Chương 63: Cứ như người trong thiên hạ đều biết tính tình của ta vậy
Tuy rằng Tô Diệp Tử nói là “vô cùng cấp bách”, nhưng hắn kiêng kỵ Vân Khởi vừa luyện hóa Trung Thiên Huyền Hoàng Thổ, hơn nữa chuyện “tẩu hỏa nhập ma” trước đó cũng khiến hắn hơi bất an, hai người đi xe ngựa cũng không quá vội vàng.
Ngày hôm đó, xe ngựa của họ vừa vặn đi qua con đường xuyên núi, tiến vào một trấn phồn hoa trong khu vực tiếp giáp Bắc Cương được cho rằng là thành lớn.
Người đánh xe do Tô Diệp Tử tìm trong trấn nhỏ dưới Đàn Sơn, là một người mới đạt tu vi cảnh Ngưng Khí, tự nhiên không thể tích cốc không ăn như hai người Tô Diệp Tử và Vân Khởi. Mà lương thực và nước đường dài đem lên xe ngựa đều đã dùng tám, chín rồi, người đánh xe liền biểu đạt một cách uyển chuyển với Tô Diệp Tử chuyện phải vào thành trấn một lần nữa để dự trữ lương thực.
Tô Diệp Tử suy nghĩ một chút, liền đồng ý: “Vừa vặn mấy ngày nay ta ngồi xe ngựa cũng có chút tẻ nhạt, liền vào thành đi.”
Người đánh xe đáp vâng, đánh ngựa kéo xe tiến vào cửa thành. Vừa đánh xe, người đánh xe đã từng vào nam ra bắc vừa kể cho Tô Diệp Tử và Vân Khởi về sự tích của thành trấn này.
Thành trấn này tên là Thái Hành thành, tuy rằng bản thân thành trấn diện tích không lớn, nhưng danh hiệu ở Bắc Cương lại không tính là nhỏ.
Bắc Cương lại đi về Bắc, chính là Ma vực, những năm gần đây hai vực tuy rằng ít đi giao chiến quy mô lớn của tu giả như lúc trước, nhưng dù sao tập tục tu hành tâm thái cũng khác nhau, khó tránh khỏi có ít ma sát nhỏ. Cũng do điều này, Bắc Cương bên này mặc dù là người trần mắt thịt không có tu vi, đều được cho là dân phong dũng mãnh.
Mà toàn bộ thế gia cùng tu giả tu hành của Bắc Cương, sợ rằng còn nhiều hơn những nơi khác của Tiên vực gộp lại.
Trong những tán tu không gia nhập môn phái trong Tiên vực, tuy rằng thiên phú tư chất không hẳn có thể so với đệ tử trong tiên môn, nhưng thường hay rèn luyện ở phàm trần, đã thấy rất nhiều cảnh ngươi lừa ta gạt ỷ mạnh hiếp yếu, trên mặt tâm tính lão luyện thì rất cao xa không phải trình độ mà các đệ tử tiên môn chính thống có thể đấu lại được.
—— Trong Thái Hành thành này, vừa vặn cũng tụ tập một đám người như thế.
“Chỉ nghe nói là thành chủ của Thái Hành thành có đôi mắt Bá Nhạc có thể nhận thức thiên lý mã, phân biệt rất lợi hại…”
*Bá Nhạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài
Người đánh xe kia nói tới đây thì mặt mày có chút hớn hở, hiển nhiên vị thành chủ Thái Hành thành chí ít có địa vị không thấp trong mắt gã, “Nhưng mà, thủ hạ của thành chủ Thái Hành thành là đại nhân vật trong Thái Hành bang, mọi người đều rất rõ, chỉ có bản thân vị thành chủ này, lại chưa từng gặp một lần.”
“Thần bí như vậy? Vậy chắc cũng thật là một nhân vật lợi hại ghê gớm.”
Tô Diệp Tử dựa vào thành xe ngựa, vén rèm thần thái sáng láng trò chuyện với người đánh xe thật là vui.
… Chỉ còn thiếu đưa lên chút hạt dưa nước trà nữa thôi.
Vân Khởi ở một bên yên tĩnh nhìn, đáy mắt có ý cười nhạt, trong lòng như vậy nghĩ.
Người đánh xe kia chỉ biết Tô Diệp Tử cũng là một tu giả, hơn nữa tu vi cao hơn mình không ít, cũng không biết rõ thân phận chân chính của Tô Diệp Tử, vì thế gã đều không hề khách khí với Tô Diệp Tử, xưng huynh gọi đệ, có gì thì tán gẫu cái đó.
Mãi đến khi người đánh xe nhắc tới Thiên Hương cư trong Thái Hành thành này.
“Thiên Hương cư?”
Tô Diệp Tử vừa nghe tên này, trước tiên là cau mày, sau đó như cười như không nhìn Vân Khởi một chút.
Tâm tình trong cái nhìn này rất lạnh lẽo, làm Vân Khởi thấy mà ngẩn ra, suy nghĩ kỹ càng lại cũng không nghĩ ra mình cũng chưa nói câu nào, sao lại đắc tội Tô Diệp Tử vậy. Sau đó, hắn liền nghe thấy Tô Diệp Tử dùng giọng điệu không nhanh không chậm nói ——
“Thiên Hương cư, tên gọi này, chẳng lẽ là học theo… Bách Hoa lâu gì gì kia?”
(Thiên hương: nghìn hương; Bách hoa: trăm hoa)
“…” Vân Khởi im lặng.
Được rồi, lần này hắn đã hiểu.
Mà người đánh xe kia cũng bị Tô Diệp Tử làm cho sững sờ, ở trong miệng phân biệt ba chữ “Bách Hoa Lâu” một lần, phản ứng lại, dở khóc dở cười nói: “Sao có thể chứ vị đạo huynh này, ta còn chưa đến mức giới thiệu cho ngài nơi như thế. Thiên Hương cư chính là nơi ăn cơm uống rượu thôi, chỉ là rượu và thức ăn ở đó đều cực kỳ có tiếng trong toàn bộ Bắc Cương, các đầu bếp đều là một tay nấu ăn tuyệt vời, chỉ tùy tiện gọi một món ăn, cũng có thể khiến người ta ăn mà như muốn nuốt đầu lưỡi xuống cùng.”
Tô Diệp Tử vốn còn đang dùng khóe mắt nhìn Vân Khởi, nghe được câu cuối cùng, toàn bộ tâm tư lại chuyển lên người người đánh xe: “Thật sự… Có đồ ăn ngon như vậy?”
“Tất nhiên rồi!”
Người đánh xe giơ ngón tay cái lên, đầy mặt chắc chắn, “Cao cấp nhất. —— Chính là giá cả cả hơi mặc một tẹo, có điều như vậy cũng không ngăn được thật nhiều người phải đi vòng sang bên này thưởng thức một lần.”
Tô Diệp Tử nghe vậy, suy nghĩ một chút: “Cứ đi Thiên Hương cư đi.”
Người đánh xe kia sững sờ, đại khái là không ngờ Tô Diệp Tử nói đi là đi như vậy, do dự nói: “Món ăn của Thiên Hương cư thật sự không rẻ…”
Tô Diệp Tử cười tủm tỉm: “Không sao, cứ đến đó.”
Nói xong hắn buông rèm xuống, ngồi trở về, đôi mắt sáng lấp lánh, ý cười ở khóe miệng cũng giấu không được:
“Chờ lát nữa đi nếm thử, nếu như ngon, trên đường về tông có thể cân nhắc mang đầu bếp trong Thiên Hương cư về tông môn.”
Vân Khởi cười bất đắc dĩ: “Sư phụ còn muốn vì thức ăn mà thu bọn họ làm đồ đệ?”
Tô Diệp Tử nghe vậy, tựa hồ suy nghĩ rất là chăm chú, sau đó lắc lắc đầu: “Tiểu tử Thanh Hòa cố chấp lắm, đầu bếp thế gian sợ là ăn no linh đan diệu dược nên cả đời cũng không lên được cảnh Linh Chủng… Có điều không sao, Hồng Hoang sư đệ không phải vẫn chê Hàn Quỳnh phong ta không có hơi người gì sao, ta thấy phong thượng vừa vặn thiếu mấy thị đồng.”
Bị Tô Diệp Tử nói làm hiện lên chuyện cũ không vui cực đoan chôn dấu trong đáy lòng, đáy mắt Vân Khởi có một tia ma khí xẹt qua, giây lát sau liền tản đi sạch sẽ, hắn cười trả lời: “Dù là thị đồng, thì tuổi cũng hơi lớn rồi.”
“Quản làm chi, nấu ăn ngon là được.”
“Cảnh Hỗn Độn rồi còn không chịu ích cốc, sư phụ không sợ ngoài phong có người chê cười?” Vân Khởi trêu ghẹo hắn.
Nghe vậy, quai hàm của đường nét đẹp đẽ Tô Diệp Tử giương lên, lộ ra cần cổ nhỏ dài trắng mịn, giọng điệu mang theo tiếng cười lành lạnh: “Ta xem ai dám.”
“…” Ánh mắt Vân Khởi sâu hơn, sau đó trầm giọng cười nhẹ, “Ừm, bọn họ không dám.”
“Hai vị đạo hữu, đến Thiên Hương cư rồi.”
Đến đây, người đánh xe ở bên ngoài đã mở miệng.
Tô Diệp Tử nghe vậy thì con ngươi sáng ngời, khí thế ngạo nghễ trước đó vèo một cái chạy không còn một bóng, hắn xốc màn xe xuống xe ngựa, không quên quay đầu nói với Vân Khởi: “Đồ đệ ngoan đến rồi.”
Vân Khởi xuống xe, đáy mắt mỉm cười nhìn bóng lưng Tô Diệp, ánh nắng ấm hài hòa tân trang cho ngũ quan vốn đã cực kỳ đẹp đẽ của hắn càng thêm thâm thúy lập thể, người đánh xe cùng đồng hành một đường lơ đãng nhìn qua đây, cũng không nhịn được choáng váng.
Chỉ có điều một lát sau gã nhìn vẻ mặt ánh mắt của Vân Khởi, lại nhìn vị kia bên trong Thiên Hương cư, không nhịn được sắc mặt cổ quái cúi đầu.
Tô Diệp Tử bên trong nói một tiếng, Vân Khởi đi vào theo.
Thừa lúc này người đánh xe lén lút thở phào một hơi, sau đó không nhịn được lẩm bẩm câu: “Ánh mắt này kỳ ghê… cứ như muốn nhìn người kia tan vào trong mắt vậy…”
Điều người đánh xe không thấy chính là, Vân Khởi đã đi vào Thiên Hương cư vào sau khi gã mở miệng thì cước bộ không tự nhiên khựng lại, sau đó thoáng tăng tốc, đi vào bên trong.
Bên trong Thiên Hương cư, xác thực có không ít khách, Tô Diệp Tử và Vân Khởi không chờ có phòng riêng trống, liền chọn một vị trí ở đại sảnh ngồi xuống.
Khi món ăn cuối cùng đem lên, những món trước đó cơ bản đã sạch sành sanh —— do công lao của một mình Tô Diệp Tử.
Vân Khởi ngồi bên cạnh không nói một lời mà nhìn, chỉ có trong đôi mắt đen như mực có thể nhìn thấy nét cưng chiều không thèm che lấp.
Mà mặc dù khi vừa vào Thiên Hương cư, ánh mắt mọi người đều đặt trên người Vân Khởi, lúc này cũng không có thiếu người mang chút khiển trách nhìn về phía Tô Diệp Tử.
“Đồ đệ ngoan thật sự không động đũa?”
Đại khái là do ánh mắt tập trung tới đây thực sự quá nhiều, Tô Diệp Tử hiếm có khi lương tâm bất an, nghiêng mắt hỏi Vân Khởi.
Vân Khởi lắc lắc đầu, cười nhìn hắn, mở miệng: “Tú sắc khả xan.”
*tú sắc khả xan: hình dung người đẹp mê người và chỉ cảnh sắc mỹ lệ
“…” Đôi đũa trong tay Tô Diệp Tử khựng lại, sau đó coi như không nghe thấy, xoay sang hướng khác, gắp một miếng thức ăn khác.
Vân Khởi tâm tình thật tốt nhìn lỗ tai Tô Diệp Tử hơi ửng hồng.
Chỉ tiếc tâm tình vui vẻ của hắn không kéo dài bao lâu —— Trên thế giới này vĩnh viễn không thiếu kẻ không có nhãn lực.
“Rầm” Một tiếng âm vang, ghim trên bàn gỗ mà Vân Khởi và Tô Diệp Tử dùng cơm. Khách khức của Thiên Hương cư bị kinh động nhìn về phía khởi nguồn âm thanh, đập vào mắt chính là một thanh bảo kiếm nạm tinh thạch lấp lánh màu sắc đẹp đẽ quý giá.
Nguyên bản có mấy người có nét giận dữ sau khi nhìn thấy các loại tinh thạch quý giá trên thanh kiếm kia, thì tự giác thu trở về; người lớn mật một chút, thì đặt kiếm trên cánh tay, nhìn về phía gương mặt của chủ nhân.
Thấy rõ trong đám người, có không ít người sắc mặt biến đổi, thấp giọng bắt đầu nghị luận ——
“Đây không phải ma tu lúc trước từ phía Bắc Bắc Cương phương Bắc tới đây ư…”
“Sao gã lại đến đây?”
“Ai biết được… Sợ là người ngồi bàn kia đã đắc tội gã rồi chăng?”
“Vậy hai người này chắc thảm…”
“Ai nói? Ta thấy không nhất định, hai người này nhìn cũng không phải người bình thường gì, đặc biệt là vị trông cứ như tiên nhân kia.”
Tô Diệp Tử vốn không có tâm tình gì mà nghe mọi người trong Thiên Hương cư nghị luận, mãi đến khi nghe thấy câu nói cuối cùng về tướng mạo của Vân Khởi, thì nhịn không được bật cười.
Thần thức của Tô Diệp Tử có thể nhận biết rất rõ ràng, Vân Khởi hiển nhiên cũng thế. Biết Tô Diệp Tử vì sao mà cười, hắn cũng chỉ có chút bất đắc dĩ nhìn đối phương một chút.
Mà người phi kiếm xuống, lúc này hiển nhiên là bị lơ triệt để, sắc mặt gã lạnh xuống, tay phải lần thứ hai cầm lấy bảo kiếm lấp lánh, tàn nhẫn ghim lên bàn.
Nguyên bản sức mạnh cùng ma khí do gã phụ gia bên trong, một bàn thức ăn này muốn bay lên đến không nói, sợ rằng cái bàn này cũng không giữ được. Chỉ có điều trước khi vỏ kiếm của gã rơi xuống bàn, cái chén Vân Khởi thưởng thức trong tay nhẹ nhàng rơi xuống.
“Cạch.”
Âm thanh trầm trầm, thấp đến mức gần như có thể bỏ qua không tính, nhưng lại sau khi nó vang lên, tay cầm kiếm của thanh niên kia bỏ xuống, dao động ma khí khiến không ít khách khức của Thiên Hương cư hơi biến sắc mặt, như đá chìm đáy biển, ngay cả một điểm sóng lớn đều không lật lên.
Sau lần đối chiêu nửa điểm để không lộ nhưng càng khiến người ta cảm thấy cao thâm khó dò này, không ít ánh mắt nhìn về Vân Khởi đã đại biến.
Mà chính giữa tầm mắt mọi người, Vân Khởi vẫn vẻ mặt bất biến, ngay cả ý cười ở đáy mắt đều không thay đổi nửa phần sâu cạn. Hắn chỉ nhìn Tô Diệp Tử nói: “Còn gọi thêm món không?”
Vân Khởi “tốt tính” cỡ nào Tô Diệp Tử rõ ràng nhất —— Chỉ tiếc, người làm sư phụ này, nóng tính.
—— Rất nóng.
Vì vậy Tô Diệp Tử không nói tiếp, hắn nhướng mi mắt, tầm mắt rơi lên vỏ kiếm nạm các loại tinh thạch kia, sau đó bĩu môi:
“Sách, thưởng thức tục tĩu buồn nôn.”
“…”
Trong Thiên Hương cư nguyên bản không ai dám mở miệng, sau khi câu đó được nói ra, mọi người càng im lặng như gà.
Vân Khởi lại nghe ra nét không kiên nhẫn trong lời nói của Tô Diệp Tử.
Thế là trong chớp mắt, ý cười dưới đáy mắt hắn đột nhiên tan hết, nam nhân hòa nhã ôn nhu mỹ hảo cứ như tiên nhân trong mắt mọi người đã không thấy đâu.
—— Thay vào đó, Vân Khởi giương mắt, ánh mắt lạnh lẽo, như ánh kiếm còn sáng hơn bông tuyết giữa trời đông giá rét.
Giọng nói cũng lạnh hơn cả tuyết.
“Lấy ra… Hoặc là, ngay cả cái tay này cũng để lại.”
Ngày hôm đó, xe ngựa của họ vừa vặn đi qua con đường xuyên núi, tiến vào một trấn phồn hoa trong khu vực tiếp giáp Bắc Cương được cho rằng là thành lớn.
Người đánh xe do Tô Diệp Tử tìm trong trấn nhỏ dưới Đàn Sơn, là một người mới đạt tu vi cảnh Ngưng Khí, tự nhiên không thể tích cốc không ăn như hai người Tô Diệp Tử và Vân Khởi. Mà lương thực và nước đường dài đem lên xe ngựa đều đã dùng tám, chín rồi, người đánh xe liền biểu đạt một cách uyển chuyển với Tô Diệp Tử chuyện phải vào thành trấn một lần nữa để dự trữ lương thực.
Tô Diệp Tử suy nghĩ một chút, liền đồng ý: “Vừa vặn mấy ngày nay ta ngồi xe ngựa cũng có chút tẻ nhạt, liền vào thành đi.”
Người đánh xe đáp vâng, đánh ngựa kéo xe tiến vào cửa thành. Vừa đánh xe, người đánh xe đã từng vào nam ra bắc vừa kể cho Tô Diệp Tử và Vân Khởi về sự tích của thành trấn này.
Thành trấn này tên là Thái Hành thành, tuy rằng bản thân thành trấn diện tích không lớn, nhưng danh hiệu ở Bắc Cương lại không tính là nhỏ.
Bắc Cương lại đi về Bắc, chính là Ma vực, những năm gần đây hai vực tuy rằng ít đi giao chiến quy mô lớn của tu giả như lúc trước, nhưng dù sao tập tục tu hành tâm thái cũng khác nhau, khó tránh khỏi có ít ma sát nhỏ. Cũng do điều này, Bắc Cương bên này mặc dù là người trần mắt thịt không có tu vi, đều được cho là dân phong dũng mãnh.
Mà toàn bộ thế gia cùng tu giả tu hành của Bắc Cương, sợ rằng còn nhiều hơn những nơi khác của Tiên vực gộp lại.
Trong những tán tu không gia nhập môn phái trong Tiên vực, tuy rằng thiên phú tư chất không hẳn có thể so với đệ tử trong tiên môn, nhưng thường hay rèn luyện ở phàm trần, đã thấy rất nhiều cảnh ngươi lừa ta gạt ỷ mạnh hiếp yếu, trên mặt tâm tính lão luyện thì rất cao xa không phải trình độ mà các đệ tử tiên môn chính thống có thể đấu lại được.
—— Trong Thái Hành thành này, vừa vặn cũng tụ tập một đám người như thế.
“Chỉ nghe nói là thành chủ của Thái Hành thành có đôi mắt Bá Nhạc có thể nhận thức thiên lý mã, phân biệt rất lợi hại…”
*Bá Nhạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài
Người đánh xe kia nói tới đây thì mặt mày có chút hớn hở, hiển nhiên vị thành chủ Thái Hành thành chí ít có địa vị không thấp trong mắt gã, “Nhưng mà, thủ hạ của thành chủ Thái Hành thành là đại nhân vật trong Thái Hành bang, mọi người đều rất rõ, chỉ có bản thân vị thành chủ này, lại chưa từng gặp một lần.”
“Thần bí như vậy? Vậy chắc cũng thật là một nhân vật lợi hại ghê gớm.”
Tô Diệp Tử dựa vào thành xe ngựa, vén rèm thần thái sáng láng trò chuyện với người đánh xe thật là vui.
… Chỉ còn thiếu đưa lên chút hạt dưa nước trà nữa thôi.
Vân Khởi ở một bên yên tĩnh nhìn, đáy mắt có ý cười nhạt, trong lòng như vậy nghĩ.
Người đánh xe kia chỉ biết Tô Diệp Tử cũng là một tu giả, hơn nữa tu vi cao hơn mình không ít, cũng không biết rõ thân phận chân chính của Tô Diệp Tử, vì thế gã đều không hề khách khí với Tô Diệp Tử, xưng huynh gọi đệ, có gì thì tán gẫu cái đó.
Mãi đến khi người đánh xe nhắc tới Thiên Hương cư trong Thái Hành thành này.
“Thiên Hương cư?”
Tô Diệp Tử vừa nghe tên này, trước tiên là cau mày, sau đó như cười như không nhìn Vân Khởi một chút.
Tâm tình trong cái nhìn này rất lạnh lẽo, làm Vân Khởi thấy mà ngẩn ra, suy nghĩ kỹ càng lại cũng không nghĩ ra mình cũng chưa nói câu nào, sao lại đắc tội Tô Diệp Tử vậy. Sau đó, hắn liền nghe thấy Tô Diệp Tử dùng giọng điệu không nhanh không chậm nói ——
“Thiên Hương cư, tên gọi này, chẳng lẽ là học theo… Bách Hoa lâu gì gì kia?”
(Thiên hương: nghìn hương; Bách hoa: trăm hoa)
“…” Vân Khởi im lặng.
Được rồi, lần này hắn đã hiểu.
Mà người đánh xe kia cũng bị Tô Diệp Tử làm cho sững sờ, ở trong miệng phân biệt ba chữ “Bách Hoa Lâu” một lần, phản ứng lại, dở khóc dở cười nói: “Sao có thể chứ vị đạo huynh này, ta còn chưa đến mức giới thiệu cho ngài nơi như thế. Thiên Hương cư chính là nơi ăn cơm uống rượu thôi, chỉ là rượu và thức ăn ở đó đều cực kỳ có tiếng trong toàn bộ Bắc Cương, các đầu bếp đều là một tay nấu ăn tuyệt vời, chỉ tùy tiện gọi một món ăn, cũng có thể khiến người ta ăn mà như muốn nuốt đầu lưỡi xuống cùng.”
Tô Diệp Tử vốn còn đang dùng khóe mắt nhìn Vân Khởi, nghe được câu cuối cùng, toàn bộ tâm tư lại chuyển lên người người đánh xe: “Thật sự… Có đồ ăn ngon như vậy?”
“Tất nhiên rồi!”
Người đánh xe giơ ngón tay cái lên, đầy mặt chắc chắn, “Cao cấp nhất. —— Chính là giá cả cả hơi mặc một tẹo, có điều như vậy cũng không ngăn được thật nhiều người phải đi vòng sang bên này thưởng thức một lần.”
Tô Diệp Tử nghe vậy, suy nghĩ một chút: “Cứ đi Thiên Hương cư đi.”
Người đánh xe kia sững sờ, đại khái là không ngờ Tô Diệp Tử nói đi là đi như vậy, do dự nói: “Món ăn của Thiên Hương cư thật sự không rẻ…”
Tô Diệp Tử cười tủm tỉm: “Không sao, cứ đến đó.”
Nói xong hắn buông rèm xuống, ngồi trở về, đôi mắt sáng lấp lánh, ý cười ở khóe miệng cũng giấu không được:
“Chờ lát nữa đi nếm thử, nếu như ngon, trên đường về tông có thể cân nhắc mang đầu bếp trong Thiên Hương cư về tông môn.”
Vân Khởi cười bất đắc dĩ: “Sư phụ còn muốn vì thức ăn mà thu bọn họ làm đồ đệ?”
Tô Diệp Tử nghe vậy, tựa hồ suy nghĩ rất là chăm chú, sau đó lắc lắc đầu: “Tiểu tử Thanh Hòa cố chấp lắm, đầu bếp thế gian sợ là ăn no linh đan diệu dược nên cả đời cũng không lên được cảnh Linh Chủng… Có điều không sao, Hồng Hoang sư đệ không phải vẫn chê Hàn Quỳnh phong ta không có hơi người gì sao, ta thấy phong thượng vừa vặn thiếu mấy thị đồng.”
Bị Tô Diệp Tử nói làm hiện lên chuyện cũ không vui cực đoan chôn dấu trong đáy lòng, đáy mắt Vân Khởi có một tia ma khí xẹt qua, giây lát sau liền tản đi sạch sẽ, hắn cười trả lời: “Dù là thị đồng, thì tuổi cũng hơi lớn rồi.”
“Quản làm chi, nấu ăn ngon là được.”
“Cảnh Hỗn Độn rồi còn không chịu ích cốc, sư phụ không sợ ngoài phong có người chê cười?” Vân Khởi trêu ghẹo hắn.
Nghe vậy, quai hàm của đường nét đẹp đẽ Tô Diệp Tử giương lên, lộ ra cần cổ nhỏ dài trắng mịn, giọng điệu mang theo tiếng cười lành lạnh: “Ta xem ai dám.”
“…” Ánh mắt Vân Khởi sâu hơn, sau đó trầm giọng cười nhẹ, “Ừm, bọn họ không dám.”
“Hai vị đạo hữu, đến Thiên Hương cư rồi.”
Đến đây, người đánh xe ở bên ngoài đã mở miệng.
Tô Diệp Tử nghe vậy thì con ngươi sáng ngời, khí thế ngạo nghễ trước đó vèo một cái chạy không còn một bóng, hắn xốc màn xe xuống xe ngựa, không quên quay đầu nói với Vân Khởi: “Đồ đệ ngoan đến rồi.”
Vân Khởi xuống xe, đáy mắt mỉm cười nhìn bóng lưng Tô Diệp, ánh nắng ấm hài hòa tân trang cho ngũ quan vốn đã cực kỳ đẹp đẽ của hắn càng thêm thâm thúy lập thể, người đánh xe cùng đồng hành một đường lơ đãng nhìn qua đây, cũng không nhịn được choáng váng.
Chỉ có điều một lát sau gã nhìn vẻ mặt ánh mắt của Vân Khởi, lại nhìn vị kia bên trong Thiên Hương cư, không nhịn được sắc mặt cổ quái cúi đầu.
Tô Diệp Tử bên trong nói một tiếng, Vân Khởi đi vào theo.
Thừa lúc này người đánh xe lén lút thở phào một hơi, sau đó không nhịn được lẩm bẩm câu: “Ánh mắt này kỳ ghê… cứ như muốn nhìn người kia tan vào trong mắt vậy…”
Điều người đánh xe không thấy chính là, Vân Khởi đã đi vào Thiên Hương cư vào sau khi gã mở miệng thì cước bộ không tự nhiên khựng lại, sau đó thoáng tăng tốc, đi vào bên trong.
Bên trong Thiên Hương cư, xác thực có không ít khách, Tô Diệp Tử và Vân Khởi không chờ có phòng riêng trống, liền chọn một vị trí ở đại sảnh ngồi xuống.
Khi món ăn cuối cùng đem lên, những món trước đó cơ bản đã sạch sành sanh —— do công lao của một mình Tô Diệp Tử.
Vân Khởi ngồi bên cạnh không nói một lời mà nhìn, chỉ có trong đôi mắt đen như mực có thể nhìn thấy nét cưng chiều không thèm che lấp.
Mà mặc dù khi vừa vào Thiên Hương cư, ánh mắt mọi người đều đặt trên người Vân Khởi, lúc này cũng không có thiếu người mang chút khiển trách nhìn về phía Tô Diệp Tử.
“Đồ đệ ngoan thật sự không động đũa?”
Đại khái là do ánh mắt tập trung tới đây thực sự quá nhiều, Tô Diệp Tử hiếm có khi lương tâm bất an, nghiêng mắt hỏi Vân Khởi.
Vân Khởi lắc lắc đầu, cười nhìn hắn, mở miệng: “Tú sắc khả xan.”
*tú sắc khả xan: hình dung người đẹp mê người và chỉ cảnh sắc mỹ lệ
“…” Đôi đũa trong tay Tô Diệp Tử khựng lại, sau đó coi như không nghe thấy, xoay sang hướng khác, gắp một miếng thức ăn khác.
Vân Khởi tâm tình thật tốt nhìn lỗ tai Tô Diệp Tử hơi ửng hồng.
Chỉ tiếc tâm tình vui vẻ của hắn không kéo dài bao lâu —— Trên thế giới này vĩnh viễn không thiếu kẻ không có nhãn lực.
“Rầm” Một tiếng âm vang, ghim trên bàn gỗ mà Vân Khởi và Tô Diệp Tử dùng cơm. Khách khức của Thiên Hương cư bị kinh động nhìn về phía khởi nguồn âm thanh, đập vào mắt chính là một thanh bảo kiếm nạm tinh thạch lấp lánh màu sắc đẹp đẽ quý giá.
Nguyên bản có mấy người có nét giận dữ sau khi nhìn thấy các loại tinh thạch quý giá trên thanh kiếm kia, thì tự giác thu trở về; người lớn mật một chút, thì đặt kiếm trên cánh tay, nhìn về phía gương mặt của chủ nhân.
Thấy rõ trong đám người, có không ít người sắc mặt biến đổi, thấp giọng bắt đầu nghị luận ——
“Đây không phải ma tu lúc trước từ phía Bắc Bắc Cương phương Bắc tới đây ư…”
“Sao gã lại đến đây?”
“Ai biết được… Sợ là người ngồi bàn kia đã đắc tội gã rồi chăng?”
“Vậy hai người này chắc thảm…”
“Ai nói? Ta thấy không nhất định, hai người này nhìn cũng không phải người bình thường gì, đặc biệt là vị trông cứ như tiên nhân kia.”
Tô Diệp Tử vốn không có tâm tình gì mà nghe mọi người trong Thiên Hương cư nghị luận, mãi đến khi nghe thấy câu nói cuối cùng về tướng mạo của Vân Khởi, thì nhịn không được bật cười.
Thần thức của Tô Diệp Tử có thể nhận biết rất rõ ràng, Vân Khởi hiển nhiên cũng thế. Biết Tô Diệp Tử vì sao mà cười, hắn cũng chỉ có chút bất đắc dĩ nhìn đối phương một chút.
Mà người phi kiếm xuống, lúc này hiển nhiên là bị lơ triệt để, sắc mặt gã lạnh xuống, tay phải lần thứ hai cầm lấy bảo kiếm lấp lánh, tàn nhẫn ghim lên bàn.
Nguyên bản sức mạnh cùng ma khí do gã phụ gia bên trong, một bàn thức ăn này muốn bay lên đến không nói, sợ rằng cái bàn này cũng không giữ được. Chỉ có điều trước khi vỏ kiếm của gã rơi xuống bàn, cái chén Vân Khởi thưởng thức trong tay nhẹ nhàng rơi xuống.
“Cạch.”
Âm thanh trầm trầm, thấp đến mức gần như có thể bỏ qua không tính, nhưng lại sau khi nó vang lên, tay cầm kiếm của thanh niên kia bỏ xuống, dao động ma khí khiến không ít khách khức của Thiên Hương cư hơi biến sắc mặt, như đá chìm đáy biển, ngay cả một điểm sóng lớn đều không lật lên.
Sau lần đối chiêu nửa điểm để không lộ nhưng càng khiến người ta cảm thấy cao thâm khó dò này, không ít ánh mắt nhìn về Vân Khởi đã đại biến.
Mà chính giữa tầm mắt mọi người, Vân Khởi vẫn vẻ mặt bất biến, ngay cả ý cười ở đáy mắt đều không thay đổi nửa phần sâu cạn. Hắn chỉ nhìn Tô Diệp Tử nói: “Còn gọi thêm món không?”
Vân Khởi “tốt tính” cỡ nào Tô Diệp Tử rõ ràng nhất —— Chỉ tiếc, người làm sư phụ này, nóng tính.
—— Rất nóng.
Vì vậy Tô Diệp Tử không nói tiếp, hắn nhướng mi mắt, tầm mắt rơi lên vỏ kiếm nạm các loại tinh thạch kia, sau đó bĩu môi:
“Sách, thưởng thức tục tĩu buồn nôn.”
“…”
Trong Thiên Hương cư nguyên bản không ai dám mở miệng, sau khi câu đó được nói ra, mọi người càng im lặng như gà.
Vân Khởi lại nghe ra nét không kiên nhẫn trong lời nói của Tô Diệp Tử.
Thế là trong chớp mắt, ý cười dưới đáy mắt hắn đột nhiên tan hết, nam nhân hòa nhã ôn nhu mỹ hảo cứ như tiên nhân trong mắt mọi người đã không thấy đâu.
—— Thay vào đó, Vân Khởi giương mắt, ánh mắt lạnh lẽo, như ánh kiếm còn sáng hơn bông tuyết giữa trời đông giá rét.
Giọng nói cũng lạnh hơn cả tuyết.
“Lấy ra… Hoặc là, ngay cả cái tay này cũng để lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất