Chương 21: Tương lai đáng mong đợi 3
Phỉ Vô Thuật nghe lời dặn của ông già tới phòng huấn luyện, thuần thục khéo léo né khỏi vật thể bất minh ném về phía mình, vờ vịt phủi bụi trên áo, lười biếng cười nhạo Phỉ Đồ: “Ông không muốn đổi cách chào đón tui sao? Hơn mười năm rồi, cái chiêu ném đồ chưa từng thay đổi, thật không tiến bộ chút nào.”
Phỉ Đồ không quở trách ngôn ngữ bất kính của nghiệt tử nhà mình, tán thưởng gật đầu: “Chơi game hơn mười ngày, thân thủ thế mà còn nâng cao hơn nhiều, không tồi, rất không tồi, không hổ là con của Phỉ Đồ tao! Ha ha ha ha__”
Nâng cao rồi?
Phỉ Vô Thuật ngu người, lúc này mới phát hiện thân thể mình đã âm thầm thay đổi.
Tuy tố chất cơ bản không nâng cao, nhưng năng lực phản ứng độ linh hoạt đã tăng mạnh không ít. Đặc biệt là tinh thần lực __ Phỉ Vô Thuật thử cảm nhận một chút, hình như y đã chạm đến vách ngăn của tinh thần lực cấp bảy, cũng có nghĩa là, y đã lên đến đỉnh tinh thần lực cấp sáu, chỉ cần có thời gian, và thời cơ thích hợp, nói không chừng y sẽ đột phá cấp sáu, đạt đến tinh thần lực cấp bảy.
Thế là y cười đầy vô lại, đắc ý nói với cha mình: “Không chỉ thân thủ đâu, con trai ông sắp là cao thủ tinh thần lực cấp bảy rồi.”
“Không tệ đâu thằng nhóc!” Phỉ Đồ bước qua, bá cổ Phỉ Vô Thuật cười lớn, “Đi học viện thủ đô sẽ không làm mất mặt ông, tốt lắm, tốt lắm! Xem ra chiếc cơ giáp này cũng không tính là cho nhầm người, mày xứng với nó!”
“Đợi đã đợi đã!” Phỉ Vô Thuật nhận ra mấy chữ mấu chốt trong lời Phỉ Đồ, liền đoán được cái gì đó, nhiệt huyết lập tức sôi trào, “Ông già ông chuẩn bị cái gì cho tui vậy!”
“Đương nhiên là cơ giáp.” Phỉ Đồ cười hề hề, “Con trai học ở khoa cơ giáp sáu năm, không có một chiếc cơ giáp tốt thì làm sao chà đạp bạn học? Năng lực ưu tú phối với vũ khí ưu tú, như vậy mới có thể thu được một đống tiểu đệ về!”
“…” Y là đi học không phải đi chà đạp bạn học đâu ông già!
“Vẻ mặt mày là sao!” Phỉ Đồ đấm mạnh lên lưng Phỉ Vô Thuật, sức lớn đến mức Phỉ Vô Thuật bị nghẹn nước miếng, ông hớn ha hớn hở vung tay, khoe khoang, “Tại sao mấy thằng nhóc con bên ngoài đều sợ ông già mày? Đó không phải vì ông già mày lợi hại cỡ nào, người có tinh thần lực cấp chín thể thuật cấp chín tuy không nhiều, nhưng tính cả liên bang, cũng có trăm mấy người, nhưng tại sao bọn chúng lại sợ ông?”
“Không phải vì ông là gia chủ Phỉ gia sao.” Phỉ Vô Thuật bĩu môi, “Nhắm vào ai, là một đống tinh hạm sẽ chôn vùi người ta. Chiến thuật lão lưu manh, ai không biết?”
Phỉ Đồ hào khí cười lớn: “Chính là đạo lý đó! Vì ông có một đám thủ hạ ưu tú, muốn khiêu chiến quyền uy của ông, trước tiên phải qua được cửa ải của thủ hạ ông!”
Rõ ràng là vô lại… Phỉ Vô Thuật trợn trắng mắt, chẳng qua đáng để học tập.
“Thủ hạ của ông, đều là khi còn trẻ ông hành tẩu nam bắc kết giao được. Nói là thủ hạ, mày cũng biết mà, mấy chú bác của mày là anh em của tao! Năm đó lúc vượt gió tanh mưa máu tạo lập thiên hạ đều là giao tính mạng vào tay đối phương! Đó là giao tình sống chết!” Phỉ Đồ nước miếng tung bay nói, cực kỳ khí thế, “Có những người anh em đó đứng sau lưng ông, ông mới là phỉ đầu Phỉ gia uy chấn khắp nơi! Mà mày__”
Ông xoay mặt Phỉ Vô Thuật lại, mắt sắc như dao đâm vào mắt Phỉ Vô Thuật, nghiêm túc thận trọng nói: “Mày sẽ là phỉ đầu đời tiếp theo của Phỉ gia! Nhưng bây giờ chống đỡ cả Phỉ gia là anh em của tao, không phải của mày! Mày muốn sau khi ông chết chống đỡ nổi Phỉ gia, vậy thì phải có anh em của chính mình! Sáu năm ở học viện thủ đô, chính là sáu năm cho mày tìm kiếm những anh em mày có thể yên tâm trao mạng sống vào tay họ! Mày phải nhớ, đừng vờ vịt tính kế gì, tình cảm của con người là không thể tính kế mà ra! Chỉ có mày dám đưa lưng cho họ, họ mới dám đưa lưng cho mày!”
“Là đàn ông Phỉ gia chúng ta, đối đãi với anh em mình đã nhận định chưa từng giữ lại gì, cho dù về sau họ ở sau lưng đâm mày một đao, nhưng trước khi họ đâm mày, họ vẫn là anh em của mày, mày nhất định phải hoàn toàn tin tưởng họ, tin tưởng ánh mắt mình đã nhận định!” Phỉ Đồ kích động tới râu run run, “Đương nhiên, họ đâm mày, phản bội mày, vậy thì không còn là anh em, là kẻ địch! Đối với kẻ địch, họ cho mày một đao, mày phải trả mười đao! Phỉ gia chúng ta chưa từng làm vụ mua bán lỗ vốn nào!”
“Ông già…” Phỉ Vô Thuật chậm rãi lau mặt, con mắt lá liễu xinh đẹp sáng rực mà kiên định nhưng bên môi vẫn là nụ cười hài hước, “Ông kích động quá rồi, phun nước miếng đầy mặt tui nè.”
“Thằng nhóc thúi!” Phỉ Đồ vỗ lên đầu Phỉ Vô Thuật, nhưng lúc lòng bàn tay chạm xuống lại nhẹ như lá liễu, “Nghe rồi, thì phải nhớ kỹ, đừng để ông già mày thất vọng.”
Phỉ Vô Thuật cà lơ cười: “Ông già ông ra vẻ thân thiết vậy thật khiến tui vừa mừng vừa sợ đó, nhưng tui vẫn quen với bộ dạng bạo lực của ông hơn. Ông thật sự là ông già mù chữ của tui hả? Không ngờ còn có thể nói được một đống đạo lý, sớm biết vậy tui nên để chú Tôn Thủ vào tham quan cho biết.”
“Mù chữ mẹ mày! Không phải chỉ không học đại học thôi sao! Ông già mày lúc còn bằng tuổi mày, sớm đã xông pha tinh tế rồi, ông là người theo phái thực chiến!” Phỉ Đồ đỏ mặt gân cổ quát, “Thằng nhóc khốn! Đừng cho là thi đậu học viện thủ đô thì tài ba lắm!”
“Chẳng lẽ tui không tài ba?” Phỉ Vô Thuật kỳ quái chớp mắt, “Hình như tui nghe ngữ khí của ai đó, có vẻ rất nở mặt vì tui.”
“Nghiệt tử! Xem ông có đánh chết mày không.” Bố già đại nhân chưa từng nói lại Phỉ Vô Thuật dâng trào sát khí, “Dạy hai mươi năm mày vẫn không học được tôn kính cha mày!”
Phỉ Vô Thuật linh hoạt tránh đi, cười hì hì: “Vẫn là thế này quen hơn, không có việc gì đừng tùy tiện thay đổi phong cách nhân vật nha ông già ~”
Phỉ Đồ không đuổi theo, tay giơ lên lại chậm rãi thả xuống, nhìn gương mặt cười sáng lạn của Phỉ Vô Thuật, không khỏi cười theo: “Nhóc thúi!”
“Ông già!” Phỉ Vô Thuật liếc ông một cái, “Những gì ông nói tui đều nhớ, ông yên tâm ở nhà đi, đợi tui tốt nghiệp trở về, ông có thể yên tâm thoái vị nhượng hiền rồi.”
“Nếu mày có thể khiến ông yên tâm.” Phỉ Đồ vuốt râu cười lớn, “Từ lâu ông đã không muốn làm phỉ đầu nữa rồi, vẫn là cuộc sống không gánh nặng, đi khắp nơi xông pha lúc còn trẻ mới vui sướng.”
Phỉ Vô Thuật tự tin nhướng mày: “Vậy ông cứ chờ đi.”
Y xoay người, đi tới cửa nhặt cái hộp nhỏ trước đó bị Phỉ Đồ ném qua, giơ lên cao: “Đây chính là cơ giáp ông cho tui hả? Lần sau đừng ném bừa, nút không gian cũng rất yếu ớt!”
Phỉ Đồ nhìn bóng lưng y, âm thanh thấp trầm lần đầu tiên ấm áp như cha hiền: “Ba rất mong đợi tương lai của con, Vô Thuật.”
Vai Phỉ Vô Thuật run lên, cuối cùng nhịn không được cười như điên: “Đã nói ông già ông không thích hợp đi con đường này mà! Buổi tối tui sẽ gặp ác mộng đó!”
“Cút đi! Thằng nhóc thúi!” Phỉ Đồ quát mắng, “Thu dọn đồ đạc, bảy giờ sáng mai xuất phát!”
“Biết rồi.” Phỉ Vô Thuật vung tay, về phòng mình. Tay phải y cầm hộp hợp kim bằng phẳng, ngón tay nắm hộp vì dùng sức mà tái nhợt, khớp xương ngón tay vì chịu lực quá lớn, mà lồi cả lên, nội tâm y thì không hề bình tĩnh như âm thanh.
Những lời này của Phỉ Đồ, kiếp trước y hoàn toàn không có cơ hội nghe.
Vì trước khi Phỉ Đồ nói ra, dưới thỉnh cầu của Phỉ Vô Tranh, y đã cùng cậu lẻn ra khỏi nhà, lên thuyền dân dụng tới tinh cầu thủ đô. Mà khi y hôn mê được đưa về Phỉ gia, dùng thân phận phế nhân tỉnh táo lại, Phỉ Đồ đã không còn cơ hội nói những lời này.
“Ba rất mong đợi tương lai của con.”
Đối với một thiên chi kiều tử đột nhiên bị phế, nói như vậy không phải khích lệ, mà là đả kích và chế nhạo càng sâu. Vì thế Phỉ Đồ không nói, ông đợi ngày nội thương của Phỉ Vô Thuật lành lại, sau đó sẽ nói với y, con là kiêu ngạo của ba, ba vẫn mong đợi tương lai của con.
Mà khi tâm lý của y dần được điều chỉnh lại dưới sự giúp đỡ của các anh em, Phỉ Đồ lại nhiễm bệnh ngoi ngóp trên giường, yếu ớt nói không ra lời. Tiếp sau đó, lời Phỉ Đồ muốn nói, lời đè nén trong lòng, không còn cơ hội nói ra nữa.
Giãy dụa trên giường bệnh năm năm, cuối cùng vẫn vì suy kiệt các khí quan mà chết.
Kiếp trước Phỉ Vô Thuật vẫn không biết, thì ra cha y ôm mong đợi và kiêu ngạo về y sâu sắc như thế. Mà hôm nay, y chính tai nghe được, ông già nói lời buồn nôn ‘ba rất mong đợi tương lai của con’.
Đột nhiên liền cảm thấy, trái tim càng thêm kiên cường dẻo dai, tựa hồ đối mặt với gió bão vũ trụ, cũng có thể mặt không đổi sắc xông pha. Phỉ Vô Thuật đè nén tiếng cười càng lúc càng lớn, nụ cười cũng biến thành cười lớn, âm u trong lòng được quét sạch, tựa như mây đen tan hết, chưa từng sáng trong như thế.
Trong đôi mắt lá liễu là ánh sáng lấp lánh, Phỉ Vô Thuật khiêu khích nở nụ cười, ông già, mở to mắt mà chờ xem, tương lai của Phỉ Vô Thuật tôi tuyệt đối sẽ là sóng lớn mạnh mẽ!
….
Giải đáp nghi hoặc của bạn đọc:
Năm đó sau khi Vô Thuật ca bị phế, tại sao Phỉ gia Mạc gia nhà Caesar thế lực khổng lồ như vậy cũng không thể lôi ra đầu sỏ em trai?
Đầu tiên, em trai Phỉ mặc áo giáp tỏ vẻ bản thân hoàn toàn không có sơ hở ~~ tới túm đuôi tui đi ~~ tới đi tới đi.
╮(╯_╰)╭→→ Trước đó Vô Thuật ca cũng đã phân tích, chuyện bắt cóc uy hiếp đó, em trai Phỉ và những tên hải tặc tinh tế không có một chút liên hệ nào, cho dù tóm được những hải tặc đó, cũng không hỏi ra được chuyện của em trai Phỉ, cho nên Vô Thuật ca mới từ bỏ suy nghĩ tương kế tựu kế. Mọi người có thể lý giải thế này, em trai Phỉ kỳ thật rất nhát gan, sợ bị cha và anh phát hiện ý đồ bất chính của mình, cho nên làm chuyện gì cũng cẩn thận chi li tránh sơ sót, luôn lau sạch đuôi mình.
Thứ hai, điểm mù tư duy ~~ dưới tình cảm anh em mù mắt của Vô Thuật ca, hầu như sẽ không có người đi nghi ngờ em trai Phỉ →→ người bình thường sẽ chẳng ai mưu hại người anh tốt như vậy đi? Đắc ý khoe khoang còn không kịp nữa ~
Cuối cùng, là nhân viên hành án →→ những người đó là hải tặc tinh tế không có nguồn gốc, phiêu bạc trong vũ trụ mênh mông. Bộ tình báo của liên bang cũng không cách nào thống kê trong vũ trụ có bao nhiêu nhóm hải tặc tinh tế, những thân phận hải tặc này lại thế nào, càng thêm không cách nào làm rõ động hướng của mỗi thế lực hải tặc. Những người này đều là kẻ không sợ chết, có tiền chuyện gì cũng làm, cầm tiền rồi sẽ trốn về vũ trụ, căn bản không thể tra được… huống chi, những kẻ thực hiện xong vụ bắt cóc uy hiếp đó, tuyệt đối sẽ bị diệt khẩu ╮(╯▽╰)╭.
Cho nên ba gia tộc lớn nhiều lắm chỉ có thể càn quét hải tặc tinh tế lớn nhỏ để phát tiếc, nhưng hoàn toàn không cách nào tìm được đầu sỏ thật sự, tiếc nuối =v= (Nhưng phải thanh minh một điều, Vô Thuật ca hoàn toàn không yếu, nếu gặp phải hải tặc tinh tế, y hoàn toàn có thể điều khiển cơ giáp bình thường bỏ chạy, dẫn theo em trai Phỉ cũng dễ dàng, nhưng vấn đề là em trai Phỉ đủ kiểu liên lụy ~ cuối cùng ‘bất cẩn’ bị bắt làm con tin… cho nên Vô Thuật ca cuối cùng mới thất bại trong một vụ uy hiếp nhỏ như thế…
Chính danh kết thúc ~
Phỉ Đồ không quở trách ngôn ngữ bất kính của nghiệt tử nhà mình, tán thưởng gật đầu: “Chơi game hơn mười ngày, thân thủ thế mà còn nâng cao hơn nhiều, không tồi, rất không tồi, không hổ là con của Phỉ Đồ tao! Ha ha ha ha__”
Nâng cao rồi?
Phỉ Vô Thuật ngu người, lúc này mới phát hiện thân thể mình đã âm thầm thay đổi.
Tuy tố chất cơ bản không nâng cao, nhưng năng lực phản ứng độ linh hoạt đã tăng mạnh không ít. Đặc biệt là tinh thần lực __ Phỉ Vô Thuật thử cảm nhận một chút, hình như y đã chạm đến vách ngăn của tinh thần lực cấp bảy, cũng có nghĩa là, y đã lên đến đỉnh tinh thần lực cấp sáu, chỉ cần có thời gian, và thời cơ thích hợp, nói không chừng y sẽ đột phá cấp sáu, đạt đến tinh thần lực cấp bảy.
Thế là y cười đầy vô lại, đắc ý nói với cha mình: “Không chỉ thân thủ đâu, con trai ông sắp là cao thủ tinh thần lực cấp bảy rồi.”
“Không tệ đâu thằng nhóc!” Phỉ Đồ bước qua, bá cổ Phỉ Vô Thuật cười lớn, “Đi học viện thủ đô sẽ không làm mất mặt ông, tốt lắm, tốt lắm! Xem ra chiếc cơ giáp này cũng không tính là cho nhầm người, mày xứng với nó!”
“Đợi đã đợi đã!” Phỉ Vô Thuật nhận ra mấy chữ mấu chốt trong lời Phỉ Đồ, liền đoán được cái gì đó, nhiệt huyết lập tức sôi trào, “Ông già ông chuẩn bị cái gì cho tui vậy!”
“Đương nhiên là cơ giáp.” Phỉ Đồ cười hề hề, “Con trai học ở khoa cơ giáp sáu năm, không có một chiếc cơ giáp tốt thì làm sao chà đạp bạn học? Năng lực ưu tú phối với vũ khí ưu tú, như vậy mới có thể thu được một đống tiểu đệ về!”
“…” Y là đi học không phải đi chà đạp bạn học đâu ông già!
“Vẻ mặt mày là sao!” Phỉ Đồ đấm mạnh lên lưng Phỉ Vô Thuật, sức lớn đến mức Phỉ Vô Thuật bị nghẹn nước miếng, ông hớn ha hớn hở vung tay, khoe khoang, “Tại sao mấy thằng nhóc con bên ngoài đều sợ ông già mày? Đó không phải vì ông già mày lợi hại cỡ nào, người có tinh thần lực cấp chín thể thuật cấp chín tuy không nhiều, nhưng tính cả liên bang, cũng có trăm mấy người, nhưng tại sao bọn chúng lại sợ ông?”
“Không phải vì ông là gia chủ Phỉ gia sao.” Phỉ Vô Thuật bĩu môi, “Nhắm vào ai, là một đống tinh hạm sẽ chôn vùi người ta. Chiến thuật lão lưu manh, ai không biết?”
Phỉ Đồ hào khí cười lớn: “Chính là đạo lý đó! Vì ông có một đám thủ hạ ưu tú, muốn khiêu chiến quyền uy của ông, trước tiên phải qua được cửa ải của thủ hạ ông!”
Rõ ràng là vô lại… Phỉ Vô Thuật trợn trắng mắt, chẳng qua đáng để học tập.
“Thủ hạ của ông, đều là khi còn trẻ ông hành tẩu nam bắc kết giao được. Nói là thủ hạ, mày cũng biết mà, mấy chú bác của mày là anh em của tao! Năm đó lúc vượt gió tanh mưa máu tạo lập thiên hạ đều là giao tính mạng vào tay đối phương! Đó là giao tình sống chết!” Phỉ Đồ nước miếng tung bay nói, cực kỳ khí thế, “Có những người anh em đó đứng sau lưng ông, ông mới là phỉ đầu Phỉ gia uy chấn khắp nơi! Mà mày__”
Ông xoay mặt Phỉ Vô Thuật lại, mắt sắc như dao đâm vào mắt Phỉ Vô Thuật, nghiêm túc thận trọng nói: “Mày sẽ là phỉ đầu đời tiếp theo của Phỉ gia! Nhưng bây giờ chống đỡ cả Phỉ gia là anh em của tao, không phải của mày! Mày muốn sau khi ông chết chống đỡ nổi Phỉ gia, vậy thì phải có anh em của chính mình! Sáu năm ở học viện thủ đô, chính là sáu năm cho mày tìm kiếm những anh em mày có thể yên tâm trao mạng sống vào tay họ! Mày phải nhớ, đừng vờ vịt tính kế gì, tình cảm của con người là không thể tính kế mà ra! Chỉ có mày dám đưa lưng cho họ, họ mới dám đưa lưng cho mày!”
“Là đàn ông Phỉ gia chúng ta, đối đãi với anh em mình đã nhận định chưa từng giữ lại gì, cho dù về sau họ ở sau lưng đâm mày một đao, nhưng trước khi họ đâm mày, họ vẫn là anh em của mày, mày nhất định phải hoàn toàn tin tưởng họ, tin tưởng ánh mắt mình đã nhận định!” Phỉ Đồ kích động tới râu run run, “Đương nhiên, họ đâm mày, phản bội mày, vậy thì không còn là anh em, là kẻ địch! Đối với kẻ địch, họ cho mày một đao, mày phải trả mười đao! Phỉ gia chúng ta chưa từng làm vụ mua bán lỗ vốn nào!”
“Ông già…” Phỉ Vô Thuật chậm rãi lau mặt, con mắt lá liễu xinh đẹp sáng rực mà kiên định nhưng bên môi vẫn là nụ cười hài hước, “Ông kích động quá rồi, phun nước miếng đầy mặt tui nè.”
“Thằng nhóc thúi!” Phỉ Đồ vỗ lên đầu Phỉ Vô Thuật, nhưng lúc lòng bàn tay chạm xuống lại nhẹ như lá liễu, “Nghe rồi, thì phải nhớ kỹ, đừng để ông già mày thất vọng.”
Phỉ Vô Thuật cà lơ cười: “Ông già ông ra vẻ thân thiết vậy thật khiến tui vừa mừng vừa sợ đó, nhưng tui vẫn quen với bộ dạng bạo lực của ông hơn. Ông thật sự là ông già mù chữ của tui hả? Không ngờ còn có thể nói được một đống đạo lý, sớm biết vậy tui nên để chú Tôn Thủ vào tham quan cho biết.”
“Mù chữ mẹ mày! Không phải chỉ không học đại học thôi sao! Ông già mày lúc còn bằng tuổi mày, sớm đã xông pha tinh tế rồi, ông là người theo phái thực chiến!” Phỉ Đồ đỏ mặt gân cổ quát, “Thằng nhóc khốn! Đừng cho là thi đậu học viện thủ đô thì tài ba lắm!”
“Chẳng lẽ tui không tài ba?” Phỉ Vô Thuật kỳ quái chớp mắt, “Hình như tui nghe ngữ khí của ai đó, có vẻ rất nở mặt vì tui.”
“Nghiệt tử! Xem ông có đánh chết mày không.” Bố già đại nhân chưa từng nói lại Phỉ Vô Thuật dâng trào sát khí, “Dạy hai mươi năm mày vẫn không học được tôn kính cha mày!”
Phỉ Vô Thuật linh hoạt tránh đi, cười hì hì: “Vẫn là thế này quen hơn, không có việc gì đừng tùy tiện thay đổi phong cách nhân vật nha ông già ~”
Phỉ Đồ không đuổi theo, tay giơ lên lại chậm rãi thả xuống, nhìn gương mặt cười sáng lạn của Phỉ Vô Thuật, không khỏi cười theo: “Nhóc thúi!”
“Ông già!” Phỉ Vô Thuật liếc ông một cái, “Những gì ông nói tui đều nhớ, ông yên tâm ở nhà đi, đợi tui tốt nghiệp trở về, ông có thể yên tâm thoái vị nhượng hiền rồi.”
“Nếu mày có thể khiến ông yên tâm.” Phỉ Đồ vuốt râu cười lớn, “Từ lâu ông đã không muốn làm phỉ đầu nữa rồi, vẫn là cuộc sống không gánh nặng, đi khắp nơi xông pha lúc còn trẻ mới vui sướng.”
Phỉ Vô Thuật tự tin nhướng mày: “Vậy ông cứ chờ đi.”
Y xoay người, đi tới cửa nhặt cái hộp nhỏ trước đó bị Phỉ Đồ ném qua, giơ lên cao: “Đây chính là cơ giáp ông cho tui hả? Lần sau đừng ném bừa, nút không gian cũng rất yếu ớt!”
Phỉ Đồ nhìn bóng lưng y, âm thanh thấp trầm lần đầu tiên ấm áp như cha hiền: “Ba rất mong đợi tương lai của con, Vô Thuật.”
Vai Phỉ Vô Thuật run lên, cuối cùng nhịn không được cười như điên: “Đã nói ông già ông không thích hợp đi con đường này mà! Buổi tối tui sẽ gặp ác mộng đó!”
“Cút đi! Thằng nhóc thúi!” Phỉ Đồ quát mắng, “Thu dọn đồ đạc, bảy giờ sáng mai xuất phát!”
“Biết rồi.” Phỉ Vô Thuật vung tay, về phòng mình. Tay phải y cầm hộp hợp kim bằng phẳng, ngón tay nắm hộp vì dùng sức mà tái nhợt, khớp xương ngón tay vì chịu lực quá lớn, mà lồi cả lên, nội tâm y thì không hề bình tĩnh như âm thanh.
Những lời này của Phỉ Đồ, kiếp trước y hoàn toàn không có cơ hội nghe.
Vì trước khi Phỉ Đồ nói ra, dưới thỉnh cầu của Phỉ Vô Tranh, y đã cùng cậu lẻn ra khỏi nhà, lên thuyền dân dụng tới tinh cầu thủ đô. Mà khi y hôn mê được đưa về Phỉ gia, dùng thân phận phế nhân tỉnh táo lại, Phỉ Đồ đã không còn cơ hội nói những lời này.
“Ba rất mong đợi tương lai của con.”
Đối với một thiên chi kiều tử đột nhiên bị phế, nói như vậy không phải khích lệ, mà là đả kích và chế nhạo càng sâu. Vì thế Phỉ Đồ không nói, ông đợi ngày nội thương của Phỉ Vô Thuật lành lại, sau đó sẽ nói với y, con là kiêu ngạo của ba, ba vẫn mong đợi tương lai của con.
Mà khi tâm lý của y dần được điều chỉnh lại dưới sự giúp đỡ của các anh em, Phỉ Đồ lại nhiễm bệnh ngoi ngóp trên giường, yếu ớt nói không ra lời. Tiếp sau đó, lời Phỉ Đồ muốn nói, lời đè nén trong lòng, không còn cơ hội nói ra nữa.
Giãy dụa trên giường bệnh năm năm, cuối cùng vẫn vì suy kiệt các khí quan mà chết.
Kiếp trước Phỉ Vô Thuật vẫn không biết, thì ra cha y ôm mong đợi và kiêu ngạo về y sâu sắc như thế. Mà hôm nay, y chính tai nghe được, ông già nói lời buồn nôn ‘ba rất mong đợi tương lai của con’.
Đột nhiên liền cảm thấy, trái tim càng thêm kiên cường dẻo dai, tựa hồ đối mặt với gió bão vũ trụ, cũng có thể mặt không đổi sắc xông pha. Phỉ Vô Thuật đè nén tiếng cười càng lúc càng lớn, nụ cười cũng biến thành cười lớn, âm u trong lòng được quét sạch, tựa như mây đen tan hết, chưa từng sáng trong như thế.
Trong đôi mắt lá liễu là ánh sáng lấp lánh, Phỉ Vô Thuật khiêu khích nở nụ cười, ông già, mở to mắt mà chờ xem, tương lai của Phỉ Vô Thuật tôi tuyệt đối sẽ là sóng lớn mạnh mẽ!
….
Giải đáp nghi hoặc của bạn đọc:
Năm đó sau khi Vô Thuật ca bị phế, tại sao Phỉ gia Mạc gia nhà Caesar thế lực khổng lồ như vậy cũng không thể lôi ra đầu sỏ em trai?
Đầu tiên, em trai Phỉ mặc áo giáp tỏ vẻ bản thân hoàn toàn không có sơ hở ~~ tới túm đuôi tui đi ~~ tới đi tới đi.
╮(╯_╰)╭→→ Trước đó Vô Thuật ca cũng đã phân tích, chuyện bắt cóc uy hiếp đó, em trai Phỉ và những tên hải tặc tinh tế không có một chút liên hệ nào, cho dù tóm được những hải tặc đó, cũng không hỏi ra được chuyện của em trai Phỉ, cho nên Vô Thuật ca mới từ bỏ suy nghĩ tương kế tựu kế. Mọi người có thể lý giải thế này, em trai Phỉ kỳ thật rất nhát gan, sợ bị cha và anh phát hiện ý đồ bất chính của mình, cho nên làm chuyện gì cũng cẩn thận chi li tránh sơ sót, luôn lau sạch đuôi mình.
Thứ hai, điểm mù tư duy ~~ dưới tình cảm anh em mù mắt của Vô Thuật ca, hầu như sẽ không có người đi nghi ngờ em trai Phỉ →→ người bình thường sẽ chẳng ai mưu hại người anh tốt như vậy đi? Đắc ý khoe khoang còn không kịp nữa ~
Cuối cùng, là nhân viên hành án →→ những người đó là hải tặc tinh tế không có nguồn gốc, phiêu bạc trong vũ trụ mênh mông. Bộ tình báo của liên bang cũng không cách nào thống kê trong vũ trụ có bao nhiêu nhóm hải tặc tinh tế, những thân phận hải tặc này lại thế nào, càng thêm không cách nào làm rõ động hướng của mỗi thế lực hải tặc. Những người này đều là kẻ không sợ chết, có tiền chuyện gì cũng làm, cầm tiền rồi sẽ trốn về vũ trụ, căn bản không thể tra được… huống chi, những kẻ thực hiện xong vụ bắt cóc uy hiếp đó, tuyệt đối sẽ bị diệt khẩu ╮(╯▽╰)╭.
Cho nên ba gia tộc lớn nhiều lắm chỉ có thể càn quét hải tặc tinh tế lớn nhỏ để phát tiếc, nhưng hoàn toàn không cách nào tìm được đầu sỏ thật sự, tiếc nuối =v= (Nhưng phải thanh minh một điều, Vô Thuật ca hoàn toàn không yếu, nếu gặp phải hải tặc tinh tế, y hoàn toàn có thể điều khiển cơ giáp bình thường bỏ chạy, dẫn theo em trai Phỉ cũng dễ dàng, nhưng vấn đề là em trai Phỉ đủ kiểu liên lụy ~ cuối cùng ‘bất cẩn’ bị bắt làm con tin… cho nên Vô Thuật ca cuối cùng mới thất bại trong một vụ uy hiếp nhỏ như thế…
Chính danh kết thúc ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất