Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 319: Nhìn nhau không vừa mắt

Trước Sau
Nửa đêm, khi Hạ Thiên Tịch còn đang chìm đắm trong giấc mộng ngọt ngào, bỗng nhiên một tiếng động lớn khiến y bừng tỉnh từ trong giấc mộng, cẩn thận lắng nghe một chút, bên ngoài truyền tới tiếng đánh nhau liên tiếp.

Sao hơn nửa đêm còn có người đánh nhau?

Hạ Thiên Tịch khó hiểu, đi xuống giường ngáp một cái muốn đi ra nhìn xem, lúc này cửa phòng y đột nhiên bị người dùng lực đẩy ra, Viên Thiển vẻ mặt sốt ruột hoảng hốt mà chạy vào, nhìn thấy Hạ Thiên Tịch lập tức đi lên hoảng loạn mà lôi kéo tay Hạ Thiên Tịch nói: "Nhanh lên, đi theo ta, nhanh lên......"

"Làm sao vậy?" Hạ Thiên Tịch chụp bay một tia buồn ngủ cuối cùng trong đầu, ánh mắt tỉnh táo mà nhìn Viên Thiển.

"Người Hạ gia tới muốn giao ngươi ra, phụ thân ta không đồng ý bọn họ cư nhiên liền xông vào, cho nên ngươi mau đi theo ta đi, ngươi hiện tại rời khỏi liền không có việc gì." Viên Thiển thừa dịp phụ thân ở tiền viện chặn đám người kia chạy nhanh vào muốn thông báo cho Hạ Thiên Tịch để y nhanh chóng rời đi.

Đầu óc Hạ Thiên Tịch giờ phút này đã hoàn toàn thanh tỉnh, cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Viên Thiển.

Xem ra, Hạ gia kia thật đúng là không biết xấu hổ.

Quả nhiên, người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch mà!

Nhưng không sao, ai bảo bọn họ xui xẻo gặp phải y, hiện tại y rất muốn đi ra gặp đám người không biết xấu hổ kia.

"Không sao, ta đi theo ngươi gặp bọn họ." Đối với kẻ không biết xấu hổ như vậy, y thật sự rất hiếu kỳ.

"Như vậy sao được?" Viên Thiển không nói hai lời lắc đầu: "Lần này là Hạ Nguyên Khải tự mình mang theo người tới, hơn nữa người bên người hắn còn toàn là cao thủ, cho nên không thể đi, ngươi hiện tại trộm rời đi là được rồi, lát nữa người Hạ gia không tìm thấy ngươi thì sẽ rời đi thôi."

Hạ Nguyên Khải chính là gia chủ Hạ gia, thủ đoạn gì đó lại càng tàn nhẫn, nếu Hạ Thiên Tịch rơi vào trong tay gã, không nói hai lời chắc chắn sống bằng chết là thật sự.

"Không sao, vừa lúc để ta đi xem đám người không biết xấu hổ này trông như thế nào?" Hạ Thiên Tịch vẻ mặt nhẹ nhàng xua xua tay, lời nói ra quả thực khiến Viên Thiển vô ngữ.

Đây là hoàng đế không vội, thái giám vội.

"Nhanh lên nào!" Thấy Viên Thiển còn vẻ mặt mơ hồ đứng ở phía sau không chuẩn bị đi, Hạ Thiên Tịch quay đầu lại nhìn hắn một cái.

Viên Thiển quả thực muốn nổ đầu, vốn dĩ phụ thân cũng không ứng phó được Hạ Nguyên Khải, dù sao hiện tại Viên gia còn chưa phải đối thủ của Hạ gia, hắn mới trộm để Hạ Thiên Tịch trốn đi, chỉ cần không tìm thấy Hạ Thiên Tịch ở nhà hắn, hắn cũng không tin Hạ Nguyên Khải thật sự dám giết người Viên gia hắn.

Nào biết Hạ Thiên Tịch thật sự chính là một tên thích náo nhiệt, không cho y đi lên xem náo nhiệt y ngược lại còn tích cực đi hơn, thật hi vọng một lát nữa đừng xảy ra chuyện gì, phải biết rằng những kẻ Hạ Nguyên Khải mang tới đều là người có thực lực không thấp!

Cho dù biết Hạ Thiên Tịch là một người có giá trị vũ lực bạo biểu, nhưng Viên Thiển cũng không ôm hi vọng gì với Hạ Thiên Tịch.

Hắn vẻ mặt nôn nóng, lòng như có lửa đi theo phía sau Hạ Thiên Tịch, ngược lại Hạ Thiên Tịch vẻ mặt nhẹ nhàng tự tại, cười tủm tỉm đi ở phía trước, biểu tình thiếu đánh như vậy thật sự không có một chút ý thức nguy cơ, thật sự làm người đau bi.

Bọn họ còn chưa đi tới tiền viện, Hạ Nguyên Khải đã mang theo người xông vào, đi cùng còn có Viên nghị đang tức giận: "Hạ Nguyên Khải, ngươi làm như vậy quả thực là không coi Viên Nghị ta đặt ở trong mắt, một khi đã như vậy, vậy đừng trách Viên Nghị ta không khách khí. Người tới, ngăn lại Hạ tinh chủ cho ta!"

"Viên Nghị, ta khuyên ngươi tốt nhất đem tiểu súc sinh kia giao ra đây, bằng không đừng trách ta hiện tại liền cùng ngươi trở mặt."



Trong tiếng rống giận kịch liệt của hai người, Hạ Thiên Tịch vẻ mặt nhàn nhã nhẹ nhàng xuất hiện, y chớp chớp đôi mắt nhìn nhìn Viên Nghị và Hạ Nguyên Khải, cuối cùng, ánh mắt dừng ở gương mặt trung niên của Hạ Nguyên Khải cười tủm tỉm mà nói: "Thì ra mặt của vô địch đê tiện là như vậy? Thoạt nhìn cũng không có dày bằng tường thành nhỉ?"

Trắng trợn kéo lên giá trị cừu hận.

Hạ Nguyên Khải thiếu chút nữa phun ra một búng máu.

Tuy Hạ Thiên Tịch không chỉ tên nói họ, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào gã, cho nên y nói chắc chắn là gã, không phải gã một hai muốn nhận vơ, mà là Hạ Thiên Tịch rõ ràng đang nói chính là gã.

Bị người ta nói thành vô địch đê tiện, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám ở trước mặt Hạ Nguyên Khải dám trắng trợn táo bạo vũ nhục gã như vậy trong vài chục năm làm tinh chủ.

Nhìn thiếu niên này, xem ra chính là thiếu niên lúc trước vũ nhục con trai mình, Hạ Nguyên Khải nuốt vào một búng máu lập tức phân phó người phía sau: "Đem tiểu súc sinh kia bắt lại cho ta, không quản sống chết."

Mấy chiến sĩ cơ giáp phía sau Hạ Nguyên Khải lập tức tiến lên.

"Ngăn bọn họ lại cho ta." Viên Nghị lập tức sai người ngăn lại mấy người này.

Tuy hiện tại đã là đêm tối, nhưng dưới ánh đèn điện, trong sân vẫn sáng người như ban ngày, hai bên mùi thuốc súng thập phần nồng nặc, mắt thấy có thêm ngọn lửa sẽ lập tức phát hỏa.

"Viên Nghị, nếu ngươi thật sự muốn bao che cho tiểu súc sinh này thì đừng có trách ta không khách khí." Mặt già của Hạ Nguyên Khải nhăn như táo bón, ánh mắt thâm trầm trừng Viên Nghị, nhìn biểu tình âm ngoan kia của gã, nếu Hạ Thiên Tịch rơi vào trong tay gã, tuyệt đối chết không toàn thây.

Viên Nghị cũng là một trang hán tử, biết Hạ Thiên Tịch là ân nhân cứu mạng con trai nhà mình, giờ phút này hắn đương nhiên không thể trơ mắt nhìn Hạ Thiên Tịch bị Hạ Nguyên Khải mang đi, hơn nữa Viên Hạ hai nhà cũng đã tới trình độ thủy hỏa bất dung, Hạ Thiên Tịch cũng chỉ là một cái ngòi nổ quyết định giữa hai nhà mà thôi.

Viên Nghị hừ lạnh một tiếng, nhìn Hạ Nguyên Khải không chút sợ hãi mà nói: "Hạ Nguyên Khải, ngươi bắt nạt một thiếu niên như thế, ngươi còn muốn mặt mũi sao? Thiếu niên này là ân nhân cứu mạng con trai ta, Viên Nghị ta hôm nay liền ở chỗ này mà nói rõ, ngươi nếu muốn mang y đi, cần phải qua một cửa của Viên Nghị ta."

"Được, được!" Hạ Nguyên Khải bị lời nói của Viên Nghị làm cho tức giận đến mức ngực kịch liệt phập phồng, liên tiếp nói hai chữ được, gã quay đầu ánh mắt âm trầm nhìn Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt âm trầm mang theo độc ác: "Nếu ngươi một hai muốn bao che cho y, như vậy cũng đừng trách ta trở mặt vô tình."

"Lập tức đi lên bắt lấy y cho ta, không quản sống chết."

Hạ Nguyên Khải cũng biết hôm nay gã một hai phải mang đi Hạ Thiên Tịch, hiện giờ bị Viên Nghị ngăn cản như thế chắc chắn sẽ khó khăn, cho nên gã mới có thể nói sống chết sống không quản.

Nếu tiểu súc sinh này đã dám vũ nhục gã, cho dù không mang y đi, giết chết y ở trong nhà Viên Nghị cũng cũng như là một loại vũ nhục đối với Viên Nghị.

"Ngăn bọn họ lại cho ta." Viên Nghị lập tức ra lệnh cho người tiến lên.

"Viên bá bá, ngài để cho bọn họ lui ra." Lúc này Hạ Thiên Tịch đi lên phía trước nói.

Y tới Viên gia hai ngày cũng chỉ thấy mặt Viên Nghị một lần, lúc ấy Viên Nghị chỉ vội vàng biểu đạt một chút lòng biết ơn với y, hai người cũng chưa kịp nói gì nhiều, nhưng hôm nay Viên Nghị cư nhiên bảo vệ y như vậy, đã xoát không ít cảm tình của Hạ Thiên Tịch, cho nên Hạ Thiên Tịch mới có thể khách khí gọi hắn một tiếng bá bá như vậy.

"Thiên Tịch." Viên Thiển quả thực nhức hết cả đầu, thật vất vả có phụ thân ở chỗ này ngăn trở, ngươi không thành thật một lát được sao?



Hạ Thiên Tịch không để ý tới Viên Thiển, mà là đi lên phía trước gợi lên khóe môi cười tủm tỉm mà nói: "Viên bá bá, cảm ơn ngài đã bảo vệ ta, ngài trước tiên để cho bọn họ lùi lại, ta cũng rất muốn biết đám rác rưởi này da mặt có bao nhiêu dày?"

"Ngươi......" Hạ Nguyên Khải bị Hạ Thiên Tịch một câu một từ rác rưởi, vô liêm sỉ tới mức không còn gì để nói.

Hắn hiện tại quả thực chỉ hận không thể trực tiếp bóp chết Hạ Thiên Tịch mới được.

Tiểu súc sinh, cư nhiên dám vũ nhục gã như thế, gã tuyệt đối muốn cho tên tiểu súc sinh này nếm thử cái gì gọi là tra tấn.

Mặt già của Viên Nghị hung hăng run rẩy một chút, nếu ai đối diện với Hạ Thiên Tịch thật sự sẽ bị y trực tiếp làm cho tức chết.

Thấy Hạ Thiên Tịch vẻ mặt nhẹ nhàng cười tủm tỉm, thực rõ ràng là không đem Hạ Nguyên Khải để ở trong lòng, Viên Nghị gật gật đầu nói với Hạ Thiên Tịch: "Vậy được cháu trai, ta lại ở đây nhìn, tuyệt đối sẽ không để cho người khác bắt nạt ngươi."

Nếu Hạ Thiên Tịch nguyện ý gọi hắn một tiếng bá bá, vậy Viên Nghị cũng liền nhận đứa cháu trai Hạ Thiên Tịch này.

Chủ yếu là vì hắn cảm thấy Hạ Thiên Tịch không tồi, đứa nhỏ đã xinh đẹp lại còn hiểu lễ phép, hơn nữa giá trị vũ lực lại mạnh như vậy, con trai của mình thật sự là không so được với y, thật là so sánh quá chênh lệch.

"Cảm ơn Viên bá bá." Hạ Thiên Tịch cười tủm tỉm nói cảm ơn, sau đó quay đầu nhìn Hạ Nguyên Khải gợi lên khóe môi cười nói: "Để cho ta xem da mặt của lão bất tử này dày như thế nào đi."

Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Nguyên Khải, ấn tượng trong đầu Hạ Thiên Tịch chính là - quá không vừa mắt.

Cái gương mặt này của gã quả thực không thể lọt vào mắt y.

Không phải nói Hạ Nguyên Khải có bao nhiêu xấu, cũng không phải Hạ Thiên và Hạ Cung có bao nhiêu xấu, chỉ là ánh mắt đầu tiên y nhìn qua đã thấy không hợp nhãn, cứ cảm thấy không vừa mắt, nhìn gương mặt này, chính là muốn hung hăng đánh cho một trận, đây là suy nghĩ trong đầu y hiện tại.

Nếu Hạ Nguyên Khải biết suy nghĩ trong đầu Hạ Thiên Tịch, gã tuyệt đối sẽ bị tức đến hộc máu mà chết.

Cho dù không biết suy nghĩ trong đầu Hạ Thiên Tịch, Hạ Nguyên Khải hiện tại cũng bị Hạ Thiên Tịch làm cho một ứ một ngụm nghẹn khí trong lòng, tiểu súc sinh này quả nhiên khiến gã nhìn không vừa mắt một chút nào.

Có lẽ, bọn họ chính là trời sinh khắc tinh.

Trước kia, khi cha mẹ Hạ Thanh chết, Hạ Nguyên Khải vì để bản thân có thể thâu tóm tài sản Hạ gia mà đã hãm hại Hạ Thanh như vậy, hơn nữa còn trục xuất anh khỏi Hạ gia, những năm gần đây vẫn luôn an nhàn hưởng thụ, Hạ Nguyên Khải hoặc là người Hạ gia đã sớm quên mất Hạ Thanh, hơn nữa trong gia phả không có người tên Hạ Thanh này, cho nên cũng chỉ có thế hệ trước của Hạ gia mới biết thiếu niên bị trục xuất đi kia là Hạ Thanh, tiểu bối cũng không biết đến sự tồn tại của Hạ Thanh.

Hơn nữa Hạ Nguyên Khải bởi vì hơn 20 qua an nhàn hưởng thụ, sớm đã đem việc liên quan tới Hạ Thanh vứt vào trong xó xỉnh nào rồi, căn bản không hề nghĩ tới Hạ nguyên soái của Liên bang chính là thiếu niên năm đó bị hạ gia trục xuất vứt bỏ.

Thử hỏi, một thiếu niên không có bối cảnh gia đình cuối cùng trở thành nguyên soái Liên Bang, gã đương nhiên là nghĩ cũng không dám nghĩ, cho nên mấy năm nay căn bản là không đem hai người có liên hệ gì tới nhau.

Chẳng qua hiện tại thấy Hạ Thiên Tịch, hắn bỗng dưng không hiểu sao lại cảm thấy không vừa mắt.

Mà Hạ Thiên Tịch cũng vậy, thấy người Hạ gia cũng không hiểu sao lại thấy không vừa mắt.

..........

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau