Thời Đại Mới, Địa Phủ Mới!

Chương 70: Thẩm tra

Trước Sau
Editor: Lông

Sau khi thanh niên Phàn Lợi thuận lợi hoàn dương, kẻ mạo danh Phàn Lợi cũng đột ngột phát bệnh tim rồi chết, đồng thời hồn phách bị nhân viên La Phong dẫn đi tới tổng bộ La Phong hỏi cung.

Phàn Lợi mạo danh là người đàn ông trung niên với ánh mắt âm trầm, lúc bị mang tới La Phong vừa hoảng loạn vừa không cam lòng, chờ khi nhìn thấy Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết cùng nhau xuất hiện thì trên mặt càng giật mình: “Là hai người!”

Dụ Tranh Độ bình tĩnh mà gật đầu: “Là chúng tôi.”

Vốn chuyện hỏi cung có nhân viên công tác phụ trách nhưng tình huống của Phàn Lợi giả đặc biệt nên Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết đích thân tới.

Lúc này Phàn Lợi giả mới ý thức được tại sao mình bị bại lộ nhưng giờ có hối hận cũng không còn kịp rồi.

Dụ Tranh Độ lười phí lời với loại quỷ này, nói thẳng vào vấn đề: “Chúng tôi đã kiểm tra tình huống của ông, bản thân ông không có tu vi gì nhưng tại sao có thể sử dụng phương pháp chết thay?”

Phàn Lợi xoay cổ nói: “Chết cũng chết rồi, không thích nói cho mấy người đấy, sao?”

“Ông không muốn phối hợp?” Dụ Tranh Độ khoanh tay, “Hành vi của ông đã phá hủy nghiêm trọng trật tự hai giới âm dương, là hành vi phạm tội không thể tha thứ, ông có biết mình phải nhận lấy hậu quả gì không?”

Người kia vẫn mạnh miệng như cũ, bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi: “Cùng lắm thì làm súc sinh thôi, mà đằng nào tôi cũng là súc sinh cả, chó lợn hay gà vịt cũng chẳng khác nhau.”

Dụ Tranh Độ nghe vậy thì bừng tỉnh, giờ mới hiểu được tại sao người này dám to gan đổi mạng người, xem ra gã đã sớm tìm hiểu về lục đạo luân hồi, đồng thời đã tính tới kết quả của chính mình. Đối với gã mà nói thì chẳng có kết quả nào tệ hơn, chẳng bằng cứng đối cứng, đây chính là cái gọi là vua cũng phải thua thằng liều.

Thương Khuyết ở một bên nghe mà dần mất kiên nhẫn, giơ nắm đấm lên: “Nói nhảm nhiều thế làm gì, đánh một trận đi.”

“Chờ đã, chúng ta là công ty xã hội chủ nghĩa, nên dùng lý lẽ thu phục người.” Dụ Tranh Độ ngăn cản Thương Khuyết.

Thương Khuyết liếc mắt nhìn cậu, yên lặng thu nắm đấm về, “Được, trước tiên cậu giảng đạo lý.”

Phàn Lợi giả thấy thế thì cười nhạo: “Không tệ, hiện giờ địa phủ cũng thức thời nhanh ghê, công tác còn chú ý nhân tính hóa. Được, mấy người giảng đạo lý thử coi, để xem tôi có nghe lọt không.”

Dụ Tranh Độ liếc mắt nhìn gã: “Vừa nãy ông nói làm chó lợn hay gà vịt cũng không có gì khác phải không?”

Phàn Lợi ngửa mặt về sau, tư thái không sợ trời không sợ đất: “Đều là cho người ăn, khác nhau chỗ nào chứ?”

Dụ Tranh Độ mỉm cười, mở máy tính lên, bật bản PPT lên, nói: “Khẳng định vẫn có chỗ khác nhau.”

“Công ty chúng tôi nắm giữ hệ thống đầu thai hoàn chỉnh có thể lần theo tình hình sau đầu thai của mỗi âm hồn. Nói cách khác, không cần biết ông làm chó lợn hay là gà vịt, chúng tôi đều có thể lần theo, đồng thời cũng tìm ra ông.” Dụ Tranh Độ lật slide, bên trên là mấy bức ảnh.

Phàn Lợi nhìn qua, tranh ảnh đều là thức ăn từ thịt heo, có thịt kho tàu, món lẩu, heo quay…

Dụ Tranh Độ: “Nếu như ông nguyện ý phối hợp với chúng tôi thì chúng tôi có thể cung cấp cho ông cái chết tương đối có thể diện như heo nướng, heo quay, sườn xào chua ngọt, nhưng nếu như ông không phối hợp…”

Cậu lật slide tiếp theo, bên trên chính là mấy tấm hình đã bị xen-sò.

Dụ Tranh Độ mỉm cười: “Thật xin lỗi, bởi vì hình ảnh khá máu me sợ khiến ông không thoải mái nên tôi đã che bớt. Nếu như ông không phối hợp, chờ sau khi ông đầu thai chúng tôi sẽ khiến ông sống không được mà chết cũng không xong…”

Phàn Lợi: “…”

Phàn Lợi:!!!

Gã vốn tưởng mình cùng lắm thì đầu thai thành súc sinh, bị người giết ăn một bữa là xong. Nhưng ngàn lần không ngờ tới hiện giờ địa phủ còn có thể quản tới chuyện sau khi đầu thai của gã.

Toang rồi!

Dụ Tranh Độ nhìn gã: “…Lúc đó ông chỉ là một con súc vật, chúng tôi làm gì cũng không phạm pháp. Hơn nữa khi ông chết lần thứ hai vẫn tiếp tục rơi vào tay chúng tôi thôi.”

Phàn Lợi:!!!

Đờ mờ, lúc còn là người phạm pháp thì nặng nhất là chết, vốn nghĩ chết là hết nhưng gã không hề nghĩ tới sau cái chết chính là sự giày vò lặp đi lặp lại. Hơn nữa đối phương từng nói nếu vào súc sinh đạo thì trên dương gian không có luật nào làm chủ cho gã, chỉ cần bọn họ muốn thì bọn họ có thể hành hạ gã một đời lại một đời, cứ thế tới vô tận.

Phàn Lợi bất thình lình rùng mình.

Dụ Tranh Độ thấy trong mắt gã lộ ra sợ hãi thì ung dung lật tới trang kế tiếp: “Tiếp theo, tôi giới thiệu cho ông năm mươi cách ăn gà phổ biến hiện nay, cách được mọi người thích nhất chính là – gà rán. Muốn nấu gà rán thì phải chú ý rất nhiều, thí dụ như là nhiệt độ dầu ăn…”

Không đợi cậu nói xong, Phàn Lợi yếu ớt giơ tay lên: “Tôi nói, tôi nói hết.”

Dụ Tranh Độ dừng lại động tác lật slide, hơi tiếc nuối: “Nhanh vậy đã nói rồi sao, ông không muốn xem cách nấu gà quay hay gà luộc sao?”

Phàn Lợi như đã thấy trước tương lai của mình, vội vàng ngăn cản: “…Không muốn.”

Thương Khuyết ở cạnh đột nhiên giơ tay: “Tôi muốn xem.”

Dụ Tranh Độ: “…Thẩm tra xong tôi sẽ gửi PPT cho anh.”





Phàn Lợi giả tên thật là Đổng Thiết, theo như lời gã thì nhiều năm qua gã làm không ít chuyện xấu, nhiều lần suýt nữa sa lưới. Sau đó gã tìm trên mạng cách tránh né lực lượng cảnh sát thì trong lúc vô tình tìm thấy ID tên ‘Tưởng’ trên dark web, nói là có thể giúp tất cả phạm nhân đang chạy trốn thoát khỏi sự đuổi bắt.

Mới đầu Đổng Thiết chỉ ôm chút kỳ vọng nói chuyện với ‘Tưởng’ vài lần, không nghĩ tới sau khi Tưởng gửi cho gã mấy thứ đồ thì sau này cảnh sát không còn đuổi theo bắt gã nữa.

Có những thứ đồ đó hộ thân, gan Đổng Thiết càng ngày càng lớn, làm ra càng nhiều chuyện xấu hơn rồi cũng càng lúc càng phát điên nhưng kỳ diệu chính là không cần biết hắn làm thế nào, lực lượng cảnh sát tựa hồ không có cách nào tra tới trên người gã, thậm chí có vài lần lực lượng cảnh sát đã tra được nơi gã thuê nhưng ngạc nhiên là vẫn không bắt được gã.

Ngay lúc Đổng Thiết đắc ý thì gã dần dần phát hiện thân thể của chính mình càng ngày càng kém, bệnh tật quấn thân không ngừng.

Tới giờ phút này, ‘Tưởng’ mới nói cho gã biết sự thật là những món đồ Tưởng gửi cho gã để hộ thân không phải là vật phẩm dương gian, những thứ đồ đó có thể giúp gã che giấu hơi thở của người sống, khiến cảnh sát dương gian không có cách nào phát hiện hành tung của gã, mà gã luôn làm bạn với hung vật cõi âm nên chúng không ngừng ăn mòn dương khí của gã khiến thân thể gã trở nên suy nhược.

Quan trọng hơn là dưới sự trợ giúp của những món đồ đó, ác niệm trong tâm gã bành trướng vô hạn, phạm vào nhiều tội ác như vậy dù không bị âm vật ăn mòn thì thiên lý cũng không tha cho gã. Tưởng còn phổ cập khoa học cho gã để gã dễ hành động như chết rồi sẽ bị trừng phạt thế nào.

Đến lúc này, Đổng Thiết mới biết ngay từ ban đầu Tưởng đã không có ý tốt nhưng gã đã không còn đường lui, chỉ có thể tiếp tục xin Tưởng giúp đỡ.

Biện pháp tìm kiếm người chết thay chính là Tưởng đưa ra, kết cả những thứ cần thiêt để tìm người chết như: bùa dẫn đường, châm phong khiếu cùng với pháp thuật tương quan đều là Tưởng chỉ gã.

Đồ vật do Tưởng cấp rất lợi hại, tất cả đều được tiến hành thuận lợi dựa theo lời chỉ dẫn của Tưởng lại không ngờ sắp thành lại bại, đúng lúc app quy hoạch nhân sinh bản beta được tung ra khiến kế hoạch của Đổng Thiết bị phá vỡ.

Nói xong lời cuối, Đổng Thiết rất thổn thức: “Khi còn sống, tôi sợ nhất chính là cảnh sát kiểm tra tên thật, không ngờ tới cõi âm lại vì tên thật mà bị tóm…”

“Nếu không thì tại sao lại nói lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt chứ!” Dụ Tranh Độ vừa nghe những chuyện gã làm đã nổi giận trong lòng, giọng điệu lạnh lùng, “Nếu như ông không làm chuyện xấu thì sao lại sợ bị tra tên thật?”

Lúc này, Thương Khuyết mới chậm rãi mở miệng: “Người tên ‘Tưởng’ kia là ai?”

Thiên địa sụp đổ, nhân gian không còn linh khí, dù có tu sĩ linh căn nhưng muốn tu đến cảnh giới có thể tìm người chết thay là điều không hề dễ dàng nhưng nghe lời giải thích của Đổng Thiết thì ‘Tưởng’ trên mạng kia lại có thể dễ dàng giúp người khác tìm người chết thay, thậm chí suýt nữa giấu được cả địa phủ, tu vi như thế tuyệt đối không phải là người bình thường có thể làm được.

Đổng Thiết cũng rất mờ mịt: “Tôi cũng không biết, chúng tôi chỉ liên hệ qua mạng. Từ trước tới nay tôi chưa từng gặp người kia.”

Dụ Tranh Độ đẩy máy tính tới trước mặt gã: “Bây giờ ông liên lạc với người kia luôn đi.”

Trên màn hình vi tính vẫn hiện rõ hình ảnh gà quay và gà luộc khiến Đổng Thiết theo bản năng run lên, không dám nói hai lời vội vã nhấp chuột, thuần thục mở tab ẩn danh rồi nhập đường link, sau khi đăng nhập vào thì click vào avatar màu đen trên mục liên lạc.

Đổng Thiết: [Tưởng, có đó không?]

Người có ID tên ‘Tưởng’ không biết là đúng lúc đang online hay vẫn luôn chờ đợi mà đã nhanh chóng trả lời.

Tưởng: [Thành công rồi sao?]

Đổng Thiết liếc mắt nhìn Dụ Tranh Độ, cậu nhận lấy máy tính rồi trực tiếp thay thế Đổng Thiết nói chuyện với Tưởng.

Đổng Thiết: [Thành công.]

Tưởng: [Rất tốt.]

Tưởng: [Vậy lát nữa sẽ tới lượt mày.]

Dụ Tranh Độ khẽ cau mày.

Đổng Thiết: [Có ý gì?]

Thế nhưng Tưởng lại không trả lời nữa.

Dụ Tranh Độ liếc mắt nhìn Đổng Thiết thì thấy vẻ mặt mờ mịt của Đổng Thiết, hiển nhiên cũng không hiểu Tưởng có ý gì, Dụ Tranh Độ không thể làm gì khác hơn là nhìn Thương Khuyết: “Sếp à, anh có biết gã có ý gì không?”

Thương Khuyết chỉ cau mày, không trả lời.

Đúng lúc này, Đổng Thiết đột nhiên nói: “Có người đang gọi tôi, tôi nghe thấy có người đang gọi tên tôi.”

Thương Khuyết không hề thay đổi sắc mặt: “Quỷ gọi hồn.”

Dụ Tranh Độ nhớ tới lúc Thương Khuyết gọi tên Phàn Lợi giả, nhất thời tỉnh ngộ, nhíu mày hỏi: “Người này chết rồi nhưng gọi hồn vẫn còn tác dụng sao?”

Thương Khuyết lắc đầu: “Vô dụng.”

Quả nhiên một lát sau trên máy tính hiện lên tinh nhắn của Tưởng, thoạt nhìn có vẻ đang kích động.

Tưởng: [Mày gạt tao!]

Tưởng: [Mày chết rồi!]

Dụ Tranh Độ bình tĩnh.

Đổng Thiết: [Đúng rồi đấy.]



Đổng Thiết: [Không phải mày cũng lừa tao sao?]

Đổng Thiết: [Mày dạy tao tìm người chết thay, còn bản thân thì gọi hồn của tao, đến cùng là mày muốn làm cái gì?]

Tưởng: [Ngay cả quỷ gọi hồn mà cũng biết? Mày không phải là Đổng Thiết? Mày là ai?]

Đổng Thiết: [Mày nói trước mày là ai đi đã.]

Song sự cẩn thận của đối phương đã vượt xa dự tính của bọn Dụ Tranh Độ. Sau khi phát hiện Đổng Thiết đã tử vong và chủ tài khoản không còn là người cũ, đối phương chỉ hỏi hai câu không có kết quả rồi nhanh chóng biến mất.

Dụ Tranh Độ không cam lòng tiếp tục nhắn tin.

Đổng Thiết: [Bạn eyyy, còn đó chứ?]

Đổng Thiết: [Mày có bản lĩnh gọi hồn của tao mà sao chỉ seen không rep hả?]

Đổng Thiết chân chính: “…”

Dụ Tranh Độ nhắn mãi mà không ai đáp, reset lại trang thì thấy tài khoản Tưởng đã bị xóa.

Dụ Tranh Độ nhìn Thương Khuyết: “Sếp à, giờ làm sao đây?

Thương Khuyết trầm ngâm: “Tưởng này chắc là từ lúc ban đầu đã tính từng bước để đoạt lấy tính mạng của Đổng Thiết.”

Đổng Thiết nghe vậy thì bối rối: “Là sao?”

“Tôi hiểu rồi.” Dụ Tranh Độ suy tư một chút, nói, “Ban đầu Tưởng giả ý gửi đồ cho Đổng Thiết giúp gã trốn tránh sự đuổi bắt của cảnh sát nhưng trên thực tế là chậm rãi ép gã vào đường cùng khiến gã không thể không nhận lấy phương án tìm người chết thay?”

Thương Khuyết gật đầu: “Đổng Thiết giả mạo tên của Phàn Lợi, nếu như Phàn Lợi thật chết thay thành công thì tên của gã có thể trốn khỏi luân hồi, tránh khỏi sự giám sát của thiên địa. Lúc này lại thu tính mạng của gã thì thực sự đúng là thần không biết, quỷ không hay.”

Dụ Tranh Độ không hiểu: “Nhưng tên đó tốn sức lấy mạng của Đổng Thiết làm gì?”

Thương Khuyết cười lạnh: “Tránh né quỷ thần, ngay cả thiên địa cũng giấu thì ai biết là gì chứ?”

Dụ Tranh Độ liếc mắt đầy thâm ý nhìn Đổng Thiết: “Vậy tôi đoán còn thảm hại hơn nhiều so với việc làm súc sinh?”

Đổng Thiết nghe mà run lẩy bẩy: “Là… là mấy thứ này sao?”

Dụ Tranh Độ buồn cười: “Nếu là vậy thì đúng là kẻ ác tự có kẻ ác trị, sớm biết thế chúng tôi đã không bắt ông về rồi.”

Đổng Thiết: “…”

Đổng Thiết sợ tới cầu xin: “Tôi nguyện ý làm súc sinh, tôi nguyện ý làm súc sinh.”

Nhân viên dẫn Đổng Thiết đi, Dụ Tranh Độ mới lo lắng nhìn Thương Khuyết: “Sếp, người tên ‘Tưởng’ kia rốt cuộc là ai? Gã muốn làm gì?”

“Không phải là người, có thể gọi hồn thì chỉ có thể là quỷ.” Thương Khuyết nghiêm nghị, “Mà tôi không thể cảm nhận được hơi thở của gã.”

Dụ Tranh Độ trầm ngâm, nói: “Xem ra chuyện này khả năng còn phức tạp hơn những gì chúng ta dự tính ban đầu.”

Thương Khuyết giương mắt nhìn cậu.

Dụ Tranh Độ phân tích nói: “Dựa theo lời khai của Đổng Thiết thì gã thấy Tưởng post bài trên dark web mới tìm tới Tưởng chứng minh từ ban đầu Tưởng đã giăng tấm lưới rộng, Đổng Thiết chỉ là một trong những người tiến vào trong lưới…”

Thương Khuyết cũng phản ứng lại: “Tìm người chết thay có thể không chỉ là Đổng Thiết, chúng ta phải tăng cường độ kiểm tra.”

Hiếm khi hắn cảm thấy trầm trọng, chết thay là phép có tính lừa dối cùng nguy hại cực cao. Nếu là địa phủ khi trước dù là khi còn các bộ ngành hoàn chỉnh, nhân viên rất đông đi nữa thì việc điều tra số lượng lớn vụ chết thay cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.

Dụ Tranh Độ gật đầu, ra hiệu ok: “Không cần sợ, tôi đã thêm chương trình phân biệt chết thay vào hệ thống back-end của sổ Sinh Tử và giám định kép vào app di động, tin tưởng hiện tượng chết thay nhất định sẽ không còn chỗ che giấu.”

Thương Khuyết im lặng một chút: “…Ừ.”

Suýt nữa là quên hiện giờ không còn phải niên đại phải dựa vào nhân công, đúng là nói khoa học kỹ thuật thay đổi xã hội.

Một lát sau, Thương Khuyết mới lên tiếng: “Có cậu quản lý hệ thống kia khiến tôi rất yên tâm, bây giờ điều tra thân phận Tưởng kia đã.”

Ngữ khí của hắn có chút thâm trầm: “Có thể sẽ phải tiêu tốn không ít thời gian và sức lực…”

“Đừng lo lắng.” Dụ Tranh Độ vung tay, sắp xếp đồ đi tới thấp giọng nói, “Ban nãy lúc tôi nói chuyện với gã đã tiện tay thiết kế chương trình lần theo, chỉ cần gã có động tác gì là tôi có biện pháp tìm thấy gã!”

Thương Khuyết: “…”

Ngày hôm nay vẫn là ngày khoa học kỹ thuật bá đạo chiến thắng phép thuật.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau