Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 283: Hồi ức chuyện cũ!
"Vậy ngài yêu phụ thân ta không?" Hạ Thiên Tịch chợt ngẩng đầu lạnh lùng hỏi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt Úc Trục Thiên, nhìn thật kỹ.
"A......" Úc Trục Thiên sửng sốt một chút chưa phản ứng lại được, không hiểu vì sao Hạ Thiên Tịch lại hỏi như vậy?
"Hừ." Hạ Thiên Tịch cười lạnh một tiếng hơi hơi nheo lại đôi mắt đào hoa mang theo sắc bén quang mang: "Nếu ngài không yêu phụ thân ta, như vậy chúng ta cũng không cần ngài tới bù đắp, ta và phụ thân hiện tại sống rất tốt, căn bản không cần ngài tới đền bù."
"Không phải tiểu Tịch, ta đương nhiên thích Thanh nhi." Úc Trục Thiên Lập tức nói: "Nếu ta không thích hắn, ta sẽ không đáp ứng muốn cưới hắn."
Điểm này, Úc Trục Thiên hoàn toàn có thể khẳng định, hắn là một người kiêu ngạo, căn bản khinh thường nói dối.
Du đãng nhiều năm như vậy, thời điểm gặp gỡ Hạ Thanh, lúc ấy Hạ Thanh vẫn là một nam hài thực đơn thuần, tuy diện mạo cũng không phải cỡ nào xuất chúng, nhưng cảm tình của hắn với Hạ Thanh không hề bình thường.
Đối với một người kiêu ngạo mà nói, nếu hắn không có một chút cảm tình nào với Hạ Thanh, như vậy hắn chắc chắn sẽ không đáp ứng muốn cưới Hạ Thanh.
Về điểm này, Úc Trục Thiên cũng có đủ tự tin.
Hạ Thiên Tịch hơi hơi nhướng đôi mắt đào hoa, trong mắt có vài tia châm chọc: "Đúng, ngài trước kia có lẽ là thích phụ thân, nhưng hiện tại thì sao? Úc gia chủ có được danh tiếng phong lưu trong xã hội thượng lưu, ngài nói thích phụ thân ta, ngài cảm thấy ta sẽ tin sao?"
Úc Trục Thiên: "......"
Đây là cái gọi là tự làm bậy không thể sống.
Thời gian hắn phong lưu dài như vậy, hiện tại quả báo rốt cuộc tới.
Lão bà và con trai căn bản không tin hắn.
Úc Trục Thiên cũng biết điểm này hoàn toàn không trách được người khác, xét đến cùng đều là bản thân làm sai, hắn cũng không thể phản bác được gì.
"Tiểu Tịch, mặc kệ con có tin hay không, ta hiện tại chỉ muốn đền bù cha con con, ta cũng thích Hạ Thanh, nếu hiện tại con không tin ta cũng không sao, ta sẽ dùng hành động thực tế của mình để chứng minh ta đối với Thanh nhi là nghiêm túc, ta đối với con cũng là nghiêm túc."
"Nếu như vậy, chúng ta liền cáo từ trước." Hạ Thiên Tịch nói, lập tức đứng lên, hiện tại y không muốn đối mặt với Úc Trục Thiên một chút nào.
Kỳ thực, nếu có một người có năng lực, thực lực cường đại như Úc Trục Thiên làm cha, vậy đúng là lựa chọn không tệ.
Nhưng hiện tại trong lòng Hạ Thiên Tịch lại rối như một cuộn chỉ vò, y chắc chắn sẽ kiên định đứng ở bên lập trường của phụ thân, nhưng trong quá trình Úc Trục Thiên tự thuật, y cũng biết Úc Trục Thiên là một người bị hại, điều y không thể tha thứ cho Úc Trục Thiên thật sự chỉ là cái tính phong lưu của Úc Trục Thiên.
Úc Trục Thiên mang danh phong lưu có tiếng ở Liên bang, tốc độ hắn thay tình nhân nhanh giống như thay quấn áo, ở Liên bang có thể nói là không ai không biết không ai không rõ, y có thể tin tưởng hôm nay Úc Trục Thiên thích phụ thân, nhưng ngày mai thì sao? Ngày kia thì sao?
Úc Trục Thiên hoa tâm như vậy, phụ thân là một người tốt như vậy, y sợ phụ thân nếu lựa chọn Úc Trục Thiên thật sự sẽ có hại.
Hơn nữa hiện tại y đã lớn như vậy, Hạ Thiên Tịch sợ nhất chính là Úc Trục Thiên vì đoạt lại mình từ phụ thân mới có thể lựa chọn bù đắp cho cha con bọn họ.
Cho nên, nghĩ đến loại khả năng này sắc mặt Hạ Thiên Tịch lập tức không tốt, nếu thực sự Úc Trục Thiên có tính toán như thế, y nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho Úc Trục Thiên. Nếu nói đa số phụ thân đều là nhi khống vậy thì Hạ Thiên Tích hiện tại hoàn toàn chính là một cái cha khống.
Phụ thân trước kia gặp nhiều thiệt thòi như vậy, đối với y yêu thương như vậy, từ sau khi sống lại y liền thề tuyệt đối sẽ không cho người nào có thể xúc phạm tới phụ thân, nếu Úc Trục Thiên dám can đảm xúc phạm tới phụ thân, y tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Lúc này Úc Trục Thiên cũng không ngăn lại Hạ Thiên Tịch muốn rời đi, hắn cũng biết phải cho Hạ Thiên Tịch một chút thời gian suy nghĩ.
Hai người đi vào bãi đồ xe ngầm, vừa ngồi lên xe Hạ Thiên Tịch đã vội vã gục vào lòng ngực Lăng Thần, hai tay ôm lấy eo hắn, ngẩng đầu giống như một con thú nhỏ tìm kiếm môi Lăng Thần hung hăng mà hôn xuống.
Lăng Thần híp híp mắt phượng, cũng biết hiện tại bảo bối nhà mình rất cần mình an ủi, cho nên hắn một tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo Hạ Thiên Tịch, một tay vỗ vỗ nhẹ lưng y, nhưng lại rất bá đạo hôn môi y, dùng cái hôn mạnh mẽ của mình mà trấn an bảo bối nhà mình.
Hai người hôn rất lâu, khi rời môi, Hạ Thiên Tịch có chút ngạt thở mà chôn đầu lên ngực Lăng Thần, kịch liệt thở hổn hển, hai tay gắt gao nắm lấy áo Lăng Thần.
Lăng Thần chỉ dùng một bàn tay vong qua eo y, người này một hồi không cẩn thận va đầu, một tay vỗ nhẹ lưng y, như là giúp mèo nhỏ vuốt vuốt lông an ủi.
Không khí trong xe im lặng hồi lâu, Hạ Thiên Tịch hơi hơi run rẩy thân thể mới nhỏ giọng nói: "Trước kia, ta cũng có dò hỏi qua phụ thân về mẫu thân của mình, nhưng phụ thân vẫn luôn nói với ta mẫu thân đã qua đời...."
"Khi còn nhỏ, quan hệ giữa ta và phụ thân cũng không tốt, vì phụ thân có sự nghiệp phải bận rộn, mà ta có đôi khi một tháng, mấy tháng, thậm chí là một năm mới thể nhìn thấy phụ thân một lần, lúc ấy, kỳ thực ta rất muốn gặp phụ thân, nhưng phụ thân lại thường xuyên để ta một mình ở nhà, cho dù phụ thân về tới nhà, người cùng lắm chỉ nhìn ta, cùng ta nói hai câu, trước nay đều không ôm qua ta, cho nên dần dần ta biết, có lẽ phụ thân không thích ta, cho nên quan hệ của ta với phụ thân dần trở nên không tốt...."
"Cho nên, lúc ấy ta liền sẽ suy nghĩ, vì cái gì ta không có mẫu thân? Rõ ràng nhiều người đều có mẫu thân như vậy, dựa vào cái gì ta không có mẫu thân? Nhớ rõ có một lần phụ thân trở về ta liền hỏi người, nhưng phụ thân lại rất bình tĩnh nói cho ta, mẫu thân ta đã chết."
Nhớ lại việc lúc nhỏ, hốc mắt Hạ Thiên Tịch hơi hơi đỏ lên, kỳ thực khi còn nhỏ tuổi thơ cũng không quá vui vẻ.
Vòng tay đang ôm lấy eo y của Lăng Thần dần dần siết chặt, nghe Hạ Thiên Tịch nói về tuổi thơ của y, tim hắn liền một trận đau nhức.
Hắn có thể tưởng tượng ra, lúc ấy Hạ Thiên Tịch là một đứa trẻ be bé, đáng yêu tinh xảo, vốn dĩ nên được người đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương, nhưng lại vì trong gia đình không có một người có thể thường xuyên chăm sóc, cứ thế một mình một người cô đơn tịch mịnh ở nhà cái gì cũng không biết.
Đem ra so sánh, khi còn nhỏ Lăng Thần đã rất hạnh phúc.
Cha và ba ba thực ân ái, cho dù cha thường xuyên đi tới quân đội làm việc, nhưng hắn cũng thường xuyên trở về làm bạn với mẫu thân (ở đây là vì LT vẫn hay gọi LN là mẫu thân nhé), làm bạn với mình, tuy tính cách mình lạnh lùng, nhưng tính cách tùy tiện kia của ca từ khi còn nhỏ thường xuyên trêu chọc mình, tuy hắn một chút cũng không thích, thậm chí khi còn nhỏ sắc mặt đã đen xì, nhưng cha chưa bao giờ để ý.
Hơn nữa khi cha không có ở nhà, Lạc Ngôn vẫn luôn bồi hằn, chưa từng để hắn ở một mình bao giờ.
Cho nên, Lăng Thần khi còn nhỏ là thực hạnh phúc.
Chỉ là, tính tình của hắn quá mức lạnh lùng, cho nên vẫn luôn không cảm giác được sự tình bé nhỏ không đáng kể này là cỡ nào hạnh phúc, hiện tại nghe Hạ Thiên Tịch kể lại khi y còn nhỏ, Lăng Thần mới chợt phát hiện, mình khi còn nhỏ thực sự là quá hạnh phúc.
Hạ Thiên Tịch hai tay nắm chặt lấy áo Lăng Thần đứt quãng tự thuật, Lăng Thần cũng không ngắt lời y, lẳng lặng nghe y tự thuật, chỉ là cánh tay đem y gắt gao ôm chặt hơn, động tác vỗ về sau lưng y càng thê dịu dàng.
"....Lúc ấy, ta chỉ là một tên phế vật, cái gì cũng không biết, ở đại viện quân khu thường bị cười nhạo, những người đó bắt nạt ta, ta muốn mách với phụ thân, nhưng lúc ấy ta còn quá nhỏ, thân ảnh phụ thân trong mắt ta quá cao lớn, ta một chút cũng không dám đi mách với phụ thân, cho nên khi phụ thân không có ở nhà ta căn bản không dám ra cửa, ta sợ những người đó sẽ cười nhạo ta, sau đó bắt nạt ta...tận đến khi ta lớn lên, quan hệ giữa ta với phụ thân đã đạt tới mức băng nứt, ta cho rằng phụ thân là không yêu ta, cho nên dựa vào thời kỳ phản nghịch, nếu phụ thân không muốn nhìn thấy ta, như vậy ta sẽ vẫn cứ chơi loạn ở bên ngoài, không về nhà..."
"Tận tới khi ta tự sát...."
Tay Lăng Thần chợt siết chặt.
Hắn vẫn luôn biết, Hạ Thiên Tịch tự sát, tự sát vì Lancet, lúc ấy khi vừa thích Hạ Thiên Tịch trong lòng hắn đã ghen tị quay cuồng, tuy hiện tại đã biết, lúc ấy Hạ Thiên Tịch không phải là yêu Lancet, nhưng hiện tại nghe được điểm này, trong lòng hắn vẫn ghen tị quay cuồng.
Hạ Thiên Tịch là bảo bối của hắn, cư nhiên vì một người dưng tự sát, điều này hắn quả thực không thể chấp nhận được. Lăng Thần quả thực muốn tát cho mình 12 cái tát, ngươi nói xem hắn và Hạ Thiên Tịch đều là con trai của nguyên soái Liên bang, hai cái thân phận như vậy, sao lại có thể chưa từng gặp mặt chứ?
Cư nhiên lại để tên con chim công Lancet kia gặp được bảo bối của mình trước, điều này khiến Lăng Thần càng thêm ghen tị.
Nhưng mà tuy hắn rất ghen tị, nhưng cũng không thể làm gì.
Chưa gặp chính là chưa gặp, chẳng lẽ hắn hiện tại còn có thể quay ngược lại thời gian sao?
Nhưng mà, hiện tại cũng không muộn, may mà người này hiện tại đã là của mình, từ giờ trở đi hắn chỉ cần hảo hảo quý trọng người này là được.
"Kỳ thực, chúng ta khi còn nhỏ cũng đã gặp mặt." Không biết có phải hiểu rõ được ảo não trong lòng của Lăng Thần hay không, Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu hai mắt sáng lấp lánh nhìn Lăng Thần nói.
"Hả......?" Lăng Thần nhìn Hạ Thiên Tịch ngây ra một chút.
Bảo bối nhà mình tinh xảo ngon miệng như vậy, nói vậy khi còn nhỏ cũng rất mềm mại đáng yêu nhỉ, nếu hai người bọn họ thực sự gặp qua, Lăng Thần tin là mình sẽ không quên.
Ngược lại là Hạ Thiên Tịch, nhớ tới khi còn nhỏ nhìn thấy Lăng Thần, bật cười một tiếng, đem không khí buồn bực trong xe vừa rồi cũng tiêu tán.
Bọn họ khi còn nhỏ xác thực đã gặp qua một lần, chẳng qua Lăng Thần không biết, là Hạ Thiên Tịch trộm tránh ở trong hoa viên trộm nhìn Lăng Thần mà thôi.
..........
"A......" Úc Trục Thiên sửng sốt một chút chưa phản ứng lại được, không hiểu vì sao Hạ Thiên Tịch lại hỏi như vậy?
"Hừ." Hạ Thiên Tịch cười lạnh một tiếng hơi hơi nheo lại đôi mắt đào hoa mang theo sắc bén quang mang: "Nếu ngài không yêu phụ thân ta, như vậy chúng ta cũng không cần ngài tới bù đắp, ta và phụ thân hiện tại sống rất tốt, căn bản không cần ngài tới đền bù."
"Không phải tiểu Tịch, ta đương nhiên thích Thanh nhi." Úc Trục Thiên Lập tức nói: "Nếu ta không thích hắn, ta sẽ không đáp ứng muốn cưới hắn."
Điểm này, Úc Trục Thiên hoàn toàn có thể khẳng định, hắn là một người kiêu ngạo, căn bản khinh thường nói dối.
Du đãng nhiều năm như vậy, thời điểm gặp gỡ Hạ Thanh, lúc ấy Hạ Thanh vẫn là một nam hài thực đơn thuần, tuy diện mạo cũng không phải cỡ nào xuất chúng, nhưng cảm tình của hắn với Hạ Thanh không hề bình thường.
Đối với một người kiêu ngạo mà nói, nếu hắn không có một chút cảm tình nào với Hạ Thanh, như vậy hắn chắc chắn sẽ không đáp ứng muốn cưới Hạ Thanh.
Về điểm này, Úc Trục Thiên cũng có đủ tự tin.
Hạ Thiên Tịch hơi hơi nhướng đôi mắt đào hoa, trong mắt có vài tia châm chọc: "Đúng, ngài trước kia có lẽ là thích phụ thân, nhưng hiện tại thì sao? Úc gia chủ có được danh tiếng phong lưu trong xã hội thượng lưu, ngài nói thích phụ thân ta, ngài cảm thấy ta sẽ tin sao?"
Úc Trục Thiên: "......"
Đây là cái gọi là tự làm bậy không thể sống.
Thời gian hắn phong lưu dài như vậy, hiện tại quả báo rốt cuộc tới.
Lão bà và con trai căn bản không tin hắn.
Úc Trục Thiên cũng biết điểm này hoàn toàn không trách được người khác, xét đến cùng đều là bản thân làm sai, hắn cũng không thể phản bác được gì.
"Tiểu Tịch, mặc kệ con có tin hay không, ta hiện tại chỉ muốn đền bù cha con con, ta cũng thích Hạ Thanh, nếu hiện tại con không tin ta cũng không sao, ta sẽ dùng hành động thực tế của mình để chứng minh ta đối với Thanh nhi là nghiêm túc, ta đối với con cũng là nghiêm túc."
"Nếu như vậy, chúng ta liền cáo từ trước." Hạ Thiên Tịch nói, lập tức đứng lên, hiện tại y không muốn đối mặt với Úc Trục Thiên một chút nào.
Kỳ thực, nếu có một người có năng lực, thực lực cường đại như Úc Trục Thiên làm cha, vậy đúng là lựa chọn không tệ.
Nhưng hiện tại trong lòng Hạ Thiên Tịch lại rối như một cuộn chỉ vò, y chắc chắn sẽ kiên định đứng ở bên lập trường của phụ thân, nhưng trong quá trình Úc Trục Thiên tự thuật, y cũng biết Úc Trục Thiên là một người bị hại, điều y không thể tha thứ cho Úc Trục Thiên thật sự chỉ là cái tính phong lưu của Úc Trục Thiên.
Úc Trục Thiên mang danh phong lưu có tiếng ở Liên bang, tốc độ hắn thay tình nhân nhanh giống như thay quấn áo, ở Liên bang có thể nói là không ai không biết không ai không rõ, y có thể tin tưởng hôm nay Úc Trục Thiên thích phụ thân, nhưng ngày mai thì sao? Ngày kia thì sao?
Úc Trục Thiên hoa tâm như vậy, phụ thân là một người tốt như vậy, y sợ phụ thân nếu lựa chọn Úc Trục Thiên thật sự sẽ có hại.
Hơn nữa hiện tại y đã lớn như vậy, Hạ Thiên Tịch sợ nhất chính là Úc Trục Thiên vì đoạt lại mình từ phụ thân mới có thể lựa chọn bù đắp cho cha con bọn họ.
Cho nên, nghĩ đến loại khả năng này sắc mặt Hạ Thiên Tịch lập tức không tốt, nếu thực sự Úc Trục Thiên có tính toán như thế, y nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho Úc Trục Thiên. Nếu nói đa số phụ thân đều là nhi khống vậy thì Hạ Thiên Tích hiện tại hoàn toàn chính là một cái cha khống.
Phụ thân trước kia gặp nhiều thiệt thòi như vậy, đối với y yêu thương như vậy, từ sau khi sống lại y liền thề tuyệt đối sẽ không cho người nào có thể xúc phạm tới phụ thân, nếu Úc Trục Thiên dám can đảm xúc phạm tới phụ thân, y tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Lúc này Úc Trục Thiên cũng không ngăn lại Hạ Thiên Tịch muốn rời đi, hắn cũng biết phải cho Hạ Thiên Tịch một chút thời gian suy nghĩ.
Hai người đi vào bãi đồ xe ngầm, vừa ngồi lên xe Hạ Thiên Tịch đã vội vã gục vào lòng ngực Lăng Thần, hai tay ôm lấy eo hắn, ngẩng đầu giống như một con thú nhỏ tìm kiếm môi Lăng Thần hung hăng mà hôn xuống.
Lăng Thần híp híp mắt phượng, cũng biết hiện tại bảo bối nhà mình rất cần mình an ủi, cho nên hắn một tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo Hạ Thiên Tịch, một tay vỗ vỗ nhẹ lưng y, nhưng lại rất bá đạo hôn môi y, dùng cái hôn mạnh mẽ của mình mà trấn an bảo bối nhà mình.
Hai người hôn rất lâu, khi rời môi, Hạ Thiên Tịch có chút ngạt thở mà chôn đầu lên ngực Lăng Thần, kịch liệt thở hổn hển, hai tay gắt gao nắm lấy áo Lăng Thần.
Lăng Thần chỉ dùng một bàn tay vong qua eo y, người này một hồi không cẩn thận va đầu, một tay vỗ nhẹ lưng y, như là giúp mèo nhỏ vuốt vuốt lông an ủi.
Không khí trong xe im lặng hồi lâu, Hạ Thiên Tịch hơi hơi run rẩy thân thể mới nhỏ giọng nói: "Trước kia, ta cũng có dò hỏi qua phụ thân về mẫu thân của mình, nhưng phụ thân vẫn luôn nói với ta mẫu thân đã qua đời...."
"Khi còn nhỏ, quan hệ giữa ta và phụ thân cũng không tốt, vì phụ thân có sự nghiệp phải bận rộn, mà ta có đôi khi một tháng, mấy tháng, thậm chí là một năm mới thể nhìn thấy phụ thân một lần, lúc ấy, kỳ thực ta rất muốn gặp phụ thân, nhưng phụ thân lại thường xuyên để ta một mình ở nhà, cho dù phụ thân về tới nhà, người cùng lắm chỉ nhìn ta, cùng ta nói hai câu, trước nay đều không ôm qua ta, cho nên dần dần ta biết, có lẽ phụ thân không thích ta, cho nên quan hệ của ta với phụ thân dần trở nên không tốt...."
"Cho nên, lúc ấy ta liền sẽ suy nghĩ, vì cái gì ta không có mẫu thân? Rõ ràng nhiều người đều có mẫu thân như vậy, dựa vào cái gì ta không có mẫu thân? Nhớ rõ có một lần phụ thân trở về ta liền hỏi người, nhưng phụ thân lại rất bình tĩnh nói cho ta, mẫu thân ta đã chết."
Nhớ lại việc lúc nhỏ, hốc mắt Hạ Thiên Tịch hơi hơi đỏ lên, kỳ thực khi còn nhỏ tuổi thơ cũng không quá vui vẻ.
Vòng tay đang ôm lấy eo y của Lăng Thần dần dần siết chặt, nghe Hạ Thiên Tịch nói về tuổi thơ của y, tim hắn liền một trận đau nhức.
Hắn có thể tưởng tượng ra, lúc ấy Hạ Thiên Tịch là một đứa trẻ be bé, đáng yêu tinh xảo, vốn dĩ nên được người đặt trong lòng bàn tay mà yêu thương, nhưng lại vì trong gia đình không có một người có thể thường xuyên chăm sóc, cứ thế một mình một người cô đơn tịch mịnh ở nhà cái gì cũng không biết.
Đem ra so sánh, khi còn nhỏ Lăng Thần đã rất hạnh phúc.
Cha và ba ba thực ân ái, cho dù cha thường xuyên đi tới quân đội làm việc, nhưng hắn cũng thường xuyên trở về làm bạn với mẫu thân (ở đây là vì LT vẫn hay gọi LN là mẫu thân nhé), làm bạn với mình, tuy tính cách mình lạnh lùng, nhưng tính cách tùy tiện kia của ca từ khi còn nhỏ thường xuyên trêu chọc mình, tuy hắn một chút cũng không thích, thậm chí khi còn nhỏ sắc mặt đã đen xì, nhưng cha chưa bao giờ để ý.
Hơn nữa khi cha không có ở nhà, Lạc Ngôn vẫn luôn bồi hằn, chưa từng để hắn ở một mình bao giờ.
Cho nên, Lăng Thần khi còn nhỏ là thực hạnh phúc.
Chỉ là, tính tình của hắn quá mức lạnh lùng, cho nên vẫn luôn không cảm giác được sự tình bé nhỏ không đáng kể này là cỡ nào hạnh phúc, hiện tại nghe Hạ Thiên Tịch kể lại khi y còn nhỏ, Lăng Thần mới chợt phát hiện, mình khi còn nhỏ thực sự là quá hạnh phúc.
Hạ Thiên Tịch hai tay nắm chặt lấy áo Lăng Thần đứt quãng tự thuật, Lăng Thần cũng không ngắt lời y, lẳng lặng nghe y tự thuật, chỉ là cánh tay đem y gắt gao ôm chặt hơn, động tác vỗ về sau lưng y càng thê dịu dàng.
"....Lúc ấy, ta chỉ là một tên phế vật, cái gì cũng không biết, ở đại viện quân khu thường bị cười nhạo, những người đó bắt nạt ta, ta muốn mách với phụ thân, nhưng lúc ấy ta còn quá nhỏ, thân ảnh phụ thân trong mắt ta quá cao lớn, ta một chút cũng không dám đi mách với phụ thân, cho nên khi phụ thân không có ở nhà ta căn bản không dám ra cửa, ta sợ những người đó sẽ cười nhạo ta, sau đó bắt nạt ta...tận đến khi ta lớn lên, quan hệ giữa ta với phụ thân đã đạt tới mức băng nứt, ta cho rằng phụ thân là không yêu ta, cho nên dựa vào thời kỳ phản nghịch, nếu phụ thân không muốn nhìn thấy ta, như vậy ta sẽ vẫn cứ chơi loạn ở bên ngoài, không về nhà..."
"Tận tới khi ta tự sát...."
Tay Lăng Thần chợt siết chặt.
Hắn vẫn luôn biết, Hạ Thiên Tịch tự sát, tự sát vì Lancet, lúc ấy khi vừa thích Hạ Thiên Tịch trong lòng hắn đã ghen tị quay cuồng, tuy hiện tại đã biết, lúc ấy Hạ Thiên Tịch không phải là yêu Lancet, nhưng hiện tại nghe được điểm này, trong lòng hắn vẫn ghen tị quay cuồng.
Hạ Thiên Tịch là bảo bối của hắn, cư nhiên vì một người dưng tự sát, điều này hắn quả thực không thể chấp nhận được. Lăng Thần quả thực muốn tát cho mình 12 cái tát, ngươi nói xem hắn và Hạ Thiên Tịch đều là con trai của nguyên soái Liên bang, hai cái thân phận như vậy, sao lại có thể chưa từng gặp mặt chứ?
Cư nhiên lại để tên con chim công Lancet kia gặp được bảo bối của mình trước, điều này khiến Lăng Thần càng thêm ghen tị.
Nhưng mà tuy hắn rất ghen tị, nhưng cũng không thể làm gì.
Chưa gặp chính là chưa gặp, chẳng lẽ hắn hiện tại còn có thể quay ngược lại thời gian sao?
Nhưng mà, hiện tại cũng không muộn, may mà người này hiện tại đã là của mình, từ giờ trở đi hắn chỉ cần hảo hảo quý trọng người này là được.
"Kỳ thực, chúng ta khi còn nhỏ cũng đã gặp mặt." Không biết có phải hiểu rõ được ảo não trong lòng của Lăng Thần hay không, Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu hai mắt sáng lấp lánh nhìn Lăng Thần nói.
"Hả......?" Lăng Thần nhìn Hạ Thiên Tịch ngây ra một chút.
Bảo bối nhà mình tinh xảo ngon miệng như vậy, nói vậy khi còn nhỏ cũng rất mềm mại đáng yêu nhỉ, nếu hai người bọn họ thực sự gặp qua, Lăng Thần tin là mình sẽ không quên.
Ngược lại là Hạ Thiên Tịch, nhớ tới khi còn nhỏ nhìn thấy Lăng Thần, bật cười một tiếng, đem không khí buồn bực trong xe vừa rồi cũng tiêu tán.
Bọn họ khi còn nhỏ xác thực đã gặp qua một lần, chẳng qua Lăng Thần không biết, là Hạ Thiên Tịch trộm tránh ở trong hoa viên trộm nhìn Lăng Thần mà thôi.
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất