Chương 30: Bài viết 2
Phỉ Vô Thuật nghẹn họng câm nín nghe Lallot phân tích, tuy ban đầu y cũng cảm thấy khó thể tiếp nhận, nhưng dù sao cũng phát sinh trên người mình, y có khó tin cũng vẫn tiếp nhận, sự thật bày ra trước mắt mà ╮(╯_╰)╭.
Y nhiều lắm chỉ tưởng tượng kiểu vui đùa như sau khi bị người khác biết, liệu y có bị bắt đưa vào viện nghiên cứu giải phẫu không, nhưng không ngờ sự tồn tại của y và Tần Dực đã trở thành thứ có thể khiến xã hội nhân loại bước lên bậc thềm mới.
Phỉ Vô Thuật hiểu ra khả năng này cuối cùng đơ cả mặt, giống như vừa tỉnh giấc có người tới nói cho y biết nên đi cứu vớt thế giới, chính là cảm giác rối loạn trong gió.
Mẹ nó y chỉ chơi trò chơi thôi mà, lúc đoạt xác chỉ là hơi có chút sai sót, trước mắt đã cùng chủ nhân cũ của thân thể đạt được hiệp nghị chung sống hòa bình, y rất vừa lòng với trạng thái này, nhưng có cần nâng ý nghĩa lên vị trí cao như vậy không? Y gánh không nổi cũng không muốn gánh đâu!
“Em sẽ không nói ra!” Hoa Hoa lập tức tỏ rõ lập trường, sau đó dùng ánh mắt như sao nhìn Phỉ Vô Thuật, “Vô Thuật ca thật lợi hại, cứ như vừa được dát một lớp vàng vậy, không còn giống Vô Thuật ca nữa ~”
Phỉ Vô Thuật gian nan nhếch khóe miệng, để đáp lại lời tán thưởng của Hoa Hoa__ Đừng nói hình tượng của y trong mắt Hoa Hoa bây giờ là ánh vàng lấp lánh chiếu sáng vạn trượng nha?
“Phụt.” Mạc Sinh không chút khách khí bật cười, hắn che miệng cố gắng ho vài cái, mới nín được, trêu chọc ném cho Phỉ Vô Thuật một ánh mắt phong lưu vô hạn, cười nói, “Nói thế, thì ra cái bài viết bị diễn đàn trò chơi đính lên đầu, chủ bài viết tự xưng Phỉ Vô Thuật thật sự là Vô Thuật cậu à.”
Phỉ Vô Thuật mù mịt, đính lên đầu?
“Xem ra còn chưa biết.” Mạc Sinh nhẹ nhàng nói, “Cái bình luận ‘11L nghe rõ cho ông! Ông mới là Phỉ Vô Thuật!’ là của cậu đi, lúc tôi nhìn thấy còn suy nghĩ, hàng này là thật hay giả, thì ra là thật. Tên của Vô Thuật cậu đã được rất nhiều người treo trên miệng đó.”
Bài viết? Bài viết!
Đúng rồi, cái bài viết đó… Phỉ Vô Thuật hơi nhướng mày, không còn tâm tư để ý vấn đề tên của mình, mà càng để ý nội dung bài viết.
Sau khi nghe một loạt phân tích của Lallot, lại liên tưởng đến bài viết đó, y đột nhiên phát hiện, khi đó sau khi mình phát hiện chuyện một xác hai hồn đã phản ứng quá lớn, não giật gân ngu ngốc đi đăng cái bài viết đó tìm chửi__ hiện tại biết được sự đặc biệt và… quý giá của tình huống này, y che giấu chuyện một xác hai hồn còn không kịp, sao có thể bại lộ cho một đám người xôn xao bàn tán.
Nhưng bài viết đã đăng rồi…
Cho dù không ai tin tưởng, cho dù y không nói rõ bản thân xuất hiện tình trạng này, cho dù bài viết đó nhìn chỉ giống như một tên ngốc không có thường thức nghĩ bậy nghĩ bạ, tạm xem như chuyện cười sau bữa cơm, nhưng Phỉ Vô Thuật lúc này vẫn không hiểu sao cảm thấy chột dạ. Càng hận không thể lôi mình khi đó ra quất một trận, mẹ nó chuyện lớn cỡ nào chứ, học người ta đăng bài viết đổ nước gì đấy! Không có được giải đáp còn bị khinh thường một phen, quan trọng nhất là còn nhắc đến chuyện một xác hai hồn!
Khi ai đó đang ôm bảo vật, luôn sẽ cảm thấy ánh mắt tất cả mọi người đều đầy gian tà. Phỉ Vô Thuật bất đắc dĩ phát hiện, hiện tại mình đang ở trong tình cảnh đó.
Lý trí cho y biết, bài viết thật sự không có gì to tát, làm sao có thể có người tin tưởng và suy đoán chủ bài viết thật sự gặp được, càng đừng nói tới chuyện vạch trần dấu vết của y. Tư liệu người dùng trên lưới mạng là do thiên đạo quản lý, ai cũng không thể lôi ra được tin tức của người dùng nặc danh.
__ Người nói bản thân là Phỉ Vô Thuật liền thật sự là Phỉ Vô Thuật? Đừng nghiêm túc thế chứ.
Nếu thật có người tin vào bài viết đó để ý y, vậy không phải là bạch si cực kỳ ngu xuẩn thì chính là tên điên cực kỳ thiên tài, mà hai loại người này, kẻ trước không cần để ý, kẻ sau hiếm có khó tìm.
Nhưng lý trí là lý trí, nghĩ đến sự tồn tại của bài viết đó, sau khi biết tính đặc thù của mình và Tần Dực, Phỉ Vô Thuật vẫn mơ hồ có cảm giác bất an.
Ra khỏi không gian tối phải nhanh chóng xóa bài viết đó đi, y lặng lẽ thở dài, đại thiếu phù hộ, chuyện hai chúng ta ngàn vạn lần không thể bị người phát hiện đâu! Y âm thầm rơi dòng lệ mì, ông là mầm non của gia đình thổ phỉ, tư tưởng giác ngộ không cao, không muốn hy sinh bản thân để cống hiến cho tương lai liên bang đâu.
Mà bài viết đang được Mạc Sinh nhắc tới đó, lúc này trên một chiếc tinh hạm ở nơi nào đó trong không gian tối, bị một ngón tay thon dài nhẹ bấm vào.
“Người này, Phỉ Vô Thuật, liệt vào đối tượng quan sát trọng điểm.”
“Vâng.”
Có lẽ có thể nói, trực giác của Phỉ Vô Thuật rất nhạy bén, nhưng trước khi y xem trọng và phát giác, y đã không còn cơ hội sửa chữa những sơ sót trước đó. Trên đời này, tên điên cực kỳ thiên tài tuy ít đến gần như không có, nhưng cũng chỉ là gần như.
Ăn xong một bữa cơm trong phòng nghỉ, mấy người họ liền tự trở về phòng mình. Thời gian trong không gian tối đặc biệt đè nén, đây là một loại không khí vô hình, nhân tố tâm lý dù có thiên hướng tích cực thế nào, ở lâu trong không gian tối, cũng sẽ trở nên kiệm lời và cảm xúc sa sút.
Cộng thêm, khi bay trong không gian tối, không cần phải chú ý phương hướng và tốc độ, tín hiệu phát ra một đối một giữa cửa không gian sẽ dẫn tinh hạm tự động bay. Hơn nữa không gian tối hình như có vô số thứ nguyên, cho dù tinh hạm một trước một sau đi vào cửa không gian, cũng sẽ không gặp nhau, cứ như mỗi bên tiến vào một thứ nguyên riêng, hoàn toàn không cần lo lắng mấy vấn đề như tín hiệu không thông sẽ đụng phải nhau.
Do đó, sau khi tinh hạm bay vào cửa không gian, trừ nhân viên lưu phiên kiểm tra hệ thống vận hành trong tinh hạm ra, những người khác gần như đều vào khoang dinh dưỡng, nghỉ ngơi hoặc giống như mấy người Phỉ Vô Thuật, đăng nhập khu vực mạng nội bộ của tinh hạm, chơi hết một tuần.
Mạng nội bộ không thể liên kết với lưới mạng liên bang trong không gian tối, mà nó là một thế giới nhỏ bị phong bế. Phỉ Vô Thuật trở về phòng trước chui vào phòng tắm nhanh chóng tẩy rửa, sau đó liền mang kính ảo lên, trần như nhộng chui vào khoang dinh dưỡng được bố trí trong phòng.
Sau khi đăng nhập mạng nội bộ, trước mắt xuất hiện một con đường. Vì không liên kết với lưới mạng, cho nên nơi này không có sự náo nhiệt người tới người đi như lưới mạng, địa điểm cũng chỉ có phạm vi một con đường, không giống lưới mạng, là do từng thế giới tinh cầu ảo tạo nên.
Lallot và Ngô Khởi đã ở đây, ngoại hình Lallot vẫn là tóc vàng mắt xanh, chỉ có dung mạo là hạ cấp không ít, nhìn như là một thanh niên ổn trọng tướng mạo bình thường nhưng tươi cười dịu dàng dễ gần. Ngô Khởi hoàn toàn thay đổi hình tượng, là một tên đầu trọc, nhưng vẫn mang vẻ hung ác hung thần ác sát không biên giới, khiến dân chúng thuần lương vừa nhìn đã biết nên tránh đi thật xa, khiến mấy kẻ bạo đồ đồng dạng cũng ngông cuồng vừa nhìn đã ngứa ngáy tay chân, quả quyết tới làm một trận.
Phỉ Vô Thuật suy đoán Ngô Khởi đại ca là muốn đánh nhau, cho nên mới đặc biệt dùng gương mặt kéo thù hận như thế.
Ba người đứng ở chỗ đăng nhập một lúc, Mạc Sinh cũng online.
“Không cần đợi tên nhóc khổng tước Hoa Hoa.” Hình tượng ảo của Mạc Sinh là thiếu niên tuấn mỹ vô cùng quý khí lại đầy phong lưu hào sảng, vẫn một đôi mắt hoa đào cong cong, bộ dạng ngả ngớn tràn đầy phong tình, hắn mang vẻ em trai nhà tôi thật phiền, phủi tay với ba người họ, “Còn chưa chỉnh lý xong tóc nữa, khỏi nói đến gương mặt rất bảo bối của nó, chúng ta chơi trước đi.”
Mọi người không khỏi bật cười, chẳng qua đều đã quen với cá tính của Mạc Hoa, không đợi tiếp nữa, nhấc chân men theo con đường mà đi.
Trên con đường này không phải chỉ có bốn người họ, trên tinh hạm này có không ít nhân viên công tác cũng giống họ, chọn tiến vào mạng nội bộ để tiêu hao thời gian. Phỉ Vô Thuật suốt đường gọi nào chú nào bác, trong lòng bất đắc dĩ chỉ muốn trợn mắt trắng.
Hình tượng ảo của mấy chú bác này người này càng quái dị hơn người kia, ngay cả giả thành thiếu nữ non nớt cũng có. Rõ ràng biết thân phận đối phương, nhưng y không thể không vác vỏ ngoài đàn ông râu quái nón cam chịu gọi một cô nàng mọng nước là chú.
Mấy lão khốn kiếp nhị hóa tâm lý biến thái này! Mấy ông không cảm thấy cảnh tượng này quá kinh dị sao!
Y nhiều lắm chỉ tưởng tượng kiểu vui đùa như sau khi bị người khác biết, liệu y có bị bắt đưa vào viện nghiên cứu giải phẫu không, nhưng không ngờ sự tồn tại của y và Tần Dực đã trở thành thứ có thể khiến xã hội nhân loại bước lên bậc thềm mới.
Phỉ Vô Thuật hiểu ra khả năng này cuối cùng đơ cả mặt, giống như vừa tỉnh giấc có người tới nói cho y biết nên đi cứu vớt thế giới, chính là cảm giác rối loạn trong gió.
Mẹ nó y chỉ chơi trò chơi thôi mà, lúc đoạt xác chỉ là hơi có chút sai sót, trước mắt đã cùng chủ nhân cũ của thân thể đạt được hiệp nghị chung sống hòa bình, y rất vừa lòng với trạng thái này, nhưng có cần nâng ý nghĩa lên vị trí cao như vậy không? Y gánh không nổi cũng không muốn gánh đâu!
“Em sẽ không nói ra!” Hoa Hoa lập tức tỏ rõ lập trường, sau đó dùng ánh mắt như sao nhìn Phỉ Vô Thuật, “Vô Thuật ca thật lợi hại, cứ như vừa được dát một lớp vàng vậy, không còn giống Vô Thuật ca nữa ~”
Phỉ Vô Thuật gian nan nhếch khóe miệng, để đáp lại lời tán thưởng của Hoa Hoa__ Đừng nói hình tượng của y trong mắt Hoa Hoa bây giờ là ánh vàng lấp lánh chiếu sáng vạn trượng nha?
“Phụt.” Mạc Sinh không chút khách khí bật cười, hắn che miệng cố gắng ho vài cái, mới nín được, trêu chọc ném cho Phỉ Vô Thuật một ánh mắt phong lưu vô hạn, cười nói, “Nói thế, thì ra cái bài viết bị diễn đàn trò chơi đính lên đầu, chủ bài viết tự xưng Phỉ Vô Thuật thật sự là Vô Thuật cậu à.”
Phỉ Vô Thuật mù mịt, đính lên đầu?
“Xem ra còn chưa biết.” Mạc Sinh nhẹ nhàng nói, “Cái bình luận ‘11L nghe rõ cho ông! Ông mới là Phỉ Vô Thuật!’ là của cậu đi, lúc tôi nhìn thấy còn suy nghĩ, hàng này là thật hay giả, thì ra là thật. Tên của Vô Thuật cậu đã được rất nhiều người treo trên miệng đó.”
Bài viết? Bài viết!
Đúng rồi, cái bài viết đó… Phỉ Vô Thuật hơi nhướng mày, không còn tâm tư để ý vấn đề tên của mình, mà càng để ý nội dung bài viết.
Sau khi nghe một loạt phân tích của Lallot, lại liên tưởng đến bài viết đó, y đột nhiên phát hiện, khi đó sau khi mình phát hiện chuyện một xác hai hồn đã phản ứng quá lớn, não giật gân ngu ngốc đi đăng cái bài viết đó tìm chửi__ hiện tại biết được sự đặc biệt và… quý giá của tình huống này, y che giấu chuyện một xác hai hồn còn không kịp, sao có thể bại lộ cho một đám người xôn xao bàn tán.
Nhưng bài viết đã đăng rồi…
Cho dù không ai tin tưởng, cho dù y không nói rõ bản thân xuất hiện tình trạng này, cho dù bài viết đó nhìn chỉ giống như một tên ngốc không có thường thức nghĩ bậy nghĩ bạ, tạm xem như chuyện cười sau bữa cơm, nhưng Phỉ Vô Thuật lúc này vẫn không hiểu sao cảm thấy chột dạ. Càng hận không thể lôi mình khi đó ra quất một trận, mẹ nó chuyện lớn cỡ nào chứ, học người ta đăng bài viết đổ nước gì đấy! Không có được giải đáp còn bị khinh thường một phen, quan trọng nhất là còn nhắc đến chuyện một xác hai hồn!
Khi ai đó đang ôm bảo vật, luôn sẽ cảm thấy ánh mắt tất cả mọi người đều đầy gian tà. Phỉ Vô Thuật bất đắc dĩ phát hiện, hiện tại mình đang ở trong tình cảnh đó.
Lý trí cho y biết, bài viết thật sự không có gì to tát, làm sao có thể có người tin tưởng và suy đoán chủ bài viết thật sự gặp được, càng đừng nói tới chuyện vạch trần dấu vết của y. Tư liệu người dùng trên lưới mạng là do thiên đạo quản lý, ai cũng không thể lôi ra được tin tức của người dùng nặc danh.
__ Người nói bản thân là Phỉ Vô Thuật liền thật sự là Phỉ Vô Thuật? Đừng nghiêm túc thế chứ.
Nếu thật có người tin vào bài viết đó để ý y, vậy không phải là bạch si cực kỳ ngu xuẩn thì chính là tên điên cực kỳ thiên tài, mà hai loại người này, kẻ trước không cần để ý, kẻ sau hiếm có khó tìm.
Nhưng lý trí là lý trí, nghĩ đến sự tồn tại của bài viết đó, sau khi biết tính đặc thù của mình và Tần Dực, Phỉ Vô Thuật vẫn mơ hồ có cảm giác bất an.
Ra khỏi không gian tối phải nhanh chóng xóa bài viết đó đi, y lặng lẽ thở dài, đại thiếu phù hộ, chuyện hai chúng ta ngàn vạn lần không thể bị người phát hiện đâu! Y âm thầm rơi dòng lệ mì, ông là mầm non của gia đình thổ phỉ, tư tưởng giác ngộ không cao, không muốn hy sinh bản thân để cống hiến cho tương lai liên bang đâu.
Mà bài viết đang được Mạc Sinh nhắc tới đó, lúc này trên một chiếc tinh hạm ở nơi nào đó trong không gian tối, bị một ngón tay thon dài nhẹ bấm vào.
“Người này, Phỉ Vô Thuật, liệt vào đối tượng quan sát trọng điểm.”
“Vâng.”
Có lẽ có thể nói, trực giác của Phỉ Vô Thuật rất nhạy bén, nhưng trước khi y xem trọng và phát giác, y đã không còn cơ hội sửa chữa những sơ sót trước đó. Trên đời này, tên điên cực kỳ thiên tài tuy ít đến gần như không có, nhưng cũng chỉ là gần như.
Ăn xong một bữa cơm trong phòng nghỉ, mấy người họ liền tự trở về phòng mình. Thời gian trong không gian tối đặc biệt đè nén, đây là một loại không khí vô hình, nhân tố tâm lý dù có thiên hướng tích cực thế nào, ở lâu trong không gian tối, cũng sẽ trở nên kiệm lời và cảm xúc sa sút.
Cộng thêm, khi bay trong không gian tối, không cần phải chú ý phương hướng và tốc độ, tín hiệu phát ra một đối một giữa cửa không gian sẽ dẫn tinh hạm tự động bay. Hơn nữa không gian tối hình như có vô số thứ nguyên, cho dù tinh hạm một trước một sau đi vào cửa không gian, cũng sẽ không gặp nhau, cứ như mỗi bên tiến vào một thứ nguyên riêng, hoàn toàn không cần lo lắng mấy vấn đề như tín hiệu không thông sẽ đụng phải nhau.
Do đó, sau khi tinh hạm bay vào cửa không gian, trừ nhân viên lưu phiên kiểm tra hệ thống vận hành trong tinh hạm ra, những người khác gần như đều vào khoang dinh dưỡng, nghỉ ngơi hoặc giống như mấy người Phỉ Vô Thuật, đăng nhập khu vực mạng nội bộ của tinh hạm, chơi hết một tuần.
Mạng nội bộ không thể liên kết với lưới mạng liên bang trong không gian tối, mà nó là một thế giới nhỏ bị phong bế. Phỉ Vô Thuật trở về phòng trước chui vào phòng tắm nhanh chóng tẩy rửa, sau đó liền mang kính ảo lên, trần như nhộng chui vào khoang dinh dưỡng được bố trí trong phòng.
Sau khi đăng nhập mạng nội bộ, trước mắt xuất hiện một con đường. Vì không liên kết với lưới mạng, cho nên nơi này không có sự náo nhiệt người tới người đi như lưới mạng, địa điểm cũng chỉ có phạm vi một con đường, không giống lưới mạng, là do từng thế giới tinh cầu ảo tạo nên.
Lallot và Ngô Khởi đã ở đây, ngoại hình Lallot vẫn là tóc vàng mắt xanh, chỉ có dung mạo là hạ cấp không ít, nhìn như là một thanh niên ổn trọng tướng mạo bình thường nhưng tươi cười dịu dàng dễ gần. Ngô Khởi hoàn toàn thay đổi hình tượng, là một tên đầu trọc, nhưng vẫn mang vẻ hung ác hung thần ác sát không biên giới, khiến dân chúng thuần lương vừa nhìn đã biết nên tránh đi thật xa, khiến mấy kẻ bạo đồ đồng dạng cũng ngông cuồng vừa nhìn đã ngứa ngáy tay chân, quả quyết tới làm một trận.
Phỉ Vô Thuật suy đoán Ngô Khởi đại ca là muốn đánh nhau, cho nên mới đặc biệt dùng gương mặt kéo thù hận như thế.
Ba người đứng ở chỗ đăng nhập một lúc, Mạc Sinh cũng online.
“Không cần đợi tên nhóc khổng tước Hoa Hoa.” Hình tượng ảo của Mạc Sinh là thiếu niên tuấn mỹ vô cùng quý khí lại đầy phong lưu hào sảng, vẫn một đôi mắt hoa đào cong cong, bộ dạng ngả ngớn tràn đầy phong tình, hắn mang vẻ em trai nhà tôi thật phiền, phủi tay với ba người họ, “Còn chưa chỉnh lý xong tóc nữa, khỏi nói đến gương mặt rất bảo bối của nó, chúng ta chơi trước đi.”
Mọi người không khỏi bật cười, chẳng qua đều đã quen với cá tính của Mạc Hoa, không đợi tiếp nữa, nhấc chân men theo con đường mà đi.
Trên con đường này không phải chỉ có bốn người họ, trên tinh hạm này có không ít nhân viên công tác cũng giống họ, chọn tiến vào mạng nội bộ để tiêu hao thời gian. Phỉ Vô Thuật suốt đường gọi nào chú nào bác, trong lòng bất đắc dĩ chỉ muốn trợn mắt trắng.
Hình tượng ảo của mấy chú bác này người này càng quái dị hơn người kia, ngay cả giả thành thiếu nữ non nớt cũng có. Rõ ràng biết thân phận đối phương, nhưng y không thể không vác vỏ ngoài đàn ông râu quái nón cam chịu gọi một cô nàng mọng nước là chú.
Mấy lão khốn kiếp nhị hóa tâm lý biến thái này! Mấy ông không cảm thấy cảnh tượng này quá kinh dị sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất