Thân Phận Số 019

Chương 92: Nói dối Hay Nói thật

Trước Sau
Tác giả: Tây Tây Đặc

"Sát" "Sát"

Cát mịn bị đào lên, đẩy sang một bên, sau đó lại là một xẻng đào xuống.

Tiếng vang kia hòa cùng bóng tối, rõ ràng và đáng sợ.

Hai chân Trần Ngưỡng có chút cứng ngắc, anh gập chân lên từng chút một, mu bàn chân căng ra một độ cong cảnh giác, trong lều chỉ có tiếng hít thở anh kiệt lực thả chậm lại.

Tất cả mọi người biết ban đêm không thể rời khỏi lều, như vậy thứ ở bên ngoài chỉ có thể là......

"Sàn sạt"

Một trận âm thành rất nhỏ truyền vào màng nhĩ của Trần Ngưỡng, hai tay đang đặt trên bụng của anh mạnh mẽ siết chặt.

Là tiếng bước chân!

Đó là tiếng giày giẫm lên cát lúc sâu và nông.

Có người đang đi dạo trên bãi biển.

Đầu ngón tay bị Trần Ngưỡng siết chặt truyền đến cảm giác đau nhói, anh mím chặt khóe miệng không còn huyết sắc, anh vốn tưởng rằng là quỷ hồn ở bên ngoài đào cát.

Bây giờ có tiếng đi lại, anh nghe được rất rõ, không có sai.

Đó chính là nói, ai đó đã bị dẫn ra khỏi lều.

Trần Ngưỡng dùng đầu ngón tay cọ cái bụng lạnh lẽo của mình qua lớp quần áo, nhiệm vụ nhắc nhở là sau khi mặt trời lặn bọn họ phải quay về lều ngủ, ở yên trong đó cho đến khi mặt trời mọc mới được đi ra.

Vậy có nghĩa là quỷ không thể vào lều gϊếŧ bọn họ trong khoảng thời gian này.

Ban ngày lều trại rất hung hiểm, đi vào sẽ bị quỷ gϊếŧ chết, mà ban đêm lều trại lại là nơi an toàn nhất, cũng là nơi duy nhất.

Trần Ngưỡng dự đoán được quỷ sẽ nghĩ cách hại người, đây cũng là nguyên nhân anh cảm thấy đêm nay sẽ rất gian nan.

Nhưng từ khi vào trong lều đến bây giờ, ngoại trừ nghe thấy tiếng đào cát và tiếng bước chân, anh không phát hiện ra điểm bất thường nào khác, quỷ rốt cuộc dẫn người đi ra ngoài bằng cách nào, nó đã làm gì?

Trần Ngưỡng khẽ nhúc nhích thân thể đầy mồ hôi, lưng vừa ướt vừa ngứa, càng muốn mặc kệ, càng cảm thấy mãnh liệt, do tay đau, không thể thò tay vào gãi, nhịn đến khó chịu.

Ngay khi Trần Ngưỡng không nhịn nổi nữa, muốn ở trong lều cọ cọ phía sau lưng, thì tiếng đào cát "Sát sát" ở bên ngoài ngừng lại.

Cùng lúc đó, tiếng gió bên ngoài biến mất, tiếng sóng biển cũng vậy.

Toàn bộ bãi tắm giống như một vật chết, một cái xác.

Trái tim trong lồng ngực Trần Ngưỡng như ngừng đập, anh nằm bất động, hàng mi nhắm chặt vào nhau run động không ngừng.

Lúc này trí tưởng tượng của anh phong phú đến mức khiến anh muốn mắng một câu thô tục.

Trần Ngưỡng cảm giác được có người đi tới trước lều của mình, cổ duỗi vào, mặt bê bết máu.

Anh cũng cảm thấy có một người đang nằm ngay bên cạnh mình.

Cảm giác ẩm ướt thối rữa dường như thực sự dính vào da anh.

Ảo giác đều xuất hiện.

Anh nghe thấy một giọng nói thở dài yếu ớt bên tai: "Khó thở quá, không thở được."

Cái đệt.

Tôi cũng thấy khó thở đây này.

Sắc mặt Trần Ngưỡng tái nhợt, thống khổ xoay người một cách máy móc, quay lưng về phía cửa lều, hai tay duỗi ra trong bóng tối sâu thẳm.

Không đụng phải bất cứ thứ gì.

Trần Ngưỡng gian nan thở ra một hơi thật mạnh, giây tiếp theo anh cảm thấy sống lưng ớn lạnh, khẽ điều chỉnh lại tư thế ngủ, biến trở lại tư thế nằm thẳng như trước.

Cứ như vậy đi, so với nằm nghiêng đỡ hơn nhiều.

Mấy cái lều khác không truyền ra động tĩnh gì, không biết tình huống của bọn họ hiện tại thế nào, có nghe thấy âm thanh lúc nảy hay không.

Còn Triều Giản thì sao? Trong túi cậu ấy chứa nhiều mảnh ghép hình như thế, lỡ như ......

Nghĩ như vậy, hơi thở bị Trần Ngưỡng kiệt lực thả chậm bắt đầu hỗn loạn lên, chẳng lẽ người bị dẫn ra khỏi lều là Triều Giản?

Có lẽ không phải, không phải cậu ấy, Trần Ngưỡng nhíu mày thật chặt, trên cổ nổi gân xanh nổi lên.

"Sát"

Âm thanh quen thuộc nhân lúc anh không hề phòng bị vang lên một lần nữa, phá vỡ sự im lặng chết chóc trong bãi tắm tĩnh mịch.

Lại bắt đầu, người ở bên ngoài đang tiếp tục đào cát.

Trần Ngưỡng lấy tay che mí mắt đang co giật không ngừng, lặng lẽ mở mắt.

Vừa rồi là tạm nghỉ giữa chừng?

Hay là nói, người bên ngoài đã đào được cái gì đó ở trong cát, nhưng lấy không ra nên mới tiếp tục đào?

Trần Ngưỡng đếm tiếng đào cát để làm dịu đi nỗi sợ hãi của bản thân, anh nhớ rõ lời Triều Giản nói, chỉ có thể ở trước lúc mặt trời mọc, thời gian sắp tỉnh ngủ mới có thể nói chuyện.

Đó là khi có ánh sáng lờ mờ ở bên ngoài chính là lúc.

Trần Ngưỡng chậm rãi mở mí mắt dưới cánh tay ra, nửa con mắt nhìn ra ngoài lều.

Không có ánh sáng.

Trần Ngưỡng lập tức cọ mí mắt lại dưới cánh tay, mở to mắt tiếp tục đếm tiếng đào cát.

Khi đếm đến bảy mươi, người bên ngoài vẫn còn đào tiếp.

Rốt cuộc là đang đào cái gì......

Lúc Trần Ngưỡng đếm tới lần thứ một trăm, toàn thân đã hoàn toàn ướt đẫm, lấy cánh tay đang che mắt xuống.

Đôi mắt đang mở to quên nhắm lại, một chút ánh sáng lọt vào con ngươi.



Trần Ngưỡng bất ngờ không kịp đề phòng, sửng sốt một hồi mới nhúc nhích mí mắt cứng đờ, giờ có phải là lúc trước khi mặt trời mọc không?

Anh có nên thử nói chuyện không?

Cổ họng Trần Ngưỡng có chút ngứa, anh kịp thời nuốt xuống tiếng ho khan, sau đó cổ họng lại càng ngứa, máu từ toàn thân đổ dồn hết lên mặt.

"Đợi!"

Tiếng hô của thiếu niên đột nhiên vang lên.

Tiếng hô khàn khàn nhưng lại không thể xem nhẹ, chỉ có một chữ, nhưng lại bao bọc lực lượng trấn an tuyệt đối.

Trong mắt Trần Ngưỡng hiện lên nét vui vẻ khôn xiết, Triều Giản không ở bên ngoài, cậu ấy là nói cho anh nghe, hiện tại còn không thể đi ra ngoài, nhưng đã có thể nói chuyện. Vì thế Trần Ngưỡng không ép tiếng ho xuống nữa: "Khụ! Khụ khụ! Khụ...... Khụ khụ khụ khụ......"

Âm thanh đào cát xen lẫn với tiếng ho của Trần Ngưỡng, một nửa âm trầm, một nửa chứa đầy nhân khí.

Không còn âm thanh nào khác.

Trần Ngưỡng ho một hồi, đỏ mặt tía tai dồn dập thở dốc, ngoài lều còn có tia sáng le lói, nhưng anh không dám mở cửa lều, sợ nhìn thấy một khuôn mặt bê bết máu.

Người trong lều tạm thời ra không được, người ngoài lều vẫn đang tiếp tục đào cát.

Không rõ đó là ai.

Trần Ngưỡng bỗng nghĩ ra một kế, anh hỏi nhϊếp ảnh gia có ở đây không.

Giọng của nhϊếp ảnh gia vang lên: "Tôi vẫn ở trong lều."

Sắc mặt của Trần Ngưỡng đại biến, bởi vì giọng nói của đối phương phát ra từ phía bên phải anh.

Nhưng lều của anh là cái thứ nhất, bên phải trống không, lều của nhϊếp ảnh gia rõ ràng nằm ở bên trái lều của anh, làm sao lại......

Trần Ngưỡng căng chặt vai lưng hỏi: "Ai ở bên trái tôi?"

"Là tôi."

Một giọng nói trong sáng lại vô thố từ trong lều trại truyền đến.

Là tiểu đạo trưởng Thanh Phong.

Huyệt thái dương của Trần Ngưỡng kịch liệt nhảy lên, anh nhớ rõ lều của Thanh Phong dựa gần lều cậu trai chết hồi ban ngày, là cái thứ hai đếm ngược.

Có thể coi là một đầu một đuôi.

Thế mà bây giờ lều của bọn họ lại nằm cạnh nhau.

Vị trí của các lều đều đã thay đổi!

Những người khác cũng lục tục nhận ra điểm này, không ai biết lều của chính mình ở hàng số mấy.

Hiện tượng khó hiểu này có thể đợi sau khi mặt trời mọc rồi lại nói, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là xác định xem ai không ở trong lều.

Có lẽ còn có thể gọi người trở về lều.

Trần Ngưỡng nói: "Thanh Phong, cậu tiếp tục hỏi."

Thanh Phong mặc một thân đạo bào lại không phải đạo sĩ, tất nhiên sẽ không biết bắt quỷ đại pháp, hắn có chút sợ, từ khi tiến vào lều đến giờ thần kinh vẫn luôn căng thẳng, chưa từng thả lỏng một giây nào, đi ngủ thì càng miễn bàn.

Thanh Phong lại sợ lại buồn ngủ, tự nhéo đùi mình một cái thật mạnh: "Bên cạnh tôi là vị tiên sinh nào thế?"

Không có tiếng trả lời.

Trần Ngưỡng như có cảm ứng lớn tiếng kêu: "Triều Giản, có phải là cậu không, nghe được thì trả lời tôi một tiếng."

Lần này một giọng nói cực kỳ không kiên nhẫn vang lên: "Trả lời cái gì? Tôi đã lên tiếng rồi."

Gương mặt trắng bệch của Trần Ngưỡng co rút, Triều Giản cùng anh vẫn cách nhau một cái lều trại, cho nên lúc trước anh không nghe ra sự khác thường.

Sau đó, từng giọng nói nối tiếp nhau bay ra lều trại, mọi người sử dụng phương pháp này để xác định ai ở cạnh mình và ai không ở trong lều.

Thực nhanh, người đó đã trồi lên mặt nước.

Là Phùng Sơ!

Cậu ta không có ở trong lều.

Cậu ta bị quỷ dẫn đi ra ngoài, đang ở đào cát, còn đào rất lâu.

"Ngọa tào, sao sẽ là Phùng Sơ!"

Triệu Nguyên mắng khi vị trí lều trại được đổi thành bên cạnh Phùng Sơ.

Trương Kính Dương bên kia Triệu Nguyên mắng còn to hơn so với cậu chàng: "Mẹ nó mày có ý gì hả, mày cảm thấy không nên là nó thì là ai, chẳng lẽ là một người khác trong đám chúng ta nên đi ra ngoài à?"

"Tôi không có nói như vậy." Triệu Nguyên ở trong lều trại kéo tóc, "Hiện tại không phải là lúc cãi nhau."

"Chúng ta thử xem có thể gọi cậu ta trở về lều hay không."

Chung Danh nôn nóng la to: "Trở về lều đi Phùng Sơ! Phùng Sơ! Mau trở về lều ---"

"Phùng Sơ!"

Chung Danh nức nở: "Đừng có ở bên ngoài a, không được làm như vậy, Phùng Sơ, cậu mau tỉnh táo lại đi!"

Thanh Phong, một trong tiểu đội ba người cũng hét lên: "Phùng Sơ, mau trở về lều trại!"

Hai người bọn họ cậu kêu một tiếng, tôi kêu một tiếng.

Sau đó những người khác cũng bất đầu kêu Phùng Sơ, muốn kêu tỉnh hắn, kêu hắn trở về trong lều.

Nhưng cho dù bọn họ kêu bao nhiêu lâu, thì cũng không có tiếng đáp lại.

Tiếng đào cát vẫn tiếp tục không ngừng.

Âm thanh đó xen lẫn với tiếng khóc của Chung Danh, hắn kêu khàn cả giọng cũng vô dụng.

Sự tuyệt vọng đẫm máu đang lan rộng ra.



Phùng Sơ không về được.

Ánh sáng bên ngoài lều trại không biết từ khi nào mạnh hơn một chút, Trần Ngưỡng không có điện thoại di động, không biết đã mấy giờ, bị lớp vải lều ngăn cách nên không phân biệt được có phải là mặt trời mọc rồi hay không.

Bên trái truyền đến sột soạt, có người đi lại đây.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần Trần Ngưỡng, cuối cùng dừng lại trước cửa lều của anh.

Là Phùng Sơ!

Cậu ta muốn làm gì?

Đôi mắt Trần Ngưỡng sung huyết, chỉ cần anh ở trong lều không đi ra ngoài, đối phương cũng không vào được.

Một giây, hai giây, ba giây......

Ngoài lều trại vẫn không có động tĩnh gì.

Tim Trần Ngưỡng đập thình thịch, anh đột nhiên kéo cửa lều trại ra.

Thiếu niên đứng ngược sáng, từ trên cao nhìn xuống anh.

Trần Ngưỡng không biết như thế nào lại có chút chột dạ, anh đoạt quyền mở miệng trước đối phương, có chút ý vị cưỡng từ đoạt lí: "Cậu muốn khảo nghiệm sự ăn ý của của ta .... cũng không thể là lúc này được, người dọa người có thể hù chết người biết không."

Triều Giản cười lạnh: "Ngay cả tiếng đi đường của tôi cũng không nghe ra được."

Thiếu niên cứ như vậy không cho mặt mũi, một hai phải so đo, động tác từ trong lều trại đi ra của Trần Ngưỡng nhẹ nhàng dừng lại, anh nhìn trái nhìn phải rồi khụ một tiếng.

Người chống nạng đi đường trước tiên phải nhấc nạng lên, sau đó mới thả một chân xuống, điểm này tất nhiên là cùng người bình thường đi đường không giống nhau.

Trần Ngưỡng căng chặt cả đêm, nhất thời không nghe ra tới.

Có Triều Giản dẫn đầu, những người khác cũng lục tục đi theo phía sau hắn ra khỏi lều trại.

Cả đám người ai nấy cũng tiều tụy thấy rõ.

"Ca!" Triệu Nguyên dùng hai cái chân dài chạy vội tới, hiện tại cậu chàng càng ngày càng ỷ lại Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng gật đầu đáp một tiếng, chợt liếc thấy thứ gì đó, biểu tình trên mặt đông cứng.

Một bóng người xuất hiện ở giữa lều của Văn Thanh và Triệu Nguyên, mặt mày điềm đạm nho nhã, áo sơ mi trắng bẩn thỉu, hai lòng bàn tay bị trầy xước buông thõng bên hông, trên đầu gối có chút vết máu.

Tiếng ồn nhỏ trước lều lập tức biến mất.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào người đó.

Phùng Sơ xắn tay áo lên, kỳ quái nói: "Làm sao vậy? Sao các người lại nhìn tôi như thế?"

Hắn vừa nói vừa đi về phía mọi người, Hà Tường Duệ nhát gan muốn lui lại không dám tách ra khỏi đội ngũ, thân thể cường tráng run rẩy không ngừng.

"Mọi người sao lại ......" Phùng Sơ nhìn ra mọi người không thích hợp, hắn ngừng lại ở cách đó không xa, thả hai cánh tay áo cuộn được một nửa xuống.

Trần Ngưỡng dùng sắc mặt như thường hỏi: "Cậu vẫn luôn ở trong lều trại?"

Phùng Sơ nói: "Đúng vậy."

Tiếng hít khí nổi lên bốn phía.

Trần Ngưỡng lại hỏi Phùng Sơ: "Chưa từng ra khỏi lều?"

"Tôi ra ngoài làm gì?" Phùng Sơ nghi hoặc nói, "Ban đêm không thể ra khỏi lều, đây là cấm kỵ, tôi biết thì làm sao còn có thể làm như vậy."

Hà Tường Duệ trong cơn sợ hãi nhưng vẫn thất thanh gầm lên: "Vậy tại sao khi chúng tôi kêu cậu, cậu lại không lên tiếng trả lời?"

"Mọi người kêu tôi?" Phùng Sơ sờ sờ ngọn tóc sau đầu, "Tôi ngủ như chết ấy, không nghe thấy."

Không ai nói chuyện.

Ngủ say như chết nên nghe không thấy? Lúc ấy bọn họ kêu bao nhiêu lần?

Đặc biệt là Chung Danh, kêu nhiều như thế......

Trần Ngưỡng đột nhiên hỏi: "Chung Danh đâu?"

"Chung Dành chưa đi ra?" Anh theo sát hỏi một tiếng, ánh mắt xuyên qua đoàn người nhìn lều trại.

Lúc này mọi người mới nhớ tới không thấy Chung Dành đâu.

Hà Tường Duệ nhớ rõ lúc báo vị trí, lều của Chung Danh ở bên trái chính mình, anh ta bước nhanh đến lều trại của đối phương hô vài tiếng.

"Chung Danh? Chung Danh!"

Hà Tường Duệ thấy ngờ ngợ: "Không, không có tiếng động."

Triệu Nguyên đạp vào lều trại của Chung Danh hai cái, bên trong vẫn như cũ không có chút phản ứng.

Không, không có ở trong lều.

Chung Danh không có ở trong lều.

Đây là một tín hiệu khiến da đầu tê dại, mọi người như ý thức được điều gì đó, hơi thở của từng người đều bị kéo căng ra.

"Đào cát......"

Trần Ngưỡng xoa xoa đôi nạng của Triều Giản, đột nhiên anh nghĩ đến điều gì đó, anh cao giọng hô lên: "Tiếng đào cát là từ phía sau truyền tới!"

Dứt lời anh lập tức kéo Triều Giản vòng qua lều trại, vừa đi vừa hô: "Mau đi tìm, nhất định có nơi nào đó bị đào bới."

Những người khác đang ngây ra sôi nổi hành động.

Không lâu sau, bọn họ tụ tập ở một nơi phía sau lều trại.

Trước mặt bọn họ là một hố cát lớn, thủy triều lên, bên trong có một xác chết.

Nằm sấp, đầu cúi xuống, lưng cong, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, liều mạng chui xuống hố.

Áo Hoodie có mũ, quần giãn dị, tóc xoăn nhẹ.

Là Chung Danh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau