Chương 43
Đám Diệp Lai ở ngoài cửa phòng Trình Cẩm, gõ cửa nhưng không có ai mở cửa.
Tăng Trúc nói, “Chắc còn đang ngủ.” Bọn họ một đêm không ngủ, lúc này còn phải đứng ngoài cửa chờ hai người Trình Cẩm thức dậy, trong lòng hắn hơi không thoải mái.
Diệp Lai nói, “Có thể là ra ngoài, lão đại sẽ không có không nghe được tiếng gõ cửa.” Bộ Hoan trực tiếp mở cửa ra, Diệp Lai kinh hãi nói, “Anh làm gì thế!”
Bộ Hoan cười nói, “Là em nói họ ra ngoài mà, vậy chúng ta vào trong chờ không phải cũng giống nhau à.”
Du Đạc xem giờ, mới 7 giờ rưỡi, “Sớm quá, nói là 8 giờ nhỉ, hay là chúng ta ở ngoài phòng đợi đến 8 giờ rồi vào phòng đợi tiếp?”
“… Mấy người thật phiền phức.” Tăng Trúc lần đầu phát hiện đám người này thế mà cũng có lúc định tuân thủ quy củ.
Hoàng Bân cười nói, “Không phải cả tầng này đều dành cho chúng ta dùng sao, chúng ta ngồi trong phòng đối diện chờ một lúc là được mà.”
“Vào hết đi.” Là tiếng của Trình Cẩm. Anh và Dương Tư Mịch trở về, vừa lên lầu liền thấy cửa phòng mình mở toang, còn những người này đang đứng ngoài cửa, “Mấy người mở cửa?”
Diệp Lai nói, “Đúng ạ, bọn em gõ cửa, không thấy anh mở cửa nên tự mở xem sao.”
Trình Cẩm nói, “Làm rất đúng, tình huống như thế này nên mở cửa nhìn thử.”
Bộ Hoan nháy mắt với Diệp Lai.
Mọi người đi vào phòng, Trình Cẩm tiện tay thả ảnh chụp mình cầm về lên bàn, Du Đạc tưởng liên quan đến vụ án nên cầm lên xem, xem hai tấm mới phản ứng kịp… Ngẩng đầu, Trình Cẩm đang im lặng nhìn cậu, cậu vội vã cứng đờ trả ảnh cho Trình Cẩm, Trình Cẩm nhận lấy rồi đi xa để lên tủ đầu giường.
Diệp Lai liếc nhìn theo, thấy Trình Cẩm đi lại thì vội nói, “Tiểu An và Hàn Bân vẫn ở cùng Đinh Mạt Nhi.” Cô nói rồi nhìn Du Đạc, ra hiệu cho cậu lên tiếng.
Du Đạc nói, “Lão đại, họ bảo em về trước để xem bên anh có sắp xếp gì không.”
Trình Cẩm nói, “Đầu tiên nói xem mọi người tra được gì đã.”
Trong phòng không đủ ghế nên Bộ Hoan ngồi lên một bên bàn, “Bên này chỉ có một club tập trung kẻ yêu thích SM, nhân viên ở đó kiên quyết phủ nhận những người bị hại từng đến đó, với lại họ nói mình là người chuyên nghiệp, chưa bao giờ để xảy ra sự cố, những nhân viên làm công việc đó vẫn đang bị điều tra, không biết có tra ra gì không. Mặt khác, có một việc khá thú vị, cô tiểu thư Đinh Mạt Nhi vì tò mò nên có ghé qua chơi, nhưng bị tình cảnh máu tanh dọa sợ nên không thấy quay lại.”
Đinh Mạt Nhi… Trình Cẩm híp mắt, “Rất tốt.”
Diệp Lai nói, “Đinh Tây Cừ từng tiếp xúc với một số người bị hại, hình như hắn có cùng đam mê với tên Tần Thịnh chúng ta bắt được hồi trước – thích thiếu nữ vị thành niên, nhưng kiểu Đinh Tây Cừ thích thì lớn tuổi hơn chút. Những điều này là đêm qua Hoàng Bân, Tăng Trúc và em cùng tra được.
Bọn họ không lấy được tin gì từ nhân viên quán bar liền nghĩ có thể một vài khách quen có lẽ sẽ biết ít chuyện, sau đó họ đành đi bán sắc… Hoàng Bân và Tăng Trúc bây giờ nhớ lại chuyện đêm qua vẫn xanh cả mặt, đồng thời rất bội phục một cô gái như Diệp Lai thế mà còn dũng mãnh hơn cả mình.
Trình Cẩm mỉm cười, “Các em làm tốt lắm.” Đinh Tây Cừ liên quan đến vụ án như thế sao, không, nói không chừng không chỉ vậy… Trình Cẩm im lặng cười lạnh.
Diệp Lai và Bộ Hoan nhìn thấy vẻ mặt “ác nghiệt” của Trình Cẩm, hai người liếc nhau rồi cùng nhìn Du Đạc.
“…” Du Đạc nhắm mắt nói, “Lão đại?”
Trình Cẩm biến về bình thường, mỉm cười nói, “Cậu nói đi.”
Du Đạc nói, “Đêm qua Đinh Mạt Nhi ầm ĩ ghê lắm, sau còn uống rượu, cô nhỏ cũng hơi say, liên tục gọi điện thoại tìm bố nhưng không ai nghe, cô nhỏ cầm điện thoại nói một mình như thể đang trò chuyện với Đinh Tây Cừ thật vậy, sau đó được ông chủ Lâm đưa đi nghỉ. Bọn em đều ở ngoài cửa, không nghe được rốt cuộc Đinh Mạt Nhi nói gì. Ông chủ Lâm xem như cậu họ Đinh Mạt Nhi, nghe nói là vợ Đinh Tây Cừ giới thiệu anh ta đến đường số 13, sau này vẫn luôn đi theo Đinh Tây Cừ làm việc, anh ta chăm sóc Đinh Mạt Nhi từ nhỏ, rất quan tâm cô nhỏ.”
Trình Cẩm gật đầu, suy nghĩ rồi nói, “Tư Mịch, lần trước Đinh Mạt Nhi có nói từng nói chuyện với bố mình qua điện thoại, có khả năng là ảo giác sau khi uống nhiều không?”
Dương Tư Mịch nói, “Rất có thể, cô nhỏ này bị chiều hư, tuổi tâm lý và tuổi sinh lý không đồng nhất, hoàn toàn xem bản thân là trung tâm, thích người khác vây quanh mình, khi yêu cầu không được thỏa mãn có khả năng tiềm thức sinh ra suy nghĩ chủ quan hoặc ảo giác, chỉ bằng lòng tin tưởng những gì mình muốn tin, bất kể là ảo giác hay chân thực.”
Bộ Hoan vội ho một tiếng, “Tôi cảm thấy với phân tích của cậu, chẳng có ai bình thường.” Thật ra Đinh Mạt Nhi vẫn khá đáng yêu, tuy có tùy hứng nhưng bị Dương Tư Mịch nói thế, người chưa tiếp xúc với Đinh Mạt Nhi chắc chắn sẽ cho rằng cô nhỏ bị thần kinh.
Trình Cẩm hỏi Du Đạc, “Đinh Mạt Nhi và Tiểu An ở cùng nhau thế nào?”
Du Đạc nói, “Em cảm thấy vẫn ổn, nhưng Tiểu An nói Đinh Mạt Nhi không thích em ấy.”
Trình Cẩm không nói thêm gì nữa, hai khuỷu tay chống trên bàn, mười ngón đan xen đỡ cằm không biết đang nghĩ gì, Dương Tư Mịch tựa vào anh nhắm mắt không biết có phải lại ngủ không, Du Đạc cầm giấy bút tô vẽ gì đó, Diệp Lai và Bộ Hoan nghịch điện thoại, Hoàng Bân cũng không biết đang nghĩ gì, Tăng Trúc nhìn cả đám một lúc rồi bắt đầu ngửa đầu nhìn trần nhà, dù sao cũng phải tìm chuyện để làm.
Trình Cẩm đột nhiên nói, “Mọi người đi ăn sáng đi, sau đó tự do hoạt động.”
Diệp Lai nói, “Lão đại, hai anh thì sao?”
“Bọn anh ăn rồi.” Trình Cẩm mở điện thoại, gọi cho phòng thí nghiệm của cục hỏi kết quả.
Cuộc gọi của Trình Cẩm được nối thẳng đến phòng thí nghiệm, một cô gái nghe máy, Trình Cẩm nghe được giọng này là ai, cô gái này tên Phương Viên Viên, một nhân viên nghiên cứu rất điên cuồng, cô mắng, “Đòi mạng hả! Vừa mới tặng tôi phòng thí nghiệm, mấy người tưởng tôi có tám cánh tay chắc, nhiều chuyện như thế phải cho tôi thời gian làm từng thứ một chứ! Đưa mấy cái mẫu nát tới, mấy người tưởng tôi là thần tiên hả, tôi có thể biết những đồ chơi này rơi từ trên người ai xuống hả?!” Phương Viên Viên không biết bị chọc tức ở đâu, bây giờ đúng lúc nhận được điện thoại liền bung xõa.
Trình Cẩm đưa di động ra xa tai, chờ yên tĩnh rồi mới để sát lại, “Chị Phương, tôi là Trình Cẩm, mẫu tôi đưa chị giúp tôi so sánh thôi, xem kết quả so sánh thế nào là được rồi.”
Giọng điệu Phương Viên Viên lập tức dịu dàng, “A, Trình Cẩm à, mẫu của cậu chị đã kiểm nghiệm rồi, là DNA của cùng một người.”
Trình Cẩm cảm ơn rồi cúp điện thoại, vừa quay đầu liền thấy đám Diệp Lai, “Sao còn ở đây?” Anh nói một câu như thế xong lại bấm một dãy số khác, lần này là gọi cho Hướng Tường Kính, hai hôm nay anh và Hướng Tưùong Kính gặp mặt quá thường xuyên, gọi thông rất nhanh, sau khi hẹn địa điểm gặp mặt thì cúp máy, hiệu suất cực kỳ cao.
Trình Cẩm nhìn đám Diệp Lai, “Vẫn chưa đi?” Anh vươn tay kéo Dương Tư Mịch, “Tư Mịch, chúng ta lại đi gặp Hướng Tường Kính một chút nào.” Bọn họ xuống lầu ra khỏi cửa rất nhanh, trên hành lang chỉ vọng lại tiếng Trình Cẩm, “Lúc đi nhớ khóa cửa!”
“…” Đám Diệp Lai im lặng nhìn nhau, vốn muốn hỏi sắp xếp tiếp theo của Trình Cẩm, kết quả Trình Cẩm chẳng cho họ cơ hội mở miệng.
Bộ Hoan nhảy khỏi bàn, đi lấy ảnh chụp ở tủ đầu giường.
Du Đạc nói, “Chú ý vị trí đặt và phương hướng ảnh để còn trả lại nguyên trạng, tốt nhất là anh đeo găng tay vào, đừng để lại dấu vân tay.”
Tăng Trúc và Hoàng Bân tưởng Du Đạc nói đùa, kết quả thấy Bộ Hoan thật sự lấy một đôi găng tay cao su từ trong túi ra mang vào, lại nghiêm túc quan sát cách đặt ảnh rồi mới cầm ảnh chụp lên, Hoàng Bân hỏi Diệp Lai, “Sợ bị phát hiện, vậy không xem là xong mà.”
Diệp Lai cười nói, “À, xem trộm thì không sao, quan trọng là đừng để bị phát hiện. Không muốn xem chút nào, lão đại nhất định sẽ cảm thấy cấp dưới không có lòng tò mò không phải cấp dưới giỏi; muốn xem lại không xem, lão đại sẽ cảm thấy gan bọn tôi quá nhỏ quá phế; xem trộm bị phát hiện, lão đại sẽ cảm thấy bọn tôi quá vô dụng lại còn không biết tự lượng sức.” Cô không chạm vào ảnh, chỉ đứng cạnh Bộ Hoan xem.
Tăng Trúc nói, “Trình Cẩm nói như thế?”
Diệp Lai kinh ngạc nhìn hắn, “Đương nhiên là bọn tôi đoán.”
“…” Tăng Trúc yên lặng không nói, những người này rõ ràng chỉ đang kiếm cớ cho hành động của mình.
Diệp Lai cười nói, “Chụp rất tốt đó, hai người không xem à?”
Hoàng Bân và Tăng Trúc cũng tò mò, lập tức chụm đầu tới xem cùng, nhưng bọn họ đã ở hiện trường xem Trình Cẩm và Dương Tư Mịch hôn nhau, lúc này cũng không cảm thấy gì. Ban đầu họ còn muốn hỏi rốt cuộc Trình Cẩm và Dương Tư Mịch xảy ra chuyện gì nhưng thấy đám Diệp Lai không tim không phổi, dáng vẻ tám chuyện vui vẻ liền bỏ qua lòng hiếu kỳ muốn tìm tòi chân tướng.
Bộ Hoan chợt kêu lên, “Trời ạ, thứ tự ảnh bị đảo lộn rồi!” Du Đạc đã ghi nhớ liền xếp lại như cũ, Bộ Hoan để xấp ảnh về lại chỗ cũ, “Đi, tranh thủ thời gian ăn uống, không được để họ về mà chúng ta chưa ăn xong, vậy thì toang.”
Mọi người vội chạy xuống lầu.
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi tới căn nhà lầu đêm qua đã đến, lần này không lên lầu mà đi ra sân sau, khoảnh sân này khá lớn, có cây có hoa có bãi cỏ, có hồ nước hòn non bộ và một cái đình nhỏ, Hướng Tường Kính đang đứng chắp tay sau lưng trong đình, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch bước lên bậc thang đi vào đình, Trình Cẩm tự giác cầm ấm trà rót hai chén, trà rất nóng, anh dặn Dương Tư Mịch từ từ hẵng uống.
Hướng Tưởng Kính xoay người ngồi xuống, hắn cười nói, “Tây Cừ đối với Đinh Mạt Nhi giống như cậu lúc này vậy, uống trà sợ nóng, ăn cơm sợ nghẹn.”
Trình Cẩm cười nói, “Ông nói là ngài Đinh đối xử với người yêu không tệ?”
Hướng Tường Kính nhíu mày, “Cậu nghe nhầm rồi, tôi nói là Đinh Mạt Nhi, nó là con gái Tây Cừ, Tây Cừ rất cưng chiều nó.”
Trình Cẩm gật đầu nhưng không xin lỗi, Hướng Tường Kính hơi không vui. Trình Cẩm nói, “Ngài Đinh cưng chiều con gái như thế, bây giờ người chết đều có dung mạo tương tự Đinh Mạt Nhi, ông nói xem tại sao ông ấy vẫn chưa xuất hiện? Thật ra ông vẫn cho rằng ngài Đinh giết người sau đó bỏ trốn.”
Hướng Tường Kính nói, “Các cậu phá án phải coi trọng bằng chứng.”
“Đương nhiên.” Trình Cẩm cười nói, “Tôi vẫn tưởng ông không đi tìm Đinh Tây Cừ, bên chúng tôi mãi không tìm được người, giờ tôi phát hiện mình nghĩ sai, không phải ông không đi tìm mà là không tìm được giống chúng tôi. Ông có nghĩ tới khả năng ngài Đinh đã chết không?”
Hướng Tường Kính vừa sợ vừa giận, “Tốt nhất cậu nên nói có căn cứ!”
Dương Tư Mịch nhìn Hướng Tường Kính, “Ông tức giận là vì ông cũng nghĩ tới khả năng này. Ông biết đam mê yêu thích trẻ vị thành niên của Đinh Tây Cừ sao?”
Mặt Hướng Tường Kính tái xanh, “Hai năm nay cậu ấy thích cô gái trẻ tuổi, nhưng sẽ không thay đổi đến mức ngược đãi chết người.”
Dương Tư Mịch nói, “Lúc trước ông hỏi tôi làm sao cai được chứng nghiện hành vi biến thái.”
Hướng Tường Kính rất bất đắc dĩ, “Là chính cậu chủ động nói trước… Tôi biết ngay các cậu gài bẫy tôi mà, nhưng xem như tôi hỏi thì sao?”
“Không sao cả.” Trình Cẩm nói, “Nhưng sợ là ông cũng sai rồi, Đinh Tây Cừ thật ra không tính là yêu thích trẻ vị thành niên, ông ta yêu chính con gái Đinh Mạt Nhi của mình nên mới có thể ở cùng những cô gái trẻ tuổi trưởng thành giống Đinh Mạt Nhi.”
Hướng Tường Kính như bị sét đánh trúng, sững sờ hồi lâu, “Sau đó?”
Tăng Trúc nói, “Chắc còn đang ngủ.” Bọn họ một đêm không ngủ, lúc này còn phải đứng ngoài cửa chờ hai người Trình Cẩm thức dậy, trong lòng hắn hơi không thoải mái.
Diệp Lai nói, “Có thể là ra ngoài, lão đại sẽ không có không nghe được tiếng gõ cửa.” Bộ Hoan trực tiếp mở cửa ra, Diệp Lai kinh hãi nói, “Anh làm gì thế!”
Bộ Hoan cười nói, “Là em nói họ ra ngoài mà, vậy chúng ta vào trong chờ không phải cũng giống nhau à.”
Du Đạc xem giờ, mới 7 giờ rưỡi, “Sớm quá, nói là 8 giờ nhỉ, hay là chúng ta ở ngoài phòng đợi đến 8 giờ rồi vào phòng đợi tiếp?”
“… Mấy người thật phiền phức.” Tăng Trúc lần đầu phát hiện đám người này thế mà cũng có lúc định tuân thủ quy củ.
Hoàng Bân cười nói, “Không phải cả tầng này đều dành cho chúng ta dùng sao, chúng ta ngồi trong phòng đối diện chờ một lúc là được mà.”
“Vào hết đi.” Là tiếng của Trình Cẩm. Anh và Dương Tư Mịch trở về, vừa lên lầu liền thấy cửa phòng mình mở toang, còn những người này đang đứng ngoài cửa, “Mấy người mở cửa?”
Diệp Lai nói, “Đúng ạ, bọn em gõ cửa, không thấy anh mở cửa nên tự mở xem sao.”
Trình Cẩm nói, “Làm rất đúng, tình huống như thế này nên mở cửa nhìn thử.”
Bộ Hoan nháy mắt với Diệp Lai.
Mọi người đi vào phòng, Trình Cẩm tiện tay thả ảnh chụp mình cầm về lên bàn, Du Đạc tưởng liên quan đến vụ án nên cầm lên xem, xem hai tấm mới phản ứng kịp… Ngẩng đầu, Trình Cẩm đang im lặng nhìn cậu, cậu vội vã cứng đờ trả ảnh cho Trình Cẩm, Trình Cẩm nhận lấy rồi đi xa để lên tủ đầu giường.
Diệp Lai liếc nhìn theo, thấy Trình Cẩm đi lại thì vội nói, “Tiểu An và Hàn Bân vẫn ở cùng Đinh Mạt Nhi.” Cô nói rồi nhìn Du Đạc, ra hiệu cho cậu lên tiếng.
Du Đạc nói, “Lão đại, họ bảo em về trước để xem bên anh có sắp xếp gì không.”
Trình Cẩm nói, “Đầu tiên nói xem mọi người tra được gì đã.”
Trong phòng không đủ ghế nên Bộ Hoan ngồi lên một bên bàn, “Bên này chỉ có một club tập trung kẻ yêu thích SM, nhân viên ở đó kiên quyết phủ nhận những người bị hại từng đến đó, với lại họ nói mình là người chuyên nghiệp, chưa bao giờ để xảy ra sự cố, những nhân viên làm công việc đó vẫn đang bị điều tra, không biết có tra ra gì không. Mặt khác, có một việc khá thú vị, cô tiểu thư Đinh Mạt Nhi vì tò mò nên có ghé qua chơi, nhưng bị tình cảnh máu tanh dọa sợ nên không thấy quay lại.”
Đinh Mạt Nhi… Trình Cẩm híp mắt, “Rất tốt.”
Diệp Lai nói, “Đinh Tây Cừ từng tiếp xúc với một số người bị hại, hình như hắn có cùng đam mê với tên Tần Thịnh chúng ta bắt được hồi trước – thích thiếu nữ vị thành niên, nhưng kiểu Đinh Tây Cừ thích thì lớn tuổi hơn chút. Những điều này là đêm qua Hoàng Bân, Tăng Trúc và em cùng tra được.
Bọn họ không lấy được tin gì từ nhân viên quán bar liền nghĩ có thể một vài khách quen có lẽ sẽ biết ít chuyện, sau đó họ đành đi bán sắc… Hoàng Bân và Tăng Trúc bây giờ nhớ lại chuyện đêm qua vẫn xanh cả mặt, đồng thời rất bội phục một cô gái như Diệp Lai thế mà còn dũng mãnh hơn cả mình.
Trình Cẩm mỉm cười, “Các em làm tốt lắm.” Đinh Tây Cừ liên quan đến vụ án như thế sao, không, nói không chừng không chỉ vậy… Trình Cẩm im lặng cười lạnh.
Diệp Lai và Bộ Hoan nhìn thấy vẻ mặt “ác nghiệt” của Trình Cẩm, hai người liếc nhau rồi cùng nhìn Du Đạc.
“…” Du Đạc nhắm mắt nói, “Lão đại?”
Trình Cẩm biến về bình thường, mỉm cười nói, “Cậu nói đi.”
Du Đạc nói, “Đêm qua Đinh Mạt Nhi ầm ĩ ghê lắm, sau còn uống rượu, cô nhỏ cũng hơi say, liên tục gọi điện thoại tìm bố nhưng không ai nghe, cô nhỏ cầm điện thoại nói một mình như thể đang trò chuyện với Đinh Tây Cừ thật vậy, sau đó được ông chủ Lâm đưa đi nghỉ. Bọn em đều ở ngoài cửa, không nghe được rốt cuộc Đinh Mạt Nhi nói gì. Ông chủ Lâm xem như cậu họ Đinh Mạt Nhi, nghe nói là vợ Đinh Tây Cừ giới thiệu anh ta đến đường số 13, sau này vẫn luôn đi theo Đinh Tây Cừ làm việc, anh ta chăm sóc Đinh Mạt Nhi từ nhỏ, rất quan tâm cô nhỏ.”
Trình Cẩm gật đầu, suy nghĩ rồi nói, “Tư Mịch, lần trước Đinh Mạt Nhi có nói từng nói chuyện với bố mình qua điện thoại, có khả năng là ảo giác sau khi uống nhiều không?”
Dương Tư Mịch nói, “Rất có thể, cô nhỏ này bị chiều hư, tuổi tâm lý và tuổi sinh lý không đồng nhất, hoàn toàn xem bản thân là trung tâm, thích người khác vây quanh mình, khi yêu cầu không được thỏa mãn có khả năng tiềm thức sinh ra suy nghĩ chủ quan hoặc ảo giác, chỉ bằng lòng tin tưởng những gì mình muốn tin, bất kể là ảo giác hay chân thực.”
Bộ Hoan vội ho một tiếng, “Tôi cảm thấy với phân tích của cậu, chẳng có ai bình thường.” Thật ra Đinh Mạt Nhi vẫn khá đáng yêu, tuy có tùy hứng nhưng bị Dương Tư Mịch nói thế, người chưa tiếp xúc với Đinh Mạt Nhi chắc chắn sẽ cho rằng cô nhỏ bị thần kinh.
Trình Cẩm hỏi Du Đạc, “Đinh Mạt Nhi và Tiểu An ở cùng nhau thế nào?”
Du Đạc nói, “Em cảm thấy vẫn ổn, nhưng Tiểu An nói Đinh Mạt Nhi không thích em ấy.”
Trình Cẩm không nói thêm gì nữa, hai khuỷu tay chống trên bàn, mười ngón đan xen đỡ cằm không biết đang nghĩ gì, Dương Tư Mịch tựa vào anh nhắm mắt không biết có phải lại ngủ không, Du Đạc cầm giấy bút tô vẽ gì đó, Diệp Lai và Bộ Hoan nghịch điện thoại, Hoàng Bân cũng không biết đang nghĩ gì, Tăng Trúc nhìn cả đám một lúc rồi bắt đầu ngửa đầu nhìn trần nhà, dù sao cũng phải tìm chuyện để làm.
Trình Cẩm đột nhiên nói, “Mọi người đi ăn sáng đi, sau đó tự do hoạt động.”
Diệp Lai nói, “Lão đại, hai anh thì sao?”
“Bọn anh ăn rồi.” Trình Cẩm mở điện thoại, gọi cho phòng thí nghiệm của cục hỏi kết quả.
Cuộc gọi của Trình Cẩm được nối thẳng đến phòng thí nghiệm, một cô gái nghe máy, Trình Cẩm nghe được giọng này là ai, cô gái này tên Phương Viên Viên, một nhân viên nghiên cứu rất điên cuồng, cô mắng, “Đòi mạng hả! Vừa mới tặng tôi phòng thí nghiệm, mấy người tưởng tôi có tám cánh tay chắc, nhiều chuyện như thế phải cho tôi thời gian làm từng thứ một chứ! Đưa mấy cái mẫu nát tới, mấy người tưởng tôi là thần tiên hả, tôi có thể biết những đồ chơi này rơi từ trên người ai xuống hả?!” Phương Viên Viên không biết bị chọc tức ở đâu, bây giờ đúng lúc nhận được điện thoại liền bung xõa.
Trình Cẩm đưa di động ra xa tai, chờ yên tĩnh rồi mới để sát lại, “Chị Phương, tôi là Trình Cẩm, mẫu tôi đưa chị giúp tôi so sánh thôi, xem kết quả so sánh thế nào là được rồi.”
Giọng điệu Phương Viên Viên lập tức dịu dàng, “A, Trình Cẩm à, mẫu của cậu chị đã kiểm nghiệm rồi, là DNA của cùng một người.”
Trình Cẩm cảm ơn rồi cúp điện thoại, vừa quay đầu liền thấy đám Diệp Lai, “Sao còn ở đây?” Anh nói một câu như thế xong lại bấm một dãy số khác, lần này là gọi cho Hướng Tường Kính, hai hôm nay anh và Hướng Tưùong Kính gặp mặt quá thường xuyên, gọi thông rất nhanh, sau khi hẹn địa điểm gặp mặt thì cúp máy, hiệu suất cực kỳ cao.
Trình Cẩm nhìn đám Diệp Lai, “Vẫn chưa đi?” Anh vươn tay kéo Dương Tư Mịch, “Tư Mịch, chúng ta lại đi gặp Hướng Tường Kính một chút nào.” Bọn họ xuống lầu ra khỏi cửa rất nhanh, trên hành lang chỉ vọng lại tiếng Trình Cẩm, “Lúc đi nhớ khóa cửa!”
“…” Đám Diệp Lai im lặng nhìn nhau, vốn muốn hỏi sắp xếp tiếp theo của Trình Cẩm, kết quả Trình Cẩm chẳng cho họ cơ hội mở miệng.
Bộ Hoan nhảy khỏi bàn, đi lấy ảnh chụp ở tủ đầu giường.
Du Đạc nói, “Chú ý vị trí đặt và phương hướng ảnh để còn trả lại nguyên trạng, tốt nhất là anh đeo găng tay vào, đừng để lại dấu vân tay.”
Tăng Trúc và Hoàng Bân tưởng Du Đạc nói đùa, kết quả thấy Bộ Hoan thật sự lấy một đôi găng tay cao su từ trong túi ra mang vào, lại nghiêm túc quan sát cách đặt ảnh rồi mới cầm ảnh chụp lên, Hoàng Bân hỏi Diệp Lai, “Sợ bị phát hiện, vậy không xem là xong mà.”
Diệp Lai cười nói, “À, xem trộm thì không sao, quan trọng là đừng để bị phát hiện. Không muốn xem chút nào, lão đại nhất định sẽ cảm thấy cấp dưới không có lòng tò mò không phải cấp dưới giỏi; muốn xem lại không xem, lão đại sẽ cảm thấy gan bọn tôi quá nhỏ quá phế; xem trộm bị phát hiện, lão đại sẽ cảm thấy bọn tôi quá vô dụng lại còn không biết tự lượng sức.” Cô không chạm vào ảnh, chỉ đứng cạnh Bộ Hoan xem.
Tăng Trúc nói, “Trình Cẩm nói như thế?”
Diệp Lai kinh ngạc nhìn hắn, “Đương nhiên là bọn tôi đoán.”
“…” Tăng Trúc yên lặng không nói, những người này rõ ràng chỉ đang kiếm cớ cho hành động của mình.
Diệp Lai cười nói, “Chụp rất tốt đó, hai người không xem à?”
Hoàng Bân và Tăng Trúc cũng tò mò, lập tức chụm đầu tới xem cùng, nhưng bọn họ đã ở hiện trường xem Trình Cẩm và Dương Tư Mịch hôn nhau, lúc này cũng không cảm thấy gì. Ban đầu họ còn muốn hỏi rốt cuộc Trình Cẩm và Dương Tư Mịch xảy ra chuyện gì nhưng thấy đám Diệp Lai không tim không phổi, dáng vẻ tám chuyện vui vẻ liền bỏ qua lòng hiếu kỳ muốn tìm tòi chân tướng.
Bộ Hoan chợt kêu lên, “Trời ạ, thứ tự ảnh bị đảo lộn rồi!” Du Đạc đã ghi nhớ liền xếp lại như cũ, Bộ Hoan để xấp ảnh về lại chỗ cũ, “Đi, tranh thủ thời gian ăn uống, không được để họ về mà chúng ta chưa ăn xong, vậy thì toang.”
Mọi người vội chạy xuống lầu.
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi tới căn nhà lầu đêm qua đã đến, lần này không lên lầu mà đi ra sân sau, khoảnh sân này khá lớn, có cây có hoa có bãi cỏ, có hồ nước hòn non bộ và một cái đình nhỏ, Hướng Tường Kính đang đứng chắp tay sau lưng trong đình, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch bước lên bậc thang đi vào đình, Trình Cẩm tự giác cầm ấm trà rót hai chén, trà rất nóng, anh dặn Dương Tư Mịch từ từ hẵng uống.
Hướng Tưởng Kính xoay người ngồi xuống, hắn cười nói, “Tây Cừ đối với Đinh Mạt Nhi giống như cậu lúc này vậy, uống trà sợ nóng, ăn cơm sợ nghẹn.”
Trình Cẩm cười nói, “Ông nói là ngài Đinh đối xử với người yêu không tệ?”
Hướng Tường Kính nhíu mày, “Cậu nghe nhầm rồi, tôi nói là Đinh Mạt Nhi, nó là con gái Tây Cừ, Tây Cừ rất cưng chiều nó.”
Trình Cẩm gật đầu nhưng không xin lỗi, Hướng Tường Kính hơi không vui. Trình Cẩm nói, “Ngài Đinh cưng chiều con gái như thế, bây giờ người chết đều có dung mạo tương tự Đinh Mạt Nhi, ông nói xem tại sao ông ấy vẫn chưa xuất hiện? Thật ra ông vẫn cho rằng ngài Đinh giết người sau đó bỏ trốn.”
Hướng Tường Kính nói, “Các cậu phá án phải coi trọng bằng chứng.”
“Đương nhiên.” Trình Cẩm cười nói, “Tôi vẫn tưởng ông không đi tìm Đinh Tây Cừ, bên chúng tôi mãi không tìm được người, giờ tôi phát hiện mình nghĩ sai, không phải ông không đi tìm mà là không tìm được giống chúng tôi. Ông có nghĩ tới khả năng ngài Đinh đã chết không?”
Hướng Tường Kính vừa sợ vừa giận, “Tốt nhất cậu nên nói có căn cứ!”
Dương Tư Mịch nhìn Hướng Tường Kính, “Ông tức giận là vì ông cũng nghĩ tới khả năng này. Ông biết đam mê yêu thích trẻ vị thành niên của Đinh Tây Cừ sao?”
Mặt Hướng Tường Kính tái xanh, “Hai năm nay cậu ấy thích cô gái trẻ tuổi, nhưng sẽ không thay đổi đến mức ngược đãi chết người.”
Dương Tư Mịch nói, “Lúc trước ông hỏi tôi làm sao cai được chứng nghiện hành vi biến thái.”
Hướng Tường Kính rất bất đắc dĩ, “Là chính cậu chủ động nói trước… Tôi biết ngay các cậu gài bẫy tôi mà, nhưng xem như tôi hỏi thì sao?”
“Không sao cả.” Trình Cẩm nói, “Nhưng sợ là ông cũng sai rồi, Đinh Tây Cừ thật ra không tính là yêu thích trẻ vị thành niên, ông ta yêu chính con gái Đinh Mạt Nhi của mình nên mới có thể ở cùng những cô gái trẻ tuổi trưởng thành giống Đinh Mạt Nhi.”
Hướng Tường Kính như bị sét đánh trúng, sững sờ hồi lâu, “Sau đó?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất