Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử??

Chương 137: Tu ân tú ái

Trước Sau
Mùa hè tại nơi hoàng cung ít cây cối quả là cực hình.

Ngoài ngự hoa viên nhiều loại hoa cỏ ra, những tẩm cung khác cũng chỉ lác đác vài cây cổ thụ làm bóng mát.

Ve kêu râm ran rất phiền phức, nhưng cũng không thể chặt cây.

Lăng Xuyên nằm trên ghế quý phi dưới tán bóng râm, tay quạt lấy quạt để mặc dù chẳng có chút mồ hôi nào. Thời điểm này y lại quên mất mình là người tu tiên, căn bản cái nắng nóng giữa mùa hạ này không làm gì được y.

Bên cạnh y là một cái bàn nhỏ, bên trên để một cái chậu đá, bên trong là đủ loại hoa quả mát lạnh. Bên cạnh chậu đá là một cốc nước ép hoa quả vẫn còn đang bốc hơi lạnh.

Nhàn rỗi nằm hưởng thụ, cũng quá chán rồi.

Không biết vì sao y lại muốn nhớ tới mình trước kia vẫn còn ở hiện đại. Xong lại hỏi ‘’ trước kia rảnh rỗi mình hay làm gì nhỉ ?’’

Cơ mà có thời gian rảnh thì y cũng chẳng muốn rảnh.

Lúc trước luôn lao đầu vào công việc, đi sớm về khuya, rảnh nhất thì cũng ngồi giường bấm máy tính làm việc. Thi thoảng ra nước ngoài kí hợp động, thuận lợi thưởng thức mấy món ăn mới lạ.

Tuy công ty có rất nhiều chi nhánh trong và ngoài nước, cho dù y không làm thì vẫn có cơm dâng tận miệng. Chỉ là nếu đầu óc sơ sảy rảnh một chút thì lại nghĩ đến chuyện không vui.

Cho khi đến thế giới này.

Rảnh hơn cả rảnh.

Suốt ngày ăn rồi ngủ, tỉnh rồi lại ăn, đi chơi đây đó, ngồi nghiêm cứu binh khí…

Hiện tại có chồng con thì một bên lo chồng, một bên lo con.

Lăng Xuyên nghi ngờ địa phủ có phải cho y đi đầu thai nhầm giới tính không.

Không thì làm sao lại có thể giống nữ nhân như vậy.

À mà nhắc đến mới nhớ, lâu rồi không gặp Thanh tỷ, cũng chả thấy tỷ ấy đến thăm.

Lăng Xuyên có chút tức giận.

Dù sao cũng là một trong những nữ nhân không khiến y ghét, sao có thể vô tâm như vậy a.

Vừa nằm suy nghĩ miên man vừa vặt quả nho cho vào miệng.

Ừm, vừa ngọt vừa mát, rất thoải mái.

Sau đó có một cái bóng đen che mất tầm mắt y.

Có người thì thầm bên tai,

- Đoán xem ta là ai ?

Lăng Xuyên bĩu môi, thả một câu,

Ấu trĩ !

Sau đó môi liền bị phủ lên, Lăng Xuyên nhìn gương mặt Cơ Hàn phóng đại trước mặt, mắt hắn mang đậm ý cười đầy thâm ý. Sau đó môi lưỡi giao triền một hồi khiến y thở hổn hển.

- Ngươi tự chủ một chút, sẽ có người nhìn thấy !



- Kệ chứ ! Trẫm ân ái với hoàng hậu của trẫm mà cũng bị người khác chỉ trích sao ?

Lăng Xuyên đỏ mặt, cái tên vô liêm sỉ này.

Y đẩy mặt hắn ra xa rồi ngồi dậy, vỗ vỗ bên cạnh để hắn ngồi xuống.

Cơ Hàn ngồi xuống thì ngồi xuống thật, nhưng tay chân táy máy lại bế y lên để ngồi trên đùi mình.

Lăng Xuyên cả giận mắng.

- Nóng lắm !

- Ta quạt cho em !

Nói rồi thật sự cầm quạt quạt cho y, cũng quên mất mình là người tu tiên.

Vì thế khi nô tỳ a Hoa đi vào thì thấy hoàng thượng và hoàng hậu đang tú ân tú ái, một người thì cầm quả bón cho người kia, một người thì cầm quạt quạt.

Thật là một tràng cảnh mĩ lệ.

Nô tỳ thiếu chút nữa sịt máu mũi, cô nhất định phải đem chuyện này đi khoe với mọi người mới được. Vì cô là người được chứng kiến cảnh đẹp vạn năm có một a ha ha.

Sau đó mặc kệ mục đích ban đầu xủa mình là gì, cô chạy đi khoe khoang với đám nô tỳ.

Cơ Hàn nhìn thấy nhưng cũng chỉ cười cười. Khá là biết điều không xen vào cuộc vui giữa hai người. Mai hắn sẽ thăng cấp cho a hoàn kia.

- Hửm, hình như có người vừa tới, đâu rồi ?

Cơ Hàn nhàn nhạt đáp.

- Kệ đi, em không cần quan tâm đâu ! Ta muốn ăn vải…

Thế là Lăng Xuyên ngồi trên đùi hắn bóc từng quả vải, bỏ từng vái hạt đút cho hắn ăn.

Nếu như là lức trước đừng mong y đút cho người khác ăn, ngay cả chạm vào cũng đừng có hòng.

Hừ, ngươi đúng là ngoại lệ duy nhất mà.

Ừm, ngoại trừ bà nội.

- Đang nghĩ cái gì ?

Giọng nói của hắn không được vui cho lắm. Hừ, đang ở trong lòng hán mà lại dám nghĩ đến cái gì không đâu, hay là nghĩ đến ai…

Nghĩ đến đây ánh mắt hắn tối sầm lại, dám nghĩ đến người khác ngay dưới mí mắt hắn, quá đáng lắm.

- Em dám nghĩ đến người khác ngoài ta ?

- Hả ?

Lăng Xuyên chả hiểu cái gì, đúng là y có nghĩ đến bà nội, nhưng bà nội là người khác sao ? Không nha, bà nội là người nuôi y không lớn mà.

Còn đang ngơ ngác thì bị hắn cắn một phát vào gáy, rất đau, rõ ràng là đã chảy máu.

Cái bình giấm ghen tuông bậy bạ chết tiệt này.



- Ta nhất định phải làm cho em thời thời khắc khắc đều nghĩ đến ta mới được, hừ !

Sau đó hắn vén quần y lên, mò mẫm xuỗng phía dưới.

- Này này… a… đang ở ngoài trời đấy a a…

Lăng Xuyên mặt đỏ tía tai, sụi lơ như cọng bún ở trong ngực hắn.

Áo bắt đầu bị đẩy ra, cái lưỡi của hắn linh hoạt mà liém láp từng tấc da thịt.

Sau đó là một ** *** vừa nóng vừa cứng chọc chọc dưới mông y, Lăng Xuyên bị nhấc eo lên, sau đó thả xuống.

- Aaaa…

Đỉnh một phát vào tận bao tử.

- A… đừng… đừng ở ngoài này, sẽ có người vào… ôh… nga…

- Ai bảo em dám nghĩ đến người khác. Nói xem, rốt cuộc là ai ?

Vừa nói tay vừa vừa dùng sức di chuyển eo của người thương.

Lăng Xuyên bị đỉnh đến phát hoảng, lời ra miệng chỉ là những tiếng rêи ɾỉ ngắt quãng, mồ hôi chảy ướt làm tóc mai dính bết vào trán.

Hai người ở trên ghế thay đổi mọi tư thế muôn hình vạn dạng, dưới cái nắng như đốt lửa, hai người lại tự đốt lửa cho nhau.



Dưới lòng đất, một tòa cung điện hắc ám đang hoạt động.

Trong nhà giam của tòa cung điện đó, một phòng giam, một hắc y và bạch y đang ngồi dựa vào nhau. Quần áo trên người bàu nhàu, rách nát, cũ kĩ. Đầu tóc rũ rượi, trên người toàn vết thương do roi hay các loại hình cụ khác nhau tạo nên.

Hai người đã bị nhốt ở đây rất lâu, lâu đến mức không biết bây giờ là năm nào, đã bị nhốt ở đây bao lâu. Hai người cũng chẳng có tâm tình mà đi đếm ngày làm gì.

Cũng may là người tu tiên không cần ăn uống, nếu không hai người đã trở thành hai bộ xương khô, thậm chí là hai đống tro tàn.

- Tiểu Bạch…ta cho đệ một chút linh lực còn sót lại… đệ mau trốn khỏi đây tìm người hỗ trợ được không ?

Nam nhân hắc y thều thào nói từng chữ, nhưng lâu không được uống nước nên giọng rát khàn lại khó nghe

- Không được…chúng ta dựa vào một chút linh lực đó để sống… nếu huynh cho ta rồi vậy huynh phải làm sao đây ?

Bạch y nhân cũng thều thào đáp lại.

- Đệ yên tâm… ta chịu đựng giỏi hơn đệ… Đệ đi rồi bọn chúng cũng không làm gì được ta đâu… bọn chúng vẫn chưa laya được thứ bọn chúng muốn…Đệ tới… tới Lục Sơn, nhờ họ… nhờ họ giúp…

Sau đó là một trận ho khan kịch liệt, hắc y nhân nôn một ngụm máu, sau đó liếm liếm khóe miệng khô khốc được máu thấm ướt.

Bạch y nhân lo lắng mà ôm ôm hắn.

Mặc dù rất không muốn, nhưng cứ ở đây mãi cũng không phải cách. Nếu cứ chần chừ, thứ chờ họ sẽ chỉ là những ngày tháng tra tấn dài đằng đẵng mà thôi.

- Được… huynh nhất định phải chờ được đến ngày đệ tới đón… nghe chưa ? Huynh không được phép xảy ra chuyện gì đâu đấy.

- Ừ… đệ cũng… phải cẩn thận !

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau