Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành
Chương 49: Gây thù chuốc oán
Sáng nay, Khúc Phàm đi làm chút chuyện, khi về đến nhà thì Thước Phàm đã tới Phan gia viên, bọn nhỏ đều ở nhà, Khúc Phàm hiếm khi chơi cùng với chúng. Giữa trưa, bọn nhỏ ồn ào đòi ăn McDonal, từ trước đến nay, bọn họ không để bọn nhỏ ăn mấy loại thức ăn nhanh như McDonal, KFC, nhưng trẻ con lại luôn thích những loại thức ăn đó, lại nghe mấy bạn nhỏ tại nhà trẻ trong căn cứ nói, càng muốn ăn hơn.
Thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao, Khúc Phàm dẫn theo mấy nhóc kia đi tới quan McDonal gần tứ hợp viện. Phi Phi còn mang theo hai chú vẹt xám, con của Lam Tử cùng Kim Cương. Lúc trước bởi vì Lam Tử muốn có cục cưng, Khúc Phàm chọn từ cửa hàng của bạn hai quả trứng vẹt cho Lam Tử, sau khi được Lam Tử ấp nở ra, là hai con vẹt xám, Lam Tử cùng Kim Cương từ khi sinh ra đã ăn thức ăn trong không gian, không chỉ hình dáng cường tráng hơn so với những con vẹt khác, trí tuệ cũng rất phát triển, năng lực lý giải cũng vô cùng cao, hiện tại hoàn toàn có thể trao đổi. Bình thường Kim Cương rất ít nói, thoạt nhìn cool hơn, nhưng tính cách nó lại nóng nảy, hay bao che khuyết điểm. Vốn dĩ đầu nó thấp hơn Lam Tử một chút, dù sao thân hình Lam Tử chính là loài vẹt to lớn nhất trong loài vẹt Alisterus*, nhưng không biết Kim Cương rèn luyện trong không gian thế nào, đầu lại nhanh chóng cao lên, hiện tại Lam Tử thân dài một mét mười lăm, Kim Cương lại được một mét hai, còn dài hơn những con vẹt Alisterus nhiều màu khoảng ba mươi centimet. Lam Tử vừa được một mét mười lăm thì không phát triển nữa, nhưng năng lực ngôn ngữ của nó rất mạnh, khi nói chuyện không chút khó khăn, lại còn có thể bắt chước thanh âm của người khác, hoàn toàn có thể giả mạo người ta.
*Alisterus: một chichim trong họ Psittacidae. Có kích thước trung bình trong loài vẹt. Đặc điểm của loài vẹt này là lông có nhiều màu.
Đứa nhỏ của hai đứa nó là hai nhóc vẹt xám Châu Phi*, đầu tụi nó so với cha mình nhỏ hơn rất nhiều, nhưng thâm mình cùng năng lực ngôn ngữ của chúng nó cũng rất mạnh, so với những chú vẹt thông thường khác thì thông minh hơn nhiều, tính cách cùng vô cùng hiền hòa, khiến người trong nhà yêu thích. Đứa lớn gọi Xích Đồng, đứa nhỏ hơn gọi Yên (trong yên chi_son phấn), cả hai đều bởi vì có màu lông đỏ tươi mà được gọi như vậy.
*Vẹt xám Châu Phi: tên khoa học Psittacus erithacus, là một loàichim trong họ Psittacidae. Ta chỉ tìm thấy vẹt xám này màu xám, nhưng theo miêu tả thì lông chúng màu đỏ, rất bó tay. Hình dưới đây là minh họa, nhìn đẹp quá đi mất >.<
Bình thường Xích Đồng cùng Yên hoạt động trong không gian với Lam Tử, thỉnh thoảng ra ngoài chơi đùa với bọn trẻ, người trong nhà cũng không coi chúng là pet, còn hơn mấy nhóc vẹt Alisterus màu vàng lam không thường thấy mặt, bọn họ coi hai đứa như người nhà, bọn nhỏ càng coi chúng nó như bạn bè.
Mấy nhóc vẹt chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, bọn nhỏ cũng không thấy vẹt nhà mình có gì khác biệt, hai nhóc vẹt xám cũng không chút tự giác, Khúc Phàm cũng không nghĩ nhiều, không nghĩ rằng hai nhóc vẹt xám quá nhân tính kia bị Đàm Khải nhìn thấy. Đàm Khải là công tử nhà giàu, trong nhà quyền thế khuynh trời, bình thường đi theo đám hồ bằng cẩu hữu* chơi đùa, không lo chuyện gì. Cũng vừa khéo, hai ngày trước, kẻ thù truyền kiếp của hắn, Lí Sáng mang tới một con vẹt, vẹt kia thông minh xinh đẹp, khiến cho đám con cái nhà giàu kia không khỏi mong ước, từ đó khiến cho tâm trạng Đàm Khải vô cùng không tốt. Không nghĩ rằng, hôm nay có thể ở trên đường gặp được hai con vẹt kia, nhìn thấy dáng vẻ của chúng, so với con vẹt của Lí Sáng kia còn tốt hơn nhiều.
*hồ bằng cẩu hữu: đám bạn xấu
Đàm Khải nhanh chóng quay đầu xe đuổi theo mấy đứa nhỏ kia tới tứ hợp viện. Thấy cửa lớn của tứ hợp viện, Đàm Khải tạm dừng lại, khu này thuộc khu bảo hộ, có thể nhìn thấy rất nhiều tứ hợp viện, có điều những đồ vật bày trí đều mang theo chút hơi thở hiện đại, rất hiếm thấy cửa lớn nào mang đậm phong cách cổ kính như vậy. Bức tranh được điêu khắc trên đó cũng sắc nét như mới, Đàm Khải cũng coi như rất hiểu biết, nhìn thấy cửa nhà này như vậy cũng thu lại chút khinh khi. Trong kinh thành này có rất nhiều quý nhân, trong đám nhà giàu bọn họ cũng có, trong lòng bọn hắn rất rõ ràng người nào có thể trêu vào người nào không, toàn bộ khu này tuy rằng thuộc khu bảo hộ nhưng cũng có nhân vật tai to mặt lớn nào ở, nhưng lại có rất nhiều kẻ có tiền, nhưng mà, kẻ có tiền sao, hừ. Trong lòng Đàm Khải không kiêng nể gì.
Đi qua cửa lớn, hai chú chó màu đen ngồi canh trước cửa ở đó, hai mắt sáng ngời, đường cong lưu xướng, da lông sáng bóng, thấy người tiến vào cũng không tấn công mà chỉ sủa lên hai tiếng, giống như cảnh cáo lại giống như truyền thông, thế nhưng vô cùng thông mình, khiến cho mắt của đám người kia sáng rực.
Lâm Dũng từ trong phòng đi ra, mấy năm nay đã quen với cuộc sống trong tứ hợp viện, đã sớm coi nơi này như nhà của mình, mỗi ngày đóng mở cửa trông coi nhà, vô cùng trung thực, trước kia xuất hiện tình huống có kẻ đột nhập càng khiến chú không thể cho qua, nghe thấy tiếng chó sủa thì nhanh chóng buông việc trong tay xuống chạy ra, “Mấy ngài đến có việc gì đó?” Tứ hợp viện rất ít khi có người ngoài đến, ngoại trừ mấy người bạn của Khúc Phàm cùng Thước Nhạc thì rất hiếm khi có khách, hiển nhiên mấy người này không giống như bạn của hai người.
Đàm Khải nhìn người trước mặt mặt bộ quần áo màu lam cùng áo khoác ngoài bằng vải bông, dưới chân đi đôi giày vải màu đen, không có chút dáng vẻ của chủ nhà, “Tôi tìm chủ nhà này có việc.” Ánh mắt nhìn xung quanh cùng với vẻ mặt ngạo mạn.
Lâm Dũng nhìn ra được thái độ của Đàm Khải, nhíu màu nói, “Xin chờ chút.” Nói xong đi về phía sau, Khúc Phàm vừa về, lúc này chắc đang thay quần áo.
Nhìn thấy Lâm Dũng vào, Đàm Khải mang theo đám đàn em tiến vào trong cổng, hai chú chó canh nhà cảnh giác nhìn họ nhưng cũng không làm ra bất cứ hành động nào. Đàm Khải nhìn xung quanh xem xét, trong mắt lộ ra sự tham lam. Hắn cũng thấy nhiều tứ hợp viện lắm rồi, nhưng tứ hợp viện có thể bảo toàn được phong cách cổ xưa cùng những vật trang trí mỹ lệ như vậy thì thật hiếm thấy, huống chi trong sân này, cây cối tươi tốt, cho dù giờ đã vào đầu mùa đông cũng vẫn xanh um tươi tốt. Hôm nay đi vào nơi đầy gặp được thật nhiều chuyện ngạc nhiên nha, Đàm Khải không ngừng suy tính.
Trong đầu Đàm Khải đang nghĩ xem nên dùng cách gì để tất cả những thứ này thuộc về mình, thì nghe thấy tiếng cười của trẻ con truyền tới từ sân trong, líu ríu tựa như có sáu bảy đứa nhóc đang cùng chơi đùa với nhau. Nhưng Đàm Khải có thể nghe được trong những âm thanh này có hòa lẫn tiếng vẹt kêu, không nén nổi tò mò thông qua cửa sổ nơi hành lang gấp khúc nhìn xem, cảnh tượng hiện ra khiến hắn không nhịn được mà mở to hai mắt, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, tham lam trong mắt làm thế nào cũng không ngừng được.
Năm thằng bé đang chơi điều khiển máy bay trong sân, mà hấp dẫn hắn là hai con vẹt đang đậu trên cái giá nơi hành lang gấp khúc, mà khiến hắn ngạc nhiên cũng là con vẹt màu lam tím đang điều khiển máy bay bay lượn kia. Con vẹt màu lam tím kia có thân dài hơn một mét, lông chim màu lam rực rỡ, lông nơi bụng màu tím sáng bóng, lông đuôi thon dài thẳng tắp, điều kỳ lạ nhất chính là lông chim trên đầu con vẹt Alisterus kia trông tựa như mũ phượng của loài Cockatoo* vậy, chiếc mũ phượng có màu tím khiến cho con vẹt kia càng thêm đẹp đẽ cao quý. Hơn nữa, con vẹt này giống như trẻ em loài người, hoàn toàn có thể nói ra suy nghĩ của mình. Đàm Khải chưa từng thấy qua con vẹt nào thông minh như vậy, đem so sánh với con vẹt này, con vẹt của Lí Sáng kia quả thật là đồ thiểu năng.
*Cocktatoo: tên khoa học là Cacatuidae, là một họchim trong bộ Psittaciformes.[3] Họ Cacatuidae gồm 21 loài và là họ duy nhất trong siêu họCacatuoidea. Trên đầu loài vẹt này có 1 cái mào lớn, nhìn tựa như mũ phượng vậy.
Giống như chú vẹt trắng_Nigel trong phim Rio ấy, xem phần 2 về chuyện tình của nó với ếch tím mà đau cả bụng.
Còn đây là Nigel:
Đang cân nhắc tại sao nhà này lại có được nhiều cực phẩm vẹt như vậy, đã thẩy một con vẹt Alisterus nhiều màu tựa như phượng hoàng bay từ sân sau đến đây, không nói đến bộ lông bóng loáng của nó, không nói tới chiều dài vượt mức quy định của nó, cũng không nói đến chiếc mũ phượng cao cao tựa như vương miện kia, chỉ dựa vào khí chất khi đậu xuống thân cây của tựa như vương giả đang ngão nghễ thế gian của nó cũng đã biết con vẹt này vô giá. Đàm Khải khẽ cắn môi, híp mặt, không có cách nào che dấu vẻ tham lam. Cho dù dùng cách thức nào, hắn nhất định cũng phải có được mấy con vẹt kia trong tay.
“Chú là ai?” Điều khiển máy bay bay tới sân ngoài, Phi Phi chạy theo phía sau, mới ra khỏi cửa đã thấy đám người Đàm Khải, dừng bước lại, nghiêng đầu hỏi. Cái chú này nhìn thực đáng sợ nha.
Đàm Khải nhìn thấy thằng bé nhỏ như hạt đầu, híp mắt cười, “Ha hả, anh bạn nhỏ, chú tới tìm chủ nhà này, có thể để chú đi vào không?” Đàm Khải đang nghẹn cứng trong cổ, người vừa rồi đi một lúc, để bọn họ đứng ngoài này, lại không biết rằng chú Lâm vì thấy bọn hắn không có chút ý tốt nào nên không mời bọn họ vào phòng khách bên kia, vào lâu như vậy lại bởi vì Khúc Phàm vừa lúc phải nhận điện thoại từ đơn vị.
Phi Phi lau miệng, người này cười lên thật đáng sợ nha, cúi đầu suy nghĩ, cũng không hiểu lắm đâu nha. Ba ba nói đừng để người lạ vào nhà, nhưng mà lão ba đang ở nhà đó, cũng không nên để họ vào nha. Thằng nhỏ xoa xoa hai má, xoay người chạy luôn, “Anh Gia Gia….” Anh Gia Gia lớn nhất, hẳn biết nên làm thế nào.
Mấy đứa nhỏ đứng ở nơi cổng nhìn đám người Đàm Khải, Kỳ Kỳ cúi đầu chào Đàm Khải, “Chú tới phòng chờ đi, lát cha cháu sẽ tới.” Vươn tay chỉ dẫn bọn họ tới phòng chờ. Gia Gia Tiếu Tiếu Phi Phi tiểu Hổ đều nghiêm chỉnh đứng sau lưng Kỳ Kỳ, cho dù Gia Gia lớn tuổi hơn Kỳ Kỳ, nhưng nơi này dù sao cũng không phải nhà nó, cho nên nhiệm vụ tiếp khách do Kỳ Kỳ làm.
Đàm Khải nhìn mấy đứa nhỏ, cười nói, “Không cần đâu anh bạn nhỏ, chú ở đây chờ một lát là được, chú thấy trong sân nhà các cháu có mấy con vẹt, chú chưa từng thấy qua vẹt nào đẹp như vậy đâu, có thể để chú xem được không?”
Kỳ Kỳ nhìn Đàm Khải, mày bên trái hơi nhíu lại, vừa định mở miệng thì nghe thấy tiếng bước chân trong sân, khẽ gật đầu mang vẻ mặt khờ dại nói, “Chú nói tới Kim Cương sao?”
Đàm Khải vừa định gật đầu, liền thấy thằng bé trước mặt quay đầu qua nơi khác, “Ba Ba, ở đây có mấy chú tìm ba nè.” Nhìn thấy người lớn bước tới, Kỳ Kỳ kéo Phi Phi cùng Gia Gia Tiếu Tiếu rời đi, hơn nữa cũng dẫn mấy chú vẹt đi theo.
“Đàm Khải?” Khúc Phàm khẽ cúi mắt, đại thiếu gia này tới làm gì.
“Ừm, Khúc Phàm? Đây là nhà anh?” Đàm Khải cũng vô cùng ngạc nhiên, quả nhiên oan gia ngõ hẹp mà.
Khúc Phàm trước kia lúc còn làm hình cảnh cũng đã gặp Đàm Khải, Khúc Phàm đột ngột kiểm tra quán bar, vừa văn bắt gặp Đàm Khải cùng đám hồ bằng cẩu hữu của hắn chơi gái, lần đó tuy rằng Đàm Khải không bị sao, nhưng Khúc Phàm cũng không hề nể mặt hắn; rốt cuộc hắn bị bắt ngồi trong đồn cảnh sát hai ngày, sau khi nộp tiền phạt mới thả hắn ra. Lúc ấy Đàm Khải giận đến mức muốn chỉnh Khúc Phàm, tiếc rằng Khúc Phàm đã được điều đến thị cục nên mới không làm gì được.
Khúc Phàm giả cười, “Đàm công tử, không biết rồng đến nhà tôm có việc gì.” Ánh mắt liếc nhìn vài người phía sau Đàm Khải.
Đàm Khải cười dối trá, “Ha hả, không nghĩ rằng sẽ gặp anh ở nơi đây, sao không mời tôi vào đi?”
Khúc Phàm khẽ híp mắt, “Mời…”
Đàm Khải theo Khúc Phàm vào sân, mấy đứa nhỏ đã không thấy đâu, theo đó mấy chú vẹt cũng mang đi. Đàm Khải nhìn chung quanh, một vài ý niệm trong đầu càng thêm mãnh liệt, hơn nữa— Đàm Khải nhìn Khúc Phàm bên cạnh, cười càng thêm vui sướng.
Khúc Phàm mang theo đám người tới Tây Sương phòng, ngồi vào chỗ của mình, thím Ngô đã bưng trà lên.
Đàm Khải uống ngụm trà, ngạc nhiên nhìn nhìn, “Đây là trà Long Tỉnh?” Đàm thiếu gia thứ khác không nói, sống phóng túng lại tựa như vợ cả.
Khẽ gật đầu, “Là trà xuân Long Tỉnh?” Chẳng qua là trà xuân Long Tỉnh trồng trong không gian, “Không biết Đàm thiếu tới có việc gì?”
Đàm Khải buông chén trà, “Ha hả, hôm nay tôi tới là muốn bàn chuyện làm ăn với Khúc Phàm.”
“À.”
“Hôm nay, tôi thấy trong nhà anh có mấy con vẹt Alisterus, không biết có thể bỏ được thứ mình thích hay không? Tôi đồng ý ra giá hai mươi vạn tệ mua lại.”
Khúc Phàm híp mắt, trong ánh mắt xuất hiện tinh quang, tốc độ nhanh đến mức không ai phát hiện, “Đàm thiếu, việc này chỉ sợ khiến cậu phải thất vọng, mấy chú vẹt này đã được nhà tôi nuôi nhiều năm, chẳng những bọn nhỏ mà ngay cả tôi cũng rất yêu quý chúng.”
“Năm mươi vạn.”
Đàm Khải sau đó nhích lại gần, “Khúc Phàm, cho tôi chút mặt mũi đi, tôi chỉ muốn hai con vẹt Alisterus kia. Năm mươi vạn, giá này đã cao rồi.”
Khúc Phàm lắc đầu.
Đàm Khải hít sâu một hơi, nở nụ cười, “Được được—“ đứng lên với vẻ mặt tối tăm. Một cơn giân trào dâng trong lòng, thù mới hận cũ đều trào lên.
“Vậy, chào.” Chắp tay xoay người ra ngoài.
Mới vừa ra khỏi Tây Sương phòng đã thấy con vẹt màu lam tím kia bay qua, đang dùng mỏ điều khiển máy bay, hai thằng nhóc vừa rồi nói chuyện với hắn cũng cười hì hì chạy từ Đông Sương tới. Lúc này Đàm Khải đã không cần biết vẹt kia đẹp thế nào, hiện tại hắn chỉ muốn phá hủy, đưa một ánh mắt về phía người hầu, người nọ dùng tốc độ cực nhanh tiến lên hai bước đã chặn đường của Lam Tử, vươn tay muốn bắt xuống, “Ca…” Lam Tử hoảng sợ phát ra tiếng kêu, nhưng bởi trong mỏ còn vướng đồ điều khiển máy bay nên phản ứng hơi chậm, một chân bị nắm lấy, răng rắc— đau đớn ập đến, “Cứu mạng a—“ Lam Tử há mỏ kêu lên.
Kỳ Kỳ cùng Phi Phi vừa lúc nhìn thấy cảnh này, mấy đứa nhỏ vốn đang chơi ở Đông Sương. Trưa nay Khúc Bình đến đây, không hề thấy bọn nhỏ rời cái máy bay kia bao giờ, chẳng những bọn nhỏ mê, mà ngay cả Lam Tử cũng vô cùng thích, vừa chơi được một lúc, đã nghiện luôn, tự điều khiển máy bay bay trong sân. Kỳ Kỳ cùng Phi Phi chạy đằng trước vừa lúc thấy Lam Tử bị thương, bọn nhỏ đối xử với đám động vật trong nhà tựa như với bạn bè, nhìn thấy Lam Tử bị thường thì hoảng luôn. Kỳ Kỳ nhanh chóng chạy tới gần người nọ tay đấm chân đá, Kỳ Kỳ theo Khúc Phàm học một chút quyền cước, tố chất thân thể cũng tốt, vài quyền đã khiến gã đàn ông kia không thể không buông tay, tuy nhiên tay nắm Lam Tử cũng vung lên. Phi Phi bên kia cũng bắt đầu hành động, thẳng nhỏ lấy từ không gian ra một tấm bùa Linh Thủy ném tới, bảy tám quả cầu thủy liền đập lên đám người kia.
“Lên—“ Đàm Khải tức giận ra lệnh cho đám người lên hết, nhưng không đợi làm gì, liền thấy xuất hiện một dải ánh hồng, a— a— hai người ôm tay kêu to, móng vuốt nhiều màu cào xuống hai miêng thịt.
Chỉ trong khoảng khắc mà thôi, Khúc Phàm cũng chưa đi ra đã nghe thấy tiếng Lam Tử hét lên, đến cửa nhìn ra, thấy tình cảnh trong sân, lửa giận bốc lên, hơi thở trên người vừa thay đổi, mấy người còn đang đấm đánh đã cảm thấy một lực hút, thân thể không thể khống chế bị kéo về Tây Sương, “Khinh người quá đáng—“ Nguyên khí tỏa ra, mấy người lập tức bị đánh văng về sau, một người trong đó còn đập vào làm vỡ bồn nước trong sân.
Đàm Khải cũng bị đánh ngã trên đất, trong lòng có chút sợ, đứng lên, “Chúng ta đi—“
Khúc Phàm dùng chân khí kéo đám nhỏ đến bên người, nhận lấy Lam Tử trên tay Kỳ Kỳ, vừa nhìn, cơn tức không thể chìm xuống. Một chân của Lam Tử thế mà bị bẻ gẫy, máu chảy đầm đìa chỉ còn dính lại với nhau bởi một chút da thịt. Vươn tay che lại những mạch máu trên chân Lam Tử, tức giận trừng mắt nhìn Đàm Khải, thanh âm lạnh như băng thoát ra từ kẽ răng, “Đàm công tử, đây cũng không phải nơi cậu muốn đến thì đến muốn đi thì đi.”
Đàm Khải thở gấp, tức giận nói, “Mày muốn gì.”
Khúc Phàm híp mắt cười, “Cậu cũng lưu lại một chân đi.” Nói xong, bung ngón tay, chân khí lập tức đánh lên đùi Đàm Khải.
“A—-“ Đàm Khải chỉ thấy đầu gối đau xót, nhất định đã gãy xương, oán hận nhìn Khúc Phàm, “Khúc Phàm, mày chờ đấy.” Để hai người đỡ mình đi ra ngoài.
Thước Nhạc đi vào thì thấy được một màn cuối cùng, cậu không biết nguyên nhân, lại nhìn tới ánh mắt oán độc của người nọ, rất khó chịu.
“Sao lại thế này?” Thước Nhạc đi tới bên cạnh mấy người, liếc mắt nhìn vẻ mặt đau đớn của Lam Tử (???), máu trên đùi chảy ròng ròng, nhanh chóng ôm lấy nó, cẩn thận kiểm tra thấy vết thương rất nặng.
Không nói thêm gì, cậu ôm Lam Tử tiến vào không gian, lấy một giọt nước từ linh tuyền, pha loãng với lượng nước hồ gấp trăm lần. Nâng phần xương đùi của Lam Tử lên, lại dùng linh khí kết nối lại gân cốt trên đùi, sau đó lại đút cho nó uống nước linh tuyền. Miệng vết thương kia nhanh chóng liền lại với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, không lâu sau đã khôi phục lại như lúc ban đầu. Có điều Lam Tử đã hoảng sợ quá độ, tinh thần vẫn còn hơi uể oải.
Giao Lam Tử cho bọn nhỏ chăm sóc, Thước Nhạc cùng Khúc Phàm ra khỏi không gian, hai người đi vào phòng ngủ của họ, Khúc Phàm kể lại đầu đuôi câu chuyện.
“Người kia chỉ sợ sẽ không bỏ qua. Hơn nữa, anh ra tay có phải nặng quá hay không?” Thước Nhạc vô cùng nghi hoặc, cảm giác có chút không hay ho. Tuy rằng trong lòng cậu cảm thấy người làm Lam Tử bị thương hẳn phải chịu trừng phạt, nhưng Khúc Phàm lại đánh gãy chân Đàm Khải thì hơi quá đáng.
Khúc Phàm lắc đầu, trong lòng cảm thấy có thứ gì đó đang nghẹn lại, cầm lấy tay Thước Nhạc, khẽ cười khổ, “Anh quả thật có hơi giận chó đánh mèo, vừa rồi trong Cục gọi điện đến báo, hai tổ viên của anh đã gặp chuyện tại Kinh Giao.” Khúc Phàm xoa xoa đầu, “Anh hơi xúc động, ừm, em mang theo bọn nhỏ về căn cứ đi.”
Trong lòng ngạc nhiên, lập tức cau mày, “Sao không tới nhìn thử xem sao?”
Hơi ngẩng đầu lên, “Phía trên chỉ nói chuyện này có chút lạ, tổ anh đều lảng tránh, anh hiện tại vẫn đang chờ tin.” Vươn tay khẽ xoa mặt Thước Nhạc, “Yên tâm, anh không sao.”
Thở dài, Thước Nhạc biết Khúc Phàm luôn rất chăm lo cho tổ viên của mình, quan hệ giữa bọn họ rất thân. Cho dù ai gặp chuyện không may, hắn đều khó chịu, “Nếu không đến Cục thử xem thế nào?”
Khúc Phàm lắc đầu, “Không cần, rất nhanh sẽ có tin thôi.” Lời Khúc Phàm còn chưa tan hết, điện thoại đã reo lên, “Alô—, Ừ—- ừ, tôi qua ngay.”
Đứng lên sửa sang lại quần áo một chút, hôn Thước Nhạc một cái, “Mang bọn nhỏ về căn cứ, hai ngày tới chưa chắc anh đã về nhà. Em cũng không cần lo lắng chuyện Đàm Khải, anh sẽ giải quyết. Tự mình cẩn thận, anh đi trước.”
Thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao, Khúc Phàm dẫn theo mấy nhóc kia đi tới quan McDonal gần tứ hợp viện. Phi Phi còn mang theo hai chú vẹt xám, con của Lam Tử cùng Kim Cương. Lúc trước bởi vì Lam Tử muốn có cục cưng, Khúc Phàm chọn từ cửa hàng của bạn hai quả trứng vẹt cho Lam Tử, sau khi được Lam Tử ấp nở ra, là hai con vẹt xám, Lam Tử cùng Kim Cương từ khi sinh ra đã ăn thức ăn trong không gian, không chỉ hình dáng cường tráng hơn so với những con vẹt khác, trí tuệ cũng rất phát triển, năng lực lý giải cũng vô cùng cao, hiện tại hoàn toàn có thể trao đổi. Bình thường Kim Cương rất ít nói, thoạt nhìn cool hơn, nhưng tính cách nó lại nóng nảy, hay bao che khuyết điểm. Vốn dĩ đầu nó thấp hơn Lam Tử một chút, dù sao thân hình Lam Tử chính là loài vẹt to lớn nhất trong loài vẹt Alisterus*, nhưng không biết Kim Cương rèn luyện trong không gian thế nào, đầu lại nhanh chóng cao lên, hiện tại Lam Tử thân dài một mét mười lăm, Kim Cương lại được một mét hai, còn dài hơn những con vẹt Alisterus nhiều màu khoảng ba mươi centimet. Lam Tử vừa được một mét mười lăm thì không phát triển nữa, nhưng năng lực ngôn ngữ của nó rất mạnh, khi nói chuyện không chút khó khăn, lại còn có thể bắt chước thanh âm của người khác, hoàn toàn có thể giả mạo người ta.
*Alisterus: một chichim trong họ Psittacidae. Có kích thước trung bình trong loài vẹt. Đặc điểm của loài vẹt này là lông có nhiều màu.
Đứa nhỏ của hai đứa nó là hai nhóc vẹt xám Châu Phi*, đầu tụi nó so với cha mình nhỏ hơn rất nhiều, nhưng thâm mình cùng năng lực ngôn ngữ của chúng nó cũng rất mạnh, so với những chú vẹt thông thường khác thì thông minh hơn nhiều, tính cách cùng vô cùng hiền hòa, khiến người trong nhà yêu thích. Đứa lớn gọi Xích Đồng, đứa nhỏ hơn gọi Yên (trong yên chi_son phấn), cả hai đều bởi vì có màu lông đỏ tươi mà được gọi như vậy.
*Vẹt xám Châu Phi: tên khoa học Psittacus erithacus, là một loàichim trong họ Psittacidae. Ta chỉ tìm thấy vẹt xám này màu xám, nhưng theo miêu tả thì lông chúng màu đỏ, rất bó tay. Hình dưới đây là minh họa, nhìn đẹp quá đi mất >.<
Bình thường Xích Đồng cùng Yên hoạt động trong không gian với Lam Tử, thỉnh thoảng ra ngoài chơi đùa với bọn trẻ, người trong nhà cũng không coi chúng là pet, còn hơn mấy nhóc vẹt Alisterus màu vàng lam không thường thấy mặt, bọn họ coi hai đứa như người nhà, bọn nhỏ càng coi chúng nó như bạn bè.
Mấy nhóc vẹt chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, bọn nhỏ cũng không thấy vẹt nhà mình có gì khác biệt, hai nhóc vẹt xám cũng không chút tự giác, Khúc Phàm cũng không nghĩ nhiều, không nghĩ rằng hai nhóc vẹt xám quá nhân tính kia bị Đàm Khải nhìn thấy. Đàm Khải là công tử nhà giàu, trong nhà quyền thế khuynh trời, bình thường đi theo đám hồ bằng cẩu hữu* chơi đùa, không lo chuyện gì. Cũng vừa khéo, hai ngày trước, kẻ thù truyền kiếp của hắn, Lí Sáng mang tới một con vẹt, vẹt kia thông minh xinh đẹp, khiến cho đám con cái nhà giàu kia không khỏi mong ước, từ đó khiến cho tâm trạng Đàm Khải vô cùng không tốt. Không nghĩ rằng, hôm nay có thể ở trên đường gặp được hai con vẹt kia, nhìn thấy dáng vẻ của chúng, so với con vẹt của Lí Sáng kia còn tốt hơn nhiều.
*hồ bằng cẩu hữu: đám bạn xấu
Đàm Khải nhanh chóng quay đầu xe đuổi theo mấy đứa nhỏ kia tới tứ hợp viện. Thấy cửa lớn của tứ hợp viện, Đàm Khải tạm dừng lại, khu này thuộc khu bảo hộ, có thể nhìn thấy rất nhiều tứ hợp viện, có điều những đồ vật bày trí đều mang theo chút hơi thở hiện đại, rất hiếm thấy cửa lớn nào mang đậm phong cách cổ kính như vậy. Bức tranh được điêu khắc trên đó cũng sắc nét như mới, Đàm Khải cũng coi như rất hiểu biết, nhìn thấy cửa nhà này như vậy cũng thu lại chút khinh khi. Trong kinh thành này có rất nhiều quý nhân, trong đám nhà giàu bọn họ cũng có, trong lòng bọn hắn rất rõ ràng người nào có thể trêu vào người nào không, toàn bộ khu này tuy rằng thuộc khu bảo hộ nhưng cũng có nhân vật tai to mặt lớn nào ở, nhưng lại có rất nhiều kẻ có tiền, nhưng mà, kẻ có tiền sao, hừ. Trong lòng Đàm Khải không kiêng nể gì.
Đi qua cửa lớn, hai chú chó màu đen ngồi canh trước cửa ở đó, hai mắt sáng ngời, đường cong lưu xướng, da lông sáng bóng, thấy người tiến vào cũng không tấn công mà chỉ sủa lên hai tiếng, giống như cảnh cáo lại giống như truyền thông, thế nhưng vô cùng thông mình, khiến cho mắt của đám người kia sáng rực.
Lâm Dũng từ trong phòng đi ra, mấy năm nay đã quen với cuộc sống trong tứ hợp viện, đã sớm coi nơi này như nhà của mình, mỗi ngày đóng mở cửa trông coi nhà, vô cùng trung thực, trước kia xuất hiện tình huống có kẻ đột nhập càng khiến chú không thể cho qua, nghe thấy tiếng chó sủa thì nhanh chóng buông việc trong tay xuống chạy ra, “Mấy ngài đến có việc gì đó?” Tứ hợp viện rất ít khi có người ngoài đến, ngoại trừ mấy người bạn của Khúc Phàm cùng Thước Nhạc thì rất hiếm khi có khách, hiển nhiên mấy người này không giống như bạn của hai người.
Đàm Khải nhìn người trước mặt mặt bộ quần áo màu lam cùng áo khoác ngoài bằng vải bông, dưới chân đi đôi giày vải màu đen, không có chút dáng vẻ của chủ nhà, “Tôi tìm chủ nhà này có việc.” Ánh mắt nhìn xung quanh cùng với vẻ mặt ngạo mạn.
Lâm Dũng nhìn ra được thái độ của Đàm Khải, nhíu màu nói, “Xin chờ chút.” Nói xong đi về phía sau, Khúc Phàm vừa về, lúc này chắc đang thay quần áo.
Nhìn thấy Lâm Dũng vào, Đàm Khải mang theo đám đàn em tiến vào trong cổng, hai chú chó canh nhà cảnh giác nhìn họ nhưng cũng không làm ra bất cứ hành động nào. Đàm Khải nhìn xung quanh xem xét, trong mắt lộ ra sự tham lam. Hắn cũng thấy nhiều tứ hợp viện lắm rồi, nhưng tứ hợp viện có thể bảo toàn được phong cách cổ xưa cùng những vật trang trí mỹ lệ như vậy thì thật hiếm thấy, huống chi trong sân này, cây cối tươi tốt, cho dù giờ đã vào đầu mùa đông cũng vẫn xanh um tươi tốt. Hôm nay đi vào nơi đầy gặp được thật nhiều chuyện ngạc nhiên nha, Đàm Khải không ngừng suy tính.
Trong đầu Đàm Khải đang nghĩ xem nên dùng cách gì để tất cả những thứ này thuộc về mình, thì nghe thấy tiếng cười của trẻ con truyền tới từ sân trong, líu ríu tựa như có sáu bảy đứa nhóc đang cùng chơi đùa với nhau. Nhưng Đàm Khải có thể nghe được trong những âm thanh này có hòa lẫn tiếng vẹt kêu, không nén nổi tò mò thông qua cửa sổ nơi hành lang gấp khúc nhìn xem, cảnh tượng hiện ra khiến hắn không nhịn được mà mở to hai mắt, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, tham lam trong mắt làm thế nào cũng không ngừng được.
Năm thằng bé đang chơi điều khiển máy bay trong sân, mà hấp dẫn hắn là hai con vẹt đang đậu trên cái giá nơi hành lang gấp khúc, mà khiến hắn ngạc nhiên cũng là con vẹt màu lam tím đang điều khiển máy bay bay lượn kia. Con vẹt màu lam tím kia có thân dài hơn một mét, lông chim màu lam rực rỡ, lông nơi bụng màu tím sáng bóng, lông đuôi thon dài thẳng tắp, điều kỳ lạ nhất chính là lông chim trên đầu con vẹt Alisterus kia trông tựa như mũ phượng của loài Cockatoo* vậy, chiếc mũ phượng có màu tím khiến cho con vẹt kia càng thêm đẹp đẽ cao quý. Hơn nữa, con vẹt này giống như trẻ em loài người, hoàn toàn có thể nói ra suy nghĩ của mình. Đàm Khải chưa từng thấy qua con vẹt nào thông minh như vậy, đem so sánh với con vẹt này, con vẹt của Lí Sáng kia quả thật là đồ thiểu năng.
*Cocktatoo: tên khoa học là Cacatuidae, là một họchim trong bộ Psittaciformes.[3] Họ Cacatuidae gồm 21 loài và là họ duy nhất trong siêu họCacatuoidea. Trên đầu loài vẹt này có 1 cái mào lớn, nhìn tựa như mũ phượng vậy.
Giống như chú vẹt trắng_Nigel trong phim Rio ấy, xem phần 2 về chuyện tình của nó với ếch tím mà đau cả bụng.
Còn đây là Nigel:
Đang cân nhắc tại sao nhà này lại có được nhiều cực phẩm vẹt như vậy, đã thẩy một con vẹt Alisterus nhiều màu tựa như phượng hoàng bay từ sân sau đến đây, không nói đến bộ lông bóng loáng của nó, không nói tới chiều dài vượt mức quy định của nó, cũng không nói đến chiếc mũ phượng cao cao tựa như vương miện kia, chỉ dựa vào khí chất khi đậu xuống thân cây của tựa như vương giả đang ngão nghễ thế gian của nó cũng đã biết con vẹt này vô giá. Đàm Khải khẽ cắn môi, híp mặt, không có cách nào che dấu vẻ tham lam. Cho dù dùng cách thức nào, hắn nhất định cũng phải có được mấy con vẹt kia trong tay.
“Chú là ai?” Điều khiển máy bay bay tới sân ngoài, Phi Phi chạy theo phía sau, mới ra khỏi cửa đã thấy đám người Đàm Khải, dừng bước lại, nghiêng đầu hỏi. Cái chú này nhìn thực đáng sợ nha.
Đàm Khải nhìn thấy thằng bé nhỏ như hạt đầu, híp mắt cười, “Ha hả, anh bạn nhỏ, chú tới tìm chủ nhà này, có thể để chú đi vào không?” Đàm Khải đang nghẹn cứng trong cổ, người vừa rồi đi một lúc, để bọn họ đứng ngoài này, lại không biết rằng chú Lâm vì thấy bọn hắn không có chút ý tốt nào nên không mời bọn họ vào phòng khách bên kia, vào lâu như vậy lại bởi vì Khúc Phàm vừa lúc phải nhận điện thoại từ đơn vị.
Phi Phi lau miệng, người này cười lên thật đáng sợ nha, cúi đầu suy nghĩ, cũng không hiểu lắm đâu nha. Ba ba nói đừng để người lạ vào nhà, nhưng mà lão ba đang ở nhà đó, cũng không nên để họ vào nha. Thằng nhỏ xoa xoa hai má, xoay người chạy luôn, “Anh Gia Gia….” Anh Gia Gia lớn nhất, hẳn biết nên làm thế nào.
Mấy đứa nhỏ đứng ở nơi cổng nhìn đám người Đàm Khải, Kỳ Kỳ cúi đầu chào Đàm Khải, “Chú tới phòng chờ đi, lát cha cháu sẽ tới.” Vươn tay chỉ dẫn bọn họ tới phòng chờ. Gia Gia Tiếu Tiếu Phi Phi tiểu Hổ đều nghiêm chỉnh đứng sau lưng Kỳ Kỳ, cho dù Gia Gia lớn tuổi hơn Kỳ Kỳ, nhưng nơi này dù sao cũng không phải nhà nó, cho nên nhiệm vụ tiếp khách do Kỳ Kỳ làm.
Đàm Khải nhìn mấy đứa nhỏ, cười nói, “Không cần đâu anh bạn nhỏ, chú ở đây chờ một lát là được, chú thấy trong sân nhà các cháu có mấy con vẹt, chú chưa từng thấy qua vẹt nào đẹp như vậy đâu, có thể để chú xem được không?”
Kỳ Kỳ nhìn Đàm Khải, mày bên trái hơi nhíu lại, vừa định mở miệng thì nghe thấy tiếng bước chân trong sân, khẽ gật đầu mang vẻ mặt khờ dại nói, “Chú nói tới Kim Cương sao?”
Đàm Khải vừa định gật đầu, liền thấy thằng bé trước mặt quay đầu qua nơi khác, “Ba Ba, ở đây có mấy chú tìm ba nè.” Nhìn thấy người lớn bước tới, Kỳ Kỳ kéo Phi Phi cùng Gia Gia Tiếu Tiếu rời đi, hơn nữa cũng dẫn mấy chú vẹt đi theo.
“Đàm Khải?” Khúc Phàm khẽ cúi mắt, đại thiếu gia này tới làm gì.
“Ừm, Khúc Phàm? Đây là nhà anh?” Đàm Khải cũng vô cùng ngạc nhiên, quả nhiên oan gia ngõ hẹp mà.
Khúc Phàm trước kia lúc còn làm hình cảnh cũng đã gặp Đàm Khải, Khúc Phàm đột ngột kiểm tra quán bar, vừa văn bắt gặp Đàm Khải cùng đám hồ bằng cẩu hữu của hắn chơi gái, lần đó tuy rằng Đàm Khải không bị sao, nhưng Khúc Phàm cũng không hề nể mặt hắn; rốt cuộc hắn bị bắt ngồi trong đồn cảnh sát hai ngày, sau khi nộp tiền phạt mới thả hắn ra. Lúc ấy Đàm Khải giận đến mức muốn chỉnh Khúc Phàm, tiếc rằng Khúc Phàm đã được điều đến thị cục nên mới không làm gì được.
Khúc Phàm giả cười, “Đàm công tử, không biết rồng đến nhà tôm có việc gì.” Ánh mắt liếc nhìn vài người phía sau Đàm Khải.
Đàm Khải cười dối trá, “Ha hả, không nghĩ rằng sẽ gặp anh ở nơi đây, sao không mời tôi vào đi?”
Khúc Phàm khẽ híp mắt, “Mời…”
Đàm Khải theo Khúc Phàm vào sân, mấy đứa nhỏ đã không thấy đâu, theo đó mấy chú vẹt cũng mang đi. Đàm Khải nhìn chung quanh, một vài ý niệm trong đầu càng thêm mãnh liệt, hơn nữa— Đàm Khải nhìn Khúc Phàm bên cạnh, cười càng thêm vui sướng.
Khúc Phàm mang theo đám người tới Tây Sương phòng, ngồi vào chỗ của mình, thím Ngô đã bưng trà lên.
Đàm Khải uống ngụm trà, ngạc nhiên nhìn nhìn, “Đây là trà Long Tỉnh?” Đàm thiếu gia thứ khác không nói, sống phóng túng lại tựa như vợ cả.
Khẽ gật đầu, “Là trà xuân Long Tỉnh?” Chẳng qua là trà xuân Long Tỉnh trồng trong không gian, “Không biết Đàm thiếu tới có việc gì?”
Đàm Khải buông chén trà, “Ha hả, hôm nay tôi tới là muốn bàn chuyện làm ăn với Khúc Phàm.”
“À.”
“Hôm nay, tôi thấy trong nhà anh có mấy con vẹt Alisterus, không biết có thể bỏ được thứ mình thích hay không? Tôi đồng ý ra giá hai mươi vạn tệ mua lại.”
Khúc Phàm híp mắt, trong ánh mắt xuất hiện tinh quang, tốc độ nhanh đến mức không ai phát hiện, “Đàm thiếu, việc này chỉ sợ khiến cậu phải thất vọng, mấy chú vẹt này đã được nhà tôi nuôi nhiều năm, chẳng những bọn nhỏ mà ngay cả tôi cũng rất yêu quý chúng.”
“Năm mươi vạn.”
Đàm Khải sau đó nhích lại gần, “Khúc Phàm, cho tôi chút mặt mũi đi, tôi chỉ muốn hai con vẹt Alisterus kia. Năm mươi vạn, giá này đã cao rồi.”
Khúc Phàm lắc đầu.
Đàm Khải hít sâu một hơi, nở nụ cười, “Được được—“ đứng lên với vẻ mặt tối tăm. Một cơn giân trào dâng trong lòng, thù mới hận cũ đều trào lên.
“Vậy, chào.” Chắp tay xoay người ra ngoài.
Mới vừa ra khỏi Tây Sương phòng đã thấy con vẹt màu lam tím kia bay qua, đang dùng mỏ điều khiển máy bay, hai thằng nhóc vừa rồi nói chuyện với hắn cũng cười hì hì chạy từ Đông Sương tới. Lúc này Đàm Khải đã không cần biết vẹt kia đẹp thế nào, hiện tại hắn chỉ muốn phá hủy, đưa một ánh mắt về phía người hầu, người nọ dùng tốc độ cực nhanh tiến lên hai bước đã chặn đường của Lam Tử, vươn tay muốn bắt xuống, “Ca…” Lam Tử hoảng sợ phát ra tiếng kêu, nhưng bởi trong mỏ còn vướng đồ điều khiển máy bay nên phản ứng hơi chậm, một chân bị nắm lấy, răng rắc— đau đớn ập đến, “Cứu mạng a—“ Lam Tử há mỏ kêu lên.
Kỳ Kỳ cùng Phi Phi vừa lúc nhìn thấy cảnh này, mấy đứa nhỏ vốn đang chơi ở Đông Sương. Trưa nay Khúc Bình đến đây, không hề thấy bọn nhỏ rời cái máy bay kia bao giờ, chẳng những bọn nhỏ mê, mà ngay cả Lam Tử cũng vô cùng thích, vừa chơi được một lúc, đã nghiện luôn, tự điều khiển máy bay bay trong sân. Kỳ Kỳ cùng Phi Phi chạy đằng trước vừa lúc thấy Lam Tử bị thương, bọn nhỏ đối xử với đám động vật trong nhà tựa như với bạn bè, nhìn thấy Lam Tử bị thường thì hoảng luôn. Kỳ Kỳ nhanh chóng chạy tới gần người nọ tay đấm chân đá, Kỳ Kỳ theo Khúc Phàm học một chút quyền cước, tố chất thân thể cũng tốt, vài quyền đã khiến gã đàn ông kia không thể không buông tay, tuy nhiên tay nắm Lam Tử cũng vung lên. Phi Phi bên kia cũng bắt đầu hành động, thẳng nhỏ lấy từ không gian ra một tấm bùa Linh Thủy ném tới, bảy tám quả cầu thủy liền đập lên đám người kia.
“Lên—“ Đàm Khải tức giận ra lệnh cho đám người lên hết, nhưng không đợi làm gì, liền thấy xuất hiện một dải ánh hồng, a— a— hai người ôm tay kêu to, móng vuốt nhiều màu cào xuống hai miêng thịt.
Chỉ trong khoảng khắc mà thôi, Khúc Phàm cũng chưa đi ra đã nghe thấy tiếng Lam Tử hét lên, đến cửa nhìn ra, thấy tình cảnh trong sân, lửa giận bốc lên, hơi thở trên người vừa thay đổi, mấy người còn đang đấm đánh đã cảm thấy một lực hút, thân thể không thể khống chế bị kéo về Tây Sương, “Khinh người quá đáng—“ Nguyên khí tỏa ra, mấy người lập tức bị đánh văng về sau, một người trong đó còn đập vào làm vỡ bồn nước trong sân.
Đàm Khải cũng bị đánh ngã trên đất, trong lòng có chút sợ, đứng lên, “Chúng ta đi—“
Khúc Phàm dùng chân khí kéo đám nhỏ đến bên người, nhận lấy Lam Tử trên tay Kỳ Kỳ, vừa nhìn, cơn tức không thể chìm xuống. Một chân của Lam Tử thế mà bị bẻ gẫy, máu chảy đầm đìa chỉ còn dính lại với nhau bởi một chút da thịt. Vươn tay che lại những mạch máu trên chân Lam Tử, tức giận trừng mắt nhìn Đàm Khải, thanh âm lạnh như băng thoát ra từ kẽ răng, “Đàm công tử, đây cũng không phải nơi cậu muốn đến thì đến muốn đi thì đi.”
Đàm Khải thở gấp, tức giận nói, “Mày muốn gì.”
Khúc Phàm híp mắt cười, “Cậu cũng lưu lại một chân đi.” Nói xong, bung ngón tay, chân khí lập tức đánh lên đùi Đàm Khải.
“A—-“ Đàm Khải chỉ thấy đầu gối đau xót, nhất định đã gãy xương, oán hận nhìn Khúc Phàm, “Khúc Phàm, mày chờ đấy.” Để hai người đỡ mình đi ra ngoài.
Thước Nhạc đi vào thì thấy được một màn cuối cùng, cậu không biết nguyên nhân, lại nhìn tới ánh mắt oán độc của người nọ, rất khó chịu.
“Sao lại thế này?” Thước Nhạc đi tới bên cạnh mấy người, liếc mắt nhìn vẻ mặt đau đớn của Lam Tử (???), máu trên đùi chảy ròng ròng, nhanh chóng ôm lấy nó, cẩn thận kiểm tra thấy vết thương rất nặng.
Không nói thêm gì, cậu ôm Lam Tử tiến vào không gian, lấy một giọt nước từ linh tuyền, pha loãng với lượng nước hồ gấp trăm lần. Nâng phần xương đùi của Lam Tử lên, lại dùng linh khí kết nối lại gân cốt trên đùi, sau đó lại đút cho nó uống nước linh tuyền. Miệng vết thương kia nhanh chóng liền lại với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, không lâu sau đã khôi phục lại như lúc ban đầu. Có điều Lam Tử đã hoảng sợ quá độ, tinh thần vẫn còn hơi uể oải.
Giao Lam Tử cho bọn nhỏ chăm sóc, Thước Nhạc cùng Khúc Phàm ra khỏi không gian, hai người đi vào phòng ngủ của họ, Khúc Phàm kể lại đầu đuôi câu chuyện.
“Người kia chỉ sợ sẽ không bỏ qua. Hơn nữa, anh ra tay có phải nặng quá hay không?” Thước Nhạc vô cùng nghi hoặc, cảm giác có chút không hay ho. Tuy rằng trong lòng cậu cảm thấy người làm Lam Tử bị thương hẳn phải chịu trừng phạt, nhưng Khúc Phàm lại đánh gãy chân Đàm Khải thì hơi quá đáng.
Khúc Phàm lắc đầu, trong lòng cảm thấy có thứ gì đó đang nghẹn lại, cầm lấy tay Thước Nhạc, khẽ cười khổ, “Anh quả thật có hơi giận chó đánh mèo, vừa rồi trong Cục gọi điện đến báo, hai tổ viên của anh đã gặp chuyện tại Kinh Giao.” Khúc Phàm xoa xoa đầu, “Anh hơi xúc động, ừm, em mang theo bọn nhỏ về căn cứ đi.”
Trong lòng ngạc nhiên, lập tức cau mày, “Sao không tới nhìn thử xem sao?”
Hơi ngẩng đầu lên, “Phía trên chỉ nói chuyện này có chút lạ, tổ anh đều lảng tránh, anh hiện tại vẫn đang chờ tin.” Vươn tay khẽ xoa mặt Thước Nhạc, “Yên tâm, anh không sao.”
Thở dài, Thước Nhạc biết Khúc Phàm luôn rất chăm lo cho tổ viên của mình, quan hệ giữa bọn họ rất thân. Cho dù ai gặp chuyện không may, hắn đều khó chịu, “Nếu không đến Cục thử xem thế nào?”
Khúc Phàm lắc đầu, “Không cần, rất nhanh sẽ có tin thôi.” Lời Khúc Phàm còn chưa tan hết, điện thoại đã reo lên, “Alô—, Ừ—- ừ, tôi qua ngay.”
Đứng lên sửa sang lại quần áo một chút, hôn Thước Nhạc một cái, “Mang bọn nhỏ về căn cứ, hai ngày tới chưa chắc anh đã về nhà. Em cũng không cần lo lắng chuyện Đàm Khải, anh sẽ giải quyết. Tự mình cẩn thận, anh đi trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất