận nóng rát đau, y không nghi ngờ chút nào, sau lưng nhất định là bị xước da, y nhịn không được hừ một tiếng. Tiếng cười trầm thấp của Lăng Thần vang lên bên tai y: "Phu nhân, nhanh như vậy đã không nhịn được?"
Rừng rậm yên tĩnh ngay cả một tiếng chim kêu cũng không nghe thấy, tiếng cười trầm thấp của nam nhân giờ phút này đặc biệt có chút đột ngột, nhưng lại dị thường cảm tính, mang theo một cỗ trầm thấp thành thục của nam nhân, thực khiến người mê muội.
Nhưng mà, Hạ Thiên Tịch mày nhăn lại, lập tức liền phát hỏa: "Nhịn cái đầu ngươi! Đệch! Sau lưng đau quá, mau buông ta ra."
Hạ Thiên Tịch thật muốn nâng lên chân đá Lăng Thần một cái, sao gần đây hắn còn càng ngày càng lưu manh?
Chẳng lẽ đây là bản chất lưu manh? Là do trước kia Lăng Thần che dấu quá tốt, y nhìn không ra?
Hạ Thiên Tịch thật sâu cảm thấy, Lăng Thần kỳ thật chính là một kẻ mặt người dạ thú, chỉ tiếc y này chỉ tiểu bạch thỏ hiện tại đã vào ổ sói, ra không được.
Hạ Thiên Tịch ở trong lòng hung hăng vì chính mình châm nến.
"Phu nhân, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy chúng ta ở chỗ này làm một lần sẽ rất có cảm giác sao?" Lăng Thần mắt phượng bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tịch, bước chân đầu tiên khi tiến vào khu rừng này, trong lòng hắn đã có cái ý tưởng này.
Ở cái nơi lộ thiên như này Hạ Thiên Tịch chắc chắn sẽ thực kích thích, thự khiến hắn có cảm giác.
"Có cảm giác cái rắm, ngươi không phải nói muốn đi tìm trái cây dại sao?" Hạ Thiên Tịch tức giận mặt trực tiếp biến đen, ban ngày tuyên dâm, ngươi CMN có thể bình thường một chút hay không? Y vẫn thích vị Lăng Thần lãnh diễm cao quý trước kia cơ, chứ không phải là cái tên Lăng Thần bại lộ bản chất lưu manh hiện tại.
"Ta hiện tại chỉ muốn......" Lăng Thần cúi đầu ở bên tai Hạ Thiên Tịch phun ra hơi thở ấm áp, tiếng nói trầm thấp thấp thấp nói:"Cùng ngươi dã hợp!"
Sau đó, hắn một ngụm ngậm lấy vành tai tiểu xảo trắng nõn của Hạ Thiên Tịch.
"A!" Hạ Thiên Tịch kinh hô một tiếng, lập tức giãy giụa: "Không được, giờ vẫn là ban ngày, đệch, người khác sẽ nghe được, ngươi CMN dừng tay cho lão tử......"
"Phu nhân, chính là ban ngày mới có thể càng có cảm giác, bọn họ cách nơi này cũng đều rất xa, đương nhiên, ngươi cần nhịn xuống đừng kêu lớn tiếng như vậy đem bọn họ chiêu lại đây liền được......"
Lăng Thần tiếng nói thấp thấp cười, cúi đầu liền lấp kín cánh môi đang mở ra của Hạ Thiên Tịch, đem lời muốn nói của y toàn bộ chắn ở trong cổ họng.
Mịa! Hạ Thiên Tịch thật là muốn chửi mịa nó, y còn chưa từng có nghĩ qua cùng Lăng Thần ở bên ngoài dã hợp đâu?
Loại cảm giác này nói như thế nào đâu? Thật là thực kích thích.Lần đầu tiên làm loại chuyện này, Hạ Thiên Tịch trong lòng vừa khẩn trương lại vừa có chút ngượng ngùng, thanh âm cũng không dám kêu quá lớn, nhưng cũng khống chế không được, cho nên trong rừng rậm yên tĩnh liền vang lên tiếng rên rỉ đứt quãng.....
..........
Đừng thấy hắn hiện tại biểu hiện hào phóng, kỳ thực hắn là một nam nhân rất hẹp hòi, đương nhiên, cái hẹp hòi này chỉ có thể chứng minh hắn đối với Hạ Thiên Tịch để ý.
Quan hệ giữa Hạ Thiên Tịch và Lancet trước kia rốt cuộc là gì Lăng Thần cũng không muốn biết, nhưng cũng không thể không so đo, hắn kỳ thực chính là khiến Lancet đãi ở chỗ này, nhìn Lancet ở chỗ này...ngô...nói như thế nào nhỉ? Là bị người bắt nạt đi, liền cảm thấy phi thường thoải mái.
Lăng Thần một tay sờ sờ cằm, mắt phượng hơi hơi nheo lại, nghĩ Lancet từ một người cao quý vương tử điện hạ tới nơi này liền " bị bắt nạt ", trong lòng hắn thật là đủ loại sảng khoái.
Hạ Thiên Tịch giương mắt trộm ngắm sườn mặt Lăng Thần một cái, môi mỏng hơi gợi lên một tia tà khí độ cung, biểu tình này của hắn làm Hạ Thiên Tịch xem một trận ác hàn, cả người đều nổi lên một tầng da gà.
Bọn họ đi mất hai ba canh giờ mới tìm được chỗ có nguồn nước để dừng lại, vừa lúc hiện tại mọi người đi thời gian dài như vậy cũng đều đói bụng cả, cho nên liền quyết định trướct iền nấu cơm cho mọi người ăn một trận.
"Đúng rồi, chúng ta ai nấu cơm?" Lạc Vô Dật chớp chớp mắt nhìn mọi người.
Mọi người bốn mắt nhìn nhau một chút, Lăng Thần biết nấu cơm, tay nghề tuy rằng không thể với đầu bếp cấp bậc 5 sao, nhưng cũng có thể khiến cho ăn uống kén chọn Hạ Thiên Tịch nuôi đến trắng trẻo mập mạp.
Nhưng muốn hắn nấu cho mọi người ăn?
Lăng Thần cười đầy tà khí: "Hừ! Trong đầu ngươi mọc cỏ đi!" Quả thực----ý nghĩ kỳ lạ.
Tinh Dạ mới vừa đem nồi của mình ra, nghe được mọi người hỏi chuyện ngẩn người, nồi trong tay lập tức rơi xuống mặt đất phát ra tiếng thật lớn, khiến mọi người hoảng sợ.
"Nha, thì ra tiểu Tinh Dạ biết nấu cơm!" Flina lập tức một bộ chị đại đi lên trước đam Tinh Dạ chà đạp một phen, Tinh Dạ dẩu miệng, hốc mắt hồng hồng, đáng thương giống như một đứa nhỏ bị bắt nạt.
Dạ Đồng đi lên trước không nói cái gì, chỉ là từ tay Flina cứu ra Tinh Dạ, hai mắt nai con đầy đáng thương của Tinh Dạ lập tức cảm động đến rơi nước mắt nhìn Dạ Đồng. Dạ Đồng chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng nói cũng nhẹ nhàng: "Được rồi, nấu cơm đi."
"Ừ ừ." Tinh Dạ gương mặt đỏ hồng, lập tức xoay người nhặt lên cái nồi to trên đất.
"Ta đi săn thú." Thẩm Hạo thấy có người nấu cơm, lập tức nói, kỳ thực khi bọn họ tới cũng mua không ít nguyên liệu nấu ăn đều đặt trong không gian của Hạ Thiên Tịch, nhưng rừng rậm này hẳn là có không ít đồ ăn ngon, Thẩm Hạo là một người bình dân, trước kia khi không ăn đủ no liền thường xuyen một mình tiến vào rừng rậm săn thú, cho nên biết nguyên liệu tươi mới trong rừng rậm đặc biệt ăn ngon.
"Bổn điện hạ đi cùng ngươi." Lancet nói cũng liền đuổi theo bước chân Thẩm Hạo.
"Ta đi nhặt củi." Lạc Vô Dật hứng thú bừng bừng đứng lên.
"Bổn tiểu thư đi cùng với ngươi." Flina thấy người ta có đôi có cặp đi rồi, nàng cũng không muốn ở chỗ này làm bóng đèn.
Phải biết rằng trên đời này đáng ghét nhất chính là bóng đèn.
May mà tiểu đội này không chỉ có nàng là độc thân cẩu nha!
"Chúng ta đi xem nơi này có quả dại gì không!" Lăng Thần nói xong lôi kéo Hạ Thiên Tịch cũng rời đi.
Rất nhanh, ở đây chỉ còn dư lại Tinh Dạ và Dạ Đồng.
Tinh Dạ đối với nấu cơm rất thành thạo, vì hắn là một người có chứng khiết phích nghiêm trọng, không đến vạn bất đắc dĩ hắn sẽ không ăn đồ ăn bên ngoài, thông thường đều là tự mình nấu cơm.
Cho nên Tinh Dạ rất nhanh sắp xếp xong nồi niêu xoong chảo.
Vì túi trữ vật Hạ Thiên Tịch đưa rất là tiện lợi, Tinh Dạ đem nồi niêu xoong chảo, bàn, đũa...mình mua nhất nhất lấy ra đặt lên trên một cái bàn nhỏ, mấy thứ này đều là hắn chuẩn bị trước khi đi.
Dạ Đồng đứng ở một bên nhìn Tinh Dạ giống như ảo thuật đem đồ vật từng thứ từng thứ lấy ra từ túi trữ vật, hai tay khoanh trước ngực cười hỏi: "Ngươi thường xuyên tự mình nấu cơm."
Tinh Dạ đang nghiêm túc bày biện chén đũa chợt nghe được Dạ Đồng hỏi chuyện, ngẩn người, ngẩng đầu giương đôi mắt thanh triệt nhìn thoáng qua Dạ Đồng, lại rất nhanh liền cúi đầu, chẳng qua cái vành tai xinh xắn cũng đã hồng rực lên rồi, nhẹ giọng ừ một tiếng.
Tinh Dạ cũng không biết mình là bị làm sao? Chỉ cần mỗi lần thấy Dạ Đồng, hoặc là nghe hắn nói chuyện với mình, tim hắn sẽ đập rất là nhanh, không khống chế được tim đập có đôi khi hắn còn cho rằng nó sẽ từ trong cổ họng nhảy ra ấy? Còn may không có, Tinh Dạ có chút mất mặt nghĩ, chẳng qua vẫnn không dám ngẩng đầu đi nhìn Dạ Đồng.
Dạ Đồng nhìn biểu tình của Tinh Dạ, khuôn mặt như cũ vân đạm phong khinh cũng không thể khiến người suy đoán được trong lòng hắn giờ phút này đang nghĩ cái gì, đôi mắt huyết sắc hơi hơi nheo lại, không khí giữa hai người càng ngày càng trầm tĩnh, tựa hồ ngay sau đó sẽ đông cứng lại.
Tiếng tim đập của Tinh Dạ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, Dạ Đồng đứng cách hắn tầm ba mét đều có thể nghe được tiếng tim đập hữu lực của Tinh Dạ. (Nhồi máu cơ chym à quên tym)
Hắn giơ tay lên sờ sờ vị trí trái tim trên ngực mình, nơi này thực an tĩnh, an tĩnh đến nỗi hắn không nghe thấy một tia tiêng vang nao.
Dạ Đồng gợi lên khóe miệng tự giễu nhếch khóe môi một chút, hắn sao lại quên mất? Hắn chính là không có tim đập, nhưng mà....thanh âm tim đập này đúng là dụ người nha! Đôi mắt huyết sắc của Dạ Đồng nhìn Tinh Dạ nửa ngày, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, gương mặt Tinh Dạ đều đỏ bừng, cúi đầu thấp thấp, không dám nói cái gì, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một chút.
"Ta đi múc nước!" Nhìn dòng suối cách đó không xa, Dạ Đồng đi qua cầm lấy thùng nước trên mặt đất hướng tới dòng suối đi qua.
Chờ tiếng bước chân của Dạ Đồng đi xa, Tinh Dạ mới quay đầu lại, đôi mắt trong trẻo như nai con trộm nhìn Dạ Đồng một cái, chỉ có thể nhìn thấy một đầu tóc dài màu xanh băng ở sau lưng hắn không gió mà bay, Tinh Dạ cắn cắn miệng, giơ tay sờ sờ lên ngực, tim---- đập thực nhanh!
Bên kia rừng rậm ----"Ngươi muốn ăn trái cây gì?" Hạ Thiên Tịch thật đúng là cho rằng Lăng Thần muốn ăn trái cây, lập tức dò hỏi, trong không gian của y hiện tại chính là có không ít chủng loại trái cây, nếu muốn ăn, trực tiếp từ trong không gian của y lấy ra tới là được rồi, còn cần chạy đi tìm trái cây làm gì sao?
Nhưng y cũng nhớ rõ ràng Lăng Thần không quá thích ăn những trái cây chua chua ngọt ngọt này mà!
"Ta muốn ăn người." Khi Hạ Thiên Tịch đang cúi đầu muốn lấy ra ít trái cây trong không gian của mình, giọng nói ái muội của Lăng Thần chợt vang lên bên tai y.
Hạ Thiên Tịch vừa ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt phượng hẹp dài đang híp lại kia của Lăng Thần.
Lăng Thần gợi lên khóe môi mỏng, hai tay nhanh chóng ôm lấy Hạ Thiên Tịch, quay người lại đem thân thể Hạ Thiên Tịch hung hăng đè lên thân cây thô tráng phía sau lưng họ, để lưng y dựa vào khỏa đại thụ che trời này.
Cây cối ở đây thực rậm rạp, cây ở đây cũng không biết bao nhiêu năm tuổi rồi? Có lẽ trên trăm năm, cũng có lẽ là mấy trăm năm, nhưng thân cây thực thô tráng, cho dù mười người vòng tay cũng không nhất định có thể vòng qua được hết thân cây này.
Cho nên, sau lưng Hạ Thiên Tịch có thể hoàn toàn dựa vào khỏa đại thụ này, chẳng qua....đại thụ tuy thô tráng, vỏ cây lại rất thô ráp, gồ ghề lồi lõm khiến người phát đau. Đặc biệt là hiện tại đã tiếp cận Hạ Thiên Tịch, độ ấm đã cao tới ba mươi độ, quần áo bọn họ mặc đều là quần áo mỏng. Hạ Thiên Tịch bị hai tay Lăng Thần ấn lên thân cây, vỏ cây thô ráp ma sát vào lưng y gây nên một trận nóng rát đau, y không nghi ngờ chút nào, sau lưng nhất định là bị xước da, y nhịn không được hừ một tiếng. Tiếng cười trầm thấp của Lăng Thần vang lên bên tai y: "Phu nhân, nhanh như vậy đã không nhịn được?"
Rừng rậm yên tĩnh ngay cả một tiếng chim kêu cũng không nghe thấy, tiếng cười trầm thấp của nam nhân giờ phút này đặc biệt có chút đột ngột, nhưng lại dị thường cảm tính, mang theo một cỗ trầm thấp thành thục của nam nhân, thực khiến người mê muội.
Nhưng mà, Hạ Thiên Tịch mày nhăn lại, lập tức liền phát hỏa: "Nhịn cái đầu ngươi! Đệch! Sau lưng đau quá, mau buông ta ra."
Hạ Thiên Tịch thật muốn nâng lên chân đá Lăng Thần một cái, sao gần đây hắn còn càng ngày càng lưu manh?
Chẳng lẽ đây là bản chất lưu manh? Là do trước kia Lăng Thần che dấu quá tốt, y nhìn không ra?
Hạ Thiên Tịch thật sâu cảm thấy, Lăng Thần kỳ thật chính là một kẻ mặt người dạ thú, chỉ tiếc y này chỉ tiểu bạch thỏ hiện tại đã vào ổ sói, ra không được.
Hạ Thiên Tịch ở trong lòng hung hăng vì chính mình châm nến.
"Phu nhân, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy chúng ta ở chỗ này làm một lần sẽ rất có cảm giác sao?" Lăng Thần mắt phượng bình tĩnh nhìn Hạ Thiên Tịch, bước chân đầu tiên khi tiến vào khu rừng này, trong lòng hắn đã có cái ý tưởng này.
Ở cái nơi lộ thiên như này Hạ Thiên Tịch chắc chắn sẽ thực kích thích, thự khiến hắn có cảm giác.
"Có cảm giác cái rắm, ngươi không phải nói muốn đi tìm trái cây dại sao?" Hạ Thiên Tịch tức giận mặt trực tiếp biến đen, ban ngày tuyên dâm, ngươi CMN có thể bình thường một chút hay không? Y vẫn thích vị Lăng Thần lãnh diễm cao quý trước kia cơ, chứ không phải là cái tên Lăng Thần bại lộ bản chất lưu manh hiện tại.
"Ta hiện tại chỉ muốn......" Lăng Thần cúi đầu ở bên tai Hạ Thiên Tịch phun ra hơi thở ấm áp, tiếng nói trầm thấp thấp thấp nói:"Cùng ngươi dã hợp!"
Sau đó, hắn một ngụm ngậm lấy vành tai tiểu xảo trắng nõn của Hạ Thiên Tịch.
"A!" Hạ Thiên Tịch kinh hô một tiếng, lập tức giãy giụa: "Không được, giờ vẫn là ban ngày, đệch, người khác sẽ nghe được, ngươi CMN dừng tay cho lão tử......"
"Phu nhân, chính là ban ngày mới có thể càng có cảm giác, bọn họ cách nơi này cũng đều rất xa, đương nhiên, ngươi cần nhịn xuống đừng kêu lớn tiếng như vậy đem bọn họ chiêu lại đây liền được......"
Lăng Thần tiếng nói thấp thấp cười, cúi đầu liền lấp kín cánh môi đang mở ra của Hạ Thiên Tịch, đem lời muốn nói của y toàn bộ chắn ở trong cổ họng.
Mịa! Hạ Thiên Tịch thật là muốn chửi mịa nó, y còn chưa từng có nghĩ qua cùng Lăng Thần ở bên ngoài dã hợp đâu?
Loại cảm giác này nói như thế nào đâu? Thật là thực kích thích.Lần đầu tiên làm loại chuyện này, Hạ Thiên Tịch trong lòng vừa khẩn trương lại vừa có chút ngượng ngùng, thanh âm cũng không dám kêu quá lớn, nhưng cũng khống chế không được, cho nên trong rừng rậm yên tĩnh liền vang lên tiếng rên rỉ đứt quãng.....
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất