Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

Chương 31: Bài viết 3

Trước Sau
Trên đường đi, lại lần nữa bị một ngự tỷ ấn vào hai đồi cao xoa nắn, trong đầu Phỉ Vô Thuật tự động thay vào hình tượng đàn ông toàn thân đầy cơ bắp thô hơn cả đùi của y, tê liệt đến không còn phản ứng, ông chú Samuel chú rốt cuộc yêu thích ngự tỷ cỡ nào? Khi không có ai nhìn thấy, rốt cuộc chú đã làm những việc hạ lưu bẩn thỉu nào với thân thể ảo của mình thế!

Phỉ Vô Thuật bị hai đồi thịt cao trước ngực ngự tỷ tóc vàng ép tới sắp nghẹt thở cuối cùng được Lallot kéo ra, Lallot dịu dàng vỗ lưng Phỉ Vô Thuật, vừa mỉm cười chào hỏi ngự tỷ tóc vàng: “Chú Samuel, thân hình chú thật đẹp.”

Ngự tỷ tóc vàng đặc biệt ưỡn ngực, ném ra một mị nhãn: “Nhóc con nhà Caesar thật biết ăn nói, có muốn sờ không?”

Sắc mặt Phỉ Vô Thuật lập tức tái xanh, trong đầu tự động chuyển cảnh tượng này thành một tên đàn ông cơ bắp ưỡn ngực ném mị nhãn, dạ dày lập tức cuộn trào. Mẹ ơi người và người quen thuộc quá cũng không tốt, nếu không có phiên dịch tự động trong não, cảnh tượng này tất nhiên là rất đẹp mắt. Chỉ tiếc não tự động phiên dịch quá nhanh, y bổ não quá mức luôn rồi.

Sắc mặt Lallot bất biến, mỉm cười nói: “Chú Samuel lúc xây dựng hình tượng ảo, có lẽ là chuyển toàn bộ cơ ngực thành bộ ngực này đúng không? Kích thước thật sự rất kinh người đấy.”

“…” Ngự tỷ tóc vàng buồn bực trừng hắn, “Cơ ngực của ông không có lớn như vậy được không!”

“Vậy sao?” Lallot mỉm cười, “Thì ra có một phần là tạo giả sao? Cháu không hứng thú với ngực giả, chú Samuel.”

Ngự tỷ tóc vàng: “…”

Phỉ Vô Thuật nghiêng đầu cười trộm.

“Cười cái gì mà cười? Nhóc thúi!” Ngự tỷ tóc vàng vỗ một cái lên vai Phỉ Vô Thuật, “Con còn kém ông già con xa lắm! Năng lực tiếp thụ của người Phỉ gia nào có yếu như thế? Thằng nhóc con vẫn còn cần trưởng thành!”

Phỉ Vô Thuật co giật khóe môi, đây là muốn y học bọn họ, triệt để không có điểm giới hạn?

“Còn cậu, nhóc nhà Caesar, không tệ đâu.” Ngự tỷ tóc vàng mị hoặc liếm đôi môi dày gợi cảm, “Ông rất vừa ý cậu, đợi đó cho ông.”

Sau đó ngự tỷ tóc vàng liền đăng xuất.

Mạc Sinh chần chừ một chút, nếu không phải bên môi có tia cười hả hê, biểu cảm của hắn lúc này thật sự rất nghiêm túc thành khẩn, “Câu đó là uy hiếp phải không?”

Phỉ Vô Thuật đồng tình nhìn Lallot: “Không, với sự hiểu biết của tôi về chú Samuel, lời chú ấy nói không phải là uy hiếp mù mịt hư vô, chú ấy khinh thường nó. Chú ấy càng thiên hướng dùng hành động thực tế chứng minh lời mình nói.”

Lallot ngớ ra, cười ôn hòa: “Cái này chắc không…” phải đâu…

Hắn còn chưa nói xong, nhân vật ảo đã biến mất trước mặt đám Phỉ Vô Thuật.

Mạc Sinh: “…”



Phỉ Vô Thuật: “…”

“Các cậu đi trước.” Ngô Khởi nhíu mày ném lại một câu, cũng đăng xuất.

Mạc Sinh: “…”

Phỉ Vô Thuật: “…”

Hai người quay mặt nhìn nhau, mẹ ơi đây là tình huống gì?

“Chúng ta đến đấu trường chơi vài trận tước đi?” Mạc Sinh lôi ra nụ cười rất giả, đưa tay cho Phỉ Vô Thuật, “Thật đáng thương, chỉ còn lại hai chúng ta.”

“Mấy trò cua con gái đừng dùng trước mặt tôi.” Phỉ Vô Thuật không hảo khí đánh rớt tay Mạc Sinh, vươn cánh tay dài ra móc cổ Mạc Sinh tới: “Như vậy mới đúng.”

“Chết tiệt! Hình tưởng ảo của cậu sao cao hơn tôi nhiều thế!” Nhìn thế này, Mạc Sinh giống như công tử ca nhị bị thô nhân sơn dã kéo vào lòng, hắn nghiến răng nghiến lợi oán trách Phỉ Vô Thuật phá hoại hình tượng của mình, sau đó hai anh em bá vai bá cổ đi về đấu trường.

Trên đấu trường, sau khi Phỉ Vô Thuật toàn ngược vị Mạc Sinh có tinh thần lực lệch hướng khoa học nghiêm trọng, hai người cuối cùng đợi được Lallot lại lần nữa đăng nhập, không nhìn thấy Ngô Khởi.

“Giác đấu kiểu này nên để Lallot cậu tới đánh cùng Vô Thuật mới phải.” Mạc Sinh nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng thoát thân khỏi đấu trường, chạy qua khóc kể, “Tiểu Vô Thuật càng lúc càng lợi hại, tôi đánh không lại cậu ấy lão đại à.”

Phỉ Vô Thuật cũng bước qua: “Thôi Lallot cậu tới đi, đánh với Mạc Sinh, ngay cả kỹ thuật giác đấu tôi học được trong trò chơi cũng không có cơ hội dùng tới…” Trước khi dùng, đã giải quyết tên đó rồi = =

Lallot gật đầu, đi vào đấu trường, nụ cười dịu dàng có hơi cương lại: “Tới đi.”

Mạc Sinh chớp chớp mắt hoa đào: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Phỉ Vô Thuật phụ họa, tỏ vẻ rất muốn biết: “Ngô Khởi đại ca đâu rồi?”

“Thật ra các cậu muốn hỏi cái này nhất đúng không?” Lallot quay người, con mắt màu xanh hiện lên ý cười bất đắc dĩ, “Cũng không có gì, chính là chú Samuel xông vào phòng tôi, cưỡng chế lôi tôi đăng xuất.”

“Sau đó?” Mạc Sinh và Phỉ Vô Thuật rất hiếu kỳ.

“Sau đó…” Vẻ mặt Lallot cổ quái, hít sâu một hơi, mới tươi cười cứng đờ nói, “Chú ấy muốn tôi sờ của chú… vì cái đó thật sự không phải làm giả…”

Mạc Sinh: “Phụt…” Lallot cậu có cần phải xui xẻo thế không?

Phỉ Vô Thuật: “o(╯□╰)o” Các trưởng bối trong nhà có cần phải vừa nhị vừa 囧 không có biên giới như vậy không? Nếu bọn họ chính là mục tiêu y trưởng thành ngày sau, vậy y thật lòng muốn cách xa mấy người này ra…



“Cậu sờ rồi?” Mạc Sinh nhịn rồi nhịn, không nhịn được, thế là hỏi.

Một kẻ cũng rất muốn hỏi tên Phỉ Vô Thuật: “…” Mạc Sinh cậu thật sự hỏi rồi!

Lallot tiếp tục hít sâu: “Không có.”

“A Khởi tới.” Hắn bổ sung, “Hiện tại hai người họ chắc đang một đấu một trong phòng giác đấu trên phi thuyền.”

Ngô Khởi ca uy vũ (^o^)/~

Phỉ Vô Thuật và Mạc Sinh quyết định về sau tuyệt đối không nghi ngờ quan hệ chính phụ của Lallot và Ngô Khởi ca nữa ~ đây chính là vị hộ vệ cực tốt ~

“Tới đánh một trận đi.” Lallot mỉm cười, “Đã lâu không động thủ với Mạc Sinh rồi, thật hoài niệm.”

Ý ý sai rồi thì phải! Người muốn đánh là Vô Thuật mà!!! Mạc Sinh khóc không ra nước mắt, bị Lallot xách vào đấu trường.

Phỉ Vô Thuật chẳng hề gì nhún vai, ngồi xổm ngoài màn bảo vệ trong suốt vây xem trận chiến áp đảo đơn phương thảm vô nhân đạo, y không gấp, không phải chỉ là đợi thôi sao, Mạc Sinh cậu chen ngang cũng không sao hết đó ╮(╯▽╰)╭.

Chơi tình báo chính là lòng hiếu kỳ quá nặng, Phỉ Vô Thuật tỏ vẻ, Mạc Sinh, không phải anh em không cứu cậu, mà là không cách nào cứu. Cho nên lần sau trước khi hỏi chuyện gì phải cân nhắc một chút nha ╮(╯_╰)╭.

Lăng ngược Mạc Sinh xong, nụ cười trên mặt Lallot dịu hòa đi rất nhiều, vẫy tay gọi Phỉ Vô Thuật lên sân. Nụ cười mỉm như gió xuân hoàn toàn khác biệt thái độ đối đãi với Mạc Sinh lúc trước, Mạc Sinh cảm nhận rõ sự chênh lệch to lớn ngồi xổm bên cạnh kêu gào phản tỉnh bản thân nhiều chuyện, vừa cảm khái quả nhiên tuổi nhỏ sẽ được người ta thương hơn, Lallot và Ngô Khởi đại ca đều thiên vị tiểu Vô Thuật được chưa ╭(╯^╰)╮.

Bên kia, Phỉ Vô Thuật và Lallot đang giao thủ, bắt đầu thử sử dụng kỹ năng không khí.

Thân thể ảo sử dụng kỹ năng không khí, sẽ không xuất hiện hiện tượng cơ bắp xưng phù đau nhức __ hình tượng ảo trong lưới mạng, không chân thật như trong Tân Đại Lục. Chỉ có thể quét được số liệu cơ bản của thân thể, sau đó căn cứ những số liệu này để phán đoán động tác của nhân vật sẽ tạo ra hiệu quả gì.

Chuyện co gập cơ bắp, thân thể ảo chỉ biết phán đoán có thể làm được hay không. Đối với Phỉ Vô Thuật mà nói, làm đương nhiên là được, chỉ là quá trình co gập tương đối thống khổ, mà hình tượng ảo thì sẽ bỏ qua sự thống khổ đó.

Cho nên trong đấu trường, y có thể không chịu giới hạn thân thể chẳng cần kiêng kỵ sử dụng kỹ năng không khí.

Lallot ban đầu trúng chiêu, thua một trận. Nhưng sau đó, tuy giải quyết có hơi phiền phức, hắn vẫn ấn ngã Phỉ Vô Thuật đang nhảy nhót rất lợi hại hết lần này đến lần khác.

Thua Lallot trên đấu trường là chuyện trong dự liệu, Phỉ Vô Thuật không có gì nản chí, y chỉ rất hưởng thụ cảm giác sung sướng tùy tiện sử dụng sau khi nắm giữ kỹ năng không khí, càng đừng nói y vậy mà thắng được một lần hiếm hoi, đã rất đáng giá rồi.

Lallot cũng bình luận rất cao về kỹ năng không khí, Phỉ Vô Thuật không nói hai lời khai sạch bí quyết tu luyện kỹ năng không khí, nói xong mới chột dạ nuốt nước miếng__ cái này… Tiểu Dực Dực sẽ đồng ý đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau