Hàng Xóm Hổ, Bạn Cùng Phòng Lang

Chương 6

Trước Sau
Edit: ShiibaReiki

Kỳ Diệp vừa tới quầy hàng đưa thực đơn, ngẩng đầu lên đã thấy Ngôn Trừng Hoằng bước vào tiệm.

"Sao cậu lại ở đây?" Ngôn Trừng Hoằng đi tới trước mặt Kỳ Diệp, vui mừng mỉm cười với cậu.

"Tôi làm việc ở đây mà! Không phải đã từng nói với anh sao?" Kỳ Diệp cảm thấy trong lòng trở nên vui vẻ, nhìn chàng đẹp trai này cũng càng bắt mắt hơn, vô cùng hài lòng.

"Không có. Có vất vả không?"

"Vẫn tốt á! Chỗ này gần trường tôi, dì chủ quán cũng rất quan tâm tôi, hay làm các loại bánh gato mới rồi cho tôi nếm thử." Kỳ Diệp mặt ngây ngô, Ngôn Trừng Hoằng chỉ thấy người này đúng là dễ dàng chăm sóc, chỉ cần một món điểm tâm nhỏ đã có thể mua được một bàn Mãn Hán Toàn Tịch* của cậu rồi?

(*): Mãn-Hán Toàn Tịch hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình của nhà Thanh và ban đầu là một bữa tiệc mừng sinh nhật 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy. (Theo tui hiểu thì ý nói chỉ mua chuộc/giúp cậu một việc nhỏ đã đổi được cậu toàn tâm toàn ý, kiểu kiểu vậy.)

"Tiểu Diệp! Người quen hả?" Một giọng nữ đột nhiên xuất hiện phía sau bên phải.

"Ừm, Vũ Ninh, đây là hàng xóm nhà mình, Ngôn tiên sinh." Kỳ Diệp quay đầu lại giới thiệu Ngôn Trừng Hoằng cho cô gái phía sau đang bưng khay đồ.

"Xin chào, tôi là Giang Vũ Ninh." Giang Vũ Ninh thả một tay xuống, vươn tay về phía trước bắt tay với Ngôn Trừng Hoằng.

Giang Vũ Ninh là tiêu chuẩn của gái xinh, đôi mắt vừa tròn vừa lớn, long lanh ngập nước, tỏa ra hơi thở của sự ngây thơ. Khuôn mặt trắng nõn hình trái xoan kết hợp với mái tóc xoăn dài màu nâu, đuôi tóc cuộn sóng lại tăng thêm một phần lãng mạn. Dáng người và khí chất tự nhiên càng không cần nhắc tới, có thể nói lên phòng khách, xuống được phòng bếp, đều là hoa khôi người người vây quanh*.

(*): (是祈烨系上人人拱的系花.): chỗ này tui chịu rồi á, không hiểu lắm đoạn "Kỳ Diệp buộc lên người" là sao nhỉ? mng giúp vớiiii

"Xin chào." Ngôn Trừng Hoằng đơn giản trả lời một câu.

"Tôi giúp anh tìm chỗ được chứ? Đi một người ạ? Hay là đợi người tới?" Giang Vũ Ninh mỉm cười lộ ra hàm răng, tạo nên một nụ cười mê người.

"Một người."



"Vậy mời qua bên đây." Giang Vũ Ninh lấy tay chỉ chỗ.

Kỳ Diệp cười nhanh chóng phất phất tay với Ngôn Trừng Hoằng, mà Ngôn Trừng Hoằng cũng gật đầu với Kỳ Diệp, rồi mới cùng Giang Vũ Ninh rời đi. Kỳ Diệp nhìn bóng lưng của Ngôn Trừng Hoằng và Giang Vũ Ninh, nụ cười dần dần nhạt đi, trong lòng cảm thấy hơi buồn buồn.

Kỳ Diệp không quá để ý, cũng không suy nghĩ nhiều, ngược lại nhìn khách đến xung quanh, phát hiện rất nhiều người đều len lén bàn về hai người kia. Quả nhiên là trai đẹp gái xinh, Kỳ Diệp thấy rất xứng đôi, không biết Ngôn tiên sinh đã có vợ con chưa nhỉ? Nói không chừng cũng là một cô nàng xinh đẹp đây.

Vì bên trong cuộc họp thật sự không thể nào bình tĩnh, đành phải cưỡng chế kết thúc cuộc họp, sau đó nghe theo thư ký Giang ra ngoài tìm linh cảm. Không ngờ lại gặp phải cậu trai làm cho mình gật gù đắc ý, nhất thời mừng hơn cả ngạc nhiên, không hề nghĩ ngợi đã bước vào tiệm cà phê chưa bao giờ gặp qua này.

Cậu ấy đi qua đi lại từng bàn, tướng người nho nhỏ tựa như một tinh linh. Mặt trắng trẻo non nớt, rất muốn xoa bóp, chắc đã lắm chứ? Cậu ấy có vẻ như thật mảnh khảnh, có ăn cơm đàng hoàng không nhỉ? Úi! Cẩn thận phía trên kìa! Đụng vào ngăn tủ rồi... Chắc là đau lắm?

"Ngôn tiên sinh? Ngôn tiên sinh... Ừm... Ngôn tiên sinh!"

"Sao vậy?" Ngôn Trừng Hoằng quay đầu hỏi Giang Vũ Ninh đang đứng bên cạnh.

"Có chuyện gì sao? Anh đột nhiên đứng lên... Anh có việc gì không? Hay là cần cái gì ạ?" Giang Vũ Ninh quan tâm hỏi.

"À... Không có gì. Cảm ơn, vậy là được rồi." Ngôn Trừng Hoằng mặt không đổi chậm rãi ngồi xuống, tiếp tục đưa mắt nhìn về phía Kỳ Diệp đang nhăn nhó gãi đầu.

"Vâng, lập tức đưa đồ ăn tới cho anh, xin chờ một chút ạ." Giang Vũ Ninh thu lại thực đơn, trước khi đi theo tầm mắt Ngôn Trừng Hoằng liếc qua, con ngươi chợt tối sầm một chút khó mà nhìn thấy.

"Cái gì?! Không được! Hôm nay em có việc rồi!" An đại thiếu gia từ chối hạng mục mà thầy giáo đưa ra.

"Dài dòng cái gì? Chuyện gì mà quan trọng hơn tương lai em?" Lục Khải Bình bắt lại An Kinh Giới đang muốn chạy trốn.

"Aaaaaa! Em muốn theo đuổi vợ mà, mau thả em ra!!" An Kinh Giới làm sao có thể thoát khỏi, không cách nào ngăn nổi người thầy đã học Judo mười năm này cả, Lục Khải Bình bắt y lại dễ như ăn cháo.

"Đến nỗi lấy cớ cũng không thèm suy nghĩ sao? Vậy tôi cũng lười thả em đi." Lục Khải Bình kéo An Kinh Giới lại, tiến vào căn phòng phụ đạo vừa tối vừa nhỏ này.



"Tích tích tích tích..." Dưới đáy bàn liên tục truyền đến âm thanh ấn phím.

"An Kinh Giới đến cùng là em muốn thế nào đây? Ông đây đang hỏi em sau này muốn bơi hay là đọc sách!!" Lục Khải Bình dùng ngón tay liên tục gõ lên bàn, mùi của sự mất kiên nhẫn bắt đầu lảng vảng xung quanh.

"Chờ chút đi mà! Thầy để em gửi xong cái, em sợ tiểu Diệp sẽ lo lắng." An Kinh Giới tiếp tục gửi tin nhắn mà không thèm ngẩng đầu.

"A a a a a!!!..."

Tiếng kêu thảm thiết dọa sợ các bạn học đi ngang qua.

"Kỳ Diệp, đến lúc tôi phải đi rồi... Cảm ơn cậu." Ngôn Trừng Hoằng do dự một chút, nhưng vẫn nói ra ba chữ kia.

"Anh phải đi rồi? Cảm ơn tôi cái gì cơ?" Kỳ Diệp thật vất vả mới trốn khỏi cảnh bị nô dịch bên trong, tóc tai vẫn còn lộn xộn.

"Không có gì, nhưng nhìn thấy cậu khiến tôi cảm thấy mọi công việc vất vả đều bay đi mất, đây là công lao của cậu." Ngôn Trừng Hoằng giúp chỉnh lại đầu tóc lộn xộn của Kỳ Diệp.

"Tôi còn có công dụng này nữa hả? Ha ha ha, tôi thấy anh cũng vui vẻ đó chứ! Tôi đã từng nói chưa? Tôi cảm thấy anh cười lên rất là đẹp trai đó." Kỳ Diệp ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Ngôn Trừng Hoằng, một mặt ngưỡng mộ nhìn anh.

"Cậu có, phải có chút tự tin với bản thân mình."

"Tôi rất tự tin mà, ha ha!" Kỳ Diệp nhướng mày, "Vậy anh cũng cười nhiều lên, khóe miệng uốn cong, mới có thể hạnh phúc nhiều hơn. À, mẹ tôi nói như thế đó." Kỳ Diệp cũng không quên trích dẫn người nói.

"Ừm, tôi biết rồi." Ngôn Trừng Hoằng gật gật đầu.

Mặt trời lặn xuống phía tây, ánh chiều tà chiếu lên mặt người đàn ông, phía sau khuôn mặt không thấy rõ là một vệt ửng đỏ nhàn nhạt.

- --

Thật ra thì bên WordPress đã đăng tới chương 11 rồi í, khi nào bên đây up tới đó thì sẽ tiếp tục (với tiến độ như nhau).

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau