Thanh Xuyên Chi Mãn Hán Toàn Tịch

Chương 37: Món ăn thứ ba mươi bảy

Trước Sau
Thân vương Mông Cổ và cách cách đến hòa thân, đương nhiên ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn với bình thường. Sứ đoàn còn chưa tiến vào Tử Cấm Thành thì đã nghe thấy ngoài thành truyền đến tiếng chiêng trống gõ ầm ĩ. Dân chúng trong thành từ sáng sớm đã đứng chờ xem náo nhiệt, đem hai bên đường vây chật như nêm cối.

Để thể hiện sự coi trọng của Đại Thanh với sứ đoàn Mông Cổ, Khang Hy phái một lượng binh lính cực đông trấn thủ hai bên đường, kỳ thật còn một nguyên nhân nữa đó là triển lãm binh lực hùng mạnh của Đại Thanh.

Sau nửa canh giờ, sứ đoàn Mông Cổ tiến vào trong hành, dân chúng đổ ra chen kín hai bên đường chào đón, ai nấy đều muốn được chiêm ngưỡng dung mạo của cách cách Mông Cổ.

Thân vương Mông Cổ lần này gả nữ nhi, chính vì thế nên đoàn người đi cùng hộ tống vô cùng hùng hậu. Đi đầu là trăm binh lính Mông Cổ mở đường, sau đó là ca cơ vũ nương một đường vừa múa vừa hát những giai điệu của người Mông Cổ. Tiếp theo đó là những thiếu nữ xinh đẹp đeo lẵng hoa trên tay không ngừng tung hoa ra hai bên đường, rồi tiếp theo là những người biểu diễn xiếc, biểu diễn võ thuật…

Theo sau nữa là một đội thị nữ mặc cung trang Mông Cổ đồng nhất, thướt tha yêu kiều, phía sau các thị nữ chính là xa giá của Mông Cổ Thân vương Hòa Tháp, đây là một xa giá cực kỳ hoa lệ do bốn bảo mã có màu lông đỏ thẫm như máu kéo đi. Rèm xe ở bốn phía được vén lên cao, nóc xe thì được kết từ rất nhiều tơ lụa đỏ, nhìn vừa đẹp vừa xa hoa.

Phía sau xa giá của Thân vương Hòa Tháp chính là xa giá của cách cách Mông Cổ Hà Hương. Xa giá của nàng hơi khác xa giá của Thân vương, xa giá của nàng được kéo bằng bốn con ngựa trắng, trên xa giá càng trang hoàng lộng lẫy hơn.

Bốn phía xa giá của Hà Hương cách cách được trang trí bằng vô số hoa tươi, hương thơm ngào ngạt lan tỏa bốn phía. Một đường từ Mông Cổ đến đây không biết là làm sao để bảo tồn. Trên đỉnh xe rũ xuống vô số những dải lụa mỏng màu hồng nhạt khiến cho người ta không thể nhìn rõ được cảnh bên trong nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được bóng dáng của một thiếu nữ đang ngồi. Hai bên xa giá có bốn cung nữ người Mông Cổ đi theo, những người cung nữ này không ai không phải là nữ tử xinh đẹp đoan trang.

(vụ hoa thì dễ mà, vừa đi vừa bứt hoa thế vô chỗ bị héo, muốn đẹp, muốn sang choảnh thì phải chịu cực, đây là chân lý ngàn đời =)))

Phía sau xa giá của Hà Hương cách cách lại tiếp tục là một đội cung nữ, giống hệt như phía trước, đi sau cùng là hàng trăm tinh binh theo sau bảo hộ.

Sứ đoàn một đường diễn tấu hát múa, cuối cùng đi đến trước cửa Tử Cấm Thành. Đã có đại thần chờ ở đây từ sớm, thấy xa giá vừa đến thì lập tức tiến lên nghênh đón. Hà Hương cách cách được cung nữ đỡ xuống xe ngựa, cùng Hòa Tháp theo đại thần tiến cung.

“Hòa Tháp, Hà Hương khấu kiến Hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Hòa Tháp và Hà Hương cùng nhau hành lễ, Hà Hương mặc một thân trang phục cách cách Mông Cổ, vừa trang trọng lại linh động đáng yêu.

“Bình thân!” Khang Hy mỉm cười ôn hòa ra lệnh.

“Tạ ơn Hoàng thượng.” Hai người đứng dậy, cung kính đứng ở một chỗ.

“Thân vương đường xa vất vả.” Khang Hy quan tâm hàn huyên.

“Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm, vi thần và tiểu nữ vô cùng vinh hạnh.”

Khang Hy gật đầu nhìn Hà Hương, Hà Hương cũng đang giương mắt nhìn Khang Hy, sau đó thẹn thùng cúi đầu nở nụ cười. Khang Hy cũng mỉm cười khen ngợi. “Cách cách quả nhiên là quốc sắc thiên hương, không hổ là Mông Cổ đệ nhất mỹ nữ.”

“Hoàng thượng quá khen, Hà Hương sao dám nhận.” Hà Hương mở miệng, không ôn nhu yểu điệu như chúng phi tần chốn hậu cung mà lại có chất sang sảng đặc trưng của các thiếu nữ ở thảo nguyên.

Khang Hy khẽ gật đầu, ấn tượng đầu tiên đối với Hà Hương không tệ lắm. Hòa Tháp thấy sắc mặt của Khang Hy thì không khỏi lộ ra ý cười. Quả nhiên là nam nhân thì đều háo sắc, ông ta tin tưởng với dung mạo của Hà Hương thì rất nhanh sẽ được Khang Hy sủng ái.

Khang Hy an bài hai người vào ở hành cung, thiết yến tẩy trần. Đêm đến, tại Càn Thanh Cung đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt phi phàm. Cung nữ thái giám đi lại tấp nập, nhóm phi tần hậu cung âm thầm vò khăn chờ đợi vị cách cách Mông Cổ kia đến.

“Thân vương Mông Cổ đến, cách cách Mông Cổ đến.” Tiểu thái giám cao giọng hô.



“Đến rồi đến rồi.” Các cung nữ châu đầu ghé tai, vươn cổ nhìn ra cửa, nhóm hậu cung phi tần thì tất nhiên cũng  vô cung hiếu kỳ nhưng ngại thân phận nên đành phải ngồi ngay ngắn chờ đợi.

Hà Hương mặc một thân trang phục cách cách Mông Cổ, ở giữa đám người nổi bật đến chói mắt. Trên đầu nàng đội chiếc mũ đặc trưng của người Mông Cổ đính rất nhiều đóa hoa bằng ngọc, vô số những sợi dây kết hạt châu từ trên mũ kéo dài đến tận ngực. Tóc của nàng được bện lại thành nhiều bím, mỗi một bím tóc đều được đính một bông hoa nhỏ bằng vàng trông rất khác biệt.

Dung mạo của Hà Hương tú lệ mà không diễm lệ, tươi mát thoát tục, không mị không yêu, nhìn qua thực dễ dàng làm cho người ta sinh ra hảo cảm.

“Vị cách cách Mông Cổ này quả nhiên là xinh đẹp.” Vinh tần nhẹ giọng tán thưởng.

“Đẹp thì có đẹp, bất quá vẫn kém hơn tỷ tỷ mấy phần.” Huệ tần sóng mắt khẽ chuyển, mỉm cười nhìn Vinh tần.

Vinh tần vừa định nói gì thì tiểu thái giám lại tiếp tục cao giọng hô: “Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu nương nương giá lâm.”

Mọi người lập tức đứng dậy, tung hô vạn tuế, Khang Hy cất tiếng: “Bình thân.”

Mọi người tạ lễ, nhập tọa. Bởi vì đây chỉ là yến tiệc tẩy trần nên đại thần được tham dự không nhiều. Hoàng đế, Hoàng hậu một bàn, phụ nữ Hòa Tháp một bàn, Vinh tần, Huệ tần một bàn, những người còn lại dựa theo chức quan cũng chia ra hai người một bàn.

“Thân vương và cách cách đường xa đến đây, đặc biệt là cách cách chắc là lần đầu tiên đến Đại Thanh ta nên về phương diện ẩm thực có khả năng là không quen. Chính vì thế trẫm đã lệnh cho Ngự Thiện Phòng chuẩn bị thức ăn Mông Cổ, mong rằng hai vị đừng chê.” Khang Hy làm như chỉ là biểu hiện Đại Thanh rất chu toàn lễ nghi nhưng mà ai ở đây cũng ngầm hiểu là không đơn giản như vậy.

Hòa Tháp và Hà Hương liếc nhau, trong mắt cả hai đều thấy được ý cười. Không ngoài dự đoán của bọn họ, Hoàng đế quả nhiên là đã bị Hà Hương mê hoặc, nếu không thì tại sao lại phải lấy lòng sớm như thế. Mà các phi tần thì lập tức lộ ra hâm mộ, ghen tỵ lẫn oán hận, một đám đều xem Hà Hương như cái đinh trong mắt.

“Tạ ơn Hoàng thượng, tâm ý của Hoàng thượng khiến cho Hà Hương thật thụ sủng nhược kinh. Những món ăn thật là tuyệt vời, trù sư trong phủ của Hà Hương tuyệt đối không thể sánh bằng.” Hà Hương mỉm cười cảm tạ. Hoàng đế nâng đỡ nàng như vậy thì sao nàng không mượn cơ hội này ca ngợi đối phương một chút chứ.

“Cách cách thích là được rồi.” Khang Hy cười cười.

Bên này yến hội ăn đến náo nhiệt còn bên kia thì Tử Tu đang phiền muốn chết. Y mang theo tiểu đồ đệ Trương Tùng Viễn cùng nấu ăn, Trương Tùng Viễn khi học thì rất nghiêm túc nhưng ai ngờ sau khi nấu nướng xong rồi thì lại mặt dày mày dạn quấn quít lấy Tử Tu bắt y phải dẫn mình đi xem cách cách Mông Cổ.

Tử Tu cự tuyệt: “Chúng ta không thể đến chỗ đó.”

Trương Tùng Viễn túm ống tay áo Tử Tu mà cầu xin: “Sư phụ, chúng ta đi nhìn lén chút thôi, nghe nói vị cách cách kia cực kỳ xinh đẹp.”

“Không được!” Tử Tu kiên quyết phản đối.

“Sư phụ, chỉ nhìn một cái thôi mà…”

Tử Tu trừng mắt nhìn Trương Tùng Viễn, bảo nếu không có chuyện gì để làm thì đi ngủ đi. Trương Tùng Viễn làu bàu đi ra khỏi Ngự Thiện Phòng, đúng lúc đó có một tiểu thái giám đến lấy món ăn cuối cùng. Trương Tùng Viễn linh cơ vừa động, lặng lẽ theo tiểu thái giám đến Càn Thanh Cung.

Trương Tùng Viễn trốn trong bóng tối lặng lẽ nhìn xung quanh, từ góc độ của Trương Tùng Viễn thì vừa vặn nhìn được ngay chính diện của Hà Hương. Nụ cười thản nhiên của Hà Hương chỉ trong nháy mắt đã bắt được trái tim của Trương Tùng Viễn, Trương Tùng Viễn si ngốc nhìn Hà Hương, có người tới gần cũng không biết.



“Ta nói, ngươi ở đây làm cái gì? Còn không mau trở về?” Lương Cửu Công vỗ đầu Trương Tùng Viễn, Trương Tùng Viễn giật mình sợ tới chân mềm nhũn, chỉ xém chút nữa là thét chói tai. “May mà người phát hiện ra là ta chứ nếu là người khác thì tiểu tử ngươi cứ dọn đồ vào thiên lao mà ở. Còn không mau đi đi!”

“Vâng, vâng!” Trương Tùng Viễn nuốt nước miếng, nhanh chóng bỏ chạy.

Trương Tùng Viễn một hơi chạy về Ngự Thiện Phòng, tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, hoảng sợ ôm ngực thở phì phì, đồng thời cũng vui vẻ mỉm cười.

“Tùng Viễn, ngươi vừa đi đâu?” Tử Tu cau mày hỏi.

“Sư… sư phụ, con vừa thấy cách cách Mông Cổ, nàng đúng là cực kỳ xinh đẹp!” Trương Tùng Viễn như si như say, nhỏ giọng tán thưởng.

“Tên tiểu tử nhà ngươi thật to gan, nếu để cho người khác phát hiện thì phải làm sao?” Tử Tu hoảng sợ, không ngờ Trương Tùng Viễn lại thật sự đi nhìn lén.

Trương Tùng Viễn đỏ mặt lắp bắp nói: “Sư phụ, cách cách Mông Cổ thật xinh đẹp. Con…con rất thích nàng…”

Tử Tu vội vàng bịt miệng Trương Tùng Viễn, lạnh lùng mắng: “Ngươi không muốn sống nữa hay sao mà dám nói như vậy?” Đây là lần đầu tiên Trương Tùng Viễn thấy Tử Tu tức giận đến thế, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Tử Tu thật sự rất đau đầu, tiểu tử ngốc này, sớm muộn gì cũng bị nó hại chết, nữ nhân của Hoàng đế là người có thể để cho nó thích à?

“Sư phụ, con xin lỗi.” Trương Tùng Viễn dường như cũng ý thức được sự việc nghiêm trọng hơn mình tưởng, không khỏi sợ hãi, nhưng trong lòng hắn thật sự rất thích vị cách cách Mông Cổ kia.

Tử Tu thả tay ra trầm giọng nói: “Sau này không được nói như vậy nữa, biết chưa?”

“Con biết rồi, sư phụ!” Trương Tùng Viễn lủi thủi theo sau Tử Tu về phòng, Tử Tu một đường trầm mặc, cả hai sư đồ đều có tâm sự nên không ai mở miệng nói gì nữa.

Trong lòng Tử Tu có chút ghen tuông, xem ra cách cách Mông Cổ thật sự rất xinh đẹp, bằng không Trương Tùng Viễn không có khả năng chỉ mới nhìn thoáng qua thì đã yêu thích nàng ta. Như vậy Khang Hy thì sao, có phải hắn cũng sẽ thích nàng không?

Tử Tu đột nhiên nhớ đến tiểu thái giám đặc biệt đến Ngự Thiện Phòng yêu cầu làm những món Mông Cổ, hiển nhiên là để cho vị cách cách kia dùng rồi. Khang Hy thế nhưng lại cẩn thận đến thế, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng lưu tâm sao?

Tử Tu càng nghĩ càng ghen tuông, trong lòng đặc biệt cảm thấy chua chua, rất muốn đi gặp Khang Hy nhưng y cũng biết điều này là không có khả năng, vì thế đành nghẹn ở trong lòng.

Tử Tu mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, ngày hôm sau tinh thần của Tử Tu tốt hơn rất nhiều. Ngẫm lại chuyện tối hôm qua, Tử Tu cảm thấy mình đúng là lo lắng thái quá, Khang Hy là loại người nào y hiểu rất rõ, Khang Hy vốn không phải là loại người nông cạn đến nổi chỉ mới thấy một vị cách cách xinh đẹp thì đã yêu thích người ta.

Tử Tu đang cố gắng trấn an chính mình, lại không biết bên ngoài đã ầm ĩ đến mức nào rồi, bởi vì Khang Hy đã hạ thánh chỉ: Sắc phong cách cách Mông Cổ Hà Hương thành Tuyên quý nhân, thiết yến tại Càn Thanh Cung!

———–

Tác giả có lời muốn nói: ừm, vị cách cách này vốn là Tuyên phi, nàng trong lịch sử thật sự không được Khang Hy sủng ái, bị vắng vẻ trong cung mấy chục năm, đến tháng mười hai năm Khang Hy thứ năm mươi bảy mới được sắc phong làm Tuyên phi.

Ru có lời muốn nói: Chương trước mình không để ý nên cứ tưởng cách cách này là Tuệ phi vì hai người cùng một họ, nhưng Tuệ phi đã mất vào năm 1670 tức là trùng với thời điểm của truyện, người này cũng được nhắc đến là vị hậu phi người Mông Cổ vừa mới mất đó. Còn cô cách cách này là người trong cùng một dòng tộc với Tuệ phi được mang đến để thay thế, mình đã bổ sung lại vào chương trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau